Vào ngày đầu tiên của năm mới, Giản Tang dậy rất sớm.

Sáng sớm, trên đường không có nhiều người nhưng ánh nắng rất tốt. Mấy ngày trước tuyết rơi, trên đường nhiều nơi đã bị đóng băng. Lúc mở cửa sổ một luồng khí lạnh sẽ ập vào.

Anh vốn rất sợ lạnh nên vội vàng đóng cửa lại.

Vì sợ bỏ sót thứ gì đó nên anh đã kiểm tra rất nhiều lần xem giấy chứng nhận hay giấy tờ gì đó đã mang đầy đủ hết chưa.

Khi lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong tủ ra, Giản Tang lật trang giấy bốn năm trước. Hai người ngồi trước tấm vải đỏ đang kề bên nhau. Một người cười ngượng ngùng trước ống kính còn người kia thì rất tự nhiên.

Bỗng nhiên...

Như là ảnh chụp mang đến những hồi ức, anh nhớ tới ngày bọn họ đi đăng ký kết hôn.

Hôm đó không được coi là một ngày đẹp, anh không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy anh vẫn nhớ rõ ràng đến thế. Đó là một ngày mưa rất to, cũng không phải là một ngày tốt lành gì. Anh nói có thể chọn một ngày đẹp hơn rồi lại đến nhưng Thẩm Minh Yến không đồng ý. Lúc đó hắn lôi kéo tay anh nói: "Không được, một ngày anh cũng không chờ được."

Nhớ lại quá khứ, Giản Tang mỉm cười.

Tạo hóa thật trêu người, kết hôn không chọn ngày lành nhưng ngày ly hôn lại là một ngày đẹp.

...

Tám giờ sáng, anh đến Cục Dân Chính.

Có thể do hôm nay là ngày nghỉ, lại còn là ngày đầu năm mới nên có rất nhiều người đến xếp hàng.

Giản Tang đứng ở cửa đợi Thẩm Minh Yến đến, họ đã thống nhất vào lúc tám giờ. Hôm đó người nói mấy lời hung ác là hắn nhưng đến thời điểm ước định thì người chậm chạp mãi không chịu tới cũng là hắn.

Giản Tang nhìn thời gian trên đồng hồ đã qua 8:15, khẽ nhíu mày, trong lòng có chút phức tạp.

Đột nhiên.

Một chiếc Porsche màu đen đậu ở bãi đậu xe cách đó không xa. Một người đàn ông bước xuống với đôi chân dài. Thẩm Minh Yến vẫn mặc bộ vest của ngày hôm qua. Quần áo có hơi nhăn nhúm và xộc xệch. Khuôn mặt khi cười vẫn rất đẹp trai và anh tuấn, nhưng lúc không cười lại trông rất nghiêm túc và âm u, khiến người khác không dám tới gần.

Nhưng dù vậy, vẻ ngoài điển trai cộng thêm chiếc xe đắt tiền của hắn vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí một số người còn thấp giọng bình luận:

"Đẹp trai quá."

"Hẳn là tới để kết hôn đi."

"Nhưng biểu cảm của anh ấy không vui lắm."

"Chắc không phải là ly hôn đâu."

"Ai lại muốn ly hôn với một người đàn ông như vậy chứ?"

Một đám người đang nghị luận. Thẩm Minh Yến đi tới trước mặt Giản Tang. Hắn có chút bực bội vén lại mớ tóc rối bù, cố nén lửa giận trong lòng, trầm giọng giải thích: "Hôm qua cùng bọn Vương Dương đi uống rượu. Trên đường đi lại bị tắc nên mới đến muộn một chút."

Nói xong thì khựng lại.

Không hiểu sao Thẩm Minh Yến lại bồi thêm một câu: "Chỉ đi uống rượu thôi, không làm gì khác."

Giản Tang nhướng mi nhìn hắn. Trong mắt không một gợn sóng lại khiến người khác cảm thấy căng thẳng.

Hơi thở của Thẩm Minh Yến vô thức chậm lại. Bởi vì bình thường nếu uống như thế, hắn nhất định sẽ bị mắng. Giản Tang sẽ tức giận, sẽ mắng mỏ không ngừng.

Nhưng hôm nay lại khác.

Giản Tang có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Biết rồi."

Thẩm Minh Yến theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng có chút thoải mái. Nhưng nghĩ lại thì sao hắn phải căng thẳng làm gì? Đã sắp ly hôn rồi. Sao Giản Tang phải quản hắn, mắng hắn làm gì.

Trong nháy mắt, Thẩm đại thiếu gia cảm thấy như trút được gánh nặng.

Nhưng mà...

Nhìn khuôn mặt trầm mặc của Giản Tang, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút khó chịu

Kể từ khi đệ đơn ly hôn, hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.

Từ sau hôm qua bị đám bạn bè cười nhạo cho tới hiện tại đã đánh thẳng vào lòng tự trọng của đại thiếu gia nhà họ Thẩm. Trong lòng Thẩm Minh Yến nghẹn một bụng lửa giận. Càng ngày càng phiền phức.

Mọi người đều ngồi chờ trong đại sảnh.

Hai người ngồi cạnh nhau, không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Giản Tang nhìn về phía hắn: "Anh mang theo căn cước chưa?"

Thẩm Minh Yến sững người.

Dưới cái nhìn của Giản Tang, đại thiếu gia thề rằng diễn xuất cả đời của hắn chưa bao giờ thành thạo như bây giờ. Hắn tìm trong túi của mình, nhíu mày: "Không có."

Giản Tang dường như đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, thấp giọng nói: "Không sao cả, tháng trước anh có việc gấp phải đi công tác cũng quên mang theo. Đã giúp anh làm một cái căn cước tạm thời, vẫn chưa hết thời hạn. Tôi đã giúp anh mang theo rồi."

"..."

Thẩm Minh Yến ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì thật sự rất cảm ơn em."

Giản Tang: "Không cần khách khí."

Vị tổng giám đốc này chưa bao giờ cảm thấy người vợ luôn gọn gàng ngăn nắp, luôn suy tính mọi thứ rõ ràng vậy mà lại khó đối phó như thế.

Hai người lại rơi vào im lặng.

Cuối cùng, vào đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Thẩm Minh Yến nói: "Anh đi nghe điện thoại."

Giản Tang gật đầu.

Sau khi Thẩm Minh Yến rời đi, lòng anh có chút bối rối vậy nên vô thức bị thu hút bởi cặp đôi ngồi bên cạnh.

Người phụ nữ đang ngồi có vẻ mặt lo lắng, bất an nắm chặt tay.

Người đàn ông bên cạnh hơi gầy, làn da ngăm đen, trên mặt còn có vết sẹo, anh ta nói gì đó: "Bà xã yên tâm, anh nhất định sẽ bỏ cờ bạc, cùng em chung sống thật tốt. Sau này kết hôn, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."

Người phụ nữ gượng cười: "Ừm."

Người đàn ông nói vài câu an ủi, hai người dường như rất hòa hợp.

Giản Tang nghe một lúc rồi không nghe nữa, xoay người đi tìm toilet. Trời sinh anh đã rất tệ trong khoản tìm phương hướng, không biết đường đi. Anh thử đi lên tầng 3, tìm được toilet ở nơi khá vắng vẻ.

Khi đi ra, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc trên cầu thang cách đó không xa.

"Được, được, cho tôi thêm mấy tháng."

"Tôi biết, tôi nhất định sẽ tìm cách trả nốt số tiền còn lại."

"Không sao đâu, hiện giờ tôi không đi vay được. Chờ đến lúc tôi kết hôn xong sẽ sử dụng thẻ tín dụng của vợ tôi."

"Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ có tiền."

"Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, mua bảo hiểm nhân thọ như thế nào?"

...

Giản Tang nghe xong những lời đó, mày cau lại.

Anh dừng một lát, sau đó xoay người đi xuống tầng. Người phụ nữ ngồi cách đó không xa vẫn mang vẻ trầm mặc. Khi ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là một người đàn ông anh tuấn, thanh lịch, rất phong độ.

Giản Tang: "Tôi muốn nói với cô một số chuyện. Hy vọng sau khi cô nghe xong có thể suy xét đến việc kết hôn một cách thân trọng."

Người phụ nữ do dự một lúc, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn đồng ý.

Mười phút sau.

Trong đại sảnh nổ ra âm thanh tranh cãi kịch liệt, thanh âm sắc bén của người đàn ông da đen gầy gò vang lên: "Cái gì? Không kết hôn nữa?"

"Không phải, tại sao lại không kết hôn nữa?" Trên mặt anh ta bất giác lộ ra vẻ hung ác: "Vừa rồi em vẫn đồng ý mà? Tự nhiên đang êm đẹp lại nói không muốn kết hôn nữa là sao?"

Người phụ nữ bị anh ta dọa phát run nhưng vẫn nói: "Anh đang mang nợ, tôi không thể kết hôn với anh."

Sắc mặt người đàn ông gầy gò ngăm đen chợt biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người trong đại sảnh, trong mắt tràn đầy địch ý, chửi ầm lên: "Là ai thích đi lo chuyện của người khác vậy hả? Chán sống rồi à!?"

Âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.

Người phụ nữ vội vàng kéo lấy tay anh ta: "Anh làm gì vậy? Làm gì có ai đâu, liên quan gì đến bọn họ..."

Nhưng người đàn ông lại đẩy cô một cách thô bạo, hung tợn nói: "Nếu không có ai thì sao tự nhiên cô lại không muốn kết hôn nữa?"

Người phụ nữ bị đẩy ngã đau đớn kêu lên một tiếng.

Giản Tang bên cạnh nhíu mày, đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn người đàn ông.

Người đàn ông đen gầy híp mắt lại một cách nguy hiểm. Hắn là một tên hung ác đã cùng đường, trực tiếp đi tới, giơ cánh tay muốn xô đẩy. Nhưng cánh tay vừa giơ lên đã bị người khác nắm lấy.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra thì nghe thấy một tiếng "ầm". Người đàn ông bị đá ngã xuống đất.

Thân hình cao lớn của Thẩm Minh Yến đứng trước mặt Giản Tang. Khuôn mặt anh tuấn mang vẻ không vui, thậm chí còn giẫm lên người anh ta: "Mày m* nó dám động vào em ấy thử xem?!"

Người đàn ông da đen gầy gò không nghĩ tới giữa chừng lại có một người đi tới, ánh mắt anh ta căm hận như muốn giết người.

Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ đi đến chế phục người mang đi.

Người phụ nữ cũng rời đi. Trước khi đi còn cúi đầu thật sâu với Giản Tang, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời khỏi Cục Dân Chính.

Trước khi đi, người đàn ông da đen gầy gò nhìn chằm chằm Thẩm Minh Yến, hung ác nói: "Tao sẽ không tha cho bọn mày đâu!"

...

Anh ta nhanh chóng bị nhân viên bảo vệ dẫn đi. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Giản Tang quay lại và bắt gặp đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Minh Yến.

Trong lúc nhất thời, lòng anh bị rối loạn.

Nhưng rất nhanh, tên của anh và Thẩm Minh Yến đã được gọi. Không có thời gian để do dự, Giản Tang quay người nói: "Đến lượt chúng ta rồi, mau đi thôi"

Bọn họ đi vào.

Nơi đăng ký ly hôn là một căn phòng, chỉ có một nhân viên ngồi ở đó.

Bọn họ trình giấy tờ lên để nhân viên công tác kiểm tra. Người nọ cẩn thận xem xét sau đó nhìn qua hai người rồi đưa một tờ đơn nói: "Ly hôn không phải là chuyện nhỏ. Hai người đã thật sự suy xét rõ ràng chưa? Thảo thuận ly hôn này còn đề cập đến cả việc phân chia tài sản. Nếu đã suy nghĩ rõ ràng thì hãy ký tên ở chỗ này."

"..."

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Thẩm Minh Yến liếc nhìn Giản Tang, thấy anh không ký tên, trong lòng yên tâm hơn.

Biết ngay là chỉ đang giận dỗi với mình.

Giản Tang đang đọc thỏa thuận ly hôn. Khi đọc đến mục phân chia tài sản, phát hiện chính mình được chia rất nhiều cửa hàng và cổ phần liền nói: "Lúc trước chúng ta đã ký thỏa thuận trước hôn nhân. Không cần chia mấy thứ này cho tôi. Phòng ở gì đó cũng là anh mua, không cần để lại cho tôi."

Thẩm Minh Yến chỉ nghĩ là anh không muốn hạ mình nói không muốn ly hôn nữa nên ung dung nói: "Không sao, chỉ là mấy món đồ chơi mà thôi. Cho em thì em giữ đi."

Tư duy của đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn luôn là theo bản năng mà dùng tiền giải quyết vấn đề.

"Còn phòng ở, em không phải còn chưa có chỗ ở sao. Anh có rất nhiều. Đương nhiên, nếu em không thích thì nếu chúng ta không ly hôn, anh có thể đổi cho em."

Không ngờ, Giản Tang ban đầu còn có chút do dự. Bây giờ còn chưa nghe xong lời hắn nói đã quả quyết ký tên lên giấy chứng nhận ly hôn, ấn vân tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện