Giọng nói của tiểu cô nương mềm mại như đá ném nước, gợi lên trong tâm trí Quý Thiên Nhu.
Những ký ức bị lãng quên và nỗi đau bành trướng, dâng lên như thủy triều cuốn Quý Thiên Nhu chìm vào.
Cũng không cần biết Quý Thiên Nhu có nguyện ý chấp nhận hay không, tất cả mọi thứ trong đầu nổ tung.
Quý Thiên Nhu cắn chặt răng, gắng gượng ổn định lại thân thể đang liêu xiêu.
“Mẹ? Mẹ không sao chứ?” Cô bé, cũng chính là Quý Nhụy rụt cổ lại, “Mẹ, sau này con nhất định sẽ cố gắng tìm thêm nhiều lương thực, mẹ đừng bán con và ca ca đi có được không?”
“Nhụy Nhụy, muội đừng cầu xin bà ta.”
Quý Thâm kéo Quý Nhụy ra sau lưng, cảnh giác nhìn Quý Thiên Nhu.
“Ta sẽ không để Nhụy Nhụy đi nhặt vỏ cây nữa đâu! Dù bà có bán bọn ta đi thì bọn ta cũng sẽ không đi!” Quý Thâm đỏ mắt gầm lên.
Quý Thiên Nhu nhìn Quý Thâm, lại nhìn Quý Nhụy, thở dài một hơi.
Sau đó cô giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ rối bù của Quý Thâm, giọng nói bất lực mà cương quyết: “Từ nay về sau, mẹ sẽ không để hai đứa đói, cũng sẽ không bán hai đứa đi nữa.”
Tiêu hóa hết những ký ức dở khóc dở cười đó, Quý Thiên Nhu cũng biết bản thân đang trong tình huống gì.
Cô xuyên không rồi, xuyên không đến một triều đại vô danh thời cổ đại, xuyên vào thân thể một cô gái có cùng tên cùng họ với mình.
Vốn sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh, mười sáu tuổi lên núi hái thuốc, vì cứu một nam nhân mà lỡ thất thân, sau đó nguyên chủ tỉnh lại, không thấy nam nhân đó đâu, hắn ta chỉ để lại một tờ giấy, nói rằng có việc quan trọng không thể chậm trễ, xong việc sẽ tới đón nàng, cưới nguyên chủ làm vợ.
Mấy tháng sau nguyên chủ phát hiện mình đang mang thai, nhớ lại lời hứa của nam nhân đó, nguyên chủ chịu đựng những lời đàm tiếu xung quanh mà sinh ra cặp song sinh Quý Thâm, Quý Nhụy.
Nhưng bảy năm thấm thoát trôi qua, nguyên chủ đợi đến mức sông cạn cả nước, đất đai cũng trở nên cằn cỗi, bất đắc dĩ mà phải đi chạy nạn vẫn không thấy nam nhân đó xuất hiện.
Một quả phụ mang theo hai đứa con bảy tuổi chạy nạn, quả thật không phải là nhiệm bụ dễ dàng gì.
Bao nhiêu đau khổ đè lên người, nguyên chủ bắt đầu đổ hết những sai lầm lên đầu hai đứa trẻ.
Động tí là đánh mắng, để hai đứa trẻ tự ra ngoài kiếm thức ăn, còn dọa sẽ mang chúng bán đi để đổi lấy lương thực.
Thân thể Quý Thâm khẽ run lên.
Đã bao lâu rồi cậu vẫn chưa cảm nhận được sự ân cần của mẹ mình? Bụng đau thắt từng đợt, Quý Thiên Nhu xoa bụng.
Nguyên chủ ăn quá nhiều vỏ cây, khó tiêu, nên bị đau sống đau chết.
Cái chết rất đau đớn, cũng rất hợp với nhịp điệu của nạn đói.
“Mẹ, người đói rồi sao?” Quý Nhuỵ ở sau lưng Quý Thâm thò đầu ra, đưa vỏ cây cho Quý Thiên Nhu: “Mẹ ăn đi.”
Lần này, Quý Thâm mím môi không nói gì.
Quý Thiên Nhu lắc đầu.
“Mẹ không ăn cái này, các con cũng đừng ăn.”
Những ký ức bị lãng quên và nỗi đau bành trướng, dâng lên như thủy triều cuốn Quý Thiên Nhu chìm vào.
Cũng không cần biết Quý Thiên Nhu có nguyện ý chấp nhận hay không, tất cả mọi thứ trong đầu nổ tung.
Quý Thiên Nhu cắn chặt răng, gắng gượng ổn định lại thân thể đang liêu xiêu.
“Mẹ? Mẹ không sao chứ?” Cô bé, cũng chính là Quý Nhụy rụt cổ lại, “Mẹ, sau này con nhất định sẽ cố gắng tìm thêm nhiều lương thực, mẹ đừng bán con và ca ca đi có được không?”
“Nhụy Nhụy, muội đừng cầu xin bà ta.”
Quý Thâm kéo Quý Nhụy ra sau lưng, cảnh giác nhìn Quý Thiên Nhu.
“Ta sẽ không để Nhụy Nhụy đi nhặt vỏ cây nữa đâu! Dù bà có bán bọn ta đi thì bọn ta cũng sẽ không đi!” Quý Thâm đỏ mắt gầm lên.
Quý Thiên Nhu nhìn Quý Thâm, lại nhìn Quý Nhụy, thở dài một hơi.
Sau đó cô giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ rối bù của Quý Thâm, giọng nói bất lực mà cương quyết: “Từ nay về sau, mẹ sẽ không để hai đứa đói, cũng sẽ không bán hai đứa đi nữa.”
Tiêu hóa hết những ký ức dở khóc dở cười đó, Quý Thiên Nhu cũng biết bản thân đang trong tình huống gì.
Cô xuyên không rồi, xuyên không đến một triều đại vô danh thời cổ đại, xuyên vào thân thể một cô gái có cùng tên cùng họ với mình.
Vốn sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh, mười sáu tuổi lên núi hái thuốc, vì cứu một nam nhân mà lỡ thất thân, sau đó nguyên chủ tỉnh lại, không thấy nam nhân đó đâu, hắn ta chỉ để lại một tờ giấy, nói rằng có việc quan trọng không thể chậm trễ, xong việc sẽ tới đón nàng, cưới nguyên chủ làm vợ.
Mấy tháng sau nguyên chủ phát hiện mình đang mang thai, nhớ lại lời hứa của nam nhân đó, nguyên chủ chịu đựng những lời đàm tiếu xung quanh mà sinh ra cặp song sinh Quý Thâm, Quý Nhụy.
Nhưng bảy năm thấm thoát trôi qua, nguyên chủ đợi đến mức sông cạn cả nước, đất đai cũng trở nên cằn cỗi, bất đắc dĩ mà phải đi chạy nạn vẫn không thấy nam nhân đó xuất hiện.
Một quả phụ mang theo hai đứa con bảy tuổi chạy nạn, quả thật không phải là nhiệm bụ dễ dàng gì.
Bao nhiêu đau khổ đè lên người, nguyên chủ bắt đầu đổ hết những sai lầm lên đầu hai đứa trẻ.
Động tí là đánh mắng, để hai đứa trẻ tự ra ngoài kiếm thức ăn, còn dọa sẽ mang chúng bán đi để đổi lấy lương thực.
Thân thể Quý Thâm khẽ run lên.
Đã bao lâu rồi cậu vẫn chưa cảm nhận được sự ân cần của mẹ mình? Bụng đau thắt từng đợt, Quý Thiên Nhu xoa bụng.
Nguyên chủ ăn quá nhiều vỏ cây, khó tiêu, nên bị đau sống đau chết.
Cái chết rất đau đớn, cũng rất hợp với nhịp điệu của nạn đói.
“Mẹ, người đói rồi sao?” Quý Nhuỵ ở sau lưng Quý Thâm thò đầu ra, đưa vỏ cây cho Quý Thiên Nhu: “Mẹ ăn đi.”
Lần này, Quý Thâm mím môi không nói gì.
Quý Thiên Nhu lắc đầu.
“Mẹ không ăn cái này, các con cũng đừng ăn.”
Danh sách chương