Cũng đúng, thế đạo này người còn khó sống.
Chó thì có thể sống bao lâu chứ? Trưởng thôn phát điên: “Chó ngu! Ta muốn thịt người! Ăn thịt chó uống máu chó!”
Chiến Hồn lè lưỡi chạy nhảy đến bên cạnh trưởng thôn, dụi dụi đầu vào lão, dụi đến khi trưởng thôn hết giận: “Chó ngu! Sao lại nuôi phải một con chó ngốc như ngươi chứ!”
Nhặt túi bánh rau trên đất lên, Quý Thiên Nhu tủm tỉm cười nói: “Trưởng thôn, cái này ta nhặt được trên đất, hỏi trời hỏi đất không thể giữ, túi đồ bánh rau này ta nhặt được rồi, vậy thì nó thuộc về ta.”
“Ta lấy ba cái bánh rau ở đây làm phí gia nhập, không quá đáng chứ?”
Trưởng thôn giận dữ đập vào đầu con chó, “Đó là đồ của ta!”
Lại vỗ vào đầu con chó vài cái, đồ chó cõng rắn cắn gà nhà, đem đồ nhà mình cho bọn cướp!
Nhưng trưởng thôn cũng có chút chột dạ, chính mình gây khóc dễ cho tiểu nương tử nhà người ta, lại kêu con chó ra lấy bánh rau.
Lẽ nào là ông trời nhìn không chịu được sao, nên mới gọi chó ngốc về phe tiểu nương tử?
Quý Thiên Nhu trả lại cái túi cho trưởng thôn, “Đùa chút thôi.”
Trưởng thôn đếm lại, cả ba cái rưỡi bánh rau đều còn, trong túi đột nhiên có thêm một cái túi nữa, lão nghi hoặc mở ra, bên trong có năm nắm gạo.
“Ta không có bánh rau, lấy gạo này làm phí nhập hội có được không?”
Trưởng thôn cúi đầu không nói.
Một lát sau, lão lấy ra ba nắm gạo, phần còn lại trả cho Quý Thiên Nhu.
Giọng ồm ồm nói: “Ba nắm gạo cũng đủ để đổi lấy ba cái bánh rau rồi, phần còn lại ngươi lấy lại đi.”
Là đồng ý cho Quý Thiên Nhu và hai đứa nhỏ ở lại trong đội.
Đội ngũ chuẩn bị xuất phát, Quý Thiên Nhu đi tìm hai đứa nhỏ, phát hiện trên đỉnh đầu hai người đều đang đội mũ rơm.
Quý Nhụy cho Quý Thiên Nhu xem mũ rơm bé của mình: “Là Tiểu Nghệ tẩu tẩu bện cho bọn con đó.”
Bây giờ đang nắng to, đội mũ rơm cho mát mẻ.
Quý Thiên Nhu lại nhìn về phía Quý Thâm, nhìn khuôn mặt bé như một ông cụ non, nhưng cũng đang sờ vào mũ rơm, khó che giấu sự thích thú.
Lăng Chi Dao đi tới đưa cho Quý Thiên Nhu một một cái mũ rơm thô sơ nhưng lớn hơn, trên tay vẫn còn vết hằn, “Quý nương tử, đây là mũ rơm ta bện, nếu người không chê thì nhận lấy đi.”
Đội mũ rơm lên, Quỹ Thiên Nhu nhìn đoàn người, đội này có khác biệt rất lớn so với đội trước.
Có tổ chức kỷ luật hơn, tuy đầu bù tóc rối, nhưng không mất đi tình thần phấn chấn.
Chó thì có thể sống bao lâu chứ? Trưởng thôn phát điên: “Chó ngu! Ta muốn thịt người! Ăn thịt chó uống máu chó!”
Chiến Hồn lè lưỡi chạy nhảy đến bên cạnh trưởng thôn, dụi dụi đầu vào lão, dụi đến khi trưởng thôn hết giận: “Chó ngu! Sao lại nuôi phải một con chó ngốc như ngươi chứ!”
Nhặt túi bánh rau trên đất lên, Quý Thiên Nhu tủm tỉm cười nói: “Trưởng thôn, cái này ta nhặt được trên đất, hỏi trời hỏi đất không thể giữ, túi đồ bánh rau này ta nhặt được rồi, vậy thì nó thuộc về ta.”
“Ta lấy ba cái bánh rau ở đây làm phí gia nhập, không quá đáng chứ?”
Trưởng thôn giận dữ đập vào đầu con chó, “Đó là đồ của ta!”
Lại vỗ vào đầu con chó vài cái, đồ chó cõng rắn cắn gà nhà, đem đồ nhà mình cho bọn cướp!
Nhưng trưởng thôn cũng có chút chột dạ, chính mình gây khóc dễ cho tiểu nương tử nhà người ta, lại kêu con chó ra lấy bánh rau.
Lẽ nào là ông trời nhìn không chịu được sao, nên mới gọi chó ngốc về phe tiểu nương tử?
Quý Thiên Nhu trả lại cái túi cho trưởng thôn, “Đùa chút thôi.”
Trưởng thôn đếm lại, cả ba cái rưỡi bánh rau đều còn, trong túi đột nhiên có thêm một cái túi nữa, lão nghi hoặc mở ra, bên trong có năm nắm gạo.
“Ta không có bánh rau, lấy gạo này làm phí nhập hội có được không?”
Trưởng thôn cúi đầu không nói.
Một lát sau, lão lấy ra ba nắm gạo, phần còn lại trả cho Quý Thiên Nhu.
Giọng ồm ồm nói: “Ba nắm gạo cũng đủ để đổi lấy ba cái bánh rau rồi, phần còn lại ngươi lấy lại đi.”
Là đồng ý cho Quý Thiên Nhu và hai đứa nhỏ ở lại trong đội.
Đội ngũ chuẩn bị xuất phát, Quý Thiên Nhu đi tìm hai đứa nhỏ, phát hiện trên đỉnh đầu hai người đều đang đội mũ rơm.
Quý Nhụy cho Quý Thiên Nhu xem mũ rơm bé của mình: “Là Tiểu Nghệ tẩu tẩu bện cho bọn con đó.”
Bây giờ đang nắng to, đội mũ rơm cho mát mẻ.
Quý Thiên Nhu lại nhìn về phía Quý Thâm, nhìn khuôn mặt bé như một ông cụ non, nhưng cũng đang sờ vào mũ rơm, khó che giấu sự thích thú.
Lăng Chi Dao đi tới đưa cho Quý Thiên Nhu một một cái mũ rơm thô sơ nhưng lớn hơn, trên tay vẫn còn vết hằn, “Quý nương tử, đây là mũ rơm ta bện, nếu người không chê thì nhận lấy đi.”
Đội mũ rơm lên, Quỹ Thiên Nhu nhìn đoàn người, đội này có khác biệt rất lớn so với đội trước.
Có tổ chức kỷ luật hơn, tuy đầu bù tóc rối, nhưng không mất đi tình thần phấn chấn.
Danh sách chương