Quý Thiên Nhu liếc nhìn mô tả trên thanh tác vụ.
Mật mã giảm giá vẫn như cũ, chỉ cần nói ra “ngày mai sẽ tốt hơn” là dc.
Không thể so người ngoài với hai đứa con nhà mình được, tùy tiện để người khác nói ra, được đáp lời mới là quỷ đó.
Đôi mắt Quý Thiên Nhu dừng lại nhìn vào hai đứa trẻ đang chơi ném lá vào người nhau, nói thầm với Lăng Chi Dao cái gì đó, nàng nắm tay hai đứa trẻ đi ra ngoài, một lát sau dẫn về một đám trẻ con.
“A Dao nói, ngươi biết hát?”
“Ngươi hát có hay không?”
“Ngươi biết hát bài gì?”
Bọn nhỏ cứ ta một câu ngươi một câu hỏi Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu luôn có sự kiên nhẫn vô hạn đối với trẻ con, “Ta hát thì các ngươi sẽ biết, có ai muốn nghe hát không?”
Bọn trẻ đồng thời gật đầu, cả đường chạy nạn xa xôi, trong thôn bọn họ có trưởng thôn xem bản đồ chỉ đường, luôn có cái gì đó để ăn no cái bụng, nhưng lại chẳng có chuyện gì vui cả.
Bọn họ nhàm chán chết đi được.
“Ngồi xuống cả đi.”
Bọn trẻ cùng nhau ngồi xuống thành một hàng.
Quý Thiên Nhu nuốt nước miếng, dạy bọn chúng hát “ngày mai sẽ tốt hơn.”
Điệp khúc lặp lại hai lần, đến lần thứ hai bọn trẻ có thể hát theo: “Hát lên sự nhiệt tình, vươn đôi tay của ngươi ra... để chúng ta mong chờ ngày mai sẽ tốt hơn!”
“Bài hát này hay quá.”
Bọn nhỏ nghe xong vây xung quanh Quý Thâm và Quý Nhụy, xem như là đã chấp nhận bọn họ vào đoàn trẻ con trong thôn, “Mẹ các ngươi thật lợi hại, không giống mẹ ta, hát còn khó nghe hơn tiếng chiêng gãy.”
Vừa dứt lời, đứa trẻ kia bị ném một chiếc dép rơm vào người: “Lão nương hao tâm tổn sức hầu hạ người, ngươi lại còn không vừa ý sao?”
Má của cả Quý Thâm và Quý Nhụy đỏ ửng lên, giống như quả hồng treo gió vào mùa thu, thật sự rất đáng yêu.
“Đi, chúng ta đi tìm kho báu!” bọn trẻ một đứa kéo một đứa, một đứa lôi một đứa, “Trong rừng, nhất định có bảo bối!”
Bọn trẻ còn mang theo cả Chiến Hồn của trưởng thôn chạy trốn.
Trưởng thôn tủm tỉm cười, đâu ra mà cho chạy trốn, Chiến Hồn là vệ sĩ của bọn trẻ.
Lỗ tai Quý Thiên Nhu thanh tịnh hẳn đi.
Trẻ con cũng rất tốt, nhưng mà ríu rít suốt, có chút điếc tai.
Mật mã giảm giá vẫn như cũ, chỉ cần nói ra “ngày mai sẽ tốt hơn” là dc.
Không thể so người ngoài với hai đứa con nhà mình được, tùy tiện để người khác nói ra, được đáp lời mới là quỷ đó.
Đôi mắt Quý Thiên Nhu dừng lại nhìn vào hai đứa trẻ đang chơi ném lá vào người nhau, nói thầm với Lăng Chi Dao cái gì đó, nàng nắm tay hai đứa trẻ đi ra ngoài, một lát sau dẫn về một đám trẻ con.
“A Dao nói, ngươi biết hát?”
“Ngươi hát có hay không?”
“Ngươi biết hát bài gì?”
Bọn nhỏ cứ ta một câu ngươi một câu hỏi Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu luôn có sự kiên nhẫn vô hạn đối với trẻ con, “Ta hát thì các ngươi sẽ biết, có ai muốn nghe hát không?”
Bọn trẻ đồng thời gật đầu, cả đường chạy nạn xa xôi, trong thôn bọn họ có trưởng thôn xem bản đồ chỉ đường, luôn có cái gì đó để ăn no cái bụng, nhưng lại chẳng có chuyện gì vui cả.
Bọn họ nhàm chán chết đi được.
“Ngồi xuống cả đi.”
Bọn trẻ cùng nhau ngồi xuống thành một hàng.
Quý Thiên Nhu nuốt nước miếng, dạy bọn chúng hát “ngày mai sẽ tốt hơn.”
Điệp khúc lặp lại hai lần, đến lần thứ hai bọn trẻ có thể hát theo: “Hát lên sự nhiệt tình, vươn đôi tay của ngươi ra... để chúng ta mong chờ ngày mai sẽ tốt hơn!”
“Bài hát này hay quá.”
Bọn nhỏ nghe xong vây xung quanh Quý Thâm và Quý Nhụy, xem như là đã chấp nhận bọn họ vào đoàn trẻ con trong thôn, “Mẹ các ngươi thật lợi hại, không giống mẹ ta, hát còn khó nghe hơn tiếng chiêng gãy.”
Vừa dứt lời, đứa trẻ kia bị ném một chiếc dép rơm vào người: “Lão nương hao tâm tổn sức hầu hạ người, ngươi lại còn không vừa ý sao?”
Má của cả Quý Thâm và Quý Nhụy đỏ ửng lên, giống như quả hồng treo gió vào mùa thu, thật sự rất đáng yêu.
“Đi, chúng ta đi tìm kho báu!” bọn trẻ một đứa kéo một đứa, một đứa lôi một đứa, “Trong rừng, nhất định có bảo bối!”
Bọn trẻ còn mang theo cả Chiến Hồn của trưởng thôn chạy trốn.
Trưởng thôn tủm tỉm cười, đâu ra mà cho chạy trốn, Chiến Hồn là vệ sĩ của bọn trẻ.
Lỗ tai Quý Thiên Nhu thanh tịnh hẳn đi.
Trẻ con cũng rất tốt, nhưng mà ríu rít suốt, có chút điếc tai.
Danh sách chương