Lại nghe thêm Quý Thiên Nhu nói từ xa đi về phương nam tìm trượng phu, Ngay lập tức nói to với tất cả người trong thôn: “Tất cả đều nghe rõ rồi chứ? Quý nương tử là người đã có chồng, bôn ba vạn dặm tìm trượng phu! Là một nương tử có tình có nghĩa, ta xem ai dám chỉ trỏ nàng!”
Nói là nói với tất cả mọi người, nhưng trưởng thôn lại nhìn về phía Mạnh Tiểu Nghệ.
Mạnh Tiểu Nghệ rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.
Trương lão Tam mê muội nhìn chằm chằm Quý Thiên Nhu, “ Tiểu nương tử, nàng phải suy nghĩ thật kỹ đó, con đường đi sau này có biết bao nhiêu là khó khăn chứ? Không có một nam nhân để dựa vào là không được đâu .”
“Cút đi! Đừng có ở đây làm vướng chân.” trưởng thôn mắng.
Chiến Hồn cũng nhe răng ra với Trương lão tam, thấp giọng gừ cảnh cáo.
“Tiểu nương tử, ta sẽ không từ bỏ đâu.” Trước khi Trương lão tam rời đi, ánh mắt lướt qua ngực Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu cái gì cũng tốt, chỉ là ngực hơi phẳng một chút.
Quý nghị và quý thâm cầm tay nhau, trong ánh mắt thấy được sự căm thù đến tận xương tủy với Trương lão tam.
“Mới như vậy đã đi rồi? Đồ nhát gan!” Mạnh Tiểu Nghệ nhỏ giọng mắng.
Giọng nói theo tiếng gió đưa vào tai Quý Thiên Nhu, nàng nhếch khóe miệng, nhưng trong đôi mắt đen như màn đêm lại không hề có ý cười, nắm chặt cục đá mài trong tay, đi đến bên Mạnh Tiểu Nghệ.
“Ngươi muốn làm gì?” Mạnh Tiểu Nghệ nắm chặt túi vỏ cây.
Quý Thiên Nhu nhắm chuẩn ném cục đá mài vào Mạnh Tiểu Nghệ, đột nhiên đâm vào.
“A—”
Mạnh Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” Mạnh Tiểu Nghệ nhắm mắt lại, không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện có gì đó không đúng, nếu Quý Thiên Nhu thật sự ném cục đá làm mình bị thương, sao nàng ta không có một chút cảm giác đau nào? Mạnh Tiểu Nghệ mở mắt ra, chỉ thấy Quý Thiên Nhu kéo con rắn lục thủng một lỗ trên đầu đập xuống đất.
Mùi máu tanh gay mũi và vảy rắn lạnh lẽo lướt qua gò má của Mạnh Tiểu Nghệ.
Nàng ta run lên mấy cái, hét lên một tiếng “oa”.
Một chút giễu cợt thoáng qua đôi mắt của Quý Thiên Nhu, nàng lùi lại vài bước để nhìn con rắn lục.
Cũng có chút gầy, nhưng tốt xấu gì cũng có hai lạng thịt.
Nói là nói với tất cả mọi người, nhưng trưởng thôn lại nhìn về phía Mạnh Tiểu Nghệ.
Mạnh Tiểu Nghệ rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.
Trương lão Tam mê muội nhìn chằm chằm Quý Thiên Nhu, “ Tiểu nương tử, nàng phải suy nghĩ thật kỹ đó, con đường đi sau này có biết bao nhiêu là khó khăn chứ? Không có một nam nhân để dựa vào là không được đâu .”
“Cút đi! Đừng có ở đây làm vướng chân.” trưởng thôn mắng.
Chiến Hồn cũng nhe răng ra với Trương lão tam, thấp giọng gừ cảnh cáo.
“Tiểu nương tử, ta sẽ không từ bỏ đâu.” Trước khi Trương lão tam rời đi, ánh mắt lướt qua ngực Quý Thiên Nhu.
Quý Thiên Nhu cái gì cũng tốt, chỉ là ngực hơi phẳng một chút.
Quý nghị và quý thâm cầm tay nhau, trong ánh mắt thấy được sự căm thù đến tận xương tủy với Trương lão tam.
“Mới như vậy đã đi rồi? Đồ nhát gan!” Mạnh Tiểu Nghệ nhỏ giọng mắng.
Giọng nói theo tiếng gió đưa vào tai Quý Thiên Nhu, nàng nhếch khóe miệng, nhưng trong đôi mắt đen như màn đêm lại không hề có ý cười, nắm chặt cục đá mài trong tay, đi đến bên Mạnh Tiểu Nghệ.
“Ngươi muốn làm gì?” Mạnh Tiểu Nghệ nắm chặt túi vỏ cây.
Quý Thiên Nhu nhắm chuẩn ném cục đá mài vào Mạnh Tiểu Nghệ, đột nhiên đâm vào.
“A—”
Mạnh Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” Mạnh Tiểu Nghệ nhắm mắt lại, không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện có gì đó không đúng, nếu Quý Thiên Nhu thật sự ném cục đá làm mình bị thương, sao nàng ta không có một chút cảm giác đau nào? Mạnh Tiểu Nghệ mở mắt ra, chỉ thấy Quý Thiên Nhu kéo con rắn lục thủng một lỗ trên đầu đập xuống đất.
Mùi máu tanh gay mũi và vảy rắn lạnh lẽo lướt qua gò má của Mạnh Tiểu Nghệ.
Nàng ta run lên mấy cái, hét lên một tiếng “oa”.
Một chút giễu cợt thoáng qua đôi mắt của Quý Thiên Nhu, nàng lùi lại vài bước để nhìn con rắn lục.
Cũng có chút gầy, nhưng tốt xấu gì cũng có hai lạng thịt.
Danh sách chương