Trong luật pháp của hậu thế, có một điều luật gọi là tình thế cấp thiết, lúc người sắp chết đói dù có ăn quốc bảo cũng không phạm pháp, huống chi là bây giờ? Quý Thiên Nhu giảng đạo lý đó cho Quý Thâm nghe.
Nhưng không chỉ có Quý Thâm nghe được, còn có trưởng thôn cầm hai quả trứng gà trong túi đi tới, "Quý nương tử nói đúng, hiện tại quan trọng nhất chính là sống sót, không sống sót, thì sẽ mất đi tất cả."
Lại nhét trứng gà vao tay Quý Thiên Nhu, “Hôm nay mấy con gà mái đẻ trứng, nhà ngươi cống hiến cho thôn rất nhiều, mấy quả trứng này bồi bổ cho các ngươi.”
Quý Thiên Nhu nhìn quả trứng gà, cười mãn nguyện.
Điều quan trọng không phải là trứng gà, mà là trưởng thôn không giấu nàng chuyện trong đội ngũ có gà mái.
Nhưng những người trong thôn khác lại không hài lòng.
“Trưởng thôn, nuôi mấy con gà mái đần độn kia rất mệt mỏi, nhất là sau khi gà mái trúng độc, đám gà mái không đẻ trứng nữa!
Thật không dễ dàng gì mới có được hai quả trứng gà, người mình chúng ta còn chưa ăn, sao lại cho nàng ta rồi!
Ta không phục!”
“Bọn ta cũng không phục, Quý nương tử chưa một ngày nào chăm sóc cho gà mái!”
Trưởng thôn trầm mặt xuống, vỗ vào người Chiến Hồn, Chiến Hồn liền đánh gục mọi người xuống đất.
Lần này không giống mấy cuộc cãi vã nhỏ trước đây, trưởng thôn thực sự giận rồi, Chiến Hồn cũng không nhẹ miệng, răng nanh cắn trên cổ của thôn phụ kia, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
“Trưởng thôn, người làm gì vậy...”
Những người khác thấy vậy, cũng nhẹ nhàng hơn.
Trưởng thôn nghiêm nghị nói: “Cái hang đá tự nhiên này là do Quý nương tử tìm thấy, mới vừa nãy tích cực hái nấm đào cỏ lắm cơ mà.
Sao lúc lấy đồ của người ta lại không thấy các người coi chính mình như người ngoài vậy, giờ đây Quý nương tử lấy có hai quả trứng gà, các ngươi thì là người mình, còn nàng thì lại là người ngoài rồi?”
“Ta thật sự xấu hổ vì các ngươi!” Trưởng thôn vỗ mặt mình, “Quy tắc của thôn chúng ta là gì? Chỉ cần là người tìm thấy lương thực nhiều nhất trong ngày hôm đó, thì có thể được ăn trứng gà!”
“Trong hang đá tự nhiên này có thức ăn đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu ngày? Ta nói cho các ngươi biết, không chỉ ngày hôm nay ta cho Quý nương tử trứng gà, ngày mai ngày kia ta cũng sẽ cho Quý nương tử trứng gà!”
Vốn dĩ trưởng thôn tính toán rằng cho trứng gà một ngày thôi, cũng là suy xét đến chuyện Quý nương tử vừa mới gia nhập đội ngũ, nhưng hiện tại lão đã đổi ý rồi.
Nhưng không chỉ có Quý Thâm nghe được, còn có trưởng thôn cầm hai quả trứng gà trong túi đi tới, "Quý nương tử nói đúng, hiện tại quan trọng nhất chính là sống sót, không sống sót, thì sẽ mất đi tất cả."
Lại nhét trứng gà vao tay Quý Thiên Nhu, “Hôm nay mấy con gà mái đẻ trứng, nhà ngươi cống hiến cho thôn rất nhiều, mấy quả trứng này bồi bổ cho các ngươi.”
Quý Thiên Nhu nhìn quả trứng gà, cười mãn nguyện.
Điều quan trọng không phải là trứng gà, mà là trưởng thôn không giấu nàng chuyện trong đội ngũ có gà mái.
Nhưng những người trong thôn khác lại không hài lòng.
“Trưởng thôn, nuôi mấy con gà mái đần độn kia rất mệt mỏi, nhất là sau khi gà mái trúng độc, đám gà mái không đẻ trứng nữa!
Thật không dễ dàng gì mới có được hai quả trứng gà, người mình chúng ta còn chưa ăn, sao lại cho nàng ta rồi!
Ta không phục!”
“Bọn ta cũng không phục, Quý nương tử chưa một ngày nào chăm sóc cho gà mái!”
Trưởng thôn trầm mặt xuống, vỗ vào người Chiến Hồn, Chiến Hồn liền đánh gục mọi người xuống đất.
Lần này không giống mấy cuộc cãi vã nhỏ trước đây, trưởng thôn thực sự giận rồi, Chiến Hồn cũng không nhẹ miệng, răng nanh cắn trên cổ của thôn phụ kia, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
“Trưởng thôn, người làm gì vậy...”
Những người khác thấy vậy, cũng nhẹ nhàng hơn.
Trưởng thôn nghiêm nghị nói: “Cái hang đá tự nhiên này là do Quý nương tử tìm thấy, mới vừa nãy tích cực hái nấm đào cỏ lắm cơ mà.
Sao lúc lấy đồ của người ta lại không thấy các người coi chính mình như người ngoài vậy, giờ đây Quý nương tử lấy có hai quả trứng gà, các ngươi thì là người mình, còn nàng thì lại là người ngoài rồi?”
“Ta thật sự xấu hổ vì các ngươi!” Trưởng thôn vỗ mặt mình, “Quy tắc của thôn chúng ta là gì? Chỉ cần là người tìm thấy lương thực nhiều nhất trong ngày hôm đó, thì có thể được ăn trứng gà!”
“Trong hang đá tự nhiên này có thức ăn đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu ngày? Ta nói cho các ngươi biết, không chỉ ngày hôm nay ta cho Quý nương tử trứng gà, ngày mai ngày kia ta cũng sẽ cho Quý nương tử trứng gà!”
Vốn dĩ trưởng thôn tính toán rằng cho trứng gà một ngày thôi, cũng là suy xét đến chuyện Quý nương tử vừa mới gia nhập đội ngũ, nhưng hiện tại lão đã đổi ý rồi.
Danh sách chương