Edit: _zldzks1995
26.12.2020
***************************************************************
Đường Lê linh hoạt tránh cây chổi lớn mà bà Quế Lan húc qua, vươn vai uể oải đi về phía lối vào khu nhà.
Cô đi ra ngoài cũng không đợi lâu, từ xa đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu dưới gốc cây bạch quả.
Lá bạch quả mùa này xanh mơn mởn, từng cụm rẻ quạt xếp chồng lên nhau, thể hiện sức sống, như muốn chắn cả bầu trời.
Đường Lê ngáp dài, đôi mắt mờ mịt vì hơi nước.
Ngay khi cửa xe taxi mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám trắng như trăng bước xuống xe, theo sau là một cái củ cải nhỏ.
Người phụ nữ không son phấn nhưng ngũ quan tinh xảo, ngay cả khi trêи mặt khó nén vẻ tiều tụy cũng có thể nhìn ra được là một đại mỹ nhân.
Củ cải nhỏ kia bụ bẫm trông giống như một cục bột trắng. Vì trời quá nóng, mặt đỏ hết cả nhưng vẫn kiên trì thở hổn hển tự đeo ba lô nhỏ của mình lên.
Sau khi cả hai bước ra.
Cuối cùng lọt vào tầm mắt của Đường Lê là nhân vật nam chính đẹp vô song, tuấn mỹ đến cực điểm được miêu tả trong cuốn sách.
Lúc này, ngũ quan của Tề Diệp vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn, ánh mắt vẫn còn một chút ngây ngô.
Tóc trêи trán hơi dài, che đi vẻ lãnh đạm trong ánh mắt, sắc môi rất thắm, hoa mỹ như hoa Hải Đường mùa thu
Lông mi rậm rạp, khí chất lại độc đáo kiêu ngạo, đặc biệt hấp dẫn.
Không biết là do ánh nắng chói chang, hay tuổi trẻ quá chói mắt. Đường Lê nhất thời không dời mắt được.
Xứng đáng là nam chính, quá đẹp.
Thật đáng tiếc, lại là một cái ấm sắc thuốc (ý chỉ thuốc men quấn mình, suốt ngày bệnh tât).
Tay không thể nâng vai không thể gánh, đẹp chứ không xài được.
Đường Lê thấy bọn họ xách ba bốn cái va li từ trong cốp taxi ra, lúc này mới hơi xốc mí mắt, làm bộ như chỉ vừa mới nhìn thấy nhíu mày lạnh lùng đi qua.
Tề Diệp đã sớm nhìn thấy người thanh niên đứng ở cổng sân, mới vừa đi vài bước liền dừng lại.
Người phụ nữ sững sờ một lúc rồi nhìn theo ánh mắt của anh.
“Xin hỏi cậu là?”
“Đường Lê, Từng Quế Lan là bà của tôi.”
“À, hóa ra là cháu của dì Từng.” Người phụ nữ sau khi nghe xong thì cong môi lên, mặt mày nhẹ nhàng mang theo ý cười ôn nhu.
“Chào cháu, dì là Tần Uyển, đây là hai đứa con trai của dì.”
“Đứa này tên là Tề Diệp, em nó tên Tề Minh.”
“Tôi đối với việc các người là ai một chút hứng thú cũng không có, khỏi lộn xộn.”
Đường Lê dửng dưng đáp lại, trêи mặt không có một nét cười.
Cô trời sinh có chút hung dữ, vẻ mặt bình tĩnh như vậy càng khiến người sợ hãi, không biết nên cư xử thế nào.
“Dì không phải …”
“Đừng nói nhảm nữa, đưa hành lý trêи tay cho tôi.”
“Hả? Không, không cần. Dì Từng có thể cho dì thuê phòng ở với giá thấp như vậy dì đã thực cảm tạ. Làm sao lại phiền toái cháu giúp chúng ta dọn đồ được?”
Người bình thường nghe xong lời này cho dù thật sự không có ý dọn giúp đi chăng nữa cũng sẽ khách khí vài câu.
Nhưng Đường Lê thì không.
Cô liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của Tần Uyển, còn có thiếu niên đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm.”
“Tùy dì, dù sao tôi cũng không vui vẻ gì.”
Tần Uyểm hiển nhiên không ngờ Đường Lê sẽ nói như vậy, tính tình vốn đã rụt rè, một hồi liền lúng túng đứng tại chỗ.
Tôi không biết nên tiến hay lui.
Người khác thích hay không, không quan trọng.
Nhưng Đường Lê là cháu của Từng Quế Lan, nếu cậu ấy thực sự chán ghét nhà bọn họ thì phòng ở này khả năng là không thuê được nữa.
Đường Lê khoanh tay đứng đó, như thể cô ấy hoàn toàn không nhận thấy cảm xúc biến hóa của người kia, càng không cảm thấy mình nói sai cái gì.
Cô lười biếng dựa vào bên cột, vẻ mặt lãnh đạm.
“Mấy người còn thất thần làm gì? Trời nắng nóng không sợ say nắng sao?”
“À, được… được rồi. Vào ngay đây.”
Tần Uyển thấy Đường Lê không ngăn trở bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xách vali gian nan mà bước vào ngưỡng cửa.
Mọi chuyện xong xuôi, nhưng thời tiết quá nóng, ở ngoài trời quá lâu làm Tần Uyển có chút hoa mắt.
Một thoáng hoa mắt suýt ngã trẹo chân té lăn trêи đất.
Tề Diệp nhìn thấy vội vàng bước tới đỡ, giúp Tần Uyển đứng thẳng lên.
Thấy mẹ không sao rồi, Tề Diệp nhướng mắt nhìn Đường Lê. Sắc mặt thật lạnh, như được bao phủ một lớp băng tuyết.
Kể từ khi nhìn thấy Đường Lê tỏ thái độ lạnh nhạt và có lệ với họ vừa rồi, hảo cảm của Tề Diệp đối với người trước mặt đã rơi xuống đáy vực.
Và bây giờ trực tiếp biến thành tiêu cực.
Kỳ thật là lần này Đường Lê oan uổng.
Lời nói phía trước là để thiết lập nhân cách không thể không giữ, nhưng lúc Tần Uyển sắp ngã xuống đất, cô theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Kết quả là hệ thống trong đầu [Cảnh báo điện giật], khiến cô không thể không đứng im.
Làm ơn đi.
Dì ấy chỉ là trẹo cái chân còn tôi là mất cái mạng á.
Đường Lê treo lên vẻ mặt khinh thường,ngữ khí lạnh nhạt.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Bà ấy là mẹ cậu chứ không phải mẹ tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải giúp.”
“Cậu!”
Tề Diệp muốn nói gì đó, Tần Uyển đã nhanh chóng nắm tay anh lắc đầu ra hiệu anh đừng lắm lời.
Sau đó mỉm cười dịu dàng với Đường Lê, mang theo lấy lòng ý vị.
“Xin lỗi, dì không để ý dưới chân. Nó khẩn trương nên mới như vậy. Mong cậu thứ lỗi.”
Mẹ nó, lương tâm đau quá.
Dạo này làm người ác sao khó thế.
Đường Lê trầm mặc một giây, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Chắc là do băn khoan trong lòng, cô vỗ vỗ nhẹ bụi đất không tồn tại trêи người, sau đó đi về hướng Tề Minh.
Củ cải nhỏ vừa đẩy cái vali nhỏ, vừa định cẩn thận bước lên từng bậc.
Kết quả là một cái bóng đổ xuống đầu cậu.
Cậu sửng sốt, đôi mắt to đen như quả nho nhìn về phía Đường Lê ngơ ngác.
“Nhóc con, đưa vali cho anh, anh xách giúp nhóc.”
Đường Lê vừa nói xong, Tề Diệp liền tiến lên, một tay xách lên vali của Tề Minh.
Vẻ mặt kia, không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to – [Không cần lòng tốt giả tạo của cậu].
Cô giật giật khóe miệng, cố ý liếc nhìn bộ quần áo màu trắng kia đã giặt đến trắng bệch, tràn ngập khinh thường.
“Cậu nghĩ tôi ăn no rỗi việc sẵn lòng giúp mấy người dọn đồ sao? Nếu không phải vì sợ bà già nhìn thấy tôi ra về tay trắng mà nói mãi thì tôi cũng lười quản mấy người có dọn hay không đâu.”
Lời nói quá khắc nghiệt cô cũng chưa nói, cũng không muốn nói.
Bất quá vài câu này đối với thiếu niên lòng tự trọng lớn trước mặt, cũng đủ chọc thủng tim phổi.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp nhuốm màu lửa giận của Tề Diệp, Đường Lê nghĩ đến sức khỏe cậu không tốt, sợ giây tiếp theo cậu ta sẽ nôn ra máu vì bị mình chọc tức nên cô đành ngậm miệng lại.
Cô hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống nhóc con đang đứng ngốc trước mặt mình.
“Ngốc cái gì? Kêu nhóc đem đồ đưa cho anh nghe không hiểu à?”
Cái vali bị xách đi rồi, ánh mắt Đường Lê rơi trêи chiếc cặp sách màu xanh quá khổ so với cậu bé.
Đường Lê bẩm sinh đã dữ tợn, đám con gái trong lớp hồi còn đi học cũng có chút sợ cô ấy chứ đừng nói đến tiểu gia hỏa Tề Minh này.
Cậu lùi lại một bước, vội vàng nắm chặt dây đeo cặp sách, như nhìn thấy một con sói xám xấu xa, quá sợ hãi.
Đường Lê cau mày, cũng không có ý định phí lời nữa.
Với tay đem cặp sách của cậu nhóc lấy đi.
Kết quả là tay còn chưa đưa qua, khuôn mặt Tề Minh nghẹn đỏ bừng, cuối cùng oa một tiếng, khóc luôn rồi.
“Này, ông đây chính là giúp nhóc mang cặp, mẹ nó đừng có mà ăn vạ…”
Đường Lê vừa nói được một nửa, liền ngửi thấy một mùi khó tả.
Cúi đầu nhìn một vũng chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống theo ống quần của Tề Minh.
“…”
Móeee, sợ đến tè dầm à? Tác giả có lời muốn nói: mọi người nhớ bình luận, phát bao lì xì nha ahjhj
Có cái kia chất lỏng! Cũng thỉnh cho ta! Moah moah
s: Các thiên sứ bé nhỏ à, ta không hắc nguyên nữ chủ, cũng không có nam nữ phụ ác độc.
Nam chủ là cái thân kiều thể nhuyễn, tự ti tiểu đáng thương. Nhưng là tính cách không mềm yếu, giai đoạn trước ốm yếu lạnh nhạt mang thù. Sau này ngạo kiều lại tự ti.
Nữ chủ cầm kịch bản nam chủ ( che mặt), không tiếp thu được nữ giả nam trang cũng thỉnh điểm xoa. Bởi vì quay ngựa cùng vạch trần nữ sinh thân phận là sự tình phía sau. Văn án ta viết rất rõ ràng. Nữ giả nam trang bản thân chính là cái đề tài, còn có nhãn, tuy thô nhưng ta thích như vậy. √
Chính là cái vườn trường bánh ngọt nhỏ, yêu đương chíp bông, cứu rỗi chữa khỏi văn, chủ hằng ngày hỗ động √
Còn có nữ chủ là giáo bá thêm ngụy học tra, sẽ nói thô tục cũng sẽ đánh nhau, không mừng điểm xoa √
Nam chủ chính là cái kiều hoa, còn tự ti. Thích con người rắn rỏi bá tổng linh tinh, cũng thỉnh điểm xoa là được √
Đừng quá khảo cứu logic của nguyên văn sách gốc, thời xưa tô sảng văn không logic.
Hệ thống chính là cái thúc đẩy cốt truyện, suất diễn không nhiều lắm, có thể làm lơ √
Mặt khác nghĩ đến liền thêm √
26.12.2020
***************************************************************
Đường Lê linh hoạt tránh cây chổi lớn mà bà Quế Lan húc qua, vươn vai uể oải đi về phía lối vào khu nhà.
Cô đi ra ngoài cũng không đợi lâu, từ xa đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu dưới gốc cây bạch quả.
Lá bạch quả mùa này xanh mơn mởn, từng cụm rẻ quạt xếp chồng lên nhau, thể hiện sức sống, như muốn chắn cả bầu trời.
Đường Lê ngáp dài, đôi mắt mờ mịt vì hơi nước.
Ngay khi cửa xe taxi mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám trắng như trăng bước xuống xe, theo sau là một cái củ cải nhỏ.
Người phụ nữ không son phấn nhưng ngũ quan tinh xảo, ngay cả khi trêи mặt khó nén vẻ tiều tụy cũng có thể nhìn ra được là một đại mỹ nhân.
Củ cải nhỏ kia bụ bẫm trông giống như một cục bột trắng. Vì trời quá nóng, mặt đỏ hết cả nhưng vẫn kiên trì thở hổn hển tự đeo ba lô nhỏ của mình lên.
Sau khi cả hai bước ra.
Cuối cùng lọt vào tầm mắt của Đường Lê là nhân vật nam chính đẹp vô song, tuấn mỹ đến cực điểm được miêu tả trong cuốn sách.
Lúc này, ngũ quan của Tề Diệp vẫn chưa nẩy nở hoàn toàn, ánh mắt vẫn còn một chút ngây ngô.
Tóc trêи trán hơi dài, che đi vẻ lãnh đạm trong ánh mắt, sắc môi rất thắm, hoa mỹ như hoa Hải Đường mùa thu
Lông mi rậm rạp, khí chất lại độc đáo kiêu ngạo, đặc biệt hấp dẫn.
Không biết là do ánh nắng chói chang, hay tuổi trẻ quá chói mắt. Đường Lê nhất thời không dời mắt được.
Xứng đáng là nam chính, quá đẹp.
Thật đáng tiếc, lại là một cái ấm sắc thuốc (ý chỉ thuốc men quấn mình, suốt ngày bệnh tât).
Tay không thể nâng vai không thể gánh, đẹp chứ không xài được.
Đường Lê thấy bọn họ xách ba bốn cái va li từ trong cốp taxi ra, lúc này mới hơi xốc mí mắt, làm bộ như chỉ vừa mới nhìn thấy nhíu mày lạnh lùng đi qua.
Tề Diệp đã sớm nhìn thấy người thanh niên đứng ở cổng sân, mới vừa đi vài bước liền dừng lại.
Người phụ nữ sững sờ một lúc rồi nhìn theo ánh mắt của anh.
“Xin hỏi cậu là?”
“Đường Lê, Từng Quế Lan là bà của tôi.”
“À, hóa ra là cháu của dì Từng.” Người phụ nữ sau khi nghe xong thì cong môi lên, mặt mày nhẹ nhàng mang theo ý cười ôn nhu.
“Chào cháu, dì là Tần Uyển, đây là hai đứa con trai của dì.”
“Đứa này tên là Tề Diệp, em nó tên Tề Minh.”
“Tôi đối với việc các người là ai một chút hứng thú cũng không có, khỏi lộn xộn.”
Đường Lê dửng dưng đáp lại, trêи mặt không có một nét cười.
Cô trời sinh có chút hung dữ, vẻ mặt bình tĩnh như vậy càng khiến người sợ hãi, không biết nên cư xử thế nào.
“Dì không phải …”
“Đừng nói nhảm nữa, đưa hành lý trêи tay cho tôi.”
“Hả? Không, không cần. Dì Từng có thể cho dì thuê phòng ở với giá thấp như vậy dì đã thực cảm tạ. Làm sao lại phiền toái cháu giúp chúng ta dọn đồ được?”
Người bình thường nghe xong lời này cho dù thật sự không có ý dọn giúp đi chăng nữa cũng sẽ khách khí vài câu.
Nhưng Đường Lê thì không.
Cô liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của Tần Uyển, còn có thiếu niên đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy ốm.”
“Tùy dì, dù sao tôi cũng không vui vẻ gì.”
Tần Uyểm hiển nhiên không ngờ Đường Lê sẽ nói như vậy, tính tình vốn đã rụt rè, một hồi liền lúng túng đứng tại chỗ.
Tôi không biết nên tiến hay lui.
Người khác thích hay không, không quan trọng.
Nhưng Đường Lê là cháu của Từng Quế Lan, nếu cậu ấy thực sự chán ghét nhà bọn họ thì phòng ở này khả năng là không thuê được nữa.
Đường Lê khoanh tay đứng đó, như thể cô ấy hoàn toàn không nhận thấy cảm xúc biến hóa của người kia, càng không cảm thấy mình nói sai cái gì.
Cô lười biếng dựa vào bên cột, vẻ mặt lãnh đạm.
“Mấy người còn thất thần làm gì? Trời nắng nóng không sợ say nắng sao?”
“À, được… được rồi. Vào ngay đây.”
Tần Uyển thấy Đường Lê không ngăn trở bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xách vali gian nan mà bước vào ngưỡng cửa.
Mọi chuyện xong xuôi, nhưng thời tiết quá nóng, ở ngoài trời quá lâu làm Tần Uyển có chút hoa mắt.
Một thoáng hoa mắt suýt ngã trẹo chân té lăn trêи đất.
Tề Diệp nhìn thấy vội vàng bước tới đỡ, giúp Tần Uyển đứng thẳng lên.
Thấy mẹ không sao rồi, Tề Diệp nhướng mắt nhìn Đường Lê. Sắc mặt thật lạnh, như được bao phủ một lớp băng tuyết.
Kể từ khi nhìn thấy Đường Lê tỏ thái độ lạnh nhạt và có lệ với họ vừa rồi, hảo cảm của Tề Diệp đối với người trước mặt đã rơi xuống đáy vực.
Và bây giờ trực tiếp biến thành tiêu cực.
Kỳ thật là lần này Đường Lê oan uổng.
Lời nói phía trước là để thiết lập nhân cách không thể không giữ, nhưng lúc Tần Uyển sắp ngã xuống đất, cô theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Kết quả là hệ thống trong đầu [Cảnh báo điện giật], khiến cô không thể không đứng im.
Làm ơn đi.
Dì ấy chỉ là trẹo cái chân còn tôi là mất cái mạng á.
Đường Lê treo lên vẻ mặt khinh thường,ngữ khí lạnh nhạt.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Bà ấy là mẹ cậu chứ không phải mẹ tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải giúp.”
“Cậu!”
Tề Diệp muốn nói gì đó, Tần Uyển đã nhanh chóng nắm tay anh lắc đầu ra hiệu anh đừng lắm lời.
Sau đó mỉm cười dịu dàng với Đường Lê, mang theo lấy lòng ý vị.
“Xin lỗi, dì không để ý dưới chân. Nó khẩn trương nên mới như vậy. Mong cậu thứ lỗi.”
Mẹ nó, lương tâm đau quá.
Dạo này làm người ác sao khó thế.
Đường Lê trầm mặc một giây, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Chắc là do băn khoan trong lòng, cô vỗ vỗ nhẹ bụi đất không tồn tại trêи người, sau đó đi về hướng Tề Minh.
Củ cải nhỏ vừa đẩy cái vali nhỏ, vừa định cẩn thận bước lên từng bậc.
Kết quả là một cái bóng đổ xuống đầu cậu.
Cậu sửng sốt, đôi mắt to đen như quả nho nhìn về phía Đường Lê ngơ ngác.
“Nhóc con, đưa vali cho anh, anh xách giúp nhóc.”
Đường Lê vừa nói xong, Tề Diệp liền tiến lên, một tay xách lên vali của Tề Minh.
Vẻ mặt kia, không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to – [Không cần lòng tốt giả tạo của cậu].
Cô giật giật khóe miệng, cố ý liếc nhìn bộ quần áo màu trắng kia đã giặt đến trắng bệch, tràn ngập khinh thường.
“Cậu nghĩ tôi ăn no rỗi việc sẵn lòng giúp mấy người dọn đồ sao? Nếu không phải vì sợ bà già nhìn thấy tôi ra về tay trắng mà nói mãi thì tôi cũng lười quản mấy người có dọn hay không đâu.”
Lời nói quá khắc nghiệt cô cũng chưa nói, cũng không muốn nói.
Bất quá vài câu này đối với thiếu niên lòng tự trọng lớn trước mặt, cũng đủ chọc thủng tim phổi.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp nhuốm màu lửa giận của Tề Diệp, Đường Lê nghĩ đến sức khỏe cậu không tốt, sợ giây tiếp theo cậu ta sẽ nôn ra máu vì bị mình chọc tức nên cô đành ngậm miệng lại.
Cô hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn xuống nhóc con đang đứng ngốc trước mặt mình.
“Ngốc cái gì? Kêu nhóc đem đồ đưa cho anh nghe không hiểu à?”
Cái vali bị xách đi rồi, ánh mắt Đường Lê rơi trêи chiếc cặp sách màu xanh quá khổ so với cậu bé.
Đường Lê bẩm sinh đã dữ tợn, đám con gái trong lớp hồi còn đi học cũng có chút sợ cô ấy chứ đừng nói đến tiểu gia hỏa Tề Minh này.
Cậu lùi lại một bước, vội vàng nắm chặt dây đeo cặp sách, như nhìn thấy một con sói xám xấu xa, quá sợ hãi.
Đường Lê cau mày, cũng không có ý định phí lời nữa.
Với tay đem cặp sách của cậu nhóc lấy đi.
Kết quả là tay còn chưa đưa qua, khuôn mặt Tề Minh nghẹn đỏ bừng, cuối cùng oa một tiếng, khóc luôn rồi.
“Này, ông đây chính là giúp nhóc mang cặp, mẹ nó đừng có mà ăn vạ…”
Đường Lê vừa nói được một nửa, liền ngửi thấy một mùi khó tả.
Cúi đầu nhìn một vũng chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống theo ống quần của Tề Minh.
“…”
Móeee, sợ đến tè dầm à? Tác giả có lời muốn nói: mọi người nhớ bình luận, phát bao lì xì nha ahjhj
Có cái kia chất lỏng! Cũng thỉnh cho ta! Moah moah
s: Các thiên sứ bé nhỏ à, ta không hắc nguyên nữ chủ, cũng không có nam nữ phụ ác độc.
Nam chủ là cái thân kiều thể nhuyễn, tự ti tiểu đáng thương. Nhưng là tính cách không mềm yếu, giai đoạn trước ốm yếu lạnh nhạt mang thù. Sau này ngạo kiều lại tự ti.
Nữ chủ cầm kịch bản nam chủ ( che mặt), không tiếp thu được nữ giả nam trang cũng thỉnh điểm xoa. Bởi vì quay ngựa cùng vạch trần nữ sinh thân phận là sự tình phía sau. Văn án ta viết rất rõ ràng. Nữ giả nam trang bản thân chính là cái đề tài, còn có nhãn, tuy thô nhưng ta thích như vậy. √
Chính là cái vườn trường bánh ngọt nhỏ, yêu đương chíp bông, cứu rỗi chữa khỏi văn, chủ hằng ngày hỗ động √
Còn có nữ chủ là giáo bá thêm ngụy học tra, sẽ nói thô tục cũng sẽ đánh nhau, không mừng điểm xoa √
Nam chủ chính là cái kiều hoa, còn tự ti. Thích con người rắn rỏi bá tổng linh tinh, cũng thỉnh điểm xoa là được √
Đừng quá khảo cứu logic của nguyên văn sách gốc, thời xưa tô sảng văn không logic.
Hệ thống chính là cái thúc đẩy cốt truyện, suất diễn không nhiều lắm, có thể làm lơ √
Mặt khác nghĩ đến liền thêm √
Danh sách chương