Chương 103 Thổi

Editor: Trúc Dạ Ngọc

Đường Lê bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngẩn người, không kịp thao tác tay nên chậm một nhịp liền bị đối thủ tung một đại chiêu đánh trúng.

Trên màn hình máy chơi game đột nhiên hiển thị dòng chữ màu đỏ của "GAME OVER".

Cô trầm mặc trong chớp mắt, trừng mắt với Tề Diệp một cái. Bởi vì ván game đã kết thúc, cô cũng không tiếp tục để Tề Diệp cầm điện thoại di động, trực tiếp đưa tay cầm lấy nó.

"Ba à, còn gì quan trọng khác không? Muốn nói có thể nói một hơi nói xong hay không, đừng lúc nào cũng lật qua lật lại hỏi mấy người như vậy, ta còn có chính sự chưa làm."

Người đàn ông bên kia rõ ràng cũng không nói mấy câu, không ngờ con gái mình lại mất kiên nhẫn nhanh như vậy.

Ông dừng một chút, ước chừng cũng cảm nhận được Đường Lê không muốn gặp, cuối cùng ông chỉ rầu rĩ nói một câu "Chú ý thân thể, cố gắng học tập" sau đó liền cúp máy.

Hai người chỉ có một kiểu nói chuyện như vậy, Ngày trước cô còn có chút kiên nhẫn nghe ông lải nhải cằn nhằn.

Nhưng hôm nay ván game của cô vừa Over, cô càng không còn kiên nhẫn.

Bà Tằng Quế Lan từng nói tính tình của cô giống y như mẹ, làm cái gì cũng chỉ đôi ba phút, không hề có chút kiên nhẫn nào.

Sau khi nghe tiếng tút tút từ đầu máy bên kia, Đường Lê lúc này mới vươn tay bóp lấy cổ thiếu niên một cái.

"Cmn, anh làm gì đấy? Không thấy tôi đang chơi game à? Rõ ràng vừa tôi sắp thắng cmn rồi, bây giờ lại thua! Mấy ván nữa mà thua thì đêm nay ngủ sớm cái rắm gì nữa?"

Dường như đây cũng là cái vía chơi game của cô, nếu trận đầu thắng thì thắng mãi, nếu thua thì thua không ngóc đầu được,

Mà Đường Lê lại là người nếu không thắng thì sẽ không ngủ được, cho nên nhiều lúc cô sẽ thức đêm đến khi nào thắng mới chịu đi ngủ.

Mí mắt Tề Diệp khẽ nhúc nhích.

Anh biết cô rất thích chơi game, vừa rồi không cẩn thận làm cho cô thua, khẳng định trong lòng cô rất không thoải mái.

"Vậy để tôi giúp em thắng được không?"

Tuy rằng anh chưa từng chơi qua thể loại game này, nhưng qua một vài lần ngồi bên cạnh nhìn cô chơi thì anh cũng hiểu đại khái quy tắc của nó.

Anh chơi một hai lần là đã có thể nắm bắt được quy luật.

không nói ra còn tốt, khi Đường Lê nghe được lời này của anh, cô càng tức.

Mình cày thâu đêm suốt sáng, thất vất vả mới chơi được, đối phương lại có thể bình thản mà nói có thể giúp cô thắng. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Đây không phải anh đang mỉa mai trình độ của cô hay sao? Thật ra Tề Diệp không có ý trào phúng gì, ánh mắt anh trong suốt mà nhìn thẳng vào cô.

Tư thế này của hai người có chút ái muội, Đường Lê gối đầu lên đùi anh, bởi vì tức giận mà duỗi tay đè cổ anh xuống.

Nếu gần thêm chút nữa không chừng lông mi của hai người có thể đan được vào nhau.

Hơi thở của thiếu niên nóng rực, phun lên gò má cô. Lúc này Đường Lê mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Đôi mắt cô lóe lên, nhíu mày, hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên.

"...... Không, tôi sẽ làm bài tập về nhà. Chỉ cần anh sắp xếp thời gian trong tối nay, tôi sẽ hoàn thành bài tập cho anh."

Thứ sáu tuần sau sẽ thi giữa kỳ, dựa theo phạm vi hiện tại Đường Lê có thể cho phép trả lời câu hỏi mà xem, việc đứng đầu lớp hẳn là không thành vấn đề.

Mỗi lần Tề Diệp bố trí bài tập về nhà cô cũng không làm đúng hết, cô cố gắng làm bài sao số lần sai càng lúc càng ít, ngày càng tiến bộ.

Dù sao nếu mỗi lần đều đúng, thật sự quá dễ dàng.

Đang yên đang lành Tề Diệp bị cô kéo đến đây nghe điện thoại, lúc này thấy Đường Lê muốn về phòng làm bài tập về nhà, trong lúc nhất thời anh không biết nên tiếp tục đợi hay là trở về.

Suy tư một lúc lâu, đôi môi mỏng của anh mím lại, nhẹ giọng mở miệng.

"Vậy tôi về trước, lát nữa em làm xong nếu quá mệt mỏi thì ngủ sớm đi, ngày mai tôi kiểm tra cũng được. Nếu em làm xong sớm, tôi sẽ đến đây xem bài cho em.'

Lời vừa rồi của Đường Lê thật ra là gián tiếp muốn anh ở lại, sau khi nghe anh nói như vậy, bước chân cô dừng lại.

Cũng không biết như thế nào, rõ ràng lúc trước còn cảm thấy đối phương dính người. Lúc này đối phương chủ động muốn rời đi, trong lòng cô ngược lại cảm thấy trống rỗng.

Nhưng loại cảm giác này không kéo dài quá lâu, cô liếc nhìn thiếu niên có chút khẩn trương.

"Được rồi. Chuyện hôm nay cảm ơn anh, lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng mệt mỏi, trở về tắm rửa ngủ đi. Bài tập về nhà hay gì đó, ngày mai tôi dành ra một giờ nghỉ trưa để làm cho anh. "

Ý của cô khi nói lời này chỉ là lo cho anh quá mệt mỏi, hôm nay cô cúng làm phiền anh đủ rồi. Cô nghĩ ngày mai sẽ tiếp tục, như vậy cũng có thể cho người ta thời gian để nghỉ ngơi thật tốt.

Tề Diệp đều hiểu, thế nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất mát khi cô nói ra lời này.

Anh nhìn cô đang duỗi thắt lưng, ngay cả đầu cũng không quay lại, đưa lưng về phía anh mà phất tay.

Không có một chút lưu luyến nào mà trở về phòng.

Ánh mắt Tề Diệp ảm đạm một chút, cuối cùng cũng không nói

gì. Anh đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí mà Đường Lê vừa nằm trên sô pha.

Phía trên vẫn còn hơi ấm, hương hoa nhài cũng vẫn còn.

Có vài lần Đường Lê cố ý làm sai vài câu hỏi, lúc đầu Tề Diệp cũng không quá để ý, về sau anh cũng cảm giác được những động tác nhỏ của cô.

Anh cũng không rõ vì sao Đường Lê rõ ràng biết, lại còn cố ý làm sai một hai câu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Diệp chỉ có thể suy đoán được một khả năng, cũng là khả năng hợp lý nhất.

Đường Lê là vì muốn tìm một lý do chính đáng để đến tìm anh, đến gặp anh.

Nếu cô ấy làm đúng hết thì sẽ không có lý do gọi anh qua đây.

Mà Tề Diệp cũng cho rằng như vậy. Vậy nên anh chưa bao giờ chọc thủng tâm tư của Đường Lê, hơn nữa còn vui vẻ vì nó.

Chính vì vậy, vừa rồi Tề Diệp không có đòi ở lại. Một là sợ Đường Lê thấy anh quá dính người, thứ hai là anh cảm thấy tốc độ trả lời câu hỏi của cô cũng tương đối nhanh.

Cô vẫn giống như lúc trước, cố ý làm sai mấy câu, biết rõ đáp án nhưng vẫn tới tìm anh.

Cho nên Tề Diệp mới cố ý nói một câu như vậy, nói nếu như cô làm nhanh thì anh lại tới.

Đây không phải là giả thiết mà là một lời nhắc nhở. Anh sợ cô quên mất, nhắc nhở cô, anh sẽ đến trong chốc lát.

Nhưng Mà Tề Diệp không nghĩ tới Đường Lê chỉ nghe vào câu trước, thậm chí còn cảm thấy khi anh nói từ "mệt mỏi" là ám chỉ anh đang mệt mỏi muốn trở về.

—— anh không hiểu sao lại có một loại cảm giác lấy đá đập chân mình.

Sớm biết thì không nói nữa.

Không chừng Đường Lê làm xong liền trực tiếp tới tìm anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện