Chương 107 Quẹt thẻ
Editor Trúc Dạ Ngọc
14/4/22
Đường Lê bên này không biết hai người họ đang thậm thụt cái gì, từ vị trí của cô chỉ có thể trông thấy Tề Diệp đang cầm lon coca nhếch môi cười.
Mà trên mặt Sở Bắc Thần xanh tím một mảng, cho dù bị Tề Diệp làm cho tức chết cũng không dám làm cái gì, nếu không vết thương sẽ rất đau.
Cậu chỉ mím môi mỏng, không nói một lời.
Vậy nên khi ''bức tranh" này rơi vào tầm mắt Đường Lê, cô trên cơ bản chỉ coi như "mẹ con" họ đang nói chuyện tình thâm một cách thật vui vẻ.
Anh chỉ mím môi mỏng, không nói một lời.
"Hai người bọn họ từ khi nào có quan hệ tốt như vậy?..."
Đường Lê lẩm bẩm một câu, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe taxi trống đang đi tới, vội vàng vẫy tay gọi nó lại.
Không đợi Đường Lê gọi bọn họ, Tề Diệp đã nhìn thấy, nhanh tay đỡ Sở Bắc Thần đi về phía chiếc xe.
Cô vừa nói vừa mở cửa phía trước của xe ra, người còn chưa kịp chui vào, Sở Bắc Thần ở một bên đã tỏ vẻ không vui.
"Chờ một chút, cậu ngồi phía sau cùng với cậu ta tương thân tương ái đi, để ông đây ngồi phía trước. Ông không muốn trên dọc đường luôn nhìn thấy khuôn mặt kia, nếu không sẽ bị tức chết trên đường mất."
Tề Diệp vốn cũng không có ý định ngồi cùng Sở Bắc Thần, chỉ là không ngờ anh còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã buông mình ra mà khập khiễng đi tới.
Đường Lê vừa rồi còn nghĩ quan hệ hai người tốt, kết quả xem ra chỉ là Sở Bắc Thần đang ẩn nhẫn cố chịu đựng mà thôi.
Cũng đúng, bị thương thành như vậy làm sao còn có thể hào phóng như trước kia? Tề Diệp không thừa dịp người ta gặp nguy hiểm nhân cơ hội trả thù là đã không tồi rồi.
"Chốt vậy đi, ba và mẹ ngồi phía sau, một mình con ở phía trước đừng làm phiền chú tài xế nha, con trai ngoan."
Nếu đổi lại là trước kia khi bị người ta nói, Đường Lê khẳng định sẽ trực tiếp đánh cho đối phương một quyền, tuy nhiên hôm nay tâm tình của cô rất tốt.
Cảm thấy đại thù làm con trai nửa tháng trước đã báo, cả người đều sảng khoái đến không chịu nổi.
Đường Lê đi về phía sau ngồi xuống bên cạnh Tề Diệp, nhìn thấy trong tay thiếu niên còn cầm nửa lon coca của mình, cô cũng không nghĩ nhiều, đưa tay thuận theo uống một ngụm.
Đôi mắt thiếu niên lóe lên.
Anh nhìn môi Đường Lê dán vào chỗ mình vừa chạm qua, khóe môi bất giác cong lên.
"Có ngon không?"
"Cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, chỉ là coca mà thôi, sao có thể không nuốt nổi được chứ?"
Nhìn Tề Diệp vẫn nhìn chằm chằm coca trong tay mình, cô dừng một chút.
Đường Lê chợt nhớ ra trời nóng như vậy mà mình cũng quên mua cho anh một hộp sữa dâu tây.
Phỏng chừng anh thấy khát rồi lại ngại nói muốn uống coca của mình, cho nên lúc này mới hỏi một câu chung chung như vậy.
Nghĩ tới đây, Đường Lê đem ngụm coca trong miệng nuốt xuống, sau đó đưa lon coca đến bên môi của anh.
"Này, uống đi."
Tề Diệp sửng sốt, đôi mắt đảo một cái liền đại khái đoán được ý nghĩ của Đường Lê.
Có lẽ vì hiểu nhầm câu hỏi của mình
Vậy nhưng anh cũng không khách khí, tuy nhiên anh cũng không có đưa tay chủ động bắt lấy, mà là cúi đầu chạm môi vào miệng lon hướng lên trên mang theo tay của Đường Lê.
Ngửa cổ xuống, liền nếm nhẹ một ngụm ở chỗ Đường Lê vừa uống qua.
Mẹ kiếp, lại tới rồi. Vốn tưởng rằng yêu tinh này gần đây đã biết thu liễm. Thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!
Đường Lê nuốt nước miếng, nhìn đôi môi ẩm ướt của anh sau khi uống xong, trong lúc nhất thời cảm thấy trong tay mình cầm không phải coca.
Mà là quỳnh tương ngọc lộ gì gì đó.
"...... Anh không có tay sao? sao lại phải uống như vậy?''
Cô vừa nói vừa liếc nhìn về phía trước, may là tài xế không chú ý tới phía sau.
Ngược lại Sở Bắc Thần ở một bên nhìn thấy, hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Tề Diệp một cái.
Cũng không biết có phải ảo giác của Đường Lê hay không. Thời điểm vừa rồi, là Tề Diệp bắt đúng lúc Sở Bắc Thần nghiêng người thắt dây an toàn.
Động tác này của anh giống như cố ý làm cho Sở Bắc Thần xem.
Tề Diệp chỉ cười cười không nói gì, sau đó đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận coca trong tay Đường Lê.
Vậy nhưng anh cũng không uống, cứ cầm trên tay như vậy, thỉnh thoảng dùng ngón tay vuốt ve mặt ngoài của lon.
Đường Lê cho rằng anh đang tức giận, kề sát một chút nhẹ giọng nói.
"Vừa rồi không phải là tôi muốn mắng mỏ gì anh, nhưng hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài. Khi Sở Bắc Thần trừng anh, đương nhiên anh sẽ cảm thấy mất hứng, nếu không thì quá đạo đức giả rồi. Khi nãy tôi có nói với cậu ấy về mối quan hệ của chúng ta, phỏng chừng trong lòng mất cân bằng nên sắc mặt không được tốt, nhưng cũng không có tâm tư xấu xa gì khác, anh yên tâm đi."
Tề Diệp đang cảm thấy Đường Lê đang lo lắng thái quá cho cảm xúc của mình, anh chỉ mới đang khiêu khích Sở Bắc Thần một chút mà thôi.
Không ngờ Đường Lê cho rằng mình đang tức giận, vội vàng giải thích cho mình một lượt, khát khao sinh tồn cực mạnh.
Làm cho anh có chút dở khóc dở cười.
"Tôi thật sự không sao."
Tề Diệp cũng không tiện nói với Đường Lê rằng vừa rồi mình là vì tức giận Bắc Thần. Đôi môi mỏng của anh mím lại, có chút cứng nhắc chuyển đề tài.
"Đúng rồi, tại sao em lại gọi cậu ấy là con trai? Và gọi tôi... là mẹ...của cậu ấy?. "
"À, để tôi kể anh nghe, lúc trước tôi được Sở Bắc Thần cứu một lần, sau đó đứa cháu trai này bắt tôi gọi một tiếng ba trong vòng nửa tháng. Hôm nay ngẫu nhiên tôi bắt được cơ hội, tôi phải trả đũa lại không phải sao?"
Nói tới đây Đường Lê đưa tay vén tóc trước trán anh ra, mùa hè có chút nóng, trong xe cũng ngột ngạt.
Mặc dù có bật điều hòa, trên trán anh vẫn có chút lấm tấm mồ hôi.
Đường Lê lau sơ qua, sau đó nhếch miệng, lại gần mà cười nói.
"Tôi là ba cậu ấy, không phải anh là mẹ của cậu ấy sao? Hơn nữa cậu ta thảm hại hơn anh, răng của cậu ta bị đánh gãy. Cho nên đừng quá so đo làm gì, được không?"
Hai người họ không muốn gặp nhau, Đường Lê đương nhiên biết. Trước kia Đường Lê phát hiện thiếu niên luôn không vui khi nhìn thấy đối phương, vậy nên chỉ biết nói tốt về Sở Bắc Thần, hy vọng anh có thể hơi thay đổi ấn tượng về thiếu niên một chút.
Vậy nhưng Đường Lê vẫn là một người thông minh, biết nói những thứ này có thể phản tác dụng hiện tại, nên trước tiên dỗ dành Tề Diệp, thân cận với anh trước.
Như vậy sẽ không lo Tề Diệp sẽ để bụng nữa.
Tề Diệp tuy không để ý nhiều, nhưng khi nhìn Đường Lê và Sở Bắc Thần ở cùng một chỗ, anh vẫn không thể cân bằng được.
Sau khi nghe Đường Lê nói như vậy, đôi mắt anh cong lên, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười.
"Được, không so đo với cậu ta."
"Dù sao tên nhãi ranh nào mà không có thời kỳ quấy khóc chứ?"
"Mẹ kiếp, ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi đấy! Ai là con trai cậu? Ông đây làm con trai của Đường Lê nửa tháng còn chưa tính, cmn đừng đặt đằng chân lên đằng đầu!"
Đường Lê không biết lúc trước Tề Diệp đã bắt nạt Sở Bắc Thần một lần.
Cô chỉ coi con người này hôm nay hơi cọc tính, hơi chọc một chút sẽ nổ tung. Thật không thể đùa giỡn.
Anh còn chưa kịp mở miệng nói thêm từ nào, tên "thần kinh" bên cạnh đã rống lên, nhất thời làm cho anh hơi hoảng sợ
Anh cắn cắn môi, mắt đỏ hoe dựa vào vai Đường Lê.
"À, đừng sợ, đừng sợ, cậu ta như hổ bị nhổ răng, không có gì phải sợ!"
Đường Lê vội vàng ôm Tề Diệp vào trong ngực nhẹ giọng trấn an, sau đó ngước mắt, trực tiếp đá một cước vào phía trước.
"Đm! làm cái gì vậy? Nhìn mẹ mi kìa! Đồ nghịch tử!"
"Mẹ nó tôi..."
"Mẹ nó! Các cậu im lặng được không? Không để cho tôi lái xe sao? "
"..."
Mẹ nó, cuộc sống này trôi qua bằng cách nào đây!
Sau khi bị bác tài gầm lên mắng một trận, lúc này bọn Đường Lê mới chịu an phận, nhưng Sở Bắc Thần lại tức giận muốn chết.
Nhưng "tu vi" của cậu quá thấp, căn bản không đấu lại được Tề Diệp.
Trước kia còn chưa tính, hiện tại người ta đã cùng Đường Lê làm một cặp, như vậy đương nhiên đối phương sẽ càng không hướng về phía mình.
Thiếu niên càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát ôm hai cánh tay dựa vào ghế ngồi ngủ một giấc.
Ban đầu Tề Diệp vẫn còn có chút tinh lực chọc đùa Sở Bắc Thần, nhưng anh say xe, một lúc sau anh bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Anh cau mày, mặt tái nhợt mà dựa vào vai Đường Lê.
Khác với bộ dáng vừa rồi làm bộ sợ hãi, cả người thiếu niên đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đường Lê thấy vậy nên mở cửa sổ xe ra một chút, gió bên ngoài thổi vào, lúc này mới làm cho lông mày Tề Diệp giãn ra một chút.
"Tề Diệp, nếu không anh dựa vào chân tôi đi. Bệnh viện cách khá xa, còn một đoạn đường, anh ngủ một giấc đi, khi nào gần đến thì tôi gọi anh."
Phía sau chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng Tề Diệp không thể nằm duỗi thẳng người, nhưng nửa người nằm xuống tựa vào chân Đường Lê vẫn dư dả.
Anh cũng không thấp thỏm nhiều, sau khi rời khỏi vai Đường Lê, anh hơi điều chỉnh tư thế nằm xuống gối đầu lên đùi Đường Lê.
Tề Diệp nằm hơi nghiêng người xuống, vùi mặt vào vị trí thắt lưng và bụng cô hít sâu một hơi.
Hình như so với gió bên ngoài, hương vị trên người cô lại càng có thể làm cho anh tỉnh táo, thoải mái một chút.
"Đường Lê, lần sau em trốn tiết có thể nói trước cho tôi một tiếng không?"
Anh vừa nói vừa đưa tay ôm lấy eo cô, đôi lông mi dài run rẩy, nhìn không rõ vẻ mặt trong con ngươi.
"Tôi sợ như lần trước em đi luôn, không đợi tôi."
"Lần trước?"
"...... ngày đi cho mèo ăn, em không đợi tôi, để tôi đi bộ vào trường một mình."
Đường Lê nghe đến đó có chút chột dạ sờ sờ mũi.
Lúc ấy không phải cô cho rằng đối phương không muốn cùng mình qua lại nữa sao, cũng không phải là cô cố ý.
Những lời này Đường Lê này cũng không nói, chỉ thuận theo gật đầu đáp một tiếng.
"Còn nữa..."
"Còn có cái gì nữa?"
Vành tai Tề Diệp đỏ lên, có thể là do cảm thấy ngượng ngùng, anh đưa tay ôm lấy cổ Đường Lê kéo xuống một chút.
Sau đó ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi.
"Nhổ răng gì đó sẽ rất đau sao? tôi, tôi hơi sợ."
Tề Diệp rất mẫn cảm với đau đớn, rất sợ đau.
Tối hôm qua, răng đau đến nỗi cả đêm anh không ngủ ngon được, hiện tại tuy rằng đã khá hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đi khám răng, anh vẫn rất hồi hộp.
"Không phải đâu, có thuốc tê. Đến lúc đó nha sĩ sẽ tùy tiện ngó qua một chút rồi nhổ bỏ phần bị hoại tử, ngoan, sẽ không có chuyện gì đâu."
Ngày thường cô cũng không có ăn đồ ngọt, răng miệng rất tốt, chưa bao giờ bị đau răng, càng không phải gặp nha sĩ gì cả.
Đường Lê cũng không rõ quy trình thăm khám trị liệu như thế nào, nhưng cô vẫn dựa vào cảm giác của mình mà nhẹ nhàng an ủi anh.
"Hơn nữa người nha sĩ kia là cậu của bạn tôi, ngày thường có rất nhiều người xếp hàng đến chỗ anh ấy thăm khám mà không hẹn được lịch khám. Như vậy chứng tỏ trình độ cũng rất tốt. Chắc không sao đâu, đừng sợ, không có vấn đề gì cả."
Nhưng Đường Lê vừa nói xong câu "không có vấn đề gì lớn kia", thì bọn họ vừa đến cổng bệnh viện kia. Còn chưa đi vào, chỉ mới đứng đợi ở cửa đã nghe thấy tiếng khóc oa oa của mấy đứa nhỏ bên trong.
Nhóc kia khóc đến tâm tàn liệt phế, đau không muốn sống.
Thân thể Tề Diệp cứng đờ, túm lấy ống tay áo Đường Lê, môi mỏng mím chặt, bộ dáng rất là bối rối.
"...... đừng sợ. Trẻ con lúc nào cũng làm ầm ĩ như vậy, một chút đau đã gào khóc, bình thường."
Đường Lê vừa nói vừa dắt bọn họ vào cửa, đến nghênh đón bọn họ là một chị gái hơn hai mươi tuổi.
Cô nhìn danh sách trong tay, lại nhìn ba người trước mắt.
"Xin hỏi vị nào trong các cậu là Tề Diệp tiên sinh?"
Đường Lê hẹn trước nên chỉ đăng ký tên Tề Diệp, nghe chị gái nói như vậy rồi nhẹ nhàng dắt Tề Diệp qua.
"Đúng rồi, tôi còn dẫn theo một người bạn tới. Cậu ấy bị gãy răng, các chị cũng tìm người khám giúp cậu ấy đi."
Nếu đổi lại là những người khác đột nhiên mang thêm một người không có trong danh sách hẹn, điều này nhất định là không hợp quy củ.
Nhưng chị gái trước mắt nhận ra Đường Lê, biết cô là bạn của cháu trai của ông chủ cô, hơn nữa hình như còn là đại thiếu gia của Đường gia ở thành phố B kia.
Cô đương nhiên không dám chậm trễ.
Vì thế cũng không hỏi nhiều, cong mặt cười nói.
"Được, mời đi bên này."
"Hôm nay bác sĩ Lâm không có ở đây, anh ấy có dặn dò hai người tới thì có thể trực tiếp đi vào là được, bác sĩ được an bài đã ở đó chờ."
Bác sĩ Lâm chính là cậu của bạn Đường Lê, cũng là bạn học đại học của Ninh
Đệ. Tuy rằng anh là nha sĩ, nhưng trọng tâm sự nghiệp chủ yếu ở thành phố B, số lần tới đây cũng không nhiều lắm.
Đường Lê cũng chưa từng thấy qua mặt anh ta lần nào.
Sở Bắc Thần cũng không khách khí, thấy có người dẫn, cậu đi thẳng tới phòng bên cạnh.
Nhưng Tề Diệp cũng không có lập tức phản ứng, đôi mắt anh chợt lóe, ôm hai má nhìn về phía Đường Lê. Cô lập tức hiểu ý của anh.
"Anh đi vào với chị ấy trước, tôi vào sau ngay đây."
Sau khi nghe Đường Lê nói lời này, Tề Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải anh dính người.
Chỉ là nghe tiếng khóc của đứa nhóc bên trong khiến cho anh không khỏi khẩn trương, nếu như không có Đường Lê ở đây anh thật sự bối rối bất an.
Nhất là âm thanh máy khoan điện ong ong, cảm giác không phải là đang khám răng, mà là muốn khoan bỏ đầu óc con nhà người ta không bằng.
Chỉ cần nghe thôi, anh đã cảm thấy đau đớn.
Tề Diệp đi theo chị gái kia đi vào, nhìn thấy một nam nha sĩ đang cầm một công cụ giống như nhíp đang chờ, thấy anh vào tới nơi thì ngước mắt nhìn lại.
Người này đeo khẩu trang nên không thấy rõ vẻ mặt, nhưng lại lộ ra đôi mắt không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hoặc là chỉ có Tề Diệp cảm thấy vậy mà thôi.
"Đến đây ngồi đi, để tôi giúp cậu xem một chút."
"Nếu không nghiêm trọng thì loại bỏ một phần hoại tử răng là được rồi, nếu nghiêm trọng thì có thể phải làm ống tận gốc."
Tề Diệp nghe đối phương nói như vậy, sau đó đi đến bên kia ngồi xuống.
Nam bác sĩ đeo găng tay, bảo anh ngẩng đầu há miệng, cầm đèn pin cẩn thận xem xét.
"Tiểu tử, xem ra cậu đã ăn không ít kẹo nhỉ, đã lớn như vậy còn không biết kiêng kỵ."
Anh vừa nói vừa buông đồ trên tay xuống, lúc này tiếng khóc của đứa trẻ vừa nghỉ ngơi cách vách lại vang lên một tiếng.
Thân thể Tề Diệp run lên, cuối cùng thật sự không nhịn được, cẩn thận mở miệng hỏi thăm.
"Bác sĩ, đứa nhỏ bên cạnh kia cũng bị sâu răng sao?"
"Không phải, do mẹ cậu ta quá cưng chiều. Lúc trước, cậu ta đau răng cũng đến khám một lần, lúc ấy cũng không nghiêm trọng lắm. Tôi đã dặn cô ấy để cậu ấy ăn ít kẹo thôi. Cô ấy cũng có vẻ quyết tâm lắm, kết quả mỗi lần cậu ấy khóc một trận thì lại không còn cách nào khác. "
Nam bác sĩ thở dài, trông rất bất lực.
Thế nhưng mặc dù không nhìn thấy biểu cảm dưới lớp khẩu trang, Tề Diệp từ đôi mắt cong cong của anh vừa nhìn liền biết tâm tình của anh đang rất suиɠ sướиɠ.
"...... trông anh có vẻ rất hạnh phúc."
"Nói nhảm, làm thế nào tôi có thể hạnh phúc cho được? Cậu ấy bị hổng sáu cái răng. Sáu cái đó! Nó đáng giá bao nhiêu là tiền...không, không phải, nó đau đến mức nào ..."
"..."
Tề Diệp trầm mặc trong chớp mắt, quyết định bỏ qua đề tài này.
"Vậy bác sĩ, tình trạng của tôi có nghiêm trọng không?"
"Trường hợp của cậu à, vẫn còn được, hơi trám răng một chút là xong việc, vấn đề không lớn."
Ngoài miệng anh nói vấn đề không lớn, nhưng ngữ khí nghe tựa hồ trông rất tiếc nuối.
"Nào nào, nằm xuống, không bao lâu nữa sẽ xong, rất nhanh thôi."
Lúc Tề Diệp vừa nằm xuống, Đường Lê vén rèm lên đi thẳng vào, nam bác sĩ kia cũng biết cô, chỉ là thấy cô tiến vào có chút ngoài ý muốn.
"Đường Lê, cậu vào đây làm gì? Là sâu răng hay là đánh nhau bị người ta đánh gãy răng?"
"Anh vẫn còn hay nói nhảm như vậy sao? Tôi vào đây lại không gây cản trở anh chuyện gì, sao phải quản kỹ thế?"
Đường Lê biết người này là một người mê tài, chỉ cần tiền đưa đúng chỗ, làm việc sẽ rất lưu loát.
"Đừng nói nhảm nữa, anh mau làm cho cậu ấy đi. Từ hôm qua cậu ấy bị đau răng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, làm xong sớm để tôi dẫn người ta đi ăn."
Nam bác sĩ nghe xong thì sửng sốt, anh cúi đầu nhìn Tề Diệp, rồi lại nhìn về phía Sở Bắc Thần bên cạnh đang khám răng.
Họ đều là bằng hữu, tại sao lại có sự đối xử cách biệt như vậy? Nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, sợ vị đại thiếu gia này không kiên nhẫn cho mình một cước, cầm vũ khí vào đây trả thù vì Tề Diệp.
Lúc đầu còn tốt, Tề Diệp còn không có cảm giác gì quá lớn.
Nhưng càng về sau, khi nha sĩ loại bỏ phần hoại tử cho anh, sắc mặt anh đau đến mức trắng bệch.
Tề Diệp há miệng, bên trong có đồ vật đang khuấy động, anh không có cách nào có thể nói chuyện.
Chỉ đành đảo mắt, nhìn về phía Đường Lê.
Đôi mắt của anh ướt sũng, đuôi mắt đau đến phiếm hồng, hô hấp đều rối loạn.
Đường Lê nhìn thấy vội vàng tiến lên cầm tay anh trấn an vài câu, sau đó nhíu mày nhìn lại.
"Không phải, không phải tôi bảo anh tiêm thuốc tê cho cậu ta sao? Sao cậu ấy vẫn còn đau đớn như vậy ?"
Khi tiêm thuốc tê không có nghĩa sẽ hoàn toàn không đau, tôi đã cố nhẹ nhàng nhất có thể, thế nhưng bước này nhất định sẽ có chút đau."
Động tác của anh thực sự đã rất nhẹ, hơn nữa chút đau đớn này theo lý thuyết cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Thế nhưng không hiểu tại sao khi anh hơi dùng sức chạm vào một chút, thiếu niên lại rất đau.
"Haizz, nếu đã sợ đau như vậy thì tại sao trước kia cậu không biết khắc chế kìm nén một chút? Răng nanh của cậu nếu còn chậm trễ thêm vài ngày nữa, không biết cậu có chịu đựng được thêm nữa không?"
Lời này rõ ràng là đang nói Tề Diệp, nhưng Đường Lê nghe so với ai kia cũng chột dạ.
Nếu không phải mỗi ngày cô đều chịu khó cho ăn, Tề Diệp nào có kẹo để ăn, làm sao có thể sâu răng.
Cô trầm mặc trong chớp mắt, nhìn thiếu niên đau đến khóe mắt ướŧ áŧ.
Trong lòng Đường Lê cũng không dễ chịu, anh ấy đau như vậy, cô cũng giống như bị túm lấy, từng cơn đau co rút lại.
"Anh có nên nghỉ tay một chút được không, để cho cậu ấy hồi lại."
Nam nhân còn chưa kịp mở miệng nói câu gì, Tề Diệp đã lắc đầu trước.
"Không có, không sao đâu."
Lúc anh nói chuyện đều là khí âm, thanh âm cũng run rẩy, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng không có việc gì.
"...... Các người làm như vậy giống như tôi bắt nạt người khác không bằng. Nếu cậu không đành lòng nhìn thì đi ra ngoài chờ đi, không bao lâu nữa sẽ ổn thôi."
Nghe đến đó, Tề Diệp lại lắc đầu mạnh mẽ.
"Được được được, tôi không đi, tôi ở chỗ này cùng anh, một bước cũng không rời đi."
"..."
Im lặng.
Lớn như vậy rồi mà mới gặp trường hợp này lần đầu.
Chỉ khám răng mà thôi, mà bọn họ như trong hoàn cảnh sinh ly tử biệt, sắp không gặp được mẹ nữa không bằng.
Sở Bắc Thần sau khi khám răng xong cũng không nguyện ý tiến vào thăm, để bọn họ vợ vợ chồng chồng.