Đường Lê không nắm chắc được đến tột cùng thì Tề Diệp đối với mình là thái độ gì, trông thì vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại có chút không giống.





Ngụ ý rất rõ ràng.

Bây giờ đổi mới được một chút, sau này rất dễ dàng bị kịch bản phía sau đánh vỡ, thậm chí còn phản tác dụng.

Đường Lê vừa mới vui mừng được một lúc, lại bị hệ thống tàn nhẫn kéo về thực tại.

Đậu, cũng vậy thôi.

Cô là một nữ phụ độc ác, hiện tại mấy đoạn kịch bản nhỏ nhỏ này chỉ là trò trẻ con, sau này nhất định sẽ càng ác liệt hơn. Cũng không biết tại sao vừa rồi có sức để vui nữa.

Nghĩ đến đây, Đường Lê vò đầu bứt tóc, có đôi khi cô cũng biết đây là việc cô nên làm, nên đi theo cốt truyện, nhưng sau khi chân chính đi làm thì trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

Hôm qua chọc Tề Diệp khóc, cô cả đêm ngủ không ngon, nếu sau này càng ác liệt hơn, cô chắc chắn sẽ càng phải khó khăn.

Quên đi.

Đi bước nào tính bước đó.

Trêи đời này cá và tay gấu nào có thể đồng thời chiếm được chỗ tốt.

(Ngụ ý một là cá bị gấu ăn hai là gấu bị đói vì không bắt được cá. Không thể có chuyện cả hai cùng vui được.)

Nhân vật chính muốn thành công dù sao cũng phải trải qua một chút ngăn trở, nếu cô muốn sống sót thì phải hy sinh lương tâm, đúng không? Tự khuyên bảo bản thân mình xong, Đường Lê cũng không có phiền ý loạn nữa. Cô ngừng lo sợ không đâu, ngừng suy nghĩ những chuyện chưa xảy ra.

Chuông vào lớp vừa vang lên.

Đường Lê vừa chơi bóng chuyền xong có hơi khát, lúc nãy cô đang trông coi Tề Diệp ở phòng y tế, ngay cả nước bọt cũng không kịp uống.



Đường Lê cau mày nhìn thời gian, lúc này quay trở lại lấy đã không còn kịp.

Cô vừa bị xử phạt, tiết sau lại là tiết của thầy chủ nhiệm. Thầy có số điện thoại của cha cô, nếu không thấy cô chắc chắn thầy sẽ gọi điện cho cha để cáo trạng.

“Chậc, kệ đi, lát nữa nghỉ trưa tới lấy…”

Dù sao thì trong điện thoại của cô không có thứ gì cần phải giấu không cho người khác thấy, mà muốn mở cũng cần mật khẩu.



“Em tỉnh rồi à. Có thấy đỡ hơn tí nào chưa, hay có chỗ nào khó chịu không?”

Lão Bạch vừa nói chuyện vừa đi đến bên giường để kiểm tra tình hình của Tề Diệp, thấy cậu ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra thì không còn vấn đề gì.

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng may là chỉ bị trầy xước một chút. Mấy ngày nay đừng đụng vào nước, nghỉ ngơi một lát hẳn là sẽ không còn gì đáng ngại…”

Anh nói đến đây thì dừng lại một chút, đảo mắt một vòng, lướt nhìn xung quanh.

“Đường Lê đâu? Đi rồi? Tên nhóc thúi này trước khi đi thầy đã nói với cậu ta để cậu ta trông chừng cậu, ở đây đợi cậu tỉnh lại rồi hẵn đi. Cậu ta thậm chí 20 phút cũng ngồi không yên.”

Lông mi Tề Diệp khẽ run lên, nhớ tới Đường Lê đã nói là do bác sĩ bảo cô ở lại.

Xem ra lần này Đường Lê cũng không phải là chủ động muốn ở lại.

“Thầy hiểu lầm rồi, cậu nghe lời thầy ở đây trông coi. Em tỉnh lại rồi cậu ấy mới rời đi, vừa đi không bao lâu.”

“Là vậy à, vậy là tốt rồi, thầy còn tưởng cậu ta lại giống như lần trước, bế cậu tới đây rồi quay đầu đi thẳng.”

Lại?

Tề Diệp nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của đối phương.

Sự nghi ngờ trong mắt cậu quá rõ ràng, Lão Bạch nhìn thấy ánh mắt của cậu thì sửng sốt.

“Em không biết à? Vừa rồi cậu ta không nói với em sao? Chậc, đứa nhỏ này sao lại khó chịu như vậy, thầy còn tưởng các em giải quyết mâu thuẫn rồi.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, lúc trước em chạy bộ té xỉu là Đường Lê vội vàng bế em chạy tới đây. Lúc đó hai đứa chắc là còn mâu thuẫn, cậu ta hẳn là thấy mất mặt cho nên không cho thầy nói với em là cậu ta bế em qua đây.”

Bởi vì trước đó đã nói dối Tề Diệp, nói với cậu là một nữ sinh đưa cậu đến.

Lão Bạch nghĩ tới đây thì ngượng ngùng.

Anh đưa tay gãi gãi má rồi xấu hổ cười cười nhìn người đối diện.

“Xin lỗi nha bạn học Tề Diệp, thầy không cố ý bịa đặt lừa gạt em…”

Trách không được về sau Tề Diệp tìm được học sinh phụ trách vệ sinh ở khu vực sân ngày hôm đó, muốn đích thân cảm ơn, nhưng người cậu tìm thấy không phải là một nữ sinh.

Mặc dù lúc đó cậu cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Không nghĩ đến người đưa cậu đến phòng y tế không phải là bạn học nữ trực vệ sinh sân thể ɖu͙ƈ, mà là Đường Lê.

Đôi mắt thiếu niên lấp lóe, bên trong có thứ gì đó đang lưu chuyển, chỉ là lông mi quá dài, che mất gần hết cảm xúc.

Nhìn không rõ.

“Em đừng trách Đường Lê, cậu ấy là người để ý mặt mũi nhất, tính tình cũng khó ưa. Muốn cậu ta chủ động xin lỗi còn khó hơn lên trời.”

Thật ra ban đầu ấn tượng của Lão Bạch về Đường Lê không tốt lắm, dù sao cũng chẳng ai thích một đứa thích quậy phá, ba ngày thì hết hai ngày có mặt ở phòng y tế vì đánh nhau.

Mỗi lần đến cũng chỉ chữa thương cho Đường Lê, rất ít giao tiếp gì thêm.

Cho đến một hôm anh ngủ quên trong phòng y tế nên ra về muộn, cũng may nhà anh cách trường không xa, vừa băng qua con đường bên cạnh trường thể thao là đến.

Đường Lê không có để ý thấy anh tới, vọt thẳng bay tới chỗ hai người kia cho mỗi người một cước, sau đó túm tóc người còn lại đập vào tường.

Anh nhìn đến ngây người, miệng há thật to.

Thẳng đến cậu học sinh bị bọn kia giữ lại thu phí bảo hộ kia cuống quít rời đi rồi, lúc này anh mới phản ứng lại.

Giải quyết xong mấy người, Đường Lê vỗ bụi trêи người, bước ra khỏi ngõ.

Gặp được anh thì dừng lại, sau đó trở về bộ dạng hung ác thường ngày.



“Em ấy miệng thì không nói lời nào, trong lòng thật ra quan tâm em.”

Đôi môi mỏng của Tề Diệp hơi mím lại, cốc nước trong tay nóng bỏng khiến đầu ngón tay đỏ bừng.

Vậy mà không buông tay, thậm chí còn vô thức giữ chặt hơn

Lời nói của Lão Bạch khiến trong lòng cậu dậy lên sóng lớn, từng chút từng chút một phá vỡ nhận thức của cậu.

Tề Diệp đối với ác ý của người khác có thể bỏ qua, nhưng lại khó làm ngơ trước thiện ý.

Nhất là dạng tình cảm thuần túy như Đường Lê.

Nếu trước đây Tề Diệp cảm thấy phản cảm và bài xích thì bây giờ khi đã biết nhiều chuyện như vậy, chính là càng hoảng hốt nhiều hơn.

Đột nhiên cậu có chút bất an.

Trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.

Khi Tề Diệp còn đang hoảng hốt, điện thoại trêи bàn rung lên.

Suy nghĩ của Tề Diệp cũng đột nhiên bị động tĩnh này làm gián đoạn.

Cứ tưởng chỉ rung lên một lúc rồi im, không nghĩ đến rung một hồi lâu cũng không có dấu hiệu dừng lại.

“Đây là điện thoại của Đường Lê phải không?”

Nam nhân nhìn cái ốp điện thoại hình đầu lâu màu đen, lập tức nhận ra chủ nhân.

“Cứ rung mãi thế này thật khó chịu, không thì em nghe giúp đi. Tay thầy dính thuốc thật không tiện.”

Tề Diệp do dự một chút, cuối cùng hít một hơi thật sâu, trước sự thúc giục của Lão Bạch đưa tay cầm lấy điện thoại di động trêи bàn.

Cậu nhìn xuống màn hình điện thoại di động đang sáng, tên người gọi 【Anh Ninh 】 hiển thị trêи đó.

Chắc là bạn hoặc anh trai của Đường Lê.

Ánh mắt Tề Diệp khẽ động, sau khi bấm nút trả lời liền đưa điện thoại lên tai.

【Tiểu Lê, em bên kia vẫn chưa đến lớp đúng không? Có quấy rầy em học tập không? Là thế này, bên chỗ anh tạm thời có chút chuyện, có thể đến tối mới đến trường được …】

Nói chuyện được phân nửa, nhận ra người đối diện yên tĩnh lạ thường, nếu không phải cách điện thoại mà còn có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở thì có lẽ anh tưởng đầu dây bên kia không có ai.

【Tiểu Lê? Có đang nghe không? 】

Lông mi của Tề Diệp run lên, trêи khuôn mặt trắng bệch thoáng qua một tia bất an.

Một lúc sau, đôi môi mỏng của anh khẽ mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện