Chương 76: Không biết
Editor: Trúc Dạ Ngọc
Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6
=======13/9/21======
Đường Lê tuy rằng tính tình hơi nóng nảy một chút, nhưng kỳ thực rất ít khi thực sự tức giận.
Cho dù trong lòng cô có cái gì không thoải mái nhìn không quen, đi lên đánh một trận làm một trận, trên cơ bản đều có thể lật bài.
Tuy nhiên, nếu thực sự tức giận, cô thường không nói quá nhiều, vì vậy khuôn mặt trở nên bình tĩnh như một ngọn núi lửa im lặng.
Chỉ cần ném một hòn đá nhỏ kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút sẽ khiến nham thạch nóng chảy quay cuồng, vô cùng kinh hãi.
Tề Diệp vẫn sợ chọc cho Đường Lê tức giận.
Vì vậy, mỗi lần trước khi xảy ra loại mầm mống này, cậu chỉ cần chịu thua hoặc là xin lỗi, chỉ cần cho cô ấy một bước xuống, mọi chuyện đều có thể cho qua.
Nhưng lần này thì khác.
Tề Diệp không biết nên chịu thua như thế nào, cũng không biết nên xin lỗi như thế nào.
Rất nhiều chuyện cậu dám nói, đối phương cũng chưa chắc dám nghe, nguyện ý nghe.
Vừa rồi chỉ là thăm dò trêu chọc cô, xem cô có thật sự không có cảm giác với mình thì đã phản ứng lớn như vậy.
Nếu như đem những ý niệm xấu hổ kia trong đầu mà không quan tâm đến hậu quả, sự xúc động toàn bộ nói ra.
Tâm lý của cậu không quan trọng.
Nhưng Đường Lê thì sao? Cô ấy sẽ phản ứng như thế nào? Bị dọa sợ, chán ghét, hay là chạy trối chết đến khi hai người dần dần xa cách giống như hai người xa lạ?
Trước khi không nắm chắc 100%, Tề Diệp không dám làm như lúc trước nữa.
Cậu từng bốc đồng một lần, gần như làm hỏng mọi thứ rồi, kết quả có thể cùng một hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cậu không thể lường trước được.
Đường Lê hiện tại chỉ tức giận, cũng không phải thật sự chán ghét cậu.
Cậu có thể từ từ thử, thử đè nén cảm xúc để bắt đầu từ bạn bè.
Chỉ cần Đường Lê không bài xích đồng tính luyến ái, hoặc là trong quá trình ở chung có một chút thích mình.
Tề Diệp sẽ liều mạng bắt lấy.
- Cả đời dài như vậy, nước ấm nấu ếch, không có gì là không thể.
Cậu thấy mình thất thường, lại ích kỷ ti tiện.
Nếu Đường Lê không có quay lại, Tề Diệp có thể thật sự hết hy vọng.
Nhưng mà cô ấy đã trở lại, và cậu lại nảy ra ý tưởng trong mình một lần nữa.
Tề Diệp không có máy móc, nhưng cũng thường xuyên ở trường nhìn thấy các bạn cùng lớp xung quanh lướt bài đăng diễn đàn của trường.
Cậu không cần vào xem, nhưng trong lúc nghe bọn họ nói chuyện phiếm thì mười lần có bảy tám lần đều là có liên quan đến Đường Lê.
Trường trung học Nam Thành được chia thành các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Đường Lê từ khi còn học trung học cơ sở đã rất nổi tiếng, bình thường nam nữ cũng ở mười hai mười ba tuổi đã có ý thức giới tính rất rõ ràng.
Tình cảm gì đó dường như chỉ mới chớm nở. Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6
Nghe bọn họ nói Đường Lê từ ngày đầu mới nhập học đã có không ít người theo đuổi, Nam Thành cởi mở, nam nữ đều có thể thích.
Phần lớn trong số họ đều tự tin với diện mạo của mình, trong đó có Khương Tuyết Nhi ở trường nữ sinh bên cạnh.
Từ năm lớp 11, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đuổi theo thật lâu nhưng cũng không đuổi kịp.
Bắt đầu từ đây, tin đồn Đường Lê là gay hoặc tính tình lãnh đạm cũng được bàn tán rất nhiều, đến nay chỉ cần vào diễn đàn trường, liếc mắt một cái cũng có thể tìm thấy một bài như vậy lên hot topic từ mấy năm trước.
Những chuyện này lúc trước Tề Diệp cũng chỉ là vào tai trái ra tai phải, chưa bao giờ thực sự để ý qua.
Hiện giờ nghĩ lại, cậu lại có một giây mãnh liệt hy vọng Đường Lê là cong.
Nhưng mà ý niệm này trong đầu lại nhanh chóng bởi vì Trầm Lộc mà dập tắt.
Đường Lê nếu thích nam, vì sao lại muốn cùng Trầm Lộc đi ra ngoài ăn cơm?
Hơn nữa vừa rồi cô còn nói mình căn bản không cần cậu dạy, Trầm Lộc sẽ thay thế, cô không cần cậu.
Người phía trước tuy rằng vẫn trầm mặt không nói lời nào, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lưu ý thiếu niên phía sau.
Thấy cậu hết nhíu mày lại cắn môi, trông bộ dáng rối rắm đến cực hạn.
Cô không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng cậu còn đang giận dỗi vì chuyện lúc nãy, trong lòng vẫn còn tức giận.
Đường Lê không muốn cùng cậu giải thích quá nhiều.
Dù sao cậu cũng không muốn ở bên cô, vậy thì chia tay đi, trong khoảng thời gian đầu năm này, ai rời ai chẳng lẽ còn không sống được sao?
Hai người cứ như vậy, một người rối rắm sa sút, một người tức giận.
Không nói một lời nào đến cổng trường.
"Xuống đi."
Tề Diệp nghe được lời nói của cô, chợt từ trong suy nghĩ hỗn loạn phục hồi tinh thần lại.
Cậu sợ Đường Lê chê cậu quấy rầy lại phiền hà, vội vàng cầm túi xách từ trên yên xe vội vàng nhảy xuống.
Lúc vừa định nói một tiếng cảm ơn, Đường Lê đạp bàn đạp vèo một chút trực tiếp đi thẳng về phía chỗ đỗ xe phía trước.
Không quay đầu lại cho cậu một cái nhìn.
Tề Diệp sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, lúc này cổng trường ở ngay đối diện mình, nhưng mà người chở cậu lại cách rất xa.
Cậu nhất thời nghĩ không ra đối phương là để cho mình xuống chỗ này chờ cùng nhau đi vào, hay là bảo cậu đừng đi theo mình đi vào.
Tề Diệp có chút luống cuống đứng nơi đó, ánh mắt nhìn thẳng vào hướng Đường Lê đang đi.
Cậu nghĩ, cho dù cô có cho cậu chờ hay là không, đối phương lúc nãy vừa chở mình như thế, về tình hay về lý cậu cũng không dám đi trước.
Thật ra cậu cũng biết mình tìm nhiều lý do hơn nữa vì muốn cho mình một bậc thang, cậu không muốn một mình.
Cậu muốn cùng Đường Lê ở một chỗ.
Tâm tư chua xót của thiếu niên cô lại không hề biết một chút nào, cô đem xe đạp đến bên kia khóa lại.
Có thể là cảm nhận được ánh mắt Tề Diệp nhìn qua, cô theo bản năng nhấc mí mắt liếc mắt về phía bên kia.
Thấy Tề Diệp còn ngây người đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào mình.
Mẹ nó, không phải vừa nói một đao hai đoạn, một nhịp hai tán sao, còn đứng ở nơi đó xem cái gì?
Đường Lê nhíu nhíu mày.
Cô định dừng xe quay lại, nhưng cũng không có nghĩa là muốn cùng Tề Diệp vào trường.
Theo như cô thấy, những lời Tề Diệp nói rất rõ ràng.
Cậu muốn đoạn tuyệt, muốn rời xa cô, chỉ với một cái gật đầu bình thường là cô đã đồng ý.
Chỉ đơn giản là vậy.
Đó là quyết định đơn phương của cậu ấy.
Hơn nữa bạn bè mà, duyên đến thì hợp duyên đi thì tan, chuyện không thể bình thường hơn.
Cô cũng không bởi vì chuyện này mà đối với Tề Diệp có oán trách gì, càng không có cảm xúc tiêu cực nào khác.
Cậu vẫn là nhiệm vụ của cô, cô chỉ cần ở sau lưng giúp cậu nâng cao chỉ số hạnh phúc là được.
Đối với cô mà nói thật ra cũng không có gì quan trọng.
- Tất cả chỉ là trở về điểm xuất phát mà thôi.
Nhưng có chuyện Đường Lê không rõ. Rõ ràng người đầu tiên cắt đứt là cậu ta, cậu ta lại coi như không biết, còn ở nơi đó ủy khuất chờ mình.
Làm như cô đã bỏ rơi cậu ta không bằng.
Nếu Tề Diệp không nói chấm dứt trước, ánh mắt cậu ta lúc này dịu dàng nhìn cô, Đường Lê sẽ coi nó như là một bậc thang xuống, cũng không có tính toán gì, sẽ trực tiếp đi qua đó.
Nhưng lần này thì không.
Cô không phải loại người tùy tiện, người ta muốn thì đến, người ta vẫy thì đi, cô còn đang muốn cứ thế mà đi.
Nếu muốn cắt thì cắt cho sạch, đằng này cứ lầy lội suốt, lặp đi lặp lại mới càng làm cho người ta phiền lòng.
Nghĩ tới đây Đường Lê đem chìa khóa xe cất vào trong túi, cũng không nhìn về phía thiếu niên.
Đường Lê mím môi, phiền não túm tóc xoay người vòng qua cửa nhỏ của trường.
Cô thà đi bộ xa hơn một chút còn hơn là đi với cậu ta.Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6
Thấy cô như vậy, sắc mặt Tề Diệp trắng bệch, ánh mặt trời mùa hè độc ác chiếu rọi trên người.
Cậu lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô thật sự tức giận, cũng thật sự tin lời của cậu.
Tề Diệp cho rằng nói những lời kia là cách tốt nhất để chặt đứt ý niệm trong đầu mình.
Cậu ngây thơ cho rằng sau khi nói những lời mập mờ không rõ ràng như vậy, đối phương còn có thể cùng mình tiếp tục làm bạn, trở về làm bạn bình thường.
Thế nhưng Đường Lê lại không biết, cậu không biết mình thích cô, không biết lúc đó cậu cố gắng giữ khoảng cách chỉ để nhằm vào chính mình.
Tề Diệp vừa muốn giữ khoảng cách, lại vừa muốn hy vọng Đường Lê không nên đối xử với mình quá tốt.
Cậu sợ mình sẽ hãm vào, cậu sợ sẽ làm ra chuyện gì không thể truy cứu.
Nhưng mà những tâm tư bí ẩn này của cậu đối phương nào biết được, cô chỉ cảm thấy cậu không muốn cùng cậu tiếp tục làm bạn nữa, nghĩ rằng cậu muốn đơn phương cắt đứt mối quan hệ.
Mà đầu óc Tề Diệp lúc ấy cũng rối loạn, cô nói cái gì cậu cũng không nghe ra mà vẫn không suy nghĩ gì, chỉ sợ sau đó mình không còn dũng khí nói tiếp nên cứ thế mà gật gật đầu
Tề Diệp đột nhiên có cảm giác tự bỏ đá ném chân mình.
Yết hầu cậu cuồn cuộn, muốn thử liều lĩnh đuổi theo Đường Lê để giải thích. Cậu muốn nói mình không có ý muốn không qua lại với cô nữa.
Thế nhưng cậu vừa mới bước chân ra, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng.
Bởi vì phải giải thích rõ ràng...
Chỉ có thể đem chuyện mình mang loại tâm tư bí ẩn này đối với cô nói cho cô biết, bằng không Đường Lê sẽ chỉ cảm thấy cậu là người ba phải, tự mâu thuẫn vô lý gây sự, giống như một người điên.
Nhưng hiểu lầm như vậy được giải quyết thì đã mừng.
Có thể ngay cả bạn bình thường cũng không thể làm còn chưa tính, cô có thể càng chán ghét mình thêm.
Đôi mắt Tề Diệp trở nên ảm đạm, giống như lúc trước lấy hết dũng khí đi thăm dò.
Lúc này đây cậu cũng dùng hết tất cả khí lực đem khát vọng của mình đối với cô đè xuống.
Là chính mình đem hết thảy làm hỏng, biến thành tình trạng hiện tại.
Cậu gieo gió thì gặp bão, và cậu nên nhận lấy hậu quả do chính mình làm ra.
Cậu nên buông tha cho mình, càng nên buông tha cho cô.
......
Bởi vì thời điểm đến trường cũng đã tương đối muộn,nhưng vẫn có thể vào lớp đúng giờ nếu đi bằng đường cửa chính.
Nhưng Đường Lê đi đường vòng, cho nên vẫn là chậm một bước.
Tiết đầu tiên vào sáng thứ Hai là địa lý.
Giáo viên địa lý là một ông già hơn năm mươi tuổi, rất nghiêm khắc với học sinh, nhiều học sinh rất sợ ông.
Nếu các đối tượng khác nhìn thấy cô chậm một hoặc hai phút cũng có thể châm trước cho vào, nhưng thầy thì không.
Trễ một phút phạt đứng mười phút, Đường Lê trễ hai phút, cho nên phải ra ngoài đứng nửa tiết học.
Đường Lê tâm tình vốn không tốt, lại thêm thầy giáo cũng đã lớn tuổi nên không muốn đôi co.
Cô đi vào lớp bỏ túi xách, liền trực tiếp đi ra bên ngoài phạt đứng.
Cũng may nhất trung Nam Thành cho phép học sinh mang theo điện thoại di động, Đường Lê ở bên ngoài tùy tiện mở hai trò chơi là có thể gϊếŧ thời gian.
Cô lấy điện thoại di động ra cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen mở game [Liên Minh Vàng], tiếp tục từ ải 50 bắt đầu xông về phía trước.
Hành lang ánh sáng rất tốt, Đường Lê lại đứng ở vị trí lối đi.
Ánh nắng mặt trời chiếu từ bên ngoài và một nửa rơi ở nửa dưới chân của cô.
Mặc dù khuôn mặt không bị ánh mặt trời chiếu thẳng, nhưng cũng bởi vì ánh sáng màn hình điện thoại di động mà có thể thấy rõ ràng.
Trò chơi này Đường Lê chơi rất nhiều lần, mà vẫn không qua, vốn chỉ là muốn tiêu khiển gϊếŧ thời gian.
Kết quả càng đánh không qua được, tâm tình của cô càng lên cao.
"Đm! Ngay cả con mẹ nó mi cũng đối nghịch với ông! Có tin ông đây xóa mi đi không! "
Lúc cô nói lời này tuy rằng nghiến răng nghiến lợi, lại đang bên ngoài lớp học, âm thanh được đè nén nên cũng không tính là lớn tiếng.
Tuy nhiên, trong hành lang trống rỗng, giọng nói của cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
"Đường Lê?"
Một giọng nữ dịu dàng từ lối đi bên kia truyền tới.
Đôi mắt Đường Lê khẽ động, theo bản năng nhìn theo nơi thanh âm truyền tới.
Trần Điềm Điềm lúc trước nghe được thanh âm Đường Lê còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Sau khi nhìn thấy thật sự là cậu, đôi mắt sáng ngời, mặt mày cong vẫy vẫy tay với cô.
"Đã vào lớp năm phút rồi, sao cậu còn đứng ở đây? Thế nào, cũng bị phạt đến trễ như tôi? "
Đường Lê cất điện thoại đi, ánh mắt liếc nhìn người thầy trong phòng học không chú ý bên ngoài, lúc này mới hai ba bước đi tới.
Cô cúi đầu nhìn thấy trong tay cô ấy cầm một cây chổi thì dừng lại, cảm thấy có chút mới lạ nhíu mày.
"Phạt quét nhà?"
"Không đâu, không đâu, tôi không đến trễ."
"Vừa rồi hội sao đỏ bên kia đến kiểm tra vệ sinh, nói cầu thang này của chúng ta có rác chưa dọn sạch, nơi này là khu vực tôi phụ trách, tôi liền đi ra quét một chút."
Trần Điềm Điềm hôm nay đến sớm nên đi dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không ngờ chân trước vừa mới trở về phòng học làm bài, chân sau liền không biết là ai vứt rác ở đây.
Vứt còn chưa đủ.
Kết quả còn vừa vặn bị học sinh nhìn thấy, trừ điểm lớp không nói, cũng trừ hạnh kiểm cá nhân của cô.
"Cũng không biết là ai không có công đức như vậy, thùng rác ở phía trước cũng lười ném..."
Cô bĩu môi, rầu rầu lẩm bẩm một câu như vậy, rồi sau đó nghĩ lại cảm thấy sự tình như vậy cũng không đến nỗi tệ lắm.
Trần Điềm ngọt ngào vừa động, ngước mắt lại nhìn về phía Đường Lê.
Kết quả không ngờ Đường Lê cũng đang nhìn chằm chằm cô mà không thu hồi tầm mắt, trùng hợp gặp mặt.
Cô bị hoảng sợ, cuống quít cúi đầu tránh đi.
Đường Lê vừa rồi nhìn cô ấy là bởi vì cô đang muốn nói chuyện, xuất phát từ lịch sự mà thôi, không ngờ người này lá gan nhỏ như vậy.
Chính mình nhìn qua trước, ngược lại mình lại bị dọa.
"Cmn, đây là tật xấu của cậu? Trước kia tan học tôi ở cửa hành lang liền phát hiện cậu thường xuyên nhìn tôi, khi tôi nhìn lại thì trốn, tôi đáng sợ như vậy sao?
"Không, không phải, cậu không đáng sợ."
"Cậu đẹp quá."
Mí mắt thiếu nữ khẽ động, đỏ mặt ôm chổi trong tay, giống như
ôm phải vàng.
Đường Lê nghe xong lời này thì dừng lại, bị nữ sinh thẳng thắn khen đẹp như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, Trần Điềm Điềm là người có tính cách rõ ràng, nếu có chuyện đều nói thẳng.
Lúc trước cô ấy cũng từng nói với cô Tề Diệp đẹp trai, tuy rằng phía sau là một đống "CP ly kỳ là thật", "Các người rất xứng đôi" không thể hiểu được.
Nhưng không thể không nói, hôm nay từ sáng sớm đã phiền muộn, bởi vì một câu khen thuận miệng của thiếu nữ mà tiêu tán khá nhiều.
Đôi mắt Đường Lê lóe lên, vẻ mặt cũng nhu hòa một chút.
"...... Ừm. "
"Cậu cũng đẹp."
Trần Điềm Điềm bị khen mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt sáng ngời kỳ lạ, hai má cũng đỏ bừng.
Giống như trao lễ vật qua lại, vội vàng lại khen trở về.
"Cậu, cậu càng đẹp hơn."
"Không không không không, cậu có rất có mắt nhìn."
Đường Lê bị cô làm cho tức cười.
Cô nhếch môi cười, đưa tay cầm chổi trong tay cô tới.
"Cậu đi qua ngồi nghỉ đi. Tôi sẽ quét nó cho. "
"Không cần..."
"Không có việc gì, dù sao tôi cũng bị phạt đứng không có việc gì làm, coi như gϊếŧ thời gian."
Trần Điềm Điềm thấy bộ dáng không thể cự tuyệt của cô cũng đành phải từ bỏ, cô mặc đồng phục học sinh cũng không có gì để làm, tùy tiện tìm một cầu thang sạch sẽ ngồi xuống.Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6
Cô ngồi ở phía trên, Đường Lê quét ở phía dưới.
Cầu thang có ánh sáng mờ.
Đôi mắt thiếu niên vẫn trong suốt sáng ngời như trước, giống như bảo thạch.
Tay Trần Điềm Điềm chống cằm không mang theo chút tâm tư, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đường Lê.
Một lúc lâu sau, nhìn thấy Đường Lê sắp đi xuống góc cầu thang, lúc này cô mới mở miệng nhẹ giọng hỏi.
"Đường Lê, có phải cậu và Tề Diệp có mâu thuẫn gì không?"
Động tác trên tay Đường Lê dừng lại, khẽ cau mày nhìn lại.
"Cậu ta đã nói gì với cậu?"
Trần Điềm Điềm lắc đầu.
"Tính tình Tề Diệp cậu cũng không phải không biết, cậu ấy cái gì cũng nghẹn ở trong lòng, ngoại trừ cậu ra, người khác có hiểu lầm như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không giải thích."
"Cậu ấy không nói, là tôi tự mình nhìn ra."
"...... Không có mâu thuẫn. "
"Chính cậu ta không muốn làm bạn với tôi nữa, tôi tôn trọng quyết định của câu ta, đồng ý chấm dứt mối quan hệ."
Lúc Đường Lê nói lời này ngữ khí rất bình tĩnh, chỉ là tay cầm chổi, không tự giác dùng chút lực, khớp xương cũng trắng bệch.
Thiếu nữ đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, hoặc là ước chừng cảm thấy chỉ có loại chuyện này mới có thể làm cho Tề Diệp thất hồn lạc phách như vậy.
"Như vậy hả..."
Ngay từ đầu Trần Điềm Điềm vẫn luôn cho rằng như vậy, dù cho không có từ chỗ Đường Lê nhận được câu trả lời khẳng định.
Nhưng căn cứ vào trình độ để ý của cô đối với Tề Diệp vượt quá ranh giới bạn bè bình thường, muốn nói hoàn toàn không có ý này, cô tuyệt đối không tin.
Nhưng mà dần dần về sau, Trần Điềm Điềm phát hiện loại để ý này, nói thích có thể kém một chút, mà nói chỉ là bạn bè đơn thuần thì không phải.
Chắc là trên tình bạn dưới tình yêu?
Có thể loại quan hệ cân bằng mập mờ này, giống như bị phá vỡ trong hôm nay.
Trần Điềm Điềm lúc này mới đột nhiên phát hiện, sự động tâm cho tới bây giờ của cô cũng không phải Đường Lê.
Mà là Tề Diệp.
Cô và Tề Diệp xa lạ với nhau chưa đến mức giao tâm, nhiều lắm xem như là một đồng học có quan hệ không tệ.
Lòng người đều là thịt dài, Tề Diệp và Đường Lê, Trần Điềm Điềm nhất định sẽ càng thiên về phía người sau, càng để ý cảm nhận của người sau.
Nếu Đường Lê thích Tề Diệp, cô đương nhiên nguyện ý tích cực tác hợp cho bọn họ.
Thế nhưng nếu Đường Lê không có ý tứ kia, Trần Điềm Điềm ngược lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Đường Lê..."
"À, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì hôm nay cô dậy quá sớm.
Đường Lê còn mệt mỏi, cửa cầu thang âm u, quét quét liền thấy buồn ngủ.
Kết quả Trần Điềm Điềm nói tiếp liền làm cho cô chợt tỉnh táo lại.
"Cậu thích Tề Diệp sao?"
"Mẹ kiếp, cậu, cậu đang nói bậy cái gì vậy? Không phải trước đây tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ coi cậu ta là bạn bè, là bà tôi bảo tôi ở trường cố gắng chăm sóc cậu ta mà thôi. "
"Tôi và cậu ấy không có gì, ai cũng có thể hiểu lầm, chỉ có cậu, mẹ nó cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều! Cậu có nghe tôi nói không! "
Trần Điềm Điềm chính là quan xứng của Tề Diệp, người khác tùy tiện nói cô là gay liếm cẩu cũng không sao cả.
Chỉ có Trần Điềm Điềm là không được.
Trong truyện gốc cô trêu chọc đối phương một hai lần kết cục đều thảm như vậy, nếu mẹ nó Trần Điềm Điềm cho rằng cô thích Tề Diệp.
Vậy cô làm nhiệm vụ làm cái rắm gì, không chừng sau này xương cô bị nghiền thành tro.
Là một người ngu muội thích Đường Lê tận hai năm.
Theo dõi từng nhất cử nhất động của Đường Lê, ngay cả lúc Đường Lê phiền não đến mấy cô cũng hiểu rõ nhất.
- Trần Điềm Điềm hiếm khi thấy Đường Lê phản ứng lớn như vậy.
Có lẽ Đường Lê cũng không phát hiện ra mình như vậy, lần đầu tiên cô tới bảo Trần Điềm Điềm mang kẹo cho Tề Diệp, thiếu nữ cũng hiểu lầm như vậy.
Lúc ấy cô cảm thấy phiền toái, thấy giải thích với Trần Điềm Điềm mà cô ấy không tin thì cũng không nói thêm gì nữa.
Lần này rõ ràng vẫn cùng một vấn đề.
Phản ứng của cô lại lớn hơn trước.
Giống như là bị chọc trúng tim đen nên xù lông.
Trần Điềm Điềm có chút suy đoán, thế nhưng còn không thể hoàn toàn xác nhận.
Đôi mắt cô chợt lóe, chậm lại trong chốc lát nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm."
"Nếu cậu ấy không phải bằng hữu của cậu, vậy sau này tôi không xen vào việc của người khác nữa. Nếu cậu ấy chạy bộ bị hạ đường huyết mà ngất xỉu, hoặc bị ai đó bắt nạt, tôi cũng sẽ không báo cho cậu biết để tránh làm cậu thêm ngột ngạt."
"Cậu xem có được không?"
Chính mình vừa mới nói đã cắt đứt với Tề Diệp, nếu một giây sau cô lại nói không được thì cũng hơi ba phải. Tề Diệp cho dù không còn làm bạn với cô, nhưng cô vẫn phải làm nhiệm vụ của mình, cô không thể bỏ mặc cậu hoàn toàn.
Thế nhưng những thứ này Trần Điềm Điềm lại không biết, cũng không thể biết.
Đường Lê trầm mặc một lúc lâu, thật vất vả mới bình phục lại tâm tình càng tệ hơn.
"Hoặc là nếu cậu cảm thấy bị cậu ấy quăng ra rất mất mặt, tôi cũng có thể giúp cậu trả thù nho nhỏ."
Trần Điềm Điềm giống như là không nhìn thấy sắc mặt u ám của Đường Lê, cô suy tư trong chốc lát tiếp tục nói.
"Ví dụ như lát nữa tôi đi vào kéo rèm cửa ra, để cho cậu ta bị ánh nắng tra tấn. Làn da của cậu ấy rất yếu ớt, nếu mỗi ngày bị phơi nắng, cậu xem..."
Cô còn chưa dứt lời, Đường Lê đã đem chổi trong tay ném xuống đất.
"Cmn, đã xong chưa? Tôi thấy cậu vẫn rầm rập nói không ngừng còn rất vui vẻ, phỏng chừng cũng không còn mệt nữa. "
"Cậu tự quét đi."
"......"
Ok, đã xác định
Là thích.
Nhưng chính bản thân cô ấy lại không biết.
===============
Omg cũng xong một chương hơn 4000 từ 😐