Chương 89 Nếu dịch theo tính cách của nữ 9 thì tiêu đề này sẽ là "Tự tay bóp ..."

Editor Trúc Dạ Ngọc

==========13/10/21============

Tề Diệp gần như một đêm không ngủ, tối hôm qua xung kích quá lớn đối với anh.

Giống như một người từ nhỏ chưa dính một giọt rượu đột nhiên được rót một bầu rượu mạnh, cổ họng cay nồng, cả người đều sặc đến khó nhịn, thật lâu không thể thần phục.

Anh cứ lẳng lặng ngồi ở vị trí bên giường ôm đầu gối, đối diện với Đường Lê, im lặng nhìn cô cả đêm.

Tề Diệp không nghĩ gì cả, chỉ muốn nhìn cô, sợ ngủ thiếp đi tỉnh lại là một giấc mơ vàng.

Từ gió giông qua ngày nắng, từ đêm dài đến bình minh.

Nhưng người trước mắt vẫn ngủ rất say, từ đầu đến cuối đều không biết có người ở bên cạnh canh giữ nàng một đêm.

Đường Lê tâm lớn, ngày thường cũng không có chuyện phiền muộn gì, trên cơ bản không chơi game, vừa dính gối không đến năm phút liền ngủ say.

Tối hôm qua bên ngoài mưa gió còn mang theo sấm sét, cô cũng không tỉnh giấc lấy một lần trong đêm.

Vì vậy, một đêm ngủ ngon, một giấc mơ vàng.

Cho đến gần sáu giờ Tề Diệp mới xuống giường ra khỏi phòng.

Anh vào nhà bếp để làm bữa sáng, chờ cho đến khi Đường Lê thức dậy, đi đến lò vi sóng để đảo qua một vòng là có thể ăn.

Bởi vì tối qua quần áo bị bẩn, anh có chút chột dạ ôm quần áo đã thay trở về nhà.

Anh vốn là muốn thừa dịp Tần Uyển còn chưa dậy đem quần áo giặt sạch ra phơi là xong, kết quả vừa nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liền phát hiện Tần Uyển đã rời giường.

Nếu là ngày thường, bà ấy phải dậy lúc 7:30, hiếm khi dậy sớm.

Tần Uyển nhìn thấy bóng dáng Tề Diệp thì chợt sửng sốt, cũng có chút ngoài ý muốn.

"Sao lại về sớm như vậy? Mẹ còn tưởng rằng con sẽ ở lại đó ăn sáng với Đường Lê rồi mới trở về lấy cặp sách đi học. "

Nghe xong lời này, Tề Diệp mới ý thức được vì sao hôm nay Tần Uyển lại dậy sớm như vậy.

Bình thường bởi vì anh ở nhà, anh đi học sớm, thường là sáu giờ rưỡi đã đi ra ngoài.

Cho nên anh cũng cũng dậy sớm làm bữa sáng một thể, nhưng hôm nay Tần Uyển cho rằng anh về trễ, vì vậy mới dậy sớm chuẩn bị cho Tề Minh điểm tâm sáng.

"...... Tối qua cậu ấy ngủ hơi muộn nên con đã nấu bữa sáng cho cậu ấy và trở về trước. "

Tề Diệp ấp úng một hồi và trả lời một câu như vậy, ôm quần áo chuẩn bị trở về phòng.

"Chờ một chút, bộ quần áo này là của con sao? Tại sao mẹ không nhớ con có một bộ quần áo màu sắc rực rỡ như vậy? Trong tay con còn đang cầm quần áo của mình có phải không?. "

Tần Uyển lúc này mới thấy rõ quần áo trên tay anh, còn có áo sơ mi màu đỏ sậm kia.

"À, hôm qua lúc đi còn mưa, buổi tối không có ánh sáng nên con không chú ý bị trượt chân, liền ngã xuống làm bẩn quần áo. Bộ quần áo này là Đường Lê cho con mượn, con đang chuẩn bị trở về thay xong rửa sạch sẽ trả lại cho cậu ấy. "

Trước khi trở về Tề Diệp đã nghĩ ra lý do, nếu gặp Tần Uyển liền nói như vậy, cũng coi như hợp tình hợp lý.

Không chỉ có Đường Lê không dám đem chuyện bọn họ kết giao nói cho người trong nhà, Tề Diệp càng không dám.

Một là bởi vì hai người bọn họ đều là con trai, thứ hai là bởi vì gia cảnh của anh cùng Đường Lê chênh lệch quá lớn, Tần Uyển sẽ rất bất an lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Tề Diệp nói dối Tần Uyển, trong lòng anh có chút khẩn trương, lông mi dài run rẩy, cúi mặt thật thấp xuống, sợ bị người trước mắt nhìn ra manh mối gì. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Cũng may Tần Uyển cũng không quá lưu ý vẻ mặt của anh, nghe anh nói như vậy rồi khom mặt cười cười.

"Lớn như vậy rồi, đi một đường còn có thể ngã, thật là."

"Lần sau nhớ cẩn thận một chút, chỉ cần con tùy tiện va chạm là có thể cho xanh tím một mảnh, nếu thật sự ngã xuống thì không biết còn như thế nào nữa."

"Vâng, lần sau con sẽ cẩn thận một chút."

Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm quần áo đi vào trong phòng.

Anh thay vào đồng phục học sinh, đi vào phòng tắm lấy một cái chậu giặt ủi múc nước ngâm quần áo vào, đỏ mặt chạy ra ngoài sân giặt giũ.

Cố ý tránh né Tần Uyển.

Tần Uyển thoáng nhìn thấy thiếu niên chạy ra ngoài giặt quần áo, bà ngạc nhiên không thôi, không hiểu làm gì phải chạy thật xa như vậy.

Hơn nữa trong nhà có máy giặt, để cùng với đống quần áo bẩn để giặt cùng nhau không phải sẽ càng tiết kiệm hơn sao. Cũng không phải đồ lót, lại cứ nhất định phải giặt tay.

Nhưng mà những nghi hoặc này của bà cũng chỉ nằm ở trong lòng chửi bới, cũng không có nói ra.

Đợi đến khi Tề Diệp giặt sạch sẽ vào nhà lấy móc treo quần áo phơi quần áo xong, lúc này bà mới theo bản năng hỏi một câu.

"Đúng rồi, chắc hẳn con còn chưa ăn cơm phải không? Nếu chưa thì để mẹ làm cho con rồi đi học. "

Tần Uyển rất hiểu rõ Tề Diệp, nếu lúc này Đường Lê chưa dậy thì anh sẽ nhất định không một mình dùng bữa sáng trước cô.

Chỉ cần làm bữa sáng và trở về thẳng.

Thiếu niên dừng một chút, theo bản năng muốn gật đầu.

Nhưng nhớ tới trong chốc lát phải đi qua gọi Đường Lê dậy, bằng không cô sẽ ngủ nướng không tự dậy được.

Sau khi Đường Lê tỉnh lại, anh ở đó ăn điểm tâm cùng cô rồi đi học là vừa vặn, không cần phiền toái như vậy.

Vì thế Tề Diệp lắc đầu, nhẹ giọng nói rõ nguyên nhân từ chối đề nghị của Tần Uyển.

Tần Uyển nhìn Tề Diệp một hồi lâu, luôn cảm thấy ánh nhìn của thằng con mình có chỗ nào không giống với thường ngày.

Nghĩ không ra, cảm giác vẻ mặt càng dịu dàng, không còn buồn bực nặng nề như trước nữa.

"Tề Diệp nhà chúng ta chỉ ngủ với bằng hữu một đêm, đã cao hứng như vậy sao? Làm thế nào giống như một đứa trẻ vậy, dễ dàng thỏa mãn như thế? "

Lúc bà nói lời này không có ý gì khác, rất cao hứng, ngữ khí mang theo ý tứ trêu chọc.

Giống như bình thường đùa giỡn với Tề Minh.

Nếu như lúc khác còn tốt, Tề Diệp ước chừng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ mình một cái.

Nhưng lần này lời này Tần Uyển trực tiếp đâm trúng tâm tư bí ẩn của anh, anh có chút chột dạ thu liễm vẻ mặt tránh khỏi tầm mắt của bà.

"Không, con không..."

Tề Diệp theo bản năng muốn nói mình không cao hứng lắm, nhưng vừa nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua anh liền thấy nóng tai.

Anh mím môi mỏng, giơ tay lên xoa xoa vành tai, lại buồn bực không nói lời nào.

Tần Uyển chỉ coi như là da mặt thiếu niên mỏng, dễ thẹn thùng, cười cười cũng không nói gì nữa.

"Được rồi, mẹ cũng không nói nữa. Không phải con nói muốn đi qua gọi Đường Lê rời giường sao? Thời gian không còn sớm, nhanh đi đi, ăn cơm rồi bắt xe đi học là vừa vặn. "

Tề Diệp hơi cúi đầu, đỏ mặt cúi đầu đẩy cửa đi về phía nhà của Đường Lê.

Bởi vì lúc trước Tề Diệp bị thương còn chưa khỏi, Đường Lê chỉnh đồng hồ báo thức buổi sáng điều đến sáu giờ rưỡi, chờ anh để cùng nhau chở anh đến trường.

Cho nên chân trước thiếu niên vừa đi không bao lâu, chân sau cô liền từ trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Đường Lê thấy trên giường không có người, lúc đi ra ngoài lại ngửi được mùi thức ăn trong không khí, cũng không nghĩ nhiều theo mùi hương mò mẫm mang điểm tâm Tề Diệp đã làm ra.

Cô vừa ngồi xuống cắn hai miếng trứng chiên, đang chuẩn bị uống một ngụm sữa đậu nành, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Đường Lê nuốt thức ăn trong miệng xuống, còn chưa đợi người bên ngoài gõ cửa đã đi qua mở cửa. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

"Sao sáng sớm anh đã đi rồi? Tôi còn tưởng anh muốn đi học một mình. "

Phát sinh chuyện tối hôm qua Đường Lê sắc mặt như thường, đối đãi với anh như thế nào, ngữ khí ra sao. Không có gì khác biệt nhiều so với các ngày bình thường.

Ngược lại, Tề Diệp tai nóng mặt đỏ, rất là câu nệ, luống cuống.

"Tôi thấy em chưa tỉnh, nên muốn cho em nghỉ ngơi một chút. Tôi đã về nhà thay quần áo trước. "

Không đề cập đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới quần áo Đường Lê liền theo bản năng nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Tiếng thở dốc đó hình như còn vương vấn ở bên tai cô, khí tức cũng nóng lên, cô không hiểu sao cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.

"Khụ khụ, như vậy đi, vậy, vậy, vậy anh đi trước đi."

"Anh đã ăn sáng chưa? Anh có muốn đến ăn với tôi không? À, anh đã làm hai xuất. "

Tề Diệp đại khái cũng cảm giác được Đường Lê vừa rồi trong nháy mắt kia không tự nhiên là bởi vì cái gì, cũng đỏ mặt cúi đầu ngoan ngoãn đi tới ngồi tới.

Anh ăn không nhiều lắm, phần lớn còn lại đều là Đường Lê một mình giải quyết.

Sau khi chờ cô ăn xong lại đứng dậy thu dọn chén đĩa gì đó.

Đợi đến khi làm xong tất cả đã gần tám giờ rồi.

Trường bật chuông lớp lúc 8:30.

Lúc này mới đi khẳng định sẽ trễ giờ.

Tề Diệp nghĩ tới đây vừa định mở miệng nói gì với Đường Lê, kết quả thoáng nhìn thấy khóe miệng cô dính chút vụn bánh mì rồi dừng lại.

Đợi đến lúc phản ứng kịp, tay đã duỗi tới, đem chút mảnh vụn kia lấy đi.

Bị đột nhiên đụng vào Đường Lê cảm thấy không được tự nhiên, nhìn đầu ngón tay anh dính vụn bánh mì mới phản ứng lại.

"cmn, lần sau anh cứ trực tiếp nói, tôi lau là được, không cần phiền toái như vậy."

"...... Không có rắc rối. "

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ không hiểu sao muốn đem chút mảnh vụn kia đưa vào đầu lưỡi.

Sau đó buồn bực như vậy, tiếp tục nói.

"Bây giờ chúng ta có thể trễ, lát nữa bắt taxi qua được không?"

"Anh không say xe sao? Cũng đừng cố quá, nếu không cùng tôi đi bộ qua là được. "

"Dù sao điểm chuyên cần của anh vẫn còn nhiều, trừ một lần cũng không là gì, anh xem có được hay không?"

Đường Lê chỉ là đùa giỡn mà thôi, kết quả thiếu niên cắn môi mỏng, giống như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Anh một mặt không muốn đến trễ, một mặt lại vừa không muốn lại sợ cự tuyệt Đường Lê, chọc cho cô tức giận.

Trong một thời gian ngắn khó xử, không biết nên đáp lại như thế nào.

"Đường Lê, tôi..."

"Thôi, tôi nói đùa đấy, sao còn coi như là thật? Tôi biết anh muốn nộp đơn xin học bổng, không thể bị trừ điểm chuyên cần. "

Đường Lê vừa nói vừa thuận tay cầm túi Tề Diệp trên tay.

Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, liền thay người đẩy cửa đi ra ngoài.

"Anh ở chỗ này chờ, tôi đi tìm lão Lưu bên cạnh mượn xe của ông ấy. Tôi cho Trần Điềm Điềm mượn xe rồi, phỏng chừng mấy ngày nay cô ấy đều phải dùng. "

Tề Diệp thấy cô đi về phía hậu viện, vội vàng đi theo hai bước.

Những tưởng cô ấy đã mượn chiếc xe đạp nào đó, kết quả là cô ấy đã đẩy một chiếc xe ba gác ra ngoài.

Anh lập tức sững sờ tại chỗ.

"Có chuyện gì vậy? Không phải anh nói không còn nhiều thời gian sao? Nhanh lên đi. "

Tề Diệp trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được Đường Lê đang đùa giỡn hay là nghiêm túc, ngạc nhiên nhìn cô một lúc lâu.

Thấy cô cau mày thúc giục, chần chờ một chút, vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Sau đó ngồi ở vị trí phía sau.

Xe ba gác này thường ngày được sử dụng để chở hàng, rất sạch sẽ, không có gì bẩn thỉu.

Tề Diệp cũng không phải ghét bỏ, chính là cảm thấy rất kỳ quái, cũng rất xấu hổ.

Phía sau nơi đó rộng rãi đến mức có thể ngồi vừa ba bốn Tề Diệp, mà anh thì ngược lại, tay chân cũng không biết nên đặt ở nơi nào. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6

Giống như nó rất là chật chội.

Đường Lê nhìn thấy bộ dáng này của anh thì run rẩy cả người, cuối cùng thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Tề Diệp, sao anh lại dễ bị lừa gạt như vậy? Phàm là người bình thường đều không thể cưỡi ba bánh đi học, cũng không phải mua thức ăn. "

"Nhưng em kêu tôi đi lên, em..."

"Anh nhìn kĩ bên cạnh mình có cái gì đi."

Tề Diệp xấu hổ trừng mắt với Đường Lê một cái, sau khi nghe được lời này của cô thì dừng lại, nghi hoặc nhìn theo phương hướng mà cô chỉ qua.

Có một hộp nhỏ được đặt, anh nhặt nó lên và nhìn thấy nó là một hộp sữa dâu tây ấm áp.

"...... Sao em lại để nó ở đây? "

Biết đó là Đường Lê cho mình.

Trong lòng anh khẽ động, hai gò má đỏ bừng cầm nó trên tay.

"Vừa rồi lúc đi vào máu liều dâng trào, muốn chọc chọc anh, xem anh thật sự đi lên hay không. Kết quả anh vừa nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, chứ đừng nói đến nhìn thấy hộp sữa này. "

"Vậy nếu tôi không đi lên, có phải em sẽ không cho tôi phải không?"

"Làm sao có thể?"

"Trong nhà chỉ có một người thích uống sữa dâu tây, tôi không thể cho ai khác nữa."

Lúc Đường Lê nói lời này cũng không có nghĩ nhiều, sợ anh mất hứng, cứ như vậy mà thốt ra.

Kết quả vừa dứt lời, mặt thiếu niên liền đỏ lên.

Cô cũng hậu tri hậu giác phát hiện lời vừa rồi có chút kỳ nghĩa.

Cái gì gọi là trong nhà, bát tự còn chưa xem qua sao đã trực tiếp bàn chuyện hôn nhân gả thành người một nhà? Đờ mờ!!

Ai bảo mi lanh mồm lanh miệng, tát cho mi vài cái cho tỉnh!!!

Đường Lê cắn đầu lưỡi, hận không thể cho mình một cái tát.

"Ờm, cái kia, sáng sớm thức dậy đầu óc tôi không tỉnh táo, anh đừng bận tâm."

"Không có việc gì."

Thiếu niên cong môi, vành tai dưới sợi tóc đỏ bừng một mảnh, liên tục lan tràn đến cổ.

"Trong nhà có một đầu óc tỉnh táo là được rồi." 😮

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện