Liễu Đình Chi dù sao cũng là nam nhi, không tiện tiến lên kiểm tra tình hình.

Vì vậy Vương Tải Vi - phó tướng trà trộn trong đám đông - vội vàng lao lên, đỡ ta đang ngã ngồi dưới đất đứng dậy.

Ta thuận thế quay mặt lại, Vương Tải Vi bỗng nhiên sững sờ.

"Tiểu Xuân, vì sao ngươi lại khóc?"
27
Khi ta được Liễu Đình Chi hộ tống về đế đô, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.

Lý Túy Vãn không chút do dự c.

h.

é.

m c.

h.


ế.

t mấy đứa cháu trai của mình, thuận lợi lên ngôi.

Ý chỉ đầu tiên nàng ấy ban xuống chính là xóa bỏ toàn bộ kỹ viện.

Tất cả kỹ Bệ hạu nhận được một khoản tiền để an cư lạc nghiệp.

Ai có gia đình đều được giải tán về nhà.

Người không có gia đình thì theo sắp xếp của triều đình, một là đi học, hai là đi làm.

Trong ý chỉ của Lý Túy Vãn còn nói, nếu có gia đình nghèo khó vẫn muốn bán nữ nhi tiếp, có thể bán vào thư viện nữ tử.

Đây là một trong những thỏa thuận giữa ta và Bệ hạ bệ hạ.

Cụ thể thực hiện ra sao tạm thời không bàn tới, nhưng nàng ấy có lòng thực hiện, đối với nữ tử trong thiên hạ mà nói đã là chuyện tốt rồi.

Ý chỉ thứ hai là xử trảm cả nhà Lôi Tướng.

Đây là thỏa thuận thứ hai giữa ta và Bệ hạ bệ hạ.

Tuy nhiên lúc này đây, ta không muốn đi xem xử trảm, cũng không muốn nói thêm lời nào với Lôi Tướng hay Trần thị nữa.

Ta chỉ muốn đi tìm A Dung.

Mệt mỏi quá.

Lảo đảo bước đi trên con đường báo thù bấy lâu nay, dù không phải một mình, nhưng cũng đã tiêu hao quá nhiều tâm lực của ta.

Sau khi mọi việc kết thúc, ta thậm chí không muốn nhớ đến hận thù nữa, chỉ mong được ở trong vòng tay nàng ấy, có lẽ có thể tìm được cơ hội để thở dốc.

Quan tài của tiểu nương đã được ta đào lên từ mộ viên Lôi gia.

Ta cẩn thận hỏa táng di hài của nàng ấy, dùng bình sứ men xanh đựng tro cốt.

Người kỹ nữ bị thế đạo giam cầm cả đời này, cuối cùng sau bao nhiêu năm qua đời, đã được trả công bằng và tự do đáng có.


Ngọc Kinh lâu bị Lôi Thú Tuyết đốt thành tro tàn.

Cùng với khế ước của ta và A Dung, đều hóa thành tro bụi.

A Dung có được tự do một lần nữa đã thoát ra từ địa đạo, không những không hề hấn gì, còn mang theo phần lớn đồ trang sức và y phục ta thường dùng.

"Tiểu Xuân, ngươi còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, không có tiền bạc bên mình cũng không hay.

"
A Dung dùng khăn lau sạch tro than trên ghế đá Ngọc Kinh lâu, đợi ta ngồi xuống thì ngoan ngoãn dựa vào lòng ta.

Nàng ấy cẩn thận đếm những tờ ngân phiếu mình đã cứu được trong cơn hỏa hoạn, sau khi kiểm đếm rõ số lượng, sắp xếp theo mệnh giá lớn nhỏ, nàng ấy nhét hết vào trong hầu bao.

Sau đó A Dung treo hầu bao vào thắt lưng ta, cảm thán nói:
"Ngọc Kinh lâu không còn nữa, chúng ta không phải bán rẻ tiếng cười, cũng không phải nộp tiền kim hoa nữa, thật tốt.

"
"Húc tỷ nhi đã được gửi gắm cho nữ phu tử của thư viện rồi, ta rất yên tâm.

"
"Tiểu Xuân, sau này chúng ta sẽ đi đâu?"
Ta nhìn gương mặt diễm lệ động lòng người của A Dung, chần chừ giây lát, chậm rãi đưa tay ôm lấy eo nàng ấy:
"Dù đi đâu, ta cũng sẽ dẫn theo ngươi.

"

A Dung ngẩng đầu, nhìn ta hồi lâu: "Tiểu Xuân, ngươi không vui sao?"
Nụ cười vốn treo trên khóe miệng ta chợt cứng đờ, theo bản năng lắc đầu.

Giọng điệu cũng vô thức trở nên cứng nhắc: "Thù lớn đã báo, ta rất vui.

"
Trên đống tro tàn cháy sém, phụ nhân xinh đẹp lớn tuổi và nữ chủ nhân trẻ tuổi kiêu ngạo của nàng ấy đang lặng lẽ tựa vào nhau, như thể đây chính là cùng trời cuối đất.

Không ai tiếp tục mở miệng nữa.

28
Khi xử lý xong sự vụ hỗn loạn, lúc rời Đế đô đã là giữa hè.

Lý Túy Vãn không đích thân ra mặt, mà phái Vương Tải Vi cưỡi ngựa đến tiễn.

"Tiểu Xuân, tại sao ngươi không muốn ở lại?"
Vương Tải Vi tò mò hỏi ta.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện