Không cần phải cảm ơn.

Vén lại váy áo, chỉnh lại trâm cài trên mái tóc, ta vừa định ngẩng cao đầu rời khỏi Công chúa phủ, lại bị một gã sai vặt gọi lại:
"Phò mã muốn nói chuyện với Lôi cô nương.

"
Nói chuyện gì? Ôn chuyện cũ?
Ta không nhớ mẫu thân của Phò mã cũng là ca kỹ của Ngọc Kinh lâu ta, sao lại có chuyện cũ để ôn chứ?
Ta vừa định từ chối, phía sau gã sai vặt lại xuất hiện hai tên thị vệ, tay đều đặt trên chuôi kiếm.

Được rồi, được rồi, được rồi, nói chuyện thì nói chuyện, hôm nay không ôn lại hết mười tám đời tổ tông của Phò mã, Lôi Kinh Xuân ta sẽ không đi!
Vừa bước vào phòng khách, chưa kịp đánh giá Phò mã đang luyện chữ, sau lưng ta đã bị đá một cú.

Sau khi bà v.

ú phía sau đá ta quỳ xuống, Phò mã bình tĩnh liếc nhìn ta một cái: "Thế này không phải là biết hành lễ rồi sao?"
À, thì ra là muốn dằn mặt ta đây mà.

Ta vừa định đứng dậy xé nát mặt Phò mã, phía sau đã truyền đến giọng nói của Lý Túy Văn:
"Phò mã oai phong thật, dám ra tay với người bên cạnh ta.


"
Nàng ấy đến vội vàng, chiếc trâm ngọc trắng trên búi tóc còn chưa cài kỹ, lắc lư sắp rơi bên má.

Không hiểu sao, nỗi uất ức và phẫn nộ trong lòng ta lập tức lắng xuống.

Lý Túy Văn đưa mắt ra hiệu cho ta, ta hiểu ý, đứng sang một bên để nàng ấy đối chất với Phò mã.

Nữ quan Ngân Sương bên cạnh nàng ấy vội vàng đưa ta xuống bôi thuốc lên đầu gối.

Ngân Sương buông váy xuống cho ta, rồi tiễn ta ra khỏi phủ, trên đường mới không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi tội gì phải chọc giận Phò mã?"
"Muốn chọc giận thì chọc giận thôi.

" Ta cười tủm tỉm trả lời nàng ấy.

Rồi lại bổ sung thêm một câu trong lòng.

Đương nhiên là vì Phò mã họ Trần.

Vị chủ mẫu Lôi gia đã bán tiểu nương vào Ngọc Kinh lâu cũng họ Trần, Phò mã chính là cháu ruột của bà ta.

Nếu tính theo bối phận đích thứ, ta là thứ nữ của Lôi Tướng, ít nhiều cũng phải gọi Phò mã một tiếng biểu ca.

Trần gia và Lôi gia vừa là thông gia, vừa cùng một phe, cùng tiến cùng lui trên triều đình, đều là trở ngại cho Trưởng Công chúa Lý Túy Văn nắm quyền triều chính.

Nên ta không sợ hắn ta.

Một kẻ sắp chết, dù địa vị cao quyền lực lớn, có gì đáng sợ?
Hơn nữa, ra oai với ta làm gì chứ, Phò mã biểu ca?
Nếu Trưởng Công chúa Lý Túy Văn không thích ta, ta có cơ hội lên giường của nàng ấy sao?
Vả lại, chúng ta là người một nhà sao lại nói chuyện như người ngoài thế?
Phò mã biểu ca nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn ngoại thất, ta thật sự sẽ cảm thấy tổn thương đấy.

Nếu biểu ca cảm thấy Lôi Kinh Xuân ta không làm ngoại thất được, vậy thì hòa ly với Trưởng Công chúa, rời xa nhường lại Điện hạ cho ta đi.

Như vậy chẳng phải ta không còn là ngoại thất nữa sao?
Tuy chân đau, nhưng tưởng tượng viễn cảnh Lý Túy Văn cãi nhau với Phò mã biểu ca, tâm trạng ta vẫn rất tốt.

Nhưng khi tỳ nữ đưa tới thiếp mời chữ viết ngay ngắn của Lưu gia, sắc mặt ta lập tức thay đổi.


Nhà mẹ đẻ của Phong nương đã tìm được mối quan hệ với quan phủ, muốn chuộc Phong nương và Triệu tiểu thư về.

Lưu Phong Nhàn bị bán vào Ngọc Kinh lâu đã hơn mười ngày rồi.

Nhà quan lại coi trọng nhất là thanh danh, bọn họ chuộc người về, sau đó thì sao?
Nhét vào chuồng lợn dìm xuống nước? Ban dải lụa trắng? Cạo đầu làm ni cô trong từ đường?
Phong nương cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình, khuôn mặt phong tư mỹ lệ lập tức tái nhợt, nhìn về phía ta như cầu cứu.

Lúc đầu khi bị bán vào Ngọc Kinh lâu, bà ta quả thật cũng đã từng muốn chết.

Nhưng sau khi tìm cái c.

h.

ế.

t không thành, trạng thái của bà ta nhanh chóng trở nên vô cảm và thờ ơ, dường như ngoài nữ nhi ra, không còn gì khiến bà ta bận tâm nữa.

"Ngươi có hận ta vì đã biến ngươi thành ca kỹ không?" Ta không tránh ánh mắt của bà ta.

Phong nương mấp máy môi hồi lâu: "Thiếp không hận ngươi.

Tiên phu tự cao tự đại, nắm giữ cổ họng triều chính là Giám sát viện, lại nhân lúc Hoàng thượng tuổi già, thừa cơ chọn phe giữa mấy thế lực.

Thiếp rơi vào cảnh ngộ ngày hôm nay, chẳng qua là chịu liên lụy từ hắn ta mà thôi.


"
Hiểu được như vậy là tốt.

Ta lạnh lùng lên tiếng dặn dò thị vệ: "Đuổi hết người Lưu gia ra ngoài.

"
Như vậy là muốn bảo vệ tính mạng của Phong nương rồi.

Phong nương thở phào nhẹ nhõm, nặn ra một nụ cười: "Đa tạ Lôi nương tử.

"
"Sắp đến hạ chí rồi," Ta từ từ thở ra một hơi dài: “Ta định đưa A Dung lên núi tránh nóng, ngươi có muốn đi cùng không?"
"Lôi nương tử không sợ thiếp thừa cơ bỏ trốn sao?" Phong nương tò mò hỏi lại.

Ta khẽ cười: "Gia sản bị tịch thu, ghi vào tiện tịch, phu gia rớt đài, nhà mẹ đẻ không chứa chấp! Thiên hạ rộng lớn, ngươi còn có thể đi đâu nữa chứ?"
Thực ra những lời này, cũng không chỉ nói cho một mình Lưu Phong Nhàn nghe.

Ngày xưa ta cũng đã từng nghĩ đến việc đưa tiểu nương trốn khỏi Ngọc Kinh lâu.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện