—Thiên Diễn Châu là bị ngươi dùng làm pháo nổ chơi như thế đó hả?—

Yến Tương lan nắm lấy vai Thịnh Tiêu, khẽ gọi: “Thịnh Tiêu?”

Linh lực của Thịnh Tiêu miễn cưỡng chữa lành vết thương cho Yến Tương Lan, hắn nghe gọi liền ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt đen trầm như bị phủ lên một lớp sương mù, cảm xúc ồ ạt chảy về khiến hắn nhất thời không thích ứng nổi.

Cả thế giới đều trở nên lạ lẫm với hắn.

Thịnh Tiêu nhìn vết máu trên khuôn mặt của Yến Tương Lan, nói nhỏ: “Ta…”

Hắn không biết nên bày ra vẻ mặt nào, mặt mũi giờ trông còn chết lặng hơn cả mất thất tình lục dục.

“Thật sự không sao mà.” Yến Tương Lan có vẻ đã nhìn ra hắn mờ mịt, giơ tay dịu dàng ôm Thịnh Tiêu vào lòng, đồng thời vuốt nhẹ sau lưng hắn, nhỏ giọng dỗ dành: “Không đau chút nào, sắp lành lại rồi này.”

Vết cắt trên mặt từ từ lành lại, Yến Tương Lan tiện tay lau sạch bụi bẩn, híp mắt cười với hắn.

Ngón tay của Thịnh Tiêu run nhẹ, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được một tiếng nào.

Ngọc Đồi Sơn thấy Thịnh Tiêu đã lấy lại thần trí, chẳng biết tại sao sắc mặt của hắn còn lạnh lẽo hơn, im lặng quay về địa mạch Thiên Diễn.

Nhượng Trần theo sau, nhíu mày nói: “Trận pháp đã khởi động, ngươi còn lo cái gì nữa?”

“Thiên Đạo sẽ không hời hợt bỏ qua như vậy đâu.” Ngọc Đồi Sơn lạnh lùng nói: “Nó có lẽ sẽ còn muốn thao túng người khác tới giết ta, dù trận pháp đã khởi động nhưng nó sẽ tìm mọi cách ngăn lại hoặc phá hủy.”

Bây giờ chỉ cần xem Thiên Đạo sẽ dùng cách nào.

Còn nửa khắc nữa.

Nhượng Trần dùng ‘Khuy Thiên Ky’ nhìn ra sự hỗn loạn rối ren của Thập Tam Châu, nhíu mày nhưng không có cản lại.

Số lượng tán tu dùng ‘Khí Tiên Cốt’ để gia tăng tu vi ở Tam Cảnh còn nhiều hơn Nhượng Trần nghĩ, nếu Thiên Diễn bị hủy diệt hoàn toàn, sợ là sẽ có một lượng lớn người chết dưới sự cắn trả của ‘Khí Tiên Cốt’.

Đó là chưa kể đến dư chấn còn lại sau khi Thiên Diễn nổ tung, gần như có thể khiến toàn bộ Thập Tam Châu san thành bình địa.

Nhượng Trần nhìn bóng lưng của Ngọc Đồi Sơn, ngón tay gảy từng hạt châu, không biết đang nghĩ gì.

Ngọc Đồi Sơn khép hờ mắt, phân thần bỗng chốc biến thành một luồng kim quang bay tới nhập vào thân thể đang trôi nổi giữa dòng sông Thiên Diễn.

Nhượng Trần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang khép hờ mắt trông như ngủ say kia, Thiên Diễn trong cơ thể hắn bay tứ tán ra ngoài, thay vào đó là vô số sợi dây đỏ tươi chen nhau chui rúc vào người hắn.

Bất thình lình ngoài cửa vang lên tiếng nổ rầm trời.

Đồng tử của Nhượng Trần co lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa hang đã bị nổ sụp một nửa, chỉ thấy những dải mây mang theo sét trong phạm vi mấy trăm dặm đổ lại đây đang nhanh chóng kết tụ lại, mới qua mấy nhịp thở thôi đã hóa thành lôi kiếp, bắn sét đùng đùng.

Yến Tương Lan đang ôm Thịnh Tiêu nhìn mà hết hồn.

Đó là…

Lôi kiếp Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu!

Cho dù là Tương văn cấp Linh đột phá Đại thừa kỳ nhưng khi đứng trước lôi kiếp cũng là cửu tử nhất sinh, lúc này Thịnh Tiêu mới thoát khỏi sự điều khiển của Thiên Đạo, còn chưa kịp chuẩn bị gì đã phải nghênh đón chín chín tám mốt đạo lôi kiếp khủng bố đó sao? Từ trước đến nay Yến Tương Lan không sợ trời không sợ đất, nhưng nhìn mây đen vần vũ trên bầu trời vẫn không khỏi thấy sau lưng lạnh toát.

‘Nhàn Thính Thanh’ đã nghe thấy.

Thiên Đạo muốn tạo ra một trận lôi kiếp chưa từng có trong lịch sử, lôi kiếp trải rộng mấy trăm dặm, không nghĩ cũng biết nó muốn lợi dụng lôi kiếp Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu để san bằng toàn bộ Trung Châu.

Một lỗ hổng to như vậy chắc chắn có thể phá hư trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’.

Không biết sẽ có bao nhiêu người hóa thành oan hồn dưới trận lôi kiếp này, Thiên Đạo tất nhiên là không thèm để ý.

—Thiên Đạo bễ nghễ trên cao làm gì rỗi hơi quan tâm sống chết của sâu bọ.

Yến Tương Lan túm lấy tay áo của Thịnh Tiêu, vội nói: “Lôi kiếp Đại thừa kỳ sắp giáng xuống.”

Thiên Đạo sẽ không để Thịnh Tiêu chết dưới lôi kiếp, hay là nói trước khi ‘Khí Tiên Cốt’ hoàn toàn mất hiệu lực, sẽ không để Thịnh Tiêu bị sét đánh thành tro tàn.

Thịnh Tiêu đã bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng đứng lên nhìn mây đen mang theo sấm chớp vần vũ cuồn cuộn, lại nhẹ nhàng chạm vào vết cắt đã kéo da non trên mặt Yến Tương Lan, nói nhỏ: “Tự bảo vệ mình cho tốt.”

Yến Tương Lan nhìn ra ý định của Thịnh Tiêu, vô thức nắm chặt lấy tay hắn, tung ra chiêu làm kẻ địch bó tay chịu trói mà y hay dùng hồi còn nhỏ, hé miệng nói lí nhí: “Ta… Sợ lắm.”

Thịnh Tiêu phảng phất như đang cười, nhưng nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng như sương sớm.

Hắn không quan tâm câu nói ‘Ta sợ’ của Yến Tương Lan, chỉ chạm nhẹ vào mi tâm của y, sau đó dứt khoát đạp gió bay lên cao, thân hình đen nhánh hóa thành một luồng sáng xông thẳng vào mây đen.

Trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’ sẽ phát động hiệu lực trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, lôi kiếp này vốn không như những lôi kiếp khác là mãi một lúc sau mới giáng sét, Thịnh Tiêu còn chưa bay vào mây đen thì nó đã bắt đầu đánh sét đùng đùng.

Yến Tương Lan ngửa đầu nhìn bầu trời đâu đâu cũng là sấm sét.

Bên tai vang lên tiếng sét đánh ầm ầm, nhưng y cũng không sợ ám chỉ tượng trưng cho ‘cái chết’ kia, chỉ cảm thấy âm thanh của Thiên Đạo thật khiến y chán ghét.

Thiên Đạo coi thường chúng sanh cực khổ, có xứng đáng là đạo trời sao?

Yến Tương Lan có được tu vi Đại thừa kỳ trong thời gian ngắn, tất nhiên là đâu có ngu đứng không ở đây, y tranh thủ tu vi vẫn còn, dốc hết toàn bộ linh lực biến thành kết giới bao phủ khắp cả Trung Châu.

Mặc dù chỉ như muối bỏ biển nhưng còn đỡ hơn là chờ chết.

Đạp gió bay trên trời nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy Thiên Diễn màu vàng tựa như vô số dây leo liên kết tạo thành trận pháp lan rộng ra khắp nơi, trận pháp rạch ngang xẻ dọc Tam Cảnh, làm vô số dãy núi bị rung chấn sạt lở.

Trừ Yến Ôn Sơn.

Yến Tương Lan ngơ ngác.

Có lẽ trong lòng Ngọc Đồi Sơn còn áy náy với y, dù có khởi động trận pháp kinh thiên động địa này vẫn không muốn phá hủy chốn yên thân đến cuối đời của Yến Tương Lan.

Áo bào đen dính đầy máu của Yến Tương Lan tung bay theo gió, y lạnh run hồi lâu, bỗng cúi đầu cười khẽ một tiếng.

***

Trong từ đường Thiên Diễn hoang phế của Hề gia vẫn còn để ngay ngắn một bát hương cũ kỹ, không biết ai cắm lên đó một nén nhang.

Lúc này nén nhang đang lặng lẽ cháy, đốm lửa trên thân nhang giống như trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’, từng chút một theo thời gian tiến tới.

Chỉ còn lại nửa nén nhang.

Ngọc Đồi Sơn yên lặng trôi nổi giữa dòng sông Thiên Diễn, nét mặt an tường chưa từng có trước đây, mái tóc dài theo sự chuyển động của Thiên Diễn mà nhẹ nhàng dập dờn, trông như bèo dạt mây trôi.

Địa mạch Thiên Diễn của Nhượng gia đã bị Nhượng Trần vội vàng đem tới cho Ngọc Đồi Sơn khởi động trận pháp, nhưng khi Nhượng Trần duỗi tay chạm nhẹ vào dòng sông Thiên Diễn, đột nhiên nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng. 

Thiên Diễn của Nhượng gia… Hình như chưa bị dùng tới.

Trong tay Ngọc Đồi Sơn có Thiên Diễn của Hề gia, Khúc gia và Hoành gia, trừ Dược Tông và Kiếm Tông cùng với vài tiểu thế gia không tham gia vào chuyện năm đó, cũng chỉ có Phong gia là không bị cướp Thiên Diễn.

Nhượng Trần vốn nghi ngờ tại sao chỉ có Phong Trọng Dương là được bỏ qua, mãi đến khi nhìn thấy Yến Ngọc Hồ bị Thúc hồn quyết cố định trong thủy kính thì mới vỡ lẽ.

Ngọc Đồi Sơn có thù tất báo, nhưng ân oán sòng phẳng.

Chỉ là không biết tại sao Nhượng Trần lại cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Ngọc Đồi Sơn từng nói, chỉ cần một địa mạch Thiên Diễn là đủ khởi động trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’.

Nhưng hôm nay Nhượng Trần không thấy dòng sông Thiên Diễn tập hợp của nhiều nhà lại với nhau ở trước mắt này dường như không hề giảm bớt chút nào, như vậy sẽ không có dư thừa Thiên Diễn để thúc đẩy khởi động trận pháp.

Nhượng Trần khẽ giật mình, lờ lờ đoán ra được gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn Ngọc Đồi Sơn đang ở trong dòng sông.

Vô số sợi tơ từ trong bản thể của hắn túa ra ngoài, đó là Thiên Diễn.

Thiên Diễn dùng để khởi động trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’, thế mà lại là của ‘Kham Thiên Diễn’?!

Nhượng Trần chợt đi đến, duỗi tay tới có vẻ muốn đẩy bản thể của Ngọc Đồi Sơn ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết sao?!”

Không ai có thể cứu ‘Kham Thiên Diễn’ ra khỏi dòng sông Thiên Diễn.

Nếu Ngọc Đồi Sơn không khởi động trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’, có lẽ cuộc đời của hắn sẽ kéo dài ra tận mấy trăm ngàn năm sống trong Thiên Diễn không thể rời nửa bước, giống hệt khi Thịnh Tiêu bị Thiên Đạo biến thành con rối để điều khiển. 

Ngọc Đồi Sơn đời nào chịu như vậy.

Trái tim của Nhượng Trần bỗng chốc trĩu nặng.

Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao khi Ngọc Đồi Sơn biết bản thân mình sẽ có tử kiếp lại tỏ ra hưng phấn như tết đến.

Tử kiếp tượng trưng cho Ngọc Đồi Sơn sẽ tan biến khỏi trời đất, nói cách khác…

Ngay từ khi bắt đầu, Ngọc Đồi Sơn đã không muốn sống nữa.

***

Thiên Đạo khinh thường khát vọng tự do của Ngọc Đồi Sơn, mỗi đợt sét đánh xuống đều như muốn bổ nứt trần gian.

Thịnh Tiêu chưa bao giờ nghĩ tu vi Đại thừa kỳ lên trời xuống đất dễ dàng mà lại có một ngày mong manh như vậy, giống như tất cả vạn vật sinh linh trên thế gian này đều là sâu bọ rẻ rúng trước mặt Thiên Đạo.

Tuy Thiên Đạo muốn phá hủy trận pháp ‘Khí Tiên Cốt’ nhưng dẫu sao không thể trực tiếp nhúng tay vào, chỉ có thể thông qua tu vi Đại thừa kỳ của hắn để giáng lôi kiếp đánh tan trận pháp.

Sau khi Thịnh Tiêu bay lên nhưng chưa vào lôi vân, vô số tia sét không thể tự tiện đánh xuống đất mà bị buộc đánh vào trên người hắn.

Chỉ cần Thịnh Tiêu còn sống chịu đựng được lôi kiếp của Đại thừa kỳ, vậy thì sẽ giảm bớt lượng sét đánh xuống Trung Châu.

Thiên Đạo cũng biết ý định của Thịnh Tiêu, dường như tức giận mà phát ra từng tiếng sấm đùng đùng như muốn xuyên thủng bầu trời.

Thịnh Tiêu vững như thái sơn, Thiên Diễn Châu trên cổ tay phấp phới theo gió, hắn lạnh lùng nhìn mây đen khổng lồ vần vũ trên trời, giống như không biết sợ là gì.

Đột nhiên, ngọc bội đeo bên hông của Thịnh Tiêu phát ra giọng nói của Yến Tương Lan.

“…Thiên Đạo muốn đánh ngươi rơi xuống Trung Châu.”

Như vậy là lôi vân có thể theo sát phía sau để biết rõ tình hình, thuận lợi phá hủy ‘Khí Tiên Cốt’ của Trung Châu.

Tiếng sấm bỗng ngưng lại giây lát.

Yến Tương Lan nói tiếp: “Nó bí lối rồi. Thịnh Tiêu, đừng sợ nó.”

Thịnh Tiêu: “…”

Thiên Đạo: “…”

Trong phút chốc, mới nãy là từng đạo lôi kiếp đánh xuống, còn bây giờ mười đạo lôi kiếp từ bốn phương tám hướng đua nhau đồng loạt nhắm ngay người Thịnh Tiêu mà đánh xuống ầm ầm đùng đùng.

Yến Tương Lan dường như nghe thấy gì đó, chợt bịt tai lại, lạnh lùng nói: “…Mang đến ‘ân huệ’ khổ cực, đó mà là ân huệ hả?!”

Một tia sét lớn bất ngờ đánh thẳng vào mi tâm của y.

Yến Tương Lan cười mỉa, kiếm Xuân Vũ tràn ra kiếm ý cuồn cuộn, lập tức chém bể nó thành ngàn mảnh.

Trong từ đường Thiên Diễn hoang phế, cây nhang đang từ từ ngắn xuống.

Một cơn gió thổi tới, tro hương bị hất ra ngoài, chỉ còn lại một đoạn nhang ngắn ngủn đang cố cháy nốt.

‘Khí Tiên Cốt’ đã dâng tuốt lên trời cao, bị ánh nắng chiếu vào in ra cái bóng đen khổng lồ phủ khắp toàn bộ Thập Tam Châu.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, trong mắt ai nấy đều ngập tràn hoang mang không biết gì và nỗi sợ hãi do tiềm thức mang lại.

Sau khi mười đạo lôi kiếp đánh xuống xong, kết giới bảo vệ Thịnh Tiêu bị đánh vỡ thành ngàn mảnh, thậm chí còn có một tia sét chui vào trong kinh mạch của hắn, ép khóe môi của hắn chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Thiên Đạo còn chưa kinh sợ nhưng Yến Tương Lan đã kinh sợ quá trời, vội nói: “Thịnh Tiêu! Nếu không nhịn được, vậy thì…”

Y còn chưa nói xong lời khuyên can, Thịnh Tiêu khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đừng nói.”

Có thể chịu đựng, quyết không lùi bước.

Yến Tương Lan chớp mắt, cảm thấy khá mới lạ.

Thịnh Tiêu đây là…

Mất kiên nhẫn?

Thịnh Tiêu không muốn lùi bước trước mặt đạo lữ, huống chi lôi kiếp của Đại thừa kỳ vốn hung hiểm, nếu bây giờ hắn mà rút lui, vậy thì ngay sau đó mấy chục đạo lôi kiếp sẽ đánh hắn hồn phi phách tán.

Trước mắt càng có nhiều lôi kiếp sắp sửa đánh xuống, ngón tay của Thịnh Tiêu khẽ động một cái.

Một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu đang còn hiện lên chữ ‘Diệt’ bị hắn điều khiển bay vút lên trời, xếp thành một hình nón lớn bao quanh người hắn. 

Đùng đùng—!

Lại thêm mười đạo lôi kiếp đồng loạt đánh xuống, ba mươi hạt châu trên đỉnh chóp đột nhiên nổ tung.

Một hạt Thiên Diễn Châu mà phát nổ có thể sánh ngang với một tu sĩ Hư cảnh tự bạo linh đan, huống chi là ba mươi hạt cùng nổ một lúc, tạo ra vòng sóng linh lực tựa cuồng phong thổi nát mười đạo lôi kiếp tiêu tán giữa không trung.

Yến Tương Lan kinh hãi: “Ngươi…”

Thiên Diễn Châu bị ngươi dùng làm pháo nổ chơi như thế đó hả?

===Hết chương 100===
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện