—Chúng ta hợp tịch đi—
Sau khi Uyển phu nhân rời đi, Yến Tương Lan ngậm viên linh đan nhạt nhẽo chưa kịp tan đã nằm xuống nhắm mắt lại, trông có vẻ muốn ngủ tiếp.
Không biết Thịnh Tiêu vào lúc nào, hắn vén màn giường ngồi xuống, vươn tay tới nhẹ nhàng ôm Yến Tương Lan vào lòng.
Động tĩnh lớn như vậy nhưng Yến Tương Lan lười mở mắt, chỉ mơ màng ‘A’ một tiếng.
Thịnh Tiêu nói: “Mệt sao?”
Yến Tương Lan không còn sức che giấu nữa, nói nhỏ: “Ừ, mệt lắm.”
Năm đó khi cùng với Ngọc Đồi Sơn tính kế Hề gia, Ôn Cô Bạch và Thiên Đạo, y đều không một lần than vãn mệt mỏi, bây giờ rảnh rang không làm gì cả, còn ngủ lì bì suốt mấy ngày đã khiến y mệt không muốn dậy.
Giống như tinh thần lẫn sức sống đều theo Thiên Diễn biến mất đi
“Thiên Diễn không còn, Ngọc Độ muốn đổi Thiên Diễn học cung thành học cung bình thường.” Thịnh Tiêu cố gắng tìm chuyện quan trọng nói với y: “Ngày mai Chư Hành Trai tổ chức họp mặt, đi không?”
Yến Tương Lan thầm nghĩ không phải là ngươi tự tổ chức đó chứ, nhưng quay đầu sang cũng không nói ra lời này, chỉ nhẹ giọng ‘Ừm’ một tiếng.
Thịnh Tiêu lại hỏi: “Còn muốn làm gì nữa không?”
“Muốn?” Yến Tương Lan như mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, tỏ vẻ thắc mắc chữ này có nghĩa gì.
Mười hai năm trước, chuyện y muốn làm không phải là báo thù cho cha mẹ đã mất hay tiêu diệt Thiên Diễn, mà là chuyện hợp tịch còn bỏ ngỏ với Thịnh Tiêu.
Yến Tương Lan thử dò hỏi: “Hợp tịch?”
“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Còn gì nữa không?”
Yến Tương Lan nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
Y còn không biết sau này phải sống tiếp thế nào, chứ đừng nói đến suy nghĩ muốn gì.
“Ta nên làm gì đây?” Yến Tương Lan ngước mắt nhìn Thịnh Tiêu, mê mang không biết phải làm gì: “Thịnh Tiêu, ngươi, ngươi giúp ta suy nghĩ đi.”
Trái tim của Thịnh Tiêu trĩu nặng.
Xem ra đúng như lời Uyển phu nhân đã nói, tâm cảnh của Yến Tương Lan thật sự xảy ra vấn đề.
“Yến Linh.” Thịnh Tiêu vuốt ve sau gáy của Yến Tương Lan, ôm siết y vào trong bờ ngực rộng lớn của mình, vòng tay vững chãi có thể che mưa chắn gió cho y, mang đến cảm giác an toàn vô tận.
Hắn thấp giọng nói: “Mùng mười tháng mười, ngày lành tháng tốt, chúng ta hợp tịch.”
Hai chữ ‘hợp tịch’ vừa nói ra, ánh mắt khép hờ nãy giờ của Yến Tương Lan chợt mở to, giống như tìm thấy mục tiêu cần phải nỗ lực, y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gò má của Thịnh Tiêu.
“Hợp tịch?”
“Ừm.”
Yến Tương Lan miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Được đó, vậy ta cần phải làm gì?”
Thịnh Tiêu theo bản năng muốn nói ‘Ngươi không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi chờ là được’, nhưng còn chưa lên tiếng thì Yến Tương Lan đã sốt sắng nắm lấy cánh tay của hắn, ngước đôi mắt long lanh nhìn lên, nói: “Ta cái gì cũng có thể làm, ta cái gì cũng biết…”.
Trong phút chốc, trái tim của Thịnh Tiêu như có bàn tay vô hình bóp chặt, vừa đau đớn vừa chua xót.
Nhớ tới lời nói ‘Ngươi hãy tìm chút việc gì đó cho thằng bé làm, không được để thằng bé cả ngày suy nghĩ viễn vông’ của Uyển phu nhân, Thịnh Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Yến Tương Lan, nói: “Được, vậy lễ hợp tịch sẽ do ngươi toàn quyền tổ chức.”
Trong lòng trống rỗng phủ đầy sương mù của Yến Tương Lan bất ngờ bị nhiệm vụ ‘hợp tịch’ lấp đầy, đầy ắp đến nỗi khiến y bối rối, Yến Tương Lan kinh ngạc chớp mắt, một hồi lâu sau mới nói lí nhí: “Hả? Thế còn ngươi không làm gì à?”
“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Ngươi toàn quyền quyết định.”
Yến Tương Lan không nhịn được phì cười, khuôn mặt tràn đầy uể oải có được chút sức sống, y vòng tay ôm lấy cổ Thịnh Tiêu, chồm tới cắn một cái lên môi hắn, tức cười nói: “Tông chủ thật biết hưởng thụ ha, rõ ràng là ta chịu thiệt nhiều, mà còn phải tự tay dâng mình lên cho ngươi.”.
Thịnh Tiêu nghẹn họng, lúc này mới nhận ra không đúng chỗ nào.
Yến Tương Lan chỉ là trêu ghẹo Thịnh Tiêu giống như hồi trước, nhưng không ngờ vừa nói ra, Thịnh tông chủ hơi rũ mắt, vành tai ẩn sau tóc đen khẽ ửng đỏ.
Yến Tương Lan cảm thấy vô cùng mới lạ.
Y luôn cảm thấy Thịnh Tiêu hình như không còn giống trước kia nữa.
“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan duỗi một ngón tay tới chọt vào vành tai lành lạnh của Thịnh Tiêu, mím môi nhịn cười, nói: “Vậy là không được nghen, một cục đá như ngươi mà cũng biết xấu hổ, để ta ra ngoài ngó xem có phải mặt trăng mọc đằng tây không.”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt lườm y, im lặng cầm lấy áo khoác dày ở bên cạnh trùm kín Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan giờ mới có tinh thần gây chuyện, hai chân giùng giằng duỗi thẳng ra, cười he he nói: “Thịnh tông chủ thẹn quá hóa giận hả, muốn mưu sát ta sao?”
Thịnh Tiêu cầm áo khoác bọc kín người Yến Tương Lan chừa mỗi cái đầu, hai cánh tay có lực bế thốc y lên, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, vững vàng mang y đi ra ngoài.
Yến Tương Lan khoác tay lên vai Thịnh Tiêu, híp mắt cười: “Đi đâu?”
Mặt trời bên ngoài đã xuống núi, gió lạnh cuối thu thổi phà tới, Thịnh Tiêu bế y đạp gió bay thẳng lên mái nhà của Thanh Trừng Trúc, sau đó ôm chặt y từ từ ngồi xuống.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tinh tú đầy trời, một ánh trăng khuyết tỏa sáng trên bầu trời phía đông, tựa như một bức tranh được chậm rãi mở ra.
Yến Tương Lan mở to mắt nhìn.
“Nhìn.” Thịnh Tiêu nói súc tích: “Phía đông.”
Yến Tương Lan theo tay hắn chỉ nhìn ánh trăng sáng phía đông, sửng sốt hồi lâu mới hiểu ra Thịnh Tiêu là đang đáp lại câu nói ‘có phải mặt trăng mọc đằng tây không’ mới nãy của y, không khỏi nằm trên vai Thịnh Tiêu cười run cả người.
Thịnh Tiêu giữ ổn phần eo tránh y cười té nhào xuống đất, hắn thấy mọi sự phiền muộn chán chường bao phủ người y dường như bị nụ cười này xua tan hết, cũng không để ý y cười nhạo, cứ thế im lặng nhìn y cười tới mức bị sặc nước miếng..
“Phía đông… Khụ khụ ta biết đó là phía đông.”
Yến Tương Lan cầm tay áo của Thịnh Tiêu lau nước mắt vì cười quá nhiều, cuối cùng mới có cảm giác chân thực.
Cho dù vậy, hôm sau Yến Tương Lan vẫn là ngủ đến mặt trời lên cao ba sào, cả người bủn rủn như cọng bún, có được kéo dậy cũng không dậy nổi.
“Không muốn dậy.” Yến Tương Lan còn nhắm mắt, uể oải nói: “Bọn họ đến Chư Hành Trai chưa, chừng nào đông đủ rồi ta sẽ đến.”
“Đã đến đông đủ.” Thịnh Tiêu không hề mất kiên nhẫn, động tác êm ái đỡ Yến Tương Lan dựa vào lòng mình, giúp y mặc áo khoác mới tinh vào, nói: “Vì chuyện Thiên Diễn đã biến mất, mấy ngày trước mọi người đã đến Trung Châu.”
Yến Tương Lan cần giơ tay thì giơ tay, muốn nhấc chân thì nhấc chân, xà quầng một hồi mới mặc đồ chỉnh tề xong, lại tiếp tục nằm ườn trong lòng Thịnh Tiêu không muốn cử động, ngái ngủ nói: “Mệt quá, có thể đổi sang ngày khác không, ta lười ra ngoài.”
Thịnh Tiêu cố ý để Yến Tương Lan sinh ra hứng thú với thế gian, không muốn y uể oải nằm mãi trên giường không làm gì, vì thế bá đạo nói: “Không được, mau mang giày vào đi.”
Yến Tương Lan nhíu mày không muốn nhúc nhích.
Thịnh Tiêu nắm đuôi sam nhỏ của y, tung chiêu sát thủ: “Hợp tịch.”
Yến Tương Lan chợt giật mình cái đụi, mở choàng mắt ra, mất hứng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Nhắc nhở ngươi.” Thịnh Tiêu ôm y ngồi bên mép giường, lạnh nhạt nói: “Hôm nay Phục Man cũng có mặt, hôm qua ngươi mới nói muốn tìm hắn để đặt làm một linh giới để ở Yến Ôn Sơn mà?”
Yến Tương Lan khẽ nghiêng đầu.
Đôi lúc y tha hồ tưởng tượng tương lai sẽ như thế nào, mồm miệng tía lia không ngớt nói ra một đống nhưng quay qua quay lại một hồi liền quên béng đi, không ngờ Thịnh Tiêu lại nhớ kỹ.
“Đúng ha.”
Yến Tương Lan rốt cuộc vực dậy tinh thần, cúi người xỏ giày vào chân, còn đứng tại chỗ nhảy nhảy làm cho bản thân phấn khởi lên: “Chạy lẹ chạy lẹ, đi gặp Phục Man thôi.”
Chuyện gặp Phục Man làm linh khí giúp cho Yến Tương Lan sôi nổi cả một ngày, để y có động lực ra ngoài, hai người cùng nhau đến Chư Hành Trai.
Thiên Diễn hoàn toàn biến mất khỏi Thập Tam Châu, Tương văn của mọi người trong Chư Hành Trai đều hòa tan vào linh căn, ngay cả năng lực đặc biệt do Thiên Diễn ban cho cũng theo đó biến mất.
Nhưng người của Chư Hành Trai không có ai lưu luyến cái gọi là ‘Ân huệ của Thiên Đạo’ kia, Tương văn Hoán Minh Nguyệt và Khuy Thiên Ky có thể sánh ngang với sự tồn tại nghịch thiên trong mắt người bình thường đều biến mất hết, bốn chữ ‘Tương văn cấp Linh’ tựa như đá lớn đè nặng trên người cũng bể tan tành theo Thiên Diễn.
Khi Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu tới nơi, mọi người ở Chư Hành Trai đã chờ hết nổi, bắt đầu nâng chén cụng ly trò chuyện rôm rả, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ngày tết.
Lúc đang đi trên đường, Yến Tương Lan cảm thấy hơi sợ hãi lỡ như Thiên Diễn biến mất, đám bạn tốt Chư Hành Trai của y liệu có oán hận Ngọc Đồi Sơn không, nhưng bước vào thấy bầu không khí ở đây, trái tim đập bum bum vì sợ lập tức bình ổn lại..
Thấy hai người vòng qua bình phong đi vào, sáu người kia không hẹn đồng loạt giơ tay lên.
Động tác của Yến Tương Lan cực nhanh, không đợi bọn họ kịp vỗ vào đầu liền giương nanh múa vuốt nhào tới, nổi giận đùng đùng: “Ta làm thịt các ngươi!”
Mọi người cười phá lên.
Thịnh Tiêu nhìn khuôn mặt mới nãy còn căng thẳng sợ sệt của Yến Tương Lan giờ đã vui vẻ trở lại nên cũng vui lây, khóe môi khẽ nhếch, phảng phất như nở nụ cười không dễ nhìn thấy.
Hoành Ngọc Độ tình cờ liếc sang bắt gặp, hơi kinh ngạc.
Cục đá này… Mà cũng biết cười?
Sau khi Yến Tương Lan nói chuyện vui vẻ với mọi người được một lúc, bắt đầu lùng sục tìm kiếm Phục Man, trực tiếp đẩy Phong Duật ngồi kế bên ra để Phục Man ngồi vào, hứng thú bừng bừng nói: “Phục Man đại sư, ta có thể nhờ ngài làm ra một linh giới mới không?”
Phục Man thụ sủng nhược kinh, chỉ vào mình nói: “Tìm, tìm ta hả? Ngươi chắc chứ?”
“Đúng vậy.” Yến Tương Lan cười he he nói: “Ta cũng muốn bài trí sao cho thật đẹp, ngươi giúp ta nốt cái này nhé.”
Phục Man nào giờ luôn bị bỏ qua cảm động rớt nước mắt, hai tay cầm lấy móng vuốt của Yến Tương Lan, tỏ ra thâm tình nói: “Có thể có thể, dù có phải dốc hết sức ta cũng sẽ quyết tâm làm ra linh giới cho ngươi hài lòng!”
Yến Tương Lan cũng cảm động y chang: “Ca ơi.”
Phục Man đáp: “Đệ ơi.”
Yến Tương Lan thâm tình nói: “Ngày mai giao nha.”
Phục Man: “…”
Nụ cười trên môi Phục Man vụt tắt, hắn run rẩy nói: “Đệ à, ta có thể cày đêm gấp rút làm ra nhẫn trữ vật cho ngươi, nhưng nếu là linh giới thì bình thường đều được đặt trong động phủ, ngươi còn muốn bài trí rườm rà tinh xảo, sợ là phải mất một tháng mới xong nổi.”.
Yến Tương Lan vẫn dịu dàng nắm tay hắn: “Ca à, ngươi là thiên tài ngút trời đè đầu lớp hàng năm về môn linh khí, một linh giới cỏn con há có thể làm khó ngươi?— Năm ngày nha?”
Phục Man nghẹn họng.
Yến Tương Lan trả giá: “Mười ngày, không thể ít hơn, nếu không sẽ không kịp mất.”
Phục Man dè dặt hỏi: “Hay là lâu hơn một tí nữa nha? Hai mươi ngày? Được không?”
Yến Tương Lan nhẩm tính nhanh trong bụng, tổng cộng thời gian chưa đến một tháng, trong đó hai mười ngày là làm linh giới, thời gian còn lại e là có chút gấp.
Phong Duật nãy giờ ngồi cắn hạt thông dỏng tai nghe mọi người nói chuyện phun vỏ hạt thông ra, tò mò ghé đầu tới: “Hả hả, làm linh giới chi vậy? Ngươi đang ở Giải Trĩ Tông mà? Ngươi mới nói ‘không kịp’, không kịp cái gì?”
Yến Tương Lan liếc hắn: “Mắc mớ gì đến ngươi?”
Phong Duật bĩu môi: “Lúc đó khi ngươi giả chết, ta ở ngay trước cửa Chư Hành Trai lấy nước mắt tế trời, vì ngươi khóc xé lòng xé gan suýt chút nữa đi theo ngươi, bây giờ ngươi báo đáp chân tình của ta như thế đó hả?”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan không giấu bọn họ nữa, rót một ly trà nhấp miếng cho trơn họng, thản nhiên nói: “Ta và Thịnh Tiêu sắp hợp tịch, cần làm một linh giới mới để đặt trong động phủ.”
Vừa nói xong, Cửu Tư Uyển rơi vào yên lặng lạ thường.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Yến Tương Lan như không có chuyện gì và Thịnh Tiêu đang thong thả uống trà.
Mỗi người đeo một vẻ mặt khác nhau.
Nhạc Chính Trấm xanh lè cả mặt, mài răng ken két chực chờ cắn người.
Hoành Ngọc Độ và Nhượng Trần có vẻ đã sớm biết trước chuyện này, nên tỏ ra dửng dưng.
Nhượng Trần nâng ly trà lên cụng ly với Thịnh Tiêu tuy sắp đám cưới nhưng mặt vẫn hầm hầm, vang lên tiếng ‘cách’ giòn giã.
“Chúc mừng.”
Thịnh Tiêu không đáp, im lặng ngửa đầu cạn sạch.
Phục Man cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ là làm ‘phòng tân hôn’, nhưng đầu óc của hắn hơi thẳng đuột, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hoảng trước chuyện hai đứa bạn cùng trường của mình muốn hợp tịch, mà là thầm nghĩ: “À, thì ra là phòng tân hôn, vậy thì phải làm tỉ mỉ kỹ càng hơn, đặc biệt phải chú trọng phong thủy.”
Liễu Trường Hành và Phong Duật như nhau hóa đá tại chỗ, đần mặt nhìn hai người kia, hết nhìn bên trái rồi đến nhìn bên phải, giống như vẫn chưa tin vào tai mình.
Sao đột nhiên lại muốn…
Muốn hợp tịch?
Hai người mắt bé trừng mắt lớn, bỗng không hẹn đồng loạt hít sâu một hơi.
Tiếng la rú sợ hãi vang vọng khắp Cửu Tư Uyển.
“Cái, gì—?!”
===Hết chương 103===
Sau khi Uyển phu nhân rời đi, Yến Tương Lan ngậm viên linh đan nhạt nhẽo chưa kịp tan đã nằm xuống nhắm mắt lại, trông có vẻ muốn ngủ tiếp.
Không biết Thịnh Tiêu vào lúc nào, hắn vén màn giường ngồi xuống, vươn tay tới nhẹ nhàng ôm Yến Tương Lan vào lòng.
Động tĩnh lớn như vậy nhưng Yến Tương Lan lười mở mắt, chỉ mơ màng ‘A’ một tiếng.
Thịnh Tiêu nói: “Mệt sao?”
Yến Tương Lan không còn sức che giấu nữa, nói nhỏ: “Ừ, mệt lắm.”
Năm đó khi cùng với Ngọc Đồi Sơn tính kế Hề gia, Ôn Cô Bạch và Thiên Đạo, y đều không một lần than vãn mệt mỏi, bây giờ rảnh rang không làm gì cả, còn ngủ lì bì suốt mấy ngày đã khiến y mệt không muốn dậy.
Giống như tinh thần lẫn sức sống đều theo Thiên Diễn biến mất đi
“Thiên Diễn không còn, Ngọc Độ muốn đổi Thiên Diễn học cung thành học cung bình thường.” Thịnh Tiêu cố gắng tìm chuyện quan trọng nói với y: “Ngày mai Chư Hành Trai tổ chức họp mặt, đi không?”
Yến Tương Lan thầm nghĩ không phải là ngươi tự tổ chức đó chứ, nhưng quay đầu sang cũng không nói ra lời này, chỉ nhẹ giọng ‘Ừm’ một tiếng.
Thịnh Tiêu lại hỏi: “Còn muốn làm gì nữa không?”
“Muốn?” Yến Tương Lan như mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, tỏ vẻ thắc mắc chữ này có nghĩa gì.
Mười hai năm trước, chuyện y muốn làm không phải là báo thù cho cha mẹ đã mất hay tiêu diệt Thiên Diễn, mà là chuyện hợp tịch còn bỏ ngỏ với Thịnh Tiêu.
Yến Tương Lan thử dò hỏi: “Hợp tịch?”
“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Còn gì nữa không?”
Yến Tương Lan nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
Y còn không biết sau này phải sống tiếp thế nào, chứ đừng nói đến suy nghĩ muốn gì.
“Ta nên làm gì đây?” Yến Tương Lan ngước mắt nhìn Thịnh Tiêu, mê mang không biết phải làm gì: “Thịnh Tiêu, ngươi, ngươi giúp ta suy nghĩ đi.”
Trái tim của Thịnh Tiêu trĩu nặng.
Xem ra đúng như lời Uyển phu nhân đã nói, tâm cảnh của Yến Tương Lan thật sự xảy ra vấn đề.
“Yến Linh.” Thịnh Tiêu vuốt ve sau gáy của Yến Tương Lan, ôm siết y vào trong bờ ngực rộng lớn của mình, vòng tay vững chãi có thể che mưa chắn gió cho y, mang đến cảm giác an toàn vô tận.
Hắn thấp giọng nói: “Mùng mười tháng mười, ngày lành tháng tốt, chúng ta hợp tịch.”
Hai chữ ‘hợp tịch’ vừa nói ra, ánh mắt khép hờ nãy giờ của Yến Tương Lan chợt mở to, giống như tìm thấy mục tiêu cần phải nỗ lực, y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gò má của Thịnh Tiêu.
“Hợp tịch?”
“Ừm.”
Yến Tương Lan miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Được đó, vậy ta cần phải làm gì?”
Thịnh Tiêu theo bản năng muốn nói ‘Ngươi không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi chờ là được’, nhưng còn chưa lên tiếng thì Yến Tương Lan đã sốt sắng nắm lấy cánh tay của hắn, ngước đôi mắt long lanh nhìn lên, nói: “Ta cái gì cũng có thể làm, ta cái gì cũng biết…”.
Trong phút chốc, trái tim của Thịnh Tiêu như có bàn tay vô hình bóp chặt, vừa đau đớn vừa chua xót.
Nhớ tới lời nói ‘Ngươi hãy tìm chút việc gì đó cho thằng bé làm, không được để thằng bé cả ngày suy nghĩ viễn vông’ của Uyển phu nhân, Thịnh Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Yến Tương Lan, nói: “Được, vậy lễ hợp tịch sẽ do ngươi toàn quyền tổ chức.”
Trong lòng trống rỗng phủ đầy sương mù của Yến Tương Lan bất ngờ bị nhiệm vụ ‘hợp tịch’ lấp đầy, đầy ắp đến nỗi khiến y bối rối, Yến Tương Lan kinh ngạc chớp mắt, một hồi lâu sau mới nói lí nhí: “Hả? Thế còn ngươi không làm gì à?”
“Ừ.” Thịnh Tiêu nói: “Ngươi toàn quyền quyết định.”
Yến Tương Lan không nhịn được phì cười, khuôn mặt tràn đầy uể oải có được chút sức sống, y vòng tay ôm lấy cổ Thịnh Tiêu, chồm tới cắn một cái lên môi hắn, tức cười nói: “Tông chủ thật biết hưởng thụ ha, rõ ràng là ta chịu thiệt nhiều, mà còn phải tự tay dâng mình lên cho ngươi.”.
Thịnh Tiêu nghẹn họng, lúc này mới nhận ra không đúng chỗ nào.
Yến Tương Lan chỉ là trêu ghẹo Thịnh Tiêu giống như hồi trước, nhưng không ngờ vừa nói ra, Thịnh tông chủ hơi rũ mắt, vành tai ẩn sau tóc đen khẽ ửng đỏ.
Yến Tương Lan cảm thấy vô cùng mới lạ.
Y luôn cảm thấy Thịnh Tiêu hình như không còn giống trước kia nữa.
“Thịnh tông chủ.” Yến Tương Lan duỗi một ngón tay tới chọt vào vành tai lành lạnh của Thịnh Tiêu, mím môi nhịn cười, nói: “Vậy là không được nghen, một cục đá như ngươi mà cũng biết xấu hổ, để ta ra ngoài ngó xem có phải mặt trăng mọc đằng tây không.”
Thịnh Tiêu lạnh nhạt lườm y, im lặng cầm lấy áo khoác dày ở bên cạnh trùm kín Yến Tương Lan.
Yến Tương Lan giờ mới có tinh thần gây chuyện, hai chân giùng giằng duỗi thẳng ra, cười he he nói: “Thịnh tông chủ thẹn quá hóa giận hả, muốn mưu sát ta sao?”
Thịnh Tiêu cầm áo khoác bọc kín người Yến Tương Lan chừa mỗi cái đầu, hai cánh tay có lực bế thốc y lên, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, vững vàng mang y đi ra ngoài.
Yến Tương Lan khoác tay lên vai Thịnh Tiêu, híp mắt cười: “Đi đâu?”
Mặt trời bên ngoài đã xuống núi, gió lạnh cuối thu thổi phà tới, Thịnh Tiêu bế y đạp gió bay thẳng lên mái nhà của Thanh Trừng Trúc, sau đó ôm chặt y từ từ ngồi xuống.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tinh tú đầy trời, một ánh trăng khuyết tỏa sáng trên bầu trời phía đông, tựa như một bức tranh được chậm rãi mở ra.
Yến Tương Lan mở to mắt nhìn.
“Nhìn.” Thịnh Tiêu nói súc tích: “Phía đông.”
Yến Tương Lan theo tay hắn chỉ nhìn ánh trăng sáng phía đông, sửng sốt hồi lâu mới hiểu ra Thịnh Tiêu là đang đáp lại câu nói ‘có phải mặt trăng mọc đằng tây không’ mới nãy của y, không khỏi nằm trên vai Thịnh Tiêu cười run cả người.
Thịnh Tiêu giữ ổn phần eo tránh y cười té nhào xuống đất, hắn thấy mọi sự phiền muộn chán chường bao phủ người y dường như bị nụ cười này xua tan hết, cũng không để ý y cười nhạo, cứ thế im lặng nhìn y cười tới mức bị sặc nước miếng..
“Phía đông… Khụ khụ ta biết đó là phía đông.”
Yến Tương Lan cầm tay áo của Thịnh Tiêu lau nước mắt vì cười quá nhiều, cuối cùng mới có cảm giác chân thực.
Cho dù vậy, hôm sau Yến Tương Lan vẫn là ngủ đến mặt trời lên cao ba sào, cả người bủn rủn như cọng bún, có được kéo dậy cũng không dậy nổi.
“Không muốn dậy.” Yến Tương Lan còn nhắm mắt, uể oải nói: “Bọn họ đến Chư Hành Trai chưa, chừng nào đông đủ rồi ta sẽ đến.”
“Đã đến đông đủ.” Thịnh Tiêu không hề mất kiên nhẫn, động tác êm ái đỡ Yến Tương Lan dựa vào lòng mình, giúp y mặc áo khoác mới tinh vào, nói: “Vì chuyện Thiên Diễn đã biến mất, mấy ngày trước mọi người đã đến Trung Châu.”
Yến Tương Lan cần giơ tay thì giơ tay, muốn nhấc chân thì nhấc chân, xà quầng một hồi mới mặc đồ chỉnh tề xong, lại tiếp tục nằm ườn trong lòng Thịnh Tiêu không muốn cử động, ngái ngủ nói: “Mệt quá, có thể đổi sang ngày khác không, ta lười ra ngoài.”
Thịnh Tiêu cố ý để Yến Tương Lan sinh ra hứng thú với thế gian, không muốn y uể oải nằm mãi trên giường không làm gì, vì thế bá đạo nói: “Không được, mau mang giày vào đi.”
Yến Tương Lan nhíu mày không muốn nhúc nhích.
Thịnh Tiêu nắm đuôi sam nhỏ của y, tung chiêu sát thủ: “Hợp tịch.”
Yến Tương Lan chợt giật mình cái đụi, mở choàng mắt ra, mất hứng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Nhắc nhở ngươi.” Thịnh Tiêu ôm y ngồi bên mép giường, lạnh nhạt nói: “Hôm nay Phục Man cũng có mặt, hôm qua ngươi mới nói muốn tìm hắn để đặt làm một linh giới để ở Yến Ôn Sơn mà?”
Yến Tương Lan khẽ nghiêng đầu.
Đôi lúc y tha hồ tưởng tượng tương lai sẽ như thế nào, mồm miệng tía lia không ngớt nói ra một đống nhưng quay qua quay lại một hồi liền quên béng đi, không ngờ Thịnh Tiêu lại nhớ kỹ.
“Đúng ha.”
Yến Tương Lan rốt cuộc vực dậy tinh thần, cúi người xỏ giày vào chân, còn đứng tại chỗ nhảy nhảy làm cho bản thân phấn khởi lên: “Chạy lẹ chạy lẹ, đi gặp Phục Man thôi.”
Chuyện gặp Phục Man làm linh khí giúp cho Yến Tương Lan sôi nổi cả một ngày, để y có động lực ra ngoài, hai người cùng nhau đến Chư Hành Trai.
Thiên Diễn hoàn toàn biến mất khỏi Thập Tam Châu, Tương văn của mọi người trong Chư Hành Trai đều hòa tan vào linh căn, ngay cả năng lực đặc biệt do Thiên Diễn ban cho cũng theo đó biến mất.
Nhưng người của Chư Hành Trai không có ai lưu luyến cái gọi là ‘Ân huệ của Thiên Đạo’ kia, Tương văn Hoán Minh Nguyệt và Khuy Thiên Ky có thể sánh ngang với sự tồn tại nghịch thiên trong mắt người bình thường đều biến mất hết, bốn chữ ‘Tương văn cấp Linh’ tựa như đá lớn đè nặng trên người cũng bể tan tành theo Thiên Diễn.
Khi Yến Tương Lan và Thịnh Tiêu tới nơi, mọi người ở Chư Hành Trai đã chờ hết nổi, bắt đầu nâng chén cụng ly trò chuyện rôm rả, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ngày tết.
Lúc đang đi trên đường, Yến Tương Lan cảm thấy hơi sợ hãi lỡ như Thiên Diễn biến mất, đám bạn tốt Chư Hành Trai của y liệu có oán hận Ngọc Đồi Sơn không, nhưng bước vào thấy bầu không khí ở đây, trái tim đập bum bum vì sợ lập tức bình ổn lại..
Thấy hai người vòng qua bình phong đi vào, sáu người kia không hẹn đồng loạt giơ tay lên.
Động tác của Yến Tương Lan cực nhanh, không đợi bọn họ kịp vỗ vào đầu liền giương nanh múa vuốt nhào tới, nổi giận đùng đùng: “Ta làm thịt các ngươi!”
Mọi người cười phá lên.
Thịnh Tiêu nhìn khuôn mặt mới nãy còn căng thẳng sợ sệt của Yến Tương Lan giờ đã vui vẻ trở lại nên cũng vui lây, khóe môi khẽ nhếch, phảng phất như nở nụ cười không dễ nhìn thấy.
Hoành Ngọc Độ tình cờ liếc sang bắt gặp, hơi kinh ngạc.
Cục đá này… Mà cũng biết cười?
Sau khi Yến Tương Lan nói chuyện vui vẻ với mọi người được một lúc, bắt đầu lùng sục tìm kiếm Phục Man, trực tiếp đẩy Phong Duật ngồi kế bên ra để Phục Man ngồi vào, hứng thú bừng bừng nói: “Phục Man đại sư, ta có thể nhờ ngài làm ra một linh giới mới không?”
Phục Man thụ sủng nhược kinh, chỉ vào mình nói: “Tìm, tìm ta hả? Ngươi chắc chứ?”
“Đúng vậy.” Yến Tương Lan cười he he nói: “Ta cũng muốn bài trí sao cho thật đẹp, ngươi giúp ta nốt cái này nhé.”
Phục Man nào giờ luôn bị bỏ qua cảm động rớt nước mắt, hai tay cầm lấy móng vuốt của Yến Tương Lan, tỏ ra thâm tình nói: “Có thể có thể, dù có phải dốc hết sức ta cũng sẽ quyết tâm làm ra linh giới cho ngươi hài lòng!”
Yến Tương Lan cũng cảm động y chang: “Ca ơi.”
Phục Man đáp: “Đệ ơi.”
Yến Tương Lan thâm tình nói: “Ngày mai giao nha.”
Phục Man: “…”
Nụ cười trên môi Phục Man vụt tắt, hắn run rẩy nói: “Đệ à, ta có thể cày đêm gấp rút làm ra nhẫn trữ vật cho ngươi, nhưng nếu là linh giới thì bình thường đều được đặt trong động phủ, ngươi còn muốn bài trí rườm rà tinh xảo, sợ là phải mất một tháng mới xong nổi.”.
Yến Tương Lan vẫn dịu dàng nắm tay hắn: “Ca à, ngươi là thiên tài ngút trời đè đầu lớp hàng năm về môn linh khí, một linh giới cỏn con há có thể làm khó ngươi?— Năm ngày nha?”
Phục Man nghẹn họng.
Yến Tương Lan trả giá: “Mười ngày, không thể ít hơn, nếu không sẽ không kịp mất.”
Phục Man dè dặt hỏi: “Hay là lâu hơn một tí nữa nha? Hai mươi ngày? Được không?”
Yến Tương Lan nhẩm tính nhanh trong bụng, tổng cộng thời gian chưa đến một tháng, trong đó hai mười ngày là làm linh giới, thời gian còn lại e là có chút gấp.
Phong Duật nãy giờ ngồi cắn hạt thông dỏng tai nghe mọi người nói chuyện phun vỏ hạt thông ra, tò mò ghé đầu tới: “Hả hả, làm linh giới chi vậy? Ngươi đang ở Giải Trĩ Tông mà? Ngươi mới nói ‘không kịp’, không kịp cái gì?”
Yến Tương Lan liếc hắn: “Mắc mớ gì đến ngươi?”
Phong Duật bĩu môi: “Lúc đó khi ngươi giả chết, ta ở ngay trước cửa Chư Hành Trai lấy nước mắt tế trời, vì ngươi khóc xé lòng xé gan suýt chút nữa đi theo ngươi, bây giờ ngươi báo đáp chân tình của ta như thế đó hả?”
Yến Tương Lan: “…”
Yến Tương Lan không giấu bọn họ nữa, rót một ly trà nhấp miếng cho trơn họng, thản nhiên nói: “Ta và Thịnh Tiêu sắp hợp tịch, cần làm một linh giới mới để đặt trong động phủ.”
Vừa nói xong, Cửu Tư Uyển rơi vào yên lặng lạ thường.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Yến Tương Lan như không có chuyện gì và Thịnh Tiêu đang thong thả uống trà.
Mỗi người đeo một vẻ mặt khác nhau.
Nhạc Chính Trấm xanh lè cả mặt, mài răng ken két chực chờ cắn người.
Hoành Ngọc Độ và Nhượng Trần có vẻ đã sớm biết trước chuyện này, nên tỏ ra dửng dưng.
Nhượng Trần nâng ly trà lên cụng ly với Thịnh Tiêu tuy sắp đám cưới nhưng mặt vẫn hầm hầm, vang lên tiếng ‘cách’ giòn giã.
“Chúc mừng.”
Thịnh Tiêu không đáp, im lặng ngửa đầu cạn sạch.
Phục Man cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ là làm ‘phòng tân hôn’, nhưng đầu óc của hắn hơi thẳng đuột, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hoảng trước chuyện hai đứa bạn cùng trường của mình muốn hợp tịch, mà là thầm nghĩ: “À, thì ra là phòng tân hôn, vậy thì phải làm tỉ mỉ kỹ càng hơn, đặc biệt phải chú trọng phong thủy.”
Liễu Trường Hành và Phong Duật như nhau hóa đá tại chỗ, đần mặt nhìn hai người kia, hết nhìn bên trái rồi đến nhìn bên phải, giống như vẫn chưa tin vào tai mình.
Sao đột nhiên lại muốn…
Muốn hợp tịch?
Hai người mắt bé trừng mắt lớn, bỗng không hẹn đồng loạt hít sâu một hơi.
Tiếng la rú sợ hãi vang vọng khắp Cửu Tư Uyển.
“Cái, gì—?!”
===Hết chương 103===
Danh sách chương