Yến Linh cố gắng bò lên thang đá ngàn bậc, bò giữa chừng thì mệt quá nên ngồi ỉu xìu tại chỗ không buồn nhúc nhích.

Hề Tuyệt đi trước mấy bậc thang, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ngày càng trắng, đứng đó cười hì hì nhìn cậu: “Nấm lùn, ngươi hẳn là tu sĩ phải không, sao lại yếu như sên thế, ngay cả leo thang lên núi cũng không nổi?”

Yến Linh lườm cậu ta: “Còn không phải tại ngươi.”

Nếu không phải bị Hề Tuyệt đập đầu nổ đom đóm mắt, cậu đã leo lê.n đỉnh từ đời nào rồi.

Hề Tuyệt cười không ngớt, thấy cậu mệt thật nên cười hì hì nói: “Muốn ta cõng ngươi đi lên không?”

Yến Linh nhíu mày nói: “Ngươi, ngươi lại muốn sử dụng Tương văn đó hả? Một hơi bay lê.n đỉnh núi?”

Tương văn ‘Hà Xử Hành’ còn chưa dùng thành thạo, Hề Tuyệt nhớ lại cảm giác muốn ói lộn cả ruột ra nên hơi ngại sử dụng Tương văn thêm lần nữa, cậu ta tằng hắng một tiếng nói: “Nói nhiều quá, đi thôi.”

Cứ tưởng Hề Tuyệt lại giở trò nhưng không ngờ cậu ta thế mà đàng hoàng cõng Yến Linh lên núi từng bước một.

Yến Linh vịn vào vai Hề Tuyệt, nhìn vành tai của cậu ta một lúc lâu, bỗng buồn thiu lên tiếng: “Ta không lùn.”

Hề Tuyệt sặc nước miếng, không ngờ thằng nhóc này còn rất thù dai, không khỏi bật cười nói: “Ngươi mấy tuổi rồi?”

“Chín tuổi, nhưng sắp lên mười.”

Hề Tuyệt suy nghĩ một chốc, hồi chín tuổi cậu ta cao cũng ngang tầm Yến Linh bây giờ, nhưng nếu thừa nhận thì không vui nữa, cậu ta cố ý chọc tức Yến Linh: “Hồi ta mười tuổi cao hơn hẳn ngươi đấy, nè, có phải thể trạng của ngươi quá yếu nên mới bị đẹt?”.

Yến Linh tức giận duỗi chân đá vào người cậu ta: “Mới không phải.”

Hề Tuyệt cười ha há.

Thang đá dẫn lê.n đỉnh núi trông rất dài, thực tế thì nó dài thật, huống chi còn cõng theo một đứa bé.

Lúc đầu Hề Tuyệt còn sức trêu ghẹo Yến Linh, nhưng khi leo lên được trăm bậc thang thì hai chân bắt đầu run run, cưỡng ép dùng linh lực hỗ trợ chứ không là đã nằm bẹp ra rồi.

Cuối cùng Yến Linh cũng nhìn ra Hề Tuyệt cậy mạnh, hỏi thử: “Hay là, để ta xuống đi bộ đi.”

“Ở yên coi.” Hề Tuyệt không chịu thua, lạnh lùng nói: “Đã nói cõng ngươi lên núi là cõng ngươi lên núi, xem thường ai đó?”

Yến Linh đành phải ngượng ngùng ‘Ờ’ một tiếng, nằm trên lưng Hề Tuyệt nhìn cậu ta đi càng lúc càng chậm, hai chân ngày càng run rẩy dữ hơn, hai bàn tay nhỏ múp của Yến Linh vô thức nắm chặt lại, ngoan ngoãn giúp Hề Tuyệt lau mồ hôi trên trán.

Hề Tuyệt nghiến răng tập tễnh bước lên từng bước, ngay lúc cậu ta tuyệt vọng vì sắp không giữ nổi phong độ trước mặt nhóc con, bất thình lình cảm thấy có bóng người lao vụt tới, sau đó trên lưng nhẹ tênh.

Yến Linh bị người xách cổ áo bay vút lên trời, trong tiếng hét kinh hãi nhẹ nhàng rơi vào lòng ngực vững chãi của Yến Hàn Thước.

Hề Tuyệt suýt chút nữa ngã khuỵu xuống, cậu ta đứng vững lại nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên.

Yến Hàn Thước ôm chặt Yến Linh vào lòng, ước gì có thể trói chặt cậu vào người mình không bao giờ buông ra, nỗi sợ mất đi tìm lại bao phủ trái tim của hắn, cánh tay rắn chắc có lực cũng đang run nhẹ.

Yến Linh ngơ ra một lúc, sau đó mới mừng rỡ ôm lại Yến Hàn Thước, la lên: “Cha ơi!”

Nếu là bình thường chắc chắn Yến Hàn Thước không nói nhiều liền tét mông Yến Linh, nhưng lần này cậu mất tích tròn một ngày một đêm, nếu không phải đèn bản mệnh còn sáng, Yến Hàn Thước không khỏi nghĩ cậu gặp chuyện bất trắc.

Yến Hàn Thước giữ gáy Yến Linh ấn mặt cậu vùi vào lòng mình, lặng lẽ thở phào một hơi.

Người không sao là tốt rồi.

Yến Linh vốn đang vui vẻ, nhưng tâm tính của trẻ con rất nhạy cảm, cậu vui vẻ được một lúc liền nhận ra Yến Hàn Thước đang sợ hãi, đột nhiên không chút báo trước vòng tay ôm cổ Yến Hàn Thước òa khóc lu loa.

Yến Hàn Thước xoa đầu Yến Linh, nói nhỏ nhẹ: “Sao khóc?”

“Không, không biết.” Yến Linh khóc nước mắt nước mũi tùm lum, thút thít níu chặt vạt áo của Yến Hàn Thước, rõ ràng đã về nhà an toàn nhưng không nén nổi đau buồn: “Con sợ.”

Sợ sẽ không về được nhà, không được gặp lại gia đình.

Yến Hàn Thước bất đắc dĩ nói: “Đừng sợ.”

Yến Linh sụt sịt gật đầu, ôm chặt Yến Hàn Thước không chịu buông tay.

Yến Hàn Thước nhận ra nỗi sợ của cậu giống như phát ra từ Thần hồn, nên hiếm khi được dịp nuông chiều tiếp tục vỗ lưng trấn an cậu, cuối cùng hắn cũng liếc mắt nhìn sang Hề Tuyệt: “Ngươi là?”

Hề Tuyệt lừa con trai của người ta nên cũng chột dạ, cậu ta tằng hắng một tiếng rồi trúc trắc hành lễ với trưởng bối: “Chào chú, ta là… Bạn của nấm lùn.”

“Bạn?” Yến Hàn Thước hơi nhíu mày.

Hề Tuyệt chưa biết tên của nấm lùn là gì nhưng cậu ta vẫn có thể mặt dày tự biên tự diễn, còn giả vờ cười lấy lòng để tăng thêm sức thuyết phục.

Yến Hàn Thước đang định hỏi Yến Linh, nhưng vừa cúi đầu thì thấy thằng con đần nhà mình đã ngáy khò khò từ lúc nào không hay.

Hề Tuyệt cười hì hì với Yến Hàn Thước.

Yến Hàn Thước: “…”

Yến Hàn Thước tinh mắt nhìn ra đứa nhỏ này chưa học được cách thu liễm khí tức của Thiên Diễn, theo bản năng không muốn Yến Linh có dính líu gì với người của thế gia.

Chỉ là vừa rồi con trai của mình được người ta cõng, nếu bây giờ đuổi thằng nhóc mười mấy tuổi này xuống núi, một quân tử chính trực như Yến Hàn Thước thật sự không làm được chuyện nhẫn tâm này, đành phải dẫn theo Hề Tuyệt lên núi, chờ Yến Linh tỉnh lại rồi nói sau..

Với cái tính chó gặm của Hề Tuyệt, cậu ta từ nhỏ đến lớn gần như không có lấy một người bạn, đây xem như là lần đầu tiên được mời tới nhà ‘bạn’ chơi, huống chi Yến Ôn Sơn ẩn cư ở một nơi có linh thực linh khí hoàn toàn khác với nơi ở hồi nhỏ tới lớn của cậu ta, làm cậu ta cảm thấy vô cùng mới lạ.

Yến Hàn Thước ôm Yến Linh trở lại đỉnh núi, Hướng phu nhân thấy vậy liền hối hả chạy ra đón, thấy Yến Linh không bị trầy trụa thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đây là người bạn mới quen của Linh Nhi.” Yến Hàn Thước giới thiệu ngắn gọn.

Hướng phu nhân nhìn quần áo trên người Hề Tuyệt không quý thì sang, hơi do dự.

Chỉ có con cháu thế gia mới mặc những bộ trang phục hoa quý này, huống chi còn thoang thoảng tỏa ra khí tức Thiên Diễn, Hướng phu nhân cũng giống Yến Hàn Thước, không muốn Yến Linh ngây thơ hồn nhiên của họ quen biết người của thế gia.

Có điều trẻ con là vô tội, Hướng phu nhân do dự giây lát rồi mỉm cười, hơi khom lưng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Hề Tuyệt, dịu dàng nói: “Linh Nhi là lần đầu tiên dẫn bạn về nhà chơi, con tên gì?”

Hề Tuyệt rất giỏi giả ngoan, lễ phép nói: “A Tuyệt ạ.”

Hướng phu nhân cười dịu dàng, cho Hề Tuyệt mấy viên linh đan: “Đường l.ên đỉnh Yến Ôn Sơn rất vất vả, chắc là mệt lắm, nhìn con đổ mồ hôi nhễ nhại chưa này.”

Hề Tuyệt hơi ngạc nhiên, khi nhìn rõ mấy viên linh đan đó thì theo phản xạ muốn từ chối, dù sao ngày thường số linh đan mà tiểu thiếu gia ăn như ăn kẹo còn quý giá hơn gấp trăm lần.

Nhưng Hề Tuyệt nhìn nụ cười thân thiện ấm áp của Hướng phu nhân, do dự hồi lâu mới đưa tay nhận lấy, sau đó cho hết vào miệng.

Khác với linh đan của Hề gia, linh đan vừa vào miệng liền tỏa ra mùi thuốc lẫn chút vị ngọt thanh của đường, chắc là Hướng phu nhân vì dỗ con nít nên mới luyện linh đan.

Linh lực ôn hòa hấp thụ vào kinh mạch, thoáng chốc từ từ xua tan cơn mệt mỏi bủn rủn trong kinh mạch vì sử dụng Tương văn quá nhiều lần.

Hướng phu nhân nói: “Đi nghỉ ngơi trước đi.”

Không biết hai đứa ở đâu về, đứa này còn mệt hơn đứa kia.

Hề Tuyệt chỉ quen ngủ trên cái giường chăn ấm nệm êm của mình, bị dẫn tới phòng ngủ của Yến Linh còn phải chen chúc với cậu trên cái giường bé tí, chê quá trời chê.

Hề Tuyệt nằm trên cái giường vừa chật vừa cứng, quay sang chọt má Yến Linh trách móc: “Tại sao ta phải đến đây chứ? Ném nấm lùn ngươi dưới chân núi là được rồi, còn phải cõng ngươi lên núi, còn làm khách ngủ lại đây? Không lẽ đầu ta bị chập mạch, chỗ này có gì tốt đâu? Cộm chết người ta, không thoải mái, không thoải mái miếng nào hết.”

Nhưng không lâu sau, Hề Tuyệt vừa ngáy vừa thổi bong bóng bằng mũi.

Cả hai ngủ một giấc đến hoàng hôn.

Hề Tuyệt nằm mơ mơ màng màng, ngủ không sâu, còn suýt bị Yến Linh đá lăn xuống giường, trong lúc mơ màng cậu ta bị mùi thức ăn đánh thức, chóp mũi giật nhẹ, đột nhiên ngồi bật dậy, tóc tai rối xù, hai mắt còn lim dim chưa mở ra, nói lớn: “Ăn cơm ăn cơm!”.

Yến Linh cũng bị đánh thức theo, nằm cuộn tròn ở cuối giường dụi mắt ngồi dậy, ngái ngủ: “Ăn, ăn.”

Hai đứa trợn mắt nhìn cái mặt mới tỉnh ngủ của nhau, sau đó không hẹn đập giường cười phá lên.

Tình hữu nghị giữa hai đứa trẻ rất ngây thơ, giống như cùng nhau cười to một trận là tất cả mâu thuẫn và lục đục trước đó đều tan biến hết.

Hề Tuyệt ăn ké một bữa cơm ở Yến Ôn Sơn, tiểu thiếu gia nào giờ toàn ăn sơn hào hải vị lần đầu được ăn những món mới lạ, cậu ta lùa cơm không kịp thở quất hết hai chén, cứ như quỷ đói đầu thai.

Hướng phu nhân nhìn mà lo không thôi, sợ cậu ta bị bội thực.

Yến Linh nhìn cả bàn toàn là dược thiện thì lại không có khẩu vị, nửa chén cơm cũng không ăn.

Yến Hàn Thước lạnh nhạt gõ bàn, nói: “Không ăn thì đi theo cha, cha có chuyện muốn nói.”

Yến Linh ‘dạ’ một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế đi theo Yến Hàn Thước.

Hề Tuyệt không xem mình là người ngoài, vui vẻ nói: “Phu nhân, ta có thể ăn thêm chén nữa không?”

Hướng phu nhân thấy cậu ta ăn ngon lành, bất đắc dĩ cười khẽ rồi bới thêm chén nữa cho cậu ta.

Hề Tuyệt ăn ngấu nghiến.

Yến Nguyệt ăn cơm chậm, trong chén nó có một miếng thịt rất ngon vì thói quen luôn chừa phần ngon nhất để ăn cuối cùng, nó có chút sợ người lạ, ngồi bên cạnh Hướng phu nhân không dám ngẩng đầu lên nhìn Hề Tuyệt, chỉ lo chầm chậm ăn từng muỗng một..

Bất thình lình, một cái tay vụt tới.

Yến Nguyệt chỉ kịp thấy cái bóng xẹt qua, miếng thịt ngon lành trong chén tức khắc bốc hơi.

Tiểu Yến Nguyệt nhìn mà đần mặt.

Hề Tuyệt ‘ùm’ một tiếng nhai nuốt miếng thịt, còn cố ý cười với Yến Nguyệt.

Yến Nguyệt: “…”

Yến Nguyệt suýt chút nữa òa khóc.

Hề Tuyệt cố nhịn cười, thầm nghĩ còn có đứa khác nhỏ hơn dễ bắt nạt hơn.

Không tệ.

Bên kia, Yến Hàn Thước đứng dưới bóng đêm nghiêm túc nhìn Yến Linh: “Người kia thật ra là ai? Con làm thế nào quen biết cậu ta?”

“Cậu ta là…” Yến Linh nghĩ mãi nhưng không nhớ ra Hề Tuyệt tên gì, đành phải nói: “Là công diêm dúa, cậu ta bị người đuổi giết, đột nhiên xông vào kết giới, sau đó đưa con đi, hình như là Tương văn hành, hành cái gì đó á!”

Yến Hàn Thước: “…”

Gì mà lộn xộn quá vậy?

“Cậu ta là người của thế gia.” Yến Hàn Thước nhíu mày nói: “Linh Nhi, tốt hơn hết là không nên có bất kỳ quan hệ gì với người của thế gia.”

Yến Linh ngớ ra, ‘dạ’ một tiếng rồi nói: “Vâng, bây giờ con sẽ đuổi cậu ta đi.”

Yến Hàn Thước bất đắc dĩ giữ cậu lại, nói: “Ngày mai cha sẽ đưa cậu ta về Trung Châu.”

“Nhưng cậu ta có thể đi ngay trong tích tắc.” Yến Linh nói: “Từ Trung Châu ‘lập tức’ đã tới Yến Ôn Sơn rồi.”

“Cha nghe nói mấy chục năm gần đây linh mạch Thiên Diễn còn dư lại không nhiều, tuy cậu ta là Tương văn cấp Linh nhưng khi sử dụng chắc chắn sẽ tiêu hao Thiên Diễn, khiến kinh mạch chịu áp lực rất lớn.” Yến Hàn Thước lắc đầu: “Bây giờ cậu ta còn nhỏ, phải ở Thiên Diễn học cung học tập mấy năm mới có thể sử dụng thông thạo Thiên Diễn, tốt nhất là không nên tiêu tốn Thiên Diễn quá độ vì chút chuyện nhỏ nhặt, như vậy sẽ tốt cho việc tu đạo mai sau của cậu ta.”

Yến Linh vẫn là lần đầu thấy Yến Hàn Thước nói nhiều như thế, mặc dù phần lớn nghe không hiểu nhưng cậu vẫn gật đầu nói: “Biết ạ.”

Yến Hàn Thước cũng biết Yến Linh không hiểu hết những gì mình nói, đành phải dắt cậu trở về.

Những năm qua Yến Linh chỉ chơi với Yến Nguyệt nên đã sớm chán ngấy, giờ có thêm một người gần bằng tuổi nhau nên khó tránh vui vẻ mới lạ, cậu kéo Hề Tuyệt chạy vào phòng ngủ khoe bảo bối của mình.

Hề Tuyệt nhìn con ngựa gỗ đã sờn cũ, chê: “Ve chai hả?”

Yến Linh trừng cậu ta: “Đây là đồ chơi cha mẹ tặng ta hồi nhỏ đó, mới không phải ve chai!”

Hề Tuyệt nhướng mày: “Cái này không vui.”

Yến Linh cảm thấy tụt hứng, buồn thiu cất cẩn thận bảo bối ngựa gỗ của mình vào, hàng mi dài rũ xuống như cánh quạt, thầm nghĩ quả nhiên không nên kết bạn với người này, kệ, ngày mai đưa cậu ta về, không chơi với cậu ta nữa.

Hề Tuyệt nói xong cũng hối hận, bối rối nhìn vẻ mặt mất vui của Yến Linh.

Nhưng dỗ người là hành động chưa bao giờ xảy ra với một tiểu thiếu gia như Hề Tuyệt, cậu ta do dự hồi lâu xòe bàn tay trống rỗng đến trước mặt Yến Linh.

Yến Linh trừng cậu ta: “Cái gì?”

Linh lực Thiên Diễn chợt lóe lên trong bàn tay của Hề Tuyệt, ngựa gỗ vừa mới được cất trong hộp gỗ giờ đang nằm chễm chệ trong tay cậu ta, cười hì hì nói:”Nhìn đi, lợi hại không?”

Yến Linh: “…”

Yến Linh mới không thấy hiếm lạ, tức giận lấy lại, nói: “Ngươi chê nó là ve chai mà, không được đụng vào!”

“Chê hồi nào?” Hề Tuyệt mặt dày hơn mặt đường, sáp lại gần cười nói vui vẻ: “Giận cái gì, sao ngươi khó tính thế, coi chừng không cao nổi.”

Yến Linh giận tím mặt, suýt chút nữa nhào tới liều mạng với cậu ta.

Hề Tuyệt lại từ không trung lấy ra ngựa gỗ, tùy tiện cầm chơi trong tay, thấy cậu còn tức giận bỗng nhanh trí nói: “Hay là ta lén dẫn ngươi ra ngoài chơi?”

Yến Linh giành lại ngựa gỗ: “Không đi, ta buồn ngủ.”

“Dẫn ngươi đến một nơi rất, rất k.ích thích đi chơi?” Hề Tuyệt liên tục dụ dỗ.

Yến Linh cất ngựa gỗ vào, định nói phải trái với cậu ta: “Cha ta dặn, Tương, Tương văn của ngươi nếu dùng không ngừng nghỉ sẽ, sẽ không tốt đâu.”

Hề Tuyệt luôn tự hào về Tương văn cấp Linh của mình, làm gì chịu nghe đánh giá ‘không tốt’ chứ, cậu ta nghe vậy liền xụ mặt, lạnh lùng nói: “Không tốt chỗ nào? Ta muốn đi đâu thì đi đó, muốn trộm cái gì là trộm cái đó, ai dám nói ‘không tốt’?!”.

Cậu ta nói xong liền vung tay cướp luôn ngựa gỗ của Yến Nguyệt.

Phòng kế bên im lặng hồi lâu, sau đó lập tức truyền đến tiếng khóc to của Yến Nguyệt.

Yến Linh: “…”

Yến Linh phục cậu ta sát đất.

Đến đây vẫn chưa xong, Hề Tuyệt còn muốn để thằng cu này chiêm ngưỡng năng lực của mình, túm lấy tay cậu: “Ta dẫn ngươi đi chơi.”

Nếu là ngày thường, Yến Linh chắc chắn sẽ nhảy cẫng reo hò ‘Tuyệt vời tuyệt vời’, nhưng lúc này cậu lại do dự: “Cha ta dặn…”

Hề Tuyệt không muốn nghe cậu nhiều lời, lập tức giẫm chân khởi động Tương văn, đưa cậu đến nơi kíc.h thích nhất Trung Châu để chơi.

Nhưng với đứa trẻ mười hai tuổi mà nói, nơi kí.ch thích nhất chắc chắn không thiếu phần hung hiểm.

Hề Tuyệt định bụng dẫn Yến Linh đến thủy đạo có rắn khổng lồ ăn thịt người bên ngoài Giải Trĩ Tông, dọa thằng cu này một phen hú vía chơi.

Nhưng cậu ta vẫn chưa thể sử dụng thành thạo ‘Hà Xử Hành’ nên đã không may hạ cánh lộn chỗ, lúc đến nơi chân không chạm đất mà là ngay giữa không trung cao vạn trượng.

Hề Tuyệt: “Á—”

Yến Linh: “Oaaa—!!”

Hai đứa nhóc xuất hiện giữa không trung, rơi thẳng xuống mảnh đất nứt nẻ bên dưới.

Bên trong Thân Thiên Xá.

Thịnh Tiêu còn nhỏ lần đầu đi vào hoàn cảnh một mét vuông có đàn quỷ dữ, Thiên Diễn Châu trong tay lóe lên linh lực, cậu luống cuống nhìn lũ ác quỷ trước mặt nhốn nháo đòi minh oan.

“Ta có tội?”

“…Đại nhân, ta là báo thù cho cha, chẳng lẽ không thể tha thứ được sao?”

“Phán ta thị phi, xử ta trừng xá!”

Khí độ của Thịnh Tiêu ôn hòa vô hại, bị âm khí của ác quỷ chèn ép không khỏi lùi ra sau, tái mặt lắc đầu.

“Ta, ta không biết.”

Một đứa trẻ được yêu thương từ nhỏ đến giờ làm gì thấy qua tình cảnh máu me khủ.ng bố này, ác quỷ dữ tợn lượn quanh người cậu, trong miệng lải nhải liên tục gần như ép cậu sắp phát điên.

Ngay vào lúc này, phía chân trời truyền đến hai tiếng la làng la xóm.

Thịnh Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu.

Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm vang dội, Hề Tuyệt đo đất đầu tiên, ngã sấp xuống tạo ra vết lõm hình người kèm bụi mù bay tứ tung, bỗng chốc không bò dậy nổi..

Còn Yến Linh bị cảm giác mất trọng lực dọa sợ khóc lớn, la hét cứu mạng.

Ngay lúc cậu suýt chung số phận với Hề Tuyệt, đột nhiên cảm nhận có luồng linh lực u lam tựa dòng nước hiền hòa cuốn tới đỡ lấy eo cậu, làm giảm tốc độ rơi xuống.

Thân thể của Yến Linh hơi hoãn lại rồi tiếp tục rơi thẳng xuống dưới.

Cậu theo bản năng giơ tay bịt mắt lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một đôi tay từ bên cạnh duỗi tới ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé của Yến Linh, không để cậu ngã lăn ra đất.

Yến Linh ngửi thấy mùi hương hoa quế ngọt ngào, bàn tay mũm mĩm run rẩy hé ra một khe hở, thử nhìn ra bên ngoài.

Thiên Diễn Châu vẫn còn đang phát ra dòng chảy linh lực hiền hòa.

Thịnh Tiêu cũng không thấy Hề Tuyệt vác một thân bụi bặm te tua đang lồm cồm bò dậy ở cách đó không xa, cậu dịu dàng lên tiếng nói với Yến Linh: “Không sao chứ?”

Yến Linh ngẩn ngơ.

===Hết phiên ngoại 7===
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện