Yến Linh sầm mặt đi dạo quanh miếu Thành Hoàng với Hề Tuyệt.

Một lát sau, cậu cũng cầm một xiên thịt gặm ăn, còn ngước hai con mắt sáng rực nói với Thịnh Tiêu: “Cái này, ăn ngon quá!”

Thịnh Tiêu: “…”

Vui là được.

Hề Tuyệt đắc ý liếc Thịnh Tiêu, cố ý hỏi Yến Linh: “Quế Sơn Giản có thịt nướng ăn không?”

Yến Linh ngừng ăn xiên thịt trong tay, sực nhớ ra mình đã đáp ứng Thịnh Tiêu đến Quế Sơn Giản chơi, bỗng chốc rơi vào tình thế lưỡng nan, mặt bánh bao lại nhăn nhúm.

Thịnh Tiêu không so đo với Hề Tuyệt, cười bảo: “Không sao, mấy ngày nữa đến Quế Sơn Giản cũng được, lúc đó hoa quế sẽ nở nhiều hơn.”

Yến Linh lập tức vui vẻ gật đầu.

Hề Tuyệt khoanh tay cười khẩy nhìn Yến Linh và Thịnh Tiêu, thầm nghĩ các ngươi đừng mơ đến cái nơi quái đản kia.

Từ đó về sau, cứ cách một khoảng thời gian khi Thịnh Tiêu muốn dẫn Yến Linh đến Quế Sơn Giản chơi, Hề Tuyệt luôn xuất thần nhập quỷ nhảy ra quấy phá, có lúc hai người đã tới dưới chân núi Quế Sơn Giản vẫn bị cưỡng ép bắt đi.

Cứ thế hết lần này đến lần khác, rừng quế ở Quế Sơn Giản bắt đầu tàn dần.

Yến Linh mặc áo khoác bông xù, nắm tay Thịnh Tiêu dạo bước trên đường, buồn thiu nói: “Thật sự không thể đi được?”

Thịnh Tiêu cầm dù che tuyết rơi dày đặc, kiên nhẫn nói: “Quế Sơn Giản rất thích hợp để ngắm hoa quế, hôm nay tuyết rơi nhiều nên hoa quế có lẽ gần rụng hết, đành phải đến chỗ khác chơi thôi.”

“Dạ.” Yến Linh gật đầu nói: “Vậy sang năm chúng ta đi nha.”

Thịnh Tiêu nói được.

Âm thanh tuyết rơi vừa nhẹ vừa chậm, tập trung lắng nghe sẽ cảm thấy rất êm tai.

Hai người đi bộ trên đường, đột nhiên trên mặt đất phát ra âm thanh rung chuyển rất nhỏ, giống như có vật khổng lồ nào đó đang bơi dưới lòng đất, vì tiếng động rất nhỏ nên không có ai phát hiện ra.

Nhưng Yến Linh lại cảm nhận được, cậu chợt dừng chân lại nhíu mày.

Thịnh Tiêu quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Linh trở nên trắng bệch, trời lạnh mà trên trán lại đổ mồ hôi, trông có vẻ rất khó chịu.

“Có… Có thứ gì đó.” Yến Linh bịt tai lại, lẩm bẩm trong miệng: “Có thứ gì đó đang khóc.”

Thịnh Tiêu thấy cậu loạng choạng sắp ngã, lập tức vươn tay dìu cậu đi tới mái hiên đằng kia ngồi trên bậc thang, sau đó nhẹ nhàng truyền chút linh lực vào trong kinh mạch cho Yến Linh.

Nhưng đều vô ích.

Mặc dù Yến Linh có đeo hoa tai của Uyển phu nhân tặng, nhưng không thể ngăn cản âm thanh vạn quỷ gào khóc, từng đợt từng đợt chui vào trong tai cậu, chấn động Tương văn lần kinh mạch của cậu đều run rẩy, dường như muốn cưỡng ép chen vào trong nội phủ..

Thịnh Tiêu thấy sắc mặt của cậu càng trắng bệch, quyết định ngừng truyền linh lực rồi ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Yến Linh vào lòng, nhanh chóng chạy về Yến gia.

Yến Linh nằm co ro trong lòng Thịnh Tiêu, cố gắng bịt chặt tai lại, nước mắt rơi lã chã, có vẻ là bị âm thanh gào khóc thê lương đó làm ảnh hưởng, thút thít nói: “Đừng biến mất…”

Thịnh Tiêu: “Sao?”

Đi được nửa đường, Yến Linh đột nhiên mở choàng đôi mắt ngập nước.

Trong đôi mắt đen láy ngây thơ của trẻ con kia lúc này đây trông giống như bị đoạt xác, hóa thành một màu vàng lạnh lẽo, cậu ngửa khuôn mặt vô cảm nhìn lên màn trời đang đổ tuyết, trong giọng nói non nớt xen lẫn chút ý lạnh.

“Thiên Diễn.”

Thịnh Tiêu dừng chân lại, bị hai chữ lạnh băng này làm giật mình.

Khi cậu nhìn vào đôi mắt của Yến Linh, bỗng dưng sinh ra cảm giác như đang ôm một tảng băng.

“Yến Linh?”

Yến Linh lạnh lùng nhìn Thịnh Tiêu, một lúc lâu sau mới giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê, màu vàng trong mắt rút đi, cậu uể oải nhắm mắt lại, toàn thân xụi lơ vùi vào lòng Thịnh Tiêu, lẩm bẩm: “…Sập.”

Thịnh Tiêu lúc này mới bất giác cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Yến Linh, lặng lẽ thở phào một hơi, nói nhỏ nhẹ: “Cái gì sập?”

Yến Linh lầm bầm mấy chữ trong miệng.

“…Thân Thiên Xá, sập.”

Thịnh Tiêu bỗng ngẩng đầu lên.

Trong màn tuyết dày đặc, bầu trời u ám ở phía nam trông giống như bốc lên một cột khói báo động xông thẳng lên trời, vô số u hồn oán quỷ theo ‘cột khói’ trốn ra khỏi Giải Trĩ Tông, rít gào chạy loạn khắp toàn bộ thành Trung Châu.

Đó là phương hướng của Giải Trĩ Tông.

Thiên Diễn cạn kiệt, Thân Thiên Xá không có linh lực khổng lồ chống đỡ, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ vào ngày tuyết đầu mùa.

Thịnh Tiêu kinh ngạc cúi đầu nhìn, chỉ thấy luồng sức mạnh xao động hồi nãy đã nấp vào trong nội phủ của Yến Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dần hồng hào trở lại, không còn trắng bệch dọa người nữa.

Yến Linh thức tỉnh Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ được trưởng lão của Thiên Diễn học cung phán định là Tương văn cấp Linh, nhưng lại chỉ có thể nghe ngóng vài âm thanh mà người thường không nghe được, có thể nói là vô dụng, không ít thế gia ở Trung Châu ngoài sáng trong tối giễu cợt không ngừng..

Cánh tay ôm Yến Linh của Thịnh Tiêu gồng cứng.

Có lẽ ‘Nhàn Thính Thanh’ không có vô dụng, cậu thậm chí còn nghe thấy…

Âm thanh hấp hối của Thiên Diễn.

Yến Linh khò khò ngủ tròn một giấc, khi tỉnh lại thấy mình đang ở Yến gia.

Trời đã sập tối, cậu ngơ ngác ngồi dậy nhìn ánh nến bập bùng bên ngoài, đờ đẫn nói: Cha ơi? Mẹ ơi?”

Ngay sau đó Yến Hàn Thước vén màn giường đi tới, nhìn Yến Linh ngủ say đến nỗi đầu tóc như tổ quạ, hắn ngồi xuống tiện tay vuốt gọn lại cho cậu, nói: “Đỡ hơn chút nào không?”

Yến Linh gật đầu, lúc này mới nhớ ra chuyện trước đó, vội hỏi: “Thịnh Tiêu ca ca đâu cha?”

“Cậu ấy đưa con về là đi ngay.”

Yến Linh gật đầu, ngáp to một cái trông rất mệt mỏi.

Giữa trưa hôm nay cậu giống hệt bị đoạt xác, dù chỉ trong giây lát nhưng đã hao hết chút linh lực ít ỏi trong cơ thể yếu ớt của cậu, bây giờ kinh mạch khô cạn rất đau buốt làm cho cậu không thoải mái, chỉ muốn ngủ thêm một giấc nữa.

Yến Hàn Thước kê cái gối sau lưng cậu, sau đó nói bằng giọng điệu hết sức thản nhiên: “Linh Nhi, Tương văn của con có thể giúp con nghe được những gì?”

“Nghe, nghe được âm thanh của mỗi người.” Yến Linh dựa lưng vào gối, mơ hồ nói: “Tốt có, xấu có, đều nghe được hết.”

Bởi vì Tương văn của Yến Linh thuộc loại hiếm, còn là con trai nuôi của Uyển phu nhân bên Dược Tông, mấy tháng nay có không ít người tới bái kiến Yến gia.

Rõ ràng những lão cáo già kia vừa nở nụ cười là thấy bao nhiệt tình, nhưng qua Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ của Yến Linh chỉ thấy chê bai chế giễu một cách trắng trợn.

Yến Hàn Thước lại nói: “Ngoài những cái này ra còn gì nữa không?”

Yến Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “A, còn có âm thanh của hoa lá cỏ chim thú, con còn nghe được âm thanh của con mèo mà A Nguyệt đang nuôi nữa đó.”

Yến Hàn Thước im lặng một lúc.

Hắn lại không chú ý đến điểm này.

“Với cả hôm nay.” Yến Linh nhíu mày nhớ lại: “Hôm nay con nghe thấy tiếng khóc, còn có… Thứ gì đó bị sụp đổ, a đúng rồi! Là Thân Thiên Xá, ảo cảnh xấu xa đó đã sụp đổ!”

Yến Hàn Thước nhíu mày, lờ mờ nhận ra không đúng.

Cứ tưởng ‘Nhàn Thính Thanh’ chỉ là Tương văn vô dụng, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cậu còn có thể nghe thấy âm thanh của linh mạch Thiên Diễn và của ảo cảnh? Yến Hàn Thước thấy cậu buồn ngủ díu cả mắt, đành phải kéo chăn đắp tới vai cho cậu rồi nói nhỏ: “Ngủ đi.”

Yến Linh buồn ngủ muốn chết, nghe vậy liền cuộn người rúc vào chăn, ngoan ngoan nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Từ đó về sau, Yến Linh suốt ngày chỉ có ăn uống chơi đùa, cách nửa tháng mới tu luyện một lần, khi trải qua cái tết lặng lẽ xây dựng nền tảng— Giống như có thứ gì đó đang trợ giúp cậu.

Nhưng rõ ràng Yến gia không hề có một chút linh lực Thiên Diễn nào, cũng không ai biết cậu đã tu luyện kiểu gì mà được như vậy.

Yến Linh vô tư không biết gì cả, suốt ngày cậu không đi theo Hề Tuyệt cũng đi theo Thịnh Tiêu ra ngoài ăn vặt, chỉ biết mình tăng cân không ít, bóp một cái vào bụng là dư sức nặn ra một múi thịt.

Bởi vì Thân Thiên Xá bị sập, tất cả thế gia Trung Châu tụ tập lại không biết bàn bạc được gì, qua sang năm dời ngày tựu trường Thiên Diễn học cung đến ngày xuân phân.

Yến gia cách Thiên Diễn học cung rất gần, vào ngày nhập học, Yến Linh ngủ một giấc thẳng cẳng đến giờ thìn mới dậy.

Hướng phu nhân đã thu xếp đồ dùng cá nhân của cậu vào nhẫn trữ vật, sau đó dùng sợi dây xỏ qua đeo lên cổ cho cậu, kiên nhẫn dặn dò: “Trong thời gian đi học đừng gây xung đột với người ta, cũng không được đánh nhau.”

Yến Linh không muốn rời xa cha mẹ, mới ngủ dậy lại thấy mệt mỏi, nghe vậy phụng phịu: “Con không đánh nhau.”

“Còn biết nói dối?” Hướng phu nhân cười nhạt: “Tại sao thằng bé Khúc gia lại bị thương nặng ở lễ kết bái, đừng tưởng mẹ không biết gì.”

Yến Linh lập tức chột dạ.

“Gần đây Trung Châu sẽ không được yên ổn, ở học cung có Chưởng viện và Trưởng lão che chở, mẹ và cha con cũng yên tâm phần nào.” Hướng phu nhân nói.

Yến Linh vừa thức dậy nên tay chân còn bủn rủn, đành phải dang hai tay để Hướng phu nhân cột dây lưng rườm rà cho mình, ngơ ngác nói: “Không yên ổn? Tại sao?”

Hướng phu nhân nói: “Thân Thiên Xá của Giải Trĩ Tông bị sập, Chưởng tôn Thập Tam Châu đang truy cứu đầu đuôi chuyện này, đã tra ra được là Khúc gia.”

Yến Linh không hiểu lắm, nhưng có cảm giác rất hả hê: “Đó là chuyện tốt mà?”

Nhớ lại đám người Khúc gia hùa nhau bắt nạt cậu lúc trước, chắc chắn Khúc gia không phải hạng tốt lành gì.

“Có lẽ vậy.” Hướng phu nhân nói: “Năm ngoái Thịnh gia đưa… À phải, chính là Thịnh Tiêu ca ca của con vào trong Thân Thiên Xá, ngoài ra còn có vài đứa trẻ theo cùng, nhưng trừ Thịnh Tiêu ra, những người khác đều bị ảo cảnh trong Thân Thiên Xá phá hủy linh căn và Tương văn.”.

Yến Linh kinh hãi: “Tại sao?”

“Thiên Diễn đang trong thời khắc suy kiệt.” Hướng phu nhân thở dài nói: “Thân Thiên Xá lại hao phí một lượng lớn linh lực Thiên Diễn, vào tiết khất xảo năm ngoái, Chưởng tôn có ý định phong bế Thân Thiên Xá, nhưng Tông chủ của Giải Trĩ Tông thế nhưng bằng mặt không bằng lòng, vẫn tiếp tục dùng Thân Thiên Xá.”

Thịnh gia cũng vì những người trong tộc mình bị hủy linh căn và Tương văn nên không còn dám đưa Thịnh Tiêu vào đó nữa.

Bây giờ Thân Thiên Xá cuối cùng bị sụp đổ, Giải Trĩ Tông rộng lớn như vậy gần như bị san thành bình địa, vô số người thiệt mạng, tất nhiên là Chưởng tôn Thập Tam Châu phải truy cứu.

Yến Linh nghe cái hiểu cái không.

Hướng phu nhân không nói nhiều với cậu, mặc áo khoác lông cho cậu xong liền cùng Yến Hàn Thước đưa cậu đến Thiên Diễn học cung.

Bên ngoài cổng Học cung người qua lại nườm nượp, còn xếp hàng dài ngoằn, mặc dù Yến Linh có nghe nói tới Thiên Diễn học cung nhưng vẫn là lần đầu tiên tới đây, nắm tay Hướng phu nhân chớp đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh.

Thiên Diễn học cung không cho người thân vào, chỉ được đưa học sinh tới trước cửa rồi sư huynh sẽ ra đón.

Hướng phu nhân khẽ khom người xoa đầu Yến Linh, cười nói: “Cuối tháng cha mẹ sẽ tới đón con.”

Mặc dù Yến Linh rất tò mò với Thiên Diễn học cung nhưng vẫn sợ xa cha mẹ, lật đật nắm lấy tay Hướng phu nhân nói: “Con… Con không muốn đi học đâu.”

Hướng phu nhân: “Sao?”

“Con không muốn luyện kiếm.” Yến Linh lầm bầm trong miệng: “Con muốn học y thuật, theo mẹ học là được, không cần phải đi học, biết đâu y tu của Thiên Diễn học cung không giỏi bằng mẹ.”

Hướng phu nhân bật cười: “Nói ngốc gì thế con?”

Yến Linh ngồi xổm xuống định giở trò cũ khóc lóc ăn vạ, Yến Hàn Thước đã lạnh nhạt lên tiếng: “Nói lại lần nữa.”

Yến Linh… Yến Linh lập tức đứng bật dậy, ấp úng: “Con, con đi học đây, Học cung rất lợi hại, con muốn học tới mười năm luôn.”

Hướng phu nhân ‘phụt’ một tiếng phì cười.

Yến Nguyệt tủi thân đứng bên cạnh nãy giờ bỗng nhào tới ôm chặt Yến Linh, rưng rưng nước mắt nói: “Sư huynh…”

Yến Linh thường hay khóc lóc ăn vạ trước mặt cha mẹ mình, nhưng so với Yến Nguyệt lại ra dáng tiểu đại nhân vỗ nhẹ sau lưng nó: “Được rồi, cuối tháng ta sẽ về nhà, lúc đó sẽ dẫn đệ đi chơi.”

Yến Nguyệt rầu rĩ gật đầu.

Yến Linh xoa đầu nó, hình như nhận ra gì nhướng mày nói: “A Nguyệt, đệ lại cao lên phải không?”

Yến Nguyệt lau nước mắt ngơ ngác nói: “Dạ? Thế à?”

Yến Linh thúi mặt trừng nó.

Rõ ràng hồi mới đến Trung Châu, Yến Nguyệt chỉ cao đến vai Yến Linh, bây giờ lại cao tới cằm rồi.

“Không cho phép cao nữa.” Yến Linh la rầy nó, còn giơ ngón cái và ngón trỏ làm ra một khoảng cách, uy hiếp: “Đệ chỉ được phép cao thêm nhiêu đây thôi, nếu vượt qua ta sẽ không để yên đâu.”

Yến Nguyệt: “…”

Chưa từng thấy ai vô lý như vậy bao giờ, Yến Nguyệt giận mà không dám hó hé, đành phải nói: “Dạ được, đệ nghe lời sư huynh.”

Lúc này Yến Linh mới yên tâm, hí hửng chạy đến trước cổng Thiên Diễn học cung.

Chẳng qua mới đi giữa chừng, Yến Linh đột ngột dừng chân lại, không hiểu sao cảm thấy sau lưng không có người đợi mình, cuối tháng cũng không có người tới đón cậu về nhà..

Cơn khủng hoảng bất ngờ ập tới bao phủ tinh thần của cậu, Yến Linh ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn.

Yến Hàn Thước, Hướng phu nhân và Yến Nguyệt đứng dưới tán cây hoa đào mới nở loe ngoe vài bông, thấy cậu quay đầu lại, Hướng phu nhân cười cong mắt, ngay cả Yến Hàn Thước cũng nở nụ cười hiếm có, ánh mắt tràn ngập yêu thương dõi theo cậu.

Yến Nguyệt sắp sửa há miệng khóc to một trận.

Yến Linh nhìn hồi lâu, trên môi nở nụ cười tươi rói, quay người hớn hở chạy tới cổng Thiên Diễn học cung.

Mới bước chân vào, từ bên cạnh bất thình lình thò ra một móng vuốt, bịt miệng Yến Linh kéo cậu ra sau cây đại thụ.

Người phía sau cố ý hạ thấp giọng tỏ ra hung ác, lạnh lùng nói: “Mau giao ra nhẫn trữ vật ra đây, nếu không ta làm thịt ngươi.”

Yến Linh không đeo hoa tai, bị người bịt miệng bắt giữ không những không sợ mà còn trợn mắt bất lực, cậu thò tay vào cổ áo móc ra một sợi dây, cầm quơ quơ nhẫn trữ vật cho người phía sau nhìn, ý bảo ‘Đây nè lấy đi’.

‘Tên cướp’ hung ác phía sau có vẻ bất ngờ với tình huống này, lập tức đẩy cậu ra tức giận nói: “Sao ngươi biết là ta, hết vui.”

Yến Linh quay đầu lại, quả nhiên là Hề Tuyệt.

“Bởi vì ta lợi hại.” Yến Linh gỡ nhẫn trữ vật khỏi dây cổ rồi đưa cho cậu ta: “Muốn?”

“Ta lấy cái đó tế ta hả?” Hề Tuyệt chê: “Chỉ có mấy viên linh thảo linh hoa, thêm một đôi hạt giống, còn có vài bộ pháp y cũ rích, có lấy linh thạch đưa ta ta cũng không thèm.”

Yến Linh hừ một tiếng cất nhẫn trữ vật vào trong tay áo, nhác thấy Thịnh Tiêu đang đi tới hướng này, hai mắt liền sáng rực, cao hứng nhảy cẫng lên: “Ca! Ta ở đây!”

Thịnh Tiêu cũng nhìn thấy cậu, không khỏi mỉm cười.

Yến Linh cười he he định chạy tới, nhưng Hề Tuyệt lại túm lấy đuôi tóc của cậu, cố ý kiếm chuyện: “Đang hỏi Linh Nhi ngươi đó, sao ngươi biết là ta? Dùng ‘Nhàn Thính Thanh’ của ngươi nghe được hay gì?”

Yến Linh suýt chút nữa bị giựt mất nhúm tóc, tức giận hất móng vuốt đang nắm tóc của mình ra: “Đương nhiên.”

Hề Tuyệt hứng thú cười hê hê hỏi tiếp: “Yến Linh Nhi, âm thanh của ta là gì dợ?”

Yến Linh hừ hừ nói: “Âm thanh khiến người ta mắc ghét.”

Thịnh Tiêu sắp tới đây, Yến Linh háo hức muốn đi chơi với người ta, lúc này muốn chạy lẹ đến bên cạnh Thịnh Tiêu, nhưng mới chạy được mấy bước liền hoa mắt chóng mặt, một giây sau đã quay trở lại chỗ cũ.

Hề Tuyệt lại dùng Tương văn ‘Hà Xử Hành’ của mình.

Yến Linh tức giận: “Hề Tuyệt, ta giận rồi đó!”

Hề Tuyệt vẫn còn đang dùng Tương văn, cười khẩy nói: “Gọi ta là gì?”

Yến Linh thừa biết cái nết thúi không hỏi được là không bỏ qua của cậu ta, đành phải nổi giận nói: “Ca! Ta giận!”

Hề Tuyệt cười phá lên, đi tới nắm lấy vai cậu, cười tủm tỉm: “Ngoan quá— Linh Nhi trả lời ta, âm thanh của ta rốt cuộc là gì?”

Yến Linh trừng cậu ta, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Là, là… Ưm ưm ưm”

Hề Tuyệt nhéo tai cậu, lười biếng ngân dài âm cuối: “Không nghe rõ.”

Yến Linh bị cậu ta nhéo đỏ cả tai, đẩy móng vuốt của cậu ta ra rồi né sang một bên, sau đó từ từ lùi ra sau.

Hề Tuyệt trừng cậu.

Đây là lần đầu tiên Hề Tuyệt cố chấp gặng hỏi câu trả lời như vậy, mới nãy Yến Linh còn thở phì phò vì tức giận giờ không hiểu sao thấy mắc cười, không thể giận nổi với hành vi ấu trĩ của cậu ta.

“Là tiếng gió.”

Hề Tuyệt sửng sốt: “Cái gì cơ?”

Mái tóc dài của Yến Linh bị gió xuân thổi bay lên, cậu tiện tay vuốt gọn lại, trên khuôn mặt non nớt nở một nụ cười xán lạn.

“…Là tiếng gió mát.”

Khất xảo bất phùng xuân, mục tựa thanh phong.

===Hết phiên ngoại 14===
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện