—Lan Kiều Kiều—
Hai người nhìn nhau ‘đắm đuối’.
“Úi…” Hề Tương Lan phản ứng mau lẹ, há miệng chỉ trích trước: “Ngươi chưa thay áo mà dám leo lên giường của ta? Quá trời lôi thôi lếch thếch, ta mắc bệnh sạch sẽ, có lòng tốt giúp ngươi thay áo, không cần cảm ơn, miễn lễ.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, cúi đầu nhìn chỉ còn một tay áo nữa là hoàn toàn cởi áo trong ra.
Hề Tương Lan thầm than một tiếng, bàn tay đang đặt trên vai hắn chợt bấu chặt, y sử dụng hết sức lực mình có cưỡng ép đè Thịnh Tiêu ngã nằm xuống giường.
Màn giường bị trận gió mát thổi bay phất lên.
Hề Tương Lan đặt mông ngồi lên bụng Thịnh Tiêu, giơ tay qua loa gom tóc dài xõa rối ném ra sau lưng, đoạn cúi người nhẹ nhàng môi chạm môi, vừa dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi khép chặt của Thịnh Tiêu rồi luồn vào, vừa lấy tay dùng sức thật mạnh xé toạc áo trong dính máu kia ra.

thuyngu.wordpress.com
Thịnh Tiêu nắm chặt gáy của Hề Tương Lan, theo phản xạ muốn nhấc đầu y lên.
Hề Tương Lan không tình nguyện lầu bầu một tiếng.
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Hề Tương Lan khi không xum xoe lấy lòng chắc chắn có chuyện, Thịnh Tiêu không cần tra hỏi cũng thừa biết người này đã lén lút làm chuyện xấu trong khi hắn thiền sâu.
—Với lại chuyện đó còn không nhỏ, vì còn chưa vạch trần mà y đã chột dạ giãy đành đạch.
Hai cái lưỡi đang đánh nhau túi bụi.
Thịnh Tiêu cưỡng ép quay đầu sang để tránh nụ hôn của Hề Tương Lan, lạnh lùng nói: “Lại làm chuyện xấu?”
“Thịnh Vô Chước…” Hề Tương Lan thở hổn hển, luồn năm ngón tay vào nắm chặt tóc của Thịnh Tiêu, bắt hắn quay đầu lại, khóe mắt đỏ ửng vì hôn kịch liệt, y cất giọng khàn khàn quát khẽ: “Ngươi là tên đầu heo không hiểu phong tình.”
Thịnh đầu heo: “…”
Hề Tương Lan không đợi Thịnh Tiêu nói ra câu gây mất hứng, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục nụ hôn, tóc tai bù xù xõa xuống phủ lên ngực của Thịnh Tiêu, phảng phất như bao phủ lấy trái tim của hắn, cảm giác nhồn nhột trải rộng khắp tứ chi.
Trái tim của Thịnh Tiêu tê tê dại dại, ý định hỏi tội tức khắc giải tán.
Hề Tương Lan vừa cố gắng dùng sắc quyến rũ vừa cố gắng cởi áo trong của Thịnh Tiêu ra, nhân lúc hắn không để ý liền nhanh chân đá nó bay cái vèo vào trong xó.
Y chỉ lo dày vò quần áo của Thịnh Tiêu khiến trên người hắn thành bãi lộn xộn, hoàn toàn không chú ý con ngươi của Thịnh Tiêu chợt co rút lại.
Tạm thời ‘hủy thi diệt tích’ xong, Hề Tương Lan thoáng cái hết chột dạ, chống hai tay lên ngực trần của Thịnh Tiêu nhổm người ngồi dậy, còn trừng hắn một cái thật hung dữ.

Y không có linh lực còn kinh mạch lại bị hủy hết, sức lực thì càng khỏi nói, lúc nãy quằn quại một hồi liền không nhịn được ho khù khụ đến nỗi khóe mắt đỏ hoe, y há miệng thở hổn hển một hồi mới đỡ.
Lần này Thịnh Tiêu hoàn toàn chắc chắn.
Lúc chột dạ thì hốt hoảng, bây giờ tỏ ra có lý chẳng sợ…
Chứng minh rõ tang vật đã bị y che giấu, nếu không thằng nhóc lừa đảo này sẽ không có gan phách lối như vậy.
Thịnh Tiêu vô cảm đột nhiên giơ tay phất nhẹ, cái áo bị đá vào xó liền bay tới rơi vào trong tay hắn.
Hề Tương Lan kinh hoảng, vội vàng nhào tới muốn cướp lại.
—Không hổ là người nằm vùng ở ‘Vô Ngân Thành’ đã lâu.
Người có tu vi cao như Thịnh Tiêu, hắn chỉ cần dùng Thần thức tìm tòi là có thể phát hiện ra mờ ám, Hề Tương Lan loạng choạng vồ hụt, thầm mắng trong lòng.
Để hắn không làm mà được hưởng!
Hề Tương Lan nhanh chóng thay đổi chiến thuật, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Xem ra Hư cảnh kia thật lợi hại, lục phủ ngũ tạng của ngươi đều bị thương nặng, tối qua nhập thiền ói ra rất nhiều máu…”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm y.
Bịa tiếp đi.
Hề Tương Lan đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của Thịnh Tiêu, trái tim treo lủng lẳng nãy giờ rơi về chỗ cũ, vò mẻ chẳng sợ nứt duỗi chân đá hắn một cú trông như thể đã quen thói từ lâu.
“Ngươi biết rõ ta muốn giết ngươi, còn dám ở trước mặt ta nhắm mắt nhập thiền? Ngươi sơ sảy tin lầm người khác là lỗi của ngươi, không liên quan đến ta.

Ngươi tự suy ngẫm lại đi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu sờ nhẹ vào Thiên Diễn Châu, có lẽ cũng muốn để y ‘tự suy ngẫm’.
Hề Tương Lan phản ứng cực nhanh: “—Đông Dung!”
Đông Dung ngơ ngác bị kêu ra bất ngờ, vung kiếm bổ thẳng vào mi tâm của chủ nhân.
Đông Dung: “…”
Ta lại trêu ai ghẹo ai nữa vậy?
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Hề Tương Lan có vẻ rất kiêng kỵ Thiên Diễn Châu, chỉ cần nhác thấy Thịnh Tiêu chạm nhẹ vào nó là lông tóc trên người y dựng đứng hết lên, lầm tưởng mình sắp bị khai đao.

Rốt cuộc năm đó Nhượng Trần đã nói gì với y?
Hề Tương Lan có thể co giãn điêu luyện, thấy kiếm không bổ trúng người liền quen tay ném Đông Dung về phía Thịnh Tiêu, còn mình hối hả cầm theo áo khoác chạy biến khỏi phòng như một cơn gió.
Thịnh Tiêu dõi mắt nhìn theo.
Thiên Diễn Châu trên cổ tay lóe lên lôi văn, mười hạt châu thoáng hiện ra chữ ‘sát’ đỏ thẫm tự động thoát khỏi hàng ngũ, nối thành chuỗi bay vòng quanh người Thịnh Tiêu, phát ra tiếng vang lạch cạch.
Sức uy hiếp đến mười phần.
Đông Dung lặng lẽ rơi xuống hóa thành người, đưa cho Thịnh Tiêu một bộ áo thuần sắc đen.
Thịnh Tiêu vô cảm bước xuống giường mặc áo vào, khi cột dây vạt áo lại thì chợt nhận ra gì đó, giơ bàn tay ấm áp sờ nhẹ vào vùng cổ.
Đông Dung đứng ở một bên nhìn mười hạt châu bay lòng vòng, thắc mắc hỏi: “Chủ nhân, nếu chuyện tàn sát Hề gia thật sự có liên quan đến tiểu tiên quân, ngài sẽ giết hắn sao?”
Bàn tay đang cột dây áo của Thịnh Tiêu chợt khựng lại.
Đông Dung còn muốn nói thêm thì Hề Tương Lan đã vòng trở về, y dè dặt bám cạnh cửa ló đầu ra, ngoắc tay với Đông Dung, kêu khẽ: “Đông Dung, Đông Dung ơi, tới đây.”
Đông Dung quay đầu nhìn Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu quay lưng về phía nó tiếp tục mặc áo, làm như không nghe thấy.
Đông Dung ‘À’ một tiếng rồi hí hửng chạy ra ngoài.
Rõ ràng vừa rồi còn dùng Đông Dung suýt chém trúng chủ nhân của người ta, nhưng Hề Tương Lan giống như chưa có chuyện gì quàng vai bá cổ với Đông Dung, cả người đứng ngoài hành lang của phi thuyền, y cúi đầu nói nhỏ: “Mấy năm qua ngươi có gặp Xuân Vũ không?” thuyngu.wordpress.com
Đông Dung lắc đầu nói: “Không có.”
Hề Tương Lan nói:”Nhưng Thần thức của các ngươi tương liên với nhau mà? Ngươi mau hỏi hắn bây giờ đang ở đâu?”
Mỗi lần dùng Đông Dung chém Thịnh Tiêu đều thật bất tiện, vẫn là kiếm của mình xài quen tay hơn.
Đông Dung tỏ vẻ khó xử: “Xuân Vũ không để ý tới ta, dù có dùng Thần thức gọi nó mười lần thì nó cũng không đáp lại, tiểu tiên quân vẫn là nên tự…”
Nó còn chưa nói xong thì Hề Tương Lan đã nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi nghĩ nó ưa ta chắc?”
Đông Dung: “…”
Là kiếm của ngươi mà?
Tính tình của Xuân Vũ hoàn toàn trái ngược với Đông Dung, cho dù Hề Tương Lan líu lo không ngớt bên tai nó, mười ngày nửa tháng nó chưa chắc sẽ phun ra một tiếng đáp lại, có lúc còn chê y phiền trực tiếp núp trong kiếm giả chết.
Trong khi một người một kiếm ríu rít vui vẻ, phi thuyền đã lặng lẽ tiến vào khu vực của thành Cửu Tiêu.

Bên trên biển mây là một tòa thành lơ lửng, lầu các và núi xanh lấp ló trong mây trắng, trên núi mây tuyết trắng to lớn còn đổ xuống một thác nước hùng vĩ, thật sự phải cảm thán là tiên cảnh nhân gian.
Nhạc Chính Trấm ngáp to đi tới, thấy tiên cảnh của thành Cửu Tiêu cũng phải mở to mắt sững sờ.
Hắn từng đọc sách và tìm hiểu qua đèn Tê Giác biết được Vân Trung Cửu Tiêu là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Nam Cảnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến.
Hề Tương Lan ngoắc tay với hắn: “Trấm Nhi, ngươi có biết Xuân Vũ ở đâu không?”
“Xuân Vũ?” Nhạc Chính Trấm không thích ra khỏi cửa nhưng rất yêu thích cảnh đẹp, hắn thong thả đi tới cố tỏ ra thần thái ‘Hừ, cũng chỉ có thế’ cao thâm khó lường, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tiên cảnh tráng lệ của thành Cửu Tiêu.
Hắn trả lời qua loa: “Có lẽ là ở Kiếm Tông.”
“Ở trong tay Trường Hành?” Hề Tương Lan hỏi.
Nhạc Chính Trấm ngắm cảnh đẹp cho đã rồi mới dời mắt về, giơ tay đội mũ trùm lên, thuận miệng nói: “Chắc vậy, lúc đó người của Khúc gia muốn bẻ gãy Xuân Vũ, Liễu Điều Điều suýt chút nữa òa khóc mạng đổi mạng với bọn chúng, cuối cùng vẫn là sư tôn của hắn đích thân tới đưa hắn và kiếm Xuân Vũ đi… Ủa, sao miệng ngươi lại rướm máu thế?”
Hề Tương Lan nhíu mày sờ môi, lúc này mới phát hiện môi dưới của mình bị cắn bể.
Hề Tương Lan lảng tránh không trả lời, tiếp tục nói chuyện của ‘Xuân Vũ’: “Vậy sau khi chúng ta tìm được ‘Dẫn Họa Nhiễu’, có thể tiện đường đến Kiếm Tông lấy Xuân Vũ của ta về không?”
Nhạc Chính Trấm gật đầu: “Được chứ— Bởi mới nói miệng của ngươi là thế nào đấy?”
Hề Tương Lan: “…”
Không nói tiếng người thì im miệng giùm.
Có điều Nhạc Chính Trấm nói xong liền nhận ra gì đó, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm cũng xanh lè cả lên, hắn nghiến răng nửa ngày mới gằn giọng nói: “Hèn gì hai ngươi càng ngày càng tằng tịu táo tợn hơn! Tu vô tình đạo cái con khỉ mốc! Ta khinh, Thịnh Vô Chước mặt người dạ thú, còn là đồ tà dâm thấy sắc là n*ng! Vô tình đạo ở Thập Tam Châu này, có mấy ai tu tới nơi tới chốn hả!” thuyngu.wordpress.com
Hề Tương Lan: “…”
Y thật sự rất bội phục Nhạc Chính Trấm, cho dù là chuyện gì thì hắn vẫn có thể lấy một chửi trăm, càn quét toàn bộ Thập Tam Châu không chừa một ai.
Gặp kẻ nào là chửi xa xả kẻ đó, không có gì chửi thì cũng ráng bới móc ra cho có chuyện mà chửi.
Hề Tương Lan giật giật khóe môi: “Ngươi tin Phong Duật nói?”
Nhạc Chính Trấm không chỉ tin mà còn lo nghĩ bậy bạ giống như Hoành Ngọc Độ: “Năm đó ở học cung, Chưởng viện từng dạy, con đường tu đạo cần phải tu cả thân và tâm, bế tâm tỏa ái, tối kỵ đắm chìm vào tình yêu mà đánh mất trinh tiết.

Hai người các ngươi nếu còn cẩu thả như vậy, không lo sửa đổi lại con đường tu đạo của Thịnh Tiêu, cả ngươi…”
“Thiên Diễn trên cao.” Hề Tương Lan đau đớn nói: “Mỗi người các ngươi đều bị Hoành mẹ hiền nhập xác hả, cái miệng quá trời quá đất, mau im giùm cái đi.

Không bằng ngươi mắng ta mấy câu cũng được.”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Chưa thấy ai thèm bị chửi như vậy.
Nhạc Chính Trấm thân thiết chửi y thêm mấy câu rồi nói: “Thế nên ngươi vẫn còn trinh?”
Hề Tương Lan: “…”

Nhạc Chính Trấm giỏi y thuật, cảm thấy hỏi thẳng chuyện này ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hề Tương Lan nghiêm túc nói: “Ca, ngươi nghĩ nói ra dâm ngôn uế ngữ ở trước mặt người khác là thích hợp lắm sao? Nếu bị cô nương nào đó nghe được, chắc chắn sẽ cầm chổi chà đuổi đánh hai tên lưu manh thô bỉ chúng ta ra khỏi thành Cửu Tiêu.”
Nhạc Chính Trấm cười chê: “Thành Cửu Tiêu nổi tiếng là nơi nhiều lầu xanh trụy lạc, sao có thể cầm chổi đánh đuổi chỉ vì ta nói ‘mất trinh’ chứ? Bộ ngươi tưởng người đến thành Cửu Tiêu đều là tu sĩ liêm minh chính trực hử? Ta nói cho ngươi biết những người có mặt ở đây đều là nhân mô cẩu dạng, chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả, giống cái loại háo sắc như Thịnh Tiêu, không chừa một ai.”
Hề Tương Lan: “…”
Được rồi, lại bắt đầu công kích cá nhân.
Khoảng một tiếng sau, phi thuyền tiến vào bến thuyền của thành Cửu Tiêu, đậu ngay ngắn tại một đám mây trắng bồng bềnh.
Phong Duật đã tới thành Cửu Tiêu nhiều lần nhưng mỗi lần tới đây đều vui như chó thấy xương, phấn khởi muốn nhảy thẳng xuống phi thuyền đi chơi.
Nhạc Chính Trấm túm hắn lại, nhíu mày nói: “Háo hức thế làm gì, chúng ta tới thành Cửu Tiêu chỉ làm hai chuyện, để tiết kiệm thời gian, nên tranh thủ chia nhau ra hành động đi.”
Làm sớm xong sớm để mau chóng trở về Dược Tông.
Phong Duật nhoài người nằm trên lan can, phất tay nói: “Ta phải đi lầu xanh.”
“Đi lầu xanh làm quái gì?” Nhạc Chính Trấm túm cổ hắn: “Theo ta đến Du Đan tìm ‘Dẫn Họa Nhiễu’, còn A Tuyệt các ngươi đến lầu xanh tìm gì gì đó đó đi.”
Phong Duật liền thất vọng hô lên: “Cái gì?!”
Hề Tương Lan nghĩ tới liền xù lông, vội vàng nói: “Ta ta ta, ta cũng đi Du Đan!”
Ứng Trác và Thịnh Tiêu nhíu mày.
Hề Tương Lan tới đây là tìm nhân tình của Hề Minh Hoài, dù y có trái giãy phải giụa cũng chẳng làm ăn được gì, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Chính Trấm kéo Phong Duật không tình nguyện rời khỏi phi thuyền.
Ứng Trác thấy sắc mặt của Hề Tương Lan trắng bệch không miếng máu, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh không muốn đến lầu xanh sao? Vậy huynh về thuyền nghỉ ngơi đi, một mình ta đi cũng được.”
Hắn nói chuyện dịu dàng lại quan tâm săn sóc, khiến người ta có ảo giác như nhìn thấy một con khổng tước đang xòe đuôi, cái đuôi to đến mức muốn hất bay Thịnh Tiêu ra khỏi khung hình.
Hề Tương Lan lắc đầu, vừa đi xuống thuyền vừa hỏi: “Nhân tình của Hề Minh Hoài tên gì?”
Ứng Trác vội bước tới đi sánh vai với Hề Tương Lan, đáp “Tuân Nương, nghe nói dung mạo tuyệt trần, hôm nay cũng tham gia tuyển chọn hoa khôi.”
Hề Tương Lan ở Quân lâu Hồng Trần Thức một thời gian khá dài, nhưng không nghe đến cô nương nào họ Tuân.
Thành Cửu Tiêu lớn như vậy không phải là một hòn đảo mây, mà là gồm mười hai hòn đảo mây hợp lại mà thành, tất cả các hòn đảo mây nối liền với nhau bằng sợi xiềng xích rất dài và còn dùng để làm cầu, mây mỏng trên trời cao theo gió thổi lướt qua.

thuyngu.wordpress.com
Trên cầu treo vô số tấm lệnh bài bằng gỗ có buộc vải đỏ dài, gió thổi qua làm vang lên tiếng lách cách vang dội.

Thử‎.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện