—Ôm ta một cái đi—

Thịnh Tiêu đút kiếm vào vỏ, bước nhanh tới kéo Yến Tương Lan đến bên cạnh mình, nghiêm mặt nhìn hai tai bị thương của y.

Thính lực của Yến Tương Lan đã dung hợp với Tương văn, mặc dù kinh mạch Tương văn không bị tổn thương nhưng hai tai tỏa ra linh lực chập chờn chứng tỏ đã bị thương nặng, trên dái tai trắng tuyết thấm đẫm máu tươi.

Vẻ mặt của Thịnh Tiêu u ám, hắn nhấc tay lên muốn dùng linh lực chữa trị cho y.

Yến Tương Lan né tay của Thịnh Tiêu, giống như không bị gì thu kiếm Xuân Vũ về, nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi đi làm việc trước đi.”

Thịnh Tiêu: “Ngươi…”

Yến Tương Lan cong mắt, cầm ngược lại tay Thịnh Tiêu để hắn xòe tay ra, đoạn cúi đầu hôn vào lòng bàn tay của hắn, nốt ruồi son nơi khóe mắt lấp lánh như nhuộm máu tươi.

“Không cần lo lắng đâu.”

Y chịu cực hơn mười năm, cái khổ nào mà chưa trải qua, dù khó xử giữa hai bên cũng không khiến tâm cảnh của y thay đổi.

Giống như y đã nói, dù ban ngày y và Thịnh Tiêu cầm kiếm chỉa vào nhau, vẫn không cản trở ban đêm bọn họ hòa hợp gắn bó.

Y và Thịnh Tiêu hợp tịch, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao tình với Ngọc Đồi Sơn.

Yến Tương Lan tỉnh táo quá đỗi kỳ lạ.

Thịnh Tiêu nhíu mày, vẫn là truyền linh lực dồi dào vào kinh mạch của Yến Tương Lan, chữa trị hai tai bị thương của y.

Máu giờ mới ngừng chảy, ngón tay của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng lau sạch vết máu dính trên dái tai, bây giờ mới mở miệng nói nhỏ: “Về đi.”

Yến Tương Lan gật đầu: “Ừm.”

Hung thủ tàn sát Khúc gia không chỉ có một người, có lẽ là đám Ác Kỳ Đạo hóa rồ liều mạng, Giải Trĩ Tông phải cho phong tỏa toàn bộ Trung Châu Thành ngay giữa đêm khuya, tất cả Chấp chính chia nhau ra lùng bắt, khoảng chừng hừng đông là có thể bắt được toàn bộ. 

Yến Tương Lan không muốn gây thêm phiền phức cho Thịnh Tiêu, xoay người kéo Nhạc Chính Trấm còn đang sửng sốt rời khỏi Khúc gia.

Lúc này Nhạc Chính Trấm mới hoàn hồn, nhíu mày nhìn tai của y, phát hiện không có gì đáng ngại bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xanh mặt nói: “Giữa các ngươi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Rút kiếm chỉa vào nhau mà còn muốn hợp tịch? Hoa tai đã hư, Yến Tương Lan không nghe thấy Nhạc Chính Trấm nói gì, quay đầu sang nói: “Ca, ngươi về Dược Tông trước đi.”

Nhạc Chính Trấm nhíu này: “Ngươi định đi đâu?”

Yến Tương Lan im lặng không nói, gật nhẹ một cái rồi xoay người đạp gió rời đi.

Y đã có sẵn tính toán trong bụng, đội mưa bay thẳng đến Hề gia.

Hề gia đã thành một bãi đổ nát từ lâu, trong khuôn viên rộng lớn chỉ có tiếng mưa nặng hạt rơi lộp độp vào mái ngói xập xệ, nghe như tiếng khóc ai oán của vạn quỷ.

Yến Tương Lan lặng lẽ đáp xuống đất, y bị nhốt ở nơi thiên la địa võng này suốt sáu năm, dù đã là quá khứ nhưng y vẫn còn nhớ như in từng con đường khúc quanh ở đây.

Theo bước chân của y chầm chậm đi tới từ đường Thiên Diễn, đống hoang tàn xung quanh giống như từ từ được khôi phục lại nguyên vẹn, thời gian chảy ngược lướt qua bên người y, cứ thế lặng lẽ trở về với Hề gia thịnh vượng của mười năm trước.

Đây là lần đầu tiên Yến Tương Lan dùng ‘Nhàn Thính Thanh’ lén lút chạy tới từ đường Thiên Diễn, còn chưa tới gần đã nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.

Yến Linh liền dừng chân lại.

Một sợi Thần thức của Hề Tuyệt vẫn còn trong đầu cậu, cậu ta cười hì hì nói: “Ngươi sợ cái gì? Không phải Ôn Cô Bạch đã dạy tất tần tật thuật pháp che mắt cho ngươi rồi à? Đừng sợ, bọn họ sẽ không phát hiện ra ngươi đâu.”

Yến Linh nhíu mày: “Ta cảm thấy có hơi mạo hiểm, nếu bị phát hiện, hai chúng ta ăn quả đắng là cái chắc.”

Khi đó Hề Tuyệt còn bình thường, vẫn là một tiểu thiếu gia nhà giàu vô tâm vô phế— Nếu tâm tư của cậu ta nhạy cảm, sợ là đã sụp đổ vì phát điên.

“Tới lẹ đi tới lẹ đi.” Hề Tuyệt tiếp tục dụ dỗ Yến Linh: “Ta muốn ăn miếng bánh ngọt cho đỡ thèm, ngươi tranh thủ bọn họ rời khỏi từ đường Thiên Diễn chạy thẳng vào trong là được.”

Yến Linh nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, trong vạt áo trước ngực có giấu một gói bánh ngọt còn nóng hổi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.

Hề Tuyệt lại bảo đảm với cậu: “Mà có bị phát hiện đi nữa, cùng lắm hai đứa mình bị đánh một trận thôi, bọn họ chẳng dám giết đâu, đừng quá lo.”

Yến Linh xanh lè cả mặt: “Bị đánh?”

Rốt cuộc là cậu ta thiếu đánh cỡ nào mà  có thể nói bằng cái giọng đương nhiên như vậy?

“Miễn không chết là được.” Hề Tuyệt cười hì hì nói: “Ta không muốn chết, muốn sống thật khỏe mạnh.”

Yến Linh đang định nói gì đó bỗng nghe thấy tiếng nói của Túng phu nhân truyền ra từ trong từ đường Thiên Diễn.

“…Hoàn toàn dung nhập vào địa mạch Thiên Diễn?”

Yến Linh theo bản năng nín thở.

Giọng nói của Túng phu nhân như giếng cổ phẳng lặng, nghe chẳng khác gì bình yên trước cơn bão: “Tại sao?”

Hề Trạch lạnh lùng nói: “Từ sau khi Hoành Ngọc Độ thức tỉnh Tương văn cấp Linh ‘Hoán Minh Nguyệt’, mấy năm gần đây toàn bộ Trung Châu không còn ai thức tỉnh Tương văn cấp Linh nữa, chính là do ‘Kham Thiên Diễn’ khống chế linh lực Thiên Diễn không cho những người khác thức tỉnh Tương văn cấp Linh.”

Hề Tuyệt chưa kịp phản ứng, trong đầu còn nghĩ ‘Kham Thiên Diễn’ là ai mà có thể lợi hại như thế, ngăn không cho người khác thức tỉnh Tương văn cấp Linh?

Nhưng rất nhanh sau đó cậu ta tẻ nhạt ‘Ồ’ một tiếng, lẩm bẩm: “…Thì ra là mình.”

Cậu ta đã không còn là Hề Tuyệt, mà là Tương văn cấp Linh ‘Kham Thiên Diễn’.

Hề Tuyệt không còn nhớ mình bị hành hạ ở dưới địa mạch Thiên Diễn đã bao nhiêu năm, phân biệt thời gian là quá xa vời với cậu ta, chỉ khi nghe Túng phu nhân và Hề Trạch hời hợt gọi mình một tiếng ‘Kham Thiên Diễn’, thì lại có một cảm giác kỳ lạ như bị mắc nghẹn giữa ngực. 

Giống như chặn lại hô hấp của cậu ta, để tim phổi của cậu ta lâm râm đau nhức, không chỗ khơi thông.

“…Từ cái ngày ‘Kham Thiên Diễn’ bị đưa vào địa mạch Thiên Diễn, nó đã không còn là Tuyệt Nhi của chúng ta, tất cả đã không còn đường quay đầu.” Hề Trạch ngồi trên ghế nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Để nó mỗi ngày phải chịu đau khổ bị rút ra Thiên Diễn, không bằng…”

Không bằng triệt để dung nhập ‘Kham Thiên Diễn’ vào trong địa mạch, sinh ra linh lực Thiên Diễn dồi dào vô tận.

Không phải cần cái xác ‘Hề Tuyệt’ kia nữa, chỉ thêm đau khổ mà thôi.

Yến Linh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hề Trạch, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Bọn họ muốn xóa bỏ tồn tại của ‘Hề Tuyệt’, một khi ‘Kham Thiên Diễn’ không cần thân phận chống đỡ nữa, vậy cậu cũng không cần tiếp tục đóng vai ‘Hề Tuyệt’.

Yến Linh từ lâu đã không còn ngây thơ hồi tấm bé nữa, biết rõ tính tình của Hề Trạch, ngay cả máu mủ ruột thịt cũng dám lấy cái lý do ‘Vì cho nó khỏi chịu đau khổ thêm nữa’ để đường đường chính chính giết chết con mình, huống chi là một người dưng biết hết mọi chuyện xấu xa của Hề gia là cậu?

Ngày Hề Tuyệt chết, cũng là ngày cậu hồn phi phách tán.

Bên trong từ đường Thiên Diễn im lặng hồi lâu, Túng phu nhân mới run rẩy nói: “Hề chưởng tôn, trái tim của ngươi đâu rồi?”

Có thể nói chuyện giết con trai mình bằng cái giọng nghiêm trang đạo mạo đó, sợ rằng toàn bộ Thập Châu chỉ có mỗi Hề Trạch là làm được.

Hề Trạch hỏi lại: “Vậy còn ngươi?”

Túng phu nhân im lặng.

“Ngươi nuông chiều nó coi trời bằng vung, những năm qua chịu hành hạ đã khiến nó ôm lòng oán hận ngươi.” Hề Trạch lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi có đi dỗ dành con trai cũng vô dụng thôi.”

Nếu năm đó Túng phu nhân có thể đưa ra lựa chọn khi Hề Tuyệt chạy trốn tìm đến nàng, có lẽ không đến mức phải đau khổ như bây giờ.

Sau đó trong từ đường Thiên Diễn rơi vào sự im lặng kéo dài, cuối cùng Túng phu nhân phất tay áo rời đi.

Sự im lặng của nàng từ trước đến nay đều là lựa chọn.

Yến Linh nấp trong trận pháp ẩn thân lạnh lùng nhìn Túng phu nhân bước đi không ngoảnh lại.

Vào sáng sớm khi hai người đang thương lượng, Hề Tuyệt hiếm khi im lặng, nếu không phải trong đầu còn sợi Thần thức kia, Yến Tương Lan còn tưởng Hề Tuyệt biến mất khỏi người mình hồi nào không hay.

Yến Linh cố nén cảm xúc chờ Hề Trạch rời khỏi từ đường Thiên Diễn, sau đó dùng thuật ẩn thân cấp Linh lén lút tiến vào địa mạch Thiên Diễn.

Dưới địa mạch Thiên Diễn đã lâu không có người ra vào, trên đất phủ một lớp bụi dày, Yến Linh không dám để lại dấu chân, cậu dùng linh lực bay tới trước mặt Hề Tuyệt.

Hề Tuyệt đối diện với dòng sông Thiên Diễn màu vàng, trên người bị vô số xiềng xích chằng chịt đâm xuyên vào, thậm chí còn cắm rễ sâu vào trong kinh mạch, mỗi phút mỗi giây ở đây đều tham lam hút linh lực Thiên Diễn của ‘Kham Thiên Diễn’ trong cơ thể cậu ta.

Thiếu niên thường ngày cười hi hi ha ha giờ ngồi đây với đôi mắt không còn ánh sáng, ngơ ngác ngồi tại chỗ, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm dòng sông màu vàng trước mặt.

Yến Linh nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cậu ta, ngồi xổm xuống lấy gói bánh ngọt đã lạnh ngắt trong ngực ra.

“Ăn đi.”

Đây là lần đầu tiên tiểu Hề Tuyệt được nhìn thấy bánh ngọt sau mấy năm bị nhốt dưới địa mạch Thiên Diễn.

Nhưng lúc này cậu ta như bị mất tỉnh táo, ngồi đờ người hồi lâu bỗng rù rì: “Cha ta…”

Yến Linh chồm tới nghe.

“Cha ta là Chưởng tôn rồi.” Hề Tuyệt cười gượng một tiếng, nhưng nghe như khóc vậy, cậu ta nói nhỏ: “Ông ấy vẫn luôn bễ nghễ trên cao được người người tôn kính, nhưng thời niên thiếu chỉ thức tỉnh Tương văn cấp Thiên, vì thế đã gởi gắm toàn bộ hy vọng vào ta.”

Hề Trạch cực kỳ nghiêm khắc với Hề Tuyệt, nhưng Túng phu nhân lại nuông chiều quá mức, mỗi lần như thế là không đành lòng để cậu ta chịu khổ, dẫn đến tiểu Hề Tuyệt luôn nghĩ cha mình nghiêm khắc như thế thật quá sai lầm, còn Túng phu nhân mới là đúng. 

Cậu ta phải nên được mẹ mình cưng lên trời, chứ không phải bị bắt đi luyện kiếm, tu luyện.

Khi còn bé vì chuyện này mà Hề Trạch luôn cãi nhau ầm ĩ với Túng phu nhân.

Sau đó Hề Tuyệt mới biết, Hề Trạch là muốn đào tạo cậu ta, để cứu vãn Hề gia đang ngày càng lụi bại.

Hắn không muốn Hề gia suy vong trong tay mình, bị những thế gia khác thâu tóm, như vậy càng dễ dẫn đến địa mạch Thiên Diễn bị dòm ngó mà diệt môn.

“Yến Linh.” Hề Tuyệt bỗng gọi khẽ.

Yến Linh ngồi sánh vai với Hề Tuyệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng sông Thiên Diễn chảy êm đềm như vật sống trước mặt.

Hề Tuyệt nói: “Ta không muốn chết.”

Yến Linh im lặng hồi lâu, đáp lại: “Ta biết.”

Nhưng Hề Tuyệt thật sự không hiểu nổi mình đã làm sai điều gì mà phải chịu tra tấn như vậy, từ khoảnh khắc đó trở đi, trong lòng cậu ta chợt sinh ra một niềm nuối tiếc méo mó.

Có lẽ sự ra đời của cậu ta là sai lầm.

Nếu cậu ta chưa từng tồn tại…

Vậy cũng tốt.

Trải qua mười năm, thiếu niên còn ngây thơ khờ dại, dù chịu đựng tra tấn hành hạ sống không bằng chết nhưng cũng muốn vươn lên sống sót, hôm nay lại đang dần dần bị người thân yêu nhất từ bỏ, hoàn toàn trở thành…

Một kẻ điên có khuynh hướng tử vong.

Yến Tương Lan đi tới từ đường Thiên Diễn nay chỉ còn là đống đổ nát, giơ tay đẩy cửa đá dẫn vào địa mạch, y quen đường bước xuống từng bậc thang đá.

Quả nhiên Ngọc Đồi Sơn đang ở trong địa mạch khô cạn.

Địa mạch đã bị sụp đổ một nửa, cái người tỏa ra ánh sáng nhạt kia đang ngồi xếp bằng trên đất không khác gì tám năm trước, bóng lưng cũng không hề bị chia cắt phân nửa.

Rõ ràng không có xiềng xích trói chặt hành hạ và vô số sợi tơ linh lực đâm xuyên hút Tương văn Thiên Diễn của hắn, nhưng tấm lưng kia lại trông như đang đeo gông xiềng còn nặng nề hơn, phải dốc hết toàn lực mới không bị đè vỡ.

Yến Tương Lan đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, lấy gói bánh cất trong vạt áo trước ngực ra.

“Ăn không?”

Năm đó đến cuối cùng Hề Tuyệt vẫn chưa được ăn một miếng bánh ngọt đó, lúc này Ngọc Đồi Sơn rất vui vẻ nhận lấy, há to miệng cắn một miếng thật lớn.

“Chỗ này nhỏ ghê.” Ngọc Đồi Sơn liếm sạch vụn bánh dính trên tay, vừa nhai vừa nói: “Sao hồi đó không nhận ra nó nhỏ vậy nhỉ?”

Yến Tương Lan cười: “Có lẽ tâm cảnh thay đổi.”

Khi đó bọn họ nghĩ nơi này chẳng khác gì một cái hang nhỏ, còn toàn bộ Hề gia là một vùng bao la rộng lớn không thấy điểm cuối, giống như lưới trời dù có chạy kiệt sức cũng không thoát ra nổi.

Ngọc Đồi Sơn khều lấy một lọn tóc của Yến Tương Lan, nhàm chán quấn quanh lên ngón tay của mình, nói: “Hắn sẽ không giận cá chém thớt với ngươi đấy chứ? Các ngươi còn định hợp tịch không?”

“Hợp chứ.” Yến Tương Lan nghiêng đầu nhìn hắn: “Các ngươi có đánh nhau ở lễ hợp tịch ta đều không có ý kiến, dù sao đó cũng chỉ là hình thức.”

“Linh Nhi đỉnh quá.”

Một kẻ điên như Ngọc Đồi Sơn cũng không nhịn được mà tấm tắc lấy làm lạ kỳ với Yến Tương Lan, dù sao không có ai đã khác biệt lập trường mà còn có thể ôm ấp song tu như vậy hết.

Nhưng Yến Tương Lan có thể làm được.

“Ngươi còn muốn ở chỗ quái quỷ này bao lâu nữa?” Yến Tương Lan nhìn xung quanh toàn bụi bặm dày cộm, nhíu mày nói: “Quay về Dược Tông đi.”

Ngọc Đồi Sơn lắc đầu: “Không được, ta còn việc gấp phải làm.”

Khóe môi của Yến Tương Lan giật giật.

Có vết xe đổ của Khúc gia, chắc chắn việc gấp của Ngọc Đồi Sơn không phải việc tốt đẹp gì.

“Việc gấp gì?” Yến Tương Lan hỏi.

Ngọc Đồi Sơn nhe răng với y: “Ta không nói cho ngươi biết đâu, dám chắc tên hai mang nhà ngươi sẽ quay về mách lẻo với Thịnh Tiêu.”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan lườm nguýt, chỉ cảm thấy bị kẹp giữa hai bên thật khó khăn.

Rõ ràng y chưa bao giờ tiết lộ bí mật của hai phe cho đối phương biết, nhưng vẫn là bị người ta âm thầm đề phòng.

“Lần này gây ầm ĩ quá lớn.” Yến Tương Lan lặng lẽ than thở, biết mình không nên khuyên nhưng vẫn là nói nhiều một câu: “Rốt cuộc ngươi đã dẫn theo bao nhiêu tán tu đến Trung Châu?”

Ngọc Đồi Sơn cười hì hì: “Ngươi đoán?”

Yến Tương Lan thấy hắn không chịu nói cũng không hỏi nữa, đứng dậy phủi bụi trên người, nói: “Ta về trước đây.”

Ngọc Đồi Sơn trừng mắt: “Ủa, ngươi không hỏi thiệt hả?”

Yến Tương Lan không quay đầu lại, nói: “Lười đoán.”

“Ta, ta sẽ nói cho ngươi.” Ngọc Đồi Sơn bò dậy đuổi theo, vờn quanh Yến Tương Lan một vòng: “Ngươi muốn biết gì, ta đều sẽ nói cho ngươi tất, thật đó.”

Yến Tương Lan liếc hắn: “Thôi đi.”

Ngọc Đồi Sơn dang hai tay cản Yến Tương Lan lại, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, đột nhiên nói: “Ôm ta một cái đi.”

Yến Tương Lan ngớ ra: “Gì cơ?”

“Chờ ta đi ra.” Ngọc Đồi Sơn chớp chớp đôi mắt, giống như đứa trẻ ngây thơ: “Chờ ta đi ra, Yến Linh ôm ta một cái nha.”

Thân thể hóa thành từ Nguyên thần dù có được ôm vào lòng thì cũng không thể cảm nhận được hơi ấm.

Ánh mắt của Yến Tương Lan khẽ run, y nhẹ nhàng rũ hàng mi dài che khuất đồng tử thoáng hiện lên ánh nước, ngoài miệng lại cất giọng điệu lười biếng, tiện tay đẩy hắn ra: “Tưởng còn trẻ con hả? Ôm cái gì mà ôm? Tránh ra, đừng cản đường.”

Ngọc Đồi Sơn bị đẩy ra nhưng vẫn cười hì hì, dõi mắt nhìn theo Yến Tương Lan rời đi.

Đến khi cửa đá tự động đóng lại, nụ cười trên môi của Ngọc Đồi Sơn lập tức biến mất, tà khí bị kiềm nén nãy giờ dần dần nhuốm đầy khuôn mặt của hắn.

Ngọc Đồi Sơn ngồi về lại chỗ cũ, giương mắt nhìn chằm chằm địa mạch khô cạn, đồng tử hiện lên vô số sợi kim văn chằng chịt như lũ.

“Kế tiếp là ai đây ta?” Hắn nghiêm túc suy nghĩ, trông như đang chọn bánh ngọt tiếp theo để ăn vậy.

“A.” Ngọc Đồi Sơn đắn đo suy nghĩ hồi lâu, giống như đã xác định mục tiêu, hắn giơ tay lên dùng linh lực Thiên Diễn vẽ ra một mặt trăng trên không trung, vui vẻ nói: “Chọn cái này đi.”

“Rít—!”

Thiên Diễn học cung, chim lưu ly bay quanh người Hoành Ngọc Độ đột nhiên rít lên một tiếng, bay tới bay lui không ngừng nghỉ, có vẻ như đã phát hiện nguy hiểm nào đó.

Hoành Ngọc Độ nhướng mày, duỗi tay đón lấy một con chim lưu ly vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an nó.

Nếu lần trước hắn vuốt ve trấn an như vậy, chim lưu ly lập tức yên tĩnh lại.

Nhưng lần này không biết tại sao, chim lưu ly vẫn run rẩy không ngớt.

Hoành Ngọc Độ còn đang nghi ngờ, bất thình lình chim lưu ly trong tay hắn nổ tung không chút báo trước, mảnh vụn cắm sâu vào trong tay của Hoành Ngọc Độ, thoáng cái nguyên cả bàn tay chảy máu dầm dề.

Hoành Ngọc Độ lập tức sầm mặt.

Chim lưu ly cảm nhận được nguy hiểm gì đó nên nó mới kinh hoàng phát nổ?

***

Giải Trĩ Tông gần như vận dụng hết nhân lực truy bắt toàn bộ tán tu tham gia tàn sát Khúc gia trước khi bình minh đến, trong màn đêm tối om, một hàng người bị bắt dẫn về Giải Trĩ Tông.

Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu xoay vù vù muốn tóe ra tia lửa, nó làm việc từ tối đến trời sáng choang mới phán tội xong đám người đó, chuyện còn lại giao cho Thượng Nguyên và Quyện Tầm Phương, để họ cân nhắc mức phạt phù hợp.

Toàn bộ Giải Trĩ Tông nhất thời rơi vào tiếng kêu thảm thiết thấu trời.

Thịnh Tiêu vô cảm quay về Thanh Trừng Trúc, khi cởi áo khoác ra bỗng cảm thấy luồng hơi thở quen thuộc ở trong phòng ngủ.

Hắn vén màn trúc đi vào phòng ngủ nhìn thử, ở tuốt bên trong phòng là một cái giường được màn giường trắng mỏng rũ xuống che lại ánh sáng nhạt bên ngoài, màn giường bị làn gió luồn qua khe cửa sổ làm lay động nhẹ nhàng.

Trên chỗ để chân có đặt một đôi giày dính đầy bùn đất, Yến Tương Lan đang nằm ngủ trên giường, trên khuôn mặt tựa như mang theo chút phiền muộn khó tan.

Thịnh Tiêu vén màn giường ra nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay tới sờ vào dái tai của Yến Tương Lan, phát hiện máu bầm bên trong đã được lau sạch, còn nhét thêm bông gòn mang theo mùi thuốc thoang thoảng.

Thiên Đạo đại nhân không tỏ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại chua xót ân hận.

Hắn nên sớm biết nếu hắn tự mình ra tay, Yến Tương Lan chắc chắn sẽ giúp Ngọc Đồi Sơn, nhưng đầu óc của hắn giống như bị cái gì đó ảnh hưởng, hoàn toàn bất chấp dùng linh lực Đại thừa kỳ ngăn cản Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu dùng linh lực rà soát khắp cơ thể của Yến Tương Lan, phát hiện tổn thương nơi Tương văn đã lành hẳn, lúc này mới rút tay về.

Tầm mắt của hắn lại rơi vào đôi giày dính đầy bùn đất.

Đó là đất bùn chỉ có ở linh trận đặc biệt của Hề gia.

Y đến Hề gia gặp Ngọc Đồi Sơn.

Hai mắt của Thịnh Tiêu lạnh lùng, hắn im lặng ém chăn kỹ cho Yến Tương Lan rồi rời đi.

***

Yến Tương Lan ngủ hai tiếng, hàng mi dài bị ánh nắng mặt trời chói chang rọi vào chiếu tỉnh.

Y vùi mặt vào gối, hai mắt lim dim ngái ngủ nhíu nhíu một hồi mới có thể nhập nhèm mở ra.

Trời đã sáng.

Mưa to đã tạnh, trời trong nắng ấm.

Yến Tương Lan dụi mắt ngồi dậy, vén màn giường ra định ngó xem Thịnh Tiêu đã về chưa, vừa nhìn sang liền thấy trên tháp quý phi bên cạnh bàn đọc sách nhỏ, Thịnh Tiêu ngồi dưới ánh nắng ấm áp đẹp tựa tranh vẽ, đôi tay cầm kiếm nhiều năm đang vụng về cầm đôi hoa tai ngọc tinh xảo, hình như là đang đổi linh châu.

Yến Tương Lan há hốc kinh ngạc.

Mặc dù Thiên Đạo đại nhân thiên phú dị bẩm tu vi ngút trời, nhưng thuở thiếu thời còn học ở Thiên Diễn học cung, hắn chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn trong môn học về linh khí, thỉnh thoảng sau khi tan lớp, Ôn Cô Bạch sắp xếp để Yến Linh kèm cặp thêm cho hắn.

Còn bây giờ, Thịnh Tiêu thế mà lại tự tay sửa linh khí.

Yến Tương Lan không nhịn được phì cười.

Bàn tay của Thịnh tông chủ cầm kiếm, cầm Thiên Diễn Châu là khiến cả Thập Tam Châu đều khiếp sợ, nhưng đối với linh khí tinh xảo thì lại lóng nga lóng ngóng, hai hạt linh châu bị hắn dày vò mãi không thể gắn vào được.

Cũng may hắn rất có lòng kiên nhẫn, tiếp tục loay hoay.

Thịnh Tiêu chợt nghe thấy tiếng cười thì hơi nhíu mày, hạt châu sắp gắn vào được bỗng lệch qua một bên, từ ngón tay của hắn rơi xuống văng ra ngoài, thoáng cái lăn lộc cộc đến chân giường.

Yến Tương Lan cúi người nhặt hạt châu lên, nhịn cười nháy mắt với hắn: “Đúng là ngàn năm hiếm có nha, Thịnh tông chủ thế mà còn biết sửa linh khí, vậy là hồi đi học ngươi suốt ngày đến trai xá của ta kêu ta dạy kèm ngươi sửa linh khí, chỉ là cái cớ để tìm ta chơi phải không?”

Thịnh Tiêu: “…”

===Hết chương 94===
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện