Ba người kia vẫn còn chưa tỉnh lại, ngược lại Trần Thọ, người đã chịu hết những hành hạ tối qua lại tỉnh dậy trước. Tin tức tố trong không khí trải qua một đêm vẫn còn chưa tan đi.

Cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tông Trạch Thịnh, sợ tới mức mày cũng cau chặt lại, dựa lên thân thể cường tráng của Mạnh Tân Phàm. Chân của cậu cũng bị hai người đè lên.

Trần Thọ muốn đứng dậy, eo lại đau nhức như vừa mới một hơi cày hết tám mẫu ruộng. Trần Thọ cố gắng cử động thật nhẹ nhàng, mong muốn rời đi dưới tình huống bọn họ chưa tỉnh.

Vừa mới bò đến cuối giường, Trần Thọ nhẹ nhàng thở ra, kết quả vừa mới ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt sáng ngời đầy thần thái của Khương Chính Minh.

Trần Thọ"...".

Cậu hoảng sợ mà nhìn dương v*t thô to đang cương cứng của Khương Chính Minh cùng với hắn đang đi tới, kẹp cậu dưới nách rồi mang cậu sang bên giường hắn.

Khương Chính Minh nằm ở trên giường, đặt Trần Thọ tứ chi bủn rủn ở trên người mình, ấn đầu Trần Thọ dựa vào lồng ngực của mình.

Hai người trần trụi nửa người dưới dán chặt lấy nhau, cảm giác da thịt chạm nhau khiến cho Trần Thọ nổi lên một tầng da gà.

Khương Chính Minh thưởng thức bàn tay của cậu, xem xét những dấu vết trên người cậu, ngón tay đảo qua dấu răng ở đầu vai, nhỏ giọng nói bên tai cậu:

"Của tôi, của tôi, tôi..."

Vừa nói, ngón tay vừa xoẹt qua dấu hôn trên lưng, dấu răng trên đùi, lại dùng chân tách hai chân của Trần Thọ ra sờ sờ lên phần bên trong đùi tràn ngập dấu hôn kia.

Tuy rằng Khương Chính Minh không phải người tiến vào trong thân thể của Trần Thọ nhiều nhất. Nhưng lại là người để lại nhiều dấu vết nhất.

Cái ót của Trần Thọ vừa ngứa vừa đau, suy yếu mà mắng một câu: "Cậu là chó hả."

Khương Chính Minh hôn một cái lên khuôn mặt cậu, vui vẻ "Gâu" một tiếng.

Trần Thọ không còn sức chửi mắng, cậu nằm trên người Khương Chính Minh cũng rất thoải mái, ngoại trừ việc hai người đều trơn bóng khiến cho cảm giác có chút kì quái.

Khương Chính Minh dùng cái mũi cọ cọ lên thái dương của cậu, cọ đến mức Trần Thọ đang muốn nghỉ ngơi cũng thấy phiền lòng, đè nặng thanh âm mắng một câu: "Nghỉ một chút đi."

Khương Chính Minh dùng hạ thân chọc chọc cậu, khẩn cầu mà nói: "Làm thêm một lần có được không?"

Trần Thọ vốn dĩ chẳng có đường sống mà từ chối, bởi vì Khương Chính Minh nói xong thì đã vươn đôi tay sờ đến mông cậu, ngón tay nhắm vào hậu huyệt mà chui vào.

Hậu huyệt sau một đêm sử dụng quá độ vẫn rất mềm mại, có chút nhạy cảm, bởi vậy khi Khương Chính Minh tiến vào khoang sinh sản thoáng đâm chọc vài cái Trần Thọ đã muốn rên rỉ.

"A ha... a..ưm" Hậu huyệt của Trần Thọ bị những ngón tay chọc vào rút ra trong khoang sinh sản làm phát ra những tiếng rên rỉ.

Khương Chính Minh thoáng tách hai ngón tay đâm vào rút ra, mãi cho đến khi nơi đó vang lên tiếng nước nhóp nhép mới thôi.

Hắn duỗi cổ muốn nhìn nơi phát ra âm thanh, côn th*t cương cứng tìm đúng cửa động, chậm rãi, chậm rãi tiến vào.

Sau khi quy đầu tiến vào cả hai người đều run rẩy.

Khương Chính Minh dùng giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng:"Tôi muốn đâm toàn bộ vào, có được không?"

Trần Thọ che miệng, lung tung gật gật đầu.

Hiện tại hắn ta cũng đã đi vào rồi, còn bày đặt hỏi gì chứ, tối hôm qua còn chưa làm đủ nhiều hay sao? Khương Chính Minh ấn ấn lên hai cánh mông mềm mại của cậu phần eo đỉnh lên trên, cắm nguyên cây côn th*t vào.

Khoang sinh sản vốn còn non nớt nhưng lại cực kì hiểu chuyện phong tình thông thuận mà tiếp nhận dục vọng của Khương Chính Minh.

Khương Chính Minh hôn lên sườn mặt của Trần Thọ, lấp kín tiếng rên rỉ của chính mình.

Trần Thọ không nhịn nổi, khẽ kêu rên lên một chút, sau đó nhanh chóng khủng hoảng mà nhìn sang hai người giường bên.

Vẫn may, chưa tỉnh dậy.

Trần Thọ nhẹ nhàng thở ra.

Khương Chính Minh rất thong thả mà đỉnh đỉnh phần eo từng chút từng chút một chịch Trần Thọ, động tác mềm nhẹ mà chịch khiến cho hậu huyệt của Trần Thọ không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại vẫn luôn nảy sinh khoái cảm triền miên.

Trần Thọ ghé lên thân thể của Khương Chính Minh khẽ thở dốc.

Khương Chính Minh cảm nhận được trọng lượng của Trần Thọ đặt ở trên cơ thể mình khiến cho bản thân vô cùng an tâm, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khiến cho lồng ngực của hắn cũng trở nên căng đầy.

Hắn càng bóp mạnh bờ mông của Trần Thọ hơn nữa, dùng sức nhấn xuống hông của mình, mãi cho đến khi không còn chút khoảng cách nào, sau đó mới từng chút một mà thao chịch.

Hai người giao hợp dịu dàng lưu luyến, mềm nhẹ không tiếng động, im ắng mà tiến hành, côn th*t chậm rãi cắm vào lại chậm rãi rút ra.

Chỗ ra vào nơi cửa hậu huyệt lửa nóng bừng bừng, Khương Chính Minh nhẹ giọng thở than: "Bé Thọ, bên trong của cậu thực sự rất nóng."

Trần Thọ không nói chuyện, cậu sợ mình mà mở miệng sẽ đánh thức hai người đang ngủ bên cạnh, bởi vì vậy vẫn luôn che miệng, bởi vì quá mức khẩn trương, nên nước miếng cũng chảy ra đầy tay.

Hậu huyệt nuốt chửng côn th*t, trơn trượt thông thuận, toàn thân cậu nằm trên người Khương Chính Minh giao hợp với hắn, hai người kia lại nằm ngủ bên cạnh.

Trần Thọ thậm chí còn nảy sinh một loại ảo giác yêu đương vụng trộm.

Cuối cùng, khoải cảm chồng chất cuối cùng cũng đã đến một mức không thể tưởng tượng được, Trần Thọ mẫn cảm mà trở nên run rẩy, bên trong khoang sinh sản co rút lại một trận, tuy rằng cũng không phun ra một lượng lớn nước như tối hôm qua nữa, nhưng cũng khiến cho côn th*t của Khương Chính Minh ẩm ướt.

Khương Chính Minh vội vàng thở hổn hển mấy hơi, chóp mũi đỉnh lên cái trán của Trần Thọ, cậu nhanh chóng đỉnh hông lên trên.

Trần Thọ bị đâm đến mức mông cũng nhếch lên, lẳng lặng chờ đợi Khương Chính Minh bắn tinh, nói: "Không thể bắn ở bên trong"

Khương Chính Minh nghe lời mà rút ra khỏi, bắn ở kẽ mông.

Trần Thọ lau khóe miệng đầy nước miếng lên trên ngực của Khương Chính Minh, nghiêng mặt chờ dư vị của cơn cao trào qua đi.

Hai người hưởng thụ lưu luyến.

Hai người nằm trên chiếc giường bên cạnh vẫn đang ngon giấc, cũng không biết trong lúc bản thân đang ngủ, Trần Thọ và Khương Chính Minh ở bên cạnh đã kết thúc một trận làm tình đầy yên lặng.

Tất nhiên, Trần Thọ muốn thù lao, không thể để cho buổi sáng bị làm không công được.

Cậu chỉ huy Khương Chính Minh mặc quần áo cho tốt, sau đó xuống lầu gọi xe đưa cậu về trường học.

Ôm Trần Thọ đến ghế sau, Khương Chính Minh còn lưu luyến không rời mà dựa trên cửa sổ xe. Giọng nói của Trần Thọ nũng nịu, vừa rồi hai người mới chịch nhau một trận vô cùng thoải mái, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ như cô vợ nhỏ này của hắn, Trần Thọ cũng không tức giận nổi, nửa bất đắc dĩ nửa bực bội mà nói: "Cũng không phải không được gặp lại nữa."

Khương Chính Minh sáng bừng đôi mắt lên, hỏi: "Vậy lần sau còn có thể làm không?"

Trần Thọ nhanh chóng nhìn về phía tài xế, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Khương Chính Minh một cái.

Đối mặt với tình huống hiện tại, cậu vừa ngốc nghếch lại vừa cạn lời, chỉ có thể nói: "Không biết."

Khương Chính Minh cũng biết bản thân đã làm sai, hắn tiếc nuối mà rời khỏi cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Trần Thọ.

Trần Thọ xoa mày, ngồi ở trên tấm lót xe, cảm giác đau đớn ở mông vô cùng rõ ràng, cậu dường như mệt đến muốn ngất đi. Cậu click mở box chat của kí túc xá, nhìn lịch sử trò chuyện của mọi người để phân tán lực chú ý.

Đường Niệm tag cậu ba lần, hỏi cậu đi đâu. Trên điện thoại cũng có năm cuộc gọi nhỡ.

Ba cuộc của Đường Niệm, một cuộc của Ngụy Viễn Hoa, một cuộc của Triệu Vân Hổ.

Giọng nói của Trần Thọ có chút khó nghe, cậu cũng không nhận được cuộc gọi, lựa chọn gửi tin nhắn ở trong box chat.

Dáng vẻ hiện tại của cậu, làm sao cũng không thể lừa dối được đám bạn cùng phòng này, chỉ có thể ngoan ngoãn báo cáo.

Trần Thọ: "Hôm qua tôi gặp một số chuyện. Tôi bị ba người bạn A đưa đi làm cả đêm. Sau đó hiện tại thân thể cũng không chịu được nữa, có ai có thể đến đây đưa tôi đi bệnh viện được không, cứu tôi với, Trần Thọ ắt sẽ báo đáp. Xin lỗi mọi người."

Câu xin lỗi này là do Trần Thọ sau khi suy nghĩ một lúc mới thêm vào.

Cậu sợ lại bị Triệu Vân Hổ mắng.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Đường Niệm và Ngụy Viễn Hoa đang ở phòng học đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái. Hiện tại chỉ còn Triệu Vân Hổ đang nằm ngủ trong phòng.

"Trước hết cứ kéo con này sang bên trái đánh, sau đó thì đi sang bên phải đánh."

"Được được..."

"Nhận được rồi!"

Tai nghe truyền đến tiếng nói chuyện của đồng đội, Triệu Vân Hổ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào máy tính, con chuột cùng với bàn phím cùng nhau nhanh chóng được thao tác.

Cậu ta cũng mở mic lên, vừa lúc điện thoại hiện thông báo có tin nhắn, thấy là ảnh đại diện của Trần Thọ, cậu ta vừa nhanh chóng đáp lời đồng đội, vừa mở box chat ra đọc tin nhắn.

"Được, Dao Dao đến gần giúp tôi một chút, tôi sắp hết máu rồi... tao duma mài!!!"

Kênh tiểu đội trong chớp mắt trở nên yên tĩnh.

Sau một lát yên tĩnh, vú em nhỏ giọng hỏi một câu: "Thọ Thọ? Sao cậu lại mắng người?"

Triệu Vân Hổ tháo tai nghe xuống trực tiếp để lại một câu có việc đi trước, sau đó thì mang theo điện thoại rời khỏi phòng ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện