Đã gần 10 giờ nhưng Trần Thọ vẫn chưa quay lại.

Triệu Vân Hổ không ngủ. Cậu nằm yên bất động, nửa người cũng đã tê rần, không phải cậu không muốn động mà là không dám động.

Cậu cảm giác như có ánh mắt luôn dừng trên người cậu, đặc biệt là ở mông.

Đầu tháng ba, nhiệt độ mười mấy độ nhưng mồ hôi của Triệu Vân Hổ vẫn luôn chảy xuống.

Miêu Miêu bất ngờ nói mớ hàm hồ một câu, kêu vài tiếng, khiến cho Triệu Vân Hổ sợ hãi chấn động.

Cậu bình tĩnh thở, nhắm mắt lại, tận lực tự ngủ một mình.

Đừng nghĩ về bất cứ điều gì, cái gì cũng đừng nghĩ. Ngủ nhanh, ngủ nhanh, ngủ nhanh......Chết tiệt!

Triệu Vân Hổ đột nhiên mở to mắt ra.

Trên mông truyền đến cảm giác bị vuốt ve, mép giường lập tức lõm xuống một chút, có người ngồi lên chỗ trống của cậu, rất nhanh đã áp lên thân thể đang nằm nghiêng của cậu, nhiệt độ nóng rực phả lại đây.

Triệu Vân Hổ trừng mắt nhìn vào khoảng không trong bóng tối

Đôi tay kia cảm giác rất rõ ràng, bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng ở trên mông, sau đó dịch lên eo, vén chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình của cậu lên, sờ lên vòng eo mềm mại lại có thêm cơ bắp, giống như vô cùng thích chỗ này, lực vuốt ve cũng lớn hơn.

Triệu Vân Hổ không thể khống chế được lực chú ý, chú ý đến hành động của người phía sau.

Cậu không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được tất cả thông qua cơ thể. Lòng bàn tay khá nóng, trong lòng bàn tay đều là những vết chai thô ráp, như là bị một miếng bọt biển chạm vào.

Sờ một đường đến xương bướm, động tác cũng trở lên nhẹ nhàng hơn, như gần như xa mà đi lên phía trên. Triệu Vân Hổ cảm giác làn da của chính mình giống như là bị ngón tay hút lấy, bởi vì mỗi lần rời đi ngắn ngủi cậu đều cầu khát mà chạy theo.

Càng lên trên càng nhạy cảm, Triệu Vân Hổ dường như muốn run rẩy, phần eo đã bắt đầu nóng, phần cơ mông tê dại đều thắt lại.

Cuối cùng, những ngón tay vô cùng nóng kia chạm lên cổ, lần này nhẹ nhàng.

Nếu không phải là điện sinh học cùng nhiệt độ yếu ớt, Triệu Vân Hổ cho rằng anh ta đã buông tay.

Ngón tay càng  nhẹ nhàng hơn, giống như là bướm vỗ cánh, chạm nhẹ vào tuyến thể của cậu.

"!"

Triệu Vân Hổ mở miệng ra, không tiếng động rên rỉ trong bóng đêm.

Bắp chân trái đau đớn có chút co giật không khống chế được, Triệu Vân Hổ phải dùng hết sức để khống chế nó.

Mặt Triệu Vân Hổ đột nhiên bị chạm vào, sau đó một bàn tay nâng cằm cậu lên xoay mặt cậu lại.

...

Bụi lơ lửng trong không khí. Bên tai chỉ có tiếng hít thở.

Dưới ánh trăng ảm đạm, đôi mắt của Triệu Vân Hổ sáng ngời, rất lớn, con ngươi vô cùng đen.

Biểu tình cứng đờ và khiếp đảm của Trần Thọ Đình vô cùng rõ ràng.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

Trần Thọ Đình không nghĩ rằng cậu còn thức, trái tim anh ta đập thình thịch, suýt nữa đã làm cho anh ta ngã khỏi giường.

Anh ta cứng đờ một lúc, thu tay lại, thấp giọng nói: "Vô cùng xin lỗi, tôi..."

Một bàn tay vặn ngược về sau tư thế khó khăn duỗi về phía gương mặt anh ta, túm lấy tóc vàng dưới ánh trăng hơi thô bạo một chút, đầu Trần Thọ Đình cúi xuống một chút, môi hai người kịch liệt va chạm với nhau.

Môi trên của Triệu Vân Hổ bị hàm răng của Trần Thọ Đình lên đụng vào, cậu vì đau mà kêu một tiếng nhưng không có buông tay, ngược lại cậu hé miệng ra, giống như là mãnh thú vô cùng đói, thô bạo không chút kiên nhẫn gặm môi của Trần Thọ Đình, trực tiếp ngậm lấy môi dưới của anh ta mút vào.

Trần Thọ Đình kêu lên một tiếng, ngực cao ưỡn thẳng, hít sâu một hơi.

Đường cong cằm của anh ta cứng lại, cắn răng, không để ý đến bàn tay đang dùng thêm sức giống như là muốn tự nhổ chính tóc mình, ôm lấy eo Triệu Vân Hổ kịch liệt hôn đáp trả.

Bọn họ giống như là điên rồi.

Đều có ý đồ muốn nuốt chửng đối phương không ngừng dây dưa môi lưỡi, thậm chí còn dùng tới hàm răng, giống như ăn cơm mà ngậm cắn môi, động tác mang theo một chút tàn nhẫn vô cùng, môi gắt gao đè ép lên nhau thay đổi hình dáng, truyền đến đau đớn cũng không buông ra.

Không biết lúc đầu là ai vươn đầu lưỡi ra trước, hôn môi kịch liệt chậm rãi thay đổi, ham muốn cũng tiến vào tham gia cùng, trận này đã không phân thắng bại nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu. Bọn họ thay đổi góc độ thâm nhập, ý đồ muốn xâm lược khoang miệng của đối phương đến tận cùng,hai đầu lưỡi ướt át điên cuồng mà nhảy múa, liều mạng dây dưa.

Vô cùng nhuần nhuyễn, cuồng nhiệt, thô bạo giống như là một nụ hôn gạ chịch vào ngày tận thế.

Tiếng nước vang lên, âm thanh rên rỉ không ngừng truyền tới, eo Triệu Vân Hổ bị bóp đến sắp dính với nhau không thể thở được, cơ bắp trên cánh tay vắt ngang bên tay co lên.

Hôn môi hoặc có thể nói là vật lộn không biết dừng lại lúc nào, Triệu Vân Hổ nhanh chóng thiếu oxy hít thở không được, cậu không có sức nên dựa lên trên ngực Trần Thọ Đình thở gấp.

Cậu rút lại tay, ở kẽ hở của mỗi ngón tay đều có mấy cọng tóc vàng.

Tiếng hít thở của Trần Thọ Đình giống như là sắp chết.

Hai người đều trấn tĩnh lại xao động trong mình, im lặng.

Một lúc sau, phía sau truyền đến giọng nói run rẩy:

"... Rất xin lỗi, Hổ Tử."

Bọn họ cũng đều biết ý nghĩa của câu rất xin lỗi này.

Triệu Vân Hổ nhắm mắt lại, sờ tay lên bên hông, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu gì đó, Trần Thọ Đình đến gần một chút: "Hử?" một tiếng.

Triệu Vân Hổ nói: "Ngốc! Tôi nói cậu là đổ ngốc!"

Trần Thọ Đình nhanh chóng che miệng cậu lại, lại một lần hôn môi kịch liệt, buông miệng Triệu Vân Hổ ra lần thứ hai hô hấp bằng phẳng.

Trần Thọ Đình nói: "Miêu Miêu đang ngủ."

Khuỷu tay Triệu Vân Hổ huých về phía sau cho anh ta một cú, nghe được tiếng rên rỉ nói: Cút đi, đừng quấy rầy tôi ngủ."

Trần Thọ Đình cũng dùng phần dưới đâm đâm cậu.

Thân thể Triệu Vân Hổ cứng đờ, dùng tiếng nói khàn khản nói:"Cút!"

Trần Thọ Đình nhìn ra cái gì, yên tĩnh trong phút chốc, yên lặng rời khỏi giường, về phía Miêu Miêu bên kia.

Phía sau lại trở lên lạnh lẽo.

Triệu Vân Hổ cắn răng, phía dưới của cậu cũng cứng rồi.

Triệu Vân Hổ, mày không nhớ bài học sao? Cậu duỗi tay xuống dưới hung hăng nhéo dục vọng của chính mình, đau đớn làm đầu óc cậu thanh tỉnh, dương v*t cũng nhanh chóng mềm nhũn xuống.

Triệu Vân Hổ nhắm hai mắt lại.

Trần Thọ, cậu rơi xuống hố phân à?

Trần Thọ thật ra không rơi xuống hố.

Cậu ở trong gian cuối cùng của nhà WC tầng một. Bị người ta che miệng lại, bị ấn ở trên ván cửa, bắt lộ ra mông trắng nõn.

Cái trán của Trần Thọ dựa trên cửa cứng rắn lạnh lẽo, có thể thấy gậy th*t đang cương lên của mình, nó đang bị một bàn tay to nắm lấy, không ngừng sục lên xuống, bởi vì dùng sức quá lớn lớp da bên ngoài cũng hơi đỏ lên.

Trần Thọ vô cùng sung sướng chảy ra nước dãi làm ướt ngón tay của Tông Trạch Thịnh.

Cậu nhịn không được mà rên rỉ.

Tông Trạch Thịnh nói ở bên tai cậu: "Suỵt, có người vào."

Trần Thọ lắc đầu, môi hơi mấp máy, trong cổ họng phát ra âm thanh ưm a.

Tông Trạch Thịnh ý thức được, anh nhanh chóng tăng tốc độ sục cu, săn sóc dùng ngón tay cái xoa nắn kích thích quy đầu của cậu. Phía dưới bị chà đạp không nhịn được run rẩy, khoái cảm bùng nổ bất ngờ giống như nước lũ làm cậu mờ mịt.

Tông Trạch Thịnh buông lỏng tay ra, như ý nguyện nghe được tiếng thở dốc của Trần Thọ. Anh lấy toàn bộ nước dãi bôi lên trên mông của Trần Thọ.

"A, ha ha, ưm, ha."

Tông Trạch Thịnh hỏi cậu: "Sướng không?"

Trần Thọ quay đầu lại, bên môi đều là nước dãi, hôm nay cậu không có phát tình, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm, nhìn đến hạ thân sưng to của Tông Trạch Thịnh, cậu chủ động duỗi tay sờ lên, cảm giác vừa ấm vừa nặng.

Do dự một lát, cậu chủ động nâng mông lên, có chút khẩn trương nhìn Tông Trạch Thịnh.

Trong mắt Tông Trạch Thịnh ẩn chứa dục vọng kinh người, nhưng cũng không khó để Trần Thọ nhìn ra thích thú tràn đầy.

Trong cơ thể cậu giống như cũng có xao động, thuần túy là bởi vì độ ấm chạm vào cơ thể cậu.

Tông Trạch Thịnh ôm chặt cậu, như là muốn đè ép thành hình dạng của trái tim mình.

"Em đồng ý?"

Trần Thọ do dự nói: "Không biết."

Cậu chỉ là muốn làm như vậy.

Ánh sáng trong mắt Tông Trạch Thịnh tối đi một chút, anh tưởng rằng Trần Thọ có lẽ vẫn còn giống như lúc ở cấp ba, lấy tình yêu của người khác làm quà, tất nhiên cũng sẽ đáp lễ, chỉ là nếu cái bạn thích không được nhìn vào, rất nhanh sẽ cảm thấy thất vọng.

Trần Thọ cũng không biết tâm lý của Tông Trạch Thịnh đang hoạt động như thế nào, cậu nhéo bàn tay thô ráp, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Vậy thì anh đừng làm nữa."

Tông Trạch Thịnh "?"

Trần Thọ nghiêm túc nói: "Chờ anh theo đuổi được rồi làm."

Tông Trạch Thịnh suy tư trong chốc lát, mới vui vẻ: "Ý của em là..."

Trần Thọ ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh nói muốn theo đuổi tôi?"

Tông Trạch Thịnh cúi đầu hôn cậu một cái thật mạnh, phát ra âm thanh chụt chụt cực lớn, lỗ tai của Trần Thọ đều phát đau.

"Ừm, sẽ nghe em, chờ em đồng ý thì tôi sẽ làm."

Tông Trạch Thịnh kéo quần lót ở đầu gối cậu lên mặc vào cho cậu. Trần Thọ kẹp chặt hai chân, ngăn chặn quần lót di chuyển lên.

Tông Trạch Thịnh cảm giác hạ thân của chính mình ở trong tay Trần Thọ bị xoa nắn hai cái, nghiêng đầu nhìn lại, gương mặt mềm mại hồng hào của Trần Thọ rất đẹp, cậu mang theo phần giảo hoạt, lại còn mang theo chút xấu hổ, còn có chút không rõ, nhếch mép cười: "Có thể dùng chỗ khác làm."

Trần Thọ lại bị đè lên cửa, đôi tay của cậu chống trên cửa, hai chân đứng dạng ra. Trong lòng cậu còn có chút không thể tin tưởng được cậu trong lúc tỉnh táo còn có thể gạ chịch.

dương v*t của Tông Trạch Thịnh di chuyển ở giữa hai đùi cậu, ma xát khiến cho chỗ bên trong nổi lên lửa nóng, khi đụng vào trứng của Trần Thọ cậu sẽ nhạy cảm run lên một chút.

Háng đau và tê dại, Trần Thọ kẹp chặt đùi, cảm nhận được nếp uốn của gậy th*t Tông Trạch Thịnh ở ngoài làn da.

Dịch ở tuyến tiền liệt chảy ra cọ xát vào giữa bắp đùi của cậu, ma sát ra khắp nơi.

Trần Thọ cúi đầu, còn có thể thấy từ đầu gậy th*t đỏ giữa hai chân vẫn còn vương chút tinh dịch. Trần Thọ thấy gậy th*t của Tông Trạch Thịnh, cơ thể không nhịn được mà bắt đầu tê dại, cậu kiềm không được mà duỗi tay dùng ngón trỏ chạm vào thứ giữa hai chân, mân mê đầu gậy th*t.

Ngón trỏ ở trên gậy th*t, kéo ra một ít dịch trong suốt ở giữa, ánh mắt của Trần Thọ cũng mê ly hơn.

Tông Trạch Thịnh thở dài một tiếng, bị động tác nhỏ của Trần Thọ làm cho không nhịn được, nhanh chóng di chuyển eo, đem nơi đó giống như là hậu huyệt chơi mãi không hỏng, hung ác lao đến, sau đó hôn lên bả vai Trần Thọ, bắn ở giữa hai chân cậu.

Trần Thọ chờ Tông Trạch Thịnh bình tĩnh lại, nhịn không được suy nghĩ miên man.

Bọn họ bây giờ là anh em à? Hay là người yêu?

Giống như cậu vậy, không từ chối bọn họ cầu chịch, bị câu dẫn thân thể sẽ động, thấy anh em cứng sẽ ngứa ngáy, cơ thể sẽ tê dại. Không giống như anh em cũng không giống người yêu.

Cậu rối rắm nhiều ngày, phá vỡ một mối quan hệ cố định nào đó nhất định quá tệ sao? Giống như là bởi vì dục vọng mà không trở thành anh em.

Vấn đề triết học của Trần Thọ không thể có được câu trả lời.

Rốt cuộc cảm xúc con người cũng là thứ mà các nhà triết học không thể tìm ra câu đố.

Khi Trần Thọ lau dịch đục ở giữa hai chân, trái tim lại lỡ một nhịp.

Cậu chỉ biết, khi lý trí cậu đang đấu tranh, thì tiềm thức của cậu lại 4p hàng đêm.

Cậu chỉ biết, nếu Tông Trạch Thịnh, Khương Chính Minh hay Mạnh Tâm Phàm không phải hấp dẫn tuyệt đối lẫn nhau bởi tin tức tố giữa AO, thuần túy là bởi vì bọn họ mất trí vì Trần Thọ, họ sẽ...Vô cùng vui.

Trần Thọ quay đầu, lúc Tông Trạch Thịnh mặc quần hộ cậu, giống như phát hiện một bí mật thần bí nói: "Anh sẽ đánh dấu tôi sao?"

Tông Trạch Thịnh dừng động tác lại, suy tư một lúc, nhìn đến Trần Thọ, muốn tìm ra một cái gì khiến cho anh hài lòng lại, cuối cùng, anh thở dài, nói ra ý nghĩ chân thật trong nội tâm: "Muốn, nhưng không dám."

"Vì sao?"

"Em không muốn."

Trần Thọ hỏi: "Tôi không muốn, các anh sẽ không làm?"

Tông Trạch Thịnh gật đầu: "Lần trước là ngoài ý muốn, sau này đều nghe em."

Trần Thọ: "Bởi vì anh muốn yêu đương với tôi?"

Tông Trạch Thịnh cảm thấy hôm nay Trần Thọ giống như trẻ em ngây thơ, anh bất giác trở lên nhẹ nhàng: "Ừm. Nếu có thể, tôi muốn có quan hệ với em, bất luận là quan hệ gì."

Trần Thọ mở to hai mắt.

Cậu đột nhiên nhớ ra lời nói của Nietzsche. Dionysus phóng túng cuồng nhiệt, ngày Apollo hòa Dionysus. Bọn họ đối lập lẫn nhau, lý tính và trật tự, cuồng nhiệt và xúc động, có thể tạo nên mọi xúc động của con người trên thế giới.

Mấy ngày nay cậu đau khổ tự hỏi anh em như thế nào có thể thành người yêu. Bởi vì mọi người luôn đặt định nghĩa lên đầu, dùng lý trí để điều chỉnh hành vi, dùng trật tự để đè nén cảm xúc, cho nên không thể tiếp thu việc vượt quá quy tắc

Nhưng mà, vạn vật đều thay đổi, anh em sẽ đấu đá, người yêu sẽ chia tay.

Nhưng mà, Dionysus đã dẫn dắt mọi người đã quá chén trong rừng, chịch để mua vui, phóng túng mà bộc lộ ham muốn sinh sản của họ, ngày mà Apollo giáng trần một cách yên bình, sẽ mang đến giấc mơ đẹp cho mọi người nhưng lại không ngăn cản tất cả những gì xảy ra.

Đối lập lẫn nhau cũng có thể bổ sung cho nhau.

Tình cảm của con người là cái gì đó phức tạp hay thay đổi, lại chỉ dùng định nghĩa đơn giản của "Quan hệ". Ở giữa nhiều mối quan hệ, nếu một hai phải nói...

"Nếu có thể, tôi muốn có một mối quan hệ với em, bất kỳ loại quan hệ nào."

Cảm giác sở hữu đều có thể thay đổi, bổ sung, xây dựng một lần nữa.

Ngày phát tình sẽ bị tin tức tố trung hòa tạo nên kết hợp bi kịch, có thể là anh em đồng thời là hai người yêu nhau cuồng nhiệt.

—————————————————————————-

Cứu tui tr quơi, không hỉu sao mà chương này trên web đọc cực kỳ khó hiểu luôn, không biết là do tác giả vốn viết như vậy hay là do trên web edit không kỹ nữa:(

Chương gần 3k chữ, tui dùng 2h30p để ngồi xem và edit lại:))

Mà mọi người đọc có thấy cấn chỗ nào thì cmt báo tui để tui sửa nha tại cái này tui đọc xong r dựa trên cách tui hiểu để tui sửa lại thui à

Cảm ơn mng vì đã ủng hộ truyện nha ạ:33333
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện