102.

Dưới bầu trời xanh thẫm, trên mặt biển xanh dương.

Có vô số người cá trồi lên khỏi mặt nước, dùng tiếng hát êm tai nhất thế gian hát vang khúc nhạc mở màn cho buổi hôn lễ.

Nhạn Thanh chưa bao giờ nhìn thấy biển rộng tuyệt đẹp như thế, giống như ảo mộng vậy.

Người chủ hôn? Đời này cũng không có khả năng!

Thấy Sơ Vân cưới người khác ngay dưới mí mắt của cậu, không đúng, là gả cho người khác đã đủ khiến cầu gầy còm xanh xao. Cậu đến đây chủ yếu là để xem rốt cuộc là con heo nào!

Kết quả…

103.

Bạch Ngôn: “Xin hỏi cảm giác không chịu nổi một kích như thế nào?”

Nhạn Thanh: “Đừng nói nữa! Nói thêm một câu là tôi nhổ sạch lông mới dài ra trên người anh đó!”

104.

Khi màn đêm buông xuống, đó cũng là thời gian đẹp nhất trên biển.

Vì sao buông xuống, màn đêm mê say.

Xa xa nhìn lại, liền thấy từng ngọn đèn nhỏ liên tục vắt ngang mặt biển.

Có một người cá đến gần Nhạn Thanh, là một người cá vô cùng hoạt bát và cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng ánh mắt đối phương lại nhìn Bạch Ngôn bên cạnh cậu.

Cậu đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, không biết vì sao. Thế là cậu lén nhích mông, che đi tầm mắt đó.

Bạch Ngôn vờ như không nhìn thấy cử động nhỏ của cậu, nhưng lại không kiềm được mà cong khóe miệng.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở mang tên “Bà xã của anh thật đáng yêu”.

Nhạn Thanh thẫn thờ ngồi trên đuôi Bạch Ngôn, mặc cho hắn bảo vệ cậu chặt chẽ kỹ càng. Cậu sắp mất đi một trong những người quan trọng nhất trong đời cậu, nhìn y gả cho người khác, trở thành Long Hậu của một người đàn ông khác, vì con rồng kia mà sinh con cháu. Nhạn Thanh có vui vẻ đấy, vui vì cuối cùng Sơ Vân đã có nơi có chốn, không còn phiêu bạt nữa. Nhưng cậu vẫn cảm thấy mất mát, có lẽ tâm trạng này giống với bậc cha mẹ loài người khi gả con gái.

Nhạn Thanh nhìn ánh đèn trên ngọn hải đăng, nhớ lại câu chuyện của Bạch Ngôn.

Có một người ngu ngốc ở trên biển chờ người yêu của hắn quay về, từng năm từng năm, hắn cũng tự đốt một ngọn đèn hải đăng. Vì hắn sợ người yêu không tìm được đường về nhà.

Hắn si ngốc chờ đợi mãi, một năm lại một năm, hy vọng biến thành thất vọng.

Cho đến khi ngọn đèn nối liền vớimặt biển, trời xanh cũng bị hắn làm cảm động, cho hắn và người yêu gặp lại nhau lần nữa sau 3000 năm.

Bạch Ngôn nói người ngu ngốc kia chính là chủ nhân của vùng biển này, Long Quân cao cao tại thượng.

Rồng là sinh vật cổ xưa nhất ngày nay, có huyết mạch cổ xưa, có kiêu ngạo, mỹ lệ, xem thường.

Chưa từng có Long Hậu nào lại là một Hoa yêu thấp hèn.

Từ trước đến nay, bọn họ chỉ cưới người thuần huyết nhất, cao quý nhất làm Long Hậu, sau đó sinh con đẻ cái.

105.

Giọng kể chuyện của Bạch Ngôn như có ma lực, khiến đến giờ Nhạn Thanh vẫn không quên chuyện này.

Cậu không khỏi thương cảm cho vị Long Quân này, nhưng nói thương cảm cho Long tộc cao quý nhất khắp thiên hạ hình như có vẻ hơi buồn cười.

Bạch Ngôn nói: “Chờ đợi chính là sự tra tấn lòng người đáng sợ nhất trên đời.”

Nhạn Thanh tò mò nhìn hắn hỏi: “Anh chờ một người như vậy rồi sao?”

Người cá đang bơi bên chân cậu cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Ngôn, hiển nhiên cảm thấy hứng thú với câu hỏi này.

Bạch Ngôn trêu chọc người cá, khiến đối phương hưng phấn vung lên bọt nước.

Bọt nước trắng tinh khiến Nhạn Thanh ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được muốn vươn tay ra hứng lấy, bỗng Bạch Ngôn lên tiếng: “Từng chờ rồi, toàn tâm toàn ý chờ một người tròn 300 năm. Cậu ấy tỉnh lại, nhớ rõ tất cả, nhưng quên mất người yêu, quên mất họ từng yêu nhau, quên lời thề đến chết cũng không thay lòng giữa họ. Em nói xem, sao người ấy lại xấu xa như vậy, tàn nhẫn như vậy chứ?”

Nhạn Thanh khựng lại, như đột nhiên mất đi tất cả hô hấp, mê mang nhìn Bạch Ngôn.

Cậu trông thấy con ngươi đen như mực xinh đẹp của hồ ly nặng nề sâu lắng, giống nhu nam châm hút lấy cậu. Một cái tên nghẹn ngào trong lòng muốn phun ra, nhưng lại không dám mở miệng.

Nếu nói thương cảm cho Long Quân, vậy có phải người trước mặt càng đáng thương hơn không?

300 năm là một con số rất thần kỳ, nó khiến Nhạn Thanh tâm loạn như ma.

Vì thời gian cậu ngủ say, không nhiều không ít vừa đúng con số này.

Cho đến khi một tiếng “A!” vang lên, Nhạn Thanh lấy lại tinh thần, phát hiện đúng là cậu vừa kêu lên.

Bọt nước rơi xuống lòng bàn tay cậu, đau đớn kịch liệt lan tràn cả người. Dù bọt nước trắng tinh và mỹ lệ thế nào đi nữa thì đối với cậu, đó vẫn là chất độc trí mạng.

Vì diện tích bị nước ướt quá lớn, làn da trắng nõn của cậu nhanh chóng đỏ ửng, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắp.

Nhạn Thanh cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không thở nổi.

“Thanh Thanh!”

Dường như giọng nói kia còn đau đớn hơn cậu, cái đuôi vung lên, cơ thể cậu rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Lỗ tai Nhạn Thanh kề sát vào lồng ngực nơi trái tim của Bạch Ngôn, nghe tiếng tim đập kịch liệt, tâm trạng hoảng loạn của cậu đột nhiên bình tĩnh lại.

Cậu bỗng muốn làm nũng với người đàn ông trước mặt, mà thực tế thì cậu đã làm vậy.

Cơ thể đau đớn run lẩy bẩy, cậu dụi đầu vào ngực nơi trái tim hắn, cắn chặt răng, giọng nói run rẩy: “Hồ ly, em đau quá…”

106.

“Hồ ly thối, ta đau quá!”

“Bạch Ngôn, ngươi… Ngươi có yêu ta không?”

“A… Quá… quá sâu…. A a a, đồ hồ ly thối! Đại biến thái! A, ta không… không được…”

“Tam điện hạ, bắn bên trong, chẳng lẽ ngươi muốn ta sinh cục cưng cho ngươi?”

“Ta muốn ăn bánh hoa quế, chờ ngươi làm bánh hoa quế xong, ta sẽ trở về.”

Nhưng sau đó, Nhạn Thanh không trở về nữa.

___________________

Hồi nhỏ tui hay lấy muối rắc lên ốc ma trong sân rồi ngồi ngó nó xì nước, teo quắp lại….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện