Sau khi cố gắng kết nối các mạnh mối An Nhu nhíu chặt lông mày, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng kiếp trước của mình.
Khi đó, bữa ăn của Mạc Thành Hoàn không phải do đầu bếp riêng của Mạc gia nấu mà thuê chuyên gia dinh dưỡng về, bảo An Nhu nấu cho Mạc Thành Hoàn theo thực đơn và phương pháp mà chuyên gia dinh dưỡng đưa cho.
An Nhu chỉ nghĩ đây là giày vò mình, buổi sáng còn phải ngủ thiếu một giờ, hiện giờ nghĩ lại mới phát hiện chỗ nào cũng đều có vấn đề.
Những người sử dụng thủ đoạn làm tổn thương người khác thường sợ người khác sẽ sử dụng phương pháp tương tự để đối phó với mình, đặc biệt là trong trường hợp ăn uống khó lòng phòng bị.
Chẳng lẽ...!kiếp trước, Mạc Thịnh Khang dùng cách này để đối phó ông cụ Mạc bị bệnh trên giường, hoặc là cái chết của Mạc Thịnh Hoan ở kiếp trước cũng liên quan đến chuyện này.
Dù sao thì bếp riêng của Mạc gia trong thời gian đó chỉ giao cơm cho ông cụ Mạc và Mạc Thịnh Hoan.
Khi Mạc Thịnh Hoan và ông cụ Mạc qua đời, lấy được nhà họ Mạc vào tay Mạc Thịnh Khang, lo lắng những người khác sẽ dùng cách tương tự để đối phó với con trai mình nên rất có thể đã cách chức đầu bếp riêng và để Mạc Thành Hoàn chỉ ăn cơm do An Nhu làm.
Hèn gì kiếp trước An Nhu không biết gì về chuyện bếp riêng của nhà họ Mạc, kiếp này ở bên cạnh Mạc Thịnh Hoan mới biết nhà họ Mạc còn có bếp riêng.
An Nhu càng nghĩ lại càng nhận ra những chi tiết nhỏ của kiếp trước đều che giấu một bóng đen to lớn vô cùng chấn động ở phía sau.
Cùng thời gian, xảy ra ở hai kiếp, cùng một nhân vật kỳ lạ xuất hiện ở hai thế giới, chính là một chuyên gia dinh dưỡng cao cấp.
Ở kiếp trước chuyên gia dinh dưỡng mà An Nhu gặp là một phụ nữ trung niên cao gầy, tao nhã, hình như vừa trải qua phẫu thuật thẩm mỹ mặt, không nhìn ra số tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt.

Bà ta đã dạy cho An Nhu cách nấu nướng mà vẫn giữ được chất dinh dưỡng, lại còn đích thân giải thích về sự phối hợp dinh dưỡng trong bữa ăn cho Mạc Thành Hoàn.
Ấn tượng của An Nhu về bà ta là sự chuyên nghiệp và tỉ mỉ, bà ta không chỉ phụ trách chế độ ăn uống của Mạc Thành Hoàn mà còn phụ trách cả cho vợ chồng Mạc Thịnh Khang.

An Nhu thường xuyên gặp chuyên gia dinh dưỡng ở nhà Mạc Thịnh Khang, lúc ấy cũng không cảm thấy lạ gì.
Bây giờ suy nghĩ lại, sau khi nhà Mạc Thịnh Khang có được Mạc gia trong tay thì đương nhiên Mạc Thịnh Khang sẽ nhận mẹ ruột của mình về để đoàn tụ, thân phận của một chuyên gia dinh dưỡng có thể nói là một vỏ bọc hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây An Nhu hơi dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phụ bếp: “Anh đã gặp chuyên gia dinh dưỡng cao cấp đó chưa?”
Phụ bếp gật đầu: “Tôi gặp rồi.”
“Miêu tả cho tôi.” An Nhu hít sâu một hơi.
“Bà ấy, khi bà ấy mới tới tôi nghĩ chỉ bốn mươi năm mươi tuổi thôi, nhưng thầy tôi nói là nhìn người là biết ngay đã phẫu thuật thẩm mỹ, có thể còn già hơn so với vẻ ngoài.” Anh ta không biết phải diễn tả như thế nào.

“Bà ấy trông rất chuyên nghiệp.

Tôi nghe những người khác ở trong bếp nói là bà ấy làm việc ở nước ngoài rất tốt, đến đây làm bằng thực lực.”
Nghe những lời mô tả này, An Nhu đã có thể cơ bản chắc chắn rằng chuyên gia dinh dưỡng cao cấp trong bếp riêng của Mạc gia chính là chuyên gia dinh dưỡng của gia đình Mạc Thịnh Khang ở kiếp trước!
Rất có thể chính là Tôn Kiều Lan kia!
“Anh có thể liên lạc với thầy anh không?” An Nhu ổn định tâm tình: “Để ông ấy bí mật đến đây một chuyến, đừng nói cho người khác.”
Người phụ bếp hơi do dự, lấy điện thoại di động ra, chần chừ gõ chữ.
“Không phải là tìm thầy anh tới để trách cứ đâu.” An Nhu nói thêm: “Tôi cần thầy anh giúp một việc.”
Phụ bếp nghe vậy liền gõ nhanh trên điện thoại, vài giây sau đã gửi tin nhắn đi, cuối cùng còn không quên ngẩng đầu nhìn An Nhu nở một nụ cười ngượng ngùng ngốc nghếch.
Mùi canh gừng bay tới, An Nhu nhăn mũi nhìn Mạc Thịnh Hoan bưng bát canh gừng bốc khói đi tới.
“Hơi nóng” Mạc Thịnh Hoan thổi nhẹ canh gừng rồi đặt trước mặt An Nhu.
“Anh Mạc, anh tự làm sao?” Mắt An Nhu sáng lên, cúi đầu cẩn thận ngửi thử.
Vị cay của gừng xộc lên mặt, kèm theo vị ngọt, hơi nóng phả vào mặt An Nhu.
“Để nguội đã.” An Nhu thổi bên cạnh bát, cẩn thận nếm thử một ngụm, phát hiện không cay như mình tưởng, lại hơi ngọt.
“Đây là nước gừng đường đỏ sao? An Nhu nhìn nước chỉ có màu vàng nhạt của gừng, không có màu nâu đỏ mà đường nâu sau khi nấu cùng sẽ có.
“Đường trắng với gừng.” Mạc Thịnh Hoan lấy điện thoại di động ra, trong đó là đoạn ghi chép sau khi trò chuyện với bác sĩ.
“Đường đỏ lưu thông máu.” An Nhu vừa đọc vừa xem: “Uống nhiều sẽ dẫn đến máu chảy loạn, cũng không nên cho quá nhiều gừng, chỉ cần lượng vừa đủ là được.”
Mang thai dường như không thể ăn quá nhiều thứ gì.
An Nhu thở dài thổi canh gừng, trong lúc chờ thầy của người phụ bếp trả lời thì nếm nước gừng, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp An Nhu mới ngẩng đầu uống hết canh gừng trong bát.
Dốc ngược chiếc bát rỗng không một giọt nước nào còn sót lại, An Nhu đưa chiếc bát rỗng cho Mạc Thịnh Hoan, dùng mu bàn tay lau miệng, cực kỳ ngầu.
Mạc Thịnh Hoan cầm lấy chiếc bát đã cạn, ngồi bên cạnh, mắt cụp xuống sờ nhẹ vào bụng An Nhu.

“Không sao đâu, đau bụng đã khỏi rồi, uống bát canh gừng này của anh xong là sẽ không sao nữa.” An Nhu an ủi Mạc Thịnh Hoan: “Con anh cũng kiên cường như anh, bác sĩ nói rồi mà, không có việc gì đâu.”
Mạc Thịnh Hoan vẫn đặt tay lên bụng An Nhu, hơi nhướng mắt lên, cúi người hôn vào má An Nhu.
Dường như Mạc Thịnh Hoan vẫn còn đang lo lắng, một tay cầm lấy điện thoại của An Nhu, vặn to âm lượng, sau đó lại lấy điện thoại của mình ra thao tác vài lần.
[Tài khoản Alipay, 50.000 tệ.]
Giọng nữ ngọt ngào vang lên, một lúc sau An Nhu liền cảm giác được trong bụng mình có chuyển động, giống như chim nhỏ đang vỗ cánh.
Rất tốt, không có việc gì.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan khẽ động, hôn lên trán An Nhu rồi bưng bát trống không vào bếp.
An Nhu liếc nhìn số dư của mình, rồi sờ bụng.

Cũng mạnh mẽ gớm lắm, chưa sinh ra mà đã kiếm được cả bộn tiền cho cha mình rồi.
Người phụ bếp nhỏ đứng một bên, giả vờ như bị mù.
Vốn dĩ thím Dương muốn giúp Mạc Thịnh Hoan nấu canh gừng, nhưng Mạc Thịnh Hoan rất căng thẳng, thậm chí không cho bà đụng vào bát, bà cũng không còn cách nào khác đành phải đứng sang một bên nhìn Mạc Thịnh Hoan tự tay rửa cái bát nước gừng An Nhu đã uống xong, bỏ vào trong tủ khử độc.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên, thím Dương vội vàng ra mở cửa, người đàn ông trung niên thở hổn hển đứng ngoài cửa, trông vẻ mặt rất chật vật.
“Xin lỗi, đây có phải là nhà của cậu An không?”
“Thầy!” Người phụ bếp nghe thấy giọng nói của thầy mình liền vui vẻ đi tới.
Thím Dương mời người đàn ông trung niên vào.

Người đàn ông lo lắng tháo giày rồi cẩn thận bước vào phòng.
“Cậu An.” Người phụ bếp vui vẻ giới thiệu với An Nhu: “Đây là thầy của tôi, Hồng Vệ Đông! Thầy đã nấu món Tứ Xuyên gần hai mươi năm rồi, đã từng giành được giải thưởng đầu bếp nấu “Món Tứ Xuyên đời mới”!”
Người đàn ông trung niên đỏ mặt, vỗ vào người học trò của mình, ý bảo anh ta mau chóng im lặng.

“Đầu bếp Hồng.” An Nhu đứng lên cười với người đàn ông trung niên: “Trước hết phải nói rõ, tôi không tìm ông vì muốn làm phiền, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ.”
“Cậu cứ gọi tôi là ông Hồng là được!” Hồng Vệ Đông cảm thấy không được tự nhiên: “Nếu có chuyện gì cần tôi làm thì cậu cứ nói đi.”
“Vậy thì, thầy Hồng.” An Nhu chỉ vào bát canh trên bàn còn chưa cất đi: “Đến ăn thử món canh này đi.”
Hồng Vệ Đông nhìn thoáng qua đã biết là món mình làm, nghĩ có chuyện không hay nên sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, cầm lấy thìa nhấp thử một ngụm.
An Nhu nhìn Hồng Vệ Đông tiếp tục nếm thêm một thìa, vẻ mặt căng thẳng, Mạc Thịnh Hoan đi ra từ phòng bếp, đứng bên cạnh An Nhu.
“Cậu An, cậu Thịnh Hoan.” Hồng Vệ Đông sắc mặt khó coi đặt chiếc thìa xuống, đối mặt với hai người.
“Tôi làm ra món canh không phải thế này.

Có người cho thêm mắm cua vào, còn cho một ít nước cốt chanh vào để khử mùi mắm cua.” Hồng Vệ Đông cau mày nhìn hai người đối diện, ánh mắt thấp thỏm.
Liệu họ có tin ông không? Ông thực sự không cho thêm mắm cua là một thứ đồ ăn rất lạnh.

Cậu An đang mang thai, cho thêm thứ này không khác có chủ ý hại người!
“Tôi cũng nghĩ là ông sẽ không phạm phải loại sai lầm này.” An Nhu nói giọng ôn hòa: “Cho nên tôi muốn hỏi ông, còn có ai được tiếp cận đồ ăn ông đã làm rồi không?”
Hồng Vệ Đông cố gắng suy nghĩ: “Sau khi nấu xong món canh thì phòng bếp sẽ để lại một phần, lúc đó chắc chắn vẫn còn đúng.”
“Tôi luôn phụ trách việc giao thức ăn, đảm bảo là không hề động vào thức ăn, vì sau khi làm xong túi thức ăn sẽ được niêm phong, khi tôi giao thức ăn thì cái niêm phong vẫn còn nguyên vẹn!” Người phụ bếp vội vàng bổ sung..
“Nếu hai người không có vấn đề gì, vậy thì chuyên gia dinh dưỡng có thể tiếp cận với đồ ăn của tôi không?” An Nhu tiếp tục hỏi.
“Cái này….” Hồng Vệ Đông nghĩ xong liền gật đầu: “Có khả năng, bởi vì nhà bếp phải giao hai phần đồ ăn, cơ bản phục vụ hai bữa ăn cùng một lúc, đồ của ông chủ sẽ giao cho chuyên gia dinh dưỡng xem qua, thỉnh thoảng bà ấy sẽ nếm thử một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì đồ ăn sẽ được đóng gói kỹ càng và được phụ bếp mang đi.
Trong giai đoạn này chuyên gia dinh dưỡng hoàn toàn có cơ hội tiếp xúc các món ăn của cậu.”
“Vậy được rồi.” An Nhu suy tư một lát rồi nói: “Chuyên gia dinh dưỡng đã phụ trách mấy bữa cơm của ba tôi rồi?”
“Khoảng một tuần.” Hồng Vệ Đông nhớ rõ: “Bà ấy mới tới đây, bởi vì bệnh tình của ông chủ cần phải làm đồ ít béo và ít muối nên mới tuyển bà ấy đến.”
An Nhu cụp mắt, cậu cũng bắt đầu có cảm giác khó chịu trong hai ngày nay, ngủ không được ngon giấc.
Có thể là cậu đã ăn nhiều hơn một bữa “thêm đồ”, nhưng vì có lẽ liều lượng trước đó còn ít nên mãi đến hôm nay An Nhu uống nước canh nấu lặp lại mới tự mình nếm ra.
Thả mắm cua vào thôi chưa đủ, còn có thể cho thêm nước cốt chanh để khử mùi thì cũng quá lợi hại đấy.
Đúng lúc cậu uống xong canh liền đau bụng, nếu vào lúc bình thường sau khi đi vệ sinh thấy đã tốt rồi thì có lẽ cậu cũng không quan tâm lắm chứ đừng nói đến chuyện đi bệnh viện khám.
“Thầy Hồng” An Nhu ngẩng đầu: “Ông và chuyên gia dinh dưỡng này có mâu thuẫn gì phải không?”

“Ừ..

có một chút.” Hồng Vệ Đông nhìn bát canh của mình, không khỏi nắm chặt tay: “Nhưng bà ấy cũng không thể làm như vậy được!”
“Bà ta không phải chỉ muốn trả thù ông đâu.” An Nhu suy nghĩ, cố không làm lộ tình hình.
“Có thể bà ta đã bị đối thủ của tôi phái đến, cố ý xuống tay với tôi.”
Hồng Vệ Đông nghiến răng giận dữ: “Bà ta làm thế là một hòn đá ném hai con chim!”
“Nhưng bây giờ chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào về việc bà ta ra tay.” An Nhu ngước mắt lên nhìn Hồng Vệ Đông: “Cho nên tôi có thể nhờ Thầy Hồng và anh phụ bếp giữ bí mật chuyện này trước, đồng thời hỗ trợ thu thập bằng chứng trong nhà bếp giúp tôi không?”
Hồng Vệ Đông ngẩn người, suy nghĩ một lát, chân tay luống cuống.
“Cả đời tôi chỉ biết nấu ăn thôi.

Tôi chưa làm qua iệc này bao giờ.

Tôi không biết thu thập chứng cứ là phải bắt tại trận, hay là...”
“Về sau tôi sẽ không ăn những món do nhà bếp riêng gửi đến nữa, nhưng tôi vẫn sẽ để nhà bếp giao đồ đến.

Theo như những gì ông đã nói, nếu bắt được bà ta một lần sẽ không thể kết tội gì cả.

Bà ta có thể có cả trăm cách ngụy biện, vì vậy hãy chú ý đến những bằng chứng vô cùng xác thực khác.”
An Nhu cười: “Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn là trong nhà bếp riêng có camera, nhưng chắc là còn chưa đủ hoàn thiện, để nhân viên công tác đi trang bị thì sẽ quá ầm ỹ.”
Vì vậy, đối với những điểm mù mà máy quay không quay được thì tôi nhờ hai người giúp đỡ, tôi có đầy đủ thiết bị ở đây.”
“Tôi có thể!” Phụ bếp vui vẻ giơ tay lên, anh ta hiểu được hàm ý của An Nhu.
Quan sát chặt chẽ chuyên gia dinh dưỡng là cái camera giám sát hình người, thêm cả thiết bị để lưu bằng chứng, quá hoàn hảo.
“Tôi, tôi cũng sẽ chú ý, tránh cho trong phòng bếp vẫn còn người giúp việc cho bà ta.” Hồng Vệ Đông lau mồ hôi trên trán, ông chưa bao giờ tưởng tượng được mình chỉ làm đầu bếp thôi mà còn có thể làm việc nội ứng bán thời gian thế này, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện