Sau khi trói mình lại, An Nhu đột nhiên nhớ ra hình như cậu quên đưa chìa khóa phòng cho Mạc Thịnh Hoan rồi.
Làm sao anh có thể vào mà không có thẻ phòng được.
Vươn tay cố gắng với lấy nút thắt mà tự mình buộc trái tay, nhưng lại phát hiện ra mình quá thành thật, sợ dây bị lỏng trong lúc chơi đùa nên thắt liền mấy nút.
An Nhu hì hà hì hụi một lúc lâu, cuối cùng đã gỡ được một nút thắt, còn hai nút nữa.
Hít một hơi thật sâu, An Nhu cố gắng gỡ hai nút thắt còn lại, mồ hôi đầm đìa khắp người, nhưng vừa cởi xong đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
"Xin hỏi là phòng này..."
"Đúng...!người yêu tôi đặt, tôi quên lấy thẻ phòng...!Đã kiểm tra chứng minh thư rồi..."
Giọng nói bên ngoài chỉ loáng thoáng, nhưng với nỗ lực của An Nhu, cậu vẫn nghe ra được điều gì đó.
Quả nhiên mình đã đánh giá thấp chú rồi, không đưa thẻ phòng hoàn toàn không thành vấn đề!
An Nhu nhìn nút thắt bị mình cởi ra, thở dài, nhanh chóng nới lỏng nút thắt.
“Cảm ơn.” Cửa vừa mở, giọng nói từ bên ngoài vọng vào rõ ràng.
Tiếp theo là tiếng đóng và khóa cửa vang lên, An Nhu hít một hơi thật sâu chuẩn bị nhanh chóng nhập vai.
Mình là tù binh, mình là tù binh...
Bước chân càng lúc càng gần, An Nhu ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang mở cửa, tay xách một chiếc vali da màu đen, ánh mắt lãnh đạm quét qua mình.
An Nhu mím môi, thấy Mạc Thịnh Hoan không nói lời nào, đi thẳng tới, kéo rèm cửa, bật đèn trong phòng lên, ánh sáng làm An Nhu hơi lóa måt.
Mạc Thịnh Hoan đặt vali xuống, lấy từ trong túi áo khoác ra một đôi găng tay mỏng màu trắng, đứng trước mặt An Nhu, chậm rãi đeo vào.
Ngón tay mảnh khảnh đốt xương rõ ràng, xỏ vào bao tay lại gợi cảm đến không ngờ, An Nhu cố gắng giữ im lặng, trong trường hợp này, ai lên tiếng trước sẽ thua cuộc.
Địch không động đậy, ta cũng không nhúc nhích.
Mạc Thịnh Hoan đi vòng quanh cậu thiếu niên đang bị trói trên ghế, bước thong thả một vòng.
An Nhu vẫn giữ bình tĩnh, khi cảm nhận được Mạc Thịnh Hoan đi đến phía sau mình, một tiếng cười khẽ mang theo vẻ giễu cợt vang lên.
An Nhu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sợi dây buộc trên người hơi siết chặt lại, chỗ cổ tay lắc lư mấy bận, nếu đoán không sai thì thủ lĩnh quân địch đã lại thắt thêm vài nút rồi!
Nghĩ đến nút thắt vừa rồi cậu phải rất vất vả mới gỡ được, bây giờ còn buộc chặt hơn nữa, tay An Nhu lại nhức nhối, lòng càng tăng thêm phiền muộn không thể giải thích được.
Biến sự bất mãn của mình với nút thắt dây thừng thành cảm xúc của màn biểu diễn, An Nhu cười khẩy, quay lại nhìn thủ lĩnh kẻ thù phía quân địch sau mình.
"Sao, ở đây canh giữ nghiêm ngặt thế mà vẫn sợ tôi bỏ chạy à?"
Mạc Thịnh Hoan không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt An Nhu, ngón tay đeo găng khẽ vuốt lưng An Nhu, chạm vào gáy cậu.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng, gáy cậu như bị họng súng áp vào, adrenaline của An Nhu tăng vọt, khát vọng sinh tồn khiến cậu buộc phải cắn răng ngậm miệng.
Lần này, dường như Mạc Thịnh Hoan nhập vai vô cùng.
An Nhu không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Mạc Thịnh Hoan trong dáng vẻ này thực sự rất xinh đẹp!
Bên trong lớp áo khoác dạ màu đen là một bộ âu phục đẹp không tì vết, bờ vai rộng, eo hẹp cùng đôi chân dài và thẳng.
Khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững không vướng bụi trần, dáng điệu thanh lịch, cao ngạo.
An Nhu chợt thấy hối hận vì nếu giao kịch bản tù binh cho chú, còn mình làm thủ lĩnh quân địch thì tuyệt biết mấy.
Có thể chơi anh suốt cả đêm.
Ơ khoan.
An Nhu đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Không phải chú cũng nghĩ như vậy chú?
An Nhu bắt đầu lo lắng cho cái eo của mình.
Mạc Thịnh Hoan không nói lời nào, chỉ thờ ơ lấy từ trong túi áo khoác ra một con dao găm.
An Nhu đã từng nhìn thấy con dao găm đó, nó mảnh và sắc bén, Mạc Thịnh Hoan đã từng dùng để mở bưu kiện cho cậu trước đây.
Ngày thường không để ý, nhưng khi con dao găm chạm vào cổ, hơi thở của An Nhu chợt trở nên gấp gáp, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn khó có thể kìm nén.
Những người từng vật lộn vượt qua ngày tận thế luôn có cảm thế giới yên bình này khá uể oải.
Chỉ có cảm giác nguy hiểm một lần nữa ập đến này mới khiến An Nhu cảm thấy hưng phấn trong từng chân tơ kẽ tóc trên cơ thể.
Con dao găm lành lạnh nhẹ nhàng trượt xuống, lướt qua bộ quần áo đen của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan nhìn xuống dưới, như thể đã thấy thứ gì đó thú vị.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỗ hơi gồ lên trên chiếc quần bó màu đen bị miết nhẹ.
An Nhu hít vào một hơi lạnh, kìm nén âm thanh sắp phát ra khỏi cổ họng.
“Kích động...!lắm à?” Mạc Thịnh Hoan nhướng mi, trong đôi mắt đen như mực là cảm xúc u tối.
“Nếu tôi cầm dao găm lắc lư lung tung trên người anh, anh cũng kích động thôi.” An Nhu ổn định giọng nói, ánh mắt kiên định.
Khóe môi Mạc Thịnh Hoan hơi nhếch lên, anh cúi người xuống, rạch ống quần của An Nhu.
"Đã lâu rồi tôi không gặp kiểu như cậu."
“Kiểu gì?” An Nhu nghiến răng nhìn ống quần mình bị rạch ra, xé rách vứt sang một bên.
Bàn tay đeo găng của thủ lĩnh quân địch nhẹ nhàng vỗ về bộ phận đó của tên tù binh, ánh mắt khám phá với vẻ vui thích.
"Không rõ ràng sao?"
Điểm yếu nằm trong tay đối phương,
An Nhu bất giác rùng mình, không phân biệt được đó là cảm giác hưng phấn do sợ hãi và tình yêu mang lại, hay là phản ứng sinh lý bình thường.
“Cậu là kiểu tôi thích.” Thủ lĩnh quân địch vén nhẹ tóc của tên tù binh bằng một tay, không ngừng áp sát tên tù binh, thở đều đặn bên tai tù binh.
Mặt An Nhu bất giác đỏ bừng, cảm giác tê dại bên tai theo gáy và sống lưng nhanh chóng lan xuống dưới.
Rõ ràng là gã thủ lĩnh quân địch này không hành động theo thông lệ.
Tù nhân đã sắp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà anh vẫn không hỏi mật mã là gì.
Đột nhiên dái tai bị liếm nhẹ, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong tình huống cảnh giác cao độ, An Nhu run rẩy không ngừng.
Bên tai vang lên một tiếng cười trầm thấp, rõ ràng là đang giễu cợt.
"Mới đó mà đã không chịu được nữa à?"
Mặt An Nhu đã nóng bừng bừng, không biết tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy.
An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đút tay vào túi áo khoác, lấy ra một dải khăn dài màu đen.
Đây là món đồ An Nhu đã từng mua, bịt mắt Mạc Thịnh Hoan lại để tạo bất ngờ cho anh trong bữa tiệc sinh nhật, sau khi dùng xong cũng quên mất đã để ở đâu, An Nhu cứ tưởng nó đã bị mất.
Không thể nào ngờ!
Nó nằm trong tay Mạc Thịnh Hoan.
Còn cất giữ rất lâu nữa!
An Nhu nhìn dải khăn, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt An Nhu bị bịt lại, An Nhu đã từng thử độ che phủ của chiếc khăn này, rất chắc chắn!
Không hiểu vì sao, An Nhu lại cảm thấy lại có cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Khi tầm mắt bị bịt kín, các giác quan khác sẽ rất nhạy cảm, An Nhu gần như có thể cảm nhận được tiếng thở bên má mình.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Giọng tên tù binh trẻ tuổi hơi run lên, như thể đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.
Điều đáp lại cậu là cảm giác bàn tay đeo găng trượt trên da.
Vừa ê vừa ngứa.
Trong bóng tối, An Nhu cảm thấy những ngón tay của người kia như đang chơi đàn, nhẹ nhàng và chậm rãi.
An Nhu cắn chặt môi dưới, cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh.
Một bàn tay giữ lấy quai hàm của An Nhu, cứu bờ môi dưới ra khỏi hàm răng.
Môi chạm vào sự mềm mại quen thuộc, vốn dĩ An Nhu muốn giữ vững phòng tuyến cuối cùng của tên tù binh, nhưng không hiểu sao lại thả lỏng hàm răng, mặc cho đối phương chiếm đoạt không gian trong miệng.
Nụ hôn mãnh liệt và hung hãn đến mức An Nhu thở không ra hơi, không biết làm thế nào mà dây thừng trên người đã được điều chỉnh, cơ thể An Nhu trượt xuống, nhưng hai tay vẫn bị trói cực kì chặt.
Thân trên của An Nhu gần như nằm thẳng trên ghế, hai chân quỳ trên mặt đất trước ghế, An Nhu cảm thấy đầu gối của mình được đệm bằng một thứ gì đó giống như gối, sau đó hai chiếc gối tách ra hai bên.
An Nhu nghe thấy âm thanh tinh tế phát ra khi thắt lưng kim loại của thủ lĩnh quân địch va chạm.
Tuy hơi mất tập trung nhưng An Nhu vẫn phải nhắc nhở đạo cụ của trò chơi hai người ở đâu.
Bây giờ hai đứa con đã không thể cáng đáng nổi rồi, nếu thêm một đứa nữa thì chết thật mất.
Đây là lần đầu tiên thử tư thế này trong trò chơi hai người.
Cánh tay An Nhu hơi đau, sau vài tiếng rên, cảm thấy dây trói trên người đột nhiên lỏng ra, vị trí cánh tay cũng đã được thay thế, tiếp đến là cổ tay bị trói lại.
Hai người họ đã lâu không chơi trò hai người, thực sự thấu hiểu sâu sắc thế nào là tiểu biệt thắng tân hôn.
Trên ghế không thỏa thuê, An Nhu được bế lên giường, hai tay bị trói ở đầu giường, kêu đến khàn cả tiếng.
Thủ lĩnh quân địch này thật sự ác độc, rõ ràng không phải đến để hỏi mật mã!
An Nhu mang theo một hộp ba con sói mà không đủ, cũng may thủ lĩnh quân địch cũng đã chuẩn bị, lấy ra một bộ đạo cụ trò chơi từ chiếc két sắt nhỏ màu đen.
Kê một chiếc gối dưới eo, An Nhu lắc đầu cọ vào dải khăn đen buộc quanh mắt, từ xa có thể nhìn thấy quyển sổ mật mã và kịch bản trong chiếc két sắt màu đen.
Thủ lĩnh quân địch có ý đồ khác, vậy thì đừng trách tù binh trẻ tuổi nhắm trúng mục tiêu.
Tù binh trẻ tuổi quắp vào thắt lưng của thủ lĩnh quân địch, như một con yêu tinh trêu người, khuôn mặt đỏ bừng sau khi gồng mình chống đỡ để thủ lĩnh quân địch được thỏa mãn.
“Cởi, cởi tay ra.” Tên tù binh trẻ tuổi đáng thương van xin.
Nhìn thấy cổ tay cậu bị xây xát đỏ ửng, rõ ràng thủ lĩnh quân địch đã động lòng trắc ẩn, cởi dây trói, ngay sau đó, tên tù trẻ tuổi lao thẳng đến két sắt, suýt chút nữa không đứng vững được vì đôi chân mềm nhũn, nhưng cuối cùng vẫn lấy được cuốn sổ mật mã trong tay.
Chân An Nhu hơi run, cậu nở một nụ cười tự mãn, cầm sổ mật mã hớn hở khoe với Mạc Thịnh Hoan.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan đặt trên người cậu thiếu niên, anh xoay người nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho An Nhu.
Dựa vào tường về lại giường, giọng của An Nhu đã khàn đặ rồi.
“Có nguyện vọng gì?” Mạc Thịnh Hoan bước tới, đỡ An Nhu bằng một tay.
"Việc học của hai con sau này..." An Nhu hắng giọng, nhưng vẫn khàn khàn.
“Anh phụ trách.” Mạc Thịnh Hoan ôm vai An Nhu, ép An Nhu nằm yên.
An Nhu thở hắt ra, thả lỏng người nhập mật mã vào cuốn sổ mật mã, mở sổ ra xem thì phát hiện những thứ mình giấu trong đó đã biến mất.
“Hả?” Bất chấp cái lưng đau, An Nhu lập tức ngồi bật dậy, mắt mở to.
“Đang tìm thứ này à?” Mạc Thịnh Hoan nhướng mày, xuống giường lấy ra một bức ảnh từ xấp giấy viết thư có sẵn kịch bản.
Trên đó là bức ảnh chụp An Nhu mặc trang phục người hầu đeo tai mèo và đang soi gương.
"Anh.." An Nhu kinh ngạc nhìn quyển sổ mật mã trong tay mình: "Anh không biết mật mã, làm thế nào mở ra được?"
Mạc Thịnh Hoan cầm giấy viết thư có sẵn kịch bản rồi đưa cho An Nhu xem.
Lúc đó, An Nhu mới nhận ra một lớp bút chì mỏng tô lên tờ giấy viết thư, làm lộ ra nội dung của bản nháp trước đó.
Ở phần bị tô có dòng chữ ghi mật mã, đó là kỷ niệm ngày cưới của hai người.
“Bất cẩn quá mà.” An Nhu mím môi, không ngờ mình tốn bao công sức lấy lòng, đến mức suýt làm hỏng cái thắt lưng nhỏ nhắn.
Vậy mà đối thủ đã giành chiến thắng từ lâu.
“Dám chơi dám chịu” An Nhu thở dài, nằm xuống, nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Nói đi, anh có nguyện vọng gì?"
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười, thì thầm vào tai An Nhu.
“Không được, mỗi tuần một lần thì chết mất.” An Nhu mím môi, cảm thấy với lượng tiêu hao hôm nay, bồi bổ một tuần cũng chưa chắc đã hồi phục được.
“Hai tuần.” Mạc Thịnh Hoan lùi lại một bước.
Mắt An Nhu chuyển động: "Một tháng hai lần thì sao?"
Mười bốn ngày với mười lăm ngày, chênh lệch một ngày vẫn có thể chấp nhận được.
Tên tù binh trẻ tuổi và thủ lĩnh quân địch vui vẻ đạt được thỏa thuận, ôm nhau ngủ trong chăn.
“Ông xã, lúc cầm dao găm anh hung dữ quá.” Tù binh trẻ tuổi không khỏi nhớ lại.
“Lần sau cho em mượn.” Thủ lĩnh quân địch rất dễ tính.
"Em cũng muốn bịt mắt rồi làm, cho em mượn cả tấm khăn kia nữa đi."
"...!Được."
"Em có thể mua còng tay tình thủ không?"
"...!Ngoan, ngủ đi."