Nhìn thấy bộ dáng Nhan Hạ và Thời Hi Diễn phối hợp nhịp nhàng, Quý Lăng càng thêm bực bội.
Đồng thời, anh ta cũng bắt đầu sinh ra ác cảm với Thời Hi Diễn.
Anh ta cau mày nhìn Thời Hi Diễn nói, "Giữa tôi và Hạ Hạ có chút hiểu lầm, không phiền Thời đỉnh lưu phải nhọc lòng."
Ý anh ta là muốn Thời Hi Diễn đừng quản nhiều vào chuyện của người khác.
Thời Hi Diễn nhún vai, "Câu này không đúng."
Anh nói một cách đường đường chính chính, "Hạ Hạ là ân nhân cứu mạng của tôi, chuyện của cô ấy giờ là chuyện của tôi."
Quý Lăng nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Vì thế anh càng khó chịu hơn.
Anh một chút không hề hi vọng Nhan Hạ trở thành ân nhân cứu mạng của Thời Hi Diễn và có liên quan đến anh ta.
Lần này anh càng không muốn đối phó với Thời Hi Điễn.
Anh nhìn sang Nhan Hạ và giải thích, "Vừa nãy anh không có ý nói rằng em sai, chỉ là mong mọi người có thể lịch sự và hoà nhã (hoà thuận) chút."
Nhan Hạ bình thản đáp: "Chỉ cần các người không chủ động khiêu khích tôi là được."
Bọn họ không đến tìm cô kiêu kích thì hiển nhiên cô sẽ không chủ động kiếm chuyện trong buổi phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu chủ động đưa đến cửa tìm ngược thì cô cũng sẽ không khách khí.
Quý Lăng hiểu rõ Nhan Hạ, và có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, "Sẽ không đâu."
Anh sẽ nói riêng với Cố Diệp Du, bảo cô ấy đừng chủ động gây sự với Nhan Hạ nữa.
Dù sao, bây giờ Nhan Hạ đến mặt mũi của anh ta và Cố Diệp Ngọc cũng không cho.
Nếu không muốn mọi chuyện ầm ĩ đến mức quá khó coi, thì chỉ còn cách lùi một bước.
Cố Diệp Ngọc định nói thêm điều gì đó, nhưng Cố Diệp Du đã kéo tay áo anh ta.
Đổi lại bình thường, Cố Diệp Du hiển nhiên là rất thích nhìn thấy Cố Diệp Ngọc mở miệng dạy dỗ Nhan Hạ.
Nhưng lần này, cô ta lại sợ Cố Diệp Ngọc chọc giận Nhan Hạ, đem cô ấy làm tức giận, thì Nhan Hạ sẽ đem đoạn ghi âm hôm đó phát ra ngoài.
Cố Diệp Ngọc trái lại không sợ mọi người biết về mối quan hệ giữa anh ta và Nhan Hạ.
Nhưng vì Cố Diệp Du, nên anh ta vẫn nhịn lại, đồng thời đem những lời anh ta muốn nói nuốt xuống.
Một lúc sau, sân nhỏ rơi vào yên lặng không tiếng động.
Đạo diễn cũng biết rằng cứng quá thì gãy.(không nên đẩy sự việc đi quá xa)
Trong buổi phát sóng trực tiếp, không thể để bầu không khí ngượng ngùng kéo dài như vậy.
Vì thế, ông ấy cười và nói: "Đúng rồi, tôi có một việc cần thông báo với mọi người."
Sâm xinh đẹp
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ấy, "Có chuyện gì vậy đạo diễn?"
"Như các bạn đã biết, trong làng hầu hết là người già và trẻ em, vì vậy tổ chương trình muốn vào ngày cuối cùng ở đây, tổ chức một hoạt động ở trong thôn."
"Các bạn chuẩn bị tiết mục để người trong thôn cùng nhau vui vẻ."
"Đến lúc đó, tổ chương trình chúng tôi sẽ trao cho mỗi người dân trong thôn một bông hoa đỏ nhỏ, để họ bỏ phiếu cho các bạn."
"Nhóm nào nhận được nhiều hoa đỏ nhất, tổ chương trình sẽ thỏa mãn một yêu cầu của các bạn."
Đây chính là ý muốn tạo ra chủ đề.
Tô Cẩm hỏi: "Cần chuẩn bị tiết mục gì? Có quy định gì không?"
Đạo diễn lắc đầu, "Không có quy định gì cả, các bạn tự bàn bạc với nhau là được."
"Chỉ cần làm cho người dân trong làng thích là được rồi."
Tiếp theo, bốn người nhóm Nhan Hạ dời bước vào phòng, thảo luận xem cần chuẩn bị tiết múc như thế nào mới tốt.
Bốn người Cố Diệp Ngọc cũng cùng nhau trở về phòng để bàn bạc.
Cố Diệp Du muốn thể hiện bản thân nên cô ta chủ động đề nghị rằng cô ta có thể múa một điệu múa cổ điển. Cũng có thể đàn một khúc đàn cổ.
Tống Dịch Nhàn nói rằng cô ta có thể hát một bài.
Cố Diệp Ngọc giỏi hát và nhảy, nên anh ta có thể một mình vừa hát và nhảy một ca khúc.
Quý Lăng cũng đã từng phát hành bài hát, nên anh ta đề xuất sẽ hát một bài.
Nhóm của bọn họ có thể biểu diễn năm tiết mục.
Một bên khác
Thời Hi Diễn nhìn mọi người và hỏi: "Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì?"
"Tôi nghĩ rằng hát và nhảy gì đó, thì người dân trong thôn không nhất định sẽ thích."
Tô Cẩm tán thành, "Khán giả chủ yếu là người già và trẻ em, có lẽ biểu diễn ảo thuật sẽ được yêu thích hơn là hát và nhảy."
Ân Vi Vi ban đầu cũng muốn hát.
Nghe họ nói vậy, cô ấy cũng thấy có lý, "Vậy chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận, làm vài tiết mục có sáng tạo chút."
Thời Hi Diễn nhìn sang Nhan Hạ và hỏi: "Em có ý tưởng gì không?"
Nhan Hạ suy nghĩ một chút, "Mọi người cảm thấy kịch múa rối bóng như thế nào?"
Ba người còn lại ngạc nhiên, "Kịch múa rối bóng?"
Nhan Hạ gật đầu, "Trước đó, bí thư chi bộ thôn có nói rằng trong làng có một cụ già là truyền nhân múa rối bóng."
"Dù kịch múa rối bóng đang dần bị lãng quên, nhưng cụ già đó vẫn kiên trì mười năm vẫn như vậy làm rối bóng."
"Chính là hy vọng có một ngày, có thể khiến cho càng nhiều người nhìn thấy và hiểu rõ hơn về kịch múa rối nước."
"Nếu chúng ta tham gia biểu diễn, không chỉ thực hiện được mong ước của cụ già mà còn có thể quảng bá loại hình văn hóa phi vật thể này."
"Tôi đoán người già và trẻ em cũng sẽ thích xem kịch múa rối bóng."
(Còn tiếp)
(mấy bồ đừng hối nha, một ngày ít nhất tui sẽ đăng một chương nè, dạo này trời nắng quá nên tốc độ cũng hơi chậm, mấy bồ cho tui xin chút gió chút mưa nè. muah mauh-Ngày mai sẽ giảm cân) Tên chương thì nhiều chương tui đổi tên theo ý cá nhân á.
Đồng thời, anh ta cũng bắt đầu sinh ra ác cảm với Thời Hi Diễn.
Anh ta cau mày nhìn Thời Hi Diễn nói, "Giữa tôi và Hạ Hạ có chút hiểu lầm, không phiền Thời đỉnh lưu phải nhọc lòng."
Ý anh ta là muốn Thời Hi Diễn đừng quản nhiều vào chuyện của người khác.
Thời Hi Diễn nhún vai, "Câu này không đúng."
Anh nói một cách đường đường chính chính, "Hạ Hạ là ân nhân cứu mạng của tôi, chuyện của cô ấy giờ là chuyện của tôi."
Quý Lăng nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Vì thế anh càng khó chịu hơn.
Anh một chút không hề hi vọng Nhan Hạ trở thành ân nhân cứu mạng của Thời Hi Diễn và có liên quan đến anh ta.
Lần này anh càng không muốn đối phó với Thời Hi Điễn.
Anh nhìn sang Nhan Hạ và giải thích, "Vừa nãy anh không có ý nói rằng em sai, chỉ là mong mọi người có thể lịch sự và hoà nhã (hoà thuận) chút."
Nhan Hạ bình thản đáp: "Chỉ cần các người không chủ động khiêu khích tôi là được."
Bọn họ không đến tìm cô kiêu kích thì hiển nhiên cô sẽ không chủ động kiếm chuyện trong buổi phát sóng trực tiếp.
Nhưng nếu chủ động đưa đến cửa tìm ngược thì cô cũng sẽ không khách khí.
Quý Lăng hiểu rõ Nhan Hạ, và có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, "Sẽ không đâu."
Anh sẽ nói riêng với Cố Diệp Du, bảo cô ấy đừng chủ động gây sự với Nhan Hạ nữa.
Dù sao, bây giờ Nhan Hạ đến mặt mũi của anh ta và Cố Diệp Ngọc cũng không cho.
Nếu không muốn mọi chuyện ầm ĩ đến mức quá khó coi, thì chỉ còn cách lùi một bước.
Cố Diệp Ngọc định nói thêm điều gì đó, nhưng Cố Diệp Du đã kéo tay áo anh ta.
Đổi lại bình thường, Cố Diệp Du hiển nhiên là rất thích nhìn thấy Cố Diệp Ngọc mở miệng dạy dỗ Nhan Hạ.
Nhưng lần này, cô ta lại sợ Cố Diệp Ngọc chọc giận Nhan Hạ, đem cô ấy làm tức giận, thì Nhan Hạ sẽ đem đoạn ghi âm hôm đó phát ra ngoài.
Cố Diệp Ngọc trái lại không sợ mọi người biết về mối quan hệ giữa anh ta và Nhan Hạ.
Nhưng vì Cố Diệp Du, nên anh ta vẫn nhịn lại, đồng thời đem những lời anh ta muốn nói nuốt xuống.
Một lúc sau, sân nhỏ rơi vào yên lặng không tiếng động.
Đạo diễn cũng biết rằng cứng quá thì gãy.(không nên đẩy sự việc đi quá xa)
Trong buổi phát sóng trực tiếp, không thể để bầu không khí ngượng ngùng kéo dài như vậy.
Vì thế, ông ấy cười và nói: "Đúng rồi, tôi có một việc cần thông báo với mọi người."
Sâm xinh đẹp
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ấy, "Có chuyện gì vậy đạo diễn?"
"Như các bạn đã biết, trong làng hầu hết là người già và trẻ em, vì vậy tổ chương trình muốn vào ngày cuối cùng ở đây, tổ chức một hoạt động ở trong thôn."
"Các bạn chuẩn bị tiết mục để người trong thôn cùng nhau vui vẻ."
"Đến lúc đó, tổ chương trình chúng tôi sẽ trao cho mỗi người dân trong thôn một bông hoa đỏ nhỏ, để họ bỏ phiếu cho các bạn."
"Nhóm nào nhận được nhiều hoa đỏ nhất, tổ chương trình sẽ thỏa mãn một yêu cầu của các bạn."
Đây chính là ý muốn tạo ra chủ đề.
Tô Cẩm hỏi: "Cần chuẩn bị tiết mục gì? Có quy định gì không?"
Đạo diễn lắc đầu, "Không có quy định gì cả, các bạn tự bàn bạc với nhau là được."
"Chỉ cần làm cho người dân trong làng thích là được rồi."
Tiếp theo, bốn người nhóm Nhan Hạ dời bước vào phòng, thảo luận xem cần chuẩn bị tiết múc như thế nào mới tốt.
Bốn người Cố Diệp Ngọc cũng cùng nhau trở về phòng để bàn bạc.
Cố Diệp Du muốn thể hiện bản thân nên cô ta chủ động đề nghị rằng cô ta có thể múa một điệu múa cổ điển. Cũng có thể đàn một khúc đàn cổ.
Tống Dịch Nhàn nói rằng cô ta có thể hát một bài.
Cố Diệp Ngọc giỏi hát và nhảy, nên anh ta có thể một mình vừa hát và nhảy một ca khúc.
Quý Lăng cũng đã từng phát hành bài hát, nên anh ta đề xuất sẽ hát một bài.
Nhóm của bọn họ có thể biểu diễn năm tiết mục.
Một bên khác
Thời Hi Diễn nhìn mọi người và hỏi: "Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì?"
"Tôi nghĩ rằng hát và nhảy gì đó, thì người dân trong thôn không nhất định sẽ thích."
Tô Cẩm tán thành, "Khán giả chủ yếu là người già và trẻ em, có lẽ biểu diễn ảo thuật sẽ được yêu thích hơn là hát và nhảy."
Ân Vi Vi ban đầu cũng muốn hát.
Nghe họ nói vậy, cô ấy cũng thấy có lý, "Vậy chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận, làm vài tiết mục có sáng tạo chút."
Thời Hi Diễn nhìn sang Nhan Hạ và hỏi: "Em có ý tưởng gì không?"
Nhan Hạ suy nghĩ một chút, "Mọi người cảm thấy kịch múa rối bóng như thế nào?"
Ba người còn lại ngạc nhiên, "Kịch múa rối bóng?"
Nhan Hạ gật đầu, "Trước đó, bí thư chi bộ thôn có nói rằng trong làng có một cụ già là truyền nhân múa rối bóng."
"Dù kịch múa rối bóng đang dần bị lãng quên, nhưng cụ già đó vẫn kiên trì mười năm vẫn như vậy làm rối bóng."
"Chính là hy vọng có một ngày, có thể khiến cho càng nhiều người nhìn thấy và hiểu rõ hơn về kịch múa rối nước."
"Nếu chúng ta tham gia biểu diễn, không chỉ thực hiện được mong ước của cụ già mà còn có thể quảng bá loại hình văn hóa phi vật thể này."
"Tôi đoán người già và trẻ em cũng sẽ thích xem kịch múa rối bóng."
(Còn tiếp)
(mấy bồ đừng hối nha, một ngày ít nhất tui sẽ đăng một chương nè, dạo này trời nắng quá nên tốc độ cũng hơi chậm, mấy bồ cho tui xin chút gió chút mưa nè. muah mauh-Ngày mai sẽ giảm cân) Tên chương thì nhiều chương tui đổi tên theo ý cá nhân á.
Danh sách chương