Nhan Hạ nhìn bộ dáng này của Cố Diệp Ngọc, chỉ cảm thấy buồn cười.

Trước đây, khi cô bị làm cho tức giận và lười nói chuyện với anh ta, anh ta cũng hay làm như vậy.

Lúc đó, cô nghĩ rằng có lẽ đây là cách thể hiện sự gần gũi giữa hai anh em, vì thế cô luôn nuông chiều anh ta.

Bây giờ, cô chỉ cười mỉa mai: “Cố Diệp Ngọc, xem ra nước trong đầu của anh vẫn chưa được đổ ra hết nhỉ.”

Cố Diệp Ngọc không dám tin những gì mình nghe mà nhìn Nhan Hạ, “Em nói cái gì cơ?”

Đây là một cái cớ mà anh ta đã nghĩ ra để tranh thủ làm hòa với Nhan Hạ.

Nhưng không ngờ, dù đã hạ mình xuống nước làm hoà trước như thế này, cô vẫn không chấp nhận đề nghị làm hoà của anh ta.

Diệp Hạ nói: “Tôi nói anh thiểu não.”( não tàn)

Giọng nói của Cố Diệp Ngọc lớn hơn vài phần, đầy vẻ ấm ức: “Chân tay anh đau nhức, em thật sự không quan tâm đến anh nữa sao?”

Nhan Hạ lườm anh một cái: “Liên quan gì đến tôi chứ.”

Nói xong, cô gọi Ân Vi Vi rồi tiếp tục bưng chậu đi về phía trước.

Để lại Cố Diệp Ngọc mặt đầy tức giận: “Nhan Hạ, em thật là giỏi đấy.”

“Lần này anh đã nhìn rõ em rồi.”

Cô thậm chí không biết đau lòng cho người anh trai này, càng ngày cô càng nhẫn tâm.

Trên miệng anh ta nói một cách có khí phách như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại cực kỳ phiền muộn không vui.

Nhan Hạ không dừng bước, cũng không có xoay người nhìn anh ta, “Nhìn thấu rồi thì tốt, nhanh đi rửa sạch não của anh đi.”

Cố Diệp Ngọc: “…”

Đợi đến lúc hai người rửa mặt xong và trở về, Ân Vi Vi lại thấy Quý Lăng đứng ở vị trí trước đó của Cố Diệp Ngọc.

Cô ấy quay đầu sang nhìn Diệp Hạ: “Lại đến tìm em đấy à.”

Cô ấy thật sự có chút không thể hiểu nổi.

Bất kể là Diệp ngôi sao hay Quý ảnh đế, cả hai người đều công khai giúp Cố Diệp Du, đứng ở phía đối lập với Nhan Hạ.

Nhưng sau lưng lại chạy đến tìm Nhan Hạ để làm hòa.

Cô cảm thấy cách miêu tả của Nhan Hạ rất chính xác, não của bọn họ đều bị nước tràn vào rồi. 

Nhan Hạ cũng rất cạn lời, hai người này thay nhau đến, có bệnh sao? Vì vậy, trước khi Quý Lăng kịp mở miệng, cô đã nhìn anh ta và nói trước: “Anh cũng nên đi đổ hết nước trong não ra đi.”

Quý Lăng: “....." 

Anh ta đen mặt: “Đầu anh không có nước vào.”

Nhan Hạ bĩu môi: “Vậy thì anh cũng là não tàn.”

Quý Lăng đột nhiên cười thành tiếng: “Chửi xong thoải mái chưa? Nếu chửi xong thoải mái rồi thì chúng ta nói chuyện chút đi.”

Nhan Hạ lắc đầu: “Chúng ta đã cắt đứt rồi, không còn gì lời nào để nói nữa.”

Quý Lăng cau mày: “Anh không muốn lại nghe những lời này nữa.”

Anh ta liếc qua nhìn Ân Vi Vi, rồi lại nhìn Nhan Hạ.

Hạ thấp giọng mà nói: “Nếu em tiếp tục như thế này, anh không ngại công khai mối quan hệ của chúng ta đâu.”

Nhan Hạ nhướng mày: “Không phải chỉ là một người bạn trai cũ thôi, anh muốn công khai thì cứ việc công khai thôi.”

Quý Lăng muốn phát điên rồi, “Anh đã nói rồi, anh không đồng ý chia tay.”

Anh từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với Nhan Hạ, càng không đồng ý chuyện đó.

Nhan Hạ đảo mắt: “Tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không, dù sao tôi cũng đã đơn phương đá anh rồi.”

Tiếp theo cô mang theo vài phần không kiên nhẫn mà nói với anh ta: “Anh và Cố Diệp Ngọc thật phiền phức, có thể để cho người khác chút không gian yên tĩnh được không?”

Quý Lăng nói một cách kiên trì: “Em nói chuyện riêng với anh đi, rồi anh sẽ để em yên tĩnh.”

Anh ta luôn cảm thấy nếu không nói rõ mọi chuyện với Nhan Hạ, thì hai người họ sẽ càng ngày càng xa cách nhau.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Thời Hi Diễn gần gũi với cô, anh ta có một loại cảm giác nguy cơ.

Nhan Hạ lắc đầu: “Nếu anh đến đây để bắt tôi xóa bản ghi âm, thì không cần phải tốn công vô ích nữa.”

Nghe được lời này, sắc mặt của Quý Lăng thay đổi một chút.

Anh ta không ngờ rằng Nhan Hạ lại có thể biết chuyện Cố Diệp Du đến tìm anh ta giúp đỡ, muốn anh ta bảo Nhan Hạ xóa đi bản ghi âm.

Nhan Hạ vẫn luôn  Kỷ Lăng, khi nhìn thấy sắc mặt anh ta thay đổi trong tích tắc, cô càng cảm thấy buồn cười.

Nếu  đổi thành kiếp trước, có lẽ cô đã đau lòng lắm.

May mà bây giờ cô không còn yêu, không còn thích, cũng không còn hận nữa.

“ Quý Lăng, tôi càng ngày càng đồng ý với câu nói  vào ban ngày của Thời Hi Diễn.”

“Sợ là anh có thù hận đối với tôi đấy.”

Quý Lăng hít sâu một hơi: “Anh không chỉ đơn thuần vì chuyện đó mà tìm em.”

Sâm xinh đẹp

Anh ta muốn giải trừ hiểu lầm và làm lành với cô.

Tất nhiên, thực ra anh ta cũng muốn bảo cô xóa bản ghi âm, ít nhất là không cần công khai nó.

Cô lạnh lùng nhìn Quý Lăng: “Bây giờ anh thật sự khiến tôi buồn nôn.”

Sắc mặt Quý Lăng lại thay đổi lần nữa: “Nhan Hạ, đừng làm loạn nữa,  có được không?”

Tại sao cô lại không nguyện ý bình tĩnh lại và nói chuyện với anh ta một cách đoàng hoàng chứ? 

Cứ phải làm mọi chuyện ầm ĩ lên, khiến mọi người khó xử, và nói những lời làm tổn thương người khác như vậy.

Nhan Hạ khó chịu nhất là nghe thấy 3 chữ “Đừng quấy nữa" này.( đừng ầm ĩ nữa) 

“Anh càng ngày càng giống người của Cố gia, có bệnh thì đi chữa, đừng chạy đến trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại nữa.”

Nói xong, cô kéo Ân Vi Vi tiếp tục đi về phía trước.

(Ngày mai sẽ giảm cân_ Tui hơi cay khi đọc chương này nha, ngôi sao với ảnh đế nào đó hơi đặc biệt quá rồi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện