Cố Diệp Du thấy Thời Hi Diễn khoe khoang bánh bao súp, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tại sao người đàn ông này cứ cay nghiệt với cô ta, còn với Nhan Hạ thì chủ động khoe khoang chứ? Cô ta càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Tuy cô ta không biết làm bánh bao nhưng đã từng học gói Há cảo.

Vì thế Cố Diệp Du liền hỏi Cố Diệp Ngọc và Quý Lăng:

“Mọi người có muốn ăn Há cảo nhân trứng hẹ không?”

Do hôm qua nhóm bọn họ không có thịt, chỉ còn lại trứng và hẹ.

Cố Diệp Ngọc tất nhiên rất hưởng ứng đáp:

“Có chứ, anh thích há cảo nhân trứng hẹ lắm.”

Quý Lăng gật đầu.

“Ừm!”

Cố Diệp Du ngoan ngoãn nói:

“Vậy em đi làm cho mọi người ăn ngay.”

Cố Diệp Ngọc duỗi tay ôm vai Cố Diệp Du nói.

“Em gái anh giỏi quá.”

Mà Cố Diệp Du tựa đầu vào lòng Cố Diệp Ngọc theo thói quen.

“Anh năm, anh cứ chờ ăn thôi.”

Thấy cảnh đó, Ân Vi Vi không khỏi bĩu môi. Hành động của anh em nuôi nhà này mập mờ quá, chẳng khác gì một cặp tình nhân cả.

Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Cố Diệp Ngọc và Cố Diệp Du thêm phần nghi ngờ. Thật sự là tình anh em ư? Sâm xinh đẹp

Sau khi làm nũng với Cố Diệp Ngọc xong, Cố Diệp Du mới chú ý đến Tống Dịch Nhàn ở đằng sau hai người. Bình thường cô ta chắc chắn sẽ không thèm để ý, nhưng do đang livestream nên cô ta phải giả vờ là tiểu tiên nữ dễ mến, cô ta cười hỏi:

“Chị Tống cũng ăn chút nhé?”

Tống Dịch Nhàn cười gượng đáp: “Ừm.”

Cô ta rất muốn nói bản thân không thích ăn rau hẹ, ăn xong sẽ có mùi, nhưng Diệp siêu sao với ảnh đế đều muốn ăn, nếu cô ta từ chối chắc chắn sẽ bị chửi cho xem.

Cố Diệp Du tiếp tục ra vẻ chu đáo ân cần vào bếp làm Há cảo. Cô ả tự tay nhào bột, làm nhân và gói bánh. Trước đó vì muốn thể hiện bản thân nên cô ả không để ba người kia phụ, nên lần này họ cũng không tham gia vào.

Ngửi thấy mùi cháo trứng muối thịt nạc thơm phức từ sân truyền đến, lại trông thấy bốn người Thời Hi Diễn đang ăn cháo và bánh bao súp một cách ngon lành khiến họ cảm thấy bụng đói cồn cào. 

Quý Lăng và Cố Diệp Ngọc cảm thấy rất khó chịu. Vừa nhìn đã biết mấy món này do Nhan Hạ nấu, đúng là hời cho ba người Thời Hi Diễn.

Nhất là Quý Lăng, chỉ cần nghĩ tới việc đây là món Thời Hi Diễn muốn ăn nên Nhan Hạ đặc biệt làm cho, anh ta lại cảm thấy không thoải mái chút nào.

Nhưng bây giờ không làm gì được hai người đó.

Ở bên này, nhóm Nhan Hạ đã ăn sáng xong, cháo với bánh bao đều hết sạch.

Kế đó, ba người còn lại dọn dẹp và rửa bát. Nhan Hạ cũng không giành việc với họ, cô không muốn như Cố Diệp Du, lúc nào cũng ôm đồm công việc để thể hiện bản thân.

Khi Cố Diệp Du gói há cảo xong, bước ra ngoài thì nhìn thấy Nhan Hạ đang thoải mái ngồi trong sân. Ân Vi Vi đã dọn xong bàn ăn, còn Tô Cẩm với Thời Hi Diễn thì vào bếp rửa chén, công việc phân chia rõ ràng.

Mặc dù hai người họ trông hơi xa lạ, nhưng vẫn đang giúp đỡ nhau làm việc.

Nhất thời Cố Diệp Du càng thấy bất công. Tại sao cô ta phải vất vả làm mọi thứ, trong khi Nhan Hạ lại thảnh thơi như thế? Vàng mắt cô ta đỏ lên vì tủi thân, trông rất ấm ức rồi quay vào bếp. Ba người kia cũng không hề hay biết sự ấm ức và bất mãn của cô ta.

Lúc Cố Diệp Du nấu Há cảo xong xuôi, sau khi nếm thử một miếng, bọn họ đều cảm giác khó nuốt trôi được. Vỏ còn sống, nhân bên trong cũng không nêm nếm gia vị ổn, chẳng có vị gì đặc biệt. Ngoại trừ hình dáng tạm được ra, phần còn lại đều tệ. Đúng là chỉ đẹp mắt chứ không ăn được.

Muốn ăn bánh bao súp Nhan Hạ làm quá...

Tống Dịch Nhàn cố gắng nuốt miếng sủi cảo vừa gắp, rồi đặt đũa xuống.

Cố Diệp Du vốn đã không vui, thấy vậy không nhịn được hỏi:

“Chị Tống, bộ sủi cảo không hợp khẩu vị của chị sao? Ngại quá, em không biết chị không thích nhân trứng rau hẹ, nhưng mà chúng ta chỉ có mấy thứ này thôi.”

Tống Dịch Nhạn: “...”

edit: Máo Máo

( Chúc mấy tình yêu của tui đọc truyện vui vẻ nè_ mọi người vào like page giúp tui với nhó_sâm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện