Rất nhanh, một giọng nam vang lên bên tai.

"Là anh đây!"

Nhan Hạ có chút bất ngờ, không ngờ tên anh hai cặn bã lại chủ động gọi điện cho cô.

Cô giả vờ không nhận ra, "Anh là ai?"

Cố Diệp Quân: "..."

Hắn ta nói một cách đầy ý vị thâm trường, "Hạ Hạ, em nghe mà không nhận ra anh là ai sao?"

Nhan Hạ cũng đáp lại một câu đầy ý tứ, "Làm sao tôi có thể nhận ra giọng của người lạ được."

"Không tự giới thiệu thì tôi cúp máy đấy."

Cố Diệp Quân mặt tối sầm, "Anh là anh hai của em."

Nhan Hạ cười lạnh, "Anh hai? Sao tôi không nhớ là mình còn có anh hai nhỉ."

"Anh gọi nhầm số rồi!"

Rồi cô lập tức cúp máy.

Nghe thấy tiếng máy bận, Cố Diệp Quân không thể tin được. Trước đây, khi hắn ta đối xử không tốt với Nhan Hạ, cô cũng sẽ lạnh giọng và phớt lờ hắn, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ trực tiếp cúp máy như thế này.

Mặt hắn ta càng tối, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, thực sự muốn lên trời sao!" 

Nhưng để dỗ Nhan Hạ quay lại công ty và trở về nhà, hắn ta bấm số gọi lại, nhưng phát hiện mình đã bị chặn.

Không kiềm chế được, Cố Diệp Quân giận dữ ném điện thoại. Trợ lý phía sau:"..." Đó là điện thoại của anh ta mà.

Ném xong, hắn ta hít một hơi sâu, mở cửa văn phòng, kéo một người qua đường và lại mượn điện thoại.

Sau đó gọi cho Yán Hạ.

"Xin chào!"

Giọng của Nhan Hạ vang lên, lần này Cố Diệp Quân không còn giữ vẻ cao ngạo nữa.

Anh ta mở miệng liền nói thẳng: "Là anh, Cố Diệp Quân đây."

Nhan Hạ đang ngồi trên ghế sofa, chờ Qúy Nguyệt thử váy.

"Thì ra là kim bài người đại diện của Cố Thị, có việc gì không?"

Anh năm cẩu cặn bả và anh hai cẩu ặn bả đều là loại mặt dày vô liên sĩ.

Nói chuyện đàng hoàng thì không chịu, cứ phải đợi bị chỉnh mới ngoan ngoãn nói chuyện.

Trước đây cô đã cho bọn họ quá nhiều mặt mũi rồi.

Cố Diệp Quân không thích cách Nhan Hạ gọi mình như vậy. Nhưng hắn ta biết, nếu nói điều gì làm cô không vui, chắc chắn cô lại cúp máy ngay.

Tính khí của cô ngày càng lớn rồi.

Hắn ta nói thẳng vào vấn đề: "Anh có việc muốn bàn với em."

Nhan Hạ hỏi lại: "Anh với tôi có gì để bàn sao? Anh đang đùa đấy à?"

Cố Diệp Quân cố gắng kìm nén cơn giận, "Anh với anh cả đã bàn bạc, muốn lại đổi cho em một hợp đồng."

"Dùng hợp đồng của ngôi sao số một công ty để ký với em, em cảm thấy sao?"

Hắn ta còn bổ sung, "Chế độ đãi ngộ như thế này, anh dám chắc rằng em hỏi khắp các công ty giải trí cũng không tìm được."

Nhan Hạ đảo mắt, "Tôi thật cảm ơn sự bố thí của các anh."

"Nhưng tôi là người bản chất kiên cường, không thích ăn đồ của bố thí."

"Vậy nên các anh để dành cho người khác đi."

Cố Diệp Quân nghi ngờ mình nghe nhầm, giọng lớn hơn, "Em không muốn?"

Nhan Hạ đưa điện thoại ra xa một chút, "Tôi đã nói rất rõ rồi mà, anh là kim bài người đại diện mà năng lực hiểu biết lại kém vậy sao?"

"Chả trách bao năm nay, anh không dẫn dắt được bất kỳ ảnh hậu ảnh đế nào cả."

"Vậy nên tôi khuyên anh, nên đi bệnh viện kiểm tra xem mình có bệnh không."

"Hoặc là cẩn thận xem xét lại xem mình có thực sự hợp với ngành giải trí không."

"Đừng hại người hại mình."

Cố Diệp Quân: "..." Hắn ta chỉ nói ba chữ, vậy mà cô đã châm chọc hắn cả một đoạn dài.

Hắn ta biết trước rằng cô em gái này miệng lưỡi sắc bén, nhưng không ngờ lại châm biếm người khác thâm thúy đến vậy.

Hắn ta nghiến răng, "Cảm ơn em đã quan tâm, chuyện này không cần em lo."

Nhan Hạ tỏ vẻ chán ghét, "Còn một chuyện nữa, anh nói nhỏ thôi, giọng của anh làm ù tai tôi rồi."

Cô bĩu môi, "Còn là công tử nhà hào môn nữa, chỉ với cái giọng lớn thế này, cũng đủ để hù dọa cả đám tiểu thư nhà giàu chạy mất rồi, chả trách không có bạn gái."

Cô sớm đã muốn mắng c.h.ế.t tên anh hai cẩu cặn bã này.

Hôm nay hắn ta chủ động đưa đến cửa, cô liền thỏa mãn chút.

Cố Diệp Quân: "..." Bỗng nhiên anh rất muốn bóp c.h.ế.t cô em gái này.

Hắn ta không kiềm chế được mà nói: "Nhan Hạ, em đừng quá đáng quá."

Yán Hạ cười haha, cúp máy lần nữa và chặn số.

Qúy Nguyệt quay đầu hỏi, "Tên cặn bã nhà họ Cố lại gọi à?"

Nhan Hạ gật đầu, "Tên anh hai cặn bã gọi, nói là muốn ký hợp đồng ngôi sao số một của công ty với em."

"Hắn tưởng quăng miếng mồi này ra, em sẽ cắn câu."

Qúy Nguyệt đảo mắt, "Bị bệnh à."

Cô ấy tò mò hỏi, "Em nghĩ hắn ta có gọi lại không?"

Vừa nghe Hạ Hạ mắng tên Cố Diệp Quân, loại cặn bả ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, thật đã quá.

Hạ Hạ nhà cô mà mắng người thì chưa bao giờ thua ai.

Cô ấy chọc tức bà thái hậu ở nhà, đều là học từ Hạ Hạ mà ra.

Sâm xinh đẹp

Nhan Hạ hiểu rõ tên cặn bã thứ hai, "Chắc chắn hắn sẽ gọi lại."

Hắn ta có tính kiểm soát mạnh nhất trong mấy người anh em, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Đặc biệt là cô càng thế này, hắn càng muốn nắm cô trong tay.

Quả nhiên, vừa dứt lời, điện thoại lại reo lên, một số lạ thứ ba.

Qúy Nguyệt chớp chớp mắt hỏi, "Em có bắt máy không? Chị muốn nghe em mắng hắn tiếp."

Nhan Hạ cười khẽ, "Bắt chứ, sao lại không."

"Chúng ta đang rảnh mà, đùa với chó cũng là niềm vui."

Qúy Nguyệt giơ ngón cái, "Không hổ là em."

Nếu tên anh hai cặn bã biết Hạ Hạ nói vậy, chắc hắn tức chết.

Lần này Nhan Hạ bật loa ngoài.

Cố Diệp Quân nói với giọng nén giận, "Hạ Hạ, chúng ta không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"

Hắn ta cố gắng không hét lên, sợ cô lại cúp máy.

Nhan Hạ ngáp, "Dừng lại, chúng ta không thân thiết đến mức đó, đừng gọi tôi là Hạ Hạ."

"Tôi nổi da gà hết rồi, ghê tởm quá."

Cố Diệp Quân: "..." Mẹ nó, còn nói chuyện đàng hoàng được nữa không? Hắn ta nghiến răng, "Được rồi, không gọi Hạ Hạ nữa, được chưa."

"Hợp đồng anh sẽ gửi cho em, em xem xét đi."

"Em là người thông minh, lợi ích lớn trong tay, tại sao phải từ chối?"

Nhan Hạ cười mỉa, "Chính vì tôi là người thông minh, nên không thể đi chung với loại ngu ngốc như anh!"

Cố Diệp Quân tức điên, "Nhan Hạ, em chắc chắn không cần?"

Giọng Nhan Hạ đầy kiên quyết, "Không cần, không có hứng thú."

Không thuyết phục được, Cố Diệp Quân chuyển sang đe dọa, "Vậy sau này em không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa?"

Nhan Hạ cười nhạt, "Trước đây các người đã dọa phong sát tôi, nhưng tôi không những không bị, mà còn nổi hơn."

"Anh đe dọa như rắm thối ấy, lại còn dám thả ra lần nữa."

"Nếu là tôi, chắc chắn sẽ tìm cái lỗ mà chui vào, che mặt không dám ra ngoài mất mặt nữa."

Gù Diệp Quân tức muốn ngất, "Em giỏi lắm."

Lớn đến thế này, chưa từng có ai dám mắng và châm biếm hắn ta đến vậy.

Cô em gái này không những tính khí ngày càng lớn, mà gan cũng càng to.

Nhan Hạ cười hớn hở, "Cảm ơn lời khen, tôi vốn giỏi mà."

Cô lại tỏ vẻ chán ghét, "Anh nói nhiều quá rồi đấy!"

"Có chuyện gì thì nói nhanh, không có thì tôi cúp máy đây."

Cố Diệp Quân vội vàng, "Khoan đã!"

"Chuyện hợp đồng, em xem xét đi, nếu muốn ký thì lúc nào cũng có thể liên hệ với anh."

Hắn ta sợ Nhan Hạ lại cúp máy.

Nhanh chóng chuyển sang bài tình cảm, "Mẹ nhớ em, muốn em về nhà."

Nhan Hạ châm chọc, "Mẹ là ai? Tôi không quen."

Cố Diệp Quân không ngờ nhắc đến mẹ mà cũng không hiệu quả.

Hắn ta hít sâu một hơi, "Được rồi, để anh nói cách khác, phu nhân nhà họ Cố rất nhớ em, mong em về nhà."

Nhan Hạ cười, "Trước đó tôi đã nói rồi, các người đầu óc hỏng rồi thì nên đi bệnh viện kiểm tra."

"Xem này, đãng trí quá."

"Tôi mới cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố bao lâu, mà các người đã quên mất rồi sao?"

"Đó không phải là nhà của tôi, lần sau nhớ kỹ nhé."

Cô còn đề nghị, "Não là thứ tốt đấy, các người sau này ra ngoài ngàn vạn đừng quên mang theo nhá."

Lần này Cố Diệp Quân không chịu nổi nữa, tức giận mắng, "Nhan Hạ, cô là..."

Tiếc là chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.

Lời mắng của hắn ta bị kẹt lại, nghẹn ở cổ họng, khiến anh ta cảm giác như muốn phun máu.

Hắn ta gọi lại, tất nhiên là bị chặn.

Giờ thì hắn ta thực sự tức điên, không nói ra không chịu được.

Lần này, hắn ta cũng không cố giữ thái độ nhẹ nhàng nữa, quyết định phải mắng lại.

Thế là hắn ta lại mượn điện thoại khác gọi.

Nhan Hạ lần này không nghe, còn nhấn từ chối.

Cô biết tính anh hai cặn bã này, lúc này chắc chắn gọi để chửi mình.

Vì vậy cô cố tình không nghe, để hắn nghẹn, càng tức càng tốt.

Cố Diệp Quân không tin, liên tiếp mượn hơn mười điện thoại gọi lại, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Lúc này, Hắn ta đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn ta bị chính em gái mình chơi một vố rồi.

Cuối cùng Cố Diệp Quân quay về văn phòng, tức đến mức đập phá một trận.

Nhưng chẳng những không hả giận, mà cơn giận ngày càng dâng lên.

Hắn ta hối hận, lẽ ra không nên gọi điện cho con bé đó, tức c.h.ế.t mất!

Edit: Ngày mai sẽ giảm cân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện