Phượng Tuyên cảm giác giống như là mình bị đoạt xá, thế mà thật sự bởivì vài câu quỷ quái của đại ma đầu mà nằm sấp xuống vai hắn rơi nước mắt thật lâu.
Hơn nữa ngay từ đầu y còn cố tỏ ra ngầu ngầu, áp trán vào ngực người ta khóc như một người đàn ông thực thụ.
Kết quả bằng cách nào đó, bị Thích Trác Ngọc ôm một cái, không kìm được đau đớn trong lòng nữa, nói tóm lại là khóc rất mất hình tượng.
Chờ lúc y nhận ra, vạt áo Thích Trác Ngọc đã bị y làm ướt một mảng.
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên im lặng hồi lâu, kinh ngạc mở miệng: "Ta sẽ bồi thường quần áo cho ngươi. ”
Nhưng khi y ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc căn bản không nghe y nói chuyện.
Cũng đúng, hắn là một đại ma tôn biển Hỗn Độn, sao mà không mua nổi một bộ quần áo cơ chứ.
"Bây giờ tốt hơn chưa?" Thích Trác Ngọc hỏi y.
Phượng Tuyên gật đầu, không thể không nói sau khi khóc xong tâm tình khá hơn rất nhiều.
"Vậy thì tốt." Hai từ quen thuộc này,
Phượng Tuyên có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc lại muốn tự tiện chủ trương ôm y.
Hắn cái con người này rốt cuộc là có tật xấu gì, hay là mình đã lưu lạitrong lòng hắn hình tượng yếu đuối, trông y có giống người lười biếngtới mức không muốn đi bộ không?!
Được rồi.
Thật ra ngẫmlại thì đúng là y lười đi thật, trước kia ở Bạch Ngọc Kinh, phần lớnthời gian Phượng Tuyên sẽ hoá thành nguyên hình phi hành.
Nhưnglần này sau khi tỉnh lại, không biết có phải vì lý do nguyên thần của ybị hao tổn hay không, mà ngay cả biến thân thành nguyên hình cũng cóchút khó khăn, huống chi là bay tới bay lui.
Hôm nay bận rộn cả ngày vì ngày giỗ của phụ thần, bây giờ có chút buồn ngủ.
Thích Trác Ngọc cũng không có cho y thời gian phản ứng. Như thể hắn đã làmthành thạo hàng nghìn lần dễ dàng bế Phượng Tuyên lên.
Được rồi.
Ngồi vào vòng tay của đại ma đầu, có công cụ đi bộ miễn phí, ngu sao màkhông dùng. Hơn nữa tu vi Thích Trác Ngọc còn cao hơn y, đến Tê PhượngCung cũng chỉ là thời gian vài hơi thở.
Chỉ trong vài hơi thởngắn ngủi này, Phượng Tuyên không kìm được gà gật. Đến thần mộc ngôđồng, y đã ngủ say trong lòng Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọcthấy thế lông mày hơi nhíu lại, tháo thần hồn đăng trên thần mộc xuống,quả nhiên, nguyên thần hắn bỏ vào đã thiêu đốt gần hết. Nếu cứ như vậythì sẽ có một ngày thần hồn đăng lụi tàn.
Đến lúc đó chỉ sợ nguyên thần của Phượng Tuyên không còn cách nào ngưng tụ ở trong đèn nữa.
Thích Trác Ngọc nhìn một lát rồi "Chậc" một tiếng. Hắn chẳng hề chớp mắt xéxuống một phần Nguyên Thần của mình bỏ vào trong thần hồn đăng làm chấtdẫn đèn.
"Anh họ, ta cảm thấy huynh cứ đốt nguyên thần mình nhưvậy cũng không phải là cách tốt đâu." Lý Triêu Phong bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Tê Phượng cung, gã thoạt nhìn là tớitặng đồ cho Thích Trác Ngọc, còn duy trì hình thái chó ngậm một cây trâm bạch ngọc vô cùng tinh xảo, đặt vào trong tay Thích Trác Ngọc.
Gã vừa phun trâm bạch ngọc ra mới mở miệng nói chuyện.
Ý định ban đầu là muốn khuyên Thích Trác Ngọc, dù sao vì tục hồn choPhượng Tuyên mà cứ đốt như thế, cho dù hắn có thiên phú dị bẩm, NguyênThần cũng không thể nào chịu nổi sự giày vò như vậy.
Mà cũngkhông phải, gã cảm thấy Thích Trác Ngọc điên rồi, hắn điên rồi thì không ai có thể thuyết phục hắn, Lý Triêu Phong chưa từng thấy qua ai giốngnhư hắn, đốt nguyên thần của mình giống như là đốt giấy, không đau không ngứa.
Cứ như trời sinh hắn đã quen với những đau đớn này.
Thích Trác Ngọc nhìn gã, lập tức biểu diễn cái gì là bệnh tâm thần phát tác,nóng nảy nói: "Ngươi cảm thấy không phải cách, vậy thì thiêu ngươi. ”
Lý Triêu Phong: … Cái miệng xấu này của mình sao lại thích sủa nhiều như vậy chứ.
Nhìn biểu cảm Thích Trác Ngọc cứ như là đã nghiêm túc suy nghĩ tới, còn đưara được một kết luận khả thi cùng với vẻ mặt âm u, lập tức sẽ ra tay với cái mệnh chó vô tội này của gã.
Lý Triêu Phong: Xin lỗi! Cáo từ!
Thế giới hai người này, cũng không cần người thứ ba tham dự!
-
Vì thế lúc Phượng Tuyên tỉnh lại lần nữa, trên đầu đã có thêm một cây trâm ngọc. Y cầm lấy gương soi, phương pháp đeo cây trâm ngọc này có thể nói là đơn giản thô bạo, cứ như thế cắm từ trên xuống dưới, không hề có bất kỳ tính thưởng thức nào, quả thực là thủ pháp chiến đấu của thẳng nam.
Phượng Tuyên thấy vậy nghi ngờ sâu sắc rất có thể là mình bị cây trâm này đánh thức.
Phượng Tuyên đưa tay lấy cây trâm trên tóc xuống, lại bất thình lình nghe được một giọng nói trong đại điện: "Đây là Trâm Cố Hồn. Thần hồn của ngươibất ổn, cần phải đeo cái trâm này cả ngày lẫn đêm."
Phượng Tuyênngẩng đầu, là Thích Trác Ngọc. Không biết hắn đã đứng ở bên cạnh baolâu, lúc trước ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Phượng Tuyên tỉnh lại,hắn mới quay qua.
"Ta chỉ muốn đổi một cách đeo khác." Phượng Tuyên thành thành thật thật lên tiếng giải thích.
Vì chứng minh bản thân, một giây sau y lại cài trâm Cố Hồn vào tóc mình,mái tóc của y dài qua eo, như mực như thác nước, trâm cài bạch ngọc vôcùng nổi bật.
Phượng Tuyên để ý trên trâm Cố Hồn còn khắc hình dáng một con thỏ, rất sống động đáng yêu.
Pháp khí bình thường sẽ không cố ý điêu khắc những thứ này. Phượng Tuyênnhìn một lát, ngẩng đầu: "Đại ma đầu, đây là ngươi tặng cho ta sao? ”
Thích Trác Ngọc không gật đầu cũng không lắc đầu, thấy biểu cảm của PhượngTuyên, hắn nhíu mày hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi không thích? ”
...... Cũng không phải không thích.
Tự dưng tặng cho y cây trâm Cố Hồn này là sao đây? Phượng Tuyên nhìn hắn,nhưng dáng vẻ Thích Trác Ngọc như là không định giải thích.
Được rồi, xem ra hắn nhất định phải làm người đánh đố đến cùng.
Thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, Phượng Tuyên thật sự có chút kinh ngạc. Cóthể Thích Trác Ngọc cho y cảm giác giống như loại người trong ma tộc,chỉ biết xuất quỷ nhập thần xuất hiện lúc nửa đêm. Khó có được một lần,Bạch Ngọc Kinh vẫn là ban ngày.
Hắn còn ở Tê Phượng cung. PhượngTuyên đợi một lát, nhận ra Thích Trác Ngọc không có giống như trước kia. Tới là cầm Thần Hồn Đăng xem một lát, sau đó lại thần bí biến mất.
Nhớ lại cảnh hôm qua Thích Trác Ngọc an ủi mình trong ngày giỗ của phụthần, y dừng một chút, có hơi thăm dò lên tiếng đề nghị: "Thích TrácNgọc, ngươi tới Bạch Ngọc Kinh đã nhiều ngày rồi nhưng chưa từng tới nơi khác dạo, Nếu ngươi không vội đi thì ta đưa ngươi đi dạo chút nhé?"
-
Phượng Tuyên cũng không biết đầu óc mình co rút như thế nào, thế mà đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là do mình hiểu được tri ân báo đáp, cảm thấy trái tim Thích Trác Ngọc cũng không xấu,không phải là người không thể kết giao.
Càng làm cho y không thể tưởng tượng được chính là, Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát rồi đồng ý với y.
Phượng Tuyên nhất thời có một loại cảm giác nhấc tảng đá đập chân mình. Y chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử dám dẫn lão đại ma tôn biển HỗnĐộn đi thăm Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng y sống ở Bạch Ngọc Kinh hơn một ngàn năm, rất quen thuộc với mọi thứ ở nơi đây.
Ngược lại Thích Trác Ngọc, hắn từng thấy qua nhân gian Trường An, thấy qua Ma vực, thấy qua Tiên Phủ Tu Chân, cũng thấy qua tiên cung Tam Thanh cảnh.
Nhưng đi cùng Phượng Tuyên khắp Bạch Ngọc Kinh thì vẫn là lần đầu tiên, không giống như tiên cung của Tam Thanh cảnh, tuy rằng Bạch Ngọc Kinh cũngnằm ở trên Cửu Trọng Thiên. Nhưng chiếm đa số là tiên sơn động phủ,trong tầng mây mờ mịt, có côn bằng *tung cánh tám vạn tám ngàn dặm quaycuồng, phát ra tiếng ngâm dài, tăng thêm vài phần thần tính kỳ ảo.
Côn bằng là thượng cổ thần thú nửa chim nửa cá
Phượng Tuyên vốn có ý dẫn theo Thích Trác Ngọc đi thăm Bạch Ngọc Kinh mộtchút, kết quả đi tới đi lui, chính mình cũng bị làm cho mê muội.
Năm tháng thần giới dài đằng đẵng, hai trăm năm thật ra chỉ là trong nháymắt, chẳng qua Phượng Tuyên cảm thấy hình như đã lâu y không về nhà.
Hai người dừng lại rồi đi dạo tiếp, thỉnh thoảng cũng gặp phải thượng thần cưỡi mây mà đi.
Những thượng thần này đi ngang qua hai người bọn họ, chỉ chào hỏi PhượngTuyên tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Thích Trác Ngọc.
Lúc đầuPhượng Tuyên còn lo ma tôn như hắn nghênh ngang đi tới đi lui ở BạchNgọc Kinh, nếu bị cha đế quân phát hiện sẽ tóm hai người bọn họ lại némxuống Bích Lạc Xuyên cho coi.
Nhìn thấy cảnh tượng này rồi tronglòng y lại không kìm được cảm khái, tu vi Thích Trác Ngọc đúng là caotới mức đáng sợ, nếu hắn trời sinh ra có tâm tư muốn tấn công Bạch NgọcKinh, chỉ sợ các thượng thần Bạch Ngọc Kinh cũng chưa chắc có thể toànthân trở ra.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút hói đầu.
Thích Trác Ngọc thấy vẻ mặt của y không đúng, dừng lại hỏi y: "Làm sao vậy? ”
"Không có gì." Phượng Tuyên gãi tay: "Chỉ là cảm thấy đi có hơi mệt, không thì ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Thích Trác Ngọc cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao ở trong lòng hắn PhượngTuyên chính là kiểu đi một phút đồng hồ muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Chỗ hai người nghỉ ngơi vừa vặn là rừng thần mộc, nơi này sinh trưởng cácloại thần thụ tươi tốt, trong rừng cây có vô số tinh linh có hình tháinguyên thần ban đầu đang đùa giỡn.
Bên ngoài rừng thần mộc chínhlà tầng mây mờ mịt, vừa hay có thể thu nửa Bạch Ngọc Kinh vào đáy mắt.Khi còn bé Phượng Tuyên nổi giận rời cung bỏ đi, sẽ thích trốn ở chỗnày.
Phượng Tuyên tìm một gốc cây phù tang ngồi xuống, thuận tiện vung tay lên, hoá ra tiên quả và rượu tiên.
Y hơi dừng lại, tiếp theo rót cho Thích Trác Ngọc một chén rượu tiên:"Ngươi nếm thử cái này đi, đây là cha ta dùng Ly Tuyền tự tay ủ, ngọtngào rất ngon."
Nói xong, Phượng Tuyên lại rất ân cần đẩy tiên quả cho hắn: "Cái này cũng ngon, ngươi cũng ăn cái này đi."
Nhìn biểu hiện này của y, phỏng chừng trên người có gì thứ tốt nhất lúc này đều lấy ra hiến bảo.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, cười như không cười, cũng không động đến đồ vật trên bàn, phảng phất như đang chờ Phượng Tuyên nói gì đó.
Quả thật Phượng Tuyên có chuyện muốn nói với hắn. Y cân nhắc nhiều lần, như là muốn thương lượng với Thích Trác Ngọc: "Ma Tôn đại nhân."
Ngay cả kính xưng cũng dùng.
"Thì là, ta cảm thấy." Phượng Tuyên mở miệng: "Ngươi xem ngươi. Ngươi nóingươi muốn tới Bạch Ngọc Kinh, ta cũng không ngăn cản đúng không? Nhưngngươi đã ở Bạch Ngọc Kinh ngây người nhiều ngày như vậy rồi, hôm naynhững thứ nên xem cũng đã xem, nên ăn ngươi cũng ăn. Nếu ngươi không cóchuyện gì thì biển Hỗn Độn trước đi nhé?"
Phượng Tuyên nói xong,lại vội vàng bổ sung: " Không phải ta muốn đuổi ngươi đi, Ta sợ chính vụ của biển Hỗn Độn nhiều quá, làm chậm trễ chính sự của ngươi. Nếu ngươivẫn ở chỗ này, vậy ma vực không phải không có người quản sao? ”
Gặp quỷ rồi.
Kịch bản yêu phi ma vực mê hoặc quân vương không tảo triều sớm, làm sao màđến Bạch Ngọc Kinh rồi y còn chưa vứt bỏ được vậy chứ?? Thích Trác Ngọc nhìn y một hồi lâu, mở miệng nói: "Bản tôn chưa bao giờ hỏi chính vụ ma vực. ”
Này nha cái tên bạo quân nhà ngươi.
Đem không cầu tiến, không tiến thủ, không để ý quốc sự nói hợp tình hợp lý như vậy sao!
Nếu ta là con dân ma tộc ta liền khóc cho ngươi xem được không!
Thích Trác Ngọc cực kỳ điên cuồng, lộ ra một nụ cười lạnh: "Nếu ai dám khôngphục bản tôn, ý đồ sinh sự ở Ma tộc, bản tôn sẽ giết thẳng bọn họ."
Phượng Tuyên:? Không hổ là ngươi, thật là cách làm đơn giản thô bạo của nhân vật phản diện.
Phượng Tuyên do dự: "Vậy nếu người không phục ngươi nhiều quá thì làm sao bây giờ, ngươi cũng không thể giết hết bọn họ chứ?"
Thích Trác Ngọc: " Sao lại không thể?" Hắn nói với vẻ mặt tự tin, tựa hồ hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
Phượng Tuyên bỗng nhiên nhớ tới lúc y xem truyền sử tam giới, trước khi trởthành lão đại ma tộc hình như Thích Trác Ngọc còn là tu sĩ của PhiếuMiểu tiên phủ.
Hai trăm năm trước, Phiếu Miểu tiên phủ không phục Thích Trác Ngọc hoành hành bá đạo, ngăn cản hắn xé mở kết giới.
Kết quả trong một đêm, đại tiên môn đệ nhất thế gian đã bị hắn đồ sát chết không còn một mống.
......
......
Phượng Tuyên siết chặt ly rượu, cảm thấy đầu mình càng ngày càng hói. Nếu nóitiếp đề tài này Thích Trác Ngọc sẽ phát hiện sau khi giết sạch Ma tộc,còn có Bạch Ngọc Kinh có thể công chiếm.
Vậy nếu Bạch Ngọc Kinh phản kháng thì làm sao bây giờ? Không sao, giết hết thượng thần ở Bạch Ngọc Kinh là được.
Tốt lắm.
Hoàn hảo phù hợp với logic đại nhân vật phản diện này của hắn.
"Bản tôn còn muốn." Thích Trác Ngọc không chỉ hoàn không để ý đến tâm tìnhcủa Phượng Tuyên đang rối rắm đến mức lông chim cũng sắp rụng xuống đất, thậm chí còn hợp tình hợp lý cầm chén rượu bảo y tiếp tục rót rượu ngọt cho hắn.
A….a…a
Thật sự rất tức giận.
Uống đi.
Uống chết ngươi đi, cái tên thẳng nam thối tha.
Phượng Tuyên "đùng đùng" rót cho Thích Trác Ngọc một ly rượu ngọt siêu tokhổng lồ. Dưới cái nhìn khó hiểu của Thích Trác Ngọc nặn ra một nụ cườicực kỳ giả dối:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi cần uống nhiều nước ấm thôi."*
(Câu uống nhiều nước ấm hẳn là quen thuộc với các chị em, mỗi khi đến mùadâu là các anh lại bắt đầu uống nhiều nước ấm vào, câu này là ý châmchọc ấy =))))
-
Ngày đó sau khi kế hoạch khuyên Thích Trác Ngọc về biển Hỗn Độn thất bại, Phượng Tuyên bèn mặc kệ ở Tê Phượng Cung nửa tháng.
Nửa tháng này không ngoài dự đoán, Thích Trác Ngọc vẫn nghênh ngang ra vàocung điện của y coi như không có gì. Để cho người không biết nhìn còntưởng rằng Ma cung ma vực từ biển Hỗn Độn chuyển đến Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng điều khiến Phượng Tuyên cảm thấy may mắn chính là, tuy Thích Trác Ngọctới Bạch Ngọc Kinh đã lâu nhưng không có gây chuyện ở thần giới.
Hầu như mỗi ngày hắn chỉ đến giày vò ngọn Thần Hồn Đăng dưới thần mộc ngôđồng kia, cùng với đó là phải mang một ít quà tặng khó hiểu từ hạ giớitới cho Phượng Tuyên.
Có đôi khi Phượng Tuyên nghi ngờ đây khôngphải là quà bởi vì mỗi lần Thích Trác Ngọc đến, đều là nửa đêm lắc tỉnhy, sau đó vẻ mặt âm trầm nhét đồ vào trong lòng y.
Có đôi khi làkhuyên tai, có đôi khi là vòng tay, có đôi khi sẽ là một ít linh sủnghoặc là trái cây củng cố nguyên thần, sau khi nhét vào trong lòng y thìmặc kệ Phượng Tuyên có muốn hay không, hắn cứ thể bỏ đi nghịch thần hồnđăng.
Giống như là mèo hoang mà mình nuôi dưỡng, Con mèo nàykhông biết ban ngày lang thang ở đâu, mỗi lần về nhà đều mang cho y mộtít cá khô.
Con người có ăn cá nhỏ không mèo không biết, Thích Trác Ngọc cũng vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Chỉ cần hắn cảm thấy tốt, hữu dụng, xinh đẹp thì sẽ mang hết về Tê Phượng cung.
Thời gian dài trôi qua, thế mà Phượng Tuyên đã quen với phương thức sinhhoạt như vậy. Suy cho cùng, con chim nào mà không thích thức dậy đượcbao quanh bởi những viên kim cương nhỏ lấp lánh.Jpg
Thực sự là dùng nước ấm nấu chim con, để cho chim con diệt vong trong sự xa hoa lãng phí.
Phượng Tuyên cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Cho dù Thích Trác Ngọckhông gây chuyện ở Bạch Ngọc Kinh, nhưng một đại ma tôn ngày nào cũnglắc lư ở thần giới, bị phát hiện hắn chỉ có một con đường chết!
Đại ma đầu ngu ngốc hơn cả ma đầu này.
Có biết cái gì gọi là Thần Ma không tương hợp không? Hắn không đọc tiểu thuyết sao?
Giống như loại nhân vật phản diện mỗi ngày chạy đến đại bản doanh quân địch, sẽ bị bắt đi ngâm Bích Lạc Xuyên đấy!
Mọi thứ thay đổi vài ngày sau đó.
Tư Mệnh Tử Đồng lịch kiếp trở về, trở về thần vị.
Phượng Tuyên vẫn rất kinh ngạc về chuyện Tư Mệnh hạ phàm lịch kiếp. Dù sao TưMệnh mà y từng gặp rất giống với thánh thi đua Thích Trác Ngọc, trongcông việc tuyệt đối sẽ không xuất hiện một tia sơ hở, không có lý do gìmà không tới thế gian một chuyến.
Ngày Tư Mệnh trở về thần vị,Phượng Tuyên tới điện Tư Mệnh một chuyến. Vừa đến cửa, từ xa đã thấy TưMệnh đứng ở ngoài điện chờ y.
Hắn là thần linh chưởng quản vậnmệnh vạn vật tam giới, đương nhiên sẽ có một chút năng lực dự đoán,thường thường khi Phượng Tuyên còn ở Tê Phượng cung, Tư Mệnh đã ở điệnchờ đợi.
Cho nên nói mỗi lần Nguyệt Nga muốn hẹn hắn đánh bài, Phượng Tuyên đều rất miễn cưỡng.
Ai muốn đánh bài với một tên xấu xa cả ngày dựa vào năng lực dự đoán đểchơi bẩn chứ! Thua tới mức sắp thế chấp cả Tê Phượng cung luôn rồi.jpg
Phượng Tuyên không cần nói rõ ý đồ tới, Tư Mệnh đã mở miệng: "Điện hạ muốn tra cứu sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đúng không?"
Phượng Tuyên thầm nghĩ tiếp xúc với người hiểu rõ đúng là tốt.
Vì thế vừa nói, vừa đi theo Tư Mệnh đi vào điện Thần Tinh. Bất tri bấtgiác, đi qua hành lang, điện Thần Tinh lọt vào mắt, vừa bước vào kếtgiới, cảnh sắc mây mù đã thay đổi, biến thành một bầu trời đầy sao mênhmông bát ngát.
Người đi trên kết giới, dưới chân như giẫm lên ngàn vì sao.
Đây không phải lần đầu tiên Phượng Tuyên đến điện Thần Tinh, nhưng bất kểlà lần thứ mấy, y đều sẽ thán phục vẻ đẹp ngoài tam giới.
Vô sốngôi sao lưu chuyển trong điện đều đại biểu cho cuộc đời của một ngườitrong tam giới. Có một câu nói trên thế gian rằng người chết sẽ trởthành một ngôi sao vĩnh cửu trên bầu trời cũng không phải là vô lý.
Ít nhất phàm nhân sau khi kết thúc cuộc đời như bọt biển sẽ biến thành một ngôi sao trong điện của Tư Mệnh.
Phượng Tuyên lên tiếng: "Ta muốn biết, Thích Trác Ngọc thân là ma tôn biển Hỗn Độn, trong vòng trăm năm tới có mang đến tai nạn cho Bạch Ngọc Kinh hay không?"
Tư Mệnh thắp sáng một ngôi sao trong đó, nói: "Điện hạ yên tâm, đã trăm năm rồi, thần giới không xuất hiện chiến tranh."
Hả?
Tại sao hắn phải chữ " đã "?
Chẳng lẽ sẽ có chiến tranh sao?
"Chẳng qua là." Tư Mệnh chuyển đề tài: "Thần giới quả thật sẽ nghênh đón mộtchuyện lớn bởi vì Thích Trác Ngọc. Chuyện này, có quan hệ mật thiết vớiđiện hạ."
Phượng Tuyên dựng thẳng lỗ tai lên.
Tư Mệnh cười mà không nói.
Người đánh đố, ta hận ngươi.jpg
-
Trên đường từ điện của Tư Mệnh trở về Tê Phượng cung, Phượng Tuyên đều đangtự hỏi hai câu kia. Nếu trong vòng trăm năm thần giới không có chiếntranh, vậy chứng tỏ Thích Trác Ngọc cũng không phải xấu như vậy.
Nhưng hắn thì có chuyện gì liên quan mật thiết với mình?
Lúc miên man suy nghĩ, đã đi tới dưới cây thần mộc ngô đồng.
Tâm tình Thích Trác Ngọc rất kém nhìn y: "Ngươi đi đâu vậy? ”
Thái độ của một tên đàn ông thối thây về nhà thấy vợ đi vắng, nghi ngờ vợ cắm sừng mình.jpg
Phượng Tuyên cảm thấy đau đầu, mở miệng: "Ta đi điện Tư Mệnh gặp Tư Mệnh."
"Tư Mệnh?" Thích Trác Ngọc cười nhạo một tiếng: "Hắn chẳng phải cái loạitốt lành gì, ngươi nên cách xa hắn một chút thì tốt hơn.”
Được rồi, được rồi.
Dù sao trong mắt đại ma đầu này, ngoại trừ đại phản diện cực kỳ vô địchnhư hắn là người tốt, còn những người tốt khác đều là người xấu thôiđúng không?
Chỉ là nhớ tới lời Tư Mệnh nói, Phượng Tuyên vẫn không nhịn được hỏi: "Thích Trác Ngọc, ta hỏi ngươi một chuyện. ”
Tầm mắt Thích Trác Ngọc nhàn nhạt nhìn y, Phượng Tuyên trầm tư trong mộtlát, mới lên tiếng: "Là như này, chẳng phải gần đây ngươi hay tặng cáinày cái kia cho ta sao? Nếu như là bởi vì chuyện lúc trước ngươi bắt cóc ta tới biển Hỗn Độn mà cảm thấy áy náy trong lòng, thì trước đấy ta đãnói rồi đấy, ta không để ý đâu."
Y cảm thấy mình còn có thểkhuyên Thích Trác Ngọc về biển Hỗn Độn làm chính vụ cho tốt, khuyên canhắn như một hiền phi: "Ta thật sự không có sao đâu, cho nên, ngươi vẫnnên trở về Hỗn Độn đi, được không?"
Già đi ở Thần Giới cũng không phải chuyện nhỏ đâu.
Ai biết Thích Trác Ngọc nghe xong, vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm y, đilệch trọng điểm: "Ngươi cảm thấy ta tặng ngươi nhiều đồ như vậy, giúpngươi tu bổ thần hồn là bởi vì áy náy, muốn bồi thường cho ngươi, báođáp ngươi sao? ”
Phượng Tuyên: Ồ không phải vậy sao? Chẳng lẽ còn có lý do gì khác?
Chờ đã, chờ đã.
Lời Tư Mệnh lại vang lên bên tai. Nếu thần giới trăm năm bình an vô sự,chứng tỏ Thích Trác Ngọc thật sự không có âm mưu quỷ kế gì.
Lầnnày đến lượt Phượng Tuyên trở nên kinh ngạc: "Nếu không phải bồi thườngcho ta." Trong giọng nói của y tựa hồ còn có vài phần khó có thể tinđược: "Vậy ngươi, thì ra là thật sự làm người tốt việc ở Bạch Ngọc Kinhà?'
Hơn nữa ngay từ đầu y còn cố tỏ ra ngầu ngầu, áp trán vào ngực người ta khóc như một người đàn ông thực thụ.
Kết quả bằng cách nào đó, bị Thích Trác Ngọc ôm một cái, không kìm được đau đớn trong lòng nữa, nói tóm lại là khóc rất mất hình tượng.
Chờ lúc y nhận ra, vạt áo Thích Trác Ngọc đã bị y làm ướt một mảng.
Phượng Tuyên: "..."
Phượng Tuyên im lặng hồi lâu, kinh ngạc mở miệng: "Ta sẽ bồi thường quần áo cho ngươi. ”
Nhưng khi y ngẩng đầu, Thích Trác Ngọc căn bản không nghe y nói chuyện.
Cũng đúng, hắn là một đại ma tôn biển Hỗn Độn, sao mà không mua nổi một bộ quần áo cơ chứ.
"Bây giờ tốt hơn chưa?" Thích Trác Ngọc hỏi y.
Phượng Tuyên gật đầu, không thể không nói sau khi khóc xong tâm tình khá hơn rất nhiều.
"Vậy thì tốt." Hai từ quen thuộc này,
Phượng Tuyên có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Thích Trác Ngọc lại muốn tự tiện chủ trương ôm y.
Hắn cái con người này rốt cuộc là có tật xấu gì, hay là mình đã lưu lạitrong lòng hắn hình tượng yếu đuối, trông y có giống người lười biếngtới mức không muốn đi bộ không?!
Được rồi.
Thật ra ngẫmlại thì đúng là y lười đi thật, trước kia ở Bạch Ngọc Kinh, phần lớnthời gian Phượng Tuyên sẽ hoá thành nguyên hình phi hành.
Nhưnglần này sau khi tỉnh lại, không biết có phải vì lý do nguyên thần của ybị hao tổn hay không, mà ngay cả biến thân thành nguyên hình cũng cóchút khó khăn, huống chi là bay tới bay lui.
Hôm nay bận rộn cả ngày vì ngày giỗ của phụ thần, bây giờ có chút buồn ngủ.
Thích Trác Ngọc cũng không có cho y thời gian phản ứng. Như thể hắn đã làmthành thạo hàng nghìn lần dễ dàng bế Phượng Tuyên lên.
Được rồi.
Ngồi vào vòng tay của đại ma đầu, có công cụ đi bộ miễn phí, ngu sao màkhông dùng. Hơn nữa tu vi Thích Trác Ngọc còn cao hơn y, đến Tê PhượngCung cũng chỉ là thời gian vài hơi thở.
Chỉ trong vài hơi thởngắn ngủi này, Phượng Tuyên không kìm được gà gật. Đến thần mộc ngôđồng, y đã ngủ say trong lòng Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọcthấy thế lông mày hơi nhíu lại, tháo thần hồn đăng trên thần mộc xuống,quả nhiên, nguyên thần hắn bỏ vào đã thiêu đốt gần hết. Nếu cứ như vậythì sẽ có một ngày thần hồn đăng lụi tàn.
Đến lúc đó chỉ sợ nguyên thần của Phượng Tuyên không còn cách nào ngưng tụ ở trong đèn nữa.
Thích Trác Ngọc nhìn một lát rồi "Chậc" một tiếng. Hắn chẳng hề chớp mắt xéxuống một phần Nguyên Thần của mình bỏ vào trong thần hồn đăng làm chấtdẫn đèn.
"Anh họ, ta cảm thấy huynh cứ đốt nguyên thần mình nhưvậy cũng không phải là cách tốt đâu." Lý Triêu Phong bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Tê Phượng cung, gã thoạt nhìn là tớitặng đồ cho Thích Trác Ngọc, còn duy trì hình thái chó ngậm một cây trâm bạch ngọc vô cùng tinh xảo, đặt vào trong tay Thích Trác Ngọc.
Gã vừa phun trâm bạch ngọc ra mới mở miệng nói chuyện.
Ý định ban đầu là muốn khuyên Thích Trác Ngọc, dù sao vì tục hồn choPhượng Tuyên mà cứ đốt như thế, cho dù hắn có thiên phú dị bẩm, NguyênThần cũng không thể nào chịu nổi sự giày vò như vậy.
Mà cũngkhông phải, gã cảm thấy Thích Trác Ngọc điên rồi, hắn điên rồi thì không ai có thể thuyết phục hắn, Lý Triêu Phong chưa từng thấy qua ai giốngnhư hắn, đốt nguyên thần của mình giống như là đốt giấy, không đau không ngứa.
Cứ như trời sinh hắn đã quen với những đau đớn này.
Thích Trác Ngọc nhìn gã, lập tức biểu diễn cái gì là bệnh tâm thần phát tác,nóng nảy nói: "Ngươi cảm thấy không phải cách, vậy thì thiêu ngươi. ”
Lý Triêu Phong: … Cái miệng xấu này của mình sao lại thích sủa nhiều như vậy chứ.
Nhìn biểu cảm Thích Trác Ngọc cứ như là đã nghiêm túc suy nghĩ tới, còn đưara được một kết luận khả thi cùng với vẻ mặt âm u, lập tức sẽ ra tay với cái mệnh chó vô tội này của gã.
Lý Triêu Phong: Xin lỗi! Cáo từ!
Thế giới hai người này, cũng không cần người thứ ba tham dự!
-
Vì thế lúc Phượng Tuyên tỉnh lại lần nữa, trên đầu đã có thêm một cây trâm ngọc. Y cầm lấy gương soi, phương pháp đeo cây trâm ngọc này có thể nói là đơn giản thô bạo, cứ như thế cắm từ trên xuống dưới, không hề có bất kỳ tính thưởng thức nào, quả thực là thủ pháp chiến đấu của thẳng nam.
Phượng Tuyên thấy vậy nghi ngờ sâu sắc rất có thể là mình bị cây trâm này đánh thức.
Phượng Tuyên đưa tay lấy cây trâm trên tóc xuống, lại bất thình lình nghe được một giọng nói trong đại điện: "Đây là Trâm Cố Hồn. Thần hồn của ngươibất ổn, cần phải đeo cái trâm này cả ngày lẫn đêm."
Phượng Tuyênngẩng đầu, là Thích Trác Ngọc. Không biết hắn đã đứng ở bên cạnh baolâu, lúc trước ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Phượng Tuyên tỉnh lại,hắn mới quay qua.
"Ta chỉ muốn đổi một cách đeo khác." Phượng Tuyên thành thành thật thật lên tiếng giải thích.
Vì chứng minh bản thân, một giây sau y lại cài trâm Cố Hồn vào tóc mình,mái tóc của y dài qua eo, như mực như thác nước, trâm cài bạch ngọc vôcùng nổi bật.
Phượng Tuyên để ý trên trâm Cố Hồn còn khắc hình dáng một con thỏ, rất sống động đáng yêu.
Pháp khí bình thường sẽ không cố ý điêu khắc những thứ này. Phượng Tuyênnhìn một lát, ngẩng đầu: "Đại ma đầu, đây là ngươi tặng cho ta sao? ”
Thích Trác Ngọc không gật đầu cũng không lắc đầu, thấy biểu cảm của PhượngTuyên, hắn nhíu mày hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi không thích? ”
...... Cũng không phải không thích.
Tự dưng tặng cho y cây trâm Cố Hồn này là sao đây? Phượng Tuyên nhìn hắn,nhưng dáng vẻ Thích Trác Ngọc như là không định giải thích.
Được rồi, xem ra hắn nhất định phải làm người đánh đố đến cùng.
Thấy sắc trời bên ngoài còn sớm, Phượng Tuyên thật sự có chút kinh ngạc. Cóthể Thích Trác Ngọc cho y cảm giác giống như loại người trong ma tộc,chỉ biết xuất quỷ nhập thần xuất hiện lúc nửa đêm. Khó có được một lần,Bạch Ngọc Kinh vẫn là ban ngày.
Hắn còn ở Tê Phượng cung. PhượngTuyên đợi một lát, nhận ra Thích Trác Ngọc không có giống như trước kia. Tới là cầm Thần Hồn Đăng xem một lát, sau đó lại thần bí biến mất.
Nhớ lại cảnh hôm qua Thích Trác Ngọc an ủi mình trong ngày giỗ của phụthần, y dừng một chút, có hơi thăm dò lên tiếng đề nghị: "Thích TrácNgọc, ngươi tới Bạch Ngọc Kinh đã nhiều ngày rồi nhưng chưa từng tới nơi khác dạo, Nếu ngươi không vội đi thì ta đưa ngươi đi dạo chút nhé?"
-
Phượng Tuyên cũng không biết đầu óc mình co rút như thế nào, thế mà đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là do mình hiểu được tri ân báo đáp, cảm thấy trái tim Thích Trác Ngọc cũng không xấu,không phải là người không thể kết giao.
Càng làm cho y không thể tưởng tượng được chính là, Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y một lát rồi đồng ý với y.
Phượng Tuyên nhất thời có một loại cảm giác nhấc tảng đá đập chân mình. Y chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử dám dẫn lão đại ma tôn biển HỗnĐộn đi thăm Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng y sống ở Bạch Ngọc Kinh hơn một ngàn năm, rất quen thuộc với mọi thứ ở nơi đây.
Ngược lại Thích Trác Ngọc, hắn từng thấy qua nhân gian Trường An, thấy qua Ma vực, thấy qua Tiên Phủ Tu Chân, cũng thấy qua tiên cung Tam Thanh cảnh.
Nhưng đi cùng Phượng Tuyên khắp Bạch Ngọc Kinh thì vẫn là lần đầu tiên, không giống như tiên cung của Tam Thanh cảnh, tuy rằng Bạch Ngọc Kinh cũngnằm ở trên Cửu Trọng Thiên. Nhưng chiếm đa số là tiên sơn động phủ,trong tầng mây mờ mịt, có côn bằng *tung cánh tám vạn tám ngàn dặm quaycuồng, phát ra tiếng ngâm dài, tăng thêm vài phần thần tính kỳ ảo.
Côn bằng là thượng cổ thần thú nửa chim nửa cá
Phượng Tuyên vốn có ý dẫn theo Thích Trác Ngọc đi thăm Bạch Ngọc Kinh mộtchút, kết quả đi tới đi lui, chính mình cũng bị làm cho mê muội.
Năm tháng thần giới dài đằng đẵng, hai trăm năm thật ra chỉ là trong nháymắt, chẳng qua Phượng Tuyên cảm thấy hình như đã lâu y không về nhà.
Hai người dừng lại rồi đi dạo tiếp, thỉnh thoảng cũng gặp phải thượng thần cưỡi mây mà đi.
Những thượng thần này đi ngang qua hai người bọn họ, chỉ chào hỏi PhượngTuyên tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Thích Trác Ngọc.
Lúc đầuPhượng Tuyên còn lo ma tôn như hắn nghênh ngang đi tới đi lui ở BạchNgọc Kinh, nếu bị cha đế quân phát hiện sẽ tóm hai người bọn họ lại némxuống Bích Lạc Xuyên cho coi.
Nhìn thấy cảnh tượng này rồi tronglòng y lại không kìm được cảm khái, tu vi Thích Trác Ngọc đúng là caotới mức đáng sợ, nếu hắn trời sinh ra có tâm tư muốn tấn công Bạch NgọcKinh, chỉ sợ các thượng thần Bạch Ngọc Kinh cũng chưa chắc có thể toànthân trở ra.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút hói đầu.
Thích Trác Ngọc thấy vẻ mặt của y không đúng, dừng lại hỏi y: "Làm sao vậy? ”
"Không có gì." Phượng Tuyên gãi tay: "Chỉ là cảm thấy đi có hơi mệt, không thì ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Thích Trác Ngọc cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao ở trong lòng hắn PhượngTuyên chính là kiểu đi một phút đồng hồ muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Chỗ hai người nghỉ ngơi vừa vặn là rừng thần mộc, nơi này sinh trưởng cácloại thần thụ tươi tốt, trong rừng cây có vô số tinh linh có hình tháinguyên thần ban đầu đang đùa giỡn.
Bên ngoài rừng thần mộc chínhlà tầng mây mờ mịt, vừa hay có thể thu nửa Bạch Ngọc Kinh vào đáy mắt.Khi còn bé Phượng Tuyên nổi giận rời cung bỏ đi, sẽ thích trốn ở chỗnày.
Phượng Tuyên tìm một gốc cây phù tang ngồi xuống, thuận tiện vung tay lên, hoá ra tiên quả và rượu tiên.
Y hơi dừng lại, tiếp theo rót cho Thích Trác Ngọc một chén rượu tiên:"Ngươi nếm thử cái này đi, đây là cha ta dùng Ly Tuyền tự tay ủ, ngọtngào rất ngon."
Nói xong, Phượng Tuyên lại rất ân cần đẩy tiên quả cho hắn: "Cái này cũng ngon, ngươi cũng ăn cái này đi."
Nhìn biểu hiện này của y, phỏng chừng trên người có gì thứ tốt nhất lúc này đều lấy ra hiến bảo.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, cười như không cười, cũng không động đến đồ vật trên bàn, phảng phất như đang chờ Phượng Tuyên nói gì đó.
Quả thật Phượng Tuyên có chuyện muốn nói với hắn. Y cân nhắc nhiều lần, như là muốn thương lượng với Thích Trác Ngọc: "Ma Tôn đại nhân."
Ngay cả kính xưng cũng dùng.
"Thì là, ta cảm thấy." Phượng Tuyên mở miệng: "Ngươi xem ngươi. Ngươi nóingươi muốn tới Bạch Ngọc Kinh, ta cũng không ngăn cản đúng không? Nhưngngươi đã ở Bạch Ngọc Kinh ngây người nhiều ngày như vậy rồi, hôm naynhững thứ nên xem cũng đã xem, nên ăn ngươi cũng ăn. Nếu ngươi không cóchuyện gì thì biển Hỗn Độn trước đi nhé?"
Phượng Tuyên nói xong,lại vội vàng bổ sung: " Không phải ta muốn đuổi ngươi đi, Ta sợ chính vụ của biển Hỗn Độn nhiều quá, làm chậm trễ chính sự của ngươi. Nếu ngươivẫn ở chỗ này, vậy ma vực không phải không có người quản sao? ”
Gặp quỷ rồi.
Kịch bản yêu phi ma vực mê hoặc quân vương không tảo triều sớm, làm sao màđến Bạch Ngọc Kinh rồi y còn chưa vứt bỏ được vậy chứ?? Thích Trác Ngọc nhìn y một hồi lâu, mở miệng nói: "Bản tôn chưa bao giờ hỏi chính vụ ma vực. ”
Này nha cái tên bạo quân nhà ngươi.
Đem không cầu tiến, không tiến thủ, không để ý quốc sự nói hợp tình hợp lý như vậy sao!
Nếu ta là con dân ma tộc ta liền khóc cho ngươi xem được không!
Thích Trác Ngọc cực kỳ điên cuồng, lộ ra một nụ cười lạnh: "Nếu ai dám khôngphục bản tôn, ý đồ sinh sự ở Ma tộc, bản tôn sẽ giết thẳng bọn họ."
Phượng Tuyên:? Không hổ là ngươi, thật là cách làm đơn giản thô bạo của nhân vật phản diện.
Phượng Tuyên do dự: "Vậy nếu người không phục ngươi nhiều quá thì làm sao bây giờ, ngươi cũng không thể giết hết bọn họ chứ?"
Thích Trác Ngọc: " Sao lại không thể?" Hắn nói với vẻ mặt tự tin, tựa hồ hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
Phượng Tuyên bỗng nhiên nhớ tới lúc y xem truyền sử tam giới, trước khi trởthành lão đại ma tộc hình như Thích Trác Ngọc còn là tu sĩ của PhiếuMiểu tiên phủ.
Hai trăm năm trước, Phiếu Miểu tiên phủ không phục Thích Trác Ngọc hoành hành bá đạo, ngăn cản hắn xé mở kết giới.
Kết quả trong một đêm, đại tiên môn đệ nhất thế gian đã bị hắn đồ sát chết không còn một mống.
......
......
Phượng Tuyên siết chặt ly rượu, cảm thấy đầu mình càng ngày càng hói. Nếu nóitiếp đề tài này Thích Trác Ngọc sẽ phát hiện sau khi giết sạch Ma tộc,còn có Bạch Ngọc Kinh có thể công chiếm.
Vậy nếu Bạch Ngọc Kinh phản kháng thì làm sao bây giờ? Không sao, giết hết thượng thần ở Bạch Ngọc Kinh là được.
Tốt lắm.
Hoàn hảo phù hợp với logic đại nhân vật phản diện này của hắn.
"Bản tôn còn muốn." Thích Trác Ngọc không chỉ hoàn không để ý đến tâm tìnhcủa Phượng Tuyên đang rối rắm đến mức lông chim cũng sắp rụng xuống đất, thậm chí còn hợp tình hợp lý cầm chén rượu bảo y tiếp tục rót rượu ngọt cho hắn.
A….a…a
Thật sự rất tức giận.
Uống đi.
Uống chết ngươi đi, cái tên thẳng nam thối tha.
Phượng Tuyên "đùng đùng" rót cho Thích Trác Ngọc một ly rượu ngọt siêu tokhổng lồ. Dưới cái nhìn khó hiểu của Thích Trác Ngọc nặn ra một nụ cườicực kỳ giả dối:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi cần uống nhiều nước ấm thôi."*
(Câu uống nhiều nước ấm hẳn là quen thuộc với các chị em, mỗi khi đến mùadâu là các anh lại bắt đầu uống nhiều nước ấm vào, câu này là ý châmchọc ấy =))))
-
Ngày đó sau khi kế hoạch khuyên Thích Trác Ngọc về biển Hỗn Độn thất bại, Phượng Tuyên bèn mặc kệ ở Tê Phượng Cung nửa tháng.
Nửa tháng này không ngoài dự đoán, Thích Trác Ngọc vẫn nghênh ngang ra vàocung điện của y coi như không có gì. Để cho người không biết nhìn còntưởng rằng Ma cung ma vực từ biển Hỗn Độn chuyển đến Bạch Ngọc Kinh.
Nhưng điều khiến Phượng Tuyên cảm thấy may mắn chính là, tuy Thích Trác Ngọctới Bạch Ngọc Kinh đã lâu nhưng không có gây chuyện ở thần giới.
Hầu như mỗi ngày hắn chỉ đến giày vò ngọn Thần Hồn Đăng dưới thần mộc ngôđồng kia, cùng với đó là phải mang một ít quà tặng khó hiểu từ hạ giớitới cho Phượng Tuyên.
Có đôi khi Phượng Tuyên nghi ngờ đây khôngphải là quà bởi vì mỗi lần Thích Trác Ngọc đến, đều là nửa đêm lắc tỉnhy, sau đó vẻ mặt âm trầm nhét đồ vào trong lòng y.
Có đôi khi làkhuyên tai, có đôi khi là vòng tay, có đôi khi sẽ là một ít linh sủnghoặc là trái cây củng cố nguyên thần, sau khi nhét vào trong lòng y thìmặc kệ Phượng Tuyên có muốn hay không, hắn cứ thể bỏ đi nghịch thần hồnđăng.
Giống như là mèo hoang mà mình nuôi dưỡng, Con mèo nàykhông biết ban ngày lang thang ở đâu, mỗi lần về nhà đều mang cho y mộtít cá khô.
Con người có ăn cá nhỏ không mèo không biết, Thích Trác Ngọc cũng vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Chỉ cần hắn cảm thấy tốt, hữu dụng, xinh đẹp thì sẽ mang hết về Tê Phượng cung.
Thời gian dài trôi qua, thế mà Phượng Tuyên đã quen với phương thức sinhhoạt như vậy. Suy cho cùng, con chim nào mà không thích thức dậy đượcbao quanh bởi những viên kim cương nhỏ lấp lánh.Jpg
Thực sự là dùng nước ấm nấu chim con, để cho chim con diệt vong trong sự xa hoa lãng phí.
Phượng Tuyên cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa. Cho dù Thích Trác Ngọckhông gây chuyện ở Bạch Ngọc Kinh, nhưng một đại ma tôn ngày nào cũnglắc lư ở thần giới, bị phát hiện hắn chỉ có một con đường chết!
Đại ma đầu ngu ngốc hơn cả ma đầu này.
Có biết cái gì gọi là Thần Ma không tương hợp không? Hắn không đọc tiểu thuyết sao?
Giống như loại nhân vật phản diện mỗi ngày chạy đến đại bản doanh quân địch, sẽ bị bắt đi ngâm Bích Lạc Xuyên đấy!
Mọi thứ thay đổi vài ngày sau đó.
Tư Mệnh Tử Đồng lịch kiếp trở về, trở về thần vị.
Phượng Tuyên vẫn rất kinh ngạc về chuyện Tư Mệnh hạ phàm lịch kiếp. Dù sao TưMệnh mà y từng gặp rất giống với thánh thi đua Thích Trác Ngọc, trongcông việc tuyệt đối sẽ không xuất hiện một tia sơ hở, không có lý do gìmà không tới thế gian một chuyến.
Ngày Tư Mệnh trở về thần vị,Phượng Tuyên tới điện Tư Mệnh một chuyến. Vừa đến cửa, từ xa đã thấy TưMệnh đứng ở ngoài điện chờ y.
Hắn là thần linh chưởng quản vậnmệnh vạn vật tam giới, đương nhiên sẽ có một chút năng lực dự đoán,thường thường khi Phượng Tuyên còn ở Tê Phượng cung, Tư Mệnh đã ở điệnchờ đợi.
Cho nên nói mỗi lần Nguyệt Nga muốn hẹn hắn đánh bài, Phượng Tuyên đều rất miễn cưỡng.
Ai muốn đánh bài với một tên xấu xa cả ngày dựa vào năng lực dự đoán đểchơi bẩn chứ! Thua tới mức sắp thế chấp cả Tê Phượng cung luôn rồi.jpg
Phượng Tuyên không cần nói rõ ý đồ tới, Tư Mệnh đã mở miệng: "Điện hạ muốn tra cứu sổ mệnh của Thích Trác Ngọc đúng không?"
Phượng Tuyên thầm nghĩ tiếp xúc với người hiểu rõ đúng là tốt.
Vì thế vừa nói, vừa đi theo Tư Mệnh đi vào điện Thần Tinh. Bất tri bấtgiác, đi qua hành lang, điện Thần Tinh lọt vào mắt, vừa bước vào kếtgiới, cảnh sắc mây mù đã thay đổi, biến thành một bầu trời đầy sao mênhmông bát ngát.
Người đi trên kết giới, dưới chân như giẫm lên ngàn vì sao.
Đây không phải lần đầu tiên Phượng Tuyên đến điện Thần Tinh, nhưng bất kểlà lần thứ mấy, y đều sẽ thán phục vẻ đẹp ngoài tam giới.
Vô sốngôi sao lưu chuyển trong điện đều đại biểu cho cuộc đời của một ngườitrong tam giới. Có một câu nói trên thế gian rằng người chết sẽ trởthành một ngôi sao vĩnh cửu trên bầu trời cũng không phải là vô lý.
Ít nhất phàm nhân sau khi kết thúc cuộc đời như bọt biển sẽ biến thành một ngôi sao trong điện của Tư Mệnh.
Phượng Tuyên lên tiếng: "Ta muốn biết, Thích Trác Ngọc thân là ma tôn biển Hỗn Độn, trong vòng trăm năm tới có mang đến tai nạn cho Bạch Ngọc Kinh hay không?"
Tư Mệnh thắp sáng một ngôi sao trong đó, nói: "Điện hạ yên tâm, đã trăm năm rồi, thần giới không xuất hiện chiến tranh."
Hả?
Tại sao hắn phải chữ " đã "?
Chẳng lẽ sẽ có chiến tranh sao?
"Chẳng qua là." Tư Mệnh chuyển đề tài: "Thần giới quả thật sẽ nghênh đón mộtchuyện lớn bởi vì Thích Trác Ngọc. Chuyện này, có quan hệ mật thiết vớiđiện hạ."
Phượng Tuyên dựng thẳng lỗ tai lên.
Tư Mệnh cười mà không nói.
Người đánh đố, ta hận ngươi.jpg
-
Trên đường từ điện của Tư Mệnh trở về Tê Phượng cung, Phượng Tuyên đều đangtự hỏi hai câu kia. Nếu trong vòng trăm năm thần giới không có chiếntranh, vậy chứng tỏ Thích Trác Ngọc cũng không phải xấu như vậy.
Nhưng hắn thì có chuyện gì liên quan mật thiết với mình?
Lúc miên man suy nghĩ, đã đi tới dưới cây thần mộc ngô đồng.
Tâm tình Thích Trác Ngọc rất kém nhìn y: "Ngươi đi đâu vậy? ”
Thái độ của một tên đàn ông thối thây về nhà thấy vợ đi vắng, nghi ngờ vợ cắm sừng mình.jpg
Phượng Tuyên cảm thấy đau đầu, mở miệng: "Ta đi điện Tư Mệnh gặp Tư Mệnh."
"Tư Mệnh?" Thích Trác Ngọc cười nhạo một tiếng: "Hắn chẳng phải cái loạitốt lành gì, ngươi nên cách xa hắn một chút thì tốt hơn.”
Được rồi, được rồi.
Dù sao trong mắt đại ma đầu này, ngoại trừ đại phản diện cực kỳ vô địchnhư hắn là người tốt, còn những người tốt khác đều là người xấu thôiđúng không?
Chỉ là nhớ tới lời Tư Mệnh nói, Phượng Tuyên vẫn không nhịn được hỏi: "Thích Trác Ngọc, ta hỏi ngươi một chuyện. ”
Tầm mắt Thích Trác Ngọc nhàn nhạt nhìn y, Phượng Tuyên trầm tư trong mộtlát, mới lên tiếng: "Là như này, chẳng phải gần đây ngươi hay tặng cáinày cái kia cho ta sao? Nếu như là bởi vì chuyện lúc trước ngươi bắt cóc ta tới biển Hỗn Độn mà cảm thấy áy náy trong lòng, thì trước đấy ta đãnói rồi đấy, ta không để ý đâu."
Y cảm thấy mình còn có thểkhuyên Thích Trác Ngọc về biển Hỗn Độn làm chính vụ cho tốt, khuyên canhắn như một hiền phi: "Ta thật sự không có sao đâu, cho nên, ngươi vẫnnên trở về Hỗn Độn đi, được không?"
Già đi ở Thần Giới cũng không phải chuyện nhỏ đâu.
Ai biết Thích Trác Ngọc nghe xong, vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm y, đilệch trọng điểm: "Ngươi cảm thấy ta tặng ngươi nhiều đồ như vậy, giúpngươi tu bổ thần hồn là bởi vì áy náy, muốn bồi thường cho ngươi, báođáp ngươi sao? ”
Phượng Tuyên: Ồ không phải vậy sao? Chẳng lẽ còn có lý do gì khác?
Chờ đã, chờ đã.
Lời Tư Mệnh lại vang lên bên tai. Nếu thần giới trăm năm bình an vô sự,chứng tỏ Thích Trác Ngọc thật sự không có âm mưu quỷ kế gì.
Lầnnày đến lượt Phượng Tuyên trở nên kinh ngạc: "Nếu không phải bồi thườngcho ta." Trong giọng nói của y tựa hồ còn có vài phần khó có thể tinđược: "Vậy ngươi, thì ra là thật sự làm người tốt việc ở Bạch Ngọc Kinhà?'
Danh sách chương