Kỳ Yến Chỉ lạnh lùng, vô cảm hơn một ngàn năm nay, thậm chí hắn còn có thể thản nhiên giết chết và thay thế em trai của mình, có lẽ chỉ có cô gái hồ ly đã cứu hắn một ngàn năm trước mới có thể chạm vào một chút nhân tính còn sót lại của hắn.
Hắn không ngờ rằng mình lại cảm thấy xót thương cho một đứa trẻ Nhân tộc.
Lúc gia nhập Phần Tiêu Tông, Triều Từ chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai. Ban đầu, hắn chỉ nghe nói cậu là một thiếu gia được nuông chiều mà sinh hư, nhưng sau khi gặp nhau hắn lại phát hiện cậu cư xử rất tốt. Đôi mắt mèo con lúc nào cũng mở to và nhìn hắn chăm chú.
Giống như một chú mèo con đã tìm được chủ nhân nhưng lại lo sợ chủ nhân không thích nó.
Nhưng chú mèo con vẫn không thể giấu được cái đuôi của mình, chưa được vài ngày, Triều Từ đã gây xích mích với một vài đệ tử thân truyền của các trưởng lão.
Là vì Dung Nhã.
Dung Nhã gia nhập tông phái sớm hơn Triều Từ một tháng, cô xuất thân là một thường dân, tính tình cũng lầm lì. Vừa mới vào đây, cô đã trở thành đệ tử đầu tiên của Yến Quyết lão tổ, một người chưa từng nhận bất kỳ đệ tử nào khác. Đương nhiên, việc này đã khơi dậy sự bất mãn của những kẻ khác, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, tự nhận mình là thiên tài.
Lúc Triều Từ đến tìm Dung Nhã, cậu tình cờ nhìn thấy một vài đệ tử đang chế nhạo Dung Nhã, chú mèo con lập tức dựng lông, gây chiến với những người này.
Cậu và Dung Nhã hoàn toàn khác nhau. Tuy Dung Nhã có thiên phú, nhưng cô sinh ra ở một gia đình thường dân nên bị hạn chế, vất vả lắm mới tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng hai. Nhưng Triều Từ có Triều gia giúp đỡ, cậu không cần lo lắng đến tài nguyên tu luyện, từ sớm đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám. Trong số những đệ tử này, có một vài người lớn hơn cậu năm sáu tuổi nhưng vẫn bị Triều Từ đánh bại.
Triều Từ cũng bị thương, mấy ngày không dám đến nơi ở của Kỳ Yến Chỉ. Mà trước đó, ngày nào cậu cũng đến thỉnh an Kỳ Yến Chỉ vô cùng siêng năng.
Ba ngày sau, khi vết thương đã sắp lành lại, cậu mới vui vẻ đi tìm sư tôn của mình. Lúc đó sư tôn đã hỏi cậu mấy ngày nay ở đâu, cậu nói rằng cậu đang đi đến mốc quan trọng, có vẻ như sắp đột phá nên đã tập trung vào việc tu luyện.
Hắn chỉ cần nhìn qua liền biết rằng gân mạch của đứa trẻ này đang bị thương. Sau khi bị hắn vạch trần, Triều Từ liền luống cuống tay chân, ấp úng nói rằng trong lúc tuy luyện đã xảy ra vấn đề làm bị thương đến gân mạch.
Sau khi nói xong, có lẽ là vì nó không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có để được làm nũng với sư tôn, dù đứa trẻ vẫn còn lo lắng về lời nói dối khập khiễng của nó, nhưng nó vẫn đi đến bên cạnh Kỳ Yến Chỉ xuýt xoa vì đau.
Nếu nó đã không muốn nói, thì Kỳ Yến Chỉ cũng không muốn nhắc tới. Hắn đã truyền một chút linh khí vào cơ thể của đứa nhỏ để giúp nó mau chóng hồi phục. Tổn thương gân mạch là chuyện không lớn cũng không nhỏ, nhưng không được lơ là.
Đứa trẻ cảm thấy dường như nó đã nhận được một món quà rất lớn nào đó, trên khuôn mặt của nó là một nụ cười tỏa nắng và một đôi mắt mèo sáng ngời.
Sau khi Triều Từ rời đi, Kỳ Yến Chỉ cảm thấy khó hiểu.
Cậu là thuốc mà hắn đã chuẩn bị cho Dung Nhã, nhưng cậu lại đứng ra bênh vực cho Dung Nhã, thậm chí còn bị thương.
Con mèo ngốc.
Sau này, ở trước mặt Triều Từ, hắn không còn cố ý giữ khoảng cách với Dung Nhã nữa, thay vào đó hắn tỏ ra gần gũi hơn với cô. Hắn còn thường xuyên nhắc đến và khen ngợi Dung Nhã trước mặt Triều Từ.
Đúng như hắn đã nghĩ, Triều Từ dần dần tỏ ra lạnh lùng với Dung Nhã.
Cuối cùng, sau một sự kiện xảy ra, Triều Từ và Dung Nhã đã trở mặt nhau hoàn toàn. Đó là lúc những đệ tử trẻ tuổi được đi vào bí cảnh Tân Lăng để rèn luyện, Triều Từ vô tình phát hiện có một di tích của tiên nhân, cậu đã dẫn Dung Nhã đi vào trong đó. Nhưng bọn họ đã kích hoạt nhầm một cơ quan nào đó ở bên trong, dẫn tới Dung Nhã bị hôn mê bất tỉnh, Triều Từ phải mang theo Dung Nhã tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Sau khi hai người trở về, Kỳ Yến Chỉ đã phạt Triều Từ quỳ trên vách đá Tư Quá Nhai một tháng. Ở Tư Quá Nhai, tuyết phủ trắng quanh năm, linh khí hỗn loạn, phạt một đệ tử trưởng thành trên Trúc Cơ kỳ quỳ suốt một tháng đã là quá đáng, huống chi Triều Từ chỉ là một đứa nhỏ, còn là một thiếu gia được chăm sóc cẩn thận.
Lúc đó, Kỳ Yến Chỉ không quan tâm đến Triều Từ, hắn rất tức giận vì cậu đã dẫn Dung Nhã đi vào di tích đó. Mặc dù hắn biết rất rõ nếu không có Triều Từ ở đó, Dung Nhã phát hiện ra di tích trước, thì Dung Nhã chắc chắn sẽ đi vào.
Dung Nhã chỉ bất tỉnh, thân thể không gặp vấn đề gì. Nhưng lúc Kỳ Yến Chỉ kiểm tra thức hải của cô, hắn đã phát hiện ra một thứ. Đó là một linh thể cường đại thuộc thời thượng cổ đang trú ngụ ở bên trong thức hải của Dung Nhã.
Đó là lúc Kỳ Yến Chỉ và Thương Trì gặp nhau lần đầu tiên.
Sau khi tìm ra được nguyên nhân, Dung Nhã đã nhanh chóng tỉnh lại. Thương Trì không gây hại đến Dung Nhã, chỉ là do bản năng tự vệ của thức hải mà thôi.
Một tháng sau, Triều Từ trở về. Đầu gối của cậu bị tê cóng và gầy đi rất nhiều. Chiếc cằm đã từng phúng phính trở nên nhọn đi.
Từ sau sự việc đó, Triều Từ đã hoàn toàn bất hoà với Dung Nhã, họ hiếm khi gặp mặt nhau, nếu có gặp nhau cũng không còn thân thiện. Người khởi xướng ra chuyện này từ đầu đến cuối chính là Kỳ Yến Chỉ, nhưng đứa nhỏ này cứ như chỉ nhớ ngon ngọt không nhớ đánh đòn, vài ngày sau nó lại bám dính lấy hắn.
Hắn thầm vui trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm xúc trái ngược khác.
Mặc dù Triều Từ trở nên lạnh nhạt với Dung Nhã, nhưng cậu vẫn thân thiết và yêu quý Kỳ Yến Chỉ. Mỗi khi học được điều gì mới, cậu luôn vui vẻ đến bên cạnh Kỳ Yến Chỉ, ngẩng đầu lên như thể đang chờ đợi được sư tôn xoa đầu —— Giống như cách Kỳ Yến Chỉ đã làm với Dung Nhã vậy.
Hắn không rõ cảm xúc của mình là gì. Ở trong mắt hắn, dù sớm hay muộn Triều Từ cũng phải đối diện với cái chết, nên hắn không muốn lãng phí tình cảm với cậu.
Dù vì lý do gì, hắn cũng chưa từng khen ngợi Triều Từ giống như với Dung Nhã. Hắn chỉ gật đầu nhẹ, tùy tiện nói vài lời.
Chỉ khi Triều Từ đột phá cao hơn, hắn mới thể hiện một ít dịu dàng, một ít vui vẻ và nói chuyện nhiều hơn với đứa trẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của đứa trẻ, trong lòng Kỳ Yến Chỉ lại không có chút niềm vui nào như vẻ bề ngoài của hắn.
Trong việc tu hành, để nhận được sự thừa nhận của hắn là việc rất khó khăn, nên đứa nhỏ này cũng sinh ra một chút tâm tư. Vì Triều gia rất giàu có và hào phóng, nên cậu thường tìm kiếm các loại báu vật hoặc những đồ chơi kỳ lạ để tặng Kỳ Yến Chỉ. Nhưng dù Triều gia có giàu đến đây, thì họ cũng không thể tìm ra được thứ nào hữu dụng cho một vị đại năng Hợp Thể hậu kỳ. Chưa kể tu vi thực sự của Kỳ Yến Chỉ đã vượt xa Hợp Thể hậu kỳ.
Những món quà này không làm Kỳ Yến Chỉ hài lòng, sau đó Triều Từ lại nghe nói rằng Yến Quyết lão tổ thích hoa lan. Cậu đã tốn rất nhiều công sức để tìm thấy một gốc lan hiếm có, chăm sóc nó rất lâu. Đến khi hoa nở, cậu liền vui vẻ tặng nó cho Kỳ Yến Chỉ.
Nhưng người thích hoa lan là Kỳ Yến Quyết chứ không phải là Kỳ Yến Chỉ. Thật ra với tính cách vốn dĩ của Kỳ Yến Chỉ, dù hắn không có hứng thú với những thứ văn vẻ như hoa lan, nhưng vẫn sẽ giả vờ thích chúng và nói vài câu có lệ với Triều Từ.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại hành xử vô cùng lạnh lùng, chỉ bảo Triều Từ nên tập trung vào việc tu luyện cho tốt.
Đôi mắt của đứa trẻ bỗng chốc ủ rũ. Cậu mím chặt môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Triều Từ cũng tiến bộ rất nhanh. Chỉ sau hơn năm năm kể từ khi cậu bước chân vào tông phái, cậu đã từ Luyện Khí kỳ tầng tám đột phá đến Kim Đan trung kỳ.
Thiên phú của cậu quả thật rất đáng sợ, nếu như tính cách của cậu cứng cỏi hơn một chút, có lẽ cậu còn xuất chúng hơn cả Kỳ Yến Quyết năm xưa.
Có lẽ chậm nhất là một hoặc hai năm, cậu sẽ đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
Hắn đã nhận Triều Từ làm đồ đệ, hắn đã đầu tư rất nhiều để bồi dưỡng cậu trong suốt những năm qua, chẳng phải là vì ngày này hay sao? Nhưng khi ngày này thực sự đến, hắn lại có một cảm giác...
Hắn không rõ cảm giác của mình là gì.
Chỉ là khi Triều Từ đột phá đến Kim Đan, hắn đã truyền cho cậu Hỗn Nguyên Quyết mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng hắn lại không dạy cho cậu phương pháp hít thở tương ứng.
Thiếu đi phương pháp hít thở này, việc tu luyện Hỗn Nguyên Quyết của Triều Từ sẽ ít đau đớn hơn rất nhiều, và tốc độ tu luyện cũng chậm hơn phân nửa.
Thật ra, Kỳ Yến Chỉ cũng nhận thấy rằng hắn đã quá quan tâm đến Triều Từ. Mà sự quan tâm này không nên đặt vào một người dù sớm hay muộn rồi cũng sẽ chết.
Vì vậy, hắn đã kiềm chế bản thân, xa lánh cậu, thờ ơ với cậu.
Nhưng hắn không ngờ, tên khốn Thương Trì đã dạy phương pháp hít thở đó cho Triều Từ.
Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, Triều Từ đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ. Mặc dù việc đột phá từ Kim Đan lên Nguyên Anh là một trở ngại rất lớn đối với người bình thường, có vô số người bị mắc kẹt ở Kim Đan hậu kỳ cả đời không thể đột phá, nhưng đối với Triều Từ mà nói, chỉ cần đạt đủ điều kiện, thì gần như không tồn tại bình cảnh.
Vậy thì, khoảng cách Triều Từ đột phá đến Nguyên Anh... còn xa không? ............
"Suy cho cùng, chúng ta cũng vì Nhã Nhi mà thôi. Triều Từ đột phá đến Nguyên Anh sớm hay muộn thì có khác gì nhau?" Thương Trì cười hỏi.
Sắc mặt của Kỳ Yến Chỉ khó coi: "Triều Từ là đệ tử của bổn tọa, không cần Linh hoàng phải nhọc lòng."
"Nhưng nếu ngươi mềm lòng, không muốn lột bỏ đạo cốt làm thuốc, thì Nhã Nhi sẽ ra sao?" Thương Trì tiếp tục hỏi hắn, tuy rằng y đang cười nhưng ánh mắt lại rất tăm tối.
"Chuyện đó sẽ không xảy ra." Kỳ Yến Chỉ lạnh lùng nói, sau đó nhìn Thương Trì bằng ánh mắt cảnh cáo: "Thương Trì, không có lần thứ hai."
Nói xong, hắn thu hồi kết giới xung quanh Triều Từ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Thương Trì quay lại nhìn căn phòng của Triều Từ, nơi cửa sổ giấy đang hắt ra một chút ánh sáng vàng ấm áp.
Tên nhóc này đã mười tám tuổi, đi ra ngoài có thể xưng là đại năng Kim Đan nhưng lại sợ bóng tối. Đêm nào cũng phải thắp đèn mới có thể ngủ được.
Y nhìn chăm chú hồi lâu, khuôn mặt dần hòa vào màn đêm, không ai có thể nhìn rõ cảm xúc của y.
Hắn không ngờ rằng mình lại cảm thấy xót thương cho một đứa trẻ Nhân tộc.
Lúc gia nhập Phần Tiêu Tông, Triều Từ chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai. Ban đầu, hắn chỉ nghe nói cậu là một thiếu gia được nuông chiều mà sinh hư, nhưng sau khi gặp nhau hắn lại phát hiện cậu cư xử rất tốt. Đôi mắt mèo con lúc nào cũng mở to và nhìn hắn chăm chú.
Giống như một chú mèo con đã tìm được chủ nhân nhưng lại lo sợ chủ nhân không thích nó.
Nhưng chú mèo con vẫn không thể giấu được cái đuôi của mình, chưa được vài ngày, Triều Từ đã gây xích mích với một vài đệ tử thân truyền của các trưởng lão.
Là vì Dung Nhã.
Dung Nhã gia nhập tông phái sớm hơn Triều Từ một tháng, cô xuất thân là một thường dân, tính tình cũng lầm lì. Vừa mới vào đây, cô đã trở thành đệ tử đầu tiên của Yến Quyết lão tổ, một người chưa từng nhận bất kỳ đệ tử nào khác. Đương nhiên, việc này đã khơi dậy sự bất mãn của những kẻ khác, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, tự nhận mình là thiên tài.
Lúc Triều Từ đến tìm Dung Nhã, cậu tình cờ nhìn thấy một vài đệ tử đang chế nhạo Dung Nhã, chú mèo con lập tức dựng lông, gây chiến với những người này.
Cậu và Dung Nhã hoàn toàn khác nhau. Tuy Dung Nhã có thiên phú, nhưng cô sinh ra ở một gia đình thường dân nên bị hạn chế, vất vả lắm mới tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng hai. Nhưng Triều Từ có Triều gia giúp đỡ, cậu không cần lo lắng đến tài nguyên tu luyện, từ sớm đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám. Trong số những đệ tử này, có một vài người lớn hơn cậu năm sáu tuổi nhưng vẫn bị Triều Từ đánh bại.
Triều Từ cũng bị thương, mấy ngày không dám đến nơi ở của Kỳ Yến Chỉ. Mà trước đó, ngày nào cậu cũng đến thỉnh an Kỳ Yến Chỉ vô cùng siêng năng.
Ba ngày sau, khi vết thương đã sắp lành lại, cậu mới vui vẻ đi tìm sư tôn của mình. Lúc đó sư tôn đã hỏi cậu mấy ngày nay ở đâu, cậu nói rằng cậu đang đi đến mốc quan trọng, có vẻ như sắp đột phá nên đã tập trung vào việc tu luyện.
Hắn chỉ cần nhìn qua liền biết rằng gân mạch của đứa trẻ này đang bị thương. Sau khi bị hắn vạch trần, Triều Từ liền luống cuống tay chân, ấp úng nói rằng trong lúc tuy luyện đã xảy ra vấn đề làm bị thương đến gân mạch.
Sau khi nói xong, có lẽ là vì nó không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có để được làm nũng với sư tôn, dù đứa trẻ vẫn còn lo lắng về lời nói dối khập khiễng của nó, nhưng nó vẫn đi đến bên cạnh Kỳ Yến Chỉ xuýt xoa vì đau.
Nếu nó đã không muốn nói, thì Kỳ Yến Chỉ cũng không muốn nhắc tới. Hắn đã truyền một chút linh khí vào cơ thể của đứa nhỏ để giúp nó mau chóng hồi phục. Tổn thương gân mạch là chuyện không lớn cũng không nhỏ, nhưng không được lơ là.
Đứa trẻ cảm thấy dường như nó đã nhận được một món quà rất lớn nào đó, trên khuôn mặt của nó là một nụ cười tỏa nắng và một đôi mắt mèo sáng ngời.
Sau khi Triều Từ rời đi, Kỳ Yến Chỉ cảm thấy khó hiểu.
Cậu là thuốc mà hắn đã chuẩn bị cho Dung Nhã, nhưng cậu lại đứng ra bênh vực cho Dung Nhã, thậm chí còn bị thương.
Con mèo ngốc.
Sau này, ở trước mặt Triều Từ, hắn không còn cố ý giữ khoảng cách với Dung Nhã nữa, thay vào đó hắn tỏ ra gần gũi hơn với cô. Hắn còn thường xuyên nhắc đến và khen ngợi Dung Nhã trước mặt Triều Từ.
Đúng như hắn đã nghĩ, Triều Từ dần dần tỏ ra lạnh lùng với Dung Nhã.
Cuối cùng, sau một sự kiện xảy ra, Triều Từ và Dung Nhã đã trở mặt nhau hoàn toàn. Đó là lúc những đệ tử trẻ tuổi được đi vào bí cảnh Tân Lăng để rèn luyện, Triều Từ vô tình phát hiện có một di tích của tiên nhân, cậu đã dẫn Dung Nhã đi vào trong đó. Nhưng bọn họ đã kích hoạt nhầm một cơ quan nào đó ở bên trong, dẫn tới Dung Nhã bị hôn mê bất tỉnh, Triều Từ phải mang theo Dung Nhã tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Sau khi hai người trở về, Kỳ Yến Chỉ đã phạt Triều Từ quỳ trên vách đá Tư Quá Nhai một tháng. Ở Tư Quá Nhai, tuyết phủ trắng quanh năm, linh khí hỗn loạn, phạt một đệ tử trưởng thành trên Trúc Cơ kỳ quỳ suốt một tháng đã là quá đáng, huống chi Triều Từ chỉ là một đứa nhỏ, còn là một thiếu gia được chăm sóc cẩn thận.
Lúc đó, Kỳ Yến Chỉ không quan tâm đến Triều Từ, hắn rất tức giận vì cậu đã dẫn Dung Nhã đi vào di tích đó. Mặc dù hắn biết rất rõ nếu không có Triều Từ ở đó, Dung Nhã phát hiện ra di tích trước, thì Dung Nhã chắc chắn sẽ đi vào.
Dung Nhã chỉ bất tỉnh, thân thể không gặp vấn đề gì. Nhưng lúc Kỳ Yến Chỉ kiểm tra thức hải của cô, hắn đã phát hiện ra một thứ. Đó là một linh thể cường đại thuộc thời thượng cổ đang trú ngụ ở bên trong thức hải của Dung Nhã.
Đó là lúc Kỳ Yến Chỉ và Thương Trì gặp nhau lần đầu tiên.
Sau khi tìm ra được nguyên nhân, Dung Nhã đã nhanh chóng tỉnh lại. Thương Trì không gây hại đến Dung Nhã, chỉ là do bản năng tự vệ của thức hải mà thôi.
Một tháng sau, Triều Từ trở về. Đầu gối của cậu bị tê cóng và gầy đi rất nhiều. Chiếc cằm đã từng phúng phính trở nên nhọn đi.
Từ sau sự việc đó, Triều Từ đã hoàn toàn bất hoà với Dung Nhã, họ hiếm khi gặp mặt nhau, nếu có gặp nhau cũng không còn thân thiện. Người khởi xướng ra chuyện này từ đầu đến cuối chính là Kỳ Yến Chỉ, nhưng đứa nhỏ này cứ như chỉ nhớ ngon ngọt không nhớ đánh đòn, vài ngày sau nó lại bám dính lấy hắn.
Hắn thầm vui trong lòng, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm xúc trái ngược khác.
Mặc dù Triều Từ trở nên lạnh nhạt với Dung Nhã, nhưng cậu vẫn thân thiết và yêu quý Kỳ Yến Chỉ. Mỗi khi học được điều gì mới, cậu luôn vui vẻ đến bên cạnh Kỳ Yến Chỉ, ngẩng đầu lên như thể đang chờ đợi được sư tôn xoa đầu —— Giống như cách Kỳ Yến Chỉ đã làm với Dung Nhã vậy.
Hắn không rõ cảm xúc của mình là gì. Ở trong mắt hắn, dù sớm hay muộn Triều Từ cũng phải đối diện với cái chết, nên hắn không muốn lãng phí tình cảm với cậu.
Dù vì lý do gì, hắn cũng chưa từng khen ngợi Triều Từ giống như với Dung Nhã. Hắn chỉ gật đầu nhẹ, tùy tiện nói vài lời.
Chỉ khi Triều Từ đột phá cao hơn, hắn mới thể hiện một ít dịu dàng, một ít vui vẻ và nói chuyện nhiều hơn với đứa trẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của đứa trẻ, trong lòng Kỳ Yến Chỉ lại không có chút niềm vui nào như vẻ bề ngoài của hắn.
Trong việc tu hành, để nhận được sự thừa nhận của hắn là việc rất khó khăn, nên đứa nhỏ này cũng sinh ra một chút tâm tư. Vì Triều gia rất giàu có và hào phóng, nên cậu thường tìm kiếm các loại báu vật hoặc những đồ chơi kỳ lạ để tặng Kỳ Yến Chỉ. Nhưng dù Triều gia có giàu đến đây, thì họ cũng không thể tìm ra được thứ nào hữu dụng cho một vị đại năng Hợp Thể hậu kỳ. Chưa kể tu vi thực sự của Kỳ Yến Chỉ đã vượt xa Hợp Thể hậu kỳ.
Những món quà này không làm Kỳ Yến Chỉ hài lòng, sau đó Triều Từ lại nghe nói rằng Yến Quyết lão tổ thích hoa lan. Cậu đã tốn rất nhiều công sức để tìm thấy một gốc lan hiếm có, chăm sóc nó rất lâu. Đến khi hoa nở, cậu liền vui vẻ tặng nó cho Kỳ Yến Chỉ.
Nhưng người thích hoa lan là Kỳ Yến Quyết chứ không phải là Kỳ Yến Chỉ. Thật ra với tính cách vốn dĩ của Kỳ Yến Chỉ, dù hắn không có hứng thú với những thứ văn vẻ như hoa lan, nhưng vẫn sẽ giả vờ thích chúng và nói vài câu có lệ với Triều Từ.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại hành xử vô cùng lạnh lùng, chỉ bảo Triều Từ nên tập trung vào việc tu luyện cho tốt.
Đôi mắt của đứa trẻ bỗng chốc ủ rũ. Cậu mím chặt môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Triều Từ cũng tiến bộ rất nhanh. Chỉ sau hơn năm năm kể từ khi cậu bước chân vào tông phái, cậu đã từ Luyện Khí kỳ tầng tám đột phá đến Kim Đan trung kỳ.
Thiên phú của cậu quả thật rất đáng sợ, nếu như tính cách của cậu cứng cỏi hơn một chút, có lẽ cậu còn xuất chúng hơn cả Kỳ Yến Quyết năm xưa.
Có lẽ chậm nhất là một hoặc hai năm, cậu sẽ đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
Hắn đã nhận Triều Từ làm đồ đệ, hắn đã đầu tư rất nhiều để bồi dưỡng cậu trong suốt những năm qua, chẳng phải là vì ngày này hay sao? Nhưng khi ngày này thực sự đến, hắn lại có một cảm giác...
Hắn không rõ cảm giác của mình là gì.
Chỉ là khi Triều Từ đột phá đến Kim Đan, hắn đã truyền cho cậu Hỗn Nguyên Quyết mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng hắn lại không dạy cho cậu phương pháp hít thở tương ứng.
Thiếu đi phương pháp hít thở này, việc tu luyện Hỗn Nguyên Quyết của Triều Từ sẽ ít đau đớn hơn rất nhiều, và tốc độ tu luyện cũng chậm hơn phân nửa.
Thật ra, Kỳ Yến Chỉ cũng nhận thấy rằng hắn đã quá quan tâm đến Triều Từ. Mà sự quan tâm này không nên đặt vào một người dù sớm hay muộn rồi cũng sẽ chết.
Vì vậy, hắn đã kiềm chế bản thân, xa lánh cậu, thờ ơ với cậu.
Nhưng hắn không ngờ, tên khốn Thương Trì đã dạy phương pháp hít thở đó cho Triều Từ.
Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, Triều Từ đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ. Mặc dù việc đột phá từ Kim Đan lên Nguyên Anh là một trở ngại rất lớn đối với người bình thường, có vô số người bị mắc kẹt ở Kim Đan hậu kỳ cả đời không thể đột phá, nhưng đối với Triều Từ mà nói, chỉ cần đạt đủ điều kiện, thì gần như không tồn tại bình cảnh.
Vậy thì, khoảng cách Triều Từ đột phá đến Nguyên Anh... còn xa không? ............
"Suy cho cùng, chúng ta cũng vì Nhã Nhi mà thôi. Triều Từ đột phá đến Nguyên Anh sớm hay muộn thì có khác gì nhau?" Thương Trì cười hỏi.
Sắc mặt của Kỳ Yến Chỉ khó coi: "Triều Từ là đệ tử của bổn tọa, không cần Linh hoàng phải nhọc lòng."
"Nhưng nếu ngươi mềm lòng, không muốn lột bỏ đạo cốt làm thuốc, thì Nhã Nhi sẽ ra sao?" Thương Trì tiếp tục hỏi hắn, tuy rằng y đang cười nhưng ánh mắt lại rất tăm tối.
"Chuyện đó sẽ không xảy ra." Kỳ Yến Chỉ lạnh lùng nói, sau đó nhìn Thương Trì bằng ánh mắt cảnh cáo: "Thương Trì, không có lần thứ hai."
Nói xong, hắn thu hồi kết giới xung quanh Triều Từ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Thương Trì quay lại nhìn căn phòng của Triều Từ, nơi cửa sổ giấy đang hắt ra một chút ánh sáng vàng ấm áp.
Tên nhóc này đã mười tám tuổi, đi ra ngoài có thể xưng là đại năng Kim Đan nhưng lại sợ bóng tối. Đêm nào cũng phải thắp đèn mới có thể ngủ được.
Y nhìn chăm chú hồi lâu, khuôn mặt dần hòa vào màn đêm, không ai có thể nhìn rõ cảm xúc của y.
Danh sách chương