Không bao lâu sau, Kỳ Yến Chỉ đã đến.
Khi bùa truyền âm sáng lên, hắn nghe được thanh âm phát ra từ trong lá bùa. Giọng nói yếu ớt của thiếu niên khiến trong lòng hắn cảm thấy căng thẳng và lo lắng, mà bỏ qua sự khàn khàn đầy mê hoặc của nó.
May mà hắn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, hắn biết Thương Trì đang ở bên cạnh thiếu niên, nên cậu chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Kỳ Yến Chỉ đến đây, hắn nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường, chiếc áo mỏng manh gần như bị xé toạc để lộ ra bờ ngực trắng mịn như ngọc. Thân hình của thiếu niên mảnh mai nhưng không gầy, dưới làn da đó là lớp cơ bắp rắn chắc và mềm mại, đó là vẻ ngây ngô, quyến rũ đặc trưng của thiếu niên. Mái tóc đen như mực đã bị ướt đẫm, dính sát vào trán và thái dương, không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt tuôn ra từ trong khóe mắt đang ửng đỏ của cậu, mà dường như có một mùi hương gợi cảm và ái muội đang tỏa ra xung quanh.
Đứng bên cạnh thiếu niên là Thương Trì với biểu cảm khuôn mặt thật khó coi.
Khi Thương Trì nhìn thấy Kỳ Yến Chỉ xuất hiện, khuôn mặt của y càng trở nên đáng sợ hơn, nhưng y vẫn mím môi không nói lời nào.
Thiếu niên cọ vào đùi mình, không nhịn được mà cứ xoay người. Khi nhìn thấy hắn tới, cậu liền mở to đôi mắt mờ mịt của mình, loạng choạng đứng dậy lao về phía Kỳ Yến Chỉ.
"Sư tôn, con khó chịu quá... sư tôn..." Thiếu niên lầm bầm trong miệng, hai tay nắm chặt ống tay áo của Kỳ Yến Chỉ.
Cổ họng của Kỳ Yến Chỉ nghẹn lại. Hắn lập tức nhận ra thiếu niên đã bị trúng dược hay bị gì đó, nhưng hắn vẫn không kìm được mà bị dáng vẻ của thiếu niên hấp dẫn.
"Nó bị sao vậy?" Hắn khàn giọng hỏi Thương Trì.
"Bị trúng Hợp Hoan Cổ." Thương Trì ngước mắt nhìn Kỳ Yến Chỉ, nói một cách bình tĩnh.
Nhưng trong giọng nói đó đang ẩn chứa sự kiềm chế.
Nghe được ba chữ Hợp Hoan Cổ, Kỳ Yến Chỉ hơi giật mình, sau đó hắn hỏi: "Đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Bảy ngày."
Kỳ Yến Chỉ mím môi. Bảy ngày là khoảng thời đủ để Hợp Hoan Cổ tiến vào đan điền của vật chủ, nếu nó bị cưỡng ép lôi ra sẽ khiến nguyên khí của Triều Từ bị tổn hại nghiêm trọng.
Lúc này, Triều Từ lại càng khó chịu hơn, không muốn cho Kỳ Yến Chỉ có nhiều thời gian để suy nghĩ. Cậu vùi đầu vào cổ Kỳ Yến Chỉ, giống như một con thú con đang rúc vào cổ hắn mà liếm láp.
Ánh mắt của Kỳ Yến Chỉ càng lúc càng tối, bụng dưới căng cứng lên, gần như muốn ấn chặt thiếu niên đang ở trong tay mình xuống giường ngay lập tức, đè chặt cánh tay cậu rồi hoàn toàn chiếm hữu cậu.
Nhưng một chút lý trí cuối cùng khiến hắn phải đấu tranh.
Hắn không muốn dính líu quá nhiều với cậu.
"Thế nào, ngươi không muốn? Hay là... sợ?" Thương Trì hỏi, có một chút tanh tưởi trong giọng nói tràn đầy mỉa mai của y, "Vậy ngươi giao nó cho người khác đi, chẳng hạn như tiểu tử họ Hạ ấy, hay là tên họ Mục kia, bọn chúng đều rất thích Triều Từ."
Cả hai người mà Thương Trì vừa nhắc tới cũng là đệ tử của Phần Tiêu Tông, bình thường rất thân thiết với Triều Từ.
Trong vấn đề tình cảm, Triều Từ không phải là người tinh ý nên không thể nhận ra. Nhưng những người khác không phải là người mù, không quá khó để đoán được hai tiểu tử này đang có tâm tư gì với Triều Từ.
Giao cậu cho người khác...? Bóng tối trong ánh mắt Kỳ Yến Chỉ dần dần nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng.
... Làm sao có thể?!
Hắn vòng tay ôm lấy Triều Từ, hai tay ôm chặt eo cậu, sau đó không hề quay đầu lại mà nói với Thương Trì: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì?"
Cả hai người đều hiểu rõ hàm ý trong đó.
Đôi mắt của Thương Trì đỏ ngầu như thể sắp tuôn ra máu.
Nhưng y không còn cách nào khác đành phải rời đi, linh hồn của y liền biến mất trong căn phòng.
Sau khi kẻ cản đường rời đi, Kỳ Yến Chỉ vung tay lên tạo ra một kết giới che chắn xung quanh, sau đó nâng cằm của Triều Từ lên, hôn mạnh xuống.
............
Đêm nay là một đêm rất dài.
Đối với Thương Trì, người đã đứng bên ngoài kết giới suốt một đêm, thì đúng là như vậy. Kết giới có thể ngăn chặn người khác nhưng không ngăn chặn được y. Chỉ cần y tập trung một chút là có thể nghe được rõ ràng tiếng động và tiếng khóc mơ hồ trong đó. Ngọn đèn mà Triều Từ hay thắp đã tạo điều kiện cho y nhìn thấy khung cảnh gợi tình này. Bóng dáng đung đưa trên ô cửa sổ giấy khiến thiếu niên trông thật mảnh mai, giống như một cánh bướm mỏng manh và yếu ớt bị nắm trong lòng bàn tay, mặc người thao túng.
Tất cả đều bị kết giới che chắn rất chặt chẽ, hiển nhiên chỉ cần Thương Trì không muốn, y sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy. Mà mỗi lần y nhìn, mỗi lần y nghe, trái tim của y giống như bị cắn xé, nhưng y vẫn tự hành hạ bản thân mình, không kìm lòng được mà nghe rồi lại nhìn.
Đối với Triều Từ, đêm nay thậm chí còn dài hơn nữa. Lúc đầu, Kỳ Yến Chỉ còn có chút bất đắc dĩ, bộ dáng bất lực giống như bị ép lên Lương Sơn*, nhưng khi thật sự vào cuộc thì chẳng khác gì con thú! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả thú vật, hắn là kẻ mạnh nhất của cả hai giới, thể lực có thể nói là vô tận. Mặc dù Triều Từ đã che chắn cảm giác đau, nhưng đến nửa đêm cậu không thể nào chịu đựng được nữa, cố gắng kéo lê thân thể bò ra mấy bước, nhưng ngay sau đó liền bị kéo ngược trở lại. Kỳ Yến Chỉ không hề nương tay một chút nào, Triều Từ cảm thấy eo của mình có lẽ đã bị bầm tím.
Nhưng cậu không để ý đến cái eo của mình nữa mà bèn ngã gục xuống giường. Cậu bỗng cảm thấy thật may mắn khi mình là tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu không chắc chắn cậu đã bị hắn làm cho tàn phế mất rồi.
Cho đến khi bầu trời bắt đầu hừng sáng, ánh nắng ban mai chiếu qua bờ vai của Thương Trì, thì những tiếng động bên trong căn phòng cũng dừng lại.
Kết giới này đối với Thương Trì chẳng là gì cả, y đẩy cửa trực tiếp bước vào với một vẻ mặt cứng đờ.
Trong phòng mây mưa đã tạnh, đồ đạc cũng không quá bừa bộn. Người đàn ông đã quấn chặt thiếu niên vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc dù không có dấu vết nào rõ ràng, nhưng khắp nơi đều đang ám chỉ ra rằng vừa có một tràng cảnh rất mãnh liệt và điên cuồng đã diễn ra ở đây.
Thiếu niên đã ngủ say, trên hàng lông mi dày và cong vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, nó cứ đọng lại trên đó mà không rơi xuống, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Thấy Thương Trì nhìn chằm chằm vào Triều Từ, Kỳ Yến Chỉ lại càng quấn chặt chiếc chăn theo bản năng, sau đó ngước mắt nhìn Thương Trì: "Nhìn đủ chưa?"
"Sao vậy? Biết mùi biết vị lại còn muốn bảo vệ?" Thương Trì nhướng mày như là đang đùa giỡn. Nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm của y, sẽ không có người nào cho rằng y đang đùa.
Mà giống như một con dã thú đang chọn đối tượng để tấn công.
"Không liên quan tới ngươi." Kỳ Yến Chỉ lạnh lùng nói.
"Hợp Hoan Cổ cần gia/o hợp trong ba tháng và phải cùng một người." Sau khi Thương Trì chậm rãi nói ra sự thật, không biết y mang theo ý đồ gì mà lại tiếp tục nói: "Ba tháng sau, không chừng Triều Từ đã trở thành Nguyên Anh."
Kỳ Yến Chỉ hơi nheo lại mắt phượng.
Hắn biết Thương Trì có ý gì.
"Không cần ngươi phải dạy ta." Hắn nói.
Mấy ngày trước khi vừa gặp lại, dù không coi nhau ra gì, nhưng bọn họ vẫn luôn xưng hô với nhau bằng kính ngữ. Dù sự thật là đang khách sáo hay là đang mỉa mai, thì nó cũng là tấm màn để che đậy, giữ lại thể diện cho bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn giương cung bạt kiếm với nhau.
"Hy vọng ngươi đừng quên mình phải làm gì." Thương Trì nhìn Kỳ Yến Chỉ ám chỉ sâu xa.
Lúc này, trông y có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế y đã bị lửa giận và sự ghen tị lấp đầy đầu óc, giống như vừa bị người khác cướp mất kho báu của mình.
Nếu y không có được thì tại sao phải để người khác có được?
Chi bằng để nó bị tiêu diệt hoàn toàn đi.
"Tất nhiên." Kỳ Yến Chỉ nói. Hiếm khi hắn nhoẻn miệng cười, nhưng trong nụ cười này lại không mang theo một chút ý cười nào cả.
Thương Trì cười khẩy rồi biến mất ngay tại chỗ.
———————————
*Bức thượng Lương Sơn (buộc phải lên Lương Sơn): trích chương 11 của Thủy Hử, Lâm Xung bị áp bức không còn đường sống phải đối nghịch với triều đình, lên Lương Sơn tụ nghĩa, trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo. Ẩn dụ cho việc buộc ai đó phải làm việc bất đắc dĩ.
Khi bùa truyền âm sáng lên, hắn nghe được thanh âm phát ra từ trong lá bùa. Giọng nói yếu ớt của thiếu niên khiến trong lòng hắn cảm thấy căng thẳng và lo lắng, mà bỏ qua sự khàn khàn đầy mê hoặc của nó.
May mà hắn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, hắn biết Thương Trì đang ở bên cạnh thiếu niên, nên cậu chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Kỳ Yến Chỉ đến đây, hắn nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên giường, chiếc áo mỏng manh gần như bị xé toạc để lộ ra bờ ngực trắng mịn như ngọc. Thân hình của thiếu niên mảnh mai nhưng không gầy, dưới làn da đó là lớp cơ bắp rắn chắc và mềm mại, đó là vẻ ngây ngô, quyến rũ đặc trưng của thiếu niên. Mái tóc đen như mực đã bị ướt đẫm, dính sát vào trán và thái dương, không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt tuôn ra từ trong khóe mắt đang ửng đỏ của cậu, mà dường như có một mùi hương gợi cảm và ái muội đang tỏa ra xung quanh.
Đứng bên cạnh thiếu niên là Thương Trì với biểu cảm khuôn mặt thật khó coi.
Khi Thương Trì nhìn thấy Kỳ Yến Chỉ xuất hiện, khuôn mặt của y càng trở nên đáng sợ hơn, nhưng y vẫn mím môi không nói lời nào.
Thiếu niên cọ vào đùi mình, không nhịn được mà cứ xoay người. Khi nhìn thấy hắn tới, cậu liền mở to đôi mắt mờ mịt của mình, loạng choạng đứng dậy lao về phía Kỳ Yến Chỉ.
"Sư tôn, con khó chịu quá... sư tôn..." Thiếu niên lầm bầm trong miệng, hai tay nắm chặt ống tay áo của Kỳ Yến Chỉ.
Cổ họng của Kỳ Yến Chỉ nghẹn lại. Hắn lập tức nhận ra thiếu niên đã bị trúng dược hay bị gì đó, nhưng hắn vẫn không kìm được mà bị dáng vẻ của thiếu niên hấp dẫn.
"Nó bị sao vậy?" Hắn khàn giọng hỏi Thương Trì.
"Bị trúng Hợp Hoan Cổ." Thương Trì ngước mắt nhìn Kỳ Yến Chỉ, nói một cách bình tĩnh.
Nhưng trong giọng nói đó đang ẩn chứa sự kiềm chế.
Nghe được ba chữ Hợp Hoan Cổ, Kỳ Yến Chỉ hơi giật mình, sau đó hắn hỏi: "Đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Bảy ngày."
Kỳ Yến Chỉ mím môi. Bảy ngày là khoảng thời đủ để Hợp Hoan Cổ tiến vào đan điền của vật chủ, nếu nó bị cưỡng ép lôi ra sẽ khiến nguyên khí của Triều Từ bị tổn hại nghiêm trọng.
Lúc này, Triều Từ lại càng khó chịu hơn, không muốn cho Kỳ Yến Chỉ có nhiều thời gian để suy nghĩ. Cậu vùi đầu vào cổ Kỳ Yến Chỉ, giống như một con thú con đang rúc vào cổ hắn mà liếm láp.
Ánh mắt của Kỳ Yến Chỉ càng lúc càng tối, bụng dưới căng cứng lên, gần như muốn ấn chặt thiếu niên đang ở trong tay mình xuống giường ngay lập tức, đè chặt cánh tay cậu rồi hoàn toàn chiếm hữu cậu.
Nhưng một chút lý trí cuối cùng khiến hắn phải đấu tranh.
Hắn không muốn dính líu quá nhiều với cậu.
"Thế nào, ngươi không muốn? Hay là... sợ?" Thương Trì hỏi, có một chút tanh tưởi trong giọng nói tràn đầy mỉa mai của y, "Vậy ngươi giao nó cho người khác đi, chẳng hạn như tiểu tử họ Hạ ấy, hay là tên họ Mục kia, bọn chúng đều rất thích Triều Từ."
Cả hai người mà Thương Trì vừa nhắc tới cũng là đệ tử của Phần Tiêu Tông, bình thường rất thân thiết với Triều Từ.
Trong vấn đề tình cảm, Triều Từ không phải là người tinh ý nên không thể nhận ra. Nhưng những người khác không phải là người mù, không quá khó để đoán được hai tiểu tử này đang có tâm tư gì với Triều Từ.
Giao cậu cho người khác...? Bóng tối trong ánh mắt Kỳ Yến Chỉ dần dần nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng.
... Làm sao có thể?!
Hắn vòng tay ôm lấy Triều Từ, hai tay ôm chặt eo cậu, sau đó không hề quay đầu lại mà nói với Thương Trì: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì?"
Cả hai người đều hiểu rõ hàm ý trong đó.
Đôi mắt của Thương Trì đỏ ngầu như thể sắp tuôn ra máu.
Nhưng y không còn cách nào khác đành phải rời đi, linh hồn của y liền biến mất trong căn phòng.
Sau khi kẻ cản đường rời đi, Kỳ Yến Chỉ vung tay lên tạo ra một kết giới che chắn xung quanh, sau đó nâng cằm của Triều Từ lên, hôn mạnh xuống.
............
Đêm nay là một đêm rất dài.
Đối với Thương Trì, người đã đứng bên ngoài kết giới suốt một đêm, thì đúng là như vậy. Kết giới có thể ngăn chặn người khác nhưng không ngăn chặn được y. Chỉ cần y tập trung một chút là có thể nghe được rõ ràng tiếng động và tiếng khóc mơ hồ trong đó. Ngọn đèn mà Triều Từ hay thắp đã tạo điều kiện cho y nhìn thấy khung cảnh gợi tình này. Bóng dáng đung đưa trên ô cửa sổ giấy khiến thiếu niên trông thật mảnh mai, giống như một cánh bướm mỏng manh và yếu ớt bị nắm trong lòng bàn tay, mặc người thao túng.
Tất cả đều bị kết giới che chắn rất chặt chẽ, hiển nhiên chỉ cần Thương Trì không muốn, y sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy. Mà mỗi lần y nhìn, mỗi lần y nghe, trái tim của y giống như bị cắn xé, nhưng y vẫn tự hành hạ bản thân mình, không kìm lòng được mà nghe rồi lại nhìn.
Đối với Triều Từ, đêm nay thậm chí còn dài hơn nữa. Lúc đầu, Kỳ Yến Chỉ còn có chút bất đắc dĩ, bộ dáng bất lực giống như bị ép lên Lương Sơn*, nhưng khi thật sự vào cuộc thì chẳng khác gì con thú! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả thú vật, hắn là kẻ mạnh nhất của cả hai giới, thể lực có thể nói là vô tận. Mặc dù Triều Từ đã che chắn cảm giác đau, nhưng đến nửa đêm cậu không thể nào chịu đựng được nữa, cố gắng kéo lê thân thể bò ra mấy bước, nhưng ngay sau đó liền bị kéo ngược trở lại. Kỳ Yến Chỉ không hề nương tay một chút nào, Triều Từ cảm thấy eo của mình có lẽ đã bị bầm tím.
Nhưng cậu không để ý đến cái eo của mình nữa mà bèn ngã gục xuống giường. Cậu bỗng cảm thấy thật may mắn khi mình là tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu không chắc chắn cậu đã bị hắn làm cho tàn phế mất rồi.
Cho đến khi bầu trời bắt đầu hừng sáng, ánh nắng ban mai chiếu qua bờ vai của Thương Trì, thì những tiếng động bên trong căn phòng cũng dừng lại.
Kết giới này đối với Thương Trì chẳng là gì cả, y đẩy cửa trực tiếp bước vào với một vẻ mặt cứng đờ.
Trong phòng mây mưa đã tạnh, đồ đạc cũng không quá bừa bộn. Người đàn ông đã quấn chặt thiếu niên vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc dù không có dấu vết nào rõ ràng, nhưng khắp nơi đều đang ám chỉ ra rằng vừa có một tràng cảnh rất mãnh liệt và điên cuồng đã diễn ra ở đây.
Thiếu niên đã ngủ say, trên hàng lông mi dày và cong vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, nó cứ đọng lại trên đó mà không rơi xuống, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Thấy Thương Trì nhìn chằm chằm vào Triều Từ, Kỳ Yến Chỉ lại càng quấn chặt chiếc chăn theo bản năng, sau đó ngước mắt nhìn Thương Trì: "Nhìn đủ chưa?"
"Sao vậy? Biết mùi biết vị lại còn muốn bảo vệ?" Thương Trì nhướng mày như là đang đùa giỡn. Nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm của y, sẽ không có người nào cho rằng y đang đùa.
Mà giống như một con dã thú đang chọn đối tượng để tấn công.
"Không liên quan tới ngươi." Kỳ Yến Chỉ lạnh lùng nói.
"Hợp Hoan Cổ cần gia/o hợp trong ba tháng và phải cùng một người." Sau khi Thương Trì chậm rãi nói ra sự thật, không biết y mang theo ý đồ gì mà lại tiếp tục nói: "Ba tháng sau, không chừng Triều Từ đã trở thành Nguyên Anh."
Kỳ Yến Chỉ hơi nheo lại mắt phượng.
Hắn biết Thương Trì có ý gì.
"Không cần ngươi phải dạy ta." Hắn nói.
Mấy ngày trước khi vừa gặp lại, dù không coi nhau ra gì, nhưng bọn họ vẫn luôn xưng hô với nhau bằng kính ngữ. Dù sự thật là đang khách sáo hay là đang mỉa mai, thì nó cũng là tấm màn để che đậy, giữ lại thể diện cho bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn giương cung bạt kiếm với nhau.
"Hy vọng ngươi đừng quên mình phải làm gì." Thương Trì nhìn Kỳ Yến Chỉ ám chỉ sâu xa.
Lúc này, trông y có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực tế y đã bị lửa giận và sự ghen tị lấp đầy đầu óc, giống như vừa bị người khác cướp mất kho báu của mình.
Nếu y không có được thì tại sao phải để người khác có được?
Chi bằng để nó bị tiêu diệt hoàn toàn đi.
"Tất nhiên." Kỳ Yến Chỉ nói. Hiếm khi hắn nhoẻn miệng cười, nhưng trong nụ cười này lại không mang theo một chút ý cười nào cả.
Thương Trì cười khẩy rồi biến mất ngay tại chỗ.
———————————
*Bức thượng Lương Sơn (buộc phải lên Lương Sơn): trích chương 11 của Thủy Hử, Lâm Xung bị áp bức không còn đường sống phải đối nghịch với triều đình, lên Lương Sơn tụ nghĩa, trừ gian diệt ác, thay trời hành đạo. Ẩn dụ cho việc buộc ai đó phải làm việc bất đắc dĩ.
Danh sách chương