"A Từ... Không, đừng mà..."
Từ trong cổ họng của Kỳ Yến Chỉ phát ra những lời van xin yếu ớt.
Nhưng hắn đã kiệt sức rồi. Hắn cố gắng đứng dậy song vẫn ngã xuống, từ khóe miệng trào ra rất nhiều máu tươi. Chiếc áo màu đen của hắn thấm đầy máu trên mặt đất, đầu ngón tay của hắn kéo theo rất nhiều vệt máu đáng sợ.
Sự bi thương và đau khổ của hắn đã đạt đến cùng cực. Nhưng sinh mệnh của hắn đã cạn kiệt rồi, dù hắn có đau khổ đến mức nào, cũng không thể ngăn chặn sự xói mòn của sinh lực.
Hắn cố gắng đứng lên nhưng lần này lại yếu hơn so với lần trước.
Triều Từ không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy.
Cậu đâm mạnh con dao găm vào trái tim của mình, không hề run tay, không hề chần chừ.
Dường như thứ bị đâm không phải là trái tim của chính cậu, mà là một món đồ chơi của một cậu bé đang chơi đùa vui vẻ.
Sau khi mất đi bốn giác quan, ngay cả cảm giác đau cũng trở nên không rõ ràng.
Con dao đã đâm hoàn toàn vào ngực của thiếu niên, miệng của cậu đầy máu tươi.
Dưới ánh nhìn tuyệt vọng của Kỳ Yến Chỉ, thiếu niên nặng nề ngã xuống, nhắm lại đôi mắt vô hồn không chút luyến tiếc.
Cậu chỉ sống được mười chín năm.
Mười tám năm đầu, cậu là thiên chi kiêu tử, có gia thế giàu có, có thiên phú xuất chúng, còn được một nhân vật truyền kỳ nhận làm đệ tử. Cậu vô cùng tài năng và xinh đẹp, được nhiều người yêu mến.
Nhưng phá hủy một giấc mơ mong manh này cũng chỉ ở một ý niệm.
Gia đình bỏ rơi cậu, vì thiên phú xuất chúng mà dẫn tới họa sát thân, sư tôn giả dối lòng mang sát tâm, ngay cả người bạn tốt nhất của cậu cũng là kẻ đồng phạm lớn nhất.
Linh Vực có mười sáu châu, Ma Vực có chín vùng trời.
Không có nơi nào dành cho cậu.
Thế giới này không có luân hồi... Thật là tốt.
Trong căn phòng trống trải, tiếng gào và than khóc như dã thú của người đàn ông vang lên.
............
Rất lâu về sau.
Thương Trì thống nhất được hai giới Ma Vực và Linh Vực.
Cung điện của y được xây dựng ở Hư Vô Lĩnh.
Đó là một tòa cung điện rất lớn trên ngọn núi rất cao, đình đài lầu các trùng trùng điệp điệp.
Thương Trì đứng trên tầng tháp cao nhất, nhìn lên bầu trời chỉ thuộc về Hư Vô Lĩnh.
Trên bầu trời của Hư Vô Lĩnh không có biển mây, không có mặt trời, mặt trăng. Chỉ có một bầu trời tối tăm, nứt nẻ như mạng nhện, còn có một màu vàng đỏ như là kim loại nóng chảy. Nó sâu thẳm như là hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.
Chỉ có Thương Trì mới biết những vết nứt và hố đen đó tượng trưng cho điều gì.
Y nhìn, chỉ nhìn mà thôi.
Thật lâu sau, y mới liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng quay đầu lại: "Ngươi tới rồi."
Không có ai trả lời y.
Y tự nói với mình: "Mười ba vạn năm trước, thang trời bị đứt gãy. Bổn hoàng đã tàn sát hai giới, xây lại thang trời, nhưng thứ bổn hoàng nhìn thấy chỉ là một cõi thượng giới trống rỗng."
"Vô nhân, vô vật, vô pháp, vô đạo."
"Bổn hoàng trở lại hạ giới, Thiên Đạo oán trách bổn hoàng sát nghiệp quá nặng, mang theo sức mạnh của một giới đối đầu với bổn hoàng. Rơi vào đường cùng, bổn hoàng đành phải ẩn mình trong một tiểu thế giới. Mười ba vạn năm sau, chờ Thiên Đạo quên đi cũng là một kế sách hay."
"Khi thượng giới sụp đổ, tất nhiên phải xây lại thượng giới. Chỉ có thống nhất hai giới mới có thể mở ra thượng giới."
Y nói đến đây, sau đó không nói nữa.
Thay vào đó, y tiếp tục nhìn chằm chằm vào hố sâu trên bầu trời như là dung nham đó.
Y đã thống nhất hai giới.
Bốn trăm năm trước y đã làm được.
Nhưng y vẫn không thể luyện ra được thần thể từ nơi hạ giới này. Ngay cả những nguy cơ ở trên thượng giới cũng không ngừng lan rộng và thoát xuống hạ giới. Đằng sau những vết nứt của Hư Vô Lĩnh chính là thượng giới hoang vắng và đáng sợ đó.
Những vết nứt này lan rộng hàng năm, hàng tháng, hàng ngày, hàng đêm, thậm chí nó đã lan ra khỏi Hư Vô Lĩnh tiến về phía hai giới.
"Thật ra ngươi mới là người được Thiên Đạo lựa chọn." Y bình tĩnh nói: "Nếu không có y... Bổn hoàng sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới kiếm của ngươi."
Nói là Thiên Đạo, có lẽ cũng không đúng lắm.
Đối với họ, Thiên Đạo không còn là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm tới. Mười ba vạn năm trước, Thương Trì còn dám chống đối, huống chi là bây giờ.
Lúc này, Thiên Đạo mà y nói đến có lẽ giống với "định mệnh" hơn.
Chỉ có Kỳ Yến Chỉ mới là người được chọn để xây lại thượng giới.
Đáng tiếc hắn đã chết.
Chẳng bao lâu nữa, thế giới này sẽ bị thượng giới nuốt chửng.
Y không thể cứu rỗi sinh linh, thậm chí còn không thể bảo vệ chính mình.
Cho dù là y, khi ở trong một thế giới mà tất cả đều là "hư vô" cũng không thể tồn tại.
Nhưng có vẻ y chẳng lo lắng gì.
Thương Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
"Y đã ra đi được một ngàn hai trăm năm rồi."
"Năm đó, nếu ta xông vào Ma Vực để đưa y về... liệu y có còn sống không?"
Một người đàn ông đã sống qua năm tháng vô tận, vậy mà lúc này giọng nói cũng đang run rẩy.
Những kế hoạch mà y từng nghĩ đến chưa bao giờ có việc đi Ma Vực quyết đấu sinh tử với Kỳ Yến Chỉ. Thay vào đó, y đã phái Dung Nhã, người gián tiếp gây ra cái chết của Triều Từ.
"Cho dù ta thành công thì sao chứ?"
Y giơ lên đôi bàn tay của mình, nhìn chúng với vẻ mặt cực kỳ xa lạ.
Thậm chí nếu y luyện được thần thể, xây lại thượng giới thì sao chứ? Suốt mấy vạn năm qua, y cứ mãi theo đuổi sức mạnh tối thượng, không thể chịu đựng được bất kỳ sự trì trệ nào.
Nhưng khi theo đuổi đến cùng... y lại mất đi người quan trọng nhất.
Sau khi y thống nhất được cả hai giới, y đã xây dựng cung điện của mình tại Hư Vô Lĩnh.
Tàn hồn bên cạnh y từ đầu đến cuối cũng luôn ở trong Hư Vô Lĩnh.
Bọn họ đang tìm kiếm và chờ đợi ở nơi đây, ôm lấy chút ảo tưởng cuối cùng của mình.
Mà bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng.
Khi y nói, những vết nứt ban đầu lan ra rất chậm với tốc độ mà mắt thường không thể phát hiện được, đột nhiên bắt đầu lan nhanh khắp bầu trời. Trong những kẽ nứt đó, màu đỏ dung nham dần dần biến mất, thay thế bằng bóng tối vô tận, cuồn cuộn rít gào.
"Đã bắt đầu rồi."
Thương Trì ngẩng đầu lên như đang nghênh đón tận thế.
"Nếu sớm biết... Một nghìn hai trăm năm trước, ta đã nên đi cùng với y."
Nhưng làm gì có chuyện "sớm biết" như vậy.
Nếu như một nghìn hai trăm năm trước y sớm biết, y sẽ chết cùng với Triều Từ.
Nếu vậy tại sao y không đến Ma Vực cứu cậu sớm hơn một chút?
Tại sao y không chọn cách bảo vệ cậu vào một nghìn ba trăm năm trước, thay vì âm mưu làm hại cậu?
Bởi vì đây là Thương Trì.
Một người ích kỷ, cuối cùng phải gánh chịu hậu quả của chính mình.
Bầu trời bị xé toạc hoàn toàn, năng lượng cuồng bạo hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây.
Thương Trì không chống cự, để chúng xé toạc cả thân xác lẫn linh hồn của mình.
Tàn hồn bên cạnh y lúc này cũng hóa thành hư vô.
......
Từ trong cổ họng của Kỳ Yến Chỉ phát ra những lời van xin yếu ớt.
Nhưng hắn đã kiệt sức rồi. Hắn cố gắng đứng dậy song vẫn ngã xuống, từ khóe miệng trào ra rất nhiều máu tươi. Chiếc áo màu đen của hắn thấm đầy máu trên mặt đất, đầu ngón tay của hắn kéo theo rất nhiều vệt máu đáng sợ.
Sự bi thương và đau khổ của hắn đã đạt đến cùng cực. Nhưng sinh mệnh của hắn đã cạn kiệt rồi, dù hắn có đau khổ đến mức nào, cũng không thể ngăn chặn sự xói mòn của sinh lực.
Hắn cố gắng đứng lên nhưng lần này lại yếu hơn so với lần trước.
Triều Từ không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy.
Cậu đâm mạnh con dao găm vào trái tim của mình, không hề run tay, không hề chần chừ.
Dường như thứ bị đâm không phải là trái tim của chính cậu, mà là một món đồ chơi của một cậu bé đang chơi đùa vui vẻ.
Sau khi mất đi bốn giác quan, ngay cả cảm giác đau cũng trở nên không rõ ràng.
Con dao đã đâm hoàn toàn vào ngực của thiếu niên, miệng của cậu đầy máu tươi.
Dưới ánh nhìn tuyệt vọng của Kỳ Yến Chỉ, thiếu niên nặng nề ngã xuống, nhắm lại đôi mắt vô hồn không chút luyến tiếc.
Cậu chỉ sống được mười chín năm.
Mười tám năm đầu, cậu là thiên chi kiêu tử, có gia thế giàu có, có thiên phú xuất chúng, còn được một nhân vật truyền kỳ nhận làm đệ tử. Cậu vô cùng tài năng và xinh đẹp, được nhiều người yêu mến.
Nhưng phá hủy một giấc mơ mong manh này cũng chỉ ở một ý niệm.
Gia đình bỏ rơi cậu, vì thiên phú xuất chúng mà dẫn tới họa sát thân, sư tôn giả dối lòng mang sát tâm, ngay cả người bạn tốt nhất của cậu cũng là kẻ đồng phạm lớn nhất.
Linh Vực có mười sáu châu, Ma Vực có chín vùng trời.
Không có nơi nào dành cho cậu.
Thế giới này không có luân hồi... Thật là tốt.
Trong căn phòng trống trải, tiếng gào và than khóc như dã thú của người đàn ông vang lên.
............
Rất lâu về sau.
Thương Trì thống nhất được hai giới Ma Vực và Linh Vực.
Cung điện của y được xây dựng ở Hư Vô Lĩnh.
Đó là một tòa cung điện rất lớn trên ngọn núi rất cao, đình đài lầu các trùng trùng điệp điệp.
Thương Trì đứng trên tầng tháp cao nhất, nhìn lên bầu trời chỉ thuộc về Hư Vô Lĩnh.
Trên bầu trời của Hư Vô Lĩnh không có biển mây, không có mặt trời, mặt trăng. Chỉ có một bầu trời tối tăm, nứt nẻ như mạng nhện, còn có một màu vàng đỏ như là kim loại nóng chảy. Nó sâu thẳm như là hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.
Chỉ có Thương Trì mới biết những vết nứt và hố đen đó tượng trưng cho điều gì.
Y nhìn, chỉ nhìn mà thôi.
Thật lâu sau, y mới liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng quay đầu lại: "Ngươi tới rồi."
Không có ai trả lời y.
Y tự nói với mình: "Mười ba vạn năm trước, thang trời bị đứt gãy. Bổn hoàng đã tàn sát hai giới, xây lại thang trời, nhưng thứ bổn hoàng nhìn thấy chỉ là một cõi thượng giới trống rỗng."
"Vô nhân, vô vật, vô pháp, vô đạo."
"Bổn hoàng trở lại hạ giới, Thiên Đạo oán trách bổn hoàng sát nghiệp quá nặng, mang theo sức mạnh của một giới đối đầu với bổn hoàng. Rơi vào đường cùng, bổn hoàng đành phải ẩn mình trong một tiểu thế giới. Mười ba vạn năm sau, chờ Thiên Đạo quên đi cũng là một kế sách hay."
"Khi thượng giới sụp đổ, tất nhiên phải xây lại thượng giới. Chỉ có thống nhất hai giới mới có thể mở ra thượng giới."
Y nói đến đây, sau đó không nói nữa.
Thay vào đó, y tiếp tục nhìn chằm chằm vào hố sâu trên bầu trời như là dung nham đó.
Y đã thống nhất hai giới.
Bốn trăm năm trước y đã làm được.
Nhưng y vẫn không thể luyện ra được thần thể từ nơi hạ giới này. Ngay cả những nguy cơ ở trên thượng giới cũng không ngừng lan rộng và thoát xuống hạ giới. Đằng sau những vết nứt của Hư Vô Lĩnh chính là thượng giới hoang vắng và đáng sợ đó.
Những vết nứt này lan rộng hàng năm, hàng tháng, hàng ngày, hàng đêm, thậm chí nó đã lan ra khỏi Hư Vô Lĩnh tiến về phía hai giới.
"Thật ra ngươi mới là người được Thiên Đạo lựa chọn." Y bình tĩnh nói: "Nếu không có y... Bổn hoàng sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới kiếm của ngươi."
Nói là Thiên Đạo, có lẽ cũng không đúng lắm.
Đối với họ, Thiên Đạo không còn là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm tới. Mười ba vạn năm trước, Thương Trì còn dám chống đối, huống chi là bây giờ.
Lúc này, Thiên Đạo mà y nói đến có lẽ giống với "định mệnh" hơn.
Chỉ có Kỳ Yến Chỉ mới là người được chọn để xây lại thượng giới.
Đáng tiếc hắn đã chết.
Chẳng bao lâu nữa, thế giới này sẽ bị thượng giới nuốt chửng.
Y không thể cứu rỗi sinh linh, thậm chí còn không thể bảo vệ chính mình.
Cho dù là y, khi ở trong một thế giới mà tất cả đều là "hư vô" cũng không thể tồn tại.
Nhưng có vẻ y chẳng lo lắng gì.
Thương Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
"Y đã ra đi được một ngàn hai trăm năm rồi."
"Năm đó, nếu ta xông vào Ma Vực để đưa y về... liệu y có còn sống không?"
Một người đàn ông đã sống qua năm tháng vô tận, vậy mà lúc này giọng nói cũng đang run rẩy.
Những kế hoạch mà y từng nghĩ đến chưa bao giờ có việc đi Ma Vực quyết đấu sinh tử với Kỳ Yến Chỉ. Thay vào đó, y đã phái Dung Nhã, người gián tiếp gây ra cái chết của Triều Từ.
"Cho dù ta thành công thì sao chứ?"
Y giơ lên đôi bàn tay của mình, nhìn chúng với vẻ mặt cực kỳ xa lạ.
Thậm chí nếu y luyện được thần thể, xây lại thượng giới thì sao chứ? Suốt mấy vạn năm qua, y cứ mãi theo đuổi sức mạnh tối thượng, không thể chịu đựng được bất kỳ sự trì trệ nào.
Nhưng khi theo đuổi đến cùng... y lại mất đi người quan trọng nhất.
Sau khi y thống nhất được cả hai giới, y đã xây dựng cung điện của mình tại Hư Vô Lĩnh.
Tàn hồn bên cạnh y từ đầu đến cuối cũng luôn ở trong Hư Vô Lĩnh.
Bọn họ đang tìm kiếm và chờ đợi ở nơi đây, ôm lấy chút ảo tưởng cuối cùng của mình.
Mà bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng.
Khi y nói, những vết nứt ban đầu lan ra rất chậm với tốc độ mà mắt thường không thể phát hiện được, đột nhiên bắt đầu lan nhanh khắp bầu trời. Trong những kẽ nứt đó, màu đỏ dung nham dần dần biến mất, thay thế bằng bóng tối vô tận, cuồn cuộn rít gào.
"Đã bắt đầu rồi."
Thương Trì ngẩng đầu lên như đang nghênh đón tận thế.
"Nếu sớm biết... Một nghìn hai trăm năm trước, ta đã nên đi cùng với y."
Nhưng làm gì có chuyện "sớm biết" như vậy.
Nếu như một nghìn hai trăm năm trước y sớm biết, y sẽ chết cùng với Triều Từ.
Nếu vậy tại sao y không đến Ma Vực cứu cậu sớm hơn một chút?
Tại sao y không chọn cách bảo vệ cậu vào một nghìn ba trăm năm trước, thay vì âm mưu làm hại cậu?
Bởi vì đây là Thương Trì.
Một người ích kỷ, cuối cùng phải gánh chịu hậu quả của chính mình.
Bầu trời bị xé toạc hoàn toàn, năng lượng cuồng bạo hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây.
Thương Trì không chống cự, để chúng xé toạc cả thân xác lẫn linh hồn của mình.
Tàn hồn bên cạnh y lúc này cũng hóa thành hư vô.
......
Danh sách chương