Triều Từ: Bánh kem hôm qua ngon không? Lâu rồi anh không làm, sợ là không ngon.
L: Ngon lắm ạ, em bị bạn cùng phòng giành ăn hết rồi, em chỉ ăn được có một chút.
Triều Từ: Hahaha, không sao đâu, nếu em thích thì anh làm cho em bao nhiêu cũng được.
Nhận được lời khen này, Triều Từ càng nấu ăn cho Hạ Luật nhiệt tình hơn.
Những món ăn mà cậu nấu rất đa dạng và phong phú. Cậu nghe nói con gái rất thích ăn ngọt, nhưng ăn đồ ngọt sẽ dễ bị tăng cân, nên không thể lúc nào cũng làm đồ ngọt cho cô ấy được.
Thậm chí, cậu còn muốn gửi đồ ăn cho Hạ Luật vào những ngày trong tuần, nhưng lại bị Hạ Luật ngăn cản.
Anh đùa tôi à? Nếu anh thực sự mang đến ký túc xá thì tôi phải ăn mặc như con gái trong ký túc xá hay sao? Như vậy thật quá xấu hổ.
Nhưng chắc chắn hắn không thể nói như vậy với Triều Từ. Hắn chỉ bảo rằng thường ngày Triều Từ đã rất bận rộn với công việc, nếu còn phải mang đồ ăn đến cho hắn vào ngày thường sẽ rất vất vả. Triều Từ suy nghĩ lại cũng thấy nếu mình xuất hiện trước ký túc xá nữ để gửi đồ ăn, có vẻ hơi kỳ lạ.
Cuối cùng, cậu chọn cách ở giữa. Đó là thỉnh thoảng sẽ nấu một ít đồ ăn, sau đó đặt dịch vụ giao hàng gửi đến phía dưới ký túc xá của Hạ Luật.
Trong chớp mắt, mối quan hệ mơ hồ giữa bọn họ đã kéo dài được gần năm tháng.
Mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, hầu như mỗi cuối tuần họ đều gặp nhau. Triều Từ vắt óc suy nghĩ, kiếm nơi nào phù hợp và thú vị để dẫn Hạ Luật đi. Còn tin nhắn trên We Chat của bọn họ không bao giờ bị gián đoạn.
Năm mới đang đến gần.
Đây chắc chắn là những ngày đầu năm lo lắng nhất đối với Triều Từ, vì cậu định tỏ tình với Hạ Luật vào dịp này.
Cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Hạ Luật đã đi đến giai đoạn đó, chỉ còn một lớp giấy mong manh đang chờ bị xuyên thủng. Điều này nhất định không thể để cô ấy tự mình xé rách, Triều Từ mặc dù có chút ngại ngùng nhưng cũng biết mình phải chủ động làm chuyện này.
Trong khi đó, Hạ Luật đang xem tin nhắn trên We Chat, nhìn thấy Triều Từ cứ mãi vòng vo, không dám hỏi trực tiếp hắn thích cái gì, không nhịn được mà bật cười.
"Chết rồi, chết rồi, tao nghĩ anh Hạ bị sa chân vào rồi." Lâm Tự Dật ngồi trước bàn, hai tay đặt sau đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc đầu, bọn họ tưởng trò chơi của Hạ Luật chỉ kéo dài nhiều nhất là một hoặc hai tháng. Mà mối quan hệ lâu nhất của đại thiếu gia nhà họ Hạ cho đến bây giờ cũng chỉ kéo dài không quá hai tháng, chứ đừng nói đến việc hắn đang trêu chọc một người lớn hơn nhiều tuổi như Triều Từ.
Ai mà ngờ Hạ Luật duy trì trò chơi mập mờ này suốt gần năm tháng. Lâm Tự Dật thậm chí đã phục sát đất Triều Từ, anh Hạ trang điểm như con gái, đóng vai làm người chủ động chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Vậy mà tình trạng bế tắc như vậy đã kéo dài được năm tháng nay.
Người cổ hủ như thế chẳng trách đến bây giờ vẫn còn độc thân. Nếu không phải anh Hạ chủ động, thì chắc chắn tên này cả đời cũng không thể tìm được tình yêu cho mình, chỉ có thể nhờ cậy vào dịch vụ mai mối.
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là Hạ Luật vẫn có thể kiên nhẫn chơi với anh ta, còn thường xuyên cầm điện thoại để nhắn tin. Có lúc ngẩn người, có lúc lại cười khúc khích, chẳng lẽ anh Hạ thực sự bị sa vào rồi? Trình Phụng lười biếng nhướng mày. Tuy vị này cũng là con đại gia ở trong đám bạn của bọn họ, nhưng lại không giống với mấy đứa con nhà giàu thích chơi bời khác. Người này rất lười biếng, nếu bạn bè không giục đi chơi, thì có thể nằm trên giường suốt cả ngày.
Lúc này, Trình Phụng đang dựa vào giường. Sau khi nghe được lời nói của Lâm Tự Dật, cậu ta thuận miệng hỏi: "Anh Hạ có chuyện gì mà vui vậy?"
"Còn vài ngày nữa là đến Tết, chắc anh ta sẽ tỏ tình với tao." Hạ Luật đặt điện thoại xuống, cười nói.
"Thật hay giả vậy?!" Nghe thấy điều này, Lâm Tự Dật đột ngột ngồi dậy, "Tên đó cuối cùng cũng hiểu ra rồi à?!"
"Có thật hay không, đến Tết là sẽ biết." Hạ Luật nói.
......
Tết đã đến. Triều Từ đã chi tiêu một khoản lớn.
Mặc dù tính cách của cậu chất phác và thật thà, nhưng lại rất nhanh nhạy trong công việc. Hơn nữa, công việc của cậu thuộc lĩnh vực mạng, tại một thành phố loại một như thành phố S này, mức lương của cậu có thể đạt tới khoảng hai mươi nghìn, đủ để coi là mức lương cao.
Nhưng Triều Từ sống rất tiết kiệm, sau khi trừ đi tiền thuê nhà hàng tháng là ba nghìn, chi phí sinh hoạt cần thiết và tiền gửi về cho bố mẹ mỗi tháng, cậu gần như không tiêu xài thêm gì.
Vậy mà dịp Tết này, cậu đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng có giá từ vài nghìn đến gần mười nghìn.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này. Hơn nữa, cậu sẽ tỏ tình vào lần này nên chuẩn bị rất kỹ càng.
Đối với Hạ Luật, loại nhà hàng này cũng chẳng quá sang trọng gì, nên hắn rất thoải mái và tự nhiên. Cũng may hắn nhanh chóng nhớ ra thiết lập của mình là một "cô gái bình dân" nên cố tình giả vờ gượng gạo.
"Sao tự nhiên lại đến một nơi đắt đỏ như vậy? Phí tiền lắm ạ." Hắn thì thầm với Triều Từ.
"Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng chẳng sao. Em vui là được rồi, đừng để ý đến tiền." Triều Từ cười nói.
Sau khi gọi món, Triều Từ lại lấy ra một món quà đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm. Đó là một sợi dây chuyền hiệu Bulgari, có giá hơn ba mươi nghìn tệ.
Hạ Luật mở ra, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Đây có phải là của Bulgari không? Giá hơn ba mươi nghìn đúng không ạ? Gần đây anh phát tài rồi sao?"
"Em nói lung tung gì vậy?" Triều Từ cười mắng.
Lúc này, thời điểm đã đến, theo kế hoạch cậu nên tỏ tình ngay sau khi tặng quà.
Nhưng khi nhìn Hạ Luật, cậu đột nhiên trở nên căng thẳng đến mức đầu óc như bị nghẽn lại.
Hạ Luật nhìn Triều Từ lúng túng, một lúc lâu sau không nhịn được mà cười nói: "Anh có phải... có điều gì muốn nói với em không?"
"Có, có... đúng vậy..."
Không biết có phải do cậu tự tưởng tượng nhiều quá hay không, mà lúc này Triều Từ cảm thấy ánh mắt của Hạ Luật nhìn mình tràn đầy khích lệ.
"Tiểu Luật, thật ra... Anh đã thích em từ lâu rồi. Em có thể... ở bên anh được không?" Triều Từ lắp bắp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Hạ Luật không đáp lại ngay.
Triều Từ nhìn thấy thế có chút lo lắng: "Anh biết anh lớn hơn em đến bảy tuổi, em xinh đẹp như vậy, bản thân anh cũng không xứng với em. Nhưng tình cảm của anh là chân thành, nếu như em ở bên anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hạ Luật nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông thật thà và chất phác này, không hiểu sao lại muốn trêu chọc anh ta.
"Vậy nếu em không đồng ý, em còn có thể ăn được bữa cơm này không?" Hắn nhìn vào chiếc bàn trống, nơi đồ ăn vẫn còn chưa được mang ra.
Triều Từ ngạc nhiên: "Tất, tất nhiên là được."
Cùng lúc đó, tâm trạng của cậu cũng dần trở nên nặng nề. Hạ Luật nói như vậy có phải là...
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Hạ Luật cắt đứt dòng suy nghĩ bi quan của Triều Từ, "Em chỉ đùa anh thôi."
"Tất nhiên em cũng muốn ở bên cạnh anh, chẳng phải em luôn thể hiện rất rõ rồi sao?"
............
"A, anh Hạ về rồi!" Lâm Tự Dật nhìn thấy Hạ Luật ở ngoài cổng đi vào liền gọi.
Lúc này, bọn họ không ở ký túc xá. Trong những dịp nghỉ lễ như nghỉ Tết này, mấy đứa con nhà giàu như bọn họ làm sao có thể ở trong ký túc xá được chứ.
Bây giờ, bọn họ đang vui vẻ nghỉ lễ ở trong biệt thự của Lục Lan Kha.
Sau khi Triều Từ và Hạ Luật ăn xong, Triều Từ đã đưa Hạ Luật trở về ký túc xá. Hạ Luật chờ đến khi Triều Từ đã đi xa rồi mới lái xe tới đây.
"Anh Hạ, thế nào rồi? Thằng cha đó thực sự tỏ tình với anh rồi sao?" Lúc nào Lâm Tự Dật cũng là kẻ nhiều chuyện đầu tiên.
"Còn sao nữa?" Hạ Luật nhướng mày, ném sợi dây chuyền mà Triều Từ đã tặng cho những người này.
Sợi dây chuyền bị một người khác chụp được. Người đó mở hộp ra, vừa liếc nhìn một cái liền tỏ ra khinh thường: "Bulgari sao? Hàng rác có hơn ba mươi nghìn mà cũng tặng được à?"
Những đứa con nhà giàu như bọn họ sẽ cảm thấy rất xấu hổ nếu không bỏ ra vài trăm nghìn, hay thậm chí là vài triệu tệ để theo đuổi một đứa con gái.
"Sao mày lại đi so với tên đó? Mày có hiểu được cuộc sống khổ cực đâu." Lục Lan Kha nói rồi đi đến trước mặt người đó, nhặt chiếc hộp lên ném lại cho Hạ Luật.
"Bây giờ đã nắm được trong tay rồi, còn định làm gì nữa?"Lục Lan Kha hỏi hắn.
"Nắm trong tay rồi thì lại chơi tiếp. Chơi chán rồi thì sẽ tính sau." Hạ Luật thản nhiên nói.
............
Còn ở bên này, sau khi Triều Từ đưa Hạ Luật trở về ký túc xá, cậu liền quay lại căn hộ đang thuê của mình.
Cậu tắm xong rồi đi ngủ, nhưng mãi vẫn không thể ngủ được.
Cậu cảm thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như một giấc mơ.
Hạ Luật đồng ý ở bên cạnh cậu.
Cậu vui đến mức không hề cảm thấy buồn ngủ, thức trắng suốt cả đêm. Cho đến khi bên ngoài cửa sổ lấp ló vệt hồng của một ngày mới, cậu mới ít nhiều bình tâm trở lại.
Cậu nghĩ cuộc chiến khó khăn này mới chỉ bắt đầu mà thôi. Cậu không có xe hơi, không có nhà ở thành phố S thì làm sao có thể ở bên cạnh Tiểu Luật?
Ít nhất cậu phải mua được một căn nhà ở thành phố S để Tiểu Luật có một cuộc sống ổn định.
Kể từ hôm đó, đồng nghiệp phát hiện Triều Từ làm việc ngày càng chăm chỉ hơn. Cậu tăng ca thường xuyên, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã hoàn thành được rất nhiều hợp đồng lớn.
Không chỉ như thế, Triều Từ còn làm thêm rất nhiều công việc ở ngoài. Ngoại trừ thời gian dành cho Hạ Luật, hầu hết thời gian của cậu đều dành cho công việc.
Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, tiền tiết kiệm của cậu có khoảng sáu trăm nghìn, cộng với số tiền mà bố mẹ sẵn lòng cho cậu. Với số tiền này, cậu có thể chi trả tiền đặt cọc và tiền trang trí cho căn nhà.
L: Ngon lắm ạ, em bị bạn cùng phòng giành ăn hết rồi, em chỉ ăn được có một chút.
Triều Từ: Hahaha, không sao đâu, nếu em thích thì anh làm cho em bao nhiêu cũng được.
Nhận được lời khen này, Triều Từ càng nấu ăn cho Hạ Luật nhiệt tình hơn.
Những món ăn mà cậu nấu rất đa dạng và phong phú. Cậu nghe nói con gái rất thích ăn ngọt, nhưng ăn đồ ngọt sẽ dễ bị tăng cân, nên không thể lúc nào cũng làm đồ ngọt cho cô ấy được.
Thậm chí, cậu còn muốn gửi đồ ăn cho Hạ Luật vào những ngày trong tuần, nhưng lại bị Hạ Luật ngăn cản.
Anh đùa tôi à? Nếu anh thực sự mang đến ký túc xá thì tôi phải ăn mặc như con gái trong ký túc xá hay sao? Như vậy thật quá xấu hổ.
Nhưng chắc chắn hắn không thể nói như vậy với Triều Từ. Hắn chỉ bảo rằng thường ngày Triều Từ đã rất bận rộn với công việc, nếu còn phải mang đồ ăn đến cho hắn vào ngày thường sẽ rất vất vả. Triều Từ suy nghĩ lại cũng thấy nếu mình xuất hiện trước ký túc xá nữ để gửi đồ ăn, có vẻ hơi kỳ lạ.
Cuối cùng, cậu chọn cách ở giữa. Đó là thỉnh thoảng sẽ nấu một ít đồ ăn, sau đó đặt dịch vụ giao hàng gửi đến phía dưới ký túc xá của Hạ Luật.
Trong chớp mắt, mối quan hệ mơ hồ giữa bọn họ đã kéo dài được gần năm tháng.
Mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết hơn, hầu như mỗi cuối tuần họ đều gặp nhau. Triều Từ vắt óc suy nghĩ, kiếm nơi nào phù hợp và thú vị để dẫn Hạ Luật đi. Còn tin nhắn trên We Chat của bọn họ không bao giờ bị gián đoạn.
Năm mới đang đến gần.
Đây chắc chắn là những ngày đầu năm lo lắng nhất đối với Triều Từ, vì cậu định tỏ tình với Hạ Luật vào dịp này.
Cậu cảm thấy mối quan hệ của mình với Hạ Luật đã đi đến giai đoạn đó, chỉ còn một lớp giấy mong manh đang chờ bị xuyên thủng. Điều này nhất định không thể để cô ấy tự mình xé rách, Triều Từ mặc dù có chút ngại ngùng nhưng cũng biết mình phải chủ động làm chuyện này.
Trong khi đó, Hạ Luật đang xem tin nhắn trên We Chat, nhìn thấy Triều Từ cứ mãi vòng vo, không dám hỏi trực tiếp hắn thích cái gì, không nhịn được mà bật cười.
"Chết rồi, chết rồi, tao nghĩ anh Hạ bị sa chân vào rồi." Lâm Tự Dật ngồi trước bàn, hai tay đặt sau đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc đầu, bọn họ tưởng trò chơi của Hạ Luật chỉ kéo dài nhiều nhất là một hoặc hai tháng. Mà mối quan hệ lâu nhất của đại thiếu gia nhà họ Hạ cho đến bây giờ cũng chỉ kéo dài không quá hai tháng, chứ đừng nói đến việc hắn đang trêu chọc một người lớn hơn nhiều tuổi như Triều Từ.
Ai mà ngờ Hạ Luật duy trì trò chơi mập mờ này suốt gần năm tháng. Lâm Tự Dật thậm chí đã phục sát đất Triều Từ, anh Hạ trang điểm như con gái, đóng vai làm người chủ động chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Vậy mà tình trạng bế tắc như vậy đã kéo dài được năm tháng nay.
Người cổ hủ như thế chẳng trách đến bây giờ vẫn còn độc thân. Nếu không phải anh Hạ chủ động, thì chắc chắn tên này cả đời cũng không thể tìm được tình yêu cho mình, chỉ có thể nhờ cậy vào dịch vụ mai mối.
Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là Hạ Luật vẫn có thể kiên nhẫn chơi với anh ta, còn thường xuyên cầm điện thoại để nhắn tin. Có lúc ngẩn người, có lúc lại cười khúc khích, chẳng lẽ anh Hạ thực sự bị sa vào rồi? Trình Phụng lười biếng nhướng mày. Tuy vị này cũng là con đại gia ở trong đám bạn của bọn họ, nhưng lại không giống với mấy đứa con nhà giàu thích chơi bời khác. Người này rất lười biếng, nếu bạn bè không giục đi chơi, thì có thể nằm trên giường suốt cả ngày.
Lúc này, Trình Phụng đang dựa vào giường. Sau khi nghe được lời nói của Lâm Tự Dật, cậu ta thuận miệng hỏi: "Anh Hạ có chuyện gì mà vui vậy?"
"Còn vài ngày nữa là đến Tết, chắc anh ta sẽ tỏ tình với tao." Hạ Luật đặt điện thoại xuống, cười nói.
"Thật hay giả vậy?!" Nghe thấy điều này, Lâm Tự Dật đột ngột ngồi dậy, "Tên đó cuối cùng cũng hiểu ra rồi à?!"
"Có thật hay không, đến Tết là sẽ biết." Hạ Luật nói.
......
Tết đã đến. Triều Từ đã chi tiêu một khoản lớn.
Mặc dù tính cách của cậu chất phác và thật thà, nhưng lại rất nhanh nhạy trong công việc. Hơn nữa, công việc của cậu thuộc lĩnh vực mạng, tại một thành phố loại một như thành phố S này, mức lương của cậu có thể đạt tới khoảng hai mươi nghìn, đủ để coi là mức lương cao.
Nhưng Triều Từ sống rất tiết kiệm, sau khi trừ đi tiền thuê nhà hàng tháng là ba nghìn, chi phí sinh hoạt cần thiết và tiền gửi về cho bố mẹ mỗi tháng, cậu gần như không tiêu xài thêm gì.
Vậy mà dịp Tết này, cậu đã đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng có giá từ vài nghìn đến gần mười nghìn.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này. Hơn nữa, cậu sẽ tỏ tình vào lần này nên chuẩn bị rất kỹ càng.
Đối với Hạ Luật, loại nhà hàng này cũng chẳng quá sang trọng gì, nên hắn rất thoải mái và tự nhiên. Cũng may hắn nhanh chóng nhớ ra thiết lập của mình là một "cô gái bình dân" nên cố tình giả vờ gượng gạo.
"Sao tự nhiên lại đến một nơi đắt đỏ như vậy? Phí tiền lắm ạ." Hắn thì thầm với Triều Từ.
"Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng chẳng sao. Em vui là được rồi, đừng để ý đến tiền." Triều Từ cười nói.
Sau khi gọi món, Triều Từ lại lấy ra một món quà đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm. Đó là một sợi dây chuyền hiệu Bulgari, có giá hơn ba mươi nghìn tệ.
Hạ Luật mở ra, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Đây có phải là của Bulgari không? Giá hơn ba mươi nghìn đúng không ạ? Gần đây anh phát tài rồi sao?"
"Em nói lung tung gì vậy?" Triều Từ cười mắng.
Lúc này, thời điểm đã đến, theo kế hoạch cậu nên tỏ tình ngay sau khi tặng quà.
Nhưng khi nhìn Hạ Luật, cậu đột nhiên trở nên căng thẳng đến mức đầu óc như bị nghẽn lại.
Hạ Luật nhìn Triều Từ lúng túng, một lúc lâu sau không nhịn được mà cười nói: "Anh có phải... có điều gì muốn nói với em không?"
"Có, có... đúng vậy..."
Không biết có phải do cậu tự tưởng tượng nhiều quá hay không, mà lúc này Triều Từ cảm thấy ánh mắt của Hạ Luật nhìn mình tràn đầy khích lệ.
"Tiểu Luật, thật ra... Anh đã thích em từ lâu rồi. Em có thể... ở bên anh được không?" Triều Từ lắp bắp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Hạ Luật không đáp lại ngay.
Triều Từ nhìn thấy thế có chút lo lắng: "Anh biết anh lớn hơn em đến bảy tuổi, em xinh đẹp như vậy, bản thân anh cũng không xứng với em. Nhưng tình cảm của anh là chân thành, nếu như em ở bên anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hạ Luật nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông thật thà và chất phác này, không hiểu sao lại muốn trêu chọc anh ta.
"Vậy nếu em không đồng ý, em còn có thể ăn được bữa cơm này không?" Hắn nhìn vào chiếc bàn trống, nơi đồ ăn vẫn còn chưa được mang ra.
Triều Từ ngạc nhiên: "Tất, tất nhiên là được."
Cùng lúc đó, tâm trạng của cậu cũng dần trở nên nặng nề. Hạ Luật nói như vậy có phải là...
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Hạ Luật cắt đứt dòng suy nghĩ bi quan của Triều Từ, "Em chỉ đùa anh thôi."
"Tất nhiên em cũng muốn ở bên cạnh anh, chẳng phải em luôn thể hiện rất rõ rồi sao?"
............
"A, anh Hạ về rồi!" Lâm Tự Dật nhìn thấy Hạ Luật ở ngoài cổng đi vào liền gọi.
Lúc này, bọn họ không ở ký túc xá. Trong những dịp nghỉ lễ như nghỉ Tết này, mấy đứa con nhà giàu như bọn họ làm sao có thể ở trong ký túc xá được chứ.
Bây giờ, bọn họ đang vui vẻ nghỉ lễ ở trong biệt thự của Lục Lan Kha.
Sau khi Triều Từ và Hạ Luật ăn xong, Triều Từ đã đưa Hạ Luật trở về ký túc xá. Hạ Luật chờ đến khi Triều Từ đã đi xa rồi mới lái xe tới đây.
"Anh Hạ, thế nào rồi? Thằng cha đó thực sự tỏ tình với anh rồi sao?" Lúc nào Lâm Tự Dật cũng là kẻ nhiều chuyện đầu tiên.
"Còn sao nữa?" Hạ Luật nhướng mày, ném sợi dây chuyền mà Triều Từ đã tặng cho những người này.
Sợi dây chuyền bị một người khác chụp được. Người đó mở hộp ra, vừa liếc nhìn một cái liền tỏ ra khinh thường: "Bulgari sao? Hàng rác có hơn ba mươi nghìn mà cũng tặng được à?"
Những đứa con nhà giàu như bọn họ sẽ cảm thấy rất xấu hổ nếu không bỏ ra vài trăm nghìn, hay thậm chí là vài triệu tệ để theo đuổi một đứa con gái.
"Sao mày lại đi so với tên đó? Mày có hiểu được cuộc sống khổ cực đâu." Lục Lan Kha nói rồi đi đến trước mặt người đó, nhặt chiếc hộp lên ném lại cho Hạ Luật.
"Bây giờ đã nắm được trong tay rồi, còn định làm gì nữa?"Lục Lan Kha hỏi hắn.
"Nắm trong tay rồi thì lại chơi tiếp. Chơi chán rồi thì sẽ tính sau." Hạ Luật thản nhiên nói.
............
Còn ở bên này, sau khi Triều Từ đưa Hạ Luật trở về ký túc xá, cậu liền quay lại căn hộ đang thuê của mình.
Cậu tắm xong rồi đi ngủ, nhưng mãi vẫn không thể ngủ được.
Cậu cảm thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như một giấc mơ.
Hạ Luật đồng ý ở bên cạnh cậu.
Cậu vui đến mức không hề cảm thấy buồn ngủ, thức trắng suốt cả đêm. Cho đến khi bên ngoài cửa sổ lấp ló vệt hồng của một ngày mới, cậu mới ít nhiều bình tâm trở lại.
Cậu nghĩ cuộc chiến khó khăn này mới chỉ bắt đầu mà thôi. Cậu không có xe hơi, không có nhà ở thành phố S thì làm sao có thể ở bên cạnh Tiểu Luật?
Ít nhất cậu phải mua được một căn nhà ở thành phố S để Tiểu Luật có một cuộc sống ổn định.
Kể từ hôm đó, đồng nghiệp phát hiện Triều Từ làm việc ngày càng chăm chỉ hơn. Cậu tăng ca thường xuyên, chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã hoàn thành được rất nhiều hợp đồng lớn.
Không chỉ như thế, Triều Từ còn làm thêm rất nhiều công việc ở ngoài. Ngoại trừ thời gian dành cho Hạ Luật, hầu hết thời gian của cậu đều dành cho công việc.
Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, tiền tiết kiệm của cậu có khoảng sáu trăm nghìn, cộng với số tiền mà bố mẹ sẵn lòng cho cậu. Với số tiền này, cậu có thể chi trả tiền đặt cọc và tiền trang trí cho căn nhà.
Danh sách chương