Chương 132: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (10)
Thời gian trôi đi rất nhanh, thời điểm kết thúc năm cuối đại học thường diễn ra sớm hơn một tháng so với kỳ nghỉ hè bình thường. Chớp mắt nhóm người của Hạ Luật đã tốt nghiệp.
Hạ Luật trước đó đã thực tập rất tốt tại công ty của gia đình mình, cha mẹ thấy hắn như vậy cũng yên tâm hơn. Ngay sau khi tốt nghiệp, hắn được sắp xếp làm trưởng phòng cho một công ty quan trọng của gia đình. Đối với nhân viên bình thường, ít nhất phải mất vài năm mới có thể leo lên được vị trí đó, nhưng Hạ Luật có thể trở thành quản lý ngay sau khi tốt nghiệp. Mà đối với cha mẹ của hắn, đây chỉ là "vị trí nền tảng ban đầu" được sắp đặt cho hắn.
Trong công việc, Hạ Luật không có vấn đề gì. Nhưng với những người bạn thân của hắn, hắn đã làm cho bọn họ lo lắng và sợ hãi.
Mặc dù Hạ Luật luôn tỏ ra cứng đầu, không chịu thừa nhận, nhưng Lâm Tự Dật và những người khác đã nhận ra.
Một lần vẫn chưa nhận ra, nhưng sau một loạt các dấu hiệu bất thường của Hạ Luật, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra được.
Vì lý do này, bọn họ không rủ Hạ Luật tham gia những buổi tiệc lộn xộn đó nữa, sợ hắn mà đến sẽ xảy ra chuyện. Không chỉ như vậy, ngay cả bọn họ cũng không tham gia thường xuyên, mà hay rủ nhau đi đến thăm Hạ Luật.
Hiện tại, chỉ có bản thân Hạ Luật cảm thấy mình không sao cả. Còn người khác nhìn thấy Hạ Luật cũng đều cảm thấy hắn sắp suy sụp đến nơi, sợ rằng giây tiếp theo sẽ có chuyện không hay xảy ra với hắn.
Nếu không phải lo sợ Hạ Luật tức giận, bọn họ rất muốn thuyết phục Hạ Luật đi gặp bác sĩ.
Vì rất lo lắng cho Hạ Luật, nên bọn họ đã thống nhất mỗi người sẽ cố gắng thay phiên với nhau, dành thời gian để ở bên cạnh Hạ Luật.
Lâm Tự Dật là người rảnh nhất, nên số lần đến thăm cũng nhiều nhất. Hôm nay đến lượt của Lâm Tự Dật.
Lâm Tự Dật đang nhìn chằm chằm vào Hạ Luật, người vốn đang rất ổn nhưng đột nhiên lại bắt đầu ngồi im lặng uống rượu. Hắn có tửu lượng rất tốt, tuy khuôn mặt chưa đỏ nhưng đôi mắt đã đỏ bừng.
Lâm Tự Dật cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn không để ý, chỉ tự mình uống rượu.
"Anh Hạ." Thật lâu sau, khi đã gần nửa đêm, Lâm Tự Dật không kìm lòng nổi mà nói, "Hay là anh đi tìm anh ta đi."
Khi lời này được nói ra, động tác cầm ly rượu của Hạ Luật chợt dừng lại, bầu không khí giữa hai người dường như đã đông cứng.
Lúc này, hai người đang ở trên chiếc du thuyền của Hạ Luật, chỉ có làn gió biển mằn mặn thoảng qua tai bọn họ.
Hạ Luật ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Lâm Tự Dật với đôi mắt đỏ ngầu.
Lâm Tự Dật hiếm khi sợ hãi.
"Anh Hạ, nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không nên." Lâm Tự Dật nói, "Nếu anh cảm thấy anh ta không quan trọng, vậy cứ đi gặp anh ta một chút thì thế nào? Không chừng là do anh cố gắng không nhìn tới, không nghĩ đến nên mới ảnh hưởng nhiều như vậy. Nếu anh đến gặp anh ta, có lẽ mọi thứ sẽ ổn định trở lại?"
Lâm Tự Dật nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không tin vào điều đó.
Vừa nhìn Hạ Luật là biết hắn đã yêu người đó đến tận xương tủy. Trước đây, Lâm Tự Dật không bao giờ tin rằng trên đời này lại có tình yêu đích thực, sống chết có nhau, nhưng bây giờ khi nhìn Hạ Luật, quan điểm của Lâm Tự Dật đã bị thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng phải là cách, thà là để Hạ Luật đi tìm người kia trước, để hắn nhận ra sự thật càng sớm càng tốt.
............
Hạ Luật bị Lâm Tự Dật thuyết phục.
Có lẽ, hắn luôn chờ đợi một lý do. Một lý do mà hắn không cần phải thừa nhận rằng hắn không thể sống được nếu thiếu người đó, để được đi gặp người đó.
Trong thời gian họ quen nhau, Triều Từ không biết gì về Hạ Luật, nhưng Hạ Luật lại biết rất rõ thông tin của Triều Từ.
Hắn biết địa chỉ nơi cậu sống, biết công ty cậu làm việc, thậm chí còn biết quê quán của cậu.
Dĩ nhiên hắn không thể đến công ty của Triều Từ để gặp cậu. Nhưng hắn biết Triều Từ sẽ tan làm vào lúc năm giờ rưỡi, về đến nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi, nên hắn đã ở phía dưới khu nhà mà Triều Từ đang thuê để đợi cậu.
Nhưng đến tận đêm khuya, hắn vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Hắn cứ chờ đợi, càng lúc càng lo lắng.
Cho dù có tiệc công ty, nhưng theo sự hiểu biết của hắn về Triều Từ và kinh nghiệm trong quá khứ, chắc chắn Triều Từ sẽ về nhà trước mười một giờ.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Mặc dù, hiếm khi có chuyện gì xảy ra với một người đàn ông trưởng thành. Nhưng cuối cùng, sự lo lắng đã khiến Hạ Luật trở nên hoảng sợ.
Hắn không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn qua We Chat cho Triều Từ, nhưng tin nhắn lại hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.
Hắn đã bị Triều Từ chặn.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Xét cho cùng, việc vẫn còn giữ kết bạn với một người đã giả gái, lừa dối mình suốt hơn một năm trời là một điều vô nghĩa.
Hạ Luật mím môi rồi gọi điện thoại cho Triều Từ.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng đổ chuông được một lát thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Mặc dù bị ngắt máy nhưng Hạ Luật vẫn thở phào nhẹ nhõm. Có thể ngắt được cuộc gọi của hắn, chứng tỏ cậu không gặp vấn đề gì. Có lẽ cậu không về nhà tối nay, hoặc đã chuyển nhà.
Hạ Luật ngẩng đầu nhìn tòa nhà tầm thường, không có gì nổi bật này. Hắn nhớ Triều Từ từng nói rằng cậu không có nhà ở Thành phố S, căn hộ này chỉ là đang thuê, chắc có lẽ là đã chuyển nhà thật rồi.
Nghĩ như vậy, Hạ Luật chỉ có thể đạp chân ga rồi quay trở về.
Ngày hôm sau, hắn nhờ người đi điều tra Triều Từ, có phải Triều Từ đã chuyển đi rồi không? Nếu có thì địa chỉ mới ở đâu?
Triều Từ không giữ kín việc chuyển nhà, hơn nữa cậu đã chuyển vào căn nhà mà cậu đã mua đứng tên của mình, do đó rất nhanh đã tìm ra được.
Đến buổi chiều, Hạ Luật đã biết được kết quả.
............
Về Triều Từ.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Triệu Lạc Tĩnh tỏ tình với cậu.
Trong ba tháng này, Triệu Lạc Tĩnh rất chủ động, nhưng sự chủ động của cô luôn dừng lại đúng lúc, không khiến người khác phải bối rối.
Triều Từ là một người không có ý chí quá lớn. Hầu hết cuộc sống của cậu đều tuân theo quy tắc hoặc làm theo ý muốn, mệnh lệnh của người khác, nên dần dần cậu bị tác động bởi sự tích cực của Triệu Lạc Tĩnh.
Cách đây một tuần, hai người đã xác định mối quan hệ với nhau.
Hai người gặp được nhau qua mai mối, có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người vốn hướng tới hôn nhân. Cho nên mối quan hệ này không giống như mối quan hệ tràn ngập sự hồn nhiên và sôi nổi như những người trẻ tuổi khác, mà rất vững chắc và lâu bền.
Triệu Lạc Tĩnh làm ở quán trà sữa, nếu xét về thời gian làm việc, thì cô ấy làm nhiều hơn Triều Từ. Bắt đầu từ tám giờ sáng cho đến mười giờ tối, nên thời gian mà bọn họ có thể gặp được nhau chủ yếu là khi Triệu Lạc Tĩnh được nghỉ.
Lịch nghỉ của Triệu Lạc Tĩnh rất linh hoạt, không nhất thiết phải nghỉ vào cuối tuần. Bởi vì cần có ít nhất bảy trong số tám nhân viên phải làm việc, nên họ thường xếp lịch nghỉ luân phiên nhau.
Hôm nay là thứ sáu, đến lượt Triệu Lạc Tĩnh được nghỉ. Sau khi Triều Từ tan làm vào lúc năm giờ rưỡi, cậu đã đến đón cô, cả hai cùng nhau đi ăn tại một nhà hàng.
Mặc dù hiện tại Triều Từ không còn thiếu tiền như lúc trước, nhưng vẫn đang mắc nợ số tiền mua nhà hơn hai triệu tệ. Mỗi tháng cậu phải trả góp hơn tám nghìn, kinh tế cũng khá eo hẹp. Nhưng vì Triệu Lạc Tĩnh đã vất vả cả tuần mới được nghỉ một ngày, Triều Từ từ trước đến giờ luôn rất hào phóng, nên nhà hàng mà hai người đến lần này cũng khá cao cấp.
Triệu Lạc Tĩnh đã trải qua nhiều thứ.
Cô ấy quá xinh đẹp, từng được xem là trụ cột của Vãn Hương. Trong nửa năm đó, cô ấy đã đến những nơi xa hoa nhất. Những người đó tiêu tiền như nước, một món đồ mà họ ngẫu nhiên cho cô cũng có giá hàng triệu tệ.
Nếu so sánh với những nơi đó, nhà hàng có giá từ ba đến bốn nghìn một bữa ăn này không đáng là gì.
Nhưng số tiền hàng triệu đó là số tiền bán thân của cô. Những người đó đã đưa những thứ đó cho cô, mang theo suy nghĩ dâm đãng, bẩn thỉu và tục tĩu. Chúng chỉ là một tấm séc lạnh băng hoặc là những món đồ xa xỉ không thực tế.
Chỉ có người đàn ông ở trước mắt này mới ân cần và che chở cho cô, cẩn thận đưa cho cô một miếng bít tết đã được cắt xong.
Cô thực sự rất hạnh phúc.
Nửa năm trước khi thoát khỏi Vãn Hương, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại có được hạnh phúc như bây giờ.
Cô đã từng từ bỏ hy vọng. Chỉ cần có thể tìm được một người đàn ông ổn định, sống qua được cuộc đời gập ghềnh này là đã quá đủ.
Không có cuộc hôn nhân nào mà không có những thăng trầm. Dù cô chỉ muốn tìm một người bình thường và lương thiện, nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho điều này.
Cô không ngờ rằng ông trời vẫn còn đối xử tốt với cô như vậy.
Cô không khỏi bật cười, nụ cười của cô đẹp đến mức khiến một người thích cái đẹp như Triều Từ bị choáng váng.
Cô cắt một miếng gan ngỗng áp chảo của mình rồi đưa cho Triều Từ.
"Cái này cũng rất ngon, anh ăn thử xem." Cô nói với Triều Từ.
Sau bữa ăn, cả hai đều rất vui vẻ. Sau đó, Triều Từ dẫn Triệu Lạc Tĩnh đi xem bộ phim mà cậu đã đặt vé từ sáng sớm.
Xem phim xong, hai người đi dạo ở quảng trường gần đó. Khoảng mười giờ, Triều Từ chở Triệu Lạc Tĩnh về nhà của cô.
Một đêm này, họ trải qua rất vui vẻ, nhưng họ không biết rằng có một cặp mắt luôn dõi theo họ.
......
Hạ Luật không chỉ phát hiện ra Triều Từ đã chuyển nhà, mà còn phát hiện ra cậu và người xem mắt đã trở thành người yêu của nhau. Khi biết được tin này, đầu óc của hắn như muốn nổ tung.
Sao lại có thể nhanh đến như vậy, Triều Từ không chỉ bước ra khỏi quá khứ, mà còn đi xem mắt... thậm chí còn có bạn gái?
Còn bản thân hắn như một tên ngốc, quanh quẩn trong vòng xoáy này suốt mấy tháng qua!
Kết quả không chỉ ghi rõ tình trạng gần đây của Triều Từ, mà còn ghi lại cậu đã đặt bàn ở một nhà hàng vào lúc sáu giờ và đã mua hai vé xem phim ở rạp phim gần đó.
Không cần phải đoán Triều Từ muốn làm gì.
Hạ Luật không biết tâm trạng bây giờ của hắn là gì, nhưng ngay lập tức, hắn cũng đặt một chỗ ở nhà hàng đó.
Hắn ngồi trong một góc, đợi từ sáng sớm cho đến khi Triều Từ dẫn cô gái đó bước vào. Khi thấy bọn họ, hai mắt của hắn mở to, không thể nào tin nổi chuyện đang diễn ra.
Tất nhiên hắn biết người phụ nữ này.
Hắn không nhớ nổi tên của cô ấy, ngay cả việc hắn đã từng hỏi tên của cô ấy hay chưa, hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng hắn chắc chắn rằng mình đã bao người phụ nữ này ở Vãn Hương suốt mấy ngày.
Bây giờ người phụ nữ này không ăn mặc hở hang như lúc ở Vãn Hương, mà ăn mặc rất kín đáo. Quần áo trên người rất rẻ tiền, trông có chút quê mùa.
Nhưng điều đó cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
Sắc mặt của Hạ Luật càng lúc càng khó coi.
Triều Từ... sao lại ở cùng với ả điếm này?
Bạn gái của Triều Từ được nhắc đến trong đó lại chính là người này?
Đôi mắt của hắn phủ đầy sương máu, hắn vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại ẩn chứa niềm vui.
Nhìn bộ dáng của Triều Từ, rõ ràng cậu vẫn chưa biết thân phận thực sự của cô ta.
Cậu đang bị cô ta lừa dối.
Nhưng niềm vui này nhanh chóng bị phá vỡ.
Khi hắn nhìn thấy Triều Từ và người phụ nữ đó nắm tay nhau ngọt ngào tâm sự.
Tình cảm yêu thương trong đôi mắt của người phụ nữ đó như đốt cháy Hạ Luật.
Người như cô mà cũng xứng đáng mơ ước có được anh ta sao?!
Trong lúc nhất thời, hắn không thể sắp xếp được suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể mặc kệ những dòng suy nghĩ đó tràn ngập ở trong đầu.
Cũng may vẫn còn một chút lý trí cuối cùng đã ngăn chặn hắn không lao tới.
Suốt đêm này, hắn nhìn thấy họ ăn tối cùng nhau, thì thầm với nhau bên trong rạp chiếu phim, rồi tản bộ cười đùa trên quảng trường.
Tất cả những điều này... vốn dĩ đều thuộc về hắn.
Lúc Triều Từ lái xe đưa người phụ nữ đó về nhà, Hạ Luật như được thở phào nhẹ nhõm.
Từng phút, từng giây, từng khung cảnh, từng hình ảnh của đêm nay, gần như đốt cháy đôi mắt của hắn. Ngọn lửa ghen tị xuất phát từ đôi mắt rồi lan xuống, cháy đến tận cùng trái tim.
Hắn lái xe đi theo phía sau Triều Từ, nhìn thấy Triều Từ đưa Triệu Lạc Tĩnh về nhà.
Hắn rất giỏi trong việc lái xe, hắn đã từng cùng bạn bè đua xe với nhau, thậm chí còn lấy được chứng chỉ đua xe chuyên nghiệp.
Cho nên, việc lái xe theo sau Triều Từ, đồng thời không để Triều Từ phát hiện ra là một việc không hề khó khăn.
Triều Từ dừng xe ngay dưới nhà Triệu Lạc Tĩnh, còn Hạ Luật thì dừng cách đó khoảng trăm mét.
Sự tức giận ban đầu dường như đã được lắng xuống, cho đến khi hắn nhìn thấy hai người bước xuống xe.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thời điểm kết thúc năm cuối đại học thường diễn ra sớm hơn một tháng so với kỳ nghỉ hè bình thường. Chớp mắt nhóm người của Hạ Luật đã tốt nghiệp.
Hạ Luật trước đó đã thực tập rất tốt tại công ty của gia đình mình, cha mẹ thấy hắn như vậy cũng yên tâm hơn. Ngay sau khi tốt nghiệp, hắn được sắp xếp làm trưởng phòng cho một công ty quan trọng của gia đình. Đối với nhân viên bình thường, ít nhất phải mất vài năm mới có thể leo lên được vị trí đó, nhưng Hạ Luật có thể trở thành quản lý ngay sau khi tốt nghiệp. Mà đối với cha mẹ của hắn, đây chỉ là "vị trí nền tảng ban đầu" được sắp đặt cho hắn.
Trong công việc, Hạ Luật không có vấn đề gì. Nhưng với những người bạn thân của hắn, hắn đã làm cho bọn họ lo lắng và sợ hãi.
Mặc dù Hạ Luật luôn tỏ ra cứng đầu, không chịu thừa nhận, nhưng Lâm Tự Dật và những người khác đã nhận ra.
Một lần vẫn chưa nhận ra, nhưng sau một loạt các dấu hiệu bất thường của Hạ Luật, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra được.
Vì lý do này, bọn họ không rủ Hạ Luật tham gia những buổi tiệc lộn xộn đó nữa, sợ hắn mà đến sẽ xảy ra chuyện. Không chỉ như vậy, ngay cả bọn họ cũng không tham gia thường xuyên, mà hay rủ nhau đi đến thăm Hạ Luật.
Hiện tại, chỉ có bản thân Hạ Luật cảm thấy mình không sao cả. Còn người khác nhìn thấy Hạ Luật cũng đều cảm thấy hắn sắp suy sụp đến nơi, sợ rằng giây tiếp theo sẽ có chuyện không hay xảy ra với hắn.
Nếu không phải lo sợ Hạ Luật tức giận, bọn họ rất muốn thuyết phục Hạ Luật đi gặp bác sĩ.
Vì rất lo lắng cho Hạ Luật, nên bọn họ đã thống nhất mỗi người sẽ cố gắng thay phiên với nhau, dành thời gian để ở bên cạnh Hạ Luật.
Lâm Tự Dật là người rảnh nhất, nên số lần đến thăm cũng nhiều nhất. Hôm nay đến lượt của Lâm Tự Dật.
Lâm Tự Dật đang nhìn chằm chằm vào Hạ Luật, người vốn đang rất ổn nhưng đột nhiên lại bắt đầu ngồi im lặng uống rượu. Hắn có tửu lượng rất tốt, tuy khuôn mặt chưa đỏ nhưng đôi mắt đã đỏ bừng.
Lâm Tự Dật cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn không để ý, chỉ tự mình uống rượu.
"Anh Hạ." Thật lâu sau, khi đã gần nửa đêm, Lâm Tự Dật không kìm lòng nổi mà nói, "Hay là anh đi tìm anh ta đi."
Khi lời này được nói ra, động tác cầm ly rượu của Hạ Luật chợt dừng lại, bầu không khí giữa hai người dường như đã đông cứng.
Lúc này, hai người đang ở trên chiếc du thuyền của Hạ Luật, chỉ có làn gió biển mằn mặn thoảng qua tai bọn họ.
Hạ Luật ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Lâm Tự Dật với đôi mắt đỏ ngầu.
Lâm Tự Dật hiếm khi sợ hãi.
"Anh Hạ, nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không nên." Lâm Tự Dật nói, "Nếu anh cảm thấy anh ta không quan trọng, vậy cứ đi gặp anh ta một chút thì thế nào? Không chừng là do anh cố gắng không nhìn tới, không nghĩ đến nên mới ảnh hưởng nhiều như vậy. Nếu anh đến gặp anh ta, có lẽ mọi thứ sẽ ổn định trở lại?"
Lâm Tự Dật nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân mình cũng không tin vào điều đó.
Vừa nhìn Hạ Luật là biết hắn đã yêu người đó đến tận xương tủy. Trước đây, Lâm Tự Dật không bao giờ tin rằng trên đời này lại có tình yêu đích thực, sống chết có nhau, nhưng bây giờ khi nhìn Hạ Luật, quan điểm của Lâm Tự Dật đã bị thay đổi hoàn toàn.
Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng phải là cách, thà là để Hạ Luật đi tìm người kia trước, để hắn nhận ra sự thật càng sớm càng tốt.
............
Hạ Luật bị Lâm Tự Dật thuyết phục.
Có lẽ, hắn luôn chờ đợi một lý do. Một lý do mà hắn không cần phải thừa nhận rằng hắn không thể sống được nếu thiếu người đó, để được đi gặp người đó.
Trong thời gian họ quen nhau, Triều Từ không biết gì về Hạ Luật, nhưng Hạ Luật lại biết rất rõ thông tin của Triều Từ.
Hắn biết địa chỉ nơi cậu sống, biết công ty cậu làm việc, thậm chí còn biết quê quán của cậu.
Dĩ nhiên hắn không thể đến công ty của Triều Từ để gặp cậu. Nhưng hắn biết Triều Từ sẽ tan làm vào lúc năm giờ rưỡi, về đến nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi, nên hắn đã ở phía dưới khu nhà mà Triều Từ đang thuê để đợi cậu.
Nhưng đến tận đêm khuya, hắn vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Hắn cứ chờ đợi, càng lúc càng lo lắng.
Cho dù có tiệc công ty, nhưng theo sự hiểu biết của hắn về Triều Từ và kinh nghiệm trong quá khứ, chắc chắn Triều Từ sẽ về nhà trước mười một giờ.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Mặc dù, hiếm khi có chuyện gì xảy ra với một người đàn ông trưởng thành. Nhưng cuối cùng, sự lo lắng đã khiến Hạ Luật trở nên hoảng sợ.
Hắn không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn qua We Chat cho Triều Từ, nhưng tin nhắn lại hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.
Hắn đã bị Triều Từ chặn.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Xét cho cùng, việc vẫn còn giữ kết bạn với một người đã giả gái, lừa dối mình suốt hơn một năm trời là một điều vô nghĩa.
Hạ Luật mím môi rồi gọi điện thoại cho Triều Từ.
Cuộc gọi được kết nối, nhưng đổ chuông được một lát thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Mặc dù bị ngắt máy nhưng Hạ Luật vẫn thở phào nhẹ nhõm. Có thể ngắt được cuộc gọi của hắn, chứng tỏ cậu không gặp vấn đề gì. Có lẽ cậu không về nhà tối nay, hoặc đã chuyển nhà.
Hạ Luật ngẩng đầu nhìn tòa nhà tầm thường, không có gì nổi bật này. Hắn nhớ Triều Từ từng nói rằng cậu không có nhà ở Thành phố S, căn hộ này chỉ là đang thuê, chắc có lẽ là đã chuyển nhà thật rồi.
Nghĩ như vậy, Hạ Luật chỉ có thể đạp chân ga rồi quay trở về.
Ngày hôm sau, hắn nhờ người đi điều tra Triều Từ, có phải Triều Từ đã chuyển đi rồi không? Nếu có thì địa chỉ mới ở đâu?
Triều Từ không giữ kín việc chuyển nhà, hơn nữa cậu đã chuyển vào căn nhà mà cậu đã mua đứng tên của mình, do đó rất nhanh đã tìm ra được.
Đến buổi chiều, Hạ Luật đã biết được kết quả.
............
Về Triều Từ.
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Triệu Lạc Tĩnh tỏ tình với cậu.
Trong ba tháng này, Triệu Lạc Tĩnh rất chủ động, nhưng sự chủ động của cô luôn dừng lại đúng lúc, không khiến người khác phải bối rối.
Triều Từ là một người không có ý chí quá lớn. Hầu hết cuộc sống của cậu đều tuân theo quy tắc hoặc làm theo ý muốn, mệnh lệnh của người khác, nên dần dần cậu bị tác động bởi sự tích cực của Triệu Lạc Tĩnh.
Cách đây một tuần, hai người đã xác định mối quan hệ với nhau.
Hai người gặp được nhau qua mai mối, có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người vốn hướng tới hôn nhân. Cho nên mối quan hệ này không giống như mối quan hệ tràn ngập sự hồn nhiên và sôi nổi như những người trẻ tuổi khác, mà rất vững chắc và lâu bền.
Triệu Lạc Tĩnh làm ở quán trà sữa, nếu xét về thời gian làm việc, thì cô ấy làm nhiều hơn Triều Từ. Bắt đầu từ tám giờ sáng cho đến mười giờ tối, nên thời gian mà bọn họ có thể gặp được nhau chủ yếu là khi Triệu Lạc Tĩnh được nghỉ.
Lịch nghỉ của Triệu Lạc Tĩnh rất linh hoạt, không nhất thiết phải nghỉ vào cuối tuần. Bởi vì cần có ít nhất bảy trong số tám nhân viên phải làm việc, nên họ thường xếp lịch nghỉ luân phiên nhau.
Hôm nay là thứ sáu, đến lượt Triệu Lạc Tĩnh được nghỉ. Sau khi Triều Từ tan làm vào lúc năm giờ rưỡi, cậu đã đến đón cô, cả hai cùng nhau đi ăn tại một nhà hàng.
Mặc dù hiện tại Triều Từ không còn thiếu tiền như lúc trước, nhưng vẫn đang mắc nợ số tiền mua nhà hơn hai triệu tệ. Mỗi tháng cậu phải trả góp hơn tám nghìn, kinh tế cũng khá eo hẹp. Nhưng vì Triệu Lạc Tĩnh đã vất vả cả tuần mới được nghỉ một ngày, Triều Từ từ trước đến giờ luôn rất hào phóng, nên nhà hàng mà hai người đến lần này cũng khá cao cấp.
Triệu Lạc Tĩnh đã trải qua nhiều thứ.
Cô ấy quá xinh đẹp, từng được xem là trụ cột của Vãn Hương. Trong nửa năm đó, cô ấy đã đến những nơi xa hoa nhất. Những người đó tiêu tiền như nước, một món đồ mà họ ngẫu nhiên cho cô cũng có giá hàng triệu tệ.
Nếu so sánh với những nơi đó, nhà hàng có giá từ ba đến bốn nghìn một bữa ăn này không đáng là gì.
Nhưng số tiền hàng triệu đó là số tiền bán thân của cô. Những người đó đã đưa những thứ đó cho cô, mang theo suy nghĩ dâm đãng, bẩn thỉu và tục tĩu. Chúng chỉ là một tấm séc lạnh băng hoặc là những món đồ xa xỉ không thực tế.
Chỉ có người đàn ông ở trước mắt này mới ân cần và che chở cho cô, cẩn thận đưa cho cô một miếng bít tết đã được cắt xong.
Cô thực sự rất hạnh phúc.
Nửa năm trước khi thoát khỏi Vãn Hương, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại có được hạnh phúc như bây giờ.
Cô đã từng từ bỏ hy vọng. Chỉ cần có thể tìm được một người đàn ông ổn định, sống qua được cuộc đời gập ghềnh này là đã quá đủ.
Không có cuộc hôn nhân nào mà không có những thăng trầm. Dù cô chỉ muốn tìm một người bình thường và lương thiện, nhưng cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho điều này.
Cô không ngờ rằng ông trời vẫn còn đối xử tốt với cô như vậy.
Cô không khỏi bật cười, nụ cười của cô đẹp đến mức khiến một người thích cái đẹp như Triều Từ bị choáng váng.
Cô cắt một miếng gan ngỗng áp chảo của mình rồi đưa cho Triều Từ.
"Cái này cũng rất ngon, anh ăn thử xem." Cô nói với Triều Từ.
Sau bữa ăn, cả hai đều rất vui vẻ. Sau đó, Triều Từ dẫn Triệu Lạc Tĩnh đi xem bộ phim mà cậu đã đặt vé từ sáng sớm.
Xem phim xong, hai người đi dạo ở quảng trường gần đó. Khoảng mười giờ, Triều Từ chở Triệu Lạc Tĩnh về nhà của cô.
Một đêm này, họ trải qua rất vui vẻ, nhưng họ không biết rằng có một cặp mắt luôn dõi theo họ.
......
Hạ Luật không chỉ phát hiện ra Triều Từ đã chuyển nhà, mà còn phát hiện ra cậu và người xem mắt đã trở thành người yêu của nhau. Khi biết được tin này, đầu óc của hắn như muốn nổ tung.
Sao lại có thể nhanh đến như vậy, Triều Từ không chỉ bước ra khỏi quá khứ, mà còn đi xem mắt... thậm chí còn có bạn gái?
Còn bản thân hắn như một tên ngốc, quanh quẩn trong vòng xoáy này suốt mấy tháng qua!
Kết quả không chỉ ghi rõ tình trạng gần đây của Triều Từ, mà còn ghi lại cậu đã đặt bàn ở một nhà hàng vào lúc sáu giờ và đã mua hai vé xem phim ở rạp phim gần đó.
Không cần phải đoán Triều Từ muốn làm gì.
Hạ Luật không biết tâm trạng bây giờ của hắn là gì, nhưng ngay lập tức, hắn cũng đặt một chỗ ở nhà hàng đó.
Hắn ngồi trong một góc, đợi từ sáng sớm cho đến khi Triều Từ dẫn cô gái đó bước vào. Khi thấy bọn họ, hai mắt của hắn mở to, không thể nào tin nổi chuyện đang diễn ra.
Tất nhiên hắn biết người phụ nữ này.
Hắn không nhớ nổi tên của cô ấy, ngay cả việc hắn đã từng hỏi tên của cô ấy hay chưa, hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng hắn chắc chắn rằng mình đã bao người phụ nữ này ở Vãn Hương suốt mấy ngày.
Bây giờ người phụ nữ này không ăn mặc hở hang như lúc ở Vãn Hương, mà ăn mặc rất kín đáo. Quần áo trên người rất rẻ tiền, trông có chút quê mùa.
Nhưng điều đó cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
Sắc mặt của Hạ Luật càng lúc càng khó coi.
Triều Từ... sao lại ở cùng với ả điếm này?
Bạn gái của Triều Từ được nhắc đến trong đó lại chính là người này?
Đôi mắt của hắn phủ đầy sương máu, hắn vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại ẩn chứa niềm vui.
Nhìn bộ dáng của Triều Từ, rõ ràng cậu vẫn chưa biết thân phận thực sự của cô ta.
Cậu đang bị cô ta lừa dối.
Nhưng niềm vui này nhanh chóng bị phá vỡ.
Khi hắn nhìn thấy Triều Từ và người phụ nữ đó nắm tay nhau ngọt ngào tâm sự.
Tình cảm yêu thương trong đôi mắt của người phụ nữ đó như đốt cháy Hạ Luật.
Người như cô mà cũng xứng đáng mơ ước có được anh ta sao?!
Trong lúc nhất thời, hắn không thể sắp xếp được suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể mặc kệ những dòng suy nghĩ đó tràn ngập ở trong đầu.
Cũng may vẫn còn một chút lý trí cuối cùng đã ngăn chặn hắn không lao tới.
Suốt đêm này, hắn nhìn thấy họ ăn tối cùng nhau, thì thầm với nhau bên trong rạp chiếu phim, rồi tản bộ cười đùa trên quảng trường.
Tất cả những điều này... vốn dĩ đều thuộc về hắn.
Lúc Triều Từ lái xe đưa người phụ nữ đó về nhà, Hạ Luật như được thở phào nhẹ nhõm.
Từng phút, từng giây, từng khung cảnh, từng hình ảnh của đêm nay, gần như đốt cháy đôi mắt của hắn. Ngọn lửa ghen tị xuất phát từ đôi mắt rồi lan xuống, cháy đến tận cùng trái tim.
Hắn lái xe đi theo phía sau Triều Từ, nhìn thấy Triều Từ đưa Triệu Lạc Tĩnh về nhà.
Hắn rất giỏi trong việc lái xe, hắn đã từng cùng bạn bè đua xe với nhau, thậm chí còn lấy được chứng chỉ đua xe chuyên nghiệp.
Cho nên, việc lái xe theo sau Triều Từ, đồng thời không để Triều Từ phát hiện ra là một việc không hề khó khăn.
Triều Từ dừng xe ngay dưới nhà Triệu Lạc Tĩnh, còn Hạ Luật thì dừng cách đó khoảng trăm mét.
Sự tức giận ban đầu dường như đã được lắng xuống, cho đến khi hắn nhìn thấy hai người bước xuống xe.
Danh sách chương