Chương 134: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (12)

Triều Từ và Triệu Lạc Tĩnh đi lên lầu, cả hai đều không để ý đến Hạ Luật.

Nơi Triệu Lạc Tĩnh sống rất nhỏ, khiến Triều Từ nhớ đến căn phòng trọ nhỏ bé với giá thuê một nghìn rưỡi mỗi tháng của cậu.

Triều Từ làm việc ở trung tâm của Thành phố S, nên cậu không thể thuê một chỗ quá xa, nếu không việc di chuyển hàng ngày sẽ rất bất tiện. Căn phòng lúc đó mà cậu đã thuê chỉ có khoảng mười mét vuông, nhưng giá thuê lên đến một nghìn rưỡi. Nó nhỏ đến mức đáng thương, thậm chí còn nhỏ hơn cả căn phòng của Triệu Lạc Tĩnh.

Phòng Triệu Lạc Tĩnh đang thuê không nằm ở trung tâm, nên giá thuê cũng không cao lắm. Trước đó, Triều Từ từng nghe Triệu Lạc Tĩnh nói, cô đang thuê một căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông nhưng chỉ có giá khoảng chín trăm một tháng.

Thực ra lương của Triệu Lạc Tĩnh cũng không thấp. Thành phố S là một thành phố rất lớn, ngay cả sinh viên đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè cũng có thu nhập hàng tháng khoảng bốn nghìn. Lương hàng tháng của Triệu Lạc Tĩnh ở quán trà sữa là khoảng năm nghìn rưỡi, cộng thêm thu nhập từ việc dịch thuật là hơn bảy nghìn mỗi tháng.

Cô sống rất tiết kiệm, chỉ thuê một căn phòng nhỏ có giá chín trăm tệ một tháng, hiếm khi mua quần áo, trang sức hay mỹ phẩm, thậm chí cũng không ăn vặt. Tại một thành phố có chi phí đắt đỏ như Thành phố S, mà cô chỉ chi tiêu chưa đến ba nghìn một tháng, còn số tiền còn lại đều được cô để dành.

Từ khi bước vào Vãn Hương, cô mới có thói quen tiết kiệm, nhìn thấy số tiền được tích lũy dần dần mang lại cho cô một cảm giác an tâm. Tiền không phải là tất cả, nhưng nó có thể giúp cô không bị phụ thuộc. Nếu cứ mơ tưởng đến số tiền không thuộc về mình, sẽ khiến con người ta lầm đường lạc lối, rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn, nhưng nếu là số tiền mà chính tay mình kiếm ra, sẽ làm cho bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong nửa năm ở Vãn Hương, cô như được lột xác thành một con người hoàn toàn mới.

Sau khi gặp được Triều Từ, thói quen tiết kiệm gần như trở thành bản năng này của cô lại có thêm một động lực khác quan trọng hơn. Cô muốn kết hôn với Triều Từ, nhưng cô biết rõ cha mẹ của mình sẽ không cho cô một xu, mà chỉ muốn moi tiền sính lễ hàng trăm nghìn tệ từ Triều Từ - đây là một số tiền rất lớn đối với họ - xem như là công ơn dưỡng dục.

Cô không thể để bản thân mình kết hôn với Triều Từ mà không có gì cả. Triều Từ đã có nhà, có xe, có lẽ không cần cô phải mua thêm gì. Nhưng ít nhất, cô không thể để Triều Từ phải gánh chịu chi phí cho tiệc cưới.

Với suy nghĩ như vậy, Triệu Lạc Tĩnh càng có động lực tiết kiệm hơn.

Triều Từ không biết Triệu Lạc Tĩnh đang suy tính điều gì, cậu chỉ biết thu nhập của Triệu Lạc Tĩnh không cao cũng không thấp. Là con gái, chắc hẳn không cần phải chi tiêu vào việc gì quá nhiều tiền, nhưng cô ấy lại thuê một nơi vừa nhỏ lại vừa cũ, nếu là một cô gái có việc làm, chắc chắn sẽ không chấp nhận ở chỗ này.

Vừa bước vào chính là chỗ ngủ, khiến một người đàn ông trưởng thành như Triều Từ cảm thấy hơi ngượng ngùng. Đứng từ đây, cậu có thể nhìn thấy một số đồ dùng nấu ăn được đặt ở ban công, có lẽ nơi đó được tận dụng để làm nhà bếp. May là phòng này có phòng tắm riêng, cũng giảm bớt sự bất tiện cho một cô gái. Mặc dù không gian hơi chật chội, nhưng đồ đạc lại được sắp xếp rất gọn gàng.

Ở giữa phòng có một cái bàn, Triệu Lạc Tĩnh mang một chiếc ghế ra để Triều Từ ngồi. Cô ấy cũng ngồi xuống đối diện với Triều Từ rồi nói: "Phòng của em rất nhỏ, để anh Từ phải chịu bất tiện với em."

"Không sao đâu." Triều Từ xua tay nói, "Anh từng sống ở nơi còn nhỏ hơn cả chỗ này, bươn chải ở một thành phố lớn là một việc rất khó khăn."

Triệu Lạc Tĩnh cười gượng, cô ấy cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.

Lúc này, cô đang rất lo lắng, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào quá khứ đáng xấu hổ mà Hạ Luật vừa vạch trần, không dễ gì mà nghĩ đến những chuyện khác.

Cô căng thẳng đứng dậy, rót cho Triều Từ và mình một cốc nước nóng. Hai tay cô giữ chặt cốc nước, nhiệt độ nóng tỏa ra từ chiếc cốc như tiếp thêm dũng khí cho cô. Cô hít một hơi sâu rồi kể lại cho Triều Từ nghe về chuyện quá khứ.

Cô sinh ra và lớn lên ở nông thôn, đến Thành phố S để học đại học, sau đó bị cám dỗ bởi sự phồn hoa và thói ăn chơi đua đòi ở thành phố lớn. Cô vay tín dụng đen rồi rơi vào bẫy nợ, buộc phải nghỉ học, bán mình cho Vãn Hương. Nửa năm sau, cô lấy hết số tiền vất vả kiếm được để chuộc mình ra khỏi nơi đó.

Chỉ bằng mấy câu mà đã diễn tả lại cuộc đời gập ghềnh và đầy sóng gió của Triệu Lạc Tĩnh.

Cô nói khoảng mười phút, Triều Từ cũng không ngắt lời cô.

Sau khi Triệu Lạc Tĩnh kể hết chuyện quá khứ, mắt cô đỏ hoe, cô nói tiếp với Triều Từ: "Em xin lỗi anh Từ, em đã giấu anh chuyện này... Cảm ơn anh đã quan tâm đến em những ngày qua, những khoản tiền mà anh đã dành cho em, em sẽ trả lại cho anh."

Cô biết không một người đàn ông nào có thể chấp nhận việc vợ mình từng là gái điếm, chứ đừng nói đến việc Triều Từ bị cô giấu kín từ đầu đến cuối.

Lúc này trái tim của cô đau nhói. Sau khi rời khỏi Vãn Hương, cô không còn ảo tưởng hay kỳ vọng gì về tình yêu nữa, cô biết điều đó thật vô ích. Cô chỉ mong tìm được một ai đó để có thể sống một cuộc đời bình yên.

Nhưng bây giờ cô nhận ra rằng, cảm xúc của mình đối với Triều Từ không còn là miễn cưỡng chung sống suốt quãng đời còn lại.

Là một cảm xúc hoàn toàn khác... Nhưng bây giờ nói ra điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô cúi đầu, nước mắt không kìm được lại tuôn ra.

Nhưng chốc lát sau, có một cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào đầu của cô.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triều Từ đang vuốt nhẹ tóc mình.

"Đừng suy nghĩ nhiều, cha mẹ anh đang chờ em đến thăm vào dịp Trung thu năm nay đấy." Triều Từ nói.

Triệu Lạc Tĩnh ngạc nhiên nhìn Triều Từ, môi cô run run: "Anh không, không... Anh không cảm thấy gì sao?"

Anh vẫn sẵn lòng ở bên em sao? "Em là một cô gái tốt. Tất nhiên em có quyền bắt đầu một cuộc sống mới."

Cậu nói.

Ngoại hình của Triều Từ không nổi bật lắm, nhưng có khuôn mặt cân đối, làn da trắng nên trông cũng khá ưa nhìn. Song khi đứng bên cạnh Triệu Lạc Tĩnh, cậu lại trở nên rất tầm thường.

Lúc này, đôi mắt của cậu cong lên, trong con ngươi màu nâu phản chiếu ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn.

Người đàn ông này không hề tầm thường.

Trên thế gian này, không có người nào giống anh.

Trong lòng Triệu Lạc Tĩnh tràn ngập những cảm xúc phức tạp, nó quá đẹp đẽ khiến cô không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt đông đầy.

"Đừng khóc, đừng khóc, sao lại khóc nữa rồi?" Triều Từ đành phải lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt cho Triệu Lạc Tĩnh.

Cậu nói sang chuyện khác muốn làm cho Triệu Lạc Tĩnh vui lên một chút: "Em vừa nói em bỏ học rồi à?"

"Vâng ạ." Triệu Lạc Tĩnh gật đầu.

"Em đã làm thủ tục nghỉ học chưa, hay chỉ mới bảo lưu thôi vậy?" Triều Từ hỏi.

"Là bảo lưu thôi ạ." Triệu Lạc Tĩnh trả lời.

Dù cô mắc nợ lên đến hàng triệu, dấn thân vào Vãn Hương, không bao giờ nghĩ rằng mình có thể quay lại trường học. Nhưng cô vẫn ôm một chút hy vọng mong manh, vẫn chọn cách bảo lưu chương trình học.

Cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ bé đến đáng thương, nhưng nếu nó thật sự xảy ra, mình lại cắt đứt hết mọi khả năng quay lại, vậy chẳng phải là sẽ hối hận cả đời hay sao?

"Nếu chỉ là bảo lưu, vậy tại sao em không quay lại trường học?" Triều Từ thắc mắc.

"Ban đầu, cha mẹ không muốn cho em học đại học, em đã năn nỉ rất lâu cha mẹ mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, cha mẹ không biết em đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết em đột nhiên bỏ học. Sau khi em rời khỏi nơi đó, cha mẹ cũng không muốn đóng học phí cho em nữa, chỉ muốn tìm một người ở Thành phố S để gả em đi."

"Mỗi năm em phải đóng học phí là tám nghìn, phí ở là hai nghìn, cộng thêm vật giá ở đây quá cao. Nếu em bận học... thì không có thời gian để làm thêm. Cho dù vay tiền để học, em cũng không thể xoay xở được." Triệu Lạc Tĩnh cười khổ.

Gói vay khuyến học cho sinh viên tối đa là tám nghìn mỗi năm, sau khi đóng xong học phí cũng chẳng còn lại gì. Cô chỉ có thể làm thêm ở trường, thời gian rảnh rỗi ở trường cũng không nhiều, thậm chí số tiền kiếm được trong một tháng cũng không đủ trang trải cuộc sống.

Hơn nữa, kể từ khi rời khỏi Vãn Hương, con người của Triệu Lạc Tĩnh đã thay đổi hoàn toàn, cô không dám mơ được quay trở về tháp ngà như ngày xưa nữa. Cha mẹ ép cô phải lấy chồng, cô cũng cảm thấy... như vậy cũng được.

"Không thể như vậy được." Triều Từ nhíu mày.

Trường của Triệu Lạc Tĩnh cũng khá tốt, mặc dù không thể so sánh với Đại học F của Hạ Luật nhưng vẫn là một trường tốt. Một người sinh ra ở nông thôn như Triệu Lạc Tĩnh đã cố gắng rất nhiều mới có thể vào đây được, tại sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy?

Việc học đại học cũng chính là một bước ngoặt, có thể mang lại một cuộc sống hoàn toàn khác, đặc biệt với một người như là Triệu Lạc Tĩnh.

"Em đi học lại đi, còn chuyện tiền bạc để anh lo." Triều Từ quyết định nói.

Triệu Lạc Tĩnh mở to hai mắt: "Như vậy sao được ạ?"

"Không có gì là không được, em đã vất vả đỗ đại học, có người muốn học nhưng không có cơ hội, em không thể từ bỏ như thế được." Triều Từ nói.

Triều Từ không chia tay cô đã là một điều may mắn lắm rồi, làm sao có thể để Triều Từ chi trả học phí cho cô chứ?

Triệu Lạc Tĩnh liên tục từ chối, nhưng Triều Từ cứ mãi kiên trì, có lẽ cũng bởi vì trong lòng cô cũng mong muốn như vậy... Cuối cùng, cô cũng đồng ý.

Cô sẽ đăng ký gói vay khuyến học, cố gắng giành học bổng, cũng cố gắng đi làm thêm trong lúc rảnh rỗi... Như vậy, Triều Từ không phải chi trả nhiều tiền cho cô. Sau khi cô tốt nghiệp, cô nhất định sẽ báo đáp Triều Từ.

Triều Từ như là nhìn thấu tâm tư của Triệu Lạc Tĩnh, cậu lại nói tiếp: "Em đừng đi làm thêm. Nếu em tập trung vào việc làm thêm sẽ không đạt được kết quả học tập tốt. Em nên kết bạn nhiều hơn, giao tiếp với thầy cô nhiều hơn, như vậy mới tốt cho tương lai."

Triều Từ hiểu rõ chuyện này. Khi còn học đại học, cậu đã dành nhiều thời gian để đi làm thêm nên kết quả học tập chỉ ở mức trung bình. Mặc dù trường của cậu chỉ là trường đại học trung bình ở Thành phố S, nhưng nhóm học sinh giỏi nhất của trường lại tốt hơn cậu rất nhiều. Họ có thể học tiếp sau khi tốt nghiệp, thậm chí được miễn học phí để đi du học ở nước ngoài hoặc được nhận vào công ty lớn ngay sau khi tốt nghiệp.

Đại học chính là một cơ hội mới.

............

Chỉ khi sắp mất đi một thứ gì đó, người ta mới thực sự nhận ra giá trị và tầm quan trọng của nó đối với bản thân mình. Điều này đúng với bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì.

Đêm đó, Hạ Luật đứng dưới tòa nhà cũ kỹ, nhìn Triều Từ dẫn người phụ nữ đó bước lên cầu thang rồi đóng cửa.

Sau đó, đèn trên cửa sổ tầng tư sáng lên.

Hắn chỉ đứng mãi ở đây để nhìn nó.

Hắn không nghe thấy gì, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà người khác như một kẻ biến thái, trong đầu tưởng tượng người phụ nữ đó sẽ nói gì với Triều Từ.

Ả điếm đó chắc chắn sẽ giả vờ đáng thương, kể lể những khó khăn của mình.

Nhưng Triều Từ sẽ không tin, hắn đã nghĩ.

Ngay cả chính hắn mà Triều Từ cũng không tha thứ, cũng không dành cho hắn sắc mặt tốt, vậy thì tại sao lại có thể tha thứ cho con khốn đó?!

Hắn đã chắc chắn như vậy.

Đêm đã khuya, đây là một khu dân cư cũ, bốn phía vắng lặng như tờ.

Đến khi hắn nghe thấy tiếng bước chân, hắn không nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng quay xe đi rồi lái vào một góc khác khuất hơn.

Hắn nhìn thấy cửa mở, người đi ra chính là Triều Từ.

Triều Từ bước ra ngoài trước, theo sau là người phụ nữ đó.

Giữa hai người dường như không có vấn đề gì, người phụ nữ đó trông rất vui vẻ, khác hoàn toàn so với bầu không khí lạnh như băng khi hắn nói ra sự thật cho Triều Từ biết trong nhà hàng vào ngày hôm đó.

Hạ Luật không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

Hai người nói chuyện một lúc, có vẻ như đang chào tạm biệt với nhau, sau đó người phụ nữ đó bất ngờ ôm Triều Từ!

Sắc mặt của Hạ Luật đột nhiên trở nên u ám, thậm chí là đáng sợ.

Hắn không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Triều Từ cũng ôm lấy Triệu Lạc Tĩnh.

Họ vẫn chưa chia tay... Triều Từ đã tha thứ cho người phụ nữ đó.

Làm sao có thể?!

Hai tay Hạ Luật nắm chặt vô lăng, mạnh đến mức suýt chút nữa bóp nát nó.

Tại sao Triều Từ vẫn còn muốn ở bên cạnh một con điếm bị ngàn người cưỡi?!

Triều Từ tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết câu đáp án, cậu ngồi lên xe, vẫy tay với Triệu Lạc Tĩnh rồi rời đi.

Chỉ còn lại chiếc xe nơi góc khuất.

Chủ nhân của chiếc xe đang ngồi ở ghế lái, đôi mắt tối sầm như hòa vào màn đêm.

Triều Từ có thể chấp nhận con khốn đó, vậy tại sao lại không chấp nhận hắn?

Trước đây, hắn chia tay Triều Từ nhưng không bao giờ nghĩ rằng Triều Từ sẽ yêu người khác.

Một người đàn ông bình thường, không có gì nổi bật, thậm chí là một kẻ nhút nhát trong mắt của người khác, làm sao có ai thực sự thích cho được? Lẽ ra Triều Từ nên ở đó để chờ đợi hắn mới đúng.

Thậm chí một lúc nào đó Triều Từ sẽ kết hôn, nhưng không phải là bây giờ, mà trong một tương lai ngay cả Hạ Luật cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Làm sao hắn có thể tưởng tượng được rằng chỉ trong vài tháng, Triều Từ không chỉ thoát khỏi mối quan hệ giữa họ mà còn yêu một người khác.

Vào lúc này, cho dù hắn không nhận ra cái gì gọi là tình yêu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự không cam lòng, ghen tị... và cả nỗi đau ở trong tim.

Ít nhất hắn đã biết Triều Từ đối với hắn là một người quan trọng và không thể thiếu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện