Chương 138: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (16)

Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì sự dây dưa này của Hạ Luật. Nếu không có sự dây dưa này, thì Vãn Hương sẽ mang Tiểu Tĩnh đi, trong khi cậu lại không có bất kỳ lợi thế nào để thương lượng.

Nhưng Triều Từ thực sự không hiểu, cậu rõ ràng chỉ là một trò vui mà Hạ Luật tìm đến khi rảnh rỗi. Cậu không nhìn ra được một chút chân thành nào trong mối quan hệ toàn là sự dối trá này. Tại sao Hạ Luật vẫn nhớ mãi không quên với cậu, chẳng lẽ hắn còn chưa chơi đủ hay sao? Trước đó Triều Từ cũng không hiểu, việc trêu chọc một người như cậu mang lại niềm vui gì cho hắn chứ? Hay là một tên nhân viên quèn, bán mình cho tư bản như cậu, đã định sẵn không thể hiểu được thú vui xấu xa của những kẻ giàu có ấy?

"Không phải là em muốn chơi đùa với anh, trước đây không phải, hiện tại cũng không phải. Nếu không, em cũng không thể ở bên cạnh anh hơn một năm." Hạ Luật nói.

"Vậy tôi có nên cảm ơn Hạ đại thiếu gia đã hạ thấp phẩm giá của mình, ở bên cạnh một người như tôi suốt thời gian dài như vậy không?" Giọng nói của Triều Từ có chút lạnh lùng.

Cậu hiếm khi nói chuyện như vậy, những lời nói với Hạ Luật chính là những lời ác ý mà cậu từng nói trong suốt cả cuộc đời này. Còn Hạ Luật, thực sự là người duy nhất trong gần ba mươi năm qua, làm cho cậu cảm thấy kinh tởm và bất lực.

"Em không có ý đó." Hạ Luật giải thích, trong lòng hắn đang rất sốt ruột nhưng vẫn cố gắng nói chuyện một cách chậm rãi, "Ý của em là, em thích anh."

"......"

Bây giờ, Triều Từ ước gì có một tấm gương đối diện với mình.

Để cậu có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình đang trở nên buồn cười đến mức nào.

Hạ Luật thực sự nói rằng hắn thích cậu... Hắn thích cậu, chỉ để đùa giỡn với cậu, làm rối tung cuộc sống và tương lai của cậu, rồi sau cùng lại đứng một bên cười nhạo một cách trơ trẽn. Khi cuộc sống của cậu cuối cùng cũng bình thường trở lại, nhưng Hạ Luật lại tìm đến lần nữa để làm phá vỡ mọi thứ, đưa ra một bản hợp đồng bao dưỡng nhảm nhí đó?

Cậu chưa bao giờ nghe đến cách thể hiện tình yêu nào mà khiến người khác ngột ngạt đến như vậy.

Cậu đã sống gần ba mươi năm, trước ngày hôm nay, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày bị người khác đề xuất bao dưỡng.

"Cậu thích tôi, là muốn dùng Tiểu Tĩnh để đe doạ tôi, nuôi nhốt tôi, đó là cách mà cậu thích tôi sao?" Triều Từ tức giận đến mức muốn bật cười.

Lúc này, các món ăn cũng lần lượt được mang ra. Hạ Luật không vội trả lời câu hỏi của Triều Từ, mà chỉ thản nhiên sắp xếp lại đĩa thức ăn sau khi được người phục vụ đặt xuống.

Hắn gắp cho Triều Từ một miếng sườn heo chua ngọt, nhưng Triều Từ lại không ăn: "Bây giờ tôi không có tâm trạng ăn những thứ này. Trước tiên, hãy giải quyết cho xong chuyện này đã."

"Em xin lỗi, em biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện." Hạ Luật gác đũa lên chiếc đĩa ở trước mặt mình, cuối cùng cũng thẳng thắn trả lời câu hỏi của Triều Từ, "Khi em nhận ra tình cảm của mình thì đã quá muộn, nếu bây giờ em nói em thích anh, chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho em, cũng không chấp nhận em."

"Không bao lâu nữa anh sẽ cưới cô ta, khi đó em sẽ không còn cơ hội nữa."

Bất kỳ mối quan hệ nào bị bỏ lỡ, cuối cùng gần như sẽ kết thúc với một cái kết không trọn vẹn. Hạ Luật làm sao có thể chấp nhận được... nhất là khi hắn vẫn còn khả năng ép buộc người khác.

"A Từ, em thực sự xin lỗi." Hắn lại một lần nữa xin lỗi, như thể kẻ ép buộc người khác vừa rồi chưa từng tồn tại, "Em không thể buông tay, chỉ có thể dùng cách này để buộc anh ở lại bên em."

Liệu hắn có biết rằng, dùng cách này chỉ khiến Triều Từ càng ghét hắn hơn, tình cảm giữa hai người càng trở nên xa cách hơn không?

Hắn biết đấy, nhưng không còn lựa chọn nào khác, không thể buông tay, không thể đứng nhìn Triều Từ và người khác sống bên nhau cả đời.

Cái gọi là "hợp đồng bao dưỡng" chỉ là sự hiểu lầm của Triều Từ. Thực tế, hắn không hề ghi bất cứ từ ngữ xúc phạm nào như là "bao dưỡng" vào hợp đồng của mình. Hắn chỉ muốn thông qua cái này để khiến Triều Từ ở bên cạnh hắn, ba đến năm năm nữa, có thể hắn vẫn còn cơ hội —— Hoặc luôn có cơ hội.

"Nếu đã biết có lỗi với tôi thì đừng quấy rầy tôi nữa, buông tha cho Tiểu Tĩnh đi." Triều Từ nhịn không được nói.

Cậu thật sự không hiểu, tại sao người này có thể vừa xin lỗi, vừa làm những hành động đê tiện như vậy.

"Em không làm được." Hạ Luật nói thẳng, đôi mắt màu hổ phách của hắn phản chiếu ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ nhưng lại không mang theo sự ấm áp, "Hợp đồng này không gây tổn hại gì cho anh, ngay cả khi anh có vi phạm hợp đồng. Nếu A Từ có thể chia tay Triệu Lạc Tĩnh, em sẽ không bắt ép anh ký vào bản hợp đồng này."

Suy cho cùng, chỉ cần Triều Từ từ bỏ Triệu Lạc Tĩnh, trong thời gian ngắn sẽ không có ai cản trở hắn nữa. Như vậy, Hạ Luật vẫn còn cơ hội.

"Thật ra, A Từ, anh không cần phải đối xử tốt với cô ta như vậy đâu." Hạ Luật nhịn không được nói: "Cô ta ham hư vinh, tự sa lầy vào trong vũng bùn, không trách được ai cả. Cô ta lại che giấu tất cả mọi thứ để cưới anh... Đúng là cô ta đã thay đổi, chỉ muốn tìm một người để chữa lành vết thương, từ đó sống một cuộc sống bình yên. Nhưng tại sao A Từ phải làm điều đó với cô ta? Cho dù bỏ qua quá khứ đen tối, thì cô ta vẫn là một người ích kỷ."

Nhưng Triều Từ lại cười nói: "Vậy nếu tôi không ở bên cô ấy, thì tôi sẽ ở với ai? Chẳng lẽ với cậu?"

"Em biết em còn tệ hơn cả cô ta." Hạ Luật nói, đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, "Nhưng cô ta phạm sai lầm, anh sẵn sàng cho cô ta một cơ hội để sửa sai, nhưng tại sao anh lại không cho em một cơ hội?"

Triều Từ không phải là một người giỏi ăn nói, lúc này nhìn thấy chàng trai với đôi mắt đỏ hoe ở đối diện, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng dù không nói ra, trong lòng cậu cũng đang mách bảo rằng —— Không giống nhau.

Hạ Luật và Tiểu Tĩnh không giống nhau. Đối với Tiểu Tĩnh, cậu chưa nói là có tha thứ hay không, nhưng cậu chắc chắn mình không muốn tha thứ cho Hạ Luật.

Nhưng giờ đây, tranh cãi điều này cũng không mang lại ích lợi gì.

Hạ Luật rõ ràng không có thiện cảm với Tiểu Tĩnh. Cho dù cái người tự cao tự đại này thích ai đó, hắn cũng chỉ muốn chiếm hữu một cách ấu trĩ, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh.

Nhưng Triều Từ không thể để cho Triệu Lạc Tĩnh rơi vào hố lửa đó lần nào nữa.

Chẳng phải chỉ là bị một người mà mình không thích bao dưỡng thôi sao... Một người đàn ông trưởng thành như cậu thì có sao chứ?

Trong lòng Triều Từ rối bời, dường như rất khó chịu, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố gắng ép bản thân mình suy nghĩ như vậy.

"Năm năm không được, quá lâu." Trong chút nỗ lực phản kháng cuối cùng, cậu nói.

"Vậy A Từ muốn bao lâu?" Hạ Luật hỏi.

"Một năm." Triều Từ nói.

"Không được, quá ít." Hạ Luật từ chối, sau đó cau mày suy nghĩ một chút bèn nói: "Ba năm được không?"

"Hai năm." Triều Từ nói, "Hai năm nữa, tôi sẽ qua ba mươi, xung quanh cậu Hạ có vô số người đẹp, chắc chắn sẽ không còn quan tâm đến tôi nữa."

"Em sẽ không." Hạ Luật trực tiếp phủ nhận, sau đó không nhịn được cười, "Cho dù em thực sự không thích A Từ nữa, thì A Từ vẫn nhận được tiền không phải tốt hơn sao?"

"Cậu Hạ, số tiền này nhiều lắm, có lẽ tôi phải làm việc tới chết mới kiếm được một phần mười. Nhưng tiền mà mình kiếm được mới là tiền thực sự."

Bất chấp sự mỉa mai trong lời nói của Triều Từ, Hạ Luật đột nhiên nói: "Gọi em là 'A Luật' đi, em sẽ đồng ý với anh được không?"

Thật ra "Tiểu Luật" nghe rất hay, trước đây hắn tỏ ra khó chịu ở bên ngoài, nhưng trong lòng lại rất thích cái tên trìu mến mà Triều Từ dành cho mình.

Nhưng cái tên này gợi nhớ đến sự lừa dối và những chuyện đáng xấu hổ của hắn trong quá khứ, nên hắn không muốn sử dụng nó nữa.

Có lẽ ở trong mắt của Triều Từ, "Tiểu Luật" vẫn là cô gái tươi sáng, dễ thương và dịu dàng, chỉ có "Hạ Luật" mới thể hiện sự ích kỷ và vô sỉ. Hạ Luật không muốn biến bản thân mình thành Tiểu Luật nữa.

Triều Từ sửng sốt, không hiểu tại sao Hạ Luật lại đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy.

Khi định thần lại, cậu cảm thấy hai từ bình thường này vậy mà rất khó nói.

Rõ ràng cậu rất ghét người này.

Nhưng cuối cùng, chỉ là nói một tiếng thôi cũng không chết, cậu còn phải ở bên cạnh người này ít nhất một năm.

Triều Từ cau mày, lúng túng gọi: "A... A Luật."

Cách cậu nói rất cứng nhắc, không thể nghe thấy một chút thân mật nào.

Nhưng Hạ Luật lại mỉm cười đồng ý.

"A Từ." Hắn đáp lại.

............

Cuộc trò chuyện đột ngột này đã làm hỏng hết tất cả kế hoạch trước đó của Triều Từ.

Bây giờ vấn đề trước mắt là... Làm thế nào để nói với Triệu Lạc Tĩnh.

Có nên nói thẳng lý do không, nhưng đã hứa với Hạ Luật rồi, nếu để Triệu Lạc Tĩnh biết những điều này, thêm một người đau khổ cũng chẳng giúp ích gì.

Hay là giữ bí mật với cô ấy?

Rõ ràng trước đó vẫn còn hòa thuận, thậm chí còn đồng ý đưa cô ấy về ra mắt cha mẹ vào dịp Trung Thu, nhưng giờ đột nhiên lại nói chia tay... Cô ấy có tin được không?

Cuối cùng, Triều Từ cắn răng quyết định chia tay mà không nói cho Triệu Lạc Tĩnh biết rõ.

【Triều Từ: Anh xin lỗi, Tiểu Tĩnh. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh nghĩ chúng ta không hợp nhau. Thật sự anh không thích em, chỉ là muốn thuận theo sự sắp đặt của cha mẹ mà kết hôn. Nhưng bây giờ, anh chợt cảm thấy cuộc sống chắp vá như vậy không công bằng với cả hai chúng ta. Anh rất xin lỗi, chúng ta chia tay nhé. Trước đây anh đã nói sẽ giúp em đến khi tốt nghiệp, anh sẽ không thất hứa. Đừng từ chối, hãy coi như là lời xin lỗi của anh.】

Sau đó, Triều Từ chuyển khoản cho Triệu Lạc Tĩnh bảy mươi nghìn, chỉ giữ lại vài nghìn cho bản thân đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Cậu đặt điện thoại xuống, không dám đọc tin nhắn trả lời của Triệu Lạc Tĩnh.

Bên kia, Triệu Lạc Tĩnh choáng váng khi nhận được tin nhắn chia tay một cách đột ngột.

【Chuyện gì vậy, sao đột nhiên anh lại chia tay?】

【Có phải là Hạ Luật không? Có phải anh ta ép anh chia tay với em không?】

......

Nhưng cho dù Triệu Lạc Tĩnh đã gửi bao nhiêu tin nhắn đi chăng nữa, Triều Từ vẫn không trả lời.

Lúc này, Triệu Lạc Tĩnh không còn tâm trạng để tập trung vào việc học.

Trước đó, khi nhận được tám triệu từ Hạ Luật, cô luôn muốn tìm cách trả lại số tiền đó cho hắn, bất kể lý do gì cô cũng không thể chấp nhận số tiền này.

Vì vậy, cô đã tìm hiểu rất lâu và biết được Hạ Luật đang làm việc tại một công ty về mạng. Ban đầu, cô định sẽ đi gặp hắn vào ngày mai.

Nhưng bây giờ, cô không thể nào ngồi yên được, trực tiếp nghỉ học rồi đi đến công ty đó.

Đó là một công ty có giá trị hàng trăm triệu, đối với người thường có thể coi là một công ty rất lớn, nhưng đối với cha mẹ của Hạ Luật, đó chỉ là một công ty nhỏ để giúp hắn làm quen.

Hiện tại, hắn đang làm Tổng giám đốc ở đó. Khi Triệu Lạc Tĩnh đến quầy lễ tân để tìm hắn, cô phải trải qua một quá trình xác nhận khá phức tạp.

Vốn dĩ những người không có hẹn trước không thể gặp Hạ Luật, nhưng ngay khi Hạ Luật nghe nói là Triệu Lạc Tĩnh đến gặp mình, hắn liền cho cô vào.

"Anh đã làm gì Triều Từ?"

Ngay khi mở cửa, Triệu Lạc Tĩnh liền tức giận hỏi hắn.

"Đừng vội như vậy, chuyện dài lắm. Chi bằng ngồi xuống rồi nói chuyện cho thoải mái?" Hạ Luật ung dung, chỉ vào chỗ ngồi phía trước mặt hắn.

Triệu Lạc Tĩnh lấy ra một tấm séc tám triệu từ túi xách rồi nói: "Số tiền này tôi trả lại anh. Dù có là bao nhiêu tiền, tôi cũng không thể chấp nhận chia tay với Triều Từ."

"Đừng có vội." Hạ Luật nói, "Không phải cô đang hỏi tôi đã làm gì với Triều Từ sao?"

Triệu Lạc Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, tay phải nắm chặt góc áo: "Anh nói đi."

"Vãn Hương đã đi khắp nơi tìm kiếm cô, cô có biết không?" Hạ Luật trả lời giống như ông nói gà, bà nói vịt.

Toàn thân Triệu Lạc Tĩnh chợt lạnh đi, cô run rẩy hỏi: "Có ý gì?"

"Nghĩa là trong hợp đồng bọn họ ký với cô có một cái bẫy. Trước đây cô có thể thoát ra là vì cô gặp được một người tốt bụng. Nhưng bây giờ, Vãn Hương đã đổi chủ, không muốn để cái cây hái ra tiền như cô rời đi, bọn họ đang chuẩn bị bắt cô trở về."

Giọng điệu của Hạ Luật như đang cười, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, trông hắn xinh đẹp tựa như một tinh linh.

Nhưng lúc này, Triệu Lạc Tĩnh lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ có cái lạnh đến thấu xương.

Cô ngơ ngác nhìn Hạ Luật, đôi mắt đen nhánh đột nhiên mất đi tiêu cự —— Dường như cô đã đoán ra được...

"Chắc cô đã đoán được rồi." Hạ Luật nói, "Tôi đã đưa cho Triều Từ hai sự lựa chọn, hoặc là từ bỏ cô, hoặc là ở lại với tôi và tôi sẽ giúp cô ngăn chặn những người của Vãn Hương. Anh ấy đã chọn cái thứ hai."

"Cô cũng có hai sự lựa chọn." Hắn hơi ngả người về phía sau, thản nhiên nói: "Cô có thể chọn chấp nhận, hoặc cũng có thể đi tìm Vãn Hương ngay bây giờ, tự đặt mình vào bẫy. Khi đó, sự đe dọa của tôi với Triều Từ sẽ trở nên vô dụng."

"Cô chọn cái nào?"

Hắn không phải là một tinh linh, mà là một tên ác quỷ nhìn thấu tâm hồn của con người.

Đôi mắt của Triệu Lạc Tĩnh mở to, cô thở dốc nặng nề.

Phải, cô có thể ngăn chặn tất cả điều này, chỉ cần cô quay lại với Vãn Hương.

Nhưng, nhưng...

Nhưng cô sao có thể quay trở lại cơn ác mộng giống như địa ngục đó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện