Chương 159: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (12)

"Sao anh lại ở đây?" Triều Từ ngồi xuống bên cạnh anh.

Giọng nói quen thuộc khiến Tuyên Thừa hơi ngạc nhiên, sau đó anh quay đầu lại nhìn thấy Triều Từ, trong mắt của anh lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc.

"Em gái của anh muốn tới đây chơi, gia đình ở nhà lo lắng nên bảo anh đi theo." Tuyên Thừa nói.

Triều Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Em gái của Tuyên Thừa cũng nổi tiếng ở thành phố B. Tuyên gia làm trong ngành khách sạn, được coi là đứng đầu ở thành phố B, ngang hàng với Triều gia. Gia đình của họ có ba người con trực hệ, trong đó chỉ có một cô con gái, chính là em gái của Tuyên Thừa, tên là Tuyên Thảo. Cho nên, đứa con gái duy nhất này được cả gia đình nâng niu như trứng từ khi còn bé, nhưng ngày càng lớn lại càng quậy phá. Sau này, cô ấy đi du học ở nước M và cũng rất ăn chơi. Vốn dĩ Tuyên Thảo đã có đính hôn với một gia đình khác từ lâu, nhưng sau đó bị phát hiện đang tổ chức tiệc sex ở nước M. Khi sự việc này bị phanh phui ở trong nước, gia đình của hôn phu rất mất mặt, lập tức hủy hôn. Nhà họ Tuyên cũng cảm thấy nhục nhã nên không cho Tuyên Thảo ở nước M nữa, họ đưa cô trở về nước, và càng ngày càng nghiêm khắc hơn với cô.

Hầu như tất cả những người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố B đều biết việc này, Triều Từ cũng đã nghe được một ít. Nói thật, những người này ăn chơi quậy phá như vậy là điều bình thường, chủ yếu là vì nhà họ Tuyên khá truyền thống, mà Tuyên Thảo còn đính hôn. Thêm vào đó, chuyện này gây ồn ào rất lớn, tuy không ai quan tâm đến bí mật đằng sau hậu trường, nhưng một khi nó đã bị đưa ra ánh sáng thì quả thật không hay chút nào.

"Tôi tới đây cùng bạn bè." Triều Từ nói, dùng ánh mắt ra hiệu về phía các nam thanh nữ tú đang vui vẻ trên bãi biển.

Mặc dù họ đều thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố B, nhưng Tuyên Thừa và Triều Từ không chơi chung một nhóm. Không phải vì vấn đề thế lực giữa hai nhà, mà vì Tuyên Thừa năm nay 27 tuổi, lớn hơn Triều Từ 7 tuổi. Mặc dù chênh lệch tuổi tác không quá lớn nhưng vẫn có cách biệt thế hệ, hơn nữa Tuyên Thừa cũng có nhóm bạn riêng của mình.

"Triều Từ! Sao đến đây rồi lại ngồi dưới ô che nắng vậy? Lại đây chơi đi!" Một chàng trai vẫy tay với Triều Từ hô lớn.

"Giờ tôi phải đi qua đó rồi, lát nữa gặp lại anh sau." Triều Từ cười xin lỗi với Tuyên Thừa.

"Không sao, em cứ đi đi." Tuyên Thừa nói.

Triều Từ đứng dậy, đi tới chỗ bạn mình để xem họ muốn chơi gì.

Một nhóm người muốn đi bơi và lướt sóng, còn một nhóm người muốn đi du thuyền.

Triều Từ có chút lười biếng nên quyết định đi du thuyền.

Nhưng trước khi cậu bước lên du thuyền, Hạ Trừng liền chạy đến và dùng khuỷu tay đẩy cậu một cái.

"?" Triều Từ nghiêng đầu, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.

Hạ Trừng kéo cậu xuống khỏi du thuyền, chỉ tay về phía trước: "Triệu Dịch và Đàn Liệt sắp đánh nhau rồi, sao cậu vẫn còn thản nhiên chơi ở đây!"

"Mau đi can bọn họ đi!"

"Hả?"

Triều Từ quay đầu nhìn về hướng Hạ Trừng chỉ.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy Triệu Dịch và Đàn Liệt, cùng với một vài người bạn ở bên cạnh.

Cậu nhìn một lúc, rồi lắc đầu với Hạ Trừng: "Không sao, họ không đánh nhau đâu."

Trông hai người này không có vẻ gì sắp đánh nhau.

Triều Từ vừa dứt lời, cả hai người đó đột nhiên lao xuống nước.

Chưa đến vài giây, hai người đã bơi ra khỏi khu vực gần bờ như đang lướt trên mặt biển. Nhìn tư thế mạnh mẽ, uyển chuyển và tốc độ bơi cực kỳ nhanh, liền rõ ràng cả hai đều là những người bơi rất giỏi. Đường nét cơ bắp đẹp mắt ở trên lưng, cùng với những bọt nước được tạo ra mỗi khi họ nổi lên lặn xuống, mang theo tia sáng lấp lánh dưới sự khúc xạ của ánh nắng mặt trời.

Đây thực sự là một trải nghiệm thị giác tuyệt vời.

Hạ Trừng cũng bối rối, không biết diễn biến như thế nào rồi. Cô kéo Triều Từ chạy đến nơi mà Triệu Dịch và Đàn Liệt vừa đứng trước đó.

Ở đó vẫn còn vài người, trong đó có cả Lâm Ngạn Thần.

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Trừng chen vào hỏi.

Mọi người quay đầu, nhìn thấy Hạ Trừng và phía sau cô là Triều Từ, biểu cảm bỗng trở nên hơi phức tạp.

Đặc biệt là Lâm Ngạn Thần, người tổ chức buổi đi chơi lần này. Khi Triều Từ dặn dò Lâm Ngạn Thần phải đặt chỗ ngồi trên máy bay và chỗ ở cách xa Triệu Dịch, Lâm Ngạn Thần đã cảm thấy có gì đó bất thường.

Ở sân bay, Triều Từ lại công khai trước mặt mọi người về việc cậu là người đồng tính. Trong khi đó, Triệu Dịch và Đàn Liệt lại đối đầu gay gắt với nhau... Thật khó để không nảy sinh ra những suy nghĩ khác.

"Anh Dịch và anh Đàn cá cược, ai đến được hòn đảo kia rồi bơi trở lại đây trước thì người đó sẽ thắng." Lâm Ngạn Thần nói.

"Ôi trời?!" Ngay khi Lâm Ngạn Thần vừa nói xong, sắc mặt của Hạ Trừng liền thay đổi.

"Bọn họ điên rồi sao? Từ đây đến hòn đảo kia rồi quay lại ít nhất cũng mười kilômét! Nếu có sự cố giữa chừng thì sao?!"

Lâm Ngạn Thần cũng gật đầu theo.

Mặc dù nhóm bọn họ thích chơi mấy trò điên rồ, nhưng không phải là "điên" như thế này. Chưa kể một kilômét là đã đủ để tự nhận là cao thủ bơi lội! Nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào? Nhưng trên khuôn mặt của Triều Từ lại không có một chút lo lắng nào, cậu nói với Lâm Ngạn Thần: "Cho một chiếc thuyền nhỏ đi theo họ là được."

"Tôi đã bảo như vậy rồi, nhưng anh Dịch và anh Đàn không cho thuyền đi quá gần." Lâm Ngạn Thần nói.

"Không sao, giữ khoảng cách xa ra một chút, chỉ cần đi theo thôi." Triều Từ nói.

"Triều Từ, cậu đúng là bình tĩnh quá..." Hạ Trừng nói. Nhưng cô cũng biết rằng trong nhóm họ, mối quan hệ giữa Triều Từ và Triệu Dịch là tốt nhất, nếu Triều Từ cảm thấy yên tâm, thì chắc chắn không có vấn đề gì.

"Triều Từ, đoán xem ai sẽ thắng?" Cô gái này bắt đầu bàn luận.

"Chắc là Triệu Dịch." Triều Từ nói.

Cậu không biết Đàn Liệt bơi lội như thế nào, nhưng nếu xét mức độ hiểu biết về Triệu Dịch thì không có ai có thể so sánh với Triều Từ. Tên này là một người đam mê các trò thể thao mạo hiểm, bơi mười ba kilômét và có một hòn đảo ở giữa chưa phải là giới hạn của hắn.

Nhìn vào màn thể hiện của Đàn Liệt, có vẻ anh ta cũng có khả năng. Ít nhất là ở đoạn bơi đầu, kỹ thuật của anh cũng rất tốt.

Tuy nhiên, có rất ít người có thể sánh ngang với Triệu Dịch ở khía cạnh này, nên Triều Từ vẫn cảm thấy Triệu Dịch sẽ chiến thắng.

Khi đến mực nước sâu thì phải đề phòng những rủi ro, nhưng bây giờ có một chiếc thuyền nhỏ đi theo cũng đủ an toàn rồi.

Trong lúc trò chuyện, hai người đó vẫn tiếp tục bơi, vẫn nằm trong tầm nhìn của nhóm người Triều Từ, nhưng bóng dáng của họ thực sự đã nhỏ dần.

Chưa đầy mười phút sau, họ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.

Một số người bắt đầu lo lắng cho họ, không quan tâm đến việc chơi nữa, chỉ đứng đó chờ đợi. Dù Triều Từ không quá lo lắng, nhưng cậu cũng không muốn chơi gì nên đợi cùng với mọi người.

Nhìn thấy tình hình này, nhân viên phục vụ trên đảo đã mang ghế, ô và đồ uống cho họ.

Những người đi theo Triệu Dịch và Đàn Liệt trên chiếc thuyền nhỏ cứ mười phút lại báo cáo cho Lâm Ngạn Thần và những người khác biết rằng hai người vẫn an toàn.

Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Triều Từ ước chừng phải hơn một giờ nữa hai người mới có thể trở về.

Đúng lúc này, Triều Từ nhìn thấy Tuyên Thừa đi tới.

Nơi này chỉ còn lại Triều Từ và Lâm Ngạn Thần. Hạ Trừng và một số người khác đã bị Lâm Ngạn Thần thuyết phục rời đi, dù sao thì việc chờ đợi ở đây cũng không có ích gì. Bản thân Lâm Ngạn Thần là người tổ chức sự kiện lần này nên có trách nhiệm nhất định đối với sự an toàn của mọi người.

Lâm Ngạn Thần cũng quen biết với Tuyên Thừa, vừa thấy Tuyên Thừa đến liền vội vàng đứng lên chào hỏi: "Đại Ca Tuyên, anh cũng ở đây à!"

Tuyên Thừa chỉ gật đầu coi như đáp lại.

Lâm Ngạn Thần cũng không thèm để bụng. Tuyên Thừa từng ở trong quân đội vài năm, sau đó xuất ngũ, nhưng tác phong của anh vẫn giống như một người lính, nói ít làm nhiều. Những người biết anh đều hiểu rõ điều này, vì vậy dù anh không trả lời cũng không ai cảm thấy bị coi thường.

Triều Từ nhìn thấy anh nhưng chỉ cười nhẹ: "Em gái của anh đâu?"

"Đã giao nó cho anh ba của nó." Tuyên Thừa nói.

Tuyên Thừa là anh cả, ở giữa là Tuyên Hạo, và cuối cùng là Tuyên Thảo. Tác phong của Tuyên Thừa trước khi vào quân đội cũng không khác gì so với hiện tại, còn Tuyên Thảo từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ mỗi anh cả này. Vì vậy, khi có chuyện gì, mọi người đều trông cậy vào Tuyên Thừa sẽ trông coi cô ấy.

"Hôm nay em chơi được gì rồi?" Tuyên Thừa hỏi cậu.

"Không có gì để chơi, còn anh thì sao?"

"Anh và con bé đó chỉ đi dạo cả ngày, cũng không chơi được gì nhiều." Tuyên Thừa nói.

Anh thực sự cảm thấy mệt mỏi với cô em gái của mình. Cả gia đình đều thích chiều chuộng cô, nhưng Tuyên Thừa lại không thích làm như vậy. Nếu không phải vì sức khỏe của cô không thể đáp ứng được, thì anh đã đưa cô vào quân đội để ăn khổ vài năm.

Sau khi đưa cô từ nước M trở về, cô luôn gây rắc rối và ồn ào cả ngày, khiến anh cảm thấy phiền lòng. Tuyên Hạo thương cô, vậy thì để Tuyên Hạo tự lo lắng cho cô.

"Vậy đi lướt sóng với nhau không?" Tuyên Thừa hỏi Triều Từ.

"Được đó." Triều Từ gật đầu, đứng dậy duỗi người.

Ngồi cả một ngày, cậu cũng muốn giãn cơ một chút.

"Dù hòn đảo này đẹp, nhưng sóng đánh quá thấp và nhỏ. Bên cạnh có một hòn đảo khác ổn hơn." Tuyên Thừa nói.

"Vậy chúng ta sẽ đi tới đó." Triều Từ ngay lập tức quyết định.

"Ngạn Thần, tôi và Tuyên Thừa đi trước đây. Cậu không cần phải lo lắng về hai người đó, sẽ không có vấn đề gì xảy ra." Triều Từ đứng lên, vẫy tay với Lâm Ngạn Thần.

Hai người cùng rời đi, trên đường Tuyên Thừa hỏi Triều Từ: "Vừa rồi em đang chờ ai với Lâm Ngạn Thần à?"

"Chỉ là hai tên ngốc đánh cược, bơi mười kilômét để xem ai nhanh hơn. Lâm Ngạn Thần lo lắng cho họ nên đứng đợi ở đó." Triều Từ nói.

"Vậy em..." Tuyên Thừa có chút lo lắng, không biết liệu anh dẫn Triều Từ rời đi như vậy có phải là không tốt rồi không.

"Không sao đâu, hai người họ sẽ không có chuyện gì đâu." Triều Từ nói.

Cả hai đi lên thuyền, chỉ mất khoảng hai mươi phút là đã đến hòn đảo khác.

............

Thông qua Hạ Trừng mồm to, hầu như tất cả mọi người đều đã biết chuyện cá cược giữa Triệu Dịch và Đàn Liệt.

Vì vậy, khi Lâm Ngạn Thần đã đợi được bốn tiếng rưỡi, khi ước chừng hai người họ sắp quay lại, xung quanh Lâm Ngạn Thần đã tập trung rất đông người. Những người này, bất kể trước đó đang làm gì, bây giờ đều muốn đến đây để hóng chuyện.

Bơi liền mười kilômét trên biển! Thật là kinh khủng, không biết ai thắng ai thua.

Sau khi đợi được một lúc, họ nhìn thấy hai bóng người mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.

Nhưng vẫn cách quá xa, không thể nhìn rõ được.

Có người vội vàng lấy ra ống nhòm để nhìn, những người xung quanh cũng đều tụ tập lại gần anh ta: "Thế nào? Có phải là Triệu Dịch và Đàn Liệt không? Ai trước ai sau?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện