Chương 170: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (23)
Hai mẹ con vẫn còn một ít tiền tiết kiệm. Cha cô đã gửi rất nhiều tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng vào đêm trước khi xảy ra sự cố đó, ông chỉ nói cho mẹ Nam Tiểu Cẩn biết một tài khoản có bốn triệu trong đó. Và bốn triệu này trở thành chỗ dựa cuối cùng mà Nam Tiểu Cẩn và mẹ cô có thể dựa vào khi họ ra nước ngoài.
Chi phí sinh hoạt ở nước ngoài không hề nhỏ, mặc dù mẹ con Nam Tiểu Cẩn đã cố gắng tiết kiệm, nhưng giờ chỉ còn hơn hai triệu. Hai triệu này cũng không đủ để có được một cuộc sống ổn định tại thành phố B.
Triệu Dịch muốn giúp cô sắp xếp chỗ ở, hắn đứng tên rất nhiều bất động sản ở thành phố B nhưng vẫn để trống.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn không đồng ý, thay vào đó cô muốn thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố B. Tiền thuê nhà ở thành phố B rất tốn kém, Triệu Dịch cũng không đồng ý. Nhưng khi thấy Nam Tiểu Cẩn kiên quyết, hắn không nói gì nữa, chỉ kiếm một công việc cho mẹ cô. Hắn nghe nói mẹ cô chơi đàn rất giỏi, nên đã sắp xếp cho mẹ cô làm giáo viên dạy piano.
Trong khoảng một tuần, hắn đã cùng Nam Tiểu Cẩn xem nhà, mua đồ nội thất, biến căn hộ sơ sài trở nên ấm áp hơn.
Trước đây, Triệu Dịch đã từng gặp mẹ của Nam Tiểu Cẩn. Đó là một người phụ nữ dịu dàng và tao nhã, bà chăm sóc bản thân rất tốt nên trông chỉ mới ba mươi. Nhưng khi hắn và Nam Tiểu Cẩn đến sân bay đón bà ấy, hắn phát hiện chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, bà đã gầy đi rất nhiều, khóe mắt cũng có nhiều nếp nhăn. Sau nhiều năm được trở về quê hương, tâm trạng của bà lúc này chỉ còn lại niềm vui và lòng biết ơn.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Đã hơn một tháng kể từ khi Triệu Dịch dọn ra khỏi căn hộ.
Cuộc sống của Nam Tiểu Cẩn và mẹ cô dần dần ổn định. Lại thêm vài ngày trôi qua, Tết cũng đã đến.
Tết năm nay, Nam Tiểu Cẩn mời Triệu Dịch đi ăn tối ở một nhà hàng dành cho cặp đôi rất nổi tiếng.
Trang trí trong nhà hàng rất đẹp, lãng mạn và ấm áp, mang đến cho mỗi vị khách một không gian riêng. Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh, ánh đèn lung linh và cây xanh ở góc phòng tạo ra một khoảng không gian riêng tư cho họ, ngăn cách họ khỏi thế giới bên ngoài.
Triệu Dịch hỏi về tình hình gần đây của Nam Tiểu Cẩn, cô nói rằng mọi thứ đều ổn. Thực sự mọi thứ đều rất tốt, mẹ con cô đã được trở về quê hương, có cuộc sống ổn định, mỗi ngày mẹ cô đều mang theo nụ cười trên môi.
Sau khi nói xong những chuyện vặt vãnh, cuối cùng Nam Tiểu Cẩn lấy hết can đảm của mình.
"Triệu Dịch." Cô đột nhiên gọi tên hắn.
Triệu Dịch ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh khiến trong lòng Nam Tiểu Cẩn chùng xuống một nửa. Nhưng đã đi đến đây rồi, cô không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Trong lúc nhất thời, cô quên hết những lời tỏ tình cảm động mà cô đã chuẩn bị. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại, trực tiếp hỏi hắn: "Chúng ta quay lại với nhau được không?"
Triệu Dịch hơi giật mình, cũng không đáp lại.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh đèn trên đầu họ cũng nhấp nháy mấy lần.
Hy vọng cuối cùng mà cô bám víu đã bị vỡ nát hoàn toàn. Nam Tiểu Cẩn dường như cũng bình tĩnh trở lại.
"Thì ra lúc anh nói với em rằng anh có người mình thích, anh lại nghiêm túc như vậy." Cô cố gắng lấy lại tinh thần để trêu chọc hắn, nhưng chỉ còn lại vị đắng chát trong cõi lòng.
Triệu Dịch cau mày, định phủ nhận.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn lại chạm nhẹ lên mắt của mình, nhanh chóng nói trước hắn: "Đừng vội phủ nhận, rõ ràng là anh rất thích cô ấy."
Thích một người sẽ không thể giấu được.
Triệu Dịch đi ăn với cô, đi xem phim với cô, đi dạo khắp nơi với cô, đi xem nhà và mua đồ nội thất với cô... Thân thiết đến như vậy, như hình với bóng đến như vậy, nhưng cô luôn cảm nhận được nỗi buồn bám trên ấn đường của Triệu Dịch và sự xa cách trong ánh mắt của hắn.
Hắn không còn thích cô nữa, sự dịu dàng và quan tâm trong suốt thời gian qua chỉ xuất phát từ cảm giác áy náy và bồi thường của hắn.
Nam Tiểu Cẩn là người rất nhạy cảm, cô nên nhận ra điều này từ lâu, nhưng vì luôn ôm hy vọng mà không muốn đối diện.
Bây giờ, hy vọng đã tan vỡ, cô giấu đi sự chán chường và buồn bã vào trong lòng, cuối cùng đã có thể bình tĩnh suy nghĩ mọi việc. Một số dấu hiệu mà cô đã từng bỏ qua, vào giờ phút này lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Triệu Dịch đã yêu người khác, nhưng suốt hai tháng qua cô không hề thấy hắn gặp gỡ với bất kỳ cô gái nào khác, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến, thậm chí còn phủ nhận mình thích cô ấy.
Từ đó chỉ dẫn tới một kết luận: hắn đã yêu một người mà hắn không thể yêu.
Nếu như cô phát hiện điều này sớm hơn, có lẽ cô sẽ khuyên hắn từ bỏ. Nhưng trong hai tháng qua, cô đã cảm nhận được sự kiên trì của Triệu Dịch, đây không phải là một tình cảm thoáng qua.
"Em biết, thật ra anh muốn bản thân mình có thể "thích" em... Nhưng anh không làm được."
"Người đó là ai? Em có quen không?" Cô không nhịn được mà hỏi.
Triệu Dịch nhìn sang cửa kính bên cạnh, nhìn thấy dòng người đi đường qua lại và bông tuyết đầu mùa đang rơi ở bên ngoài.
Nam Tiểu Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, khẽ hỏi: "Nếu anh thực sự yêu người đó, tại sao không cố gắng một lần?"
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn nào đó.
Cô gái nhỏ nhắn và yếu đuối, nhưng luôn kiên định theo đuổi những người, những điều mà cô ấy yêu thích.
Có lẽ cô, một người không chút do dự, không thể hiểu được những người dừng lại, sợ mất điều gì đó.
............
Đêm khuya ngày đầu năm mới.
Dù bị cấm bắn pháo hoa, nhưng niềm vui chào tạm biệt năm cũ, đón năm mới của người dân nơi đây luôn có chỗ để thể hiện ra ngoài. Bởi vậy, khi nhìn thấy ánh đèn lấp lánh trang hoàng ở nơi đô thị, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự náo nhiệt, vui vẻ của thành phố này.
Nhưng tất cả những điều này giống như một bức tranh tĩnh lặng phản chiếu trên cửa sổ phòng của Triệu Dịch. Dù bên ngoài ánh sáng lấp lánh như thế nào, cũng chỉ có thể len vào một ít trong căn phòng tối tăm không bật đèn.
Triệu Dịch nằm trên giường, cũng chưa thay quần áo.
Ba năm trước cũng vậy, một mình hắn ở trong ký túc xá, cầm trong tay lá thư Nam Tiểu Cẩn để lại, nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ rồi dần lặn về phía Tây. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng tựa hồ cũng rất chậm.
Sau đó, có một thiếu niên mở cửa ra, mang theo nắng chiều xua tan đi bóng tối im lặng.
Nhưng hôm nay, không còn thiếu niên đó nữa.
Những lời Nam Tiểu Cẩn nói vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Mình... thích cậu ấy sao? Hắn giơ tay che đi đôi mắt.
Đúng vậy, hắn thích Triều Từ.
Thực ra không khó để nhận ra, vì mỗi đêm hắn đều thấy hình bóng của cậu trong giấc mơ.
Có lẽ là từ rất lâu... rất lâu, rất lâu. Triệu Dịch đã nhận ra tình cảm này, thậm chí còn là một loại tình cảm mãnh liệt. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thứ tình cảm mà bản thân hắn cũng không dám thừa nhận, lại có thể bị người khác phát hiện một cách dễ dàng như vậy.
Hắn lấy điện thoại, ngón tay cái chần chừ trên cái tên ở đầu danh bạ hồi lâu.
Cuối cùng, hắn vẫn nhấn phím gọi.
Tút —— tút —— tút ——
Tiếng máy bận kéo dài một phút, không có ai nhấc máy.
Sự phức tạp trong mắt hắn đã biến mất vào lúc này, mày của hắn nhíu lại.
Mấy ngày này Triều Từ không liên lạc với hắn, hắn cũng không liên lạc với Triều Từ.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi gọi điện cho đối phương, cũng không có ai trả lời hắn.
Lúc này chưa đến mười hai giờ, Triều Từ thường đi ngủ lúc mười hai giờ rưỡi.
Triệu Dịch bật dậy khỏi giường, lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Vẫn không có ai bắt máy.
Hắn gọi liên tục năm sáu cuộc, mãi không có người trả lời.
............
Triệu Dịch không biết tối qua mình có ngủ được hay không.
Hắn trằn trọc suốt cả đêm, sáng hôm sau hắn liền đi xin thông tin liên lạc của giảng viên hướng dẫn đề tài mà Triều Từ đang làm.
Hắn không quan tâm đến việc đi học, vừa ra khỏi văn phòng tư vấn, ngay dưới tòa nhà giảng dạy, hắn liền gọi điện cho giảng viên hướng dẫn.
Hắn hỏi giảng viên đó Triều Từ có đang làm đề tài ở nước X hay không, giảng viên trả lời là có.
Sau đó hắn hỏi ông có thể bảo Triều Từ gọi lại cho hắn hay không, hôm qua hắn không liên lạc được với Triều Từ nên muốn gặp cậu vì có việc gấp.
Giảng viên hướng dẫn do dự một lát, nói rằng ông sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Dịch nhíu chặt mày lại.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sáng nay, hắn đã gọi cho Triều Từ vài lần nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hiếm khi có trường hợp không thể liên lạc được với Triều Từ như vậy, và cách nói chuyện của giảng viên hướng dẫn cũng rất mập mờ, có vẻ rất bối rối.
Hắn nghĩ Triều Từ đang cố ý tránh mình, điều này cũng có thể hiểu được nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Triều Từ... thực sự đang làm đề tài ở nước X sao?
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên nảy ra nghi ngờ như vậy. Và một khi có hướng đi, sự nghi ngờ lại trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn.
Đúng vậy, với mối quan hệ tốt ở trường của Triều Từ, cộng thêm gia thế của Triều gia, việc cậu nhờ một giảng viên nói rằng cậu đang đi làm đề tài ở một quốc gia là một việc không hề khó khăn.
Hắn lên trang web của trường tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy đề tài mà giảng viên đó đang hướng dẫn. Nhưng trong danh sách hơn mười người tham gia, không có tên của Triều Từ.
Nhưng điều này vẫn chưa thể giúp hắn rút ra kết luận cuối cùng.
Triệu Dịch nhìn tên những người trong danh sách, tất cả đều thuộc khoa của hắn, nhưng phần lớn đều là các anh chị khoá trên. Hắn nhờ người tìm thông tin liên lạc của một người trong số họ, rồi gọi điện cho người đó.
Hắn hỏi người đó trong nhóm họ có ai tên Triều Từ không.
"Triều Từ? Là cậu sinh viên khóa XX năm dưới phải không?" Đàn chị đó hỏi, Triều Từ là một cái tên rất nổi tiếng trong khoa của họ, "Không có đâu. Nếu thực sự có một em năm dưới đẹp trai như vậy ở trong nhóm của chúng tôi thì tốt biết mấy."
Không có.
Bây giờ, hắn gần như có thể chắc chắn Triều Từ không đi đến nước X để làm đề tài quái quỷ gì hết.
Cậu đang nhờ giảng viên đó diễn một vở kịch lừa dối mọi người, nhưng giảng viên đó lại không cho các sinh viên khác trong nhóm biết điều này.
Những cảm xúc hoang mang và lo lắng trong hắn ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu không đi với giảng viên để làm đề tài, hai tháng không đi học cũng không đến công ty, vậy cậu đã đi đâu?
Có phải là cậu đang trốn tránh hắn, hay là gặp phải chuyện gì không hay?
Hắn càng lúc càng lo lắng, những cảm xúc phức tạp trước đây không còn đáng để nhắc đến khi đối mặt với sự an nguy của Triều Từ nữa.
Hắn và Triều Từ gần như có chung một nhóm bạn bè xã giao, vì vậy hắn đã hỏi những người đó, liệu có ai có thể liên lạc được với Triều Từ hay không, hoặc trong thời gian này có từng gặp Triều Từ hay không.
Không có một ai.
Giống như Triều Từ đã biến mất vậy.
Nỗi lo lắng nặng nề đạt đến đỉnh điểm, hắn trực tiếp liên hệ với các nguồn tin và mạng lưới của mình để tìm Triều Từ.
Hắn tìm kiếm mất vài ngày, dường như có ai đó đang cố ý ngăn cản cuộc điều tra của hắn, hoặc đang cố tình che giấu tung tích của Triều Từ.
Cuối cùng, sau bốn ngày, hắn nhận được tin tức về Triều Từ.
Trong chuyến bay sáng nay đi Đức, họ đã phát hiện thông tin của Triều Từ.
Hai mẹ con vẫn còn một ít tiền tiết kiệm. Cha cô đã gửi rất nhiều tiền vào ngân hàng Thụy Sĩ, nhưng vào đêm trước khi xảy ra sự cố đó, ông chỉ nói cho mẹ Nam Tiểu Cẩn biết một tài khoản có bốn triệu trong đó. Và bốn triệu này trở thành chỗ dựa cuối cùng mà Nam Tiểu Cẩn và mẹ cô có thể dựa vào khi họ ra nước ngoài.
Chi phí sinh hoạt ở nước ngoài không hề nhỏ, mặc dù mẹ con Nam Tiểu Cẩn đã cố gắng tiết kiệm, nhưng giờ chỉ còn hơn hai triệu. Hai triệu này cũng không đủ để có được một cuộc sống ổn định tại thành phố B.
Triệu Dịch muốn giúp cô sắp xếp chỗ ở, hắn đứng tên rất nhiều bất động sản ở thành phố B nhưng vẫn để trống.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn không đồng ý, thay vào đó cô muốn thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố B. Tiền thuê nhà ở thành phố B rất tốn kém, Triệu Dịch cũng không đồng ý. Nhưng khi thấy Nam Tiểu Cẩn kiên quyết, hắn không nói gì nữa, chỉ kiếm một công việc cho mẹ cô. Hắn nghe nói mẹ cô chơi đàn rất giỏi, nên đã sắp xếp cho mẹ cô làm giáo viên dạy piano.
Trong khoảng một tuần, hắn đã cùng Nam Tiểu Cẩn xem nhà, mua đồ nội thất, biến căn hộ sơ sài trở nên ấm áp hơn.
Trước đây, Triệu Dịch đã từng gặp mẹ của Nam Tiểu Cẩn. Đó là một người phụ nữ dịu dàng và tao nhã, bà chăm sóc bản thân rất tốt nên trông chỉ mới ba mươi. Nhưng khi hắn và Nam Tiểu Cẩn đến sân bay đón bà ấy, hắn phát hiện chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, bà đã gầy đi rất nhiều, khóe mắt cũng có nhiều nếp nhăn. Sau nhiều năm được trở về quê hương, tâm trạng của bà lúc này chỉ còn lại niềm vui và lòng biết ơn.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Đã hơn một tháng kể từ khi Triệu Dịch dọn ra khỏi căn hộ.
Cuộc sống của Nam Tiểu Cẩn và mẹ cô dần dần ổn định. Lại thêm vài ngày trôi qua, Tết cũng đã đến.
Tết năm nay, Nam Tiểu Cẩn mời Triệu Dịch đi ăn tối ở một nhà hàng dành cho cặp đôi rất nổi tiếng.
Trang trí trong nhà hàng rất đẹp, lãng mạn và ấm áp, mang đến cho mỗi vị khách một không gian riêng. Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh, ánh đèn lung linh và cây xanh ở góc phòng tạo ra một khoảng không gian riêng tư cho họ, ngăn cách họ khỏi thế giới bên ngoài.
Triệu Dịch hỏi về tình hình gần đây của Nam Tiểu Cẩn, cô nói rằng mọi thứ đều ổn. Thực sự mọi thứ đều rất tốt, mẹ con cô đã được trở về quê hương, có cuộc sống ổn định, mỗi ngày mẹ cô đều mang theo nụ cười trên môi.
Sau khi nói xong những chuyện vặt vãnh, cuối cùng Nam Tiểu Cẩn lấy hết can đảm của mình.
"Triệu Dịch." Cô đột nhiên gọi tên hắn.
Triệu Dịch ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh khiến trong lòng Nam Tiểu Cẩn chùng xuống một nửa. Nhưng đã đi đến đây rồi, cô không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Trong lúc nhất thời, cô quên hết những lời tỏ tình cảm động mà cô đã chuẩn bị. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nhắm mắt lại, trực tiếp hỏi hắn: "Chúng ta quay lại với nhau được không?"
Triệu Dịch hơi giật mình, cũng không đáp lại.
Thời gian trôi qua từng chút một, ánh đèn trên đầu họ cũng nhấp nháy mấy lần.
Hy vọng cuối cùng mà cô bám víu đã bị vỡ nát hoàn toàn. Nam Tiểu Cẩn dường như cũng bình tĩnh trở lại.
"Thì ra lúc anh nói với em rằng anh có người mình thích, anh lại nghiêm túc như vậy." Cô cố gắng lấy lại tinh thần để trêu chọc hắn, nhưng chỉ còn lại vị đắng chát trong cõi lòng.
Triệu Dịch cau mày, định phủ nhận.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn lại chạm nhẹ lên mắt của mình, nhanh chóng nói trước hắn: "Đừng vội phủ nhận, rõ ràng là anh rất thích cô ấy."
Thích một người sẽ không thể giấu được.
Triệu Dịch đi ăn với cô, đi xem phim với cô, đi dạo khắp nơi với cô, đi xem nhà và mua đồ nội thất với cô... Thân thiết đến như vậy, như hình với bóng đến như vậy, nhưng cô luôn cảm nhận được nỗi buồn bám trên ấn đường của Triệu Dịch và sự xa cách trong ánh mắt của hắn.
Hắn không còn thích cô nữa, sự dịu dàng và quan tâm trong suốt thời gian qua chỉ xuất phát từ cảm giác áy náy và bồi thường của hắn.
Nam Tiểu Cẩn là người rất nhạy cảm, cô nên nhận ra điều này từ lâu, nhưng vì luôn ôm hy vọng mà không muốn đối diện.
Bây giờ, hy vọng đã tan vỡ, cô giấu đi sự chán chường và buồn bã vào trong lòng, cuối cùng đã có thể bình tĩnh suy nghĩ mọi việc. Một số dấu hiệu mà cô đã từng bỏ qua, vào giờ phút này lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Triệu Dịch đã yêu người khác, nhưng suốt hai tháng qua cô không hề thấy hắn gặp gỡ với bất kỳ cô gái nào khác, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến, thậm chí còn phủ nhận mình thích cô ấy.
Từ đó chỉ dẫn tới một kết luận: hắn đã yêu một người mà hắn không thể yêu.
Nếu như cô phát hiện điều này sớm hơn, có lẽ cô sẽ khuyên hắn từ bỏ. Nhưng trong hai tháng qua, cô đã cảm nhận được sự kiên trì của Triệu Dịch, đây không phải là một tình cảm thoáng qua.
"Em biết, thật ra anh muốn bản thân mình có thể "thích" em... Nhưng anh không làm được."
"Người đó là ai? Em có quen không?" Cô không nhịn được mà hỏi.
Triệu Dịch nhìn sang cửa kính bên cạnh, nhìn thấy dòng người đi đường qua lại và bông tuyết đầu mùa đang rơi ở bên ngoài.
Nam Tiểu Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, khẽ hỏi: "Nếu anh thực sự yêu người đó, tại sao không cố gắng một lần?"
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn nào đó.
Cô gái nhỏ nhắn và yếu đuối, nhưng luôn kiên định theo đuổi những người, những điều mà cô ấy yêu thích.
Có lẽ cô, một người không chút do dự, không thể hiểu được những người dừng lại, sợ mất điều gì đó.
............
Đêm khuya ngày đầu năm mới.
Dù bị cấm bắn pháo hoa, nhưng niềm vui chào tạm biệt năm cũ, đón năm mới của người dân nơi đây luôn có chỗ để thể hiện ra ngoài. Bởi vậy, khi nhìn thấy ánh đèn lấp lánh trang hoàng ở nơi đô thị, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự náo nhiệt, vui vẻ của thành phố này.
Nhưng tất cả những điều này giống như một bức tranh tĩnh lặng phản chiếu trên cửa sổ phòng của Triệu Dịch. Dù bên ngoài ánh sáng lấp lánh như thế nào, cũng chỉ có thể len vào một ít trong căn phòng tối tăm không bật đèn.
Triệu Dịch nằm trên giường, cũng chưa thay quần áo.
Ba năm trước cũng vậy, một mình hắn ở trong ký túc xá, cầm trong tay lá thư Nam Tiểu Cẩn để lại, nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ rồi dần lặn về phía Tây. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng tựa hồ cũng rất chậm.
Sau đó, có một thiếu niên mở cửa ra, mang theo nắng chiều xua tan đi bóng tối im lặng.
Nhưng hôm nay, không còn thiếu niên đó nữa.
Những lời Nam Tiểu Cẩn nói vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Mình... thích cậu ấy sao? Hắn giơ tay che đi đôi mắt.
Đúng vậy, hắn thích Triều Từ.
Thực ra không khó để nhận ra, vì mỗi đêm hắn đều thấy hình bóng của cậu trong giấc mơ.
Có lẽ là từ rất lâu... rất lâu, rất lâu. Triệu Dịch đã nhận ra tình cảm này, thậm chí còn là một loại tình cảm mãnh liệt. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thứ tình cảm mà bản thân hắn cũng không dám thừa nhận, lại có thể bị người khác phát hiện một cách dễ dàng như vậy.
Hắn lấy điện thoại, ngón tay cái chần chừ trên cái tên ở đầu danh bạ hồi lâu.
Cuối cùng, hắn vẫn nhấn phím gọi.
Tút —— tút —— tút ——
Tiếng máy bận kéo dài một phút, không có ai nhấc máy.
Sự phức tạp trong mắt hắn đã biến mất vào lúc này, mày của hắn nhíu lại.
Mấy ngày này Triều Từ không liên lạc với hắn, hắn cũng không liên lạc với Triều Từ.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi gọi điện cho đối phương, cũng không có ai trả lời hắn.
Lúc này chưa đến mười hai giờ, Triều Từ thường đi ngủ lúc mười hai giờ rưỡi.
Triệu Dịch bật dậy khỏi giường, lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Vẫn không có ai bắt máy.
Hắn gọi liên tục năm sáu cuộc, mãi không có người trả lời.
............
Triệu Dịch không biết tối qua mình có ngủ được hay không.
Hắn trằn trọc suốt cả đêm, sáng hôm sau hắn liền đi xin thông tin liên lạc của giảng viên hướng dẫn đề tài mà Triều Từ đang làm.
Hắn không quan tâm đến việc đi học, vừa ra khỏi văn phòng tư vấn, ngay dưới tòa nhà giảng dạy, hắn liền gọi điện cho giảng viên hướng dẫn.
Hắn hỏi giảng viên đó Triều Từ có đang làm đề tài ở nước X hay không, giảng viên trả lời là có.
Sau đó hắn hỏi ông có thể bảo Triều Từ gọi lại cho hắn hay không, hôm qua hắn không liên lạc được với Triều Từ nên muốn gặp cậu vì có việc gấp.
Giảng viên hướng dẫn do dự một lát, nói rằng ông sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Dịch nhíu chặt mày lại.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sáng nay, hắn đã gọi cho Triều Từ vài lần nhưng vẫn không có ai bắt máy. Hiếm khi có trường hợp không thể liên lạc được với Triều Từ như vậy, và cách nói chuyện của giảng viên hướng dẫn cũng rất mập mờ, có vẻ rất bối rối.
Hắn nghĩ Triều Từ đang cố ý tránh mình, điều này cũng có thể hiểu được nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Triều Từ... thực sự đang làm đề tài ở nước X sao?
Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên nảy ra nghi ngờ như vậy. Và một khi có hướng đi, sự nghi ngờ lại trở nên mạnh mẽ và rõ ràng hơn.
Đúng vậy, với mối quan hệ tốt ở trường của Triều Từ, cộng thêm gia thế của Triều gia, việc cậu nhờ một giảng viên nói rằng cậu đang đi làm đề tài ở một quốc gia là một việc không hề khó khăn.
Hắn lên trang web của trường tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy đề tài mà giảng viên đó đang hướng dẫn. Nhưng trong danh sách hơn mười người tham gia, không có tên của Triều Từ.
Nhưng điều này vẫn chưa thể giúp hắn rút ra kết luận cuối cùng.
Triệu Dịch nhìn tên những người trong danh sách, tất cả đều thuộc khoa của hắn, nhưng phần lớn đều là các anh chị khoá trên. Hắn nhờ người tìm thông tin liên lạc của một người trong số họ, rồi gọi điện cho người đó.
Hắn hỏi người đó trong nhóm họ có ai tên Triều Từ không.
"Triều Từ? Là cậu sinh viên khóa XX năm dưới phải không?" Đàn chị đó hỏi, Triều Từ là một cái tên rất nổi tiếng trong khoa của họ, "Không có đâu. Nếu thực sự có một em năm dưới đẹp trai như vậy ở trong nhóm của chúng tôi thì tốt biết mấy."
Không có.
Bây giờ, hắn gần như có thể chắc chắn Triều Từ không đi đến nước X để làm đề tài quái quỷ gì hết.
Cậu đang nhờ giảng viên đó diễn một vở kịch lừa dối mọi người, nhưng giảng viên đó lại không cho các sinh viên khác trong nhóm biết điều này.
Những cảm xúc hoang mang và lo lắng trong hắn ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu không đi với giảng viên để làm đề tài, hai tháng không đi học cũng không đến công ty, vậy cậu đã đi đâu?
Có phải là cậu đang trốn tránh hắn, hay là gặp phải chuyện gì không hay?
Hắn càng lúc càng lo lắng, những cảm xúc phức tạp trước đây không còn đáng để nhắc đến khi đối mặt với sự an nguy của Triều Từ nữa.
Hắn và Triều Từ gần như có chung một nhóm bạn bè xã giao, vì vậy hắn đã hỏi những người đó, liệu có ai có thể liên lạc được với Triều Từ hay không, hoặc trong thời gian này có từng gặp Triều Từ hay không.
Không có một ai.
Giống như Triều Từ đã biến mất vậy.
Nỗi lo lắng nặng nề đạt đến đỉnh điểm, hắn trực tiếp liên hệ với các nguồn tin và mạng lưới của mình để tìm Triều Từ.
Hắn tìm kiếm mất vài ngày, dường như có ai đó đang cố ý ngăn cản cuộc điều tra của hắn, hoặc đang cố tình che giấu tung tích của Triều Từ.
Cuối cùng, sau bốn ngày, hắn nhận được tin tức về Triều Từ.
Trong chuyến bay sáng nay đi Đức, họ đã phát hiện thông tin của Triều Từ.
Danh sách chương