Chương 174: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (27)
Triều Từ vẫn im lặng, cuối cùng cậu bị Hoắc Nghi Ca kéo mạnh lên xe.
Gã tiến sát đến bên tai Triều Từ, hai tay của gã vòng qua eo cậu trông có vẻ rất thân mật, nhưng trong lòng Triều Từ càng lúc càng lạnh hơn.
Gã đàn ông khẽ rút ra chiếc điện thoại từ bên trong túi áo của cậu.
Hoắc Nghi Ca cầm điện thoại bằng một tay mở ra tin nhắn, dễ dàng nhìn thấy tin nhắn mà Triều Từ vẫn chưa kịp xóa.
Điều làm gã ngạc nhiên chính là tin nhắn này không phải là một lời cầu cứu, mà chỉ có một câu duy nhất: Tôi đã hối hận rồi, xin lỗi anh.
Dòng tin nhắn này khiến Hoắc Nghi Ca ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng khiến gã càng thêm tức giận, như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt trong lòng gã.
Ai cũng có thể nhìn ra, việc Triều Từ gửi tin nhắn vào thời điểm này là để bảo vệ Đàn Liệt.
Ở trong tình huống này, vậy mà cậu không nghĩ đến sự an toàn của bản thân mà chỉ nghĩ đến Đàn Liệt.
Chiếc điện thoại đã bị Hoắc Nghi Ca đập vỡ. Cửa kính ô tô đã che mất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến dung mạo gã đàn ông càng thêm u ám và nguy hiểm hơn.
"Cậu thật lòng quan tâm đến tên đó." Hoắc Nghi Ca nói.
【Ê.】Triều Từ nói,【Tôi cảm thấy tôi rất giỏi chọc tức chú Hoắc.】
Hệ thống không hiểu cậu đang tự hào cái gì, nên đổ một gáo nước lạnh vào cậu,【Cậu dè chừng một chút, nếu thất bại tôi sẽ không đồng hành với cậu nữa đâu.】
............
Vào một buổi tối hai tháng trước, khi Triều Từ rời khỏi trang viên Yến Sơn.
Hoắc Nghi Ca nhìn theo bước chân lảo đảo của Triều Từ từ xa.
Gã thậm chí còn không cử người tiễn cậu, chỉ nhìn theo bóng lưng của cậu khuất dần sau những tán cây rộng lớn của trang viên.
Gã biết, mình đã mất kiểm soát.
Gã đã đối xử với Triều Từ rất đặc biệt, cũng sẵn sàng đi cùng cậu đến cuối cuộc đời. Ban đầu, gã dự định sẽ giấu kín bộ mặt tàn bạo của mình, nhưng cuối cùng lại bị đứa nhỏ này và những cuộc tình của cậu ở ngoài kia làm mất kiểm soát.
Về sau gã tỉnh táo lại, cảm thấy đứa nhỏ này nói đúng, dù sao cậu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, chưa biết cái gì cả. Hơn nữa, gã cũng không xác định rõ mối quan hệ với đứa nhỏ này ngay từ đầu, nên cũng có một phần trách nhiệm —— Mà lúc ấy gã cũng không hề có ý định kéo dài mối quan hệ này, nên có nói ra hay không cũng như nhau mà thôi.
Dù lý trí đã cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa nhỏ này dính dáng đến những kẻ không hay ho ở ngoài kia, gã vẫn cảm thấy khó lòng bình tĩnh. Cuối cùng, gã đã cho Triều Từ hai tháng để suy nghĩ, bản thân gã cũng dùng hai tháng này để bình tĩnh lại một chút.
Không ngờ gã đã phải cố gắng chịu đựng rất nhiều để không đi tìm cậu, nhưng sau hai tháng trôi qua đứa nhỏ này lại biến mất.
Gã không giống như Triệu Dịch cố tình trốn tránh Triều Từ, nên lý do làm đề tài nghiên cứu hoàn toàn không thể lừa được gã - vì vốn dĩ gã đang đi tìm Triều Từ. Bởi vậy, gã đã nhanh chóng phát hiện ra Triều Từ đã biến mất.
Những người đi điều tra ban đầu đều không tìm thấy dấu vết, Hoắc Nghi Ca biết rằng có người đang cố tình che giấu tung tích của Triều Từ.
Nhưng thành phố B là địa bàn của gã, giấu đi một người đang sống sờ sờ dưới mắt gã là một việc không hề dễ dàng gì. Gã đã tăng cường nhân lực để đi điều tra, đồng thời cũng sử dụng mối quan hệ của mình, cuối cùng gã đã tìm thấy dấu vết của cậu. Gã không ngờ tin tức mà mình nhận được lại là Triều Từ đang bỏ trốn cùng với đứa con trai của nhà Davis! Hai người che giấu tung tích về quê hương của Đàn Liệt, đối với Hoắc Nghi Ca đây chính là một cuộc bỏ trốn!
Sau khi biết được tin này, Hoắc Nghi Ca tức giận đến mức mặt mày trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng u ám đến đáng sợ.
Gã nói với một người ở trong bóng tối: "Đi nào."
—— Bắt lại đứa nhỏ không vâng lời đó.
............
Gã thật sự rất tức giận.
Sau khi bắt được đứa nhỏ trở về, gã đã thử nhiều thủ đoạn khác nhau trong mấy ngày nay. Khi cơn tức giận trở nên nguôi ngoai, gã nghĩ đến đứa nhỏ đó, nhẹ nhàng nói với cậu vài câu.
Toàn thân Triều Từ ướt đẫm, đầu ngón tay trắng bệch có một chút màu đỏ không tự nhiên. Trên cơ thể khó tìm thấy một chỗ da nào còn lành lặn, thậm chí ngay cả việc quay đầu cũng khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu bị ấn cổ xuống. Gã đàn ông đẹp trai và nguy hiểm đặt trán của gã sát trán của cậu, đôi mắt của gã đen như mực, dường như không phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào.
"Tiểu Từ, nói cho chú biết, sao cháu lại cùng thằng nhóc kia đi nước D mà không nói cho chú biết?"
Giọng nói của gã rất hay, êm dịu và tao nhã như tiếng đàn cello, nhưng lúc này gã hạ giọng xuống rất thấp, khiến người nghe cảm thấy có chút lạnh lùng và đáng sợ vô cớ.
Gã hy vọng đứa nhỏ này biết nói vài lời mềm mỏng với gã, thì hình phạt này sẽ kết thúc ở đây.
Triều Từ nhắm mắt lại, cậu thực sự không còn chút sức lực nào nữa. Hàng lông mi như cánh quạt nhỏ giờ đây bị phủ một lớp sương mù dày đặc, đè nặng nó xuống, trên đó vẫn còn đọng lại vài giọt nước li ti.Sau khi nghe câu hỏi của gã đàn ông này, cậu miễn cưỡng mở ra đôi mắt ướt át và nặng trĩu.
Cậu không trả lời ngay lập tức mà nhìn chăm chú vào Hoắc Nghi Ca, như là lần đầu tiên cậu nhìn thấy gã. Vào giờ phút này, đôi mắt màu hổ phách trở nên long lanh như thủy tinh, một chút trong trẻo và một chút mơ hồ ánh lên trong ánh mắt ấy.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn Hoắc Nghi Ca với ánh mắt xa lạ như vậy.
Cuối cùng, sự xa lạ biến thành sự ghê tởm cùng cực, khiến người ta kinh hãi và buồn nôn.
"Tôi đi đâu với ai thì liên quan gì tới chú?"Giọng của cậu rất khàn, dù đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể phát ra một chút âm thanh yếu ớt.
Nhưng sự chán ghét trong giọng nói của cậu không giảm đi một chút nào, mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn.
Ánh mắt và lời nói như vậy khiến Hoắc Nghi Ca cảm thấy đau đớn. Trong mắt của gã như bị thấm mực đen, chỉ hiện lên một chút màu đỏ tươi. Gã kéo mái tóc mềm mại của Triều Từ, ép chàng trai trong lòng gã ngẩng đầu lên.
"Nói lại một lần nữa xem?"
Bộ dạng của gã cực kỳ đáng sợ, một người bình thường có lẽ sẽ bị gã hù dọa ngay lập tức. Trước đây, Triều Từ cũng sẽ biết đánh giá tình hình, không tranh luận với gã trong thời điểm này.
Nhưng bây giờ, Triều Từ cảm thấy điều này không còn ý nghĩa nữa.
Cậu đã mệt mỏi khi phải cúi đầu trước gã đàn ông này và cố gắng làm hài lòng gã, thậm chí bây giờ còn sinh ra sự phản kháng cực đoan.
Cậu căm ghét Hoắc Nghi Ca, thậm chí là ghê tởm gã.
Những ngày qua bị tra tấn trong bóng tối, khiến cậu cảm giác như có một miếng thịt thối cực kỳ ghê tởm đang mắc kẹt trong cổ họng của mình. Cậu muốn tự cắt cổ của mình để lấy ra miếng thịt thối buồn nôn đó.
Nhưng không còn quan trọng nữa...
Cho dù là Triều gia hay bất cứ điều gì khác.
Nhắc đến, Triều gia thì có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu chỉ là một người thay thế cho người khác dưới tình thế không còn sự lựa chọn nào khác thôi.
Lẽ ra Triều Từ đã chết vào đêm đó. Chết trong bể máu đó.
Có một ai đó đã giơ tay ra với cậu, khiến cậu dấy lên chút hy vọng sống không nên có.
Đúng vậy, không nên có, tất cả những gì xảy ra vào lúc này đã chứng minh điều đó —— Lẽ ra phải nên kết thúc từ lâu rồi.
Cậu nhìn Hoắc Nghi Ca với ánh mắt đầy giận dữ và tàn nhẫn, cậu muốn cười một chút. Cậu vừa mở miệng để nói điều gì đó, nhưng chợt có một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lồng ngực của mình.
Hoắc Nghi Ca chỉ thấy Triều Từ mở miệng ra tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng cậu lại đột nhiên cúi đầu xuống, nôn khan dữ dội.
Triều Từ gần như không ăn gì cả, cho dù có nôn đến thế nào cũng chỉ có thể nôn ra một chút dịch tiêu hóa chua chát.
Chàng trai trên giường lúc này trông cực kỳ đáng thương.
Chiếc cổ mảnh mai và yếu ớt cong xuống, mái tóc hơi dài và xoăn che đi đôi mắt đẹp nhưng mệt mỏi của cậu. Ngón tay gầy guộc che lấy đôi môi sưng đỏ vì bị cắn. Những vết đỏ bầm đan xen trên khuôn ngực trắng nõn theo động tác nôn khan của cậu mà phập phồng lên xuống.
Hoắc Nghi Ca buông tay chàng trai ra, đứng dậy khỏi người cậu. Gã đứng thẳng lưng, trịch thượng nhìn xuống chàng trai đáng thương đó với vẻ mặt u ám.
"Cậu cảm thấy ta kinh tởm à?"
Một lúc lâu sau, một câu hỏi không rõ đầu đuôi vang lên từ phía trên cậu.
Triều Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của gã đàn ông, khóe môi nở một nụ cười.
"Chú ơi, chú nên soi gương cho kỹ đi. Chú già rồi, chú còn tưởng mình tươi ngon mơn mởn sao?"
Nhưng gã không hề tức giận như tưởng tượng của cậu.
Hoắc Nghi Ca vốn nên tức giận với chàng trai này, nhưng không hiểu sao gã lại bình tĩnh.
Tuy nhiên, cơn tức giận trong lồng ngực của gã chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
"Thì ra là muốn dừng lại ở đây, xem ra Tiểu Từ vẫn chưa suy nghĩ kỹ."
Gã nhìn xuống, vuốt nhẹ cằm của Triều Từ, ngón tay của gã không mang theo một chút độ ấm nào.
"Vậy Tiểu Từ nên ở lại đây suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói xong, gã bước xuống giường rồi rời đi không chút luyến tiếc nào.
Hoắc Nghi Ca đã tra tấn cậu mấy ngày nay. Một trong những sở thích biến thái của gã đàn ông kỳ quặc này chính là gã thích ăn mặc thật chỉnh tề, để người yêu trần trụi, lộ ra bộ dáng xấu hổ và đáng thương nhất trước mặt mình. Vì vậy, lúc này gã mặc đẹp như thể vừa từ trung tâm thương mại bước ra, chứ không phải từ một cái động kiều diễm xuân sắc.
Hoắc Nghi Ca bước ra khỏi cửa, cánh cửa nặng nề được trang bị mật mã từ từ đóng lại, âm thanh của bánh răng khiến Triều Từ cảm thấy một chút bất an.
Sau đó, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng này, là chiếc cửa sổ trên bức tường bên phải, cũng bị một tấm ván che lại từ bên ngoài.
Cả căn phòng tối tăm đến mức không thể nhìn thấy gì.
【Hừ, lại là chiêu này.】Triều Từ âm thầm phàn nàn trong lòng.
Sự im lặng và bóng tối luôn khiến một người phát điên, dù sớm hay muộn.
Chưa kể một người mang tâm lý đến mức cực đoan như "Triều Từ", nhưng đáng tiếc rằng chú Hoắc không biết điều này.
Thủ đoạn này có tác dụng với bất kỳ ai, dù họ có ý chí mạnh mẽ đến đâu. Nhưng đối với những người như Triều Từ - một người xuyên nhanh thường xuyên gặp phải tình huống như vậy - thì không phải là vấn đề.
Triều Từ chỉ thở dài, lại vừa giả vờ bị điên vừa chơi game, xem phim, đúng là đang thử thách khả năng diễn xuất của mình.
【Bé Thống, gần đây có phim hay game gì hay không mang đến cho ta nào.】
【......】Hệ thống,【Nếu cậu còn không nói tiếng người cho đàng hoàng, tôi sẽ cho cậu chơi bắn bong bóng tới chết.】
【Ối!】Triều Từ ngay lập tức xin tha,【Con sai rồi! Baba ơi, yêu con lại đi mà!】
............
Việc muốn giấu một người đối với Hoắc Nghi Ca dễ dàng hơn nhiều so với một người nắm quyền lực ở nước D xa xôi như Đàn Liệt.
Ngày hôm đó, sau khi Đàn Liệt giải quyết xong công việc của chi nhánh liền vội vàng đến sân bay, nhưng đi được nửa đường anh nhận được tin nhắn từ người mà anh cử đi để đưa Triều Từ ra sân bay.
Triều Từ đã bị bắt đi.
Triều Từ vẫn im lặng, cuối cùng cậu bị Hoắc Nghi Ca kéo mạnh lên xe.
Gã tiến sát đến bên tai Triều Từ, hai tay của gã vòng qua eo cậu trông có vẻ rất thân mật, nhưng trong lòng Triều Từ càng lúc càng lạnh hơn.
Gã đàn ông khẽ rút ra chiếc điện thoại từ bên trong túi áo của cậu.
Hoắc Nghi Ca cầm điện thoại bằng một tay mở ra tin nhắn, dễ dàng nhìn thấy tin nhắn mà Triều Từ vẫn chưa kịp xóa.
Điều làm gã ngạc nhiên chính là tin nhắn này không phải là một lời cầu cứu, mà chỉ có một câu duy nhất: Tôi đã hối hận rồi, xin lỗi anh.
Dòng tin nhắn này khiến Hoắc Nghi Ca ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng khiến gã càng thêm tức giận, như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt trong lòng gã.
Ai cũng có thể nhìn ra, việc Triều Từ gửi tin nhắn vào thời điểm này là để bảo vệ Đàn Liệt.
Ở trong tình huống này, vậy mà cậu không nghĩ đến sự an toàn của bản thân mà chỉ nghĩ đến Đàn Liệt.
Chiếc điện thoại đã bị Hoắc Nghi Ca đập vỡ. Cửa kính ô tô đã che mất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến dung mạo gã đàn ông càng thêm u ám và nguy hiểm hơn.
"Cậu thật lòng quan tâm đến tên đó." Hoắc Nghi Ca nói.
【Ê.】Triều Từ nói,【Tôi cảm thấy tôi rất giỏi chọc tức chú Hoắc.】
Hệ thống không hiểu cậu đang tự hào cái gì, nên đổ một gáo nước lạnh vào cậu,【Cậu dè chừng một chút, nếu thất bại tôi sẽ không đồng hành với cậu nữa đâu.】
............
Vào một buổi tối hai tháng trước, khi Triều Từ rời khỏi trang viên Yến Sơn.
Hoắc Nghi Ca nhìn theo bước chân lảo đảo của Triều Từ từ xa.
Gã thậm chí còn không cử người tiễn cậu, chỉ nhìn theo bóng lưng của cậu khuất dần sau những tán cây rộng lớn của trang viên.
Gã biết, mình đã mất kiểm soát.
Gã đã đối xử với Triều Từ rất đặc biệt, cũng sẵn sàng đi cùng cậu đến cuối cuộc đời. Ban đầu, gã dự định sẽ giấu kín bộ mặt tàn bạo của mình, nhưng cuối cùng lại bị đứa nhỏ này và những cuộc tình của cậu ở ngoài kia làm mất kiểm soát.
Về sau gã tỉnh táo lại, cảm thấy đứa nhỏ này nói đúng, dù sao cậu cũng chỉ mới hai mươi tuổi, chưa biết cái gì cả. Hơn nữa, gã cũng không xác định rõ mối quan hệ với đứa nhỏ này ngay từ đầu, nên cũng có một phần trách nhiệm —— Mà lúc ấy gã cũng không hề có ý định kéo dài mối quan hệ này, nên có nói ra hay không cũng như nhau mà thôi.
Dù lý trí đã cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa nhỏ này dính dáng đến những kẻ không hay ho ở ngoài kia, gã vẫn cảm thấy khó lòng bình tĩnh. Cuối cùng, gã đã cho Triều Từ hai tháng để suy nghĩ, bản thân gã cũng dùng hai tháng này để bình tĩnh lại một chút.
Không ngờ gã đã phải cố gắng chịu đựng rất nhiều để không đi tìm cậu, nhưng sau hai tháng trôi qua đứa nhỏ này lại biến mất.
Gã không giống như Triệu Dịch cố tình trốn tránh Triều Từ, nên lý do làm đề tài nghiên cứu hoàn toàn không thể lừa được gã - vì vốn dĩ gã đang đi tìm Triều Từ. Bởi vậy, gã đã nhanh chóng phát hiện ra Triều Từ đã biến mất.
Những người đi điều tra ban đầu đều không tìm thấy dấu vết, Hoắc Nghi Ca biết rằng có người đang cố tình che giấu tung tích của Triều Từ.
Nhưng thành phố B là địa bàn của gã, giấu đi một người đang sống sờ sờ dưới mắt gã là một việc không hề dễ dàng gì. Gã đã tăng cường nhân lực để đi điều tra, đồng thời cũng sử dụng mối quan hệ của mình, cuối cùng gã đã tìm thấy dấu vết của cậu. Gã không ngờ tin tức mà mình nhận được lại là Triều Từ đang bỏ trốn cùng với đứa con trai của nhà Davis! Hai người che giấu tung tích về quê hương của Đàn Liệt, đối với Hoắc Nghi Ca đây chính là một cuộc bỏ trốn!
Sau khi biết được tin này, Hoắc Nghi Ca tức giận đến mức mặt mày trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng u ám đến đáng sợ.
Gã nói với một người ở trong bóng tối: "Đi nào."
—— Bắt lại đứa nhỏ không vâng lời đó.
............
Gã thật sự rất tức giận.
Sau khi bắt được đứa nhỏ trở về, gã đã thử nhiều thủ đoạn khác nhau trong mấy ngày nay. Khi cơn tức giận trở nên nguôi ngoai, gã nghĩ đến đứa nhỏ đó, nhẹ nhàng nói với cậu vài câu.
Toàn thân Triều Từ ướt đẫm, đầu ngón tay trắng bệch có một chút màu đỏ không tự nhiên. Trên cơ thể khó tìm thấy một chỗ da nào còn lành lặn, thậm chí ngay cả việc quay đầu cũng khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu bị ấn cổ xuống. Gã đàn ông đẹp trai và nguy hiểm đặt trán của gã sát trán của cậu, đôi mắt của gã đen như mực, dường như không phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào.
"Tiểu Từ, nói cho chú biết, sao cháu lại cùng thằng nhóc kia đi nước D mà không nói cho chú biết?"
Giọng nói của gã rất hay, êm dịu và tao nhã như tiếng đàn cello, nhưng lúc này gã hạ giọng xuống rất thấp, khiến người nghe cảm thấy có chút lạnh lùng và đáng sợ vô cớ.
Gã hy vọng đứa nhỏ này biết nói vài lời mềm mỏng với gã, thì hình phạt này sẽ kết thúc ở đây.
Triều Từ nhắm mắt lại, cậu thực sự không còn chút sức lực nào nữa. Hàng lông mi như cánh quạt nhỏ giờ đây bị phủ một lớp sương mù dày đặc, đè nặng nó xuống, trên đó vẫn còn đọng lại vài giọt nước li ti.Sau khi nghe câu hỏi của gã đàn ông này, cậu miễn cưỡng mở ra đôi mắt ướt át và nặng trĩu.
Cậu không trả lời ngay lập tức mà nhìn chăm chú vào Hoắc Nghi Ca, như là lần đầu tiên cậu nhìn thấy gã. Vào giờ phút này, đôi mắt màu hổ phách trở nên long lanh như thủy tinh, một chút trong trẻo và một chút mơ hồ ánh lên trong ánh mắt ấy.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn Hoắc Nghi Ca với ánh mắt xa lạ như vậy.
Cuối cùng, sự xa lạ biến thành sự ghê tởm cùng cực, khiến người ta kinh hãi và buồn nôn.
"Tôi đi đâu với ai thì liên quan gì tới chú?"Giọng của cậu rất khàn, dù đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể phát ra một chút âm thanh yếu ớt.
Nhưng sự chán ghét trong giọng nói của cậu không giảm đi một chút nào, mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn.
Ánh mắt và lời nói như vậy khiến Hoắc Nghi Ca cảm thấy đau đớn. Trong mắt của gã như bị thấm mực đen, chỉ hiện lên một chút màu đỏ tươi. Gã kéo mái tóc mềm mại của Triều Từ, ép chàng trai trong lòng gã ngẩng đầu lên.
"Nói lại một lần nữa xem?"
Bộ dạng của gã cực kỳ đáng sợ, một người bình thường có lẽ sẽ bị gã hù dọa ngay lập tức. Trước đây, Triều Từ cũng sẽ biết đánh giá tình hình, không tranh luận với gã trong thời điểm này.
Nhưng bây giờ, Triều Từ cảm thấy điều này không còn ý nghĩa nữa.
Cậu đã mệt mỏi khi phải cúi đầu trước gã đàn ông này và cố gắng làm hài lòng gã, thậm chí bây giờ còn sinh ra sự phản kháng cực đoan.
Cậu căm ghét Hoắc Nghi Ca, thậm chí là ghê tởm gã.
Những ngày qua bị tra tấn trong bóng tối, khiến cậu cảm giác như có một miếng thịt thối cực kỳ ghê tởm đang mắc kẹt trong cổ họng của mình. Cậu muốn tự cắt cổ của mình để lấy ra miếng thịt thối buồn nôn đó.
Nhưng không còn quan trọng nữa...
Cho dù là Triều gia hay bất cứ điều gì khác.
Nhắc đến, Triều gia thì có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu chỉ là một người thay thế cho người khác dưới tình thế không còn sự lựa chọn nào khác thôi.
Lẽ ra Triều Từ đã chết vào đêm đó. Chết trong bể máu đó.
Có một ai đó đã giơ tay ra với cậu, khiến cậu dấy lên chút hy vọng sống không nên có.
Đúng vậy, không nên có, tất cả những gì xảy ra vào lúc này đã chứng minh điều đó —— Lẽ ra phải nên kết thúc từ lâu rồi.
Cậu nhìn Hoắc Nghi Ca với ánh mắt đầy giận dữ và tàn nhẫn, cậu muốn cười một chút. Cậu vừa mở miệng để nói điều gì đó, nhưng chợt có một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lồng ngực của mình.
Hoắc Nghi Ca chỉ thấy Triều Từ mở miệng ra tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng cậu lại đột nhiên cúi đầu xuống, nôn khan dữ dội.
Triều Từ gần như không ăn gì cả, cho dù có nôn đến thế nào cũng chỉ có thể nôn ra một chút dịch tiêu hóa chua chát.
Chàng trai trên giường lúc này trông cực kỳ đáng thương.
Chiếc cổ mảnh mai và yếu ớt cong xuống, mái tóc hơi dài và xoăn che đi đôi mắt đẹp nhưng mệt mỏi của cậu. Ngón tay gầy guộc che lấy đôi môi sưng đỏ vì bị cắn. Những vết đỏ bầm đan xen trên khuôn ngực trắng nõn theo động tác nôn khan của cậu mà phập phồng lên xuống.
Hoắc Nghi Ca buông tay chàng trai ra, đứng dậy khỏi người cậu. Gã đứng thẳng lưng, trịch thượng nhìn xuống chàng trai đáng thương đó với vẻ mặt u ám.
"Cậu cảm thấy ta kinh tởm à?"
Một lúc lâu sau, một câu hỏi không rõ đầu đuôi vang lên từ phía trên cậu.
Triều Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của gã đàn ông, khóe môi nở một nụ cười.
"Chú ơi, chú nên soi gương cho kỹ đi. Chú già rồi, chú còn tưởng mình tươi ngon mơn mởn sao?"
Nhưng gã không hề tức giận như tưởng tượng của cậu.
Hoắc Nghi Ca vốn nên tức giận với chàng trai này, nhưng không hiểu sao gã lại bình tĩnh.
Tuy nhiên, cơn tức giận trong lồng ngực của gã chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
"Thì ra là muốn dừng lại ở đây, xem ra Tiểu Từ vẫn chưa suy nghĩ kỹ."
Gã nhìn xuống, vuốt nhẹ cằm của Triều Từ, ngón tay của gã không mang theo một chút độ ấm nào.
"Vậy Tiểu Từ nên ở lại đây suy nghĩ cho thật kỹ."
Nói xong, gã bước xuống giường rồi rời đi không chút luyến tiếc nào.
Hoắc Nghi Ca đã tra tấn cậu mấy ngày nay. Một trong những sở thích biến thái của gã đàn ông kỳ quặc này chính là gã thích ăn mặc thật chỉnh tề, để người yêu trần trụi, lộ ra bộ dáng xấu hổ và đáng thương nhất trước mặt mình. Vì vậy, lúc này gã mặc đẹp như thể vừa từ trung tâm thương mại bước ra, chứ không phải từ một cái động kiều diễm xuân sắc.
Hoắc Nghi Ca bước ra khỏi cửa, cánh cửa nặng nề được trang bị mật mã từ từ đóng lại, âm thanh của bánh răng khiến Triều Từ cảm thấy một chút bất an.
Sau đó, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng này, là chiếc cửa sổ trên bức tường bên phải, cũng bị một tấm ván che lại từ bên ngoài.
Cả căn phòng tối tăm đến mức không thể nhìn thấy gì.
【Hừ, lại là chiêu này.】Triều Từ âm thầm phàn nàn trong lòng.
Sự im lặng và bóng tối luôn khiến một người phát điên, dù sớm hay muộn.
Chưa kể một người mang tâm lý đến mức cực đoan như "Triều Từ", nhưng đáng tiếc rằng chú Hoắc không biết điều này.
Thủ đoạn này có tác dụng với bất kỳ ai, dù họ có ý chí mạnh mẽ đến đâu. Nhưng đối với những người như Triều Từ - một người xuyên nhanh thường xuyên gặp phải tình huống như vậy - thì không phải là vấn đề.
Triều Từ chỉ thở dài, lại vừa giả vờ bị điên vừa chơi game, xem phim, đúng là đang thử thách khả năng diễn xuất của mình.
【Bé Thống, gần đây có phim hay game gì hay không mang đến cho ta nào.】
【......】Hệ thống,【Nếu cậu còn không nói tiếng người cho đàng hoàng, tôi sẽ cho cậu chơi bắn bong bóng tới chết.】
【Ối!】Triều Từ ngay lập tức xin tha,【Con sai rồi! Baba ơi, yêu con lại đi mà!】
............
Việc muốn giấu một người đối với Hoắc Nghi Ca dễ dàng hơn nhiều so với một người nắm quyền lực ở nước D xa xôi như Đàn Liệt.
Ngày hôm đó, sau khi Đàn Liệt giải quyết xong công việc của chi nhánh liền vội vàng đến sân bay, nhưng đi được nửa đường anh nhận được tin nhắn từ người mà anh cử đi để đưa Triều Từ ra sân bay.
Triều Từ đã bị bắt đi.
Danh sách chương