Chương 178: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (31)

Đôi khi Triệu Dịch không khỏi nghĩ rằng, nếu đêm đó Triều Từ đến tìm hắn và hắn không từ chối một cách lạnh lùng như vậy, thì bây giờ bọn họ sẽ ra sao? Rõ ràng là hắn đã rung động.

Cho nên hắn mới bị lạc lối trong nụ hôn đó, dù cho chút lý trí cuối cùng đã kéo hắn quay trở lại, nhưng hắn vẫn không muốn Triều Từ tìm đến người khác. Cho nên hắn mới lờ đi sự giãy giụa của Triều Từ mà giội nước lạnh lên người cậu, hành động không nương tay này rõ ràng là đang ghen tỵ.

Nhưng khi hắn hiểu ra đã quá muộn màng.

Đêm đó hẳn là một hồi ức đáng sợ của Triều Từ, nó đã đập tan hoàn toàn hy vọng của cậu đối với hắn.

Thậm chí Triệu Dịch càng không dám nghĩ tới... phải chăng nguyên nhân Triều Từ tự tử trong bồn tắm cũng liên quan đến đêm đó sao?

Chính hắn, hết lần này đến lần khác, nghiền nát hy vọng và dũng khí của Triều Từ.

"Ưm..."

Người trong lòng hắn đột nhiên phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Lúc này, Triệu Dịch mới nhận ra mình vừa thất thần, nước trong bồn tắm đã gần tràn ra ngoài.

Triều Từ đang nhắc hắn.

"Thật xin lỗi A Từ, tôi vừa mất tập trung." Sau khi tắt vòi nước, hắn hôn nhẹ lên khóe mắt của Triều Từ, như vừa xin lỗi lại như vừa khen ngợi: "Cảm ơn A Từ đã nhắc nhở."

Triều Từ không đáp lại.

Triệu Dịch không cảm thấy thất vọng, chỉ cảm thấy vui vẻ, bởi vì Triều Từ đã có nhiều phản ứng hơn với hắn.

Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của Triều Từ càng sớm phục hồi càng tốt, để càng lâu thì việc phục hồi càng khó khăn hơn. Chỉ mới năm ngày, Triều Từ đã có những thay đổi lớn như vậy, chắc chắn cậu sẽ sớm khỏe lên thôi.

"Tôi gội đầu cho A Từ trước được không?"

Hắn nói rất nhẹ nhàng, cũng không trông mong Triều Từ sẽ đáp lại. Hắn xoay người, bóp một ít dầu gội vào tay, tạo bọt rồi xoa lên mái tóc ướt mềm mại của Triều Từ.

Hắn làm rất khéo, rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Triều Từ nhắm mắt lại, lầm bầm trong lòng hắn.

Giống như một chú heo con.

【 Má ơi, cuộc sống này thật tuyệt vời, tôi không muốn khỏi bệnh nữa đâu.】Triều Từ không nhịn được nói.

Mỗi ngày đều được cơm bưng nước rót đến tận răng  —— À không, ngay cả việc mặc quần áo Triệu Dịch cũng giúp cậu, không cần động tay động chân gì cả. Thậm chí việc tắm rửa cũng được phục vụ, đây chính là cuộc sống lười biếng hoàn hảo.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ không cảm thấy thoải mái khi có người tắm cho mình, nhưng Triều Từ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, thật sự rất trơ trẽn.

【 Vậy thì cậu có thể sống như thế đến hết đời. Khi cơ thể này chết già tự nhiên, cậu cũng không cần phải lo lắng nữa.】Hệ thống nói.

Không phải là nó mỉa mai gì cậu đâu. Dù sao đi nữa, Triều Từ cũng không có nhiệm vụ bắt buộc trong thế giới này. Nếu cậu muốn sống bình yên bên cạnh những mục tiêu này đến hết đời, hệ thống cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu.

Đôi khi, nó cũng cảm thấy những mục tiêu này hơi đáng thương.

Họ yêu một người vô tâm, bị lừa dối, còn nghĩ rằng bản thân nợ người đó.

Không ngờ lời nói của hệ thống lại có tác dụng ngược lại. Triều Từ đang xem phim trong không gian hệ thống đột nhiên lăn lộn như con cá chép:【Không được, không ai có thể ngăn cản tôi nghỉ phép!】

Nào có thứ gì thú vị hơn được nghỉ ngơi.

Thực ra, hệ thống cũng không rõ tại sao Triều Từ lại cứ chấp nhất với việc nghỉ ngơi như vậy.

Khi nó hợp tác với Triều Từ trước đó, Triều Từ không bao giờ thể hiện sự chấp nhất với việc nghỉ phép đến như vậy. Dường như cậu chưa bao giờ biết đến khái niệm nghỉ phép, trong khi những người xuyên nhanh khác sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, còn Triều Từ lại không ngừng chạy đua với nhiệm vụ. Cường độ làm việc của cậu cao đến mức khiến hệ thống cảm thấy sợ hãi. Nhiều lần, nó đã âm thầm hỏi tổng bộ: Triều Từ cứ tiếp tục như vậy có ổn không? Hay là ép cậu ta nghỉ ngơi có được không?

Hệ thống nhớ rất rõ, ngày đó chủ hệ thống trả lời cho nó rằng: Cứ để như vậy, không cần quan tâm đến Triều Từ.

Triều Từ là trường hợp đặc biệt sao?

Người như cậu quả thật rất đặc biệt, có thể tưởng tượng được rằng trong thế giới gốc của mình, cậu chắc chắn là một người rất nổi bật và xuất sắc, nhưng hầu hết những người xuyên nhanh tiến vào không gian chủ cũng đều như vậy.

Nhưng chủ hệ thống đối xử với Triều Từ rất đặc biệt.

Sự đối xử đặc biệt này không hề rõ ràng, hệ thống luôn có cảm giác như vậy, nhưng nó không biết tại sao.

Nó đã đồng hành với Triều Từ hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, cho đến khi điểm tích lũy đạt được một trăm triệu điểm, Triều Từ mới dừng lại.

Có lẽ động lực của Triều Từ không phải là kỳ nghỉ mà là điểm số. Có lẽ mục tiêu ban đầu của cậu là đạt được một trăm triệu điểm, cậu cũng là người có điểm tích lũy nhiều nhất trong những người xuyên nhanh mà hệ thống biết đến.

Nhưng tại sao cậu lại muốn nhiều điểm như vậy? Chỉ đơn giản là vì tiền thôi sao? Nhưng sau đó cậu cũng không chần chừ khi sử dụng điểm.

Một trăm triệu điểm... có gì đặc biệt sao?

Hệ thống tìm kiếm cẩn thận trong trung tâm mua sắm của hệ thống. Ngay cả đối với sản phẩm đắt tiền nhất, là "chìa khóa hồi tưởng" có thể quay ngược thời gian cũng chỉ có giá hai mươi triệu. Rất nhiều người xuyên nhanh mang theo sự tiếc nuối đã tiến vào đây chỉ vì cái này.

Nhưng hai mươi triệu điểm đối với đa số những người xuyên nhanh là một con số rất lớn. Một nhiệm vụ cấp E chỉ đem lại vài trăm điểm, hoàn thành một nhiệm vụ cấp A có thể mang lại hơn mười ngàn điểm. Ngay cả những người xuyên nhanh đứng top cũng cần rất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, đồng thời cũng phải đối mặt với những rủi ro rất lớn.

Triều Từ lại khác. Những nhiệm vụ mà Triều Từ hoàn thành đều thuộc cấp S trở lên. Thực ra, với độ khó ban đầu của nhiệm vụ, chúng chỉ được xếp vào cấp A, nhưng kỳ lạ thay, tất cả những người xuyên nhanh tham gia vào loại nhiệm vụ theo đuổi người khác một cách hèn mọn như thế này đều thất bại, hơn nữa họ còn phải chịu tổn thất năng lượng linh hồn rất lớn, nên loại nhiệm vụ này thật sự không đáng giá. Do đó, độ khó của nhiệm vụ cũng được tăng lên.

Có lẽ nguyên nhân mà chủ hệ thống đối xử đặc biệt với Triều Từ là vì cậu có thể hoàn thành loại nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, khi đã lâu rồi chưa có ai có thể hoàn thành được nó.

Những nghi hoặc này chỉ lướt qua trong đầu của hệ thống. "Không hỏi về quá khứ" là quy tắc mà người xuyên nhanh và hệ thống phải tuân theo, vì vậy nó chỉ suy nghĩ trong lòng thôi.

Triều Từ đương nhiên không biết suy nghĩ của hệ thống. Cậu đã được hệ thống "khích lệ", bắt đầu hào hứng lên kế hoạch làm thế nào để có thể "khỏe lên" một cách hợp lý.

Triệu Dịch đã gội đầu xong, đang thoa sữa tắm lên người cậu.

Lúc này, hình ảnh mà hệ thống có thể nhìn thấy đã được làm mờ —— Ngay cả thời điểm Triều Từ vừa mới đi tắm, nó cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu.

Đây đều là những động tác vô cùng mờ ám, vì Triều Từ không thể tự mình tắm rửa, nên mọi ngóc ngách trên cơ thể của cậu đều được Triệu Dịch giúp đỡ.

Dù biết rằng Triều Từ lúc này không có phản ứng gì, nhưng Triệu Dịch vẫn cảm thấy đầu ngón tay của mình đang nóng bừng bừng.

Hắn không khỏi xoa đầu ngón tay nóng bừng của mình, trên đó vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại và ấm áp rất rõ ràng. Cuối cùng, hắn cầm lấy một chiếc khăn, lau khô người cho Triều Từ. Dường như làm như vậy mới có thể giúp cho hành động thân mật quá mức này dịu xuống đi một chút.

Tắm cho Triều Từ cũng khiến người Triệu Dịch đổ đầy mồ hôi, như thể vừa vượt qua một thử thách khó nhằn nào đó. Khi hắn bế Triều Từ đã tắm rửa thơm tho ra khỏi bồn tắm, quấn cậu vào chiếc khăn tắm mềm mại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bề ngoài Triều Từ không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại than thở với hệ thống:【Haiz, thiếu chút nữa là có phản ứng rồi.】

Hệ thống:【......】

À.

............

Lại ba ngày trôi qua.

Triều Từ càng có phản ứng nhiều hơn với thế giới bên ngoài, các bác sĩ cũng cảm thấy lạc quan với tình trạng của cậu.

"Nếu tình hình tiến triển tốt, cậu ấy có thể hồi phục trong vòng ba tháng." Bác sĩ nói.

Đó là trong trường hợp lạc quan nhất. Nhưng thực tế, rất có thể Triều Từ sẽ ở lại giai đoạn này mãi mãi. Bác sĩ cũng đã nói với Triệu Dịch về vấn đề này.

"Hôm nay chúng ta đi dạo công viên nhé?" Triệu Dịch cúi đầu hỏi Triều Từ.

Triều Từ gật đầu, một tay của cậu lặng lẽ nắm chặt ngón tay của Triệu Dịch.

Triệu Dịch bật cười, sau đó mặc áo khoác, đeo khăn quàng cho Triều Từ rồi dẫn cậu ra ngoài.

Công viên cách bệnh viện rất gần, nên hai người đi bộ thẳng đến đó mà không cần dùng đến phương tiện giao thông nào khác.

Trên đường đi, Triệu Dịch trông chừng rất cẩn thận vì bên cạnh hắn là một Triều Từ cứ ngơ ngẩn.

Cách công viên khoảng ba trăm mét có một tòa nhà đang được cải tạo. Giàn giáo cơ bản đã được dựng lên, các công nhân đang sơn sửa ở phía trên.

Triệu Dịch nắm chặt tay Triều Từ, đi dọc theo mép tường. Khi thấy vành tai Triều Từ đỏ lên vì bị gió thổi, hắn bèn kéo mũ xuống, che kín đôi tai cho cậu.

Triều Từ cảm thấy đội mũ không thoải mái, muốn nâng chiếc mũ lên cao hơn, nhưng Triệu Dịch đã giữ chặt tay cậu lại.

"Trời lạnh mà nứt da thì lại khóc nhè đấy." Triệu Dịch bất đắc dĩ nói, mang theo ý cười yêu thương trong đó.

Lúc này, phía trên họ đột nhiên truyền đến một tiếng hô.

Triệu Dịch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy một vật như là thùng sắt rơi thẳng xuống.

Rất nhanh, nhanh đến mức đầu óc không thể suy nghĩ một cách hoàn chỉnh, hắn chỉ có thể dựa theo bản năng đẩy Triều Từ ra xa.

Triều từ bị đẩy mạnh gần như không thể đứng vững, nhưng trước khi cậu kịp dò hỏi hắn, cậu đã thấy một thứ gì đó rơi thẳng xuống, đập vào trán của Triệu Dịch.

Vật đó từ trên cao rơi xuống, đập vào rất mạnh. Người đàn ông ngay lập tức ngã xuống đất, trên đầu xuất hiện một vết thương rất lớn, máu chảy ra ồ ạt.

Triều Từ trừng mắt, hét lên theo bản năng.

Chiếc thùng đó là thùng sơn rỗng mà người thợ sơn đã lỡ làm rơi. Khi thấy nó rơi xuống, người thợ sơn đã hoảng sợ, và khi thấy nó thực sự rơi trúng người, người thợ sơn không còn quan tâm gì khác, đã gọi 120 ngay lập tức.

Mặc dù bệnh viện ở ngay bên cạnh, xe cấp cứu cũng đến rất nhanh, nhưng tình hình của Triệu Dịch vẫn không mấy khả quan.

Vết thương trên trán quá lớn, Triệu Dịch nằm yên ở đó giống như đã tắt thở.

Triều Từ ngơ ngác nhìn hắn, như thể đã mất đi khả năng suy nghĩ, hoặc như thể bị một thứ gì đó đánh mạnh vào đầu.

Cậu cảm thấy đầu óc mình đau đớn như muốn nổ tung, nhưng lúc này cậu không thể quan tâm đến nó.

"Triệu Dịch!"

Cậu loạng choạng bước tới chỗ Triệu Dịch và hét lên.

Cậu gọi hắn, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất chợt rơi xuống.

Con ngươi của Triệu Dịch chuyển động, cố gắng tập trung tầm nhìn mờ nhạt của mình vào Triều Từ.

"A Từ, đừng sợ......"

Hắn đã rất cố gắng nhưng âm thanh vẫn rất nhỏ, mi mắt cũng trĩu nặng.

"Triệu Dịch! Triệu Dịch! Triệu Dịch!"

Triều Từ lặp đi lặp lại tên hắn như đã bất lực đến cùng cực.

Triệu Dịch rất muốn nhắm mắt lại nhưng âm thanh đó khiến trái tim của hắn đau nhói.

Hắn mở mắt ra, cố gắng an ủi Triều Từ: "Tôi ở đây..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện