Triều Từ mỗi ngày đều được sống vui vẻ và thoải mái đến mức không thể tin được. Trước đây, cậu không cảm thấy mình bị áp lực hay buồn bã bao nhiêu, nhưng khi thực sự vui vẻ và nhìn lại cuộc sống lúc đó, cậu mới giật mình sợ hãi vì bản thân đã sắp đến giới hạn như thế nào.

Đối với Đàn Liệt, đây là những ngày tháng vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ. Anh cứ chờ đợi mãi, cuối cùng cũng đến ngày Triều Từ thi xong đại học.

Ngày Triều Từ thi đại học, Đàn Liệt còn căng thẳng hơn cả cậu, cứ lặp đi lặp lại bên tai Triều Từ những việc cần chú ý khi đi thi mà không biết anh đã nghe được những cái này từ đâu. Triều Từ bảo anh đừng căng thẳng, anh lau mặt cười nói mình không căng thẳng, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.

Triều Từ thật sự dở khóc dở cười. Theo lý mà nói, Đàn Liệt là người nước D, không quá coi trọng kỳ thi đại học như thế, nhưng kết quả là anh còn căng thẳng hơn cả người đang đi thi là Triều Từ.

Nhà họ Triều ban đầu cũng muốn cử người đến, nhưng bị Triều Từ từ chối. Việc cử một quản gia hay thư ký chờ ngoài phòng thi cũng không có ý nghĩa gì.

Triều Từ thật sự không căng thẳng chút nào, tâm lý của cậu cực kỳ tốt, các bài thi cũng đều được làm rất tốt.

Sau khi thi xong, hai người dự định sẽ đi chơi thoải mái một chuyến. Nhưng ngay ngày hôm sau, sau khi Triều Từ vừa thi xong, hai người còn chưa kịp bàn xem sẽ đi đâu chơi, thì Đàn Liệt đã nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp yêu cầu anh quay về nước D.

Sống lại lần nữa, Đàn Liệt đương nhiên không phải là người dễ chơi. Anh không chỉ điều hành tốt Thù Hoa, mà còn phát triển không ít thế lực ngầm ở nước Z. Hơn nữa, phần lớn quyền lực của gia tộc ở nước D cũng nằm trong tay anh. Bố mẹ Đàn Liệt không phải là người tham quyền, nếu Đàn Liệt đã có năng lực và có thể nắm quyền thì đương nhiên họ sẽ không từ chối.

Gia tộc Davis trong hơn một năm qua đã phát triển một cách thật thần kỳ. Tuy nhiên, thị trường thì có hạn, mà ngành công nghiệp Đàn Liệt vừa mới xâm nhập đã động đến lợi ích của một số người. Giờ trong nhà có việc, với tư cách là người chủ trì, đương nhiên anh không thể cứ ở nước ngoài mà làm việc từ xa.

Lúc nhận được thông báo là bảy giờ sáng, hiếm khi Triều Từ không phải dậy sớm nên cậu vẫn còn đang ngủ. Đàn Liệt vội vàng đánh thức Triều Từ, đặt vài nụ hôn lên đôi mắt vẫn còn say ngủ và mơ màng của cậu, khẽ dặn dò với cậu vài câu, sắp xếp người ở lại chăm sóc cho cậu rồi lên máy bay.

Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột, nhưng không làm Triều Từ lo lắng nhiều. Vì đến tối, Đàn Liệt đã gọi video cho Triều Từ ngay khi anh vừa đến nước D. Sau đó, họ duy trì gọi video hai lần một ngày, mỗi lần khoảng hơn một giờ. Càng về sau thời gian gọi càng dài, Đàn Liệt nói với Triều Từ rằng anh sẽ cố gắng quay về trước khi cậu điền nguyện vọng chọn trường đại học.

Thực ra, tình hình không quá nghiêm trọng, Đàn Liệt đã lường trước những rủi ro và hậu quả khi anh lập kế hoạch. Chỉ là với một ngành công nghiệp lớn như vậy, một chút biến động cũng cần phải có người đưa ra quyết định.

Triều Từ dù không còn đi học nhưng vẫn phải làm một số thủ tục ở trường. Bên nhà họ Triều cũng có việc, cộng thêm Đàn Liệt bận rộn ở nước D không thể chăm sóc tốt cho cậu, nên để cậu ở lại thì sẽ tốt hơn. Dù sao, công việc của anh chỉ cần khoảng mười ngày là sẽ giải quyết xong.

Để kịp trở về trước khi Triều Từ điền nguyện vọng, Đàn Liệt đã sắp xếp kín mít lịch trình của mình. Nhưng ngay đêm trước khi anh vừa xong việc và chuẩn bị quay lại, thì mẹ anh gọi điện bảo Triều Từ đang ở nhà anh, bảo anh mau nhanh về.

Đàn Liệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vã trở về nhà liền thấy Triều Từ đang ngồi bên cạnh mẹ anh, ăn bánh kem xoài của mẹ anh làm. Má cậu phồng lên vì đầy bánh, trên mũi còn dính chút kem. Mẹ Đàn Liệt ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt bà tràn ngập tình yêu thương.

Đàn Liệt: "......"

Thấy anh vào, mẹ anh chào một tiếng rồi lại cúi đầu nhìn Triều Từ ăn bánh. Triều Từ cũng muốn chào anh, nhưng miệng đầy bánh nên không thể lên tiếng được, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.

Đàn Liệt bước tới, rút vài tờ giấy ăn rồi đi đến bên cạnh Triều Từ, lau sạch kem trên mũi và miệng của cậu.

"Sao em lại đến đây? Tôi đã bảo mai tôi về rồi mà." Anh bóp nhẹ má cậu, có chút bất đắc dĩ và tò mò.

Triều Từ thật vất vả mới nuốt xong bánh kem. Đàn Liệt sợ cậu bị nghẹn liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, nhưng ngay sau đó tay của anh đã bị cậu nắm lại, giữ chặt trong lòng bàn tay.

"Em sẽ sống ở đây từ nay, anh về cũng không có ích gì." Triều Từ ngẩng đầu nhìn Đàn Liệt nói.

Đàn Liệt rõ ràng ngạc nhiên: "Ý em là sao?"

Triều Từ như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho Đàn Liệt, ngẩng mặt lên nói: "Em đã nộp đơn vào đại học B của nước D và đã được chấp nhận!"

Đàn Liệt lật xem hồ sơ, ngẩn người.

Để nộp đơn vào đại học B, ít nhất phải chuẩn bị trước một năm và phải thi đỗ kỳ thi TestDaF*. Triều Từ đã giấu anh bao lâu rồi? Anh vừa mừng vừa lo, còn có chút hoang mang không thể diễn tả, không thể kìm chế lại mà bóp má Triều Từ: "Em bắt đầu làm những thứ này từ khi nào? Sao không nói sớm với tôi?"

Triều Từ lè lưỡi, không nói gì.

Dù cậu không nói, Đàn Liệt cũng đoán được phần nào. Triều Từ luôn là đứa trẻ kiêu ngạo, cậu không chịu nói ra âu cũng là chuyện bình thường. Với tình hình của cậu, đi du học không hẳn là một lựa chọn tốt, đặc biệt là đến nước D. Nếu cậu nói trước với Đàn Liệt, có lẽ anh cũng sẽ không đồng ý.

"Em sang đây học, vậy còn nhà họ Triều thì sao?" Đàn Liệt hỏi.

Dù Triều Từ không phải là đại thiếu gia chính thống của nhà họ Triều, nhưng nếu cậu không có mặt và tham gia vào công việc của gia tộc trong bốn năm, thì nhà họ Triều sau này có thể không thuộc về cậu nữa. Đặc biệt là Trương Vân Như, chắc chắn bà ta không muốn giao nhà họ Triều cho Triều Từ.

"Không cần nhà họ Triều nữa." Triều Từ nói không một chút do dự.

Thực ra cậu không đi theo Đàn Liệt ngay, mà ở lại trong nước thêm vài ngày chính là vì chuyện này.

Nghe vậy, Đàn Liệt im lặng một lúc lâu mới nghèn nghẹn nói: "Em biết thừa kế nhà họ Triều có ý nghĩa gì không?"

"Không biết, là tiền?... Dù rất nhiều tiền cũng không quan trọng." Triều Từ nhún vai, "Có tiền đủ tiêu là được. Em muốn làm kẻ ăn bám, sau này để anh nuôi em."

Chàng trai ngẩng đầu nhìn Đàn Liệt, đôi mắt trong veo chứa đầy tin tưởng và yêu thương.

Đàn Liệt không kìm lòng được, đôi mắt đỏ lên ôm chặt Triều Từ vào lòng: "Ngốc ạ."

Triều Từ chỉ cười, dụi đầu vào vai anh.

Nhà họ Triều có quan trọng không?

Thực ra, Triều gia, Triệu Dịch, những người đó, những nơi đó... tất cả đều lộng lẫy và hào nhoáng, nhưng lại giam cầm Triều Từ để dòng nước lũ dần dần nhấn chìm cơ thể cậu.

Nếu không bám lấy bọn họ, Triều Từ sẽ bị dòng nước cuốn trôi. Nhưng dù bám vào được, cậu cũng chỉ là tự mình chịu khổ, chờ đợi dòng nước lũ ngập qua đầu.

May thay, trước khi đến bước đường cùng, đã có một người kéo cậu lên thuyền.

............

Mẹ của Đàn Liệt rất thích nấu ăn, nhưng hiếm khi có cơ hội được thể hiện.

Triều Từ ở nhà Đàn Liệt được cưng chiều vô cùng. Cậu vừa đến là mẹ Đàn Liệt liền nấu rất nhiều món, còn thử nấu các món ăn Trung Quốc. Cả nhà ăn với nhau đến tận bảy giờ tối mới xong.

Trước đây, Triều Từ cũng đã đến đây nên mẹ Đàn Liệt đã dọn sẵn cho cậu một phòng. Nhưng hôm nay, cậu chẳng hề có ý định ở phòng đó, mà theo Đàn Liệt đi vào phòng anh.

Đàn Liệt cũng chẳng ngạc nhiên, còn giúp cậu lấy đồ ngủ và đồ dùng cá nhân từ vali ra, đợi Triều Từ tắm xong, anh mới vào phòng tắm.

Không ngờ vừa mới từ phòng tắm đi ra, anh đã bị một sinh vật thơm ngát và mềm mại nhào vào lòng, bám chặt không rời.

Đàn Liệt cúi đầu nhìn, muốn kéo Triều Từ ra: "Chẳng phải tôi đã bảo em phải đi dép hoặc mang vớ khi xuống đất rồi sao, sao em lại đi chân trần?"

Triều Từ chẳng thèm nghe anh cằn nhằn, trực tiếp bịt miệng anh bằng đôi môi của mình.

Đây là một trong những lần hiếm hoi mà hai người thân mật như vậy trong kiếp này. Trước đó, họ chỉ là hôn má, hôn trán, hôn mắt, ít khi trực tiếp hôn môi.

Đàn Liệt sững sờ, rồi đôi mắt của anh dần sâu thẳm, anh giữ đầu Triều Từ làm cho nụ hôn sâu hơn.

Cả hai hôn nhau đến mê mẩn, sau đó Triều Từ bị Đàn Liệt đè xuống giường, anh đè chặt vai cậu hôn không ngừng. Triều Từ thở hổn hển, nhưng tay lại luồn vào ngực của Đàn Liệt.

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Đàn Liệt, cậu chớp chớp mắt: "Chẳng phải anh nói thi đại học xong sẽ cho em biết tay à?"

"......"

... Lần này nếu lại nhịn nữa thì không phải là đàn ông!

Cả đêm hai người quấn quýt lấy nhau. Lúc rạng sáng, Triều Từ ghé vào tai Đàn Liệt nói:

"Em chỉ ở bên anh hai mươi năm có được không?"

Sau một lúc im lặng, người đàn ông bên trên khẽ thở dài.

"Tôi đã biết."

Từ khi sống lại, cảm giác bất an không rõ ràng đã được xác thực vào trong khoảnh khắc này.

"Thế là tốt rồi, Triều Từ."

"Cảm ơn em."

Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội, cảm ơn em vẫn yêu tôi.

Hai mươi năm... là đủ rồi.

............

Vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học của Triều Từ, Triệu Dịch cũng đến nước D.

Hắn đã chia tay Nam Tiểu Cẩn, phải mất một năm mới thực sự nhận ra tình cảm của mình.

Đã qua lâu như vậy, hắn mới nhận ra không chỉ hắn yêu Triều Từ, mà Triều Từ cũng đã từng yêu hắn.

Hắn đã đến nước D với kế hoạch lâu dài, thậm chí xin nghỉ học ở trường đại học. Hắn đã nghĩ rằng Triều Từ đã yêu hắn lâu như vậy, tình cảm đó sẽ không thể dễ dàng biến mất.

Nhưng một năm sau đó, hắn đã hiểu ra rằng trái tim con người không phải là đồ vật. Trong sự chờ đợi vô vọng đó, không chỉ lòng kiên nhẫn và tình yêu của hắn dần cạn kiệt, mà còn thêm sự tổn thương và thất vọng.

Triều Từ chưa tốt nghiệp đại học, năm ba đã kết hôn với Đàn Liệt. Triệu Dịch đã đến tham dự đám cưới của cậu.

Nhưng Triệu Dịch vẫn luôn chờ đợi, không có cặp đôi nào mà không có sóng gió cả đời, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội.

Nhưng mười mấy năm trôi qua, Triều Từ và Đàn Liệt chưa bao giờ cãi nhau một lần, Đàn Liệt còn cưng chiều Triều Từ vô cùng. Triệu Dịch không đợi được ngày họ chia tay, mà đợi được cái chết đột ngột của Triều Từ.

Và cả Đàn Liệt.

Triều Từ đột ngột qua đời, còn Đàn Liệt như đã dự đoán được từ trước, anh uống thuốc ngủ nằm ở bên cạnh cậu. Khi họ chết vẫn ôm chặt lấy nhau không rời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện