Triều Từ cảm thấy trên đời này chắc không mấy nhân viên bị bóc lột như mình. Không chỉ sống chung với ông chủ mà còn phải ngủ chung giường vào ban đêm, lúc nào cũng phải diễn kịch làm một nhân viên tận tâm.
May mắn thay, Hứa Trạm thực sự là một ông chủ rất bận rộn, ra khỏi nhà vào lúc bảy giờ sáng và trở về sau sáu giờ chiều —— Thực ra, trước khi Triều Từ dọn đến nhà của Hứa Trạm, nếu Hứa Trạm về nhà trước mười một giờ đêm thì đã được coi là sớm rồi.
Nhưng hắn không biết những chuyện dưới này, nếu hắn biết chắc chắn sẽ tiếc hùi hụi.
Bởi vì khi Hứa Trạm đi làm, mười một tiếng từ bảy giờ sáng đến sáu giờ chiều là thời gian thư giãn của Triều Từ.
Lúc Triều Từ chuyển đến biệt thự của Hứa Trạm là gần bốn tháng kể từ khi cậu được bao nuôi, và bước vào học kỳ hai của năm ba đại học. Ở nhiều ngành học khác, đến thời điểm này gần như không còn nhiều tiết học nữa, một tuần chỉ có tối đa ba hoặc bốn tiết, thời gian còn lại để sinh viên tự sắp xếp. Nhưng đối với sinh viên khoa hóa thì không hề có khái niệm về khoảng thời gian rảnh rỗi này, vì họ vẫn còn rất nhiều đề tài thí nghiệm và các cuộc thi cần phải hoàn thành, còn những người thi lên cao học thì đúng là sống chết với việc thi cử.
Nhưng từ khi Triều Từ bỏ ý định thi lên cao học và không còn để ý đến điểm số, những vấn đề đó hầu như không còn tồn tại. Cậu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trong tuần, có thể thoải mái ở trong phòng và làm một kẻ lười biếng. Cậu luôn đóng chặt cửa phòng, người giúp việc và đầu bếp không biết cậu đang làm gì. Còn với Hứa Trạm, Triều Từ nói là cậu đang học bài, tất nhiên Hứa Trạm nghe vậy liền không phản đối.
Triều Từ chỉ cần canh khi nào Hứa Trạm sắp về, cậu sẽ đi vào phòng bếp nấu ăn rồi lau chùi sơ qua căn nhà vốn đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn chung, dù sinh hoạt hàng ngày phải đề phòng nhưng vẫn khá thoải mái.
Đặc biệt là sau mấy tháng, Triều Từ đã tích lũy được hơn tám triệu. Thỉnh thoảng, cậu nhìn số tiền trong tài khoản mà choáng váng đầu óc, nhất thời không biết tiêu vào việc gì. Cậu muốn gửi cho gia đình của cậu mình, nhưng số tiền này quá lớn sẽ khiến họ nghĩ ngợi nhiều. Vì vậy, Triều Từ chỉ gửi cho cậu ruột ba trăm nghìn vào cuối năm ngoái, nói là số tiền mình và bạn kiếm được từ việc khởi nghiệp.
Cậu ruột của Triều Từ là một người rất đàng hoàng, thật thà và yêu thương Triều Từ. Khi nhận được số tiền này, phản ứng đầu tiên của người cậu không phải là vui mừng vì có một khoản tiền bất ngờ, mà là lo lắng cho Triều Từ: "Vậy Tiểu Từ, nếu cháu chuyển tiền này cho cậu, lỡ việc kinh doanh của cháu gặp vấn đề không xoay sở được thì sao? Cháu nên giữ lại đi."
Triều Từ nghe vậy vừa cảm thấy ấm lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Yên tâm đi cậu, cháu chỉ phụ trách chia hoa hồng thôi, không lo về việc quản lý tài chính. Tiền là do Lâm Tử quản lý, Lâm Tử rất giàu, thành lập công ty có vốn mấy triệu chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu ấy, mất hết cũng chẳng sao, nên ba trăm nghìn này chẳng đáng bao nhiêu đâu ạ."
Cậu ruột của Triều Từ biết Phó Lâm. Ông ấy đã đến trường đại học của Triều Từ hai lần, lần đầu là đưa cậu đến trường nhập học, lần thứ hai là trong kỳ nghỉ hè năm hai khi Triều Từ bận làm thí nghiệm không thể về nhà, ông lo lắng nên bắt xe buýt đi cả nghìn cây số đến thăm cậu.
Phó Lâm là bạn cùng phòng của Triều Từ nên tất nhiên ông biết. Ông cũng biết rằng gia đình của Phó Lâm rất giàu có.
"Vậy thì được." Ông không hiểu nhiều về những chuyện này, chỉ biết tin những gì Triều Từ nói, "Cháu hãy làm việc thật tốt với Phó Lâm, nếu thiếu tiền thì nói với cậu, trước mắt cậu sẽ giữ số tiền này cho cháu."
"Ôi, không cần đâu cậu!"
......
Nói mãi, Triều Từ mới thuyết phục được ông ấy không cần giữ số tiền đó.
Cuối cùng cậu cũng tiêu được ba trăm nghìn, Triều Từ nhìn vào số tiền tám triệu còn lại trong tài khoản lại lo lắng tiếp. Cậu thực sự không biết tiêu tiền vào đâu, ban đầu dự định sau khi kết thúc hợp đồng sẽ mua một vài căn nhà, sống một cuộc sống không lo không nghĩ, đi thu tiền nhà hàng tháng. Nhưng giờ cậu đang ở nhà của Hứa Trạm, cảm thấy không tiện khi dùng số tiền này để mua nhà. Từ lúc cậu dọn về đây, cậu không phải tốn thêm tiền ăn, mặc, ở, đi lại, vì tất cả đều được Hứa Trạm chi trả. Thậm chí, Hứa Trạm còn làm cho cậu một phòng thay đồ đầy những bộ đồ hiệu đắt tiền. Bởi vậy, để tiền không tiêu gì trong ba năm thật sự quá lãng phí.
Dường như Hứa Trạm đã nhìn ra nỗi khổ của Triều Từ, hoặc đã sớm biết trước cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tiêu tiền, nên hắn đã đề nghị dạy cho Triều Từ cách đầu tư.
Thực ra Triều Từ đã có ý định đầu tư từ lâu, nhưng cậu là người ngoại đạo, không biết bắt đầu từ đâu nên cứ do dự mãi. Nhưng cậu biết Hứa Trạm là một ông trùm trong ngành tài chính, khi Hứa Trạm đề nghị dạy cậu đầu tư, cậu tất nhiên là rất vui mừng. Trong đầu cậu luôn ảo tưởng rằng sau khi mình học thành tài, sẽ trở thành một ngôi sao trên thị trường chứng khoán.
Sự thật chứng minh rằng đúng là cậu ảo tưởng và vui mừng quá sớm, vì cậu không có chút tài năng nào trong việc đầu tư. Bất kể là cổ phiếu hay là quỹ đầu tư, Triều Từ cứ mua vào là lỗ.
Hứa Trạm có thể ném vào thị trường chứng khoán hàng chục tỷ mà không cần quan tâm, nhưng khi nhìn Triều Từ lỗ ba trăm nghìn hắn lại cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói gì. Theo lý mà nói, tình nhân nhỏ này của hắn không hề ngốc, cậu đều hiểu những kiến thức tài chính mà hắn đã dạy. Nhưng khi cậu bắt đầu mua vào, không biết mắc phải chướng khí gì, hễ mua cái nào là rớt giá cái đó, hoàn toàn tránh hết mọi cổ phiếu tốt một cách điệu nghệ.
Đôi khi còn là do vận may. Ví dụ như một cổ phiếu đang tăng trưởng rất tốt, từ mọi góc độ đều cho thấy triển vọng rất tốt, nhưng khi Triều Từ vừa vào thị trường, nó liền lập tức giảm mạnh, mua lúc nào là giảm lúc đó.
Nhưng đôi khi còn là do cảm giác của cậu. Ví dụ như Triều Từ biết rõ mình không nên mua cổ phiếu này, nhưng giống như bị ma xui quỷ khiến mà mua nó, và tất nhiên... cậu lại bị lỗ nặng. Nhưng lần sau, cậu lại mua tiếp một cổ phiếu khác không được đánh giá cao theo cảm giác của cậu.
Chuyện này lặp đi lặp lại khoảng mười lần. Ban đầu, Hứa Trạm bảo Triều Từ lấy một triệu để thử sức, cuối cùng số tiền này chỉ còn lại gần hai trăm nghìn. Ông trùm đầu tư đây cũng phải đầu hàng, đích thân chọn cho Triều Từ vài khoản đầu tư có lãi suất cao và ổn định, bảo cậu gửi tiền vào đó.
Triều Từ lần đầu tiên có số tiền lớn, chưa kịp ấm tay đã mất đi tám trăm nghìn trong nửa tháng, lỗ đến ngơ ngác cả người. Hứa Trạm nhìn vẻ mặt đờ đẫn, mắt ngấn lệ như sắp khóc của Triều Từ, không hiểu sao lại mềm lòng, chuyển cho cậu chín trăm nghìn để bù đắp chỗ thiếu hụt.
Triều Từ mặt dày, không chỉ không từ chối mà còn vui vẻ nhận, hôn lên má của ông chủ giàu có mấy cái.
Thời gian làm công cho ông chủ trôi qua thật chậm chạp, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại thấy trôi qua rất nhanh. Thoắt cái đã đến ngày 16 tháng 6, bảy tháng kể từ khi Triều Từ được bao nuôi.
Hôm nay là sinh nhật của Triều Từ.
Hứa Trạm đã nói trước rằng sẽ đón sinh nhật cùng với Triều Từ, nên hắn đã bao trọn một khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên trong có suối nước nóng rất nổi tiếng.
Hắn còn hỏi Triều Từ có muốn mời bạn bè không, gặp bạn bè thì cứ nói hắn là anh trai là được. Triều Từ cảm thấy ông chủ của mình thật tinh tế, nhưng vì là một tên lười biếng nên cậu không có hứng thú mời bạn bè tụ họp.
Ở đại học, người bạn duy nhất thân thiết với cậu chỉ có Phó Lâm, nhưng cậu không thể mời một mình Phó Lâm đi để rồi nhìn chằm chằm nhau với Hứa Trạm.
Cuối cùng sinh nhật này chỉ có hai người đi.
Ngày xuất phát, Hứa Trạm có một cuộc họp quan trọng, nên hắn bảo Triều Từ rằng khoảng năm giờ chiều sẽ đến đón cậu đi. Triều Từ liền ở nhà chuẩn bị hành lý gọn nhẹ đợi hắn.
Từ ba giờ đợi đến bốn giờ, năm giờ, sáu giờ...
Đến sáu giờ, Triều Từ gọi điện cho Hứa Trạm. Thực ra, cậu không lo lắng Hứa Trạm có muốn đi suối nước nóng đó hay không. Dù suối nước nóng rất thú vị, nhưng đi cùng với ông chủ cũng chẳng khác gì so với đi công tác, không thể chơi bời thoải mái.
Chỉ là đã hẹn với nhau rồi, vì là một tình nhân gương mẫu nên khi ông chủ trễ một giờ, cũng cần phải chào hỏi ông chủ lịch sự, ân cần.
Sau đó cậu gọi điện thoại qua... nhưng không ai nghe.
Sắc mặt Triều Từ trở nên hơi khó hiểu.
Cậu không nghĩ đến chuyện Hứa Trạm mất tích, dù sao ông chủ của tập đoàn lớn như thế không thể nói mất là mất, nếu mất tích thật cũng không đến lượt cậu lo.
Đợi đến bảy giờ, Triều Từ lại gọi điện tiếp nhưng vẫn không ai nghe.
Triều Từ đánh răng, lên giường, chơi game.
Gần chín giờ cậu lại gọi điện thoại cho Hứa Trạm, lần này cuối cùng cũng có người nghe.
Là giọng của một người phụ nữ.
May mắn thay, Hứa Trạm thực sự là một ông chủ rất bận rộn, ra khỏi nhà vào lúc bảy giờ sáng và trở về sau sáu giờ chiều —— Thực ra, trước khi Triều Từ dọn đến nhà của Hứa Trạm, nếu Hứa Trạm về nhà trước mười một giờ đêm thì đã được coi là sớm rồi.
Nhưng hắn không biết những chuyện dưới này, nếu hắn biết chắc chắn sẽ tiếc hùi hụi.
Bởi vì khi Hứa Trạm đi làm, mười một tiếng từ bảy giờ sáng đến sáu giờ chiều là thời gian thư giãn của Triều Từ.
Lúc Triều Từ chuyển đến biệt thự của Hứa Trạm là gần bốn tháng kể từ khi cậu được bao nuôi, và bước vào học kỳ hai của năm ba đại học. Ở nhiều ngành học khác, đến thời điểm này gần như không còn nhiều tiết học nữa, một tuần chỉ có tối đa ba hoặc bốn tiết, thời gian còn lại để sinh viên tự sắp xếp. Nhưng đối với sinh viên khoa hóa thì không hề có khái niệm về khoảng thời gian rảnh rỗi này, vì họ vẫn còn rất nhiều đề tài thí nghiệm và các cuộc thi cần phải hoàn thành, còn những người thi lên cao học thì đúng là sống chết với việc thi cử.
Nhưng từ khi Triều Từ bỏ ý định thi lên cao học và không còn để ý đến điểm số, những vấn đề đó hầu như không còn tồn tại. Cậu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trong tuần, có thể thoải mái ở trong phòng và làm một kẻ lười biếng. Cậu luôn đóng chặt cửa phòng, người giúp việc và đầu bếp không biết cậu đang làm gì. Còn với Hứa Trạm, Triều Từ nói là cậu đang học bài, tất nhiên Hứa Trạm nghe vậy liền không phản đối.
Triều Từ chỉ cần canh khi nào Hứa Trạm sắp về, cậu sẽ đi vào phòng bếp nấu ăn rồi lau chùi sơ qua căn nhà vốn đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn chung, dù sinh hoạt hàng ngày phải đề phòng nhưng vẫn khá thoải mái.
Đặc biệt là sau mấy tháng, Triều Từ đã tích lũy được hơn tám triệu. Thỉnh thoảng, cậu nhìn số tiền trong tài khoản mà choáng váng đầu óc, nhất thời không biết tiêu vào việc gì. Cậu muốn gửi cho gia đình của cậu mình, nhưng số tiền này quá lớn sẽ khiến họ nghĩ ngợi nhiều. Vì vậy, Triều Từ chỉ gửi cho cậu ruột ba trăm nghìn vào cuối năm ngoái, nói là số tiền mình và bạn kiếm được từ việc khởi nghiệp.
Cậu ruột của Triều Từ là một người rất đàng hoàng, thật thà và yêu thương Triều Từ. Khi nhận được số tiền này, phản ứng đầu tiên của người cậu không phải là vui mừng vì có một khoản tiền bất ngờ, mà là lo lắng cho Triều Từ: "Vậy Tiểu Từ, nếu cháu chuyển tiền này cho cậu, lỡ việc kinh doanh của cháu gặp vấn đề không xoay sở được thì sao? Cháu nên giữ lại đi."
Triều Từ nghe vậy vừa cảm thấy ấm lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Yên tâm đi cậu, cháu chỉ phụ trách chia hoa hồng thôi, không lo về việc quản lý tài chính. Tiền là do Lâm Tử quản lý, Lâm Tử rất giàu, thành lập công ty có vốn mấy triệu chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu ấy, mất hết cũng chẳng sao, nên ba trăm nghìn này chẳng đáng bao nhiêu đâu ạ."
Cậu ruột của Triều Từ biết Phó Lâm. Ông ấy đã đến trường đại học của Triều Từ hai lần, lần đầu là đưa cậu đến trường nhập học, lần thứ hai là trong kỳ nghỉ hè năm hai khi Triều Từ bận làm thí nghiệm không thể về nhà, ông lo lắng nên bắt xe buýt đi cả nghìn cây số đến thăm cậu.
Phó Lâm là bạn cùng phòng của Triều Từ nên tất nhiên ông biết. Ông cũng biết rằng gia đình của Phó Lâm rất giàu có.
"Vậy thì được." Ông không hiểu nhiều về những chuyện này, chỉ biết tin những gì Triều Từ nói, "Cháu hãy làm việc thật tốt với Phó Lâm, nếu thiếu tiền thì nói với cậu, trước mắt cậu sẽ giữ số tiền này cho cháu."
"Ôi, không cần đâu cậu!"
......
Nói mãi, Triều Từ mới thuyết phục được ông ấy không cần giữ số tiền đó.
Cuối cùng cậu cũng tiêu được ba trăm nghìn, Triều Từ nhìn vào số tiền tám triệu còn lại trong tài khoản lại lo lắng tiếp. Cậu thực sự không biết tiêu tiền vào đâu, ban đầu dự định sau khi kết thúc hợp đồng sẽ mua một vài căn nhà, sống một cuộc sống không lo không nghĩ, đi thu tiền nhà hàng tháng. Nhưng giờ cậu đang ở nhà của Hứa Trạm, cảm thấy không tiện khi dùng số tiền này để mua nhà. Từ lúc cậu dọn về đây, cậu không phải tốn thêm tiền ăn, mặc, ở, đi lại, vì tất cả đều được Hứa Trạm chi trả. Thậm chí, Hứa Trạm còn làm cho cậu một phòng thay đồ đầy những bộ đồ hiệu đắt tiền. Bởi vậy, để tiền không tiêu gì trong ba năm thật sự quá lãng phí.
Dường như Hứa Trạm đã nhìn ra nỗi khổ của Triều Từ, hoặc đã sớm biết trước cậu sẽ gặp khó khăn trong việc tiêu tiền, nên hắn đã đề nghị dạy cho Triều Từ cách đầu tư.
Thực ra Triều Từ đã có ý định đầu tư từ lâu, nhưng cậu là người ngoại đạo, không biết bắt đầu từ đâu nên cứ do dự mãi. Nhưng cậu biết Hứa Trạm là một ông trùm trong ngành tài chính, khi Hứa Trạm đề nghị dạy cậu đầu tư, cậu tất nhiên là rất vui mừng. Trong đầu cậu luôn ảo tưởng rằng sau khi mình học thành tài, sẽ trở thành một ngôi sao trên thị trường chứng khoán.
Sự thật chứng minh rằng đúng là cậu ảo tưởng và vui mừng quá sớm, vì cậu không có chút tài năng nào trong việc đầu tư. Bất kể là cổ phiếu hay là quỹ đầu tư, Triều Từ cứ mua vào là lỗ.
Hứa Trạm có thể ném vào thị trường chứng khoán hàng chục tỷ mà không cần quan tâm, nhưng khi nhìn Triều Từ lỗ ba trăm nghìn hắn lại cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói gì. Theo lý mà nói, tình nhân nhỏ này của hắn không hề ngốc, cậu đều hiểu những kiến thức tài chính mà hắn đã dạy. Nhưng khi cậu bắt đầu mua vào, không biết mắc phải chướng khí gì, hễ mua cái nào là rớt giá cái đó, hoàn toàn tránh hết mọi cổ phiếu tốt một cách điệu nghệ.
Đôi khi còn là do vận may. Ví dụ như một cổ phiếu đang tăng trưởng rất tốt, từ mọi góc độ đều cho thấy triển vọng rất tốt, nhưng khi Triều Từ vừa vào thị trường, nó liền lập tức giảm mạnh, mua lúc nào là giảm lúc đó.
Nhưng đôi khi còn là do cảm giác của cậu. Ví dụ như Triều Từ biết rõ mình không nên mua cổ phiếu này, nhưng giống như bị ma xui quỷ khiến mà mua nó, và tất nhiên... cậu lại bị lỗ nặng. Nhưng lần sau, cậu lại mua tiếp một cổ phiếu khác không được đánh giá cao theo cảm giác của cậu.
Chuyện này lặp đi lặp lại khoảng mười lần. Ban đầu, Hứa Trạm bảo Triều Từ lấy một triệu để thử sức, cuối cùng số tiền này chỉ còn lại gần hai trăm nghìn. Ông trùm đầu tư đây cũng phải đầu hàng, đích thân chọn cho Triều Từ vài khoản đầu tư có lãi suất cao và ổn định, bảo cậu gửi tiền vào đó.
Triều Từ lần đầu tiên có số tiền lớn, chưa kịp ấm tay đã mất đi tám trăm nghìn trong nửa tháng, lỗ đến ngơ ngác cả người. Hứa Trạm nhìn vẻ mặt đờ đẫn, mắt ngấn lệ như sắp khóc của Triều Từ, không hiểu sao lại mềm lòng, chuyển cho cậu chín trăm nghìn để bù đắp chỗ thiếu hụt.
Triều Từ mặt dày, không chỉ không từ chối mà còn vui vẻ nhận, hôn lên má của ông chủ giàu có mấy cái.
Thời gian làm công cho ông chủ trôi qua thật chậm chạp, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại thấy trôi qua rất nhanh. Thoắt cái đã đến ngày 16 tháng 6, bảy tháng kể từ khi Triều Từ được bao nuôi.
Hôm nay là sinh nhật của Triều Từ.
Hứa Trạm đã nói trước rằng sẽ đón sinh nhật cùng với Triều Từ, nên hắn đã bao trọn một khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên trong có suối nước nóng rất nổi tiếng.
Hắn còn hỏi Triều Từ có muốn mời bạn bè không, gặp bạn bè thì cứ nói hắn là anh trai là được. Triều Từ cảm thấy ông chủ của mình thật tinh tế, nhưng vì là một tên lười biếng nên cậu không có hứng thú mời bạn bè tụ họp.
Ở đại học, người bạn duy nhất thân thiết với cậu chỉ có Phó Lâm, nhưng cậu không thể mời một mình Phó Lâm đi để rồi nhìn chằm chằm nhau với Hứa Trạm.
Cuối cùng sinh nhật này chỉ có hai người đi.
Ngày xuất phát, Hứa Trạm có một cuộc họp quan trọng, nên hắn bảo Triều Từ rằng khoảng năm giờ chiều sẽ đến đón cậu đi. Triều Từ liền ở nhà chuẩn bị hành lý gọn nhẹ đợi hắn.
Từ ba giờ đợi đến bốn giờ, năm giờ, sáu giờ...
Đến sáu giờ, Triều Từ gọi điện cho Hứa Trạm. Thực ra, cậu không lo lắng Hứa Trạm có muốn đi suối nước nóng đó hay không. Dù suối nước nóng rất thú vị, nhưng đi cùng với ông chủ cũng chẳng khác gì so với đi công tác, không thể chơi bời thoải mái.
Chỉ là đã hẹn với nhau rồi, vì là một tình nhân gương mẫu nên khi ông chủ trễ một giờ, cũng cần phải chào hỏi ông chủ lịch sự, ân cần.
Sau đó cậu gọi điện thoại qua... nhưng không ai nghe.
Sắc mặt Triều Từ trở nên hơi khó hiểu.
Cậu không nghĩ đến chuyện Hứa Trạm mất tích, dù sao ông chủ của tập đoàn lớn như thế không thể nói mất là mất, nếu mất tích thật cũng không đến lượt cậu lo.
Đợi đến bảy giờ, Triều Từ lại gọi điện tiếp nhưng vẫn không ai nghe.
Triều Từ đánh răng, lên giường, chơi game.
Gần chín giờ cậu lại gọi điện thoại cho Hứa Trạm, lần này cuối cùng cũng có người nghe.
Là giọng của một người phụ nữ.
Danh sách chương