Ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Trong ba năm này, cái tên Lục Diễn đã lan rộng khắp toàn bộ Tu chân giới.
Không phải chỉ vì ba năm trước đây, hắn và Việt Chỉ Chân Quân ở đạo lữ đại điển gây chấn động Tu chân giới, dù rằng kể từ ngày đó, cái tên Lục Diễn này mới thực sự lần đầu tiên lọt vào trong mắt của đại đa số người.
Mà nó cũng lọt vào trong tầm ngắm của một vài người khác.
Đó là những người thuộc cao tầng của tứ đại tông môn. Dù sự kiện Lục Tắc Dịch đã trôi qua mấy trăm năm, nhưng đối với một số cường giả trong Tu chân giới mà nói, quãng thời gian này vẫn chưa đủ để vùi lấp hết tất cả. Bọn họ vẫn chưa từng quên công pháp của Lục Tắc Dịch, một bí ẩn về sự phi thăng.
Đặc biệt là mấy trăm năm trở lại đây, đại hạn của bọn họ ngày càng đến gần, thậm chí có không ít vị cường giả đã qua đời, khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng của bọn họ lại càng thêm khẩn trương.
Vì vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế vẫn đang âm thầm trấn áp Đạp Tinh Tông. Bằng không, một tông môn từng có một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, từng là tông môn mạnh nhất Tu chân giới như Đạp Tinh Tông, sao có thể sa cơ đến mức này. Mà cho dù có sa sút như thế nào, căn cơ bên trong của Đạp Tinh Tông vẫn mạnh hơn so với những môn phái bé nhỏ kia.
Kỳ thực, bọn họ đã từng suy nghĩ đến việc trực tiếp bắt giữ những hậu nhân của Lục Tắc Dịch, nhưng đều bị Việt Chỉ Chân Quân ngăn cản trong suốt thời gian qua. Lúc trước, Triều Từ có quan hệ tốt với Lục Tắc Dịch, chỉ là khi đó Triều Từ vẫn chưa mạnh như bây giờ, Lục Tắc Dịch đã tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng Triều Từ chỉ mới ở Xuất Khiếu kỳ. Bởi vậy, thời điểm Lục Tắc Dịch bị bao vây, Triều Từ không thể làm được gì.
Nhưng sau khi Lục Tắc Dịch chết, trong vòng vài năm, tu vi của Triều Từ đã tiến bộ vượt bậc, lập tức từ Xuất Khiếu kỳ đột phá đến Phân Thần kỳ, điều mà một người bình thường dù mất mấy trăm năm cũng chưa chắc đã đạt được! Huống chi Triều Từ là một kiếm tu, còn là một kiếm tu cực kỳ điển hình, có lực chiến cao hơn gấp mấy lần so với tu sĩ cùng cấp. Bây giờ, cậu đã luyện đến Phân Thần hậu kỳ, nếu cậu liều mạng đánh nhau, hoàn toàn có thể gây thương tích nặng nề cho một tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Chỉ vì một suy đoán mơ hồ mà đi đắc tội với một người có sức chiến đấu vô song như Triều Từ, thực sự không đáng.
Đương nhiên, vẫn còn thiếu một thời cơ để có thể cùng nhau ra tay.
Lúc trước Việt Chỉ Chân Quân chỉ âm thầm giúp đỡ Đạp Tinh Tông, nhưng bây giờ lại muốn kết đạo lữ với tông chủ của Đạp Tinh Tông, còn nói thẳng muốn che chở Đạp Tinh Tông trong vòng một trăm năm, điều này thực sự đã chạm đến điểm mấu chốt của một số người.
Nhưng hiện giờ, lão tổ Độ Kiếp kỳ vẫn chưa xuất quan, nếu cứ tiếp tục trôi qua mấy năm, đến lúc thanh toán được Việt Chỉ Chân Quân thì cũng không còn dễ dàng.
Lục Diễn không hề biết có những đợt sóng ngầm đang cuộn chảy bên trong. Ở trong lòng của hắn, Triều Từ không khác gì những kẻ đã đàn áp Đạp Tinh Tông. Triều Từ là Thái thượng trưởng lão của Diệu Quang Các, cũng coi như là chỗ dựa lớn nhất của Diệu Quang Các, nếu không có Triều Từ ngầm đồng ý thì sao Diệu Quang Các lại dám chèn ép Đạp Tinh Tông? Không biết Việt Chỉ Chân Quân coi trọng cái gì ở hắn, lại đùa bỡn đề nghị làm đạo lữ với hắn, Lục Diễn không biết người này đang có âm mưu gì, nhưng trước mắt, hắn cần phải lợi dụng hết tất thảy từ người đó. Viên đạn bọc đường như thế này, đương nhiên là phải ăn hết lớp đường bên ngoài trước, rồi mới nghĩ cách tránh né viên đạn bên trong sau.
Nhưng điều mà Lục Diễn không biết chính là chỗ dựa lớn nhất của Diệu Quang Các không phải là Triều Từ, mà là một Độ Kiếp lão tổ khác, chỉ là vị lão tổ này quanh năm bế quan nên ít khi được nhắc đến. Độ Kiếp lão tổ muốn chèn ép, Triều Từ muốn bảo vệ, vậy thì Diệu Quang Các nên nghe theo ai?
Bọn họ cũng rất khó xử, nhưng một vài người có cảnh giới cao đều sẽ thèm muốn công pháp vô song của Lục Tắc Dịch năm đó, vì vậy bọn họ đều có một tay xen vào việc chèn ép Đạp Tinh Tông. Triều Từ biết rõ mình không thể nào ngăn cản hết được, chỉ cần bọn họ không trực tiếp động thủ thì cậu cũng mặc kệ.
Trong ba năm ngắn ngủi này, Lục Diễn đã lợi dụng tài nguyên và sự che chở của Triều Từ, từ Trúc Cơ hậu kỳ đã đột phá đến Xuất Khiếu kỳ. Kể từ khi hắn trở thành đạo lữ của Việt Chỉ Chân Quân, mỗi cử chỉ, hành động của hắn đều bị cả Tu chân giới chú ý, vì vậy tốc độ tu hành này đã gây kinh sợ đến nhiều người.
Mà chuyện khiếp sợ nhất không phải là tốc độ tu hành này, mà là khả năng quậy đục nước của Lục Diễn.
Trong ba năm này, không biết hắn đã gây ra bao nhiêu sự kiện lớn làm chấn động Tu chân giới, ban đầu hắn chỉ mới đuổi đánh những tu sĩ trẻ tuổi, nhất là trong các cuộc tỷ thí và bên trong bí cảnh, hầu như những tu sĩ trẻ tuổi đó đều đã bị hắn đánh. Sau một năm, hắn cảm thấy đánh nhau với người cùng cấp không thỏa mãn, nên đã đi đến chiến trường ở biên giới, khi hắn còn ở Kim Đan kỳ đã gi/ết chết ma tu Xuất Khiếu kỳ, còn những ma tu Nguyên Anh kỳ, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn.
Chiến trường biên giới là nơi giao nhau giữa Tu chân giới và Ma giới, nơi các cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tục xảy ra. Người khác đi đến chiến trường Ma giới vì họ không có lựa chọn nào khác, còn Lục Diễn mỗi lần đến đó lại giống như trở về hang ổ của mình, cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ trong một đến hai năm ngắn ngủi, bên phía ma tu đã mất đi không biết bao nhiêu kẻ mạnh.
Ma giới hận Lục Diễn đến tận xương tủy, nếu không phải vì cường giả ma tu một khi vượt qua biên giới sẽ bị toàn bộ Tu chân giới truy sát, thì đã có rất nhiều ma tu Phân Thần kỳ và Độ Kiếp kỳ sớm vượt qua biên giới để đi giết hắn.
Lúc này, Lục Diễn đang ở biên giới.
Nhưng không phải ở chiến trường, mà là ở hậu phương, vừa mới kết thúc xong một trận đại chiến.
Lục Diễn đang lau thanh trảm mã đao của mình, đây là thanh đao mà Triều Từ đã đưa cho hắn, cấp địa giai thượng phẩm. Không phải là không có cái tốt hơn, chỉ là lúc đó hắn mới đến Nguyên Anh kỳ, nếu dùng loại tốt quá thì sẽ không thuận tay. Hơn nữa Triều Từ đã chọn riêng cho hắn một thanh đao có thể cường hóa, chưa đầy một năm mà thanh trảm mã đao này đã được hắn cường hóa sắp đột phá thành thiên giai.
"Mỗi ngày đều cầm thanh đao này như bảo bối, nghe nói là người kia đã đưa cho ngươi?" Ở bên cạnh có một thanh niên tóc dài, mặc kính trang đang trêu chọc hắn.
Thanh niên này trông khá đẹp trai và khôi ngô, là kiểu đẹp trai mà vừa nhìn vào đã cảm thấy ấm áp. Y là một trong những người bạn thân nhất của Lục Diễn, mà bạn bè của Lục Diễn cũng không nhiều lắm, bởi vì có rất ít người có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của hắn. Thanh niên này và Lục Diễn đã quen biết với nhau từ hai năm trước, tên của y là Phó Minh Trạch, tuy chỉ là tán tu nhưng hiện giờ tu vi đã đạt tới đỉnh phong của Nguyên Anh kỳ, miễn cưỡng có thể theo kịp giai đoạn hiện tại của Lục Diễn.
"Dùng thuận tay thôi." Lục Diễn nói, "Không liên quan gì đến hắn."
"Lần này ngươi bị trúng tà chú, đây không phải là việc nhỏ, người đó có thể giải quyết được không?" Phó Minh Trạch hỏi.
Trong trận đánh này, Lục Diễn đã lấy tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ của mình để đối đầu với một tên ma tu Xuất Khiếu hậu kỳ, nhưng không nghĩ đến tên ma tu đó còn tu luyện bùa chú, ngay trước khi gã chết đã nguyền rủa Thực Cốt Chú lên người Lục Diễn.
Nghe nói loại bùa chú này đã thất truyền từ lâu, vậy mà Lục Diễn lại xui xẻo gặp phải. Loại chú này chỉ cần yểm vào người thì toàn bộ xương cốt, gân mạch sẽ bị ăn mòn từng chút một. Tuy người tu hành không quan tâm đến vết thương trên cơ thể, mà lúc trước khi Lục Diễn còn ở Kim Đan kỳ đã đi đánh nhau với Nguyên Anh kỳ, thân thể của hắn đã bị nổ tung chỉ còn lại nửa bộ xương, sau đó đã dùng một đống thiên linh địa bảo để khôi phục trở lại.
Nhưng Thực Cốt Chú thì không đơn giản như vậy, thoạt nhìn như chỉ ăn mòn cơ thể, nhưng thật ra là đang ăn mòn căn nguyên. Ngay cả khi cơ thể của Lục Diễn bị hủy hoại hoàn toàn, phải dùng thần hồn để nắn lại cơ thể mới, thì lời nguyền đó vẫn tồn tại. Nó sẽ ăn mòn nguyên anh và linh mạch, tóm lại... Một khi trúng phải loại chú này thì người đó sẽ không thể sống quá nửa năm.
"Không biết." Lục Diễn tra đao vào vỏ, thản nhiên nói, "Mặc kệ nó đi, giải không được thì chết thôi."
Phó Minh Trạch cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại ham sống hơn bất kỳ người nào, nói không chừng, ngươi còn phải sống đến khi thanh toán hết tứ đại tông môn đó."
"Nếu ta đã muốn đi chết, thì đương nhiên sẽ không buông tha cho những tên đó." Lục Diễn nói.
Cái chết của cha hắn, cái chết của biết bao nhiêu người trong Đạp Tinh Tông, thậm chí đến cái chết của mẹ hắn, cũng đều liên quan đến tứ đại tông môn. Mà mấy năm gần đây, sau khi hắn trở nên mạnh hơn, đã bị nhắm vào rất nhiều lần, hoặc công khai, hoặc âm thầm giết hắn, những việc này hắn đều ghi nhớ rất kỹ.
"Nhắc đến thì người kia cũng thuộc tứ đại tông môn, mấy năm nay không biết đã dọn dẹp biết bao nhiêu mớ hỗn độn mà ngươi gây ra, bên ngoài đều nói ngươi là kẻ ăn bám, mà ngươi với người đó... Rốt cuộc như thế nào?" Phó Minh Trạch nhịn không được hỏi.
Y thật sự rất tò mò.
Y và Lục Diễn quen biết nhau ở trong một bí cảnh, thời điểm y mới gặp Lục Diễn đã cảm thấy người này vô cùng tàn nhẫn, thôi thì thuận tiện làm quen cũng xem như tạo một cái thiện duyên, nhưng không nghĩ tới tên nhóc này lại thăng cấp nhanh đến như vậy. Càng tiếp xúc nhiều với Lục Diễn, y càng cảm thấy Lục Diễn là một người tàn nhẫn đến tận xương tủy, hắn đối với người khác tàn nhẫn nhưng đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn... Một người như vậy, sao có thể là một tên ăn bám?
Hơn nữa, y càng nhìn Lục Diễn càng cảm thấy người này không giống thích nam nhân. Mà mấy năm nay, cũng có khá nhiều tiểu thư khuê các theo đuổi hắn, tuy rằng Lục Diễn vẫn luôn không nóng không lạnh với bọn họ.
"Ăn bám thì có sao đâu?" Lục Diễn cười nói, "Ta xem Huyền Tê bí cảnh như là nhà, có thể tùy ý sử dụng thiên giai công pháp và pháp bảo, ăn đan dược cửu phẩm thì như ăn kẹo, không phải là rất sướng sao?"
Phó Minh Trạch: "..."
"Đừng nói nữa." Y che mặt, "Việt Chỉ Chân Quân còn có bằng hữu nào giống hắn hay không, giới thiệu cho ta một người đi."
"Còn chuyện hắn là người của Diệu Quang Các..." Lục Diễn đứng dậy, "Trong lòng ta hiểu rõ, chỉ còn hai năm nữa thôi, khi đó ta và hắn không ai nợ ai."
Hắn vừa nói, vừa xoay người bước ra bên ngoài.
Triều Từ là một trong những kẻ đồng lõa đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Nhưng mấy năm nay, Triều Từ cũng đã giúp hắn rất nhiều, vốn dĩ ngay từ ban đầu cũng chỉ là trao đổi, lợi dụng lẫn nhau, sau khi kết thúc năm năm này thì đường ai nấy đi, không hề mắc nợ.
............
Lục Diễn quay trở lại phủ của người đó.
Ban đầu, người đó sống ở Diệu Quang Các, nhưng sau khi kết làm đạo lữ với hắn, đã ở trong một động phủ trên một ngọn núi khác.
Tuy gọi là động phủ, nhưng không hề nhỏ hơn so với bất kỳ môn phái bình thường nào khác. Người đó thích xa hoa, người hầu quản sự có tổng cộng đến mấy trăm người, đông hải minh châu chiếu sáng khắp nơi, chiếu rọi một đường từ chân núi lên đến đỉnh núi, giống như thiên đăng lại tựa như tiên cảnh.
Trên bậc thang cũng được khảm đầy những viên ngọc sặc sỡ, vừa có thể xoa dịu thần thức, vừa có thể hấp thu linh khí. Đây đều là những tài nguyên luyện khí tốt nhất, những ở chỗ này lại trở thành đá lót đường, gần cả ngàn viên ngọc đã được sử dụng trong lúc xây dựng động phủ này.
Hắn bước lên những bậc thang, đi xuyên qua tầng mây, dọc đường đi người hầu nào thấy hắn cũng đều cúi đầu hành lễ. Hắn vừa bước vào động phủ liền gặp được thị nữ của người đó, tên là Lưu Dao.
Lưu Dao dịu dàng hành lễ với hắn, nàng nói: "Chân Quân đang nghỉ ngơi ở tẩm cung."
Lục Diễn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía tẩm cung của người đó.
Vừa vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương được đốt bên trong tẩm cung, nhưng so với gỗ đàn hương lại càng thanh nhã hơn. Đây là chiết xuất từ một loại dược liệu vô cùng quý hiếm trong biển cả vô tận, người đó vẫn luôn thích dùng loại hương này.
Những tấm màn được dệt từ sợi giao tiêu đang khẽ đung đưa theo từng làn gió nhẹ thổi vào trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người đang dựa trên giường, đọc một quyển sách đang cầm trong tay.
Người đó hôm nay mặc một bộ cẩm y màu trắng, từng lớp vải lụa mềm mại càng làm nổi bật thêm tiên khí phiêu nhiên. Mà lúc này, người đó đang tựa vào chiếc giường mềm mại, bên dưới đắp một tấm chăn nhung dày, bên trên vạt áo bị mở rộng, lộ ra một bộ ng/ực mịn màng tựa như là ngọc, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Người tu tiên, dù là ngũ cảm hay là thần thức, đều cực kỳ nhạy bén. Lục Diễn vừa bước vào cửa, Triều Từ đã biết người đến là hắn.
Cậu hơi ngồi dậy, nhìn về phía Lục Diễn nói: "Đã về rồi sao?"
Lục Diễn vừa khẽ đáp lại, liền thấy người đó đã đứng lên, tay vòng qua cổ của Lục Diễn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên môi của hắn.
Trong ba năm này, cái tên Lục Diễn đã lan rộng khắp toàn bộ Tu chân giới.
Không phải chỉ vì ba năm trước đây, hắn và Việt Chỉ Chân Quân ở đạo lữ đại điển gây chấn động Tu chân giới, dù rằng kể từ ngày đó, cái tên Lục Diễn này mới thực sự lần đầu tiên lọt vào trong mắt của đại đa số người.
Mà nó cũng lọt vào trong tầm ngắm của một vài người khác.
Đó là những người thuộc cao tầng của tứ đại tông môn. Dù sự kiện Lục Tắc Dịch đã trôi qua mấy trăm năm, nhưng đối với một số cường giả trong Tu chân giới mà nói, quãng thời gian này vẫn chưa đủ để vùi lấp hết tất cả. Bọn họ vẫn chưa từng quên công pháp của Lục Tắc Dịch, một bí ẩn về sự phi thăng.
Đặc biệt là mấy trăm năm trở lại đây, đại hạn của bọn họ ngày càng đến gần, thậm chí có không ít vị cường giả đã qua đời, khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng của bọn họ lại càng thêm khẩn trương.
Vì vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế vẫn đang âm thầm trấn áp Đạp Tinh Tông. Bằng không, một tông môn từng có một tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, từng là tông môn mạnh nhất Tu chân giới như Đạp Tinh Tông, sao có thể sa cơ đến mức này. Mà cho dù có sa sút như thế nào, căn cơ bên trong của Đạp Tinh Tông vẫn mạnh hơn so với những môn phái bé nhỏ kia.
Kỳ thực, bọn họ đã từng suy nghĩ đến việc trực tiếp bắt giữ những hậu nhân của Lục Tắc Dịch, nhưng đều bị Việt Chỉ Chân Quân ngăn cản trong suốt thời gian qua. Lúc trước, Triều Từ có quan hệ tốt với Lục Tắc Dịch, chỉ là khi đó Triều Từ vẫn chưa mạnh như bây giờ, Lục Tắc Dịch đã tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng Triều Từ chỉ mới ở Xuất Khiếu kỳ. Bởi vậy, thời điểm Lục Tắc Dịch bị bao vây, Triều Từ không thể làm được gì.
Nhưng sau khi Lục Tắc Dịch chết, trong vòng vài năm, tu vi của Triều Từ đã tiến bộ vượt bậc, lập tức từ Xuất Khiếu kỳ đột phá đến Phân Thần kỳ, điều mà một người bình thường dù mất mấy trăm năm cũng chưa chắc đã đạt được! Huống chi Triều Từ là một kiếm tu, còn là một kiếm tu cực kỳ điển hình, có lực chiến cao hơn gấp mấy lần so với tu sĩ cùng cấp. Bây giờ, cậu đã luyện đến Phân Thần hậu kỳ, nếu cậu liều mạng đánh nhau, hoàn toàn có thể gây thương tích nặng nề cho một tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Chỉ vì một suy đoán mơ hồ mà đi đắc tội với một người có sức chiến đấu vô song như Triều Từ, thực sự không đáng.
Đương nhiên, vẫn còn thiếu một thời cơ để có thể cùng nhau ra tay.
Lúc trước Việt Chỉ Chân Quân chỉ âm thầm giúp đỡ Đạp Tinh Tông, nhưng bây giờ lại muốn kết đạo lữ với tông chủ của Đạp Tinh Tông, còn nói thẳng muốn che chở Đạp Tinh Tông trong vòng một trăm năm, điều này thực sự đã chạm đến điểm mấu chốt của một số người.
Nhưng hiện giờ, lão tổ Độ Kiếp kỳ vẫn chưa xuất quan, nếu cứ tiếp tục trôi qua mấy năm, đến lúc thanh toán được Việt Chỉ Chân Quân thì cũng không còn dễ dàng.
Lục Diễn không hề biết có những đợt sóng ngầm đang cuộn chảy bên trong. Ở trong lòng của hắn, Triều Từ không khác gì những kẻ đã đàn áp Đạp Tinh Tông. Triều Từ là Thái thượng trưởng lão của Diệu Quang Các, cũng coi như là chỗ dựa lớn nhất của Diệu Quang Các, nếu không có Triều Từ ngầm đồng ý thì sao Diệu Quang Các lại dám chèn ép Đạp Tinh Tông? Không biết Việt Chỉ Chân Quân coi trọng cái gì ở hắn, lại đùa bỡn đề nghị làm đạo lữ với hắn, Lục Diễn không biết người này đang có âm mưu gì, nhưng trước mắt, hắn cần phải lợi dụng hết tất thảy từ người đó. Viên đạn bọc đường như thế này, đương nhiên là phải ăn hết lớp đường bên ngoài trước, rồi mới nghĩ cách tránh né viên đạn bên trong sau.
Nhưng điều mà Lục Diễn không biết chính là chỗ dựa lớn nhất của Diệu Quang Các không phải là Triều Từ, mà là một Độ Kiếp lão tổ khác, chỉ là vị lão tổ này quanh năm bế quan nên ít khi được nhắc đến. Độ Kiếp lão tổ muốn chèn ép, Triều Từ muốn bảo vệ, vậy thì Diệu Quang Các nên nghe theo ai?
Bọn họ cũng rất khó xử, nhưng một vài người có cảnh giới cao đều sẽ thèm muốn công pháp vô song của Lục Tắc Dịch năm đó, vì vậy bọn họ đều có một tay xen vào việc chèn ép Đạp Tinh Tông. Triều Từ biết rõ mình không thể nào ngăn cản hết được, chỉ cần bọn họ không trực tiếp động thủ thì cậu cũng mặc kệ.
Trong ba năm ngắn ngủi này, Lục Diễn đã lợi dụng tài nguyên và sự che chở của Triều Từ, từ Trúc Cơ hậu kỳ đã đột phá đến Xuất Khiếu kỳ. Kể từ khi hắn trở thành đạo lữ của Việt Chỉ Chân Quân, mỗi cử chỉ, hành động của hắn đều bị cả Tu chân giới chú ý, vì vậy tốc độ tu hành này đã gây kinh sợ đến nhiều người.
Mà chuyện khiếp sợ nhất không phải là tốc độ tu hành này, mà là khả năng quậy đục nước của Lục Diễn.
Trong ba năm này, không biết hắn đã gây ra bao nhiêu sự kiện lớn làm chấn động Tu chân giới, ban đầu hắn chỉ mới đuổi đánh những tu sĩ trẻ tuổi, nhất là trong các cuộc tỷ thí và bên trong bí cảnh, hầu như những tu sĩ trẻ tuổi đó đều đã bị hắn đánh. Sau một năm, hắn cảm thấy đánh nhau với người cùng cấp không thỏa mãn, nên đã đi đến chiến trường ở biên giới, khi hắn còn ở Kim Đan kỳ đã gi/ết chết ma tu Xuất Khiếu kỳ, còn những ma tu Nguyên Anh kỳ, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn.
Chiến trường biên giới là nơi giao nhau giữa Tu chân giới và Ma giới, nơi các cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tục xảy ra. Người khác đi đến chiến trường Ma giới vì họ không có lựa chọn nào khác, còn Lục Diễn mỗi lần đến đó lại giống như trở về hang ổ của mình, cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ trong một đến hai năm ngắn ngủi, bên phía ma tu đã mất đi không biết bao nhiêu kẻ mạnh.
Ma giới hận Lục Diễn đến tận xương tủy, nếu không phải vì cường giả ma tu một khi vượt qua biên giới sẽ bị toàn bộ Tu chân giới truy sát, thì đã có rất nhiều ma tu Phân Thần kỳ và Độ Kiếp kỳ sớm vượt qua biên giới để đi giết hắn.
Lúc này, Lục Diễn đang ở biên giới.
Nhưng không phải ở chiến trường, mà là ở hậu phương, vừa mới kết thúc xong một trận đại chiến.
Lục Diễn đang lau thanh trảm mã đao của mình, đây là thanh đao mà Triều Từ đã đưa cho hắn, cấp địa giai thượng phẩm. Không phải là không có cái tốt hơn, chỉ là lúc đó hắn mới đến Nguyên Anh kỳ, nếu dùng loại tốt quá thì sẽ không thuận tay. Hơn nữa Triều Từ đã chọn riêng cho hắn một thanh đao có thể cường hóa, chưa đầy một năm mà thanh trảm mã đao này đã được hắn cường hóa sắp đột phá thành thiên giai.
"Mỗi ngày đều cầm thanh đao này như bảo bối, nghe nói là người kia đã đưa cho ngươi?" Ở bên cạnh có một thanh niên tóc dài, mặc kính trang đang trêu chọc hắn.
Thanh niên này trông khá đẹp trai và khôi ngô, là kiểu đẹp trai mà vừa nhìn vào đã cảm thấy ấm áp. Y là một trong những người bạn thân nhất của Lục Diễn, mà bạn bè của Lục Diễn cũng không nhiều lắm, bởi vì có rất ít người có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của hắn. Thanh niên này và Lục Diễn đã quen biết với nhau từ hai năm trước, tên của y là Phó Minh Trạch, tuy chỉ là tán tu nhưng hiện giờ tu vi đã đạt tới đỉnh phong của Nguyên Anh kỳ, miễn cưỡng có thể theo kịp giai đoạn hiện tại của Lục Diễn.
"Dùng thuận tay thôi." Lục Diễn nói, "Không liên quan gì đến hắn."
"Lần này ngươi bị trúng tà chú, đây không phải là việc nhỏ, người đó có thể giải quyết được không?" Phó Minh Trạch hỏi.
Trong trận đánh này, Lục Diễn đã lấy tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ của mình để đối đầu với một tên ma tu Xuất Khiếu hậu kỳ, nhưng không nghĩ đến tên ma tu đó còn tu luyện bùa chú, ngay trước khi gã chết đã nguyền rủa Thực Cốt Chú lên người Lục Diễn.
Nghe nói loại bùa chú này đã thất truyền từ lâu, vậy mà Lục Diễn lại xui xẻo gặp phải. Loại chú này chỉ cần yểm vào người thì toàn bộ xương cốt, gân mạch sẽ bị ăn mòn từng chút một. Tuy người tu hành không quan tâm đến vết thương trên cơ thể, mà lúc trước khi Lục Diễn còn ở Kim Đan kỳ đã đi đánh nhau với Nguyên Anh kỳ, thân thể của hắn đã bị nổ tung chỉ còn lại nửa bộ xương, sau đó đã dùng một đống thiên linh địa bảo để khôi phục trở lại.
Nhưng Thực Cốt Chú thì không đơn giản như vậy, thoạt nhìn như chỉ ăn mòn cơ thể, nhưng thật ra là đang ăn mòn căn nguyên. Ngay cả khi cơ thể của Lục Diễn bị hủy hoại hoàn toàn, phải dùng thần hồn để nắn lại cơ thể mới, thì lời nguyền đó vẫn tồn tại. Nó sẽ ăn mòn nguyên anh và linh mạch, tóm lại... Một khi trúng phải loại chú này thì người đó sẽ không thể sống quá nửa năm.
"Không biết." Lục Diễn tra đao vào vỏ, thản nhiên nói, "Mặc kệ nó đi, giải không được thì chết thôi."
Phó Minh Trạch cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại ham sống hơn bất kỳ người nào, nói không chừng, ngươi còn phải sống đến khi thanh toán hết tứ đại tông môn đó."
"Nếu ta đã muốn đi chết, thì đương nhiên sẽ không buông tha cho những tên đó." Lục Diễn nói.
Cái chết của cha hắn, cái chết của biết bao nhiêu người trong Đạp Tinh Tông, thậm chí đến cái chết của mẹ hắn, cũng đều liên quan đến tứ đại tông môn. Mà mấy năm gần đây, sau khi hắn trở nên mạnh hơn, đã bị nhắm vào rất nhiều lần, hoặc công khai, hoặc âm thầm giết hắn, những việc này hắn đều ghi nhớ rất kỹ.
"Nhắc đến thì người kia cũng thuộc tứ đại tông môn, mấy năm nay không biết đã dọn dẹp biết bao nhiêu mớ hỗn độn mà ngươi gây ra, bên ngoài đều nói ngươi là kẻ ăn bám, mà ngươi với người đó... Rốt cuộc như thế nào?" Phó Minh Trạch nhịn không được hỏi.
Y thật sự rất tò mò.
Y và Lục Diễn quen biết nhau ở trong một bí cảnh, thời điểm y mới gặp Lục Diễn đã cảm thấy người này vô cùng tàn nhẫn, thôi thì thuận tiện làm quen cũng xem như tạo một cái thiện duyên, nhưng không nghĩ tới tên nhóc này lại thăng cấp nhanh đến như vậy. Càng tiếp xúc nhiều với Lục Diễn, y càng cảm thấy Lục Diễn là một người tàn nhẫn đến tận xương tủy, hắn đối với người khác tàn nhẫn nhưng đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn... Một người như vậy, sao có thể là một tên ăn bám?
Hơn nữa, y càng nhìn Lục Diễn càng cảm thấy người này không giống thích nam nhân. Mà mấy năm nay, cũng có khá nhiều tiểu thư khuê các theo đuổi hắn, tuy rằng Lục Diễn vẫn luôn không nóng không lạnh với bọn họ.
"Ăn bám thì có sao đâu?" Lục Diễn cười nói, "Ta xem Huyền Tê bí cảnh như là nhà, có thể tùy ý sử dụng thiên giai công pháp và pháp bảo, ăn đan dược cửu phẩm thì như ăn kẹo, không phải là rất sướng sao?"
Phó Minh Trạch: "..."
"Đừng nói nữa." Y che mặt, "Việt Chỉ Chân Quân còn có bằng hữu nào giống hắn hay không, giới thiệu cho ta một người đi."
"Còn chuyện hắn là người của Diệu Quang Các..." Lục Diễn đứng dậy, "Trong lòng ta hiểu rõ, chỉ còn hai năm nữa thôi, khi đó ta và hắn không ai nợ ai."
Hắn vừa nói, vừa xoay người bước ra bên ngoài.
Triều Từ là một trong những kẻ đồng lõa đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Nhưng mấy năm nay, Triều Từ cũng đã giúp hắn rất nhiều, vốn dĩ ngay từ ban đầu cũng chỉ là trao đổi, lợi dụng lẫn nhau, sau khi kết thúc năm năm này thì đường ai nấy đi, không hề mắc nợ.
............
Lục Diễn quay trở lại phủ của người đó.
Ban đầu, người đó sống ở Diệu Quang Các, nhưng sau khi kết làm đạo lữ với hắn, đã ở trong một động phủ trên một ngọn núi khác.
Tuy gọi là động phủ, nhưng không hề nhỏ hơn so với bất kỳ môn phái bình thường nào khác. Người đó thích xa hoa, người hầu quản sự có tổng cộng đến mấy trăm người, đông hải minh châu chiếu sáng khắp nơi, chiếu rọi một đường từ chân núi lên đến đỉnh núi, giống như thiên đăng lại tựa như tiên cảnh.
Trên bậc thang cũng được khảm đầy những viên ngọc sặc sỡ, vừa có thể xoa dịu thần thức, vừa có thể hấp thu linh khí. Đây đều là những tài nguyên luyện khí tốt nhất, những ở chỗ này lại trở thành đá lót đường, gần cả ngàn viên ngọc đã được sử dụng trong lúc xây dựng động phủ này.
Hắn bước lên những bậc thang, đi xuyên qua tầng mây, dọc đường đi người hầu nào thấy hắn cũng đều cúi đầu hành lễ. Hắn vừa bước vào động phủ liền gặp được thị nữ của người đó, tên là Lưu Dao.
Lưu Dao dịu dàng hành lễ với hắn, nàng nói: "Chân Quân đang nghỉ ngơi ở tẩm cung."
Lục Diễn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía tẩm cung của người đó.
Vừa vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương được đốt bên trong tẩm cung, nhưng so với gỗ đàn hương lại càng thanh nhã hơn. Đây là chiết xuất từ một loại dược liệu vô cùng quý hiếm trong biển cả vô tận, người đó vẫn luôn thích dùng loại hương này.
Những tấm màn được dệt từ sợi giao tiêu đang khẽ đung đưa theo từng làn gió nhẹ thổi vào trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng người đang dựa trên giường, đọc một quyển sách đang cầm trong tay.
Người đó hôm nay mặc một bộ cẩm y màu trắng, từng lớp vải lụa mềm mại càng làm nổi bật thêm tiên khí phiêu nhiên. Mà lúc này, người đó đang tựa vào chiếc giường mềm mại, bên dưới đắp một tấm chăn nhung dày, bên trên vạt áo bị mở rộng, lộ ra một bộ ng/ực mịn màng tựa như là ngọc, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Người tu tiên, dù là ngũ cảm hay là thần thức, đều cực kỳ nhạy bén. Lục Diễn vừa bước vào cửa, Triều Từ đã biết người đến là hắn.
Cậu hơi ngồi dậy, nhìn về phía Lục Diễn nói: "Đã về rồi sao?"
Lục Diễn vừa khẽ đáp lại, liền thấy người đó đã đứng lên, tay vòng qua cổ của Lục Diễn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên môi của hắn.
Danh sách chương