Vai chính của truyện nam tần này gần đây đã hoàn thành xong quá trình trưởng thành.

Tuy có những truyện mở ra tình tiết mấy ngàn năm giống như phàm nhân tu tiên, nhưng ngày càng có nhiều người thích thể loại nhân vật chỉ mất mấy năm đã có thành tựu.

Lục Diễn cũng nằm trong thể loại chỉ mất vài năm này.

Người khác tốn mấy ngàn năm để tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, cho dù thiên tài đến cỡ nào thì cũng phải mất mấy trăm năm, mà năm đó Lục Tắc Dịch tốn chưa đến một trăm năm đã tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, đã khiến cho toàn bộ Tu chân giới thèm thuồng.

Vậy mà Lục Diễn chỉ mất năm năm để tu luyện từ Trúc Cơ kỳ lên đến Phân Thần kỳ.

Lục Diễn cũng hiểu rõ đạo lý giấu tài và giữ mình, ban đầu đã có ý định che giấu thực lực, nhưng kiểu nhân vật chỉ mất vài năm đã đạt được thực lực như hắn, thì hầu như không có ngày nào là bình yên, mà vốn dĩ thế giới này được tạo ra vì hắn.

Đặc biệt trong hai năm này, Ma giới đã xâm lược khắp nơi, thanh trảm mã đao của hắn đã lấy không biết bao nhiêu mạng người ở chiến trường biên giới, nhờ đó mà đã được cường hóa từ một vũ khí địa giai thượng phẩm trở thành thiên giai thượng phẩm.

Đạp Tinh Tông cũng phát triển với tốc độ kinh người, ngoại trừ việc không có lão tổ Độ Kiếp kỳ trấn giữ ra, còn những mặt khác, hầu như không chút nào thua kém so với bốn tông môn kia.

Rất nhiều di chỉ từ thời thượng cổ được mở ra, thậm chí có một số cường giả đang ẩn cư cũng bị hấp dẫn, lần lượt lộ diện để tranh đoạt cơ duyên.

Ai nấy cũng đều biết, thời đại tranh đấu đã tới.

Khi ở chiến trường biên giới, Lục Diễn đã bị một ma tu Phân Thần kỳ đuổi giết, khiến cho hắn không thể không bại lộ thực lực.

Mà ở chiến trường biên giới hầu hết đều là người của tứ đại tông môn, có không ít người đang nhìn chằm chằm Lục Diễn, vì vậy rất nhanh sau đó, tin tức Lục Diễn đột phá Phân Thần kỳ đã được lan truyền khắp Tu chân giới.

Bốn tông phái lớn nhất đó gần như sục sôi.

Quá nhanh. Chỉ có hơn bốn năm, từ Trúc Cơ lên đến Phân Thần! Hắn còn đáng sợ hơn cả Lục Tắc Dịch, hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của mọi người, dù bọn họ có nằm mơ cũng không bao giờ mơ thấy có người chỉ mất bốn năm để tu luyện từ Trúc Cơ kỳ đến Phân Thần kỳ!

Hiện tại, có một số người đang núp trong bóng tối, bọn họ đang chờ đợi những lão già cường giả kia xuất hiện, nhưng rốt cuộc cũng không thể nào chờ nổi được nữa. Lục Diễn trưởng thành quá nhanh, nếu bây giờ còn không ra tay thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội.

............

Trên đường đi tới chiến trường biên giới.

Bỗng có một vệt sáng lướt qua trên bầu trời, sau đó có một bóng người dừng lại ở trên không trung.

Người đó chính là Triều Từ.

Vạt áo màu trắng của cậu bị gió thổi tung bay, giờ phút này dáng người cao gầy đó tựa như núi Thái Sơn khó có thể vượt qua.

Cậu xoay người lại, tay phải cầm kiếm, lạnh lùng nói: "Muốn đi biên cảnh để giết Lục Diễn sao, chi bằng bước qua ta trước?"

"Việt Chỉ Chân Quân, chuyện này căn bản không liên quan tới ngươi, nhưng ngươi nhiều lần ngăn cản chúng ta, ngươi xác định muốn đối địch với chúng ta hay sao?" Có một giọng nói phát ra vang vọng khắp bốn phía.

Lời vừa dứt, liền có hai người xuất hiện ở trước mặt Triều Từ.

Ngoại hình của bọn họ đều cực kỳ trẻ tuổi và anh tuấn, một người tóc dài mặc áo nâu, một người ôm đàn mặc áo xanh.

Nếu một người bình thường có mặt ở đây thì không thể nào đoán ra được, hai người này chính là một trong những lão tổ Độ Kiếp kỳ, đã sống trên vạn năm của tứ đại tông phái.

Người mặc áo nâu là lão tổ của Minh Tiêu Tông, tên là Sở Tiêu, còn người mặc áo xanh là lão tổ của Thánh Pháp Môn, tên là Diệp Tân.

"Lục Diễn là đạo lữ của ta, chẳng lẽ ta không được bảo vệ hắn hay sao?" Ánh mắt của Triều Từ vô cùng bình tĩnh mà nhìn hai người này, tuy chỉ là Phân Thần kỳ, nhưng đứng trước uy hiếp của hai vị Độ Kiếp kỳ lại không chút nào yếu thế.

"Đủ rồi, Triều Từ." Sắc mặt Sở Tiêu có hơi tức giận, không còn gọi Triều Từ bằng tôn hào nữa, "Mấy năm nay, ngươi công khai hoặc âm thầm che chở cho Đạp Tinh Tông, vì nể mặt Triều Thành mà ta chưa từng so đo với ngươi. Nhưng ngươi cứ được nước lấn tới, bây giờ còn muốn che chở cho Lục Diễn nữa sao, đừng có đi quá giới hạn, ta không thể nào rộng lượng tha thứ cho ngươi được nữa."

Triều Thành là cha của Triều Từ ở thế giới này.

"Nói nhiều cũng vô ích, mạng của Triều Từ này, nếu các ngươi có bản lĩnh thì đến lấy đi." Triều Từ nói.

Cậu vừa nói xong, hai người đó cũng không muốn dây dưa mấy lời vô nghĩa nữa, liền lập tức tấn công Triều Từ.

Hai người này so với những lão già chưa xuất đầu lộ diện kia vẫn còn yếu hơn một bậc, tuy chỉ là Độ Kiếp trung kỳ nhưng cũng cao hơn Triều Từ một đại cảnh giới khó có thể vượt qua.

Triều Từ rơi vào thế yếu, tiếng đàn của Diệp Tân gây nhiễu loạn rất nhiều đến thần hồn của cậu, mà Sở Tiêu cũng là một kiếm tu giống như Triều Từ, trên thân kiếm mang theo uy áp rất lớn, cậu bị tiếng đàn đó quấy nhiễu nên chỉ có thể miễn cưỡng mà chống đỡ, sau vài chiêu đã bị thanh kiếm đó đâm xuyên qua người.

Khi đã đến giai đoạn Phân Thần kỳ, thương tích trên thân thể không còn là vấn đề quan trọng, nhưng nó còn phụ thuộc vào sự chênh lệch cảnh giới. Nếu bị một cường giả Độ Kiếp kỳ gây thương tích, thì không còn là một vết thương đơn giản nữa.

Triều Từ cố gắng bảo vệ tâm mạch của mình, nhưng bây giờ sức lực của cậu cũng sắp cạn kiệt.

Sở Tiêu và Diệp Tân liếc mắt nhìn nhau, quyết định nhân cơ hội này giết chết Triều Từ.

Bọn họ đã dung túng Triều Từ quá lâu, lúc trước chỉ là những rắc rối nho nhỏ của Đạp Tinh Tông, nhưng bây giờ đã chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ.

Triều Từ hôm nay nhất định phải chết!

Ngay khi bọn họ dốc hết toàn lực tấn công, liền nhìn thấy trước mắt có một thanh kiếm màu đỏ biến thành kiếm ảnh khổng lồ, sức tấn công của nó giống như càn quét hết vạn vật trên đời.

Đồng tử của hai người co rụt lại, cả người đều lạnh run.

Vốn dĩ phản ứng của mọi cường giả đều rất nhanh, nhưng trong giây phút này, bọn họ không còn lối nào để thoát, chỉ biết trơ mắt nhìn kiếm ảnh đó chém thẳng vào cơ thể của mình mà không có cách nào ngăn cản được.

Triều Từ đang che giấu sức mạnh thật sự của mình!

Hắn căn bản không phải Phân Thần kỳ!!

Tuy nhiên, bây giờ đã quá muộn để nhận ra điều này.

Dường như có hai thi thể rơi xuống từ trên cao.

Triều Từ cũng đột nhiên lao xuống theo, khi bay lên lại lần nữa, trên tay cậu đang cầm hai cái thủ cấp.

............

Những lão già kia đã ẩn cư hơn mấy trăm, mấy ngàn năm nay, nhưng không phải ở rải rác nơi này nơi kia. Trên thực tế, bọn họ đều ở cùng một chỗ, nơi đó thuộc cao tầng của tứ đại tông môn được gọi là "Cực Cảnh".

Cũng chỉ có những người thuộc cao tầng của bốn tông phái đó, hoặc là cường giả từ Phân Thần kỳ trở lên, mới có tư cách biết đến nơi này.

Nhưng cho dù biết tới, cũng không có ai dám tùy tiện quấy rầy những lão già này, ngoại trừ những tai mắt trải rộng khắp Tu chân giới, đúng định kỳ sẽ đến báo cáo tin tức ra, thì mấy chục năm qua căn bản không có người nào đặt chân vào đây.

Nhưng hôm nay lại có một vị khách mới.

Triều Từ xách theo hai thủ cấp đó đi đến trước cửa.

Cậu cũng không thèm kêu mấy lão già đó ra, chỉ thản nhiên ném hộp đựng cho thủ vệ ở đó.

Hiếm khi cậu lộ ra một nụ cười, bỗng chốc gương mặt cậu trở nên rực rỡ giống như đóa hải đường nở trong tuyết trắng, như ánh trăng sáng tỏ giữa trời quang, nhưng bên trong đôi mắt đó lại ngập tràn sự lạnh lẽo.

"Giao cái này cho những người kia, rồi nói với bọn họ rằng..." Cậu nhướng mày lên cười mỉm, "Trước khi quyết định làm cái gì thì nên suy nghĩ cho kỹ."

Sau khi để lại những lời này, cậu liền lập tức xoay người rời đi.

............

Nhưng nguyên nhân của sự giả ngầu này là vì Triều Từ đang rất vội vàng, buộc phải đẩy nhanh tốc độ đến hết cỡ vậy mà lại tạo ra được hiệu ứng như thế.

Cậu không trực tiếp đi gặp những người đó, không phải vì lười gặp mặt bọn họ, mà là vì cậu không thể nán lại ở đó thêm một giây phút nào nữa.

Khi trở lại mật thất trong động phủ, vị tanh ngọt trong cổ họng đã không thể kìm nén được nữa, cậu lập tức nôn ra khiến cho mặt đất bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Triều Từ đã nôn ra ngụm máu đó, nhưng không hề cảm thấy khá hơn là bao.

Cậu dựa lưng ngã vào tường, thân thể của cậu giống như đang bị hàng ngàn con côn trùng nhỏ bé gặm nhấm thịt, tủy và gân.

Nhưng mà trên đời này, ngoại trừ hệ thống ra, chẳng có ai biết được tên này ngoài mặt thì đau đớn tột cùng, nhưng thực ra trong lòng lại không hề dao động, thậm chí còn đang tám chuyện nhảm nhí cùng với hệ thống.

Chuyện Việt Chỉ Chân Quân che giấu thực lực của mình vốn có trong nguyên tác.

Diệp Tân và Sở Tiêu vẫn chưa chết, cậu đã tha mạng cho hai người này. Trước đó, cậu đã kịp xin Lý Ngạn hai con Hồn Cổ trước khi y rời đi, cậu đã cho hai con cổ trùng này chui vào bên trong thức hải, bám vào thần hồn của hai người đó. Từ nay về sau, sự sống và cái chết của bọn họ gắn liền với suy nghĩ của Triều Từ.

Đối với một đại năng Độ Kiếp kỳ, chỉ cần thần hồn vẫn còn thì đều có thể khôi phục. Diệp Tân và Sở Tiêu sẽ sớm hồi phục thôi, nhưng khi bọn hắn đã biết mình trúng độc, thì liệu còn dám quay trở lại hay không, liệu còn dám để người khác tới hay không... Thật sự rất đáng mong chờ.

Ít nhất có thể tranh thủ một chút thời gian cho tên nhóc kia, với tốc độ của Lục Diễn, chút thời gian này hẳn là đã đủ rồi.

【Đã hơn bốn năm rồi, sắp kết thúc rồi.】 Triều Từ nói trong lòng với hệ thống.

Hệ thống:【Cậu đừng có một bên hộc máu, một bên nói chuyện với tôi được không?】

【? Tôi không dùng miệng để nói chuyện với cậu, cậu khó chịu gì chứ?】

【Vì nhìn thấy gớm.】Hệ thống nói.

Triều Từ lười cãi nhau với hệ thống, cậu hỏi thẳng:【Thỏa thuận của tôi và Lục Diễn còn chưa tới một năm nữa sẽ chấm dứt, tôi có thể trực tiếp thoát ra luôn không, hay là chờ tới khi cơ thể này chết?】

【Không cần gấp. Cơ thể này của cậu gắng gượng dữ lắm là ba tháng sau khi thỏa thuận kết thúc, chờ thêm ba tháng nữa cũng chẳng sao. 】Hệ thống nói.

【OK.】

............

Đã nửa năm trôi qua.

Trong nửa năm này, bốn tông phái đó không có thời gian để quan tâm tới Lục Diễn, bởi vì cuộc tấn công của ma tu đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ, hơn nữa hạn chế giữa hai giới đã suy yếu, thậm chí về sau còn có ma tu Độ Kiếp kỳ có thể vượt xuyên qua biên giới.

Những lão già bên trong Cực Cảnh cũng đứng ngồi không yên, buộc phải đi đến chiến trường biên giới để tham chiến.

Chiến trường biên giới đã sắp sụp đổ, đây vốn là chiến trường đặc biệt mở ra giữa hai thế giới, nhưng bởi vì thường xuyên diễn ra đại chiến mà không gian không thể chống đỡ được nữa.

Trong thời gian này, Lục Diễn đã đột phá tới Độ Kiếp kỳ, hắn có uy danh rất lớn ở chiến trường biên giới, nên gần như trở thành thống lĩnh của bên phía đạo tu, còn đối với phía ma tu, hắn còn tà hơn cả ma, ác còn hơn cả sát thần.

Chiến trường biên giới không thể chịu nổi sức mạnh của quá nhiều Độ Kiếp kỳ, mà ở bên Cực Cảnh còn có hai vị Độ Kiếp kỳ.

Tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp. Lúc đó bị Triều Từ trì hoãn thời gian, bọn họ cho rằng chờ đợi một chút cũng không sao, nhưng ai ngờ chỉ trong nửa năm, Lục Diễn đã có thể trưởng thành đến mức này.

Hiện giờ đều là Độ Kiếp kỳ, nếu đấu tay đôi với nhau, bọn họ cũng không dám nói mình là đối thủ của Lục Diễn. Nhưng nếu cùng tấn công hắn thì có thể sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, hơn nữa chiến trường biên giới cũng không chống đỡ được quá nhiều Độ Kiếp kỳ như vậy.

Trời cao thật sự bất công, có người vất vả cả đời chỉ mới tu luyện đến Luyện Khí kỳ, cho dù bọn họ vốn là thiên tài, nhưng cũng phải trải qua gần trăm kiếp luân hồi của người phàm mới đi tới Độ Kiếp. Nhưng Lục Diễn chỉ tốn năm năm ngắn ngủi!

Năm năm... như một cái chớp mắt.

Trận chiến càng lúc càng kịch liệt, một ngày nọ, khi Lục Diễn đang cùng một ma tu Độ Kiếp hậu kỳ giao phong, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Ngoại trừ Lục Diễn chỉ có hơi bất ngờ ra, còn các đại năng Độ Kiếp kỳ khác đều kinh sợ gần như chết đứng.

Thiên Tẫn Đầu xuất hiện rồi!

Đây là phó bản cuối cùng để Lục Diễn leo lên trên đỉnh.

Những đại năng đó lập tức bay về hướng vết nứt.

Mà ở hai giới cũng đều vang lên tiếng kinh Phạn thật lớn.

Người bình thường không nghe ra được gì, nhưng trong tai của một số người, đây chính là thông báo mà bọn họ đã chờ đợi từ trước đến nay.

Rất nhiều đại năng Độ Kiếp kỳ chạy tới biên giới chiến trường.

Vào ngày này, hàng chục người đã bước vào bên trong Thiên Tẫn Đầu.

Chỉ có Độ Kiếp kỳ trở lên mới có tư cách "tranh đấu". Bình thường những vị Độ Kiếp kỳ của Tu chân giới hay của Ma giới đều ẩn cư mấy trăm năm nay, ngoại trừ cường giả và một vài người thuộc cao tầng ra, hầu như người bình thường đều không hề biết đến sự tồn tại của Độ Kiếp kỳ.

Cho đến ngày hôm nay, bọn họ mới nhận ra rằng có nhiều vị Độ Kiếp kỳ đến như vậy!

Thậm chí còn xuất hiện một uy áp đáng sợ hơn, đó là... Đại Thừa kỳ!

Triều Từ không đi đến đó, đoạn cốt truyện này không có suất diễn của cậu, mà cậu bây giờ cũng không động đậy nổi tay chân để đánh nhau.

Ngay cả rút kiếm còn phải cố sức.

Cậu đang pha trà ở bên trong động phủ của mình, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.

Phút cuối cùng lúc nào cũng xuất hiện boss ẩn.

Cậu cần phải thu dọn đồ đạc, chờ đến khi Lục Diễn quay trở lại liền offline thôi.

............
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện