Con đường nghề nghiệp của một người học Khoa Lịch sử như Triều Từ vẫn còn khá hạn hẹp, thông thường sẽ học lên cao học, lấy bằng tiến sĩ hoặc trở thành giáo viên. Thực ra thành tích tốt nghiệp của Triều Từ rất tốt, dư sức vào thẳng chương trình sau đại học của trường, hơn nữa các thầy cô trong trường đều đánh giá cậu rất cao, nhiều lần đề nghị cậu ở lại để tiếp tục học cao hơn.
Nhưng cuối cùng Triều Từ lại quyết định nộp đơn vào một công ty khách sạn, điều này khiến cho thầy cô của cậu cảm thấy ngạc nhiên và thất vọng. Dù sao công việc này cũng là trái ngành.
Cũng giống như hầu hết những người mới vào nhận việc, ban đầu Triều Từ có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng may, cậu đã sớm hình thành thói quen thích nghi với những điều kiện bên ngoài không mấy tốt đẹp này, sau hai ba tháng cậu đã dần dần quen việc.
Trong hai ba tháng này, cậu rất ít khi gặp được Lâm Tranh —— Mặc dù Lâm Tranh vẫn luôn là tâm điểm thảo luận của toàn bộ nhân viên ở công ty.
Nhưng người này lại ở tầng cao nhất của tòa nhà, hầu như sẽ không có cơ hội tiếp xúc với hắn, trừ khi tình cờ gặp nhau ở trên đường.
Tình cờ là một vấn đề về xác suất, nhưng nếu xảy ra nhiều lần thì xác suất sẽ đến một cách rất tự nhiên.
Có một lần Triều Từ đi làm vào buổi sáng, cậu thực sự gặp được Lâm Tranh.
Khi đó ở trước cửa công ty, trong lúc Triều Từ đang vội vàng bước xuống tàu điện, cậu đã bắt gặp Lâm Tranh đang đi từ phía bên kia cùng với thư ký của mình.
Lúc cách nhau khoảng vài chục mét, khi Triều Từ nhìn thấy người này, trên mặt cậu không nén nổi sự kinh ngạc.
Lâm Tranh đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như chưa từng thay đổi gì cả. Lúc còn đi học hắn thích mặc những bộ quần áo bình thường, nhưng bây giờ lại mặc một bộ âu phục màu xám vô cùng trang trọng, viên đá đính trên khuy măng sét rất hợp với đôi mắt màu xanh lục bảo của hắn, đẹp không gì sánh được.
Cậu đã cố gắng lâu như vậy chỉ để được gần người này hơn. Nhưng khi thật sự đến gần, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Cậu theo bản năng mà đi chậm lại một chút, muốn đợi Lâm Tranh vào hẳn rồi cậu mới dám vào.
Nhưng Lâm Tranh lại không đi vào mà dừng lại, giống như đang nhìn về phía cậu.
Đang... nhìn mình sao? Niềm vui bỗng chốc dâng lên trong lòng Triều Từ, nhưng theo đó cũng là nỗi lo lắng, không dám tin đây là sự thật.
Nhưng Lâm Tranh đã dừng lại rồi, cho dù Triều Từ có đi chậm hơn nữa, cậu cũng sẽ đi đến đó. Cậu cũng không thể nào cứ vậy mà dừng lại —— Làm như thế thật sự rất lố bịch.
Triều Từ đi tới cửa, đôi mắt màu xanh ngọc của Lâm Tranh dường như đang dõi theo cậu.
"Xin, xin chào giám đốc Lâm." Triều Từ cúi đầu chào.
"Em cũng làm việc ở Minh Vũ sao?" Lâm Tranh hỏi cậu.
Minh Vũ là tên của khách sạn này.
Người hắn quá cao, nếu đứng xa một chút thì còn đỡ, nhưng nếu đứng gần, người này cao hơn người bình thường gần một cái đầu, khi cúi đầu nói chuyện sẽ tạo ra cảm giác áp bách và xâm lược cho người đối diện.
"Vâng ạ." Triều Từ nói.
"Anh nhớ em học Khoa Lịch sử mà." Lâm Tranh nói, "Em không được nhận vào nghiên cứu sau đại học sao?"
Giọng hắn lạnh lùng, xa cách như chính con người của hắn vậy.
"Không phải." Triều Từ lắc đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nếu như không phải, vậy tại sao cậu lại đến Minh Vũ, không cần nói ra cũng biết.
Lâm Tranh cúi đầu nhìn Beta này.
Cậu thật sự rất bình thường, không có đặc điểm gì đặc biệt, nhìn qua cũng chẳng thấy có ưu điểm gì.
Trong trí nhớ của hắn, ấn tượng đầu tiên về người này là cậu đã đến hỏi thăm nguyện vọng thi đại học của hắn là gì. Khi đó, Lâm Tranh có thể thấy được sự mến mộ của cậu đối với hắn.
Một người lần đầu tiên gặp mặt - ít nhất trong trí nhớ của hắn là như vậy - lại mến mộ mình, điều này không có gì là kỳ lạ đối với hắn.
Nhưng rất ít người kiên trì giống như Triều Từ.
Hắn nói cho Triều Từ biết nguyện vọng của hắn là Đại học A, vậy mà người này đã thực sự thi đỗ.
Hắn không biết học lực của người này như thế nào, nhưng để vào được trường hàng đầu như Đại học A, ít nhất phải nằm trong top năm người có điểm cao nhất trong trường trung học của bọn họ. Nếu điểm của Triều Từ tốt như vậy, tại sao trước đó hắn không hề có một chút ấn tượng nào về cậu.
Cậu thi đỗ vào Đại học A, lại còn vì hắn mà theo học chuyên ngành phụ là vật lý. Nửa cuối học kỳ năm hai, người này ngày nào cũng mang theo bữa sáng đến cho hắn, để thuận tiện mà cậu luôn ngồi ở gần hắn nhưng lại cách nhau một lối đi nhỏ. Hắn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu trong giờ học, chắc là vì chuyên ngành của cậu là lịch sử nên khi học vật lý đã gặp nhiều khó khăn.
Bữa sáng của cậu rất ngon, không biết tại sao cậu lại có thời gian làm những thứ này vào mỗi ngày.
Bây giờ, người này còn vì mình mà đến Minh Vũ.
Chỉ là một người tốt nghiệp ngành lịch sử, nói một cách thẳng thắn sẽ chẳng có tương lai nào khi làm việc ở Minh Vũ cả. Trừ phi cậu là người rất có năng lực, có thể tỏa sáng ở nơi công sở này, hoặc là cậu có gia thế, học chuyên ngành này chỉ vì đó là sở thích của cậu. Nhưng tất nhiên, Triều Từ không thuộc dạng nào cả.
Ánh mắt của Lâm Tranh dừng lại trên người Triều Từ vài giây.
Triều Từ cúi đầu, cậu cảm thấy căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi Lâm Tranh rời mắt khỏi người cậu, hắn bèn lấy di động ra, vừa tra số trong danh bạ vừa nói với Triều Từ: "Anh sẽ giúp em liên hệ với thầy Phó Thanh, trợ giảng Khoa Lịch sử của em. Thầy ấy vẫn còn một vị trí nghiên cứu sinh."
Triều Từ vừa nghe thấy lời này, cậu liền cả kinh, vội vàng nói: "Không cần!"
"Chuyện này làm phiền anh lắm, em không cần đâu. Hơn nữa em cũng muốn sớm ra ngoài làm việc..." Giọng nói của Triều Từ nhỏ dần.
Tuy rằng cậu đang cúi đầu, không nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tranh, nhưng cậu có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh người này càng lúc càng thấp.
Cậu biết Lâm Tranh làm việc này là muốn tốt cho cậu, cũng là một ân huệ lớn đối với cậu.
Nhưng mà...
"Thôi được rồi." Giọng nói Lâm Tranh tựa hồ càng lạnh lùng hơn.
Hắn đi khỏi.
Triều Từ đợi hắn đi rồi, cậu mới dám ngẩng đầu lên, nhìn hắn bước vào trong thang máy từ phía xa.
............
Đây có lẽ là một cuộc tái ngộ chẳng vui vẻ gì.
Cũng chưa hẳn là tái ngộ, chỉ là ở trước cửa vội vàng chào hỏi nhau vài câu.
Triều Từ có chút chán nản.
Cậu biết Lâm Tranh đang muốn giúp cậu, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được lòng tốt của hắn dành cho cậu, lẽ ra điều này phải khiến Triều Từ rất vui sướng.
Nhưng cậu đã quyết định ở lại Minh Vũ, hơn nữa nếu Lâm Tranh xin cho cậu một chân vào đó, thứ nhất là cậu sẽ đi cửa sau, cậu không thể chấp nhận được việc này, thứ hai là sẽ gây phiền phức đến Lâm Tranh.
Vì vậy, cậu đã từ chối lòng tốt của hắn. Cậu cảm thấy mình đã cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng đến gần hơn với người mà mình luôn mong nhớ, thế nhưng lại không biết suy xét, rồi còn đi phá hỏng.
Nhưng cậu không ngờ tới mình sẽ gặp lại Lâm Tranh nhanh như vậy.
Đó là nửa tháng sau, kể từ khi cậu gặp Lâm Tranh vào lần đó.
Sáng sớm Triều Từ tỉnh dậy, cậu cảm thấy cơ thể mình không khỏe.
Đầu óc cậu choáng váng, không có sức nhấc nổi cơ thể mình.
Nhưng cũng không đến mức phải nằm lì một chỗ, Triều Từ vẫn cố gắng đứng dậy để đi làm.
Khi sắp đến giờ nghỉ trưa, nhóm trưởng của cậu nhờ cậu mang tài liệu này lên trên.
Lúc bước ra thang máy, cậu cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng váng, mắt cũng hoa cả lên.
Bản thân cậu cũng cảm thấy tình trạng của mình không ổn, cậu muốn mang tài liệu này nhanh hơn một chút, để tranh thủ giờ nghỉ trưa mà nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trong đầu cậu đang nghĩ như vậy thì đột nhiên cậu va phải vào một người ngay ở chỗ rẽ.
Người này rất cao lớn, đầu Triều Từ đập thẳng vào ngực đối phương giống như là đụng phải vào một tảng đá, thật sự rất cứng.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Triều Từ vội vàng nói, cậu vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn người vừa bị mình đụng trúng, ngay lập tức cậu liền ngây ngẩn cả người.
"Giám đốc Lâm..." Cậu lẩm bẩm nói.
Lâm Tranh nhìn vào Beta nhỏ nhắn trước mặt mình, cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Có một mùi hương pheromone thoang thoảng trong không khí.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, dường như mùi hương này lại càng nồng hơn.
Lâm Tranh cau mày lại, giống như đã đoán ra được điều gì đó.
Hắn nắm lấy cánh tay của Triều Từ, kéo cậu vào trong thang máy.
Triều Từ vẫn còn đang choáng váng, cậu chỉ cảm thấy cánh tay của mình đột nhiên bị kéo mạnh. Lâm Tranh rất khỏe, lực nắm của hắn rất lớn, hắn kéo mạnh cánh tay Triều Từ khiến cho xương cốt của cậu bị đau.
Khi Lâm Tranh kéo Triều Từ vào trong thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, hắn có thể cảm nhận được nồng độ pheromone trong không gian nhỏ hẹp này ngày càng nồng nặc.
Hình như là mùi hoa huệ.
Triều Từ đang phân hóa lần hai.
Việc Beta trưởng thành phân hóa thành Omega, tuy rằng hiếm thấy nhưng không phải là không có, cũng có rất nhiều người đã từng nghe nói qua. Hơn nữa, trong quá trình phân hóa, bọn họ sẽ tiết ra một lượng lớn pheromone một cách mất kiểm soát, nếu không xử lý thỏa đáng, chắc chắn sẽ gây ra rối loạn cho xung quanh.
Lâm Tranh đã tiếp nhận khóa huấn luyện chống lại pheromone, pheromone của Omega mà một Alpha bình thường không thể chống lại đều không có tác dụng gì với hắn, nhưng khi hắn ngửi mùi pheromone của Triều Từ liền cảm thấy bản thân mình sắp mất kiểm soát.
Lâm Tranh có chút bất ngờ trước tình huống này, hắn nhìn Triều Từ đang bị kéo mà đứng không vững, trên trán cậu đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên hắn nhận ra một điều.
Mức độ phù hợp giữa Triều Từ và hắn chắc chắn rất cao.
Nếu không thì hắn đã không như thế này.
Nhưng Lâm Tranh không có hứng thú gì với Triều Từ, hắn cũng không phải là một Alpha thích lăng nhăng, sau khi phát hiện ra việc này, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy rất nguy hiểm.
Độ phù hợp giữa bọn họ rất cao, lại còn ở trong một không gian nhỏ hẹp.
Cũng may, sức chịu đựng của Lâm Tranh rất lớn, hơn nữa Triều Từ còn chưa phân hóa xong hoàn toàn. Lâm Tranh vội vã lấy di động ra để gọi điện, yêu cầu thư ký mang thuốc ức chế đến văn phòng của mình.
Cuối cùng thì thang máy cũng đến nơi, lúc này Triều Từ đã không thể đứng vững, Lâm Tranh phải dìu cậu đi ra ngoài.
Lúc này hầu hết mọi người đã nghỉ trưa, nếu không, với nồng độ pheromone tiết ra không ngừng của Triều Từ chắc chắn sẽ gây ra một trận rối loạn.
Lâm Tranh đỡ Triều Từ vào phòng của hắn, để cậu ngồi trên ghế sô pha rồi đi ra ngoài.
Hiện tại, bọn họ mà ở chung phòng với nhau sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng đột nhiên hắn bị kéo lại.
Lúc này ý thức của Triều Từ đã gần như tan vỡ, nhưng đây là thời điểm phân hóa quan trọng nhất của Omega, cũng là thời điểm dễ bị tổn thương nhất, bọn họ sẽ theo bản năng tìm kiếm người thân cận của mình.
Trên trán của cậu đã lấm tấm mồ hôi, phần tóc mái xõa tung lòa xòa trước trán, trông có vẻ chật vật nhưng lại mang theo một sự quyến rũ, mê người khó tả. Cậu cắn môi mình khiến nó đỏ bừng lên, ánh mắt đã có chút vô thần nhưng vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào Lâm Tranh.
Lúc này Lâm Tranh mới chú ý đến đôi mắt của Triều Từ rất đẹp, đó là một đôi mắt đào hoa tròn xoe.
Trên người của cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, chiếc áo sơ mi ướt sũng dán sát vào da thịt, mơ hồ lộ ra vòng eo nhỏ gầy, thon gọn.
"Anh ơi..." Cậu không còn lại bao nhiêu ý thức, những gông xiềng trói chặt cậu lúc trước tựa hồ đã biến mất trong nháy mắt, cậu cứ lặp đi lặp lại, "Em thích anh... Thích anh, rất thích anh..."
Thích nhiều... đến như vậy sao?
Lâm Tranh đứng dậy, cúi người nhìn cậu một lúc, nhưng sau đó lại mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay của cậu rồi rời đi.
Hắn rời khỏi văn phòng, đứng đợi ở bên ngoài khoảng mười phút, không biết vì sao trong lòng của hắn vô cùng rối bời.
Một lát sau, thư ký của hắn vội vàng đi tới mang theo một chiếc túi trên tay.
"Cậu ta đang ở bên trong, anh đi tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy đi." Lâm Tranh nói với thư ký.
Thư ký cũng không hỏi thêm câu nào, mấy phút sau lại đi ra, nói với Lâm Tranh: "Ông chủ, xong rồi, cậu ấy ngủ rồi."
Lâm Tranh gật đầu, mở cửa bước vào. Pheromone lưu lại trong không khí vẫn còn rất nồng.
Triều Từ đang nằm trên ghế sô pha, cuộn người lại thành một khối tròn nho nhỏ.
Ánh mắt của Lâm Tranh dừng lại trên người cậu vài giây.
Hắn không hiểu vì sao mình lại có mức độ tương thích cao với một người như vậy.
Dù chưa kiểm tra cụ thể nhưng hắn chắc chắn nó rất cao, cao hơn tất cả những người mà hắn từng gặp.
Người này không hề có điểm chung gì với hắn, hắn không thể nào lại đi thích một người như vậy.
Hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hắn vẫn luôn chán ghét bản năng bị hạ thể chi phối của Alpha, dù sao hắn sẽ không bị độ phù hợp này ảnh hưởng, cho nên cũng không cần phải quá để ý.
Nhưng cuối cùng Triều Từ lại quyết định nộp đơn vào một công ty khách sạn, điều này khiến cho thầy cô của cậu cảm thấy ngạc nhiên và thất vọng. Dù sao công việc này cũng là trái ngành.
Cũng giống như hầu hết những người mới vào nhận việc, ban đầu Triều Từ có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng may, cậu đã sớm hình thành thói quen thích nghi với những điều kiện bên ngoài không mấy tốt đẹp này, sau hai ba tháng cậu đã dần dần quen việc.
Trong hai ba tháng này, cậu rất ít khi gặp được Lâm Tranh —— Mặc dù Lâm Tranh vẫn luôn là tâm điểm thảo luận của toàn bộ nhân viên ở công ty.
Nhưng người này lại ở tầng cao nhất của tòa nhà, hầu như sẽ không có cơ hội tiếp xúc với hắn, trừ khi tình cờ gặp nhau ở trên đường.
Tình cờ là một vấn đề về xác suất, nhưng nếu xảy ra nhiều lần thì xác suất sẽ đến một cách rất tự nhiên.
Có một lần Triều Từ đi làm vào buổi sáng, cậu thực sự gặp được Lâm Tranh.
Khi đó ở trước cửa công ty, trong lúc Triều Từ đang vội vàng bước xuống tàu điện, cậu đã bắt gặp Lâm Tranh đang đi từ phía bên kia cùng với thư ký của mình.
Lúc cách nhau khoảng vài chục mét, khi Triều Từ nhìn thấy người này, trên mặt cậu không nén nổi sự kinh ngạc.
Lâm Tranh đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như chưa từng thay đổi gì cả. Lúc còn đi học hắn thích mặc những bộ quần áo bình thường, nhưng bây giờ lại mặc một bộ âu phục màu xám vô cùng trang trọng, viên đá đính trên khuy măng sét rất hợp với đôi mắt màu xanh lục bảo của hắn, đẹp không gì sánh được.
Cậu đã cố gắng lâu như vậy chỉ để được gần người này hơn. Nhưng khi thật sự đến gần, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Cậu theo bản năng mà đi chậm lại một chút, muốn đợi Lâm Tranh vào hẳn rồi cậu mới dám vào.
Nhưng Lâm Tranh lại không đi vào mà dừng lại, giống như đang nhìn về phía cậu.
Đang... nhìn mình sao? Niềm vui bỗng chốc dâng lên trong lòng Triều Từ, nhưng theo đó cũng là nỗi lo lắng, không dám tin đây là sự thật.
Nhưng Lâm Tranh đã dừng lại rồi, cho dù Triều Từ có đi chậm hơn nữa, cậu cũng sẽ đi đến đó. Cậu cũng không thể nào cứ vậy mà dừng lại —— Làm như thế thật sự rất lố bịch.
Triều Từ đi tới cửa, đôi mắt màu xanh ngọc của Lâm Tranh dường như đang dõi theo cậu.
"Xin, xin chào giám đốc Lâm." Triều Từ cúi đầu chào.
"Em cũng làm việc ở Minh Vũ sao?" Lâm Tranh hỏi cậu.
Minh Vũ là tên của khách sạn này.
Người hắn quá cao, nếu đứng xa một chút thì còn đỡ, nhưng nếu đứng gần, người này cao hơn người bình thường gần một cái đầu, khi cúi đầu nói chuyện sẽ tạo ra cảm giác áp bách và xâm lược cho người đối diện.
"Vâng ạ." Triều Từ nói.
"Anh nhớ em học Khoa Lịch sử mà." Lâm Tranh nói, "Em không được nhận vào nghiên cứu sau đại học sao?"
Giọng hắn lạnh lùng, xa cách như chính con người của hắn vậy.
"Không phải." Triều Từ lắc đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nếu như không phải, vậy tại sao cậu lại đến Minh Vũ, không cần nói ra cũng biết.
Lâm Tranh cúi đầu nhìn Beta này.
Cậu thật sự rất bình thường, không có đặc điểm gì đặc biệt, nhìn qua cũng chẳng thấy có ưu điểm gì.
Trong trí nhớ của hắn, ấn tượng đầu tiên về người này là cậu đã đến hỏi thăm nguyện vọng thi đại học của hắn là gì. Khi đó, Lâm Tranh có thể thấy được sự mến mộ của cậu đối với hắn.
Một người lần đầu tiên gặp mặt - ít nhất trong trí nhớ của hắn là như vậy - lại mến mộ mình, điều này không có gì là kỳ lạ đối với hắn.
Nhưng rất ít người kiên trì giống như Triều Từ.
Hắn nói cho Triều Từ biết nguyện vọng của hắn là Đại học A, vậy mà người này đã thực sự thi đỗ.
Hắn không biết học lực của người này như thế nào, nhưng để vào được trường hàng đầu như Đại học A, ít nhất phải nằm trong top năm người có điểm cao nhất trong trường trung học của bọn họ. Nếu điểm của Triều Từ tốt như vậy, tại sao trước đó hắn không hề có một chút ấn tượng nào về cậu.
Cậu thi đỗ vào Đại học A, lại còn vì hắn mà theo học chuyên ngành phụ là vật lý. Nửa cuối học kỳ năm hai, người này ngày nào cũng mang theo bữa sáng đến cho hắn, để thuận tiện mà cậu luôn ngồi ở gần hắn nhưng lại cách nhau một lối đi nhỏ. Hắn thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu trong giờ học, chắc là vì chuyên ngành của cậu là lịch sử nên khi học vật lý đã gặp nhiều khó khăn.
Bữa sáng của cậu rất ngon, không biết tại sao cậu lại có thời gian làm những thứ này vào mỗi ngày.
Bây giờ, người này còn vì mình mà đến Minh Vũ.
Chỉ là một người tốt nghiệp ngành lịch sử, nói một cách thẳng thắn sẽ chẳng có tương lai nào khi làm việc ở Minh Vũ cả. Trừ phi cậu là người rất có năng lực, có thể tỏa sáng ở nơi công sở này, hoặc là cậu có gia thế, học chuyên ngành này chỉ vì đó là sở thích của cậu. Nhưng tất nhiên, Triều Từ không thuộc dạng nào cả.
Ánh mắt của Lâm Tranh dừng lại trên người Triều Từ vài giây.
Triều Từ cúi đầu, cậu cảm thấy căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi Lâm Tranh rời mắt khỏi người cậu, hắn bèn lấy di động ra, vừa tra số trong danh bạ vừa nói với Triều Từ: "Anh sẽ giúp em liên hệ với thầy Phó Thanh, trợ giảng Khoa Lịch sử của em. Thầy ấy vẫn còn một vị trí nghiên cứu sinh."
Triều Từ vừa nghe thấy lời này, cậu liền cả kinh, vội vàng nói: "Không cần!"
"Chuyện này làm phiền anh lắm, em không cần đâu. Hơn nữa em cũng muốn sớm ra ngoài làm việc..." Giọng nói của Triều Từ nhỏ dần.
Tuy rằng cậu đang cúi đầu, không nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tranh, nhưng cậu có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh người này càng lúc càng thấp.
Cậu biết Lâm Tranh làm việc này là muốn tốt cho cậu, cũng là một ân huệ lớn đối với cậu.
Nhưng mà...
"Thôi được rồi." Giọng nói Lâm Tranh tựa hồ càng lạnh lùng hơn.
Hắn đi khỏi.
Triều Từ đợi hắn đi rồi, cậu mới dám ngẩng đầu lên, nhìn hắn bước vào trong thang máy từ phía xa.
............
Đây có lẽ là một cuộc tái ngộ chẳng vui vẻ gì.
Cũng chưa hẳn là tái ngộ, chỉ là ở trước cửa vội vàng chào hỏi nhau vài câu.
Triều Từ có chút chán nản.
Cậu biết Lâm Tranh đang muốn giúp cậu, đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được lòng tốt của hắn dành cho cậu, lẽ ra điều này phải khiến Triều Từ rất vui sướng.
Nhưng cậu đã quyết định ở lại Minh Vũ, hơn nữa nếu Lâm Tranh xin cho cậu một chân vào đó, thứ nhất là cậu sẽ đi cửa sau, cậu không thể chấp nhận được việc này, thứ hai là sẽ gây phiền phức đến Lâm Tranh.
Vì vậy, cậu đã từ chối lòng tốt của hắn. Cậu cảm thấy mình đã cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng đến gần hơn với người mà mình luôn mong nhớ, thế nhưng lại không biết suy xét, rồi còn đi phá hỏng.
Nhưng cậu không ngờ tới mình sẽ gặp lại Lâm Tranh nhanh như vậy.
Đó là nửa tháng sau, kể từ khi cậu gặp Lâm Tranh vào lần đó.
Sáng sớm Triều Từ tỉnh dậy, cậu cảm thấy cơ thể mình không khỏe.
Đầu óc cậu choáng váng, không có sức nhấc nổi cơ thể mình.
Nhưng cũng không đến mức phải nằm lì một chỗ, Triều Từ vẫn cố gắng đứng dậy để đi làm.
Khi sắp đến giờ nghỉ trưa, nhóm trưởng của cậu nhờ cậu mang tài liệu này lên trên.
Lúc bước ra thang máy, cậu cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng váng, mắt cũng hoa cả lên.
Bản thân cậu cũng cảm thấy tình trạng của mình không ổn, cậu muốn mang tài liệu này nhanh hơn một chút, để tranh thủ giờ nghỉ trưa mà nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trong đầu cậu đang nghĩ như vậy thì đột nhiên cậu va phải vào một người ngay ở chỗ rẽ.
Người này rất cao lớn, đầu Triều Từ đập thẳng vào ngực đối phương giống như là đụng phải vào một tảng đá, thật sự rất cứng.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Triều Từ vội vàng nói, cậu vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn người vừa bị mình đụng trúng, ngay lập tức cậu liền ngây ngẩn cả người.
"Giám đốc Lâm..." Cậu lẩm bẩm nói.
Lâm Tranh nhìn vào Beta nhỏ nhắn trước mặt mình, cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Có một mùi hương pheromone thoang thoảng trong không khí.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, dường như mùi hương này lại càng nồng hơn.
Lâm Tranh cau mày lại, giống như đã đoán ra được điều gì đó.
Hắn nắm lấy cánh tay của Triều Từ, kéo cậu vào trong thang máy.
Triều Từ vẫn còn đang choáng váng, cậu chỉ cảm thấy cánh tay của mình đột nhiên bị kéo mạnh. Lâm Tranh rất khỏe, lực nắm của hắn rất lớn, hắn kéo mạnh cánh tay Triều Từ khiến cho xương cốt của cậu bị đau.
Khi Lâm Tranh kéo Triều Từ vào trong thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, hắn có thể cảm nhận được nồng độ pheromone trong không gian nhỏ hẹp này ngày càng nồng nặc.
Hình như là mùi hoa huệ.
Triều Từ đang phân hóa lần hai.
Việc Beta trưởng thành phân hóa thành Omega, tuy rằng hiếm thấy nhưng không phải là không có, cũng có rất nhiều người đã từng nghe nói qua. Hơn nữa, trong quá trình phân hóa, bọn họ sẽ tiết ra một lượng lớn pheromone một cách mất kiểm soát, nếu không xử lý thỏa đáng, chắc chắn sẽ gây ra rối loạn cho xung quanh.
Lâm Tranh đã tiếp nhận khóa huấn luyện chống lại pheromone, pheromone của Omega mà một Alpha bình thường không thể chống lại đều không có tác dụng gì với hắn, nhưng khi hắn ngửi mùi pheromone của Triều Từ liền cảm thấy bản thân mình sắp mất kiểm soát.
Lâm Tranh có chút bất ngờ trước tình huống này, hắn nhìn Triều Từ đang bị kéo mà đứng không vững, trên trán cậu đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên hắn nhận ra một điều.
Mức độ phù hợp giữa Triều Từ và hắn chắc chắn rất cao.
Nếu không thì hắn đã không như thế này.
Nhưng Lâm Tranh không có hứng thú gì với Triều Từ, hắn cũng không phải là một Alpha thích lăng nhăng, sau khi phát hiện ra việc này, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy rất nguy hiểm.
Độ phù hợp giữa bọn họ rất cao, lại còn ở trong một không gian nhỏ hẹp.
Cũng may, sức chịu đựng của Lâm Tranh rất lớn, hơn nữa Triều Từ còn chưa phân hóa xong hoàn toàn. Lâm Tranh vội vã lấy di động ra để gọi điện, yêu cầu thư ký mang thuốc ức chế đến văn phòng của mình.
Cuối cùng thì thang máy cũng đến nơi, lúc này Triều Từ đã không thể đứng vững, Lâm Tranh phải dìu cậu đi ra ngoài.
Lúc này hầu hết mọi người đã nghỉ trưa, nếu không, với nồng độ pheromone tiết ra không ngừng của Triều Từ chắc chắn sẽ gây ra một trận rối loạn.
Lâm Tranh đỡ Triều Từ vào phòng của hắn, để cậu ngồi trên ghế sô pha rồi đi ra ngoài.
Hiện tại, bọn họ mà ở chung phòng với nhau sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng đột nhiên hắn bị kéo lại.
Lúc này ý thức của Triều Từ đã gần như tan vỡ, nhưng đây là thời điểm phân hóa quan trọng nhất của Omega, cũng là thời điểm dễ bị tổn thương nhất, bọn họ sẽ theo bản năng tìm kiếm người thân cận của mình.
Trên trán của cậu đã lấm tấm mồ hôi, phần tóc mái xõa tung lòa xòa trước trán, trông có vẻ chật vật nhưng lại mang theo một sự quyến rũ, mê người khó tả. Cậu cắn môi mình khiến nó đỏ bừng lên, ánh mắt đã có chút vô thần nhưng vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào Lâm Tranh.
Lúc này Lâm Tranh mới chú ý đến đôi mắt của Triều Từ rất đẹp, đó là một đôi mắt đào hoa tròn xoe.
Trên người của cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, chiếc áo sơ mi ướt sũng dán sát vào da thịt, mơ hồ lộ ra vòng eo nhỏ gầy, thon gọn.
"Anh ơi..." Cậu không còn lại bao nhiêu ý thức, những gông xiềng trói chặt cậu lúc trước tựa hồ đã biến mất trong nháy mắt, cậu cứ lặp đi lặp lại, "Em thích anh... Thích anh, rất thích anh..."
Thích nhiều... đến như vậy sao?
Lâm Tranh đứng dậy, cúi người nhìn cậu một lúc, nhưng sau đó lại mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay của cậu rồi rời đi.
Hắn rời khỏi văn phòng, đứng đợi ở bên ngoài khoảng mười phút, không biết vì sao trong lòng của hắn vô cùng rối bời.
Một lát sau, thư ký của hắn vội vàng đi tới mang theo một chiếc túi trên tay.
"Cậu ta đang ở bên trong, anh đi tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy đi." Lâm Tranh nói với thư ký.
Thư ký cũng không hỏi thêm câu nào, mấy phút sau lại đi ra, nói với Lâm Tranh: "Ông chủ, xong rồi, cậu ấy ngủ rồi."
Lâm Tranh gật đầu, mở cửa bước vào. Pheromone lưu lại trong không khí vẫn còn rất nồng.
Triều Từ đang nằm trên ghế sô pha, cuộn người lại thành một khối tròn nho nhỏ.
Ánh mắt của Lâm Tranh dừng lại trên người cậu vài giây.
Hắn không hiểu vì sao mình lại có mức độ tương thích cao với một người như vậy.
Dù chưa kiểm tra cụ thể nhưng hắn chắc chắn nó rất cao, cao hơn tất cả những người mà hắn từng gặp.
Người này không hề có điểm chung gì với hắn, hắn không thể nào lại đi thích một người như vậy.
Hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hắn vẫn luôn chán ghét bản năng bị hạ thể chi phối của Alpha, dù sao hắn sẽ không bị độ phù hợp này ảnh hưởng, cho nên cũng không cần phải quá để ý.
Danh sách chương