"Trở về."

Người ở bên kia điện thoại chỉ nói ra hai chữ này.

Giọng nói của người đó không hề có cảm xúc, rất nhẹ nhàng, hoặc nói cách khác... như thể hắn ta đang ra lệnh.

Giống như một người chủ gọi con chó của mình quay về.

"Vậy anh có đảm bảo rằng mọi thứ sẽ được khôi phục không?" Triều Từ nhắm mắt lại, nhấn mạnh từng chữ, "Danh dự của Lâm Kỳ, sự trong sạch, tất cả mọi thứ của anh ấy, anh có trả lại không?"

Dường như không hài lòng với việc Triều Từ quá quan tâm đến Lâm Kỳ, đầu bên kia điện thoại im lặng trong một lúc.

"Tất nhiên." Hắn nói.

"Được." Triều Từ đồng ý.

"Ở bên này, anh còn có chút việc phải làm, nên hai ngày nữa mới trở về nước. Hai ngày sau, anh muốn thấy em ở Ngọc Phỉ Hoa Phủ."

"Thêm nữa, thủ tục ở trường em, anh sẽ giúp em hoàn tất, em không cần phải đi."

Lâm Tranh ở đầu bên kia điện thoại đang nghịch bút, thản nhiên nói.

Hắn để Triều Từ phải tự về nước, tự về Ngọc Phỉ Hoa Phủ. Ở Ngọc Phỉ Hoa Phủ, chờ đợi Alpha của cậu quay về.

Và sau đó, tất cả những đấu tranh đã từng diễn ra trong quá khứ sẽ bị xóa sạch, thậm chí nó còn cắn trả lại Triều Từ, khiến cho cậu gục ngã hoàn toàn.

"...Được." Môi của Triều Từ run lên, từng lời cất lên sau đó giống như bị mất hết sức lực.

............

Triều Từ không đợi Lâm Kỳ quay lại.

Cậu soạn một ít đồ dùng cá nhân, rồi đặt vé máy bay xuất phát vào tối nay, sau đó vội vàng viết một lá thư để lại cho Lâm Kỳ. Cậu rút thẻ SIM của mình ra và đổi sang một thẻ mới.

Trong lá thư, cậu nói với Lâm Kỳ rằng cậu không thể quên được Lâm Tranh, thay vì để cả hai phải đối mặt với những khó khăn không cần thiết này, không bằng nhanh chóng chia tay.

Mọi thứ trôi theo tiếng ồn của chiếc máy bay, quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó.

Cậu biết điều này là đang phản bội Lâm Kỳ.

Lâm Tranh đã trả thù Lâm Kỳ như vậy, nhưng Lâm Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc. Anh đối mặt với việc bị Lâm Tranh thu hồi tài sản, bị vu khống, bị hủy hợp đồng, bị đẩy ra khỏi dự án một cách thản nhiên. Từ đầu đến cuối, Lâm Kỳ chưa bao giờ tỏ ra thất vọng hay sợ hãi.

Lâm Kỳ là một người rất mạnh mẽ, có lẽ những trả thù khiến tinh thần sa sút như thế này không đáng nhắc đến với anh.

Nhưng Triều Từ không thể chịu đựng được. Không thể đứng nhìn Lâm Kỳ bị đẩy ra khỏi vị trí vinh quang chỉ vì cậu.

Cậu rất muốn được ở bên cạnh Lâm Kỳ, nhưng quyết tâm và khao khát đó dần bị dập tắt sau mỗi lần Lâm Tranh tấn công. Triều từ vốn cho rằng đòn tấn công lớn nhất của Lâm Tranh là khiến Lâm Kỳ bị mất hết tài sản, nên lúc đầu cậu vẫn còn cố chấp. Nhưng khi Lâm Kỳ bị vu khống, phải nhận vô số lời mắng chửi ở trên mạng, thậm chí còn bị người khác chỉ trỏ khi ở trường, cậu đã không còn chịu đựng nổi nữa.

Từng chút một, cho đến khi mảnh dằm nhỏ ấy đâm thẳng vào trái tim.

Lâm Kỳ đã từ bỏ rất nhiều thứ vì cậu, nhưng bây giờ Triều Từ lại thoát khỏi vòng tay của anh, đẩy anh quay lại điểm xuất phát.  Điều này là sự phản bội đối với Lâm Kỳ, đồng thời cũng là nhát dao cứa vào trái tim anh.

Nhưng Triều Từ nghĩ rằng thà đau ngắn còn hơn đau dài. Khi nghĩ kỹ lại, tại sao Lâm Kỳ lại thích cậu đến như vậy, bọn họ chỉ mới quen nhau được vài tháng thôi mà, Lâm Kỳ không cần phải dành cả cuộc đời của anh cho cậu.

Triều Từ luôn biết bản thân mình khác biệt, vì cậu sống quá đặt nặng vào tình cảm, còn hầu hết mọi người đều không thích việc này. Bây giờ, ai cũng có thể sống mà không cần người khác.

Không bao lâu nữa Lâm Kỳ sẽ quên đi cậu và quay trở lại cuộc sống trước đây.

Cuộc sống khiến mọi người thán phục đó.

............

【Chắc suy nghĩ sẽ như thế này nhỉ? Thành thật mà nói, đôi khi tôi không đoán ra được suy nghĩ của những người theo đuổi người khác.】Triều Từ tựa vào cửa sổ của máy bay, trong lòng không biết làm thế nào mà nói với hệ thống.

【Cũng không đến nỗi, mức độ OOC chỉ mới 4%, khá phù hợp với tính cách vốn dĩ của "Triều Từ", không tính là OOC.】Hệ thống tính toán một chút.

Mức độ OOC từng là một tiêu chí đánh giá Triều Từ khi cậu thực hiện nhiệm vụ, đây là một tính năng được cài đặt sẵn bên trong hệ thống, lúc nào cũng được bật lên. Nhưng hiện tại, Triều Từ không thực hiện nhiệm vụ nên không còn tiêu chuẩn đánh giá này nữa.

Nhưng dù sao, ở trong những thế giới này, nếu mức độ OOC cao thì vẫn rất nguy hiểm. Đây cũng là lý do tại sao Triều Từ luôn cố gắng hết sức duy trì tính cách. Dù cậu có muốn quay trở về đến mức nào, cậu vẫn phải làm mọi việc trong giới hạn, phù hợp với thiết lập của mình.

Dù có những việc không phù hợp với thiết lập nhân vật, cậu cũng sẽ ép mình tạo ra một tâm lý phù hợp với thiết lập đó, tránh để người khác nhận ra có điều gì không ổn khi cậu bị dồn vào thế bí.

Mà mức độ OOC dưới 10% vẫn nằm trong phạm vi an toàn.

Triều Từ có chút yên tâm.

......

Sau khi xuống máy bay, đã có người chờ sẵn ở sân bay để đón cậu về Ngọc Phỉ Hoa Phủ.

Là người do Lâm Tranh sắp xếp.

Bọn họ không tỏ ra kính trọng, cũng không tỏ ra xem thường cậu. Sau khi đưa Triều Từ quay về Ngọc Phỉ Hoa Phủ, bọn họ liền rời đi.

Trong Ngọc Phỉ Hoa Phủ không có nhiều người giúp việc, ngoài một số người dọn dẹp định kỳ ra, chỉ có một người là dì Lương, một người phụ nữ trên bốn mươi tuổi, chịu trách nhiệm nấu ăn.

Khi Triều Từ trở về, dì Lương đã chuẩn bị xong bữa trưa cho cậu, dì ấy vẫn chưa biết gì về những chuyện đã xảy ra giữa Triều Từ và Lâm Tranh, chỉ nghĩ rằng Triều Từ vừa đi du lịch ở nước ngoài.

Dì ấy rất thích Triều Từ, thường xuyên chào hỏi và trò chuyện với cậu, nhưng Triều Từ chỉ ngơ ngác, trả lời cho có lệ.

Cứ như vậy, hai ngày một đêm trôi qua trong mơ màng.

Vào đêm thứ hai, Lâm Tranh quay trở lại.

Dì Lương đã đi về, Triều Từ đang ngồi trong phòng khách nhưng không bật đèn.

Khi Lâm Tranh trở về, hắn nhẹ nhàng cằn nhằn một tiếng: "Tại sao không bật đèn?"

Hắn nói xong, liền bật đèn lên.

Dường như hắn không cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo bên trong căn nhà, hoặc có thể là hắn cố tình lờ đi điều đó.

Hắn không để ý đến việc Triều Từ đang im lặng ngồi trên ghế sô pha, mà đi thẳng vào phòng bếp, từ trong tủ rượu lấy ra chai rượu có độ cồn tương đối cao.

Tiếp đó, hắn cầm theo hai cái ly, quay trở lại phòng khách.

Hắn ngồi xuống đối diện với Triều Từ, rót ra hai ly rồi đưa một ly cho cậu.

Hắn biết Triều Từ uống rượu rất kém, ít khi đụng đến rượu, chỉ cần uống một ly là say.

Nhưng lúc này, Triều Từ không có tâm tư tranh cãi với Lâm Tranh, cậu cầm ly rượu lên và uống hết.

Bên trong ly rượu vang chỉ chứa một ít rượu, độ cồn cũng không cao lắm. Sau khi uống xong, Triều Từ chỉ đỏ một chút ở cổ, chưa có bất kỳ phản ứng gay gắt nào.

Lâm Tranh lại rót tiếp một ly.

Sau năm ly, dù Triều Từ có đang buồn phiền đến đâu, cũng khó chống lại cảm giác bài xích và khó chịu trong cơ thể.

Nước mắt của cậu trào ra, ngay cả tay cầm ly rượu cũng không thể nào giơ lên được.

Bụng cậu quặn lên, nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng.

Lâm Tranh cười khẩy một tiếng.

Hắn đứng dậy, dáng người cao lớn của hắn che mất phần lớn ánh sáng từ chiếc đèn chùm phía trên.

Lâm Tranh cầm ly rượu, đi đến bên cạnh Triều Từ.

Hắn cúi xuống, hỏi cậu: "Sao không uống nữa? Không phải vừa rồi còn giận anh sao?"

Giọng hắn lên cao, giống như đang cười nhưng lại không mang theo ý cười.

Hắn bóp má Triều Từ, áp ly rượu lên môi, bắt cậu uống hết.

Sau khi uống xong ly này, Triều Từ thực sự rất khó chịu.

Cậu nhịn không được muốn cuộn người lại, nhưng bị Lâm Tranh nhấn chặt hai vai.

"Tiếp tục." Hắn lắc chai rượu vẫn còn phân nửa ở trong tay, rót tiếp vào ly của Triều Từ.

"Không......" Triều Từ lắc đầu, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Những lời từ chối và cầu xin khó khăn phát ra từ trong miệng.

Tuy nhiên, Lâm Tranh dường như không có chút mềm lòng nào, đôi mắt màu ngọc lục bảo lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn vẫn bóp má Triều Từ, ép cậu uống thêm một ly nữa.

Nhưng lần này, còn chưa uống hết được ly rượu, Triều Từ thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu vùng vẫy dữ dội. Lâm Tranh nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, liền từ từ di chuyển bàn tay từ má xuống cằm.

Vẫn bóp chặt không buông.

Những ngón tay thon dài, trắng nõn, trông rất đẹp, nhưng lại giống như móng vuốt sắc nhọn của một con thú hung dữ.

Hắn không đặt ly rượu lên môi của Triều Từ nữa, cậu còn chưa kịp thở phào một hơi, hắn đã giơ ly rượu lên cao, để những giọt rượu đỏ thẫm rơi từ trên cao xuống, đổ trực tiếp lên khuôn mặt của Triều Từ.

Lâm Tranh đứng trước mặt cậu, trong đôi mắt màu ngọc đó không thể nhìn thấy bất kỳ sự thương hại nào.

Hắn đứng trên cao nhìn xuống, nhìn ngắm gương mặt trắng trẻo, ướt đẫm rượu của người trước mặt, dáng vẻ thật thảm hại, đáng thương nhưng lại rất xinh đẹp.

Triều Từ bất ngờ bị rượu xâm nhập vào miệng và mũi, ngay lập tức liền cảm thấy rất đau rát và khó chịu.

Rượu chảy thẳng vào khoang mũi lại chảy vào khí quản, cậu không chịu được mà ho khan.

Lúc nãy vẫn còn cố gắng nhịn nôn, nhưng lúc này cậu không thể nhịn được nữa, cúi đầu kịch liệt nôn ra.

Lâm Tranh cúi đầu nhìn cậu một lúc, nhưng thay vì đỡ cậu hắn lại quay lưng, đi lấy một cái khăn, sau đó trở lại lau sạch mặt cho Triều Từ.

Những dơ bẩn được lau đi, nhưng cậu không thể kìm được nước mắt, chóp mũi và hốc mắt của cậu đều đỏ bừng.

Lâm Tranh nhìn cậu, một lúc sau, hắn kéo cậu vào lòng, bế cậu đi lên lầu.

Hắn ôm Triều Từ vào phòng tắm, đặt cậu vào trong bồn.

Bồn tắm rất lớn, dù Triều Từ là một Omega, nhưng cũng coi như là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà chỉ chiếm một phần ba không gian của bồn tắm.

Lâm Tranh mở vòi sen ở phía trên, ngay lập tức nước xối thẳng xuống, ướt đẫm toàn bộ cơ thể của Triều Từ.

Quần áo trên người cậu chưa được cởi ra, lúc này cũng bị làm ướt, dính sát vào da cậu.

Ý thức của Triều Từ lúc này đã mơ hồ, cậu chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng nức nở.

Như một chú chim non đang chịu đựng dưới trận bão táp, không nơi nào che chở, chỉ có thể để nước mưa đánh đập vào cơ thể.

Lâm Tranh cười nhẹ, dường như rất hài lòng.

Hắn cũng duỗi chân bước vào bồn tắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện