Lâm Dữ Hạc giải thích: "Là một người bạn tìm em làm ạ."

Lâm Dữ Hạc từ nhỏ theo ông ngoại luyện chữ, thời điểm học cấp 3 đã bắt đầu nhận các hợp đồng kinh doanh, quen biết được một người người bạn đối tác. Hợp tác với nhau nhiều lần, hai người liền chậm rãi trở thành quan hệ hợp tác lâu dài.

Vị đối tác kia rất trẻ tuổi, suy nghĩ cũng rất mới mẻ, ngoài những bản thảo truyền thống người nọ vẫn còn không ít những ý tưởng sáng tạo mới mẻ, khi trước Lâm Dữ Hạc lập các tài khoản xã hội cũng là do anh ta kiến nghị.

"Buổi triển lãm thiết kế này cũng là anh ấy hợp tác với trung tâm thương mại mở, ngoại trừ có thể tạo cơ hội cho mấy cửa hàng có yếu tố liên quan tới Trung Quốc cũng có thể thu hút được một nhóm hành khách tới du lịch và chụp ảnh."

Lâm Dữ Hạc nói.

"Người bạn đó đã nói với em là triển lãm nghệ thuật này rất được hoan nghênh, đã trở thành điểm chụp ảnh khá hot trên mạng gần đây. Có điều em bận đi học cũng không có thời gian đáo qua, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy cái hiệu ứng thực cảnh này."

Lục Nan nhìn màn hình khổng lồ trước mặt, im lặng thở dài

Anh thật lòng khen: "Ninh Ninh thực sự rất lợi hại."

Vẻ mặt người đàn ông có chút phức tạp, Lâm Dữ Hạc nhìn không hiểu. Nhưng nếu như đổi lại thành một người có quan hệ tốt với gia đình hơn nhìn thì vừa nhìn hàm ý trong vẻ mặt ấy là hiểu ngay ——

Chính là cái loại biểu tình mà muốn cho trẻ nhỏ những thứ tốt nhất của mình nhưng lại phát hiện đối phương đã không cần tới sự giúp đỡ của mình, vừa kiêu ngạo lại vừa khó tránh khỏi có chút hụt hẫng, chính là loại tâm thái của người cha già.

         

Lâm Dữ Hạc không rõ những cái này lắm, chỉ cảm thấy được khen đến có chút xấu hổ, cậu nói: "Cũng không tính là em giỏi, là người bạn kia làm khá tốt."

         

Lục Nan lại không cho là vậy: "Có thể kiên trì thực hiện việc mình thích lại còn làm đến xuất sắc, chính là rất lợi hại."

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.

Cậu bình thường luôn luôn có thể khống chế tâm tình của bản thân rất tốt, ôn nhu với người ngoài, gặp chuyện không sợ hãi, cho nên khi cậu để lộ ra vẻ mặt ngu ngơ* lại càng chọc cho tim người khác ngứa ngáy.

Lúc Lâm Dữ Hạc còn đang suy nghĩ câu nói kia thì trên cằm truyền tới xúc cảm ấm nóng.

         

Là tay của người đàn ông, khe khẽ nhéo nhéo cằm của cậu.

Lục tiên sinh hình như rất thích chạm vào cằm của người khác—— Lâm Dữ Hạc còn đang nghĩ như vậy thì bên cạnh lại truyền tới một ít động tĩnh.

         

Cậu ngẩng mắt nhìn sang, là mấy người trẻ tuổi đang giơ điện thoại, bị người của Lục Nan ngăn cản.

Mấy người bọn họ chỉ cách hai người vài bước chân, bởi vậy cuộc hội thoại giữa mấy người bọn họ cũng truyền tới bên này rõ ràng.

         

Nghe xong đối thoại của bọn họ Lâm Dữ Hạc mới biết được vừa nãy có người quay cậu và Lục Nan, bị Phương Mộc Sâm dẫn người tới lễ phép ngăn cản, khuyên bọn họ xóa video vừa rồi.

Mấy người trẻ tuổi bọn họ cũng có chút ngại ngùng, giải thích: "Chúng em không có ác ý, chỉ là cảm thấy hai anh ấy rất đẹp trai, tương tác cũng rất manh nên liền muốn quay một video tiktok ngắn . Nếu như các anh để ý thì bọn em sẽ xóa đi."

         

Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên, sáng nay cậu vừa mới nghe các thợ trang điểm trò chuyện về chuyện quay người trên đường, không nghĩ tới vậy mà thực sự sẽ gặp phải loại chuyện này.

         

Trước đây cậu thật sự rất bận học, không có mấy thời gian để đi dạo trung tâm thương mại, nhiều lắm là ra ngoài cùng bạn cùng phòng ăn bữa cơm, đối với loại sự tình này thật sự vẫn là lần đầu tiên lưu ý.

  "Thì ra thật sự có người quay như vậy a."

Lục Nan vẫn chưa để ý đến mấy người lạ kia, thẳng đến khi Lâm Dữ Hạc mở miệng anh mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Dữ Hạc thuật lại một lần lời của thợ trang điểm cho anh nghe.

Lục Nan nghe xong vẫn không có biểu tình gì, cũng rất dứt khoát biểu đạt sự tán thành: "Ừm, đại khái là bọn họ đều cho là chúng ta rất xứng đôi mới quay chúng ta."

Lâm Dữ Hạc: ". . . ?"

Cậu vốn cho là loại người đạt đến chức vị chủ tịch tập đoàn như Lục tiên sinh hẳn là sẽ rất chú ý đến việc bảo vệ riêng tư. Cứ nhìn truyền thông Hương Giang nhiều năm qua phí công vô ích cũng có thể khiến người khác cảm nhận được, Lục tiên sinh tuyệt không thích bị tùy ý quay chụp đưa tin.

Thế nhưng hiện tại thế nào cậu cũng cảm thấy là Lục tiên sinh phảng phất như là rất......... hứng thú đối với chuyện bị quay vừa rồi?          

Đoạn nhạc đệm nhỏ này cũng không tốn mấy thời gian, hai người lại đứng bên cạnh triển lãm ngắm thêm một hồi liền đi dạo sang những nơi khác.

Khu trung tâm thương mại này có không ít cửa hàng văn sáng (?), cũng coi như là một trong những điểm đặc sắc, Lục Nan vẫn đặc biệt hỏi Lâm Dữ Hạc có muốn tới cửa hàng xem chút không.

         

Có điều hấp dẫn sự chú ý của Lâm Dữ Hạc trước lại là cửa hàng loại hình vận động.

         

Bởi vì là cuối tuần, không ít cửa hàng đều là đông ngẹt người, còn có cửa hàng thậm chí còn phải xếp hàng dài.

         

Quá nhiều người, thực không tiện kéo Lục tiên sinh đi dạo lắm, Lâm Dữ Hạc không đi vào trong cửa hàng, nhưng vẫn là nhịn không được mà nhìn lại cửa hàng đang xếp hàng dài vài lần.

         

Chờ tới lúc cậu vừa quay đầu lại thì người đàn ông bên cạnh trực tiếp ngừng lại.

"Ca ca?"



Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc đã bị Lục Nan kéo đi.

"Em muốn đi dạo cửa hàng nào?" Lục Nan nhìn lướt qua theo hướng ánh mắt Lâm Dữ Hạc hỏi, "Cửa hàng ván trượt kia?"

Lâm Dữ Hạc do dự một chút, nói: "Không cần đâu, em chỉ nhìn chút thôi, ván trượt em mua về hẳn là cũng không dùng được."

"Vì sao không dùng được?" Lục Nan hỏi, "Bởi vì bệnh hen suyễn?"

Lâm Dữ Hạc biết đối phương đại khái là đã xem qua tư liệu của mình, cũng không ngạc nhiên lắm: "Vâng."

Lục Nan lại hỏi: "Bây giờ không phải là đã kiểm soát được khá tốt rồi sao?"

Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên: ". . . Vâng."

Lục Nan nói: "Có lẽ đã không còn ảnh hưởng tới hoạt động bình thường rồi đi, chơi một ít môn vận động thích đáng cũng rất có lợi."

Lâm Dữ Hạc còn tưởng rằng loại người có thân phận như Lục tiên sinh sẽ cảm thấy chuyện chơi mấy loại trượt ván này rất không đàng hoàng, lại không nghờ rằng người nọ sẽ nói: "Muốn chơi thì cứ chơi đi."

Giọng Lục Nan rất nghiêm túc: "Em còn nhỏ tuổi, bây giờ vừa đúng là thời điểm thích hợp không ngừng thử nghiệm."

         

"So với do dự, không bằng lớn mật buông tay đi chơi đi."

Lâm Dữ Hạc ngẩn người.

Bên cạnh truyền tới tiếng đoạn đối thoại, là một cặp người yêu xa lạ, tựa hồ cũng muốn tới cửa hàng ván trượt.

Một trong hai người vui vẻ nói: "Đây chính là cửa hàng anh muốn tìm! Anh đã xem cửa hàng bọn họ rất lâu rồi, hôm nay thật nhiều người a!"

Người còn lại lại không mấy vui vẻ: "Anh làm sao vậy, đặc biệt chạy tới xa như vậy chỉ để đến loại cửa hàng này?"

         

"Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, sao lại không thận trọng thêm chút đi, suốt ngày đi chơi mấy thứ không thực tế này" Người nọ rất không nhịn được nói, "Anh không thể làm chút chuyện đứng đắn sao?"

Khoảng cách xa như vậy, Lâm Dữ Hạc vẫn như cũ cảm giác rõ ràng được sự mừng rỡ của người nọ bị đột nhiên cắt đứt trở nên mờ mịt luống cuống và ủy khuất.

Mà trong lúc cậu thất thần Lục Nan đã giơ tay lên gọi nhân viên cửa hàng đang tiếp đãi khách xếp hàng ở bên cạnh sang.

         

Nhân viên cửa hàng sang đây nhìn thấy hai người cũng sửng sốt một chút, dù sao thoạt nhìn Lục Nan thực sự không giống như là sẽ người sẽ tới cửa hàng ván trượt.

         

Lục Nan trực tiếp hỏi: "Vào cửa hàng đều phải xếp hàng sao?"

Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền phản ứng lại, nói: "Hai vị là tới mua ván trượt phiên bản giới hạn được giảm giá hôm nay sao? Nếu là mua ván trượt giới hạn thì cần phải xếp hàng, kiểu dáng bình thường thì không cần."

Lục Nan nhìn về phía Lâm Dữ Hạc, Lâm Dữ Hạc nói: "Chúng tôi muốn xem loại phổ thông."

Nhân viên cửa hàng liền dẫn hai người vào.

Nói là vào dạo cửa hàng, kỳ thực bọn họ cũng không có dạo bao lâu. Chưa được mấy phút Lâm Dữ Hạc liền chọn được ván trượt.

Lục Nan hỏi: "Em sớm đã ngắm kỹ rồi?"

Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Dạ. . . ngắm rất lâu rồi vẫn luôn không có mua về."

Trước đây cậu lo lắng mình mua cũng không dùng được, thế nhưng ngày hôm nay cậu thấy Lục tiên sinh nói đúng. Độ tuổi này còn không đi thử thì phải đợi tới khi nào đây?

"Chọn cái này rồi đúng không." Lục Nan nói, "Thích thì mua đi."

"Chính là cái này, " Lâm Dữ Hạc cười cười, "Này còn là Hồi Khê đề cử cho em, đặc biệt thích hợp cho người mới bắt đầu."

Cậu nói xong câu này, Lục Nan vừa rồi còn đang nói "thích thì mua " đột nhiên trầm mặc lại.

Nhân viên cửa hàng giúp hai người tính tiền, Phương Mộc Sâm tiến lên muốn quẹt thẻ lại bị Lâm Dữ Hạc ngăn cản.

"Không cần không cần, em tự trả là được rồi."

Lâm Dữ Hạc trực tiếp lấy điện thoại ra thanh toán, lúc tính tiền ông chủ nghe Lâm Dữ Hạc nhắc qua tên Thẩm Hồi Khê còn sảng khoái giảm giá cho cậu.

         

"Brook là bạn tôi! Chúng tôi đều chơi cái này, đã quen nhau rất lâu rồi." Brook là tên tiếng Anh của Thẩm Hồi Khê, "Giảm giá cho cậu, còn có bộ đồ bảo hộ này cũng tặng cho cậu."

Lâm Dữ Hạc ôm bao lớn bao nhỏ của ông chủ nhiệt tình tặng cho thắng lợi trở về, vừa quay đầu lại thì bắt gặp vẻ mặt không mấy dễ nhìn của người đàn ông.

Lâm Dữ Hạc có chút ngạc nhiên: "Sao vậy ạ?"

Lục Nan chỉ nói không có gì, nhưng chờ Phương Mộc Sâm nhận hết đống đồ trong tay Lâm Dữ Hạc xong người đàn ông liền trực tiếp bắt lấy Lâm Dữ Hạc, ấn cậu vào góc tường tỉ mỉ thoa son dưỡng cho cậu.

         

Quá trình này thực sự có chút dài dằng dặc vô cùng, chọc cho Lâm Dữ Hạc nảy sinh bóng ma đối với việc thoa son dưỡng.

Đi dạo trong trung tâm thương mại xong hai người lại ăn thêm bữa tối nhẹ rồi lên xe trở về.

Bọn họ đã bàn xong ngày mai sẽ về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đêm nay tới đó ở trước một đêm, bởi vậy ô tô liền không lái về trường học nữa mà trực tiếp tới nơi ở của Lục Nan.

Phượng Tê Loan* rất gần đại học Yến Thành, đi bộ tới cũng chỉ mất khoảng mười phút. Đây là một tiểu khu mới được xây dựng không lâu, các loại cơ sở vật chất đều rất mới. Lâm Dữ Hạc theo Lục Nan vào nhà, lại ngoài ý muốn phát hiện phong cách trang trí nơi này của Lục tiên sinh cũng không phải là đen trắng xám như trong tưởng tượng của cậu, trái lại ngoài ý muốn thoải mái như ở nhà, tất cả đều là màu ấm.

Lục Nan dẫn cậu đơn giản tham quan qua phòng ở , Lâm Dữ Hạc thấy có giường trong phòng dành cho khách liền thở phào nhẹ nhõm.

         

Thời gian vẫn còn sớm, hai người không trực tiếp nghỉ ngơi, mà là cùng nhau tới đi thư phòng.

Không gian phòng khách rộng lớn, ánh sáng sáng ngời lại ôn hòa, bên trong đặt hai chiếc bàn làm việc cách nhau không xa. Lục Nan bảo Lâm Dữ Hạc ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc nhỏ hơn, lại đưa cho cậu một quyển vở và một cái Ipad.

         

"Em cứ dùng đi, tôi còn cái khác."

Lâm Dữ Hạc nói cảm ơn xong liền nhận lấy đồ.

Cậu chuẩn bị xem luận văn nên mở Ipad ra trước. Ipad là loại mới nhất mới ra mắt hơn một tháng trước, lớp màng bảo hộ trên màn hình còn chưa lột ra, thoạt nhìn tựa hồ như là còn mới toanh.

Lâm Dữ Hạc còn cho rằng cậu cần thiết lập máy mới, lại không ngờ rằng Ipad có thể mở lên bình thường, bên trong còn đã tải không ít phần mềm ứng dụng.

        

Cậu xem qua tổng thể một lượt, phát hiện các loại app học thuật, các ứng dụng của sinh viên học Y thường dùng cũng đã tải xuống rồi, thậm chí ngay cả diễn đàn của đại học Yến Thành cũng có luôn rồi, chuẩn bị tương đối đầy đủ.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, chiếc Ipad này trước đây đã có người dùng rồi sao? Hay là. . . cố ý chuẩn bị cho cậu?

Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nan, người nọ đã ngồi xuống cạnh một chiếc bàn khác, đã bắt đầu làm việc.

Lục Nan cởi bỏ áo vest ngoài nhưng vẫn chưa thay áo sơmi, chất liệu vải mỏng vừa vặn tôn lên vóc dáng săn chắc của người đàn ông, xuyên qua một lớp quần áo lại vẫn như trước có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp quyến rũ.

         

Đàn ông khi làm việc là quyến rũ nhất, huống hồ điều kiện bản thân người đàn ông này cũng cực kỳ ưu việt. Anh đang rũ mắt nhìn tập văn kiện trước mặt, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cầm một chiếc bút máy, trên mu bàn tay mơ hồ có gân xanh nổi lên, ẩn nhẫn hữu lực.

Anh rõ ràng đang tập trung vào công việc của mình, không hề làm ra bất kỳ cử động nào với người khác nhưng lại cứ tự nhiên như thế mà chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của người khác.

Mãi đến khi Ipad rung lên, Lâm Dữ Hạc đang ngẩn người rốt cuộc mới hoàn hồn lại, vội vã dời đi ánh mắt.

Đầu óc cậu trong phút chốc đột nhiên trống rỗng chứ đừng nói chi là vấn đề vừa rồi. Đợi đến khi cậu cưỡng bách chính mình đặt tầm mắt trở về trên màn hình Ipad, cố gắng tập trung lực chú ý mới nhớ tới vừa rồi mình định hỏi gì.

Chỉ là cậu cũng không còn tâm tư hỏi nữa.

Thẳng đến khi mở ra luận văn phức tạp quen thuộc, nhìn đến mức cả mắt đều là thuật ngữ chuyên môn và các loại số liệu khác nhau Lâm Dữ Hạc mới dần dần bình phục lại, chuyên tâm vào việc học.

Bầu không khí một mảnh bình yên, trong phòng chỉ còn lại tiếng sột soạt nhè nhẹ của đầu bút trên mặt giấy.

         

Bất tri bất giác liền đã qua hồi lâu, chờ Lâm Dữ Hạc đọc xong mấy đoạn luận văn cần đọc cũng đã gần mười một giờ rồi.

         

Sau khi đắm mình trong việc học, hiệu suất của cậu vậy nhưng thật ra rất cao. Hoàn cảnh của thư phòng tốt, nhiệt độ cũng vừa vặn, là một chỗ rất thích hợp với việc học tập.

Thấy Lục tiên sinh còn đang bận rộn Lâm Dữ Hạc cũng không quấy rầy đối phương. Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đang định xem một vài tin nhắn chưa đọc thì nhóm tin nhắn của ký túc xá liền nhảy lên.

(Bổn nhân mãnh 1 chớ quấy rầy: Mấy cậu xem cái này chưa??)

Là Chân Lăng, anh gửi tới một đường link, "Cách tốt nhất để hẹn hò khi bạn đang yêu đương với sinh viên khác chuyên ngành" .

(Bổn nhân mãnh 1 chớ quấy rầy: Phía trước tất cả đều là hài hước linh tinh, kết quả kéo đến cuối cùng, cái vẹo gì vậy, làm sao để hẹn hò với sinh viên ngành Y —— tự học cùng cậu ta)

(Bổn nhân mãnh 1 chớ quấy rầy: . . .Cười tới phát khóc luôn rồi!!))

Lâm Dữ Hạc bật cười, nhắn một tin trả lời lại đối phương, đến lúc sau ngẩng đầu lên nhìn trước mặt mình Ipad vẫn đang hiển thị luận văn.

Cậu nhìn thoáng qua Lục Nan, người đàn ông vẫn đang xử lý văn kiện.

Lâm Dữ Hạc cúi đầu suy nghĩ một chút.

Hình như thật sự là cùng nhau tự học.

Tới gần mười một rưỡi người đàn ông mới kết thúc công việc. Hai người thay nhau đi vệ sinh cá nhân, sau khi Lâm Dữ Hạc đi ra lại bị túm lấy bôi một lượt thuốc mỡ.

         

Thuốc mỡ rất hiệu quả, vết thương trên môi Lâm Dữ Hạc đã không thấy đâu nữa rồi. Môi của cậu dễ khô đến mức rách da, có điều vết thương cũng lành khá nhanh, buổi trưa lúc ăn cơm thật ra cũng đã không còn đau mấy nữa rồi.

Lục Nan tìm một bộ đồ ngủ dày: "Cái này cho em, là đồ mới."

Lâm Dữ Hạc nhận lấy: "Cám ơn ca ca."

Cậu đang chuẩn bị quay lại phòng khách thì cổ tay lại bị người giữ lại.

        

Lục Nan nhíu mày: "Tay em sao lại lạnh như vậy?"

"Có lẽ là do vừa nãy rửa mặt dính vào nước." Lâm Dữ Hạc nói, "một tẹo nữa là ổn rồi."

Lục Nan nhưng lại không tin lời giải thích của cậu: "Ban ngày ở trên xe tay em cũng rất lạnh."

"Không sao đâu ạ, em vẫn luôn như thế, đã quen rồi." Lâm Dữ Hạc nói.

Lục Nan lại cố ý truy hỏi: "Vậy buổi tối lúc em ngủ không lạnh sao?"

Lâm Dữ Hạc muốn nói không lạnh lại bị người nọ nhìn chằm chằm, rốt cuộc vẫn là ngừng lại, nói: "Có một chút ạ."

"Bình thường em ngủ như nào?" Lục Nan hỏi, "Có thảm điện không?"

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Trường học không cho dùng thảm điện, không an toàn, em dùng cũng không quen lắm."

         

Thảm điện một khi tắt đi thì cậu vẫn sẽ lạnh, nếu như bật một đêm, tỉnh dậy lại sẽ thấy khô khan, cũng rất khó chịu.

"Bình thường em dùng túi sưởi ấm."

Lục Nan hỏi: "Mấy cái túi sưởi ấm?"

Lâm Dữ Hạc: "Một cái ạ."

Lục Nan: "Còn chân của em không lạnh sao?"

Lâm Dữ Hạc thật thà nói: "Lạnh ạ."

Đương nhiên lạnh. Hơn nữa cho dù dùng hai túi sưởi ấm kỳ thực cũng không có tác dụng gì, ôm một cái lại đạp một cái, mu bàn chân vẫn sẽ không sưởi ấm được, vẫn sẽ lạnh như cũ.

         

"Trước đây em cũng đã thử đi tất dày đi ngủ, thế nhưng đi tất dày ngủ liền sẽ gặp ác mộng. . .chính là rất giày vò, dù làm thế nào cũng không có mấy tác dụng."

Lâm Dữ Hạc sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: "Em cũng không biết từ đâu mà có nhiều vấn đề như vậy, làm thế nào cũng không được."

Cậu không muốn phiền toái đối phương nữa: "Không sao đâu ạ, em quen rồi, ngủ là được rồi, hơn nữa ở đây cũng rất ấm áp, so với hệ thống sưởi ở ký túc xá chúng em ấm hơn nhiều rồi."

Lâm Dữ Hạc nghĩ điều kiện đêm nay đã rất tốt, đại khái có thể ngủ được một giấc ngon lành rồi, nhưng không ngờ người đàn ồn trước mặt lại nhíu nhíu mày: "Tay chân lạnh như vậy, ngủ sao được?"

Lòng bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cậu tuyệt vẫn chưa buông, trái lại kéo cậu lại.

         

Khoảng cách giữa hai người không tới nửa mét, Lâm Dữ Hạc thậm chí có thể thấy rõ ràng yết hầu người đàn ông lên xuống khi mở miệng.

"Tối nay ngủ cùng tôi."

Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người: ". . . ?"

Cậu vô thức thốt lên lời cự tuyệt: "Không cần đâu ạ, em ngủ ở phòng khách là được rồi. . ."

Nói còn chưa dứt lời, bàn tay trên cổ tay cậu liền tuột xuống, cầm lấy tay cậu.

Nhiệt độ nóng ấm đến dọa người truyền tới đầu ngón tay lạnh cứng của cậu, nóng đến mức ngón tay cậu co rụt lại, lại như là càng ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng bàn tay người đàn ông.

         

"Ninh Ninh, em nên rõ ràng."

Giọng Lục Nan rất trầm, rơi vào bên tai lại vô thức khiến người ta phát run.

"Phương pháp bồi dưỡng tình cảm hiệu quả nhất, chính là tiếp xúc gần gũi."

-------------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không! Là tiếp xúc khoảng cách âm!

*Vẻ mặt ngu ngơ: mình không biết dùng từ gì cho hợp lý nữa, mình search thì nó ra mấy cái meme này có vẻ k đúng với Hạc Hạc lắm, nhưng mà nó hài vl nên share cho mn[ĐM] Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được - Chương 23: "Tối nay ngủ cùng tôi"

*Phượng Tê Loan: mình k chắc đây là tên khu nhà đó hay là tên của kiểu nhà đó, dù sao thì nó là kiểu như này[ĐM] Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được - Chương 23: "Tối nay ngủ cùng tôi"

Editor: Chương 23 tới rồi đây!!! mọi người nhớ đeo khẩu trang mọi lúc mọi nơi, cẩn thận bệnh dịch nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện