Giọng của Lâm ba cũng đã bắt đầu có chút run rẩy: "Này, số tiền này..."
Lâm Dữ Hạc vươn tay ra lấy ba lô của mình, lấy ra từ trong đó một túi văn kiện.
Cậu rút ra một tập giấy tờ dày cộp, đưa tới.
"Ba năm trước con có làm cuộc phẫu thuật phế quản, chi phí tổng cộng một trăm nghìn tệ, tổng chi phí tất cả các loại thuốc cần dùng trong giai đoạn hồi phục là sáu trăm nghìn tệ. Còn có tổng chi phí nuôi dưỡng mười một năm này, làm tròn thành năm trăm nhìn tệ. Dựa theo lãi suất vay thương mại năm nay là 4,9% mà tính, lãi suất mười năm ước lượng khoảng sáu trăm nghìn tệ, làm tròn lên, tổng cộng là hai triệu tệ."
Giọng điệu cậu vô cùng bình tĩnh, tính toán từng thứ từng thứ, mạch lạc rõ ràng.
"Những thứ này là giấy tờ, ngài xem qua một chút."
Trên giấy tờ mỗi khoản chi đều được viết ra đến là rõ ràng, bởi vì bản liệt kê các khoản chi tiêu của mười một năm quá dài, cậu không in toàn bộ ra mà còn đính kèm ở bên cạnh một cái mã QR, quét cái mã này vào, có thể xem các bộ phận tỉ mỉ kỹ lưỡng hơn.
Từng khoản từng khoản, không hề để sót một chút nào.
Không chỉ là mỗi khoản chi, tổng chi phí cũng được liệt kê rất rõ ràng. Thật ra 4, 9% là lãi suất thương mại của năm năm trước, hơi cao, phí phẫu thuật ba năm trước và phí thuốc men tuyệt không thể tính như vậy, không nhiều đến vậy. Hơn nữa lãi suất cũng không phải tính như vậy, nhưng cuối cùng tất cả cũng đều dựa theo phương pháp nhiều tiền nhất để tính.
Cộng lại tất cả những chi phí này, tính đâu ra đấy cũng chỉ mới một triệu tám trăm năm mươi nghìn tệ, còn thừa lại một trăm năm mươi nghìn tệ đều là đưa thêm. Trên giấy tờ viết rất rõ ràng, một trăm năm mươi nghìn tệ này coi như để bù đắp cho các phí có thể bị bỏ sót.
Nếu như vẫn còn chi phí nào đó chưa được tính vào trong này, sau này vẫn có thể bổ sung thêm.
Lâm ba đã làm kinh doanh rất nhiều năm, liếc qua một cái là có thể nhìn ra được các khoản này được tính ra rất tốt, rất tiêu chuẩn, chắc chắn đã tốn không ít tâm tư. Nếu như là nhân viên kế toán trong công ty có thể làm ra được như vậy, có lẽ ông còn sẽ tuyên dương vài câu, nhưng bây giờ, đến cả một câu ông cũng không thể nói mạch lạc.
"Tiểu Hạc, con, sao con lại nhớ rõ ràng những thứ này như vậy?" Lâm ba không thể tin được: "Những thứ này sao có thể dùng tiền mà tính ra rõ ràng như vậy được..."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng, chỉ dùng tiền thôi quả thực không tính được rõ ràng."
Cậu lại từ trong túi tài liệu lấy ra một phần tài liệu mỏng bằng giấy.
"Còn có giấy tờ chuyển nhượng cổ phần này, đưa cho ngài một bản."
Lâm ba lại càng choáng váng hơn nữa rồi: "Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần?"
"Là cổ phần của một công ty văn sáng." Lâm Dữ Hạc nói: "Ngài yên tâm, cái này cũng là tài sản của chính con, đã được chứng nhận trước khi thỏa thuận hiệp nghị trước kết hôn, không có quan hệ gì với Lục tiên sinh hết."
Lâm ba muốn nói bản thân không phải để ý đến chuyện này, nhưng phần giấy giờ chuyển nhượng cổ phần ấy đã được đưa tới trước mặt ông.
Lâm Dữ Hạc nói: "Công ty này bây giờ vẫn còn chưa có tiếng tăm gì, có điều hiệu quả và lợi ích coi như cũng được."
Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đã đặt ngay trước mặt, Lâm ba liếc mắt là có thể nhìn thấy bảng lợi ích đính kèm và giá cổ phiếu.
Đây đã không còn là trình độ "cũng được" nữa rồi.
Lâm ba khó có thể tin: "Con, sao con lại có những thứ này... ?"
Lâm Dữ Hạc giải thích: "Công ty là do một người bạn sáng lập, anh ta cho con một ít cổ phần danh nghĩa (cổ phần không cần góp vốn mà được chia lãi). Con chỉ phụ trách viết chữ, kinh doanh đều là do anh ta phụ trách. Mấy năm gần đây nghành công nghiệp văn hóa và sáng tạo phát triển khá tốt, hiện tại việc kinh doanh của công ty coi như cũng được, ngài có thể giữ lại phần cổ phần này, cũng có thể bán đi, trực tiếp đổi thành tiền mặt."
"Con số chắc cũng không nhỏ, cứ coi như là trả lại phần đầu tư của ngài lúc trước vậy."
Năm đó Lâm Dữ Hạc còn chưa làm phẫu thuật, Ngô gia có một số thông tin tình báo thông qua các kênh nội bộ. Bọn họ biết loại thuốc A rất có triển vọng, lợi tức đầu tư rất cao, liền dự định thò tay vào.
Nhưng công ty của Ngô gia không có chứng chỉ để đầu tư vào nghiên cứu và phát triển thuốc, liền tìm tới Lâm ba đang làm kinh doanh y dược, muốn đầu tư qua tay của ông.
Có điều mặc dù khi đó Lâm ba có tư cách đầu tư, nhưng lại không hề muốn đầu tư vào loại thuốc A mà là tự xuất tiền ra, đầu tư vào một loại thuốc glucocorticoid mới. (một loại thuốc kháng viêm được chỉ định trong nhiều bệnh lý khác nhau) Loại thuốc này có thể điều trị các bệnh về khí quản, nếu như đầu tư thành công, không chỉ có thu được lợi ích tài chính, mà còn có thể giành được tư cách sử dụng loại thuốc mới quý giá này, ông hy vọng có thể cung cấp được một ít giúp đỡ cho bệnh hen suyễn của con trai.
Nhưng mà trời không thuận lòng người, Lâm ba mới đầu tư vào loại thuốc mới đó được hai giai đoạn, liền tuyên bố khai triển thất bại.
Không chỉ là toàn bộ số tiền của Lâm ba đi tong, hạng mục đầu tư vào y dược cũng cứ như thế mà lãng phí mất rồi. Ngô gia tương đối bất mãn đối với việc bỏ lỡ mất cơ hội đầu tư vào loại thuốc A này, thái độ của Ngô Hân với Lâm ba thì vẫn tốt, nhưng đối với Lâm Dữ Hạc lại sẽ không khách khí như thế nữa.
Bà ta trách móc Lâm Dữ Hạc không dưới một lần, cho nên Lâm Dữ Hạc mới biết rõ mấy chuyện đầu tư này như vậy.
Lâm Dữ Hạc nói: "Tiền đầu tư không dễ tính, cho nên liền dùng những cổ phần này để bồi thường đi. Vẫn còn những thứ khác không thể lấy lại, dì Ngô để con kết hôn với Lục tiên sinh, con đi rồi, cũng coi như là bồi thường vào."
"Này, làm sao có thể tính như vậy được?" Vừa nghe đến chuyện bán con kết hôn này, Lâm ba liền trở nên nóng nảy: "Không thể tính như vậy, sau này loại thuốc đó Ngô gia để ba đầu tư vào cũng công bố khai triển thất bại, còn có chuyện kết hôn, này vốn cũng không phải con mắc nợ, làm sao có thể nói là trả lại?"
Ông cố gắng thương lượng với Lâm Dữ Hạc: "Ba biết con rất tài giỏi, nhưng thực sự không thể tính như vậy, Tiểu Hạc, lẽ nào nhiều năm như vậy con vẫn luôn tính toán những số tiền này? Những thứ này đều chỉ là vật ngoài thân mà thôi, chúng ta... tình cảm của chúng ta thì sao? "
Lâm Dữ Hạc trầm mặc trong chớp mắt.
Một lát sau, cậu mới mở miệng: "Ba, giữa người thân cũng phải tính toán rõ ràng."
"Có một số thứ là bắt buộc phải tính, lúc đó không chỉ là hai chuyện làm phẫu thuật và đầu tư này nhỉ, còn có tiền các loại thuốc men dùng trong giai đoạn hồi phục sau phẫu thuật, cũng phải tiêu tốn rất nhiều."
Bởi vì đầu tư thất bại, Lâm ba không thể thu hồi lại vốn, hơn nữa lúc đó Ngô Hiểu Hàm tốt nghiệp tiểu học, Lâm Phong sớm đã đồng ý hứa kỳ nghỉ hè sẽ đưa cô ta đi du lịch vòng quanh thế giới, trên hành trình, chi phí du lịch một nhà ba người cùng với số tiền tiêu trong toàn bộ hành trình đều là một mình Lâm Phong bỏ ra, đợi đến lúc Lâm Dữ Hạc làm phẫu thuật, trong tay Lâm Phong đã chẳng còn bao nhiêu tiền mặt nữa rồi.
Cuộc phẫu thuật tái tạo phế quản bằng nhiệt đó phải làm ba lần, chi phí của ba lần phẫu thuật đó tổng cộng một trăm nghìn tệ, số tiền này lúc đó chính là do Ngô Hân cầm.
Trừ lần đó ra, bởi vì đầu tư thất bại, số thuốc của Lâm Dữ Hạc cần dùng trong giai đoạn hồi phục ấy cũng cần phải sắp xếp lại.
Số thuốc sau cuộc phẫu thuật đến tột cùng phải bận lòng rất nhiều, tốn không biết bao nhiêu tiền, người chưa từng đích thân trải qua sẽ rất khó hiểu được. May mà lúc đó Lâm Dữ Hạc vận khí khá tốt, tình cờ có một loại thuốc mới tung ra thị trường đã qua kiểm định an toàn., cực kỳ hiệu quả với chứng bệnh của Lâm Dữ Hạc, thậm chí còn thích hợp hơn loại tân dược Lâm ba đầu từ, giống như là được chế tạo ra là để dành riêng cho Lâm Dữ Hạc vậy.
Có thể tự nhiên tìm được thuốc thích hợp như thế thật sự rất may mắn, nhưng thuốc cũng không phải nói dùng là có thể dùng được.
Loại thuốc này vừa mới nghiên cứu đưa ra thị trường, trên thị trường không có thuốc gốc cũng không có thuốc thay thế, nó lại đang trong thời gian bảo hộ bằng sáng chế, chi phí tương đối cao.
Hơn nữa loại tân dược này thường có rất ít dây chuyền sản xuất, cho dù là có tiền cũng không chắc chắn có thể có được tư cách sử dụng.
Lúc đó hy vọng lấy được thuốc của Lâm Dữ Hạc cực kỳ xa vời.
Có điều cuối cùng, Lâm Dữ Hạc vẫn là dùng được loại thuốc này, hiệu quả khôi phục sau phẫu thuật cũng quả thực rất tốt. Cậu không để lại di chứng gì, sau đó, bệnh hen suyễn về cơ bản đã được kiểm soát.
"Con nhớ rõ chi phí của những số thuốc ấy là sáu trăm nghìn tệ." Lâm Dữ Hạc nói, "Còn có tư cách dùng thuốc, cũng rất khó lấy được..."
"Sáu trăm nghìn?" Lâm ba lại ngắt lời cậu: "Ai nói với con là sáu trăm nghìn tệ?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Dì Ngô nói ạ."
"Năm đó cũng có giấy tờ rõ ràng tỉ mỉ."
"Làm sao có thể?" Lâm ba không tin, ông kích động nói: "Số thuốc đó rõ ràng là con rút trúng cơ hội được sử dụng nên bệnh viện mới cho con dùng. Lúc đó chi phí cũng đã được giảm đi, hoàn toàn không tới sáu trăm nghìn tệ..."
"Ba, " Lâm Dữ Hạc bình tĩnh hơn Lâm ba nhiều lắm: "Lúc ấy loại thuốc kia có nhiều bệnh nhân xếp hàng đợi tư cách dùng thuốc như thế, làm sao có thể tùy tiện rút thăm liền rút trúng con được?"
Cậu cũng hoàn toàn không có chút ký ức nào về việc rút thăm.
"Những điều con nói này ba cũng không hiểu lắm " Lâm ba lại vẫn khăng khăng nói như vậy: "Nhưng, nhưng khi đó quả thực là rút trúng rồi mà, ba nhớ rất rõ ràng."
Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Có thể là dì Ngô đã làm gì đó, không nói với ngài đi."
"Không, bà ấy nói rất rõ ràng với ba" Giọng Lâm ba rất chắc chắc: "Tất cả mọi người của Ngô gia đều đã nói rất rõ ràng với ba."
"Lúc đó chắc chắn không có tiêu số tiền này." Ông đẩy chi phiếu trở lại: "Con nhận tiền về lại đi."
Lâm Dữ Hạc không có nhận.
Lâm ba lại nói đi nói lại: "Thật là không có, Tiểu Hạc, con tin ba lần này, không có số tiền này, con thu lại số tiền này đi, thu lại..."
"Ba." Lâm Dữ Hạc chậm rãi lắc đầu: "Không quan trọng."
"..."
Giọng nói Lâm ba đột ngột dừng lại.
Ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Dữ Hạc, ngây ngẩn cả người, cả người giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Lâm ba đột nhiên ý thức được, quả thực không quan trọng.
Trước giờ điều quan trọng đều không phải là ba năm trước xảy ra chuyện gì, bất kể là Ngô gia bỏ ra một trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật, hay là sáu trăm nghìn tệ tiền thuốc men.
Ngay từ đầu ông đã quan tâm vào sai trọng điểm rồi.
Điều quan trọng, thật ra lại là phí nuôi dưỡng mười một năm này.
Mười một năm trước, chính là năm Lâm ba kết hôn với Ngô Hân, khi đó, Lâm Dữ Hạc mới mười tuổi.
Là điều gì đã khiến một đứa trẻ mới mười tuổi quyết định kiếm tiền trả nợ, ghi chép lại rõ ràng rành mạch từng khoản một như thế? Mà mười một năm này, vậy mà Lâm ba một lần, chỉ một lần thôi cũng chưa từng phát hiện.
"Rì —— "
Sự im lặng chết chóc đột nhiên bị tiếng rung của điện thoại phá vỡ, điện thoại Lâm ba để ở trên bàn đột nhiên sáng lên, màn ảnh hiển thị ——
"Thân ái" .
Lâm Dữ Hạc cũng nhìn thấy thông tin của cuộc gọi tới.
Là Ngô Hân gọi tới.
Tay Lâm ba run lên một cái, nhấn tắt điện thoại, không có nhận cuộc gọi.
Lâm Dữ Hạc lần nữa đẩy tờ chi phiếu tới: "Ba, ngài nhận tiền đi."
"Ngài không muốn, Ngô gia cũng sẽ muốn."
Lâm ba mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó.
Ngược lại đến cuối cùng cũng không thể phản bác.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Một lúc lâu, rốt cuộc Lâm ba mới mở miệng, giọng khàn khàn, lẩm bẩm nói: "Tiểu Hạc, con đây là muốn... đoạn tuyệt quan hệ với ba sao?"
Bốn chữ "đoạn tuyệt quan hệ" này, ông nói xong liền như đứt ruột nát gan, đau đớn đến tận cùng.
Câu trả lời của Lâm Dữ Hạc lại rất bình thản.
Cậu lắc đầu: "Huyết thống là không cắt đứt được, ba, con vĩnh viễn sẽ gọi ngài một tiếng ba."
Lâm ba mãnh liệt ngẩng đầu lên, mắt đều sáng bừng, ông nhìn chằm chằm Lâm Dữ Hạc, như muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng, gần như cầu khẩn mà nói: "Vậy con thu tiền lại có được không? Tiểu Hạc, có vấn đề gì chúng ta đều có thể chậm rãi giải quyết..."
"Ba, đây chính là đang giải quyết vấn đề."
Lâm Dữ Hạc nói.
"Ngài vĩnh viễn là ba con, sau này con cũng vẫn sẽ phụng dưỡng ngài."
"Chỉ là chúng ta là hai bên không ai thiếu nợ nhau nữa."
Âm cuối của câu nói này thốt ra xong, trong phòng cuối cùng cũng hoàn toàn, hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tất cả ngôn ngữ đều mất đi sức mạnh.
Trên bề mặt súp vịt hồi lâu không có ai động tới kia đã ngưng tụ lại thành một lớp váng dầu, bàn ăn ngắn ngủi đã trở thành khoảng cách xa vời không có cách nào vượt qua được nữa.
Tất cả những sự phân biệt này, đều bắt đầu từ cái khoảng cách chỉ cần duỗi tay ra là có thể kéo lại được.
Nhưng chẳng có ai sẽ vĩnh viễn đứng yên ở vị trí ban đầu.
Chuyện đã bỏ lỡ, liền thật sự đã qua rồi.
Lâm Dữ Hạc để lại một số tiền lớn và cổ phần, xoay người rời đi.
Lúc cậu đi, điện thoại của Lâm ba lại điên cuồng mà chấn động rung lên.
Bóng dáng khom người bên cạnh bàn ăn vẫn còn đó, nhưng lại chẳng hề có ai tiếp nhận cuộc gọi.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng rung của điện thoại khiến người khác phát phiền, cùng với tiếng hô hấp nặng nề, đè nén và trầm thấp.
Đứt đoạn , bất lực, một người đàn ông trung niên gào khóc trong im lặng.
——
Lâm Dữ Hạc đi ra ngoài hành lang mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi, hoa tuyết lả tả bay rơi xuống, rơi vãi trên mặt đất, tất cả đều trở thành màu trắng đơn thuần nhất.
Thuần khiết lại xinh đẹp.
Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa. Lâm Dữ Hạc cẩn thận hít vào một hơi, thở ra một làn khói trắng.
Rất nhanh nữa thôi là một năm mới lại đến nữa rồi, tuyết là một điềm báo tốt.
Một bắt đầu mới hoàn toàn.
Cảnh tuyết thật sự là đẹp rung động lòng người, có điều khí trời cũng thật lạnh. Lâm Dữ Hạc đeo khẩu trang lên, kéo chặt mũ lông của áo khoác lên, dự định đi taxi trở về.Thật ra đi taxi cũng không đắt, thế nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn luôn kiếm tiền muốn gom đủ hai triệu tệ, cho nên tuy rằng cậu kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn luôn không nỡ tiêu tiền.
Hôm nay quá lạnh rồi, vẫn là gọi xe về đi.
Lâm Dữ Hạc đang muốn ra bên ngoài gọi xe, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở dưới tầng. Cậu hơi sửng sốt.
Xe của bác tài xế sao lại ở đây?
Bên ghế phụ có bóng dáng một người, Lâm Dữ Hạc nheo mắt, phát hiện là Phương Mộc Sâm, đối phương còn từ xa vẫy tay với cậu.
Xem ra thật là tới đón cậu rồi.
Lâm Dữ Hạc đi tới, liền thấy trên xe đã đọng lại một tầng tuyết mỏng, nhìn bộ dáng này có vẻ đã đậu ở đây lâu lắm rồi.
Cậu có chút bất ngờ: "Phương tiên sinh, sao anh lại tới đây? Em đã nói trước với chú Trần, tối nay em tự về là được rồi."
Phương Mộc Sâm nhìn cậu một lúc lâu, lại không thể mở miệng.
Này nên trả lời thế nào đây?
Lại không thể thực sự nói là Lục tiên sinh đã quyết định để Lâm Dữ Hạc tự giải quyết những chuyện này, rồi lại hối hận, liên tục ở dưới tầng đợi cậu suốt hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ này, Phương mộc sâm cũng rất dày vò, cũng không phải là bởi vì phải ngồi chờ cùng ông chủ. Việc thay đổi quyền sở hữu cổ phần cần có sự trợ giúp của chuyên gia, không khó tra ra được. Cho nên ngày hôm nay lúc Lâm ba đến Thái Bình, Phương Mộc Sâm cũng đã đoán được chuyện xảy ra tối nay.
Thật sự đợi sau khi hết thảy đều kết thúc đi ra ngoài, vẻ mặt Lâm Dữ Hạc tuyệt không có gì khác thường, rất bình tĩnh, còn mang theo một chút thư giãn thả lỏng.
Nhưng cũng càng khiến cho người khác đau lòng, càng khiến cho người khác buồn bã.
Người ngày hôm nay Lâm Dữ Hạc kết thúc chính là người thân còn lại duy nhất có quan hệ máu mủ với cậu, thành công kết thúc rõ ràng các khoản nợ trong quá khứ. Cậu mặc lên người bộ áo giác cứng rắn nhất thế giới, thoạt nhìn không bị thương chút nào, lại cũng có một lớp vỏ cứng chắc nhất, cứ như vậy không còn gì vướng víu trên thế giới nữa.
Cuối cùng cũng không còn người có thể ảnh hưởng đến cậu nữa rồi.
Cổ họng Phương Mộc Sâm giống như bị nghẹn lại, miễn cưỡng hít vào một ngụm khí lạnh rồi mới nói: "Lên xe trước đi, bên ngoài lạnh."
Lâm Dữ Hạc vẫn chưa phát hiện ra cái gì, chỉ gật đầu: "Vâng."
Cậu mở cửa xe ngồi vào trong, vừa ngẩng đầu liền bị dọa cho nhảy dựng lên.
"Lục... Ca ca?"
Cậu bị dọa đến mức suýt chút nữa thì gọi sai xưng hô: "Ca ca? Sao anh lại tới đây rồi?"
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người như là hoàn toàn hòa nhập vào trong bóng tối.
Chờ đến lúc Lâm Dữ Hạc tiến vào, người đàn ông cũng không có tới gần, chỉ là im lặng nhìn cậu.
Lâm Dữ Hạc bị nhìn đến mức có chút thấp thỏm.
Tuyết đều đã tích ở trên xe nhiều như vậy, Lục tiên sinh đã đợi ở đây bao lâu rồi?
Ô tô bắt đầu chạy, Lâm Dữ Hạc rốt cục không nhịn được mà mở miệng: "Có phải là chuyện trong nhà em, ba em ông ấy... quấy rối đến ngài rồi sao?"
Cậu nhớ tới bác tài xế đã nói, Lâm ba có đi tìm Lục tiên sinh.
Cuối cùng người đàn ông cũng đã mở miệng, giọng rất trầm.
"Không có."
Lục Nan nói quá ngắn gọn, Lâm Dữ Hạc không thể nắm bắt được tâm trạng của anh, chỉ có thể phỏng đoán nói: "Vậy thì được."
"Vậy ca ca tới đây là vì?"
"Tới xem em một chút."
Lục Nan vẫn đang dùng loại ánh mắt trầm thấp đến mức khiến người khác không cách nào hình dung mà nhìn cậu.
"Đón em trở về."
Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ.
Ngược lại cậu lại giống như ngộ ra điều gì đó, bảo đảm nói: "Em biết sắp kết hôn rồi, các loại chiều hướng đều tương đối mẫn cảm. Chuyện trong nhà em đều đã xử lý tốt rồi, sẽ không gây phiền toái cho ngài đâu...ưm!"
Nói còn chưa dứt lời, miệng cậu đã bị một bàn tay ấm nóng bưng kín.
"... ?"
Ánh đèn trong xe quá mờ ảo, Lâm Dữ Hạc nghi hoặc chớp mắt một cái, lông mi dường như bị một vật gì đó cọ xát qua.
Thẳng đến lông mi bị ấn xuống một cái, Lâm Dữ Hạc mới phản ứng được đó là ngón tay cái của Lục Nan, nhưng rất nhanh sau đó cái tay kia liền lui ra.
Có thứ gì đó càng nóng bỏng hơn đè trên môi cậu, vừa chạm vào liền phân ra.
"Tôi tới đây, không phải là vì những thứ linh tinh vụn vặt này."
Thẳng đến khi khoảng cách gần như vậy, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới chậm chạp nghe ra được tâm trạng của Lục Nan không tốt lắm.
Không biết là bởi vì Lâm Dữ Hạc nói sai, hay là bởi vì cái gì khác.
Nhưng lần này, cuối cùng cậu cũng nhận được một câu trả lời thẳng thắn.
"Bởi vì tôi nhớ hương vị của son dưỡng môi rồi."
________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chú Lục nhớ hương vị của thuốc bôi trơn rồi!
Nội dung của chương này hoàn toàn là hư cấu, cảm tạ mọi người không nghiên cứu sâu vào nó. Đầu tư là viết bừa, hiện tại công nghệ phẫu thuật tái tạo phế quản bằng nhiệt cũng còn chưa coi là hoàn thiện, điều kiện rất hà khắc, chỉ là nội dung vở kịch cần dùng tới, không nên tin là thật ha, điều này được đánh dấu trên văn án ngay từ đầu tiên rồi, những điều này đều là hư cấu đó.
Cảm ơn tất cả sự bao dung và ủng hộ.