Lâm Dữ Hạc không hề cảm nhận được tầm mắt đang rơi trên người mình. Bản thân cậu vốn chẳng có tí lý thuyết gì về tình yêu cơ bản, tâm tình của mình còn không rõ lắm chớ đừng nói chi là là suy nghĩ của người khác.
Cậu chuyên tâm đi vào thang máy, xuống lầu, theo thói quen thoáng há miệng, hòa hoãn màng nhĩ vì độ cao mà sinh ra chút cảm giác đau đớn.
Tất cả đều thuận lợi, không có gì khác thường.
Mãi đến tận khi Lâm Dữ Hạc đi ra đại sảnh lầu một, đang chuẩn bị nói tạm biệt với Lục tiên sinh, lại bất ngờ phát hiện, người đàn ông này lại ngồi cùng một xe với cậu.
Phương Mộc Sâm vẫn luôn chờ ở dưới lầu, đóng kỹ cửa xe lại cho bọn họ xong, tự giác để lại chỗ ngồi đằng sau cho hai người.
Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ.
Trường học và tập đoàn Thái Bình không hề ở cùng một khu, cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ canh đúng thời gian rồi nói tài xế đưa mình về.
Nhìn thấu sự kinh ngạc của Lâm Dữ Hạc, Lục Nan nhàn nhạt nói: "Tôi tiễn em về."
Anh không biểu lộ nhiều, lúc giải thích với người khác lại chuẩn xác đến kỳ lạ.
Lâm Dữ Hạc không nghĩ rằng người đàn ông này sẽ 'diễn' đủ tiêu chuẩn đến như vậy, cơ mà nếu đối phương đã nói như vậy, thì cậu cũng không có ý kiến gì.
Cậu lặng yên ngồi bên cạnh Lục Nan, nhìn cái bảng chặn của ghế trước chậm rãi bay lên.
Trong không gian đó chỉ còn dư lại hơi thở của hai người.
Ô tô khởi động, gió ấm ngăn cách không khí lạnh lẽo ngoài xe, cửa sổ xe nổi lên một tầng hơi nước mỏng manh, đèn đường đèn xe loang lổ xán lạn ở bên ngoài cũng trở nên nhẹ nhàng.
Lâm Dữ Hạc lặng yên ngồi ngay ngắn như lên lớp. Chân đoan đoan chính chính khép lại, hai tay đặt ở trên đầu gối. Cậu vẫn luôn ngồi thẳng, ngồi im như vậy, bản thân cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng không biết rằng tư thế ngồi này lọt vào tầm mắt của ai đó lại ngoan ngoãn như thế nào.
Ngoan đến nỗi khiến lòng người ngứa ngáy.
Tài xế lái xe rất vững, trong xe bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Điện thoại di động của Lâm Dữ Hạc hơi rung, màn hình sáng lên.
【 Ngô Hân: Cơm tối thế nào rồi? 】
Lâm Dữ Hạc nhìn lướt qua màn hình, không trả lời.
Nhưng điện thoại lại rất nhanh mà rung liên tiếp mấy cái.
【 Ngô Hân: Nhớ kỹ, tất cả phải nghe theo Lục tiên sinh 】
【 Ngô Hân: Dù là ở trước mặt cậu ta, hay là đối ở trước mặt những người khác đều phải nói chuyện cẩn thận】
【 Ngô Hân: Tốt nhất nên bày tỏ với Lục tiên sinh rằng con nhất định sẽ không gây phiền toái cho cậu ta, để cậu ta hiểu được thái độ của con 】
Trong xe rất yên tĩnh, điện thoại di động rung liên tiếp mấy cái, đến tiếng vang cũng có chút chói tai.
Lâm Dữ Hạc mím mím môi, duỗi tay tới, khóa điện thoại lại.
Điện thoại cứ như vậy tiếp tục rung liên hồi, Lâm Dữ Hạc đang do dự xem có nên tắt âm báo hay không thì bỗng nhiên nghe thấy Lục Nan hỏi.
"Môi của em làm sao vậy?"
"Dạ?"
Lâm Dữ Hạc cũng không hiểu sao, đưa tay sờ sờ mới phản ứng được.
"À, môi em dễ bị vậy, bong da chút thôi."
Môi Lâm Dữ Hạc thiên khô, đông ở thành phố Yến lại nổi danh là khô ráp, những ngày qua tình trạng bong da môi của cậu càng trở nên nghiêm trọng. Tuy rằng vừa nãy ăn cơm tối có uống nước rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì, mới cơm nước xong không được bao lâu, môi của cậu lại quay về trạng thái cũ.
Chả trách vừa nãy mím môi lại cảm thấy có chút đau.
Lâm Dữ Hạc bị mãi thành quen nên không cảm thấy đau đớn gì lắm. Người đàn ông nghe vậy lại nhíu nhíu mày.
"Bong da?"
Anh đưa tay đến, động tác không tính là quá nhanh, vẫn thừa thời gian cho người khác kịp phản ứng.
Cho nên tay anh liền bị Lâm Dữ Hạc nghiêng đầu tránh ra.
Hành vi né tránh của Lâm Dữ Hạc hoàn toàn là theo bản năng, mãi đến tận khi bị ngón tay thô thô ấm áp quệt quá bên mặt cậu mới ý thức được phản ứng của mình.
Cậu hấp tấp quay lại đầu lại, có hơi lúng túng mở miệng: "Xin lỗi..."
Ánh đèn bên trong xe khá tối, Lâm Dữ Hạc không nhìn rõ được biểu tình của đối phương cho lắm, chỉ suy đoán rằng hẳn là Lục tiên sinh đang nhìn cậu chằm chằm.
Cặp mắt kia tối tăm khó lường, lại bao hàm ánh mắt đen tuyền nặng nề.
Cuối cùng người đàn ông cũng không nói gì. Lâm Dữ Hạc thì vẫn thấp thỏm nghĩ có phải đối phương khó chịu rồi không, hàm dưới đột nhiên căng thẳng.
Cậu bị người kia dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy cắm, chậm chạp nhưng không thể chống cự, cưỡng chế mà quay đầu lại, đối diện với hướng Lục Nan.
Người Lục Nan thoạt nhìn rất lạnh, nhưng tay lại rất ấm. Cằm Lâm Dữ Hạc bị giữ lại chỉ cảm thấy rất ấm áp, đến khi bên môi bị đè lại lâu lâu lại cảm thấy nóng nóng chút.
"... ?"
Lâm Dữ Hạc muốn nói chuyện, nhưng môi vừa mới động đậy liền bị ngón tay của người đàn ông cọ mạnh hơn chút.
Vẫn là do anh chủ động.
Lâm Dữ Hạc cứng đơ người, không dám cử động. Cậu cố gắng hòa hoãn lại tâm tình của mình một chút, nhưng tình huống này thật sự không có cách nào tốt để giải quyết —— môi trên của cậu chạm vào đầu ngón tay của người kia, môi dưới thì cọ vào ngón tay, vì môi bị bất động không đúng thời điểm, giống như là cậu đang ngậm đầu ngón tay của người đàn ông kia vậy.
Điện thoại di động lại rung mấy lần, nhưng Lâm Dữ Hạc đã hoàn toàn mất lý trí. Toàn bộ lực chú ý của cậu đều bị ngón tay ấm áp có cái kén mỏng kia chiếm đi hết, máu nóng dâng lên, hai tai bình thường luôn thấy lạnh rốt cuộc cũng nóng lên.
Mãi đến tận khi cường độ xoa xoa miết miết trên môi biến mất, Lâm Dữ Hạc mới tìm được hô hấp của mình trở về.
Tay ghì lại trên cằm cậu cũng được buông lỏng ra, cảm xúc ấm áp vẫn còn lưu lại trên da, nóng đến nỗi khiến hàm dưới của Lâm Dữ Hạc hơi ngứa ngáy.
Ngón tay mới vừa miết môi cậu đưa đến, mở ra trước mắt Lâm Dữ Hạc.
Nương theo ánh đèn nhấp nhoáng ngoài xe, Lâm Dữ Hạc nhìn thấy trên ngón tay khô ráo bị nhiễm một chút vết ẩm thẫm màu.
Người đàn ông nhàn nhạt nói: "Chảy máu."
Là từ môi của Lâm Dữ Hạc.
Môi cậu bị khô nẻ đến chảy máu.
Lâm Dữ Hạc mới từ trong ngạc nhiên phản ứng lại: "... A, là, bong da có chút nặng."
Cậu sờ sờ chóp mũi: "Lúc về uống nước là khỏe liền ạ."
Lục Nan trầm mặc một lát, nói: "Uống nước nóng nhiều một chút."
Lâm Dữ Hạc gật gật đầu, nghiêm túc đáp lại: "Dạ."
Cậu cũng hay an ủi người khác như vậy.
Trên tay đối phương còn dính máu của cậu, Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút, liền tìm từ trong ví ra một bao giấy ăn, rút một tấm đưa tới.
Vì cái xưng hô thân mật kia mà làm cậu lúc mở miệng vẫn còn có chút mới lạ.
"Ca ca... lau một chút đi ạ."
Cậu cảm thấy Lục Nan vẫn chưa quen với cách xưng hô này, lúc người đàn ông nghe thấy cậu mở miệng rõ ràng có dừng một chút xong mới đưa tay nhận lấy giấy ăn.
Cầm giấy ăn xong, Lục Nan cũng không có lau vết máu trên ngón tay mình, hỏi một câu ngược lại: "Lau bằng giấy thì có đau không?"
Lâm Dữ Hạc nghe không hiểu: "Dạ?"
Lau tay tại sao lại đau? Không đợi Lâm Dữ Hạc phản ứng lại, giọng nói trầm thấp của đối phương tự nhiên lại tới gần.
"Tôi sẽ lau nhẹ một chút."
Lục Nan đưa tay nắm chặt lấy cằm Lâm Dữ Hạc —— động tác này anh làm trọn vẹn cực tiện tay. Anh dùng một tay khác cầm giấy ăn, đưa tới muốn giúp cậu lau máu trên môi.
Lâm Dữ Hạc: "... ? ? !"
Cậu sợ hết hồn: "Không phải cho em, giấy ăn là cho ngài lau tay!"
Chỉ lo đối phương làm thật, Lâm Dữ Hạc vội hỏi: "Em không cần lau, liếm một cái là ổn rồi."
Cậu vội vã liếm cánh môi khô ráo một chút, chỉ muốn liếm sạch chỗ vết máu đọng, lại không biết động tác này rơi vào mắt người khác sẽ là loại dáng dấp gì.
Môi mỏng vừa bị liếm qua sáng lấp lánh, nhuộm một chút ánh sáng lập lòe bên ngoài. Lâm Dữ Hạc nghĩ mãi không hiểu, lại càng khó giải thích được mà cảm thấy ở trên môi có chút nóng.
Giống như bị một tầm mắt nhìn chằm chằm mà phát nóng vậy.
Cậu giương mắt nhìn sang, lại vẫn chưa phát hiện có gì bất thường. Người đàn ông thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn lạnh một cục, đang chuyên tâm lau chùi ngón tay của mình.
Lâm Dữ Hạc xấu hổ trong lòng, cảm thấy được mình đang làm phiền đối phương, bởi vậy cũng không dám nhìn nhiều, cứ vậy đoan đoan chính chính ngồi.
Sau mười mấy phút, ô tô rốt cuộc cũng chạy đến trước cổng trường quen thuộc.
Không gian tiếp xúc gần gũi kín mít bên trong vẫn khiến cho Lâm Dữ Hạc có chút sốt sắng, nhất là ở cùng với Lục tiên sinh (nhìn qua) vừa lạnh vừa dữ. Tuy rằng đêm nay anh cũng khiến Lâm Dữ Hạc cảm thấy tốt hơn so với tưởng tượng một ít, nhưng lúc xuống xe Lâm Dữ Hạc vẫn không kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ô tô dừng ở cổng trường học. Từ sau khai giảng, sân trường đã không cho phép xe cộ lạ đi vào. Lâm Dữ Hạc vốn định tạm biệt đối phương rồi xuống xe tự mình đi về, lại đột nhiên thấy Lục Nan cũng mở cửa xe đi xuống.
"Lục..."
Lâm Dữ Hạc đang định mở miệng, kết quả là bị gió lạnh buổi tối thổi trúng, không nhịn được rùng mình một cái. Cảm giác ngộp trầm trở về cổ họng, khí quản lại có chút không thoải mái.
"Khụ, khụ..."
Cậu nắm tay che miệng, đang định kéo cổ áo cao lên để chắn gió, cần cổ bỗng nhiên lại ấm áp.
Một chiếc khăn quàng cổ lông dê* tối màu bao lấy cậu.
*bản gốc là 'len cashmere', loại len được mệnh danh là đắt nhất hành tinh (muốn tìm hiểu tại sao thì đọc tiếp cuối chương nha :v)
Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, người đàn ông đang cụp mắt đeo khăn quàng cho cậu, khoảng cách của hai người gần đến độ đều có thể nghe thấy rõ hơi thở của nhau.
Tay Lục Nan tay rất vững vàng, ngón tay thon dài lơ đãng cọ qua hàm dưới lành lạnh của cậu, có chút nhột, Lâm Dữ Hạc không nhịn được hơi co lại.
Lục Nan bấm tay, đốt ngón tay lướt qua yết hầu mảnh khảnh của cậu, giọng nói rất thấp, ngữ khí lại khiến người ta không thể chống cự.
"Đừng nhúc nhích."
Lâm Dữ Hạc không tự chủ được nuốt xuống một ngụm, ngoan ngoãn không động đậy.
Khăn quàng lông dê mềm mại được buộc cẩn thận xong, chặt chẽ bao lấy cái cổ nhỏ dài, ngăn chắn cơn gió lạnh băng buổi tối.
Khăn quàng rất ấm áp, ngón tay của Lục Nan cũng rất nóng, hai lớp ấm áp che chở da dẻ đang lạnh, khiến người ta không nhịn được mà càng lưu luyến thứ nhiệt độ ấy.
Cơ mà Lâm Dữ Hạc rất tỉnh táo, khăn quàng vừa được buộc chắc xong cậu liền vừa ngoan vừa nhanh nói một câu.
"Cảm ơn."
Lục Nan khẽ mím môi, đợi một lúc mới nói: "Không cần cảm ơn."
Mặt anh không biểu cảm quá lâu, mặc dù là không đợi được hai từ ca ca sau câu "cảm ơn" kia nhưng sự tiếc nuối trong lòng vẫn không bị lộ ra.
Lâm Dữ Hạc cũng không có biết cái tiếc nuối của đối phương, không khí buổi tối rất lạnh, cậu cẩn thận hô hấp một chút rồi nói: "Chỗ này khá gần ký túc xá của bọn em, em tự mình đi về cũng được ạ."
Giọng nói của Lục Nan vẫn nhàn nhạt, vẫn không an tâm: "Tôi đưa em về."
Lâm Dữ Hạc cũng không kiên trì thuyết phục, chỉ nghĩ nghĩ ở trong lòng, không ngờ Lục tổng thoạt nhìn lạnh như băng đến lúc đóng vai tình nhân các thứ lại chuyên nghiệp đến như thế.
Hai người cùng đi trên sân trường, ký túc xá nam đúng là cách cổng trường rất gần, đi khoảng mấy trăm mét là đến.
Chỉ là lúc còn chưa kịp đi xuống khu dưới, Lâm Dữ Hạc lại nghe thấy tiếng có người gọi cậu.
"Học trưởng! Lâm học trưởng!"
Lâm Dữ Hạc quay đầu lại, phát hiện người gọi cậu là hai nữ sinh. Cậu có hơi bất ngờ nhưng vẫn đứng lại.
Khả năng ghi nhớ của cậu vẫn luôn khá tốt, nhìn đối phương một lúc liền nhớ ra, đây là hai đàn em cậu quen trong một hoạt động xã đoàn lúc trước.
Nữ sinh vui vẻ gọi Lâm Dữ Hạc lại xong mới phát hiện bên cạnh cậu còn có người khác, không khỏi có chút giật mình. Đến khi cô nhìn được phía chính diện của Lục Nan xong, lại càng bị khí chất của anh dọa sợ đến nghẹn cả lời.
Cuối cùng vẫn nhờ nữ sinh bên cạnh lặng lẽ đẩy cánh tay một cái cô mới phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng nghiêng đầu né Lục Nan ra, nhìn Lâm Dữ Hạc nói cảm ơn.
"Học trưởng, cảm ơn anh vì lần trước giúp bọn em nộp phiếu báo danh, làm phiền anh rồi."
Lâm Dữ Hạc còn quên mất chuyện này rồi cơ, nghe đối phương nhấc mới mơ hồ hồi tưởng lại chút ấn tượng.
Cậu nói: "Không có gì mà, dễ như ăn cháo."
Nữ sinh nói: "Cần phải cảm ơn chứ ạ, lần trước bọn em đã định cảm ơn anh rồi, cơ mà học trưởng nói sợ lạnh nên buổi tối không uống đồ lạnh, cũng không thể đi ra ngoài. Hôm nay câu lạc bộ nấu ăn của bọn em có hoạt động nên em mang cho anh chút đồ ăn khuya, vẫn còn nóng, ăn một chút có thể ấm lên đó ạ."
Trong tay cô nhấc lên một cái hộp giữ nhiệt màu hồng nhạt, nhìn qua rất tinh xảo, người tinh tường nhìn phát là biết đây không hẳn là từ hoạt động của câu lạc bộ, bữa ăn khuya này khẳng định đã hao tốn không ít tâm tư.
Nếu Chân Lăng ở đây, e là sẽ trêu ghẹo Lâm Dữ Hạc đầu óc chậm chạp, nhưng người hôm nay ở đây không phải Chân Lăng, mà là Lục Nan. Anh trầm mặc nghe nữ sinh và Lâm Dữ Hạc nói chuyện, nhìn không ra biểu tình trên mặt. Nhưng anh càng như vậy, lại càng khiến người khác hoảng sợ.
Lâm Dữ Hạc cố tình làm lơ với cái kiếm khí nguy hiểm này, làm như không biết gì cả, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh đi một chút, còn tưởng rằng là gió lạnh thổi thôi.
"Em khách khí quá." Lâm Dữ Hạc nói, "Cơ mà anh vừa mới ăn cơm xong. Hơn nữa cũng đều là chuyện nhỏ mà, không cần phiền toái như vậy đâu."
Nữ sinh có chút thất vọng, sắc mặt cũng ảm đạm xuống.
Cuối cùng thì con gái vẫn là da mặt mỏng, đối phương đã từ chối thì cô cũng không mạnh mẽ nhún nhường nữa.
Huống chi bây giờ Lâm Dữ Hạc cũng không ở một mình.
Nhưng cô vẫn chưa nói tạm biệt, đứng tại chỗ do dự, nhất thời hình như có hơi khó mở miệng.
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Còn việc gì sao?"
Giọng điệu của cậu vẫn ôn hòa trước sau như một, cho nữ sinh một chút động viên.
Bạn nữ bên cạnh cũng vẫn luôn đứng lay lay cánh tay của nữ sinh kia, âm thầm 'châm dầu' cho cô. Nữ sinh rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, hỏi: "Em có thể tâm sự với học trưởng một chút được không ạ?"
Lâm Dữ Hạc có chút khó hiểu, không biết đối phương có thể tán gẫu được cái gì với mình, mình thật ra cũng không biết khuyên bảo gì, hay là...
Cậu ngẩng đầu liếc Lục Nan một cái, thật đúng là làm lỡ quá nhiều thời gian của anh ấy rồi, cậu cũng khó tránh khỏi mà có chút xấu hổ.
Bây giờ cũng đã gần đến lầu ký túc xá rồi, Lâm Dữ Hạc không tiện trì hoãn đối phương nữa, cậu định mở miệng nói đối phương cứ về trước đi, Lục Nan lại nghiêng nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi đến bên kia chờ em."
Nói xong, anh liền đi đến bồn cây cổ thụ bên cạnh.
Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ, cơ mà cậu cũng không nghĩ nhiều, đi cũng nữ sinh tới ven đường gần đó.
Cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nữ sinh hít một hơi thật sâu, sắc mặt hơi đỏ lên: "Học trưởng, em..."
Tâm lý Lâm Dữ Hạc có chút không vững vàng, luôn nghĩ đến Lục Nan bên kia, không rõ tại sao đối phương còn muốn chờ mình. Trong lúc cậu đang phân tâm, liền nghe thấy nữ sinh nói.
"Em muốn tâm sự với anh một chuyện 'nhân sinh đại sự*' !"
*nhân sinh đại sự: việc lớn, chuyện quan trọng (vì nó đáng yêu quá nên tui xin phép để nguyên nhe :3)
"... Hả?"
Lâm Dữ Hạc nhất thời không thể phản ứng lại được.
"Chả là... em nghe nói học trưởng vẫn luôn độc thân, vẫn chưa có bạn gái."
Nữ sinh cười cười, dùng giọng rất nhẹ nhàng mà nói, nhưng thực chất lòng bàn tay cũng đã bị nắm chặt ra một loạt dấu tay.
"Không biết em có cơ hội tự tiến cử bản thân một chút được không ạ?"
Lâm Dữ Hạc lúc này mới nghe ra rõ ràng ý tứ trong câu "tâm sự chuyện nhân sinh đại sự" kia, bỗng dưng có chút lúng túng, theo bản năng liếc mắt về phía Lục Nan.
May là chỗ đứng của hai người có hơi xa, chắc hẳn đối phương không nghe thấy.
Nữ sinh bị tâm tình của cậu làm cho lúng túng, khó giải thích được càng sốt sắng lên: "Học, học trưởng?"
Lâm Dữ Hạc thu hồi tầm mắt, tuy rằng cậu bất ngờ, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.
"Xin lỗi, anh tạm thời không có ý nghĩ này."
Giống như là những tình huống lúc trước từng gặp nhiều lần, cậu đều đưa ra câu trả lời giống nhau như đúc.
Đây đơn giản là phương pháp có hiệu suất cao nhất, thái độ thẳng thắn, cũng không cần ra vẻ giải thích.
Huống hồ Ngô Hân hết lần này tới lần khác nhắc nhở cậu nhất định phải cẩn thận, Lâm Dữ Hạc cũng không có ý định đem chuyện với Lục Nan nói cho người ngoài, miễn đưa tới phiền phức không cần thiết.
Nữ sinh cúi đầu ủ rũ, vai cũng xụp xuống. Cơ mà thái độ của cô cũng rất thản nhiên, tuy vành mắt đều đã đỏ lên, vẫn cứ cười nói: "Không sao, chuyện lần trước vẫn phải cảm ơn học trưởng."
Lâm Dữ Hạc gật gật đầu: "Không còn sớm nữa, em đi về nghỉ ngơi một chút đi."
Nữ sinh hít sâu một hơi, gật đầu nặng nề: "Vâng ạ."
Cô phất tay chào tạm biệt với cậu: "Bai bai học trưởng."
Nói xong, cô chạy đến chỗ bạn của mình.
Tuy không được toại nguyện, nhưng góc quần vẫn nhẹ nhàng bay bay theo dáng chạy của cô trong màn đêm, tuổi trẻ vẫn là tuổi bồng bột.
Lâm Dữ Hạc cũng không ở lại thêm nữa, cậu quay người đi tới tán cây cổ thụ chỗ Lục Nan, giọng nói vẫn mang theo chút thấp thỏm: "Lục tiên sinh..."
Lục Nan rũ mắt nhìn cậu.
Anh cao hơn so với Lâm Dữ Hạc, lúc nhìn người khác nói chung là vẫn phải rũ con ngươi xuống. Ánh mắt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, xem ra không có gì bất thường.
Nhưng mỗi khi tầm mắt của anh từ phía trên nhìn sang, thế nào vẫn khiến Lâm Dữ Hạc cảm thấy như mình đang bị ánh mắt kia bao lại tất cả cảm xúc.
Lâm Dữ Hạc sờ sờ mũi, tự giác sửa lại xưng hô: "Ca ca, chúng ta đi thôi."
Hai người tiếp tục đi về phía tòa ký túc xá. Màn đêm thăm thẳm, trời giá rét, người đi trong sân trường cũng không còn nhiều.
Đi được mấy bước, Lục Nan bỗng nhiên mở miệng: "Em rất sợ lạnh sao?"
Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu tại sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng trên cổ cậu vẫn còn đeo khăn quàng của đối phương, liền gật gật đầu: "Có chút ạ."
Lục Nan hỏi: "Nếu sợ lạnh, tại sao không mặc ấm vào một chút?"
Anh dùng ngữ khí rất bình tĩnh, vì loại khí thế vững trãi kia của anh khiến người khác nghe vào vẫn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút trách cứ.
Lâm Dữ Hạc giải thích: "Lúc sáng ra ngoài vẫn còn khá ấm áp, nên không quá chú ý."
Lục Nan trầm mặc chốc lát, mới nói: "Đợi rất lâu rồi?"
Ý của Lâm Dữ Hạc không phải như vậy, vội vàng lắc đầu: "Không có ạ..."
"Sáng nay tôi có công việc, chiều có mấy buổi đàm phán nên không tới được, lúc họp xong cũng bị trì hoãn chút thời gian."
Giọng của Lục Nan bình tĩnh, Lâm Dữ Hạc lại bị nội dung anh nói mà kinh ngạc một chút.
Lâm Dữ Hạc không ngờ đối phương sẽ giải thích với mình. Ngô Hân có nói Lục Nan đã thăng cấp thành tân chủ tịch, cậu không cần nghĩ cũng biết hiện tại người đàn ông này bận như thế nào.
Huống hồ bản thân phía bên mình lại là bên làm phiền anh.
Cậu nói: "Không có gì ạ, anh bận rộn là chuyện tốt mà."
Lần này rốt cuộc cũng nhớ kỹ, không còn xưng kính ngữ nữa.
Lục Nan không nói gì nữa.
Hai người đi tới lầu dưới của kí túc xá, Lục Nan đưa tay ra trước mặt cậu, trải phẳng lòng bàn tay: "Điện thoại."
Lâm Dữ Hạc không rõ anh định làm gì, nhưng cũng không có hỏi, lấy điện thoại xong liền đưa cho đối phương.
Lục Nan mở bàn phím ra, nhập số của mình vào.
Ánh sáng màn hình phản chiếu vào mặt anh, tuy chiếu sáng được một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng cũng hiện ra cặp lông mày rậm, sống mũi cao cao ngả cái bóng xuống càng thêm tối.
Lâm Dữ Hạc không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạnh, rất nhanh dời tầm mắt.
Lục Nan nhập số xong liền đưa trả điện thoại lại: "Đây là số của tôi. Lần sau trực tiếp liên hệ với tôi, không cần ra ngoài từ sớm như vậy."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Dạ."
Hàm dưới Lục Nan khẽ nâng, ra hiệu với cậu: "Lưu số lại đi."
Lâm Dữ Hạc cúi đầu lưu lại tên, cậu do dự một chút, nhớ tới mấy lần đối phương phải sửa lỗi xưng hô cho mình, cuối cùng đánh hai chữ ——
"Ca ca".
Lục Nan đứng bên cạnh nhìn động tác của cậu, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.
Lưu số lại xong, máy tự động chuyển tới mục danh bạ
Đừng đầu danh bạ là dãy số không được ghi chú thẳng tên - "Ca ca".
Lúc này Lục Nan mới dời tầm mắt.
Lâm Dữ Hạc khóa kỹ điện thoại, ngẩng đầu lên, đang định nói tạm biệt với Lục Nan, lại nghe thấy người đàn ông nói.
"Em tuổi còn nhỏ, có 'nhân sinh đại sự' gì, nhớ phải thương lượng với ca ca trước."
Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người.
Hả, nhân sinh đại sự?
Cậu kinh ngạc nhìn về phía Lục Nan.
Câu này có nghĩa là... màn tỏ tình ban nãy đã đều bị anh nghe được rồi sao?!
°*°
Tác giả có lời muốn nói:
Chao xìn chú Lục____
°*°
*len cashmere: Len cashmere: cashmere được làm ra từ lông của những chú dê Cashmere (hay Kashmir). Loại dê này được lai tạo đặc biệt cho mục đích thu hoạch lông của nó để tạo ra chất liệu cashmere. Nó khó thu thập và xử lý hơn các vật liệu khác (ví dụ như len,.. ) vì thế nên khá là đắt đỏ, len cashmere còn được gọi là loại len đắt